Tướng đa dâm
Chương 11
Lời nói đầu:
Trong nhân tướng học, phụ nữ đa dâm dễ nhận diện nhất ở ba đặc điểm:
“Phụ nữ đa dâm có sắc da trắng nhưng hơi pha hồng là tướng đào hoa sắc.”
“Phụ nữ đa dâm sở hữu đôi mắt không khóc mà vẫn ướt. Như cười như khóc. Có một sức hút mãnh liệt đối với người khác giới.”
“Phụ nữ có nốt ruồi ở huyệt Thái dương bên trái có trái tim đa tình đa cảm. Nếu nốt ruồi đó dính sát vào đuôi lông mày trái là người cực kỳ thích tìm hiểu cảm giác mới mẻ trong tình dục”.
Những gì trong sách nhân tướng học gần như