Tự truyện về đời tôi

Chương 54



Phần 54

Sau khi qua cơn hứng tình…

Chị cầm quần tôi xuống dưới giặt sạch!

Trước khi về, chị ôm tôi và hôn lên má tôi:

– Dù gì thì cũng phải quên hết nhe Hải đừng để chuyện gì xảy ra nữa… Chị… rất thích mày!
– …

Ngày 21 tính từ khi bị ngã.

Vết thương đã lành, chỉ còn ngứa…

Chiều, nhìn qua nhà chị Hương…

Vắng lặng…

Tôi thèm cái khe nhầy nhụa, thèm từng tiếng rên rỉ của chị…

Mặt trời đang dần sắp khuất bóng sau chân núi.

Muốn bước qua nhà chị Hương nhưng cố dằn lại…

Tôi lững thững bước ra ngoài đường quốc lộ hồi đó, buổi chiều là đường xá vắng vẻ, thi thoảng có vài chiếc xe tải lầm lũi lướt qua, mọi người hay ngồi dọc lề QL để chơi, nhất là những đêm trăng sáng… Từng cặp đôi hay nhóm bạn, kẻ ngồi người nằm rất… vui!

Đi mà chẳng gặp bạn bè, tôi ngồi trên lề đường QL một mình nhìn ngắm khoảng trời bao la, tỉnh mịch khi ánh chiều sắp tắt…

Chợt từ xa xa… một đoàn xe tải chuyên dụng tầm 5, 6 chiếc đang chở những chiếc xe tăng loại M. 113 lừ đừ đi ngang qua…

Giữa núi rừng hùng vĩ, nhìn đoàn xe thật cô đơn lầm lũi lặng lẽ hướng về Pleiku, chắc rồi sẽ vượt qua biên giới hướng về nơi tiếng súng vẫn còn đang nổ…

Từng đàn chim đang bay về tổ ríu rít cả một góc trời…

2 hình ảnh đối lập nhau, tôi chợt thấy một nỗi buồn vô cớ dần dần xăm chiếm lấy mình…

Tôi không ngờ sau này tôi sẽ cũng như chiếc tăng đó, rời xa quê hương, bước chân qua miền biên giới xa lạ, giữa những hiểm nguy chết chóc để rồi đôi khi, nhìn những đàn chim đang bay về tổ mà thầm ao ước được như những cánh chim bé nhỏ để bay về quê nhà…

Nằm vật xuống bên lề đường…

Lại nghĩ vẩn vơ…

Tôi chiêm nghiệm lại bản thân mình.

Những mối tình đầu trong sách mà tôi đã xem qua, sao mà đẹp và thơ mộng quá…

Tôi cũng có mối tình đầu, nhưng sao giờ cảm thấy thờ ơ quá chẳng giống gì trong sách cả!

Khi gia đình Yến gặp chuyện không may, đã không gánh vác được gì, mà còn chìm đắm trong những lần qua lại với chị em nhà Cúc, những chiếc quần lót, mỗi lần nhìn lén, những cái háng… ẩn hiện cứ dồn dập mỗi ngày…

Khi biết dì, tôi cứ ngỡ là không bao giờ quên được nhưng gặp chị L. Thì ngay lập tức dì đã phai mờ…

Gặp chị Mai thì tôi không còn nghĩ đến chị Hương nữa.

Cứ thế gặp người này là tôi quên người kia…

Tôi cứ chạy vòng quanh với những người phụ nữ mà biết chắc rằng sẽ không có kết thúc tốt đẹp thế mà cứ bám vào 1 cách mê muội.

Yến sau này sẽ là vợ tôi, nhưng khi không có Yến, tôi vẫn như không mất mát điều gì… lẽ nào tôi không còn yêu Yến nữa, hay là bản chất tôi thuộc dạng mau quên.

Tôi là người đa cảm, dễ xúc động… bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng lưu sâu vào tâm trí… nhưng trong chuyện này tôi thấy mình sao… thay đổi nhanh quá… càng lúc tôi càng rối mù và bỗng thấy mệt mỏi vô cùng… nực cười là giờ muốn tâm sự về 1 điều gì đó, tôi cũng cảm thấy chẳng có 1 ai… uhm…

Bạn đang đọc truyện Tự truyện về đời tôi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tu-truyen-ve-doi-toi/

Ngày 25 tính từ khi bị ngã.

… cơm chiều vừa xong, thì Cúc qua chơi.

Nàng mới về hôm qua.

– Hải ơi! Ra ngoài này tui nói cái này nè…

Cúc kéo tôi ra ngoài hàng hiên, rồi đưa cho tôi tờ giấy gói lại vuông vức rồi nói tiếp.

– Thấy Hải bị thương nằm nhà tội nghiệp, nên tôi mua cho cái này cho đỡ buồn nè.
– Cái gì vậy Cúc (tôi ngạc nhiên vì Cúc làm ra vẻ… quan trọng quá, lại gói trong tờ giấy nữa)
– Hì… thì bộ dây đàn nylon, tôi vô tiệm đàn ở Quy Nhơn, hỏi thăm người ta, có bán nhưng không đủ bộ của 1 hãng, nên họ lựa lấy giùm 2, 3 hãng cộng lại cho đủ 6 dây…

Nhìn nụ cười mỉm ra vẻ rất hài lòng của Cúc, tôi xúc động và tự nhiên muốn ứa nước mắt uhm… uhm…

Tôi bỗng muốn ôm chặt Cúc vào lòng để nói lên lời cảm ơn… nhưng Cúc không thuộc về của tôi…

Bạn đang đọc truyện Tự truyện về đời tôi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tu-truyen-ve-doi-toi/

Để che giấu sự xúc động của mình, tôi lại hỏi một câu rất ngu:

– Bộ Cúc hết giận tui rồi hở!
– Hì ai mà thèm giận Hải chứ! Tui chỉ ghét thôi, đã nói rồi mà không chịu nghe!

Nghe Cúc trả lời, tôi chưng hửng… vậy là đâu phải chuyện mớ tinh dịch trong bìa rừng của tôi.

– Ủa chuyện gì mà tui không biết!

Thế là Cúc tuôn ra một tràng luôn:

– Đã nói là đừng đi đốt than, nghe lời anh Thành xúi, hết chuyện làm, đi đến nhà mấy bà… bầu nhờ mua than hết xóm trên đến xóm dưới, chả giống ai… uhm xí! Lần này mà hông có chuyện bị ngã, đừng hòng tui nói chuyện.

Biết lý do, tôi đành im, không nhắc đến chuyện này nữa:

– Bộ dây đàn bao nhiêu tiền, để tui gửi lại cho Cúc.

Nghe tôi nói, Cúc dậm chân bực bội:

– Bộ Hải thích… ghẹo cho tui giận lắm phải hông? Mở bao ra coi bộ dây có đúng chưa!

Hì hồi đó đến giờ biết dây đàn nylon ra làm sao đâu, chỉ nghe nói mà thôi, khi tôi mở ra thì hơi bất ngờ vì… nó cũng đơn giản, chứ không cầu kỳ như tôi tưởng.

Dây 4, 5, 6 thì giống như dây cước câu cá… (có 2 màu khác nhau vì không cùng hãng uhm)

Dây 1, 2, 3 thì bọc đồng giống dây kim loại, chỉ có lõi là bằng dây nhựa.

Uhm tôi hơi thất vọng vì không biết là có xài được không, nếu không xong thì quả là uổng công của Cúc.

Mang đàn ra, loay hoay một hồi thì tôi đã gắn dây xong.

Thử đàn, tiếng rất ấm và tròn, thích hợp đánh ban đêm… chỉ có điều là tiếng không to so với dây kim loại nhưng không sao, vì tôi đánh đàn thì thường thích gảy nhẹ, ít dùng sức! Tối nay tôi sẽ thử…

Quay qua Cúc, tôi nắm lấy tay nàng bóp hơi mạnh vì cảm kích.

– Bộ dây này, không bao giờ tui quên! Cảm ơn Cúc nhiều lắm.
– Aida… đau tay tui… hì… thôi tui về tắm rửa đã, hồi chiều giờ quét dọn nhà bồ hóng dính đầy tóc hết trơn.

Nhìn Cúc cười thật tươi trước khi quay về, tôi thấy nao nao.

Vừa vào nhà thì mẹ tôi nhắc:

– Mẹ thấy con Cúc hình như nó để ý đến mày, mà nó có chồng rồi đó nghen.
– Trời ơi mẹ lo quá, tại Cúc chơi Yến nên thân luôn con vậy mà.

Tôi lấp liếm cho qua chuyện, nhưng hơi giật mình với lời lẽ mẹ tôi…

Chẳng lẽ Cúc quan tâm đến tôi thật…

Tự nhiên qua lời của mẹ, tôi lại xoay vòng hình ảnh…

Yến… rồi đến Cúc, đan xen lẫn nhau…

Yến là thực tế… hiện hữu.

Cúc là ảo ảnh… sương khói.

Lúc trước chỉ là hạt sương thoảng qua… chợt nhớ chợt quên…

Nhưng giờ thì…

Không dám suy nghĩ nhiều nữa, tôi mang đàn ra hiên nhà đánh để quên đi…

Chẳng như mọi ngày, tôi chơi đàn một cách vô hồn, dù là đang với bộ dây mà tôi hằng ao ước…

Mẹ tôi đã tắt đèn…

Tôi ngồi với nỗi chờ mong mơ hồ sương khuya đã rơi, làn gió nhẹ thổi qua tôi chợt rùng mình se lạnh…

Không chịu nỗi, tôi đứng dậy đi lang thang cho vơi bớt sự cô quạnh đáng sợ lúc này… bước chân ra đường theo như quán tính, tôi đi ngang qua nhà Cúc như 1 kẻ si tình… căn nhà hằn nổi lên trong nền đêm đen, ánh đèn dầu hắt ra ngoài khung cửa cũng vừa chợt tắt, tất cả lại chìm trong bóng tối lặng lẽ như bản thân tôi…

Đứng tần ngần trước cổng nhà Cúc một hồi, thở dài tôi quay về, mà không hề hay biết có một bóng hình đang dần bước phía sau tôi…

Chuẩn bị vào nhà, như có linh tính, tôi quay lại…

Như không tin vào mắt mình, Cúc khoác lên người bộ đồ màu xanh nhạt đang dần đến bên tôi, tóc xõa dài còn thơm mùi bồ kết ngan ngát hương… màu xanh của đêm nay trên người Cúc, đã theo tôi suốt một quãng thời gian dài khi tôi về Sài Gòn, bất chợt trên phố, gặp một tà áo xanh tương tự của cô gái đi dạo trên đường, tôi đều ngẩn người nhìn và nhớ về Cúc!

– Cúc…

Tôi chỉ kêu lên 1 tiếng và lặng im… tâm trạng nao nao bồi hồi như lần đầu gặp Yến…

– Hihi tui vừa tắt đèn định đi ngủ, nhìn qua cửa sổ, thấy bóng ai giống Hải đang đi đến, tôi tưởng Hải đến chơi, định ra kêu nhưng rồi không ngờ Hải lại quay về… thấy lang thang nên tui đi theo để coi Hải định làm gì?
– Uhm… uh không biết làm gì… tui định qua nhà Cúc chơi thì thấy tắt đèn nên tui về…

Cúc đến sát cạnh tôi, sau khi cả 2 đều có lý do riêng của mình, rồi thì chỉ nhìn nhau mà không biết nói gì cả…

Tôi quay người đối diện nàng và ngắm nhìn! ~… khuôn mặt bầu bầu, chỉ khi cười thì mới có 1 lúm đồng tiền (chỉ có 1 bên thôi), và lúc này đây, đồng tiền đó đang hiện lên trên bên má của nàng…

– … hôm nay Hải sao vậy? Cứ nhìn tui bộ lạ lắm hả!

Nói xong Cúc cúi đầu xuống để che giấu sự bối rối…

Chắc vì định đi ngủ nên Cúc đã cởi bỏ áo ngực ra rồi, bầu ngực căng tròn vun lên cao sau làn áo, lúc này đôi vú như đang run rẩy nhè nhẹ theo nhịp thở của nàng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...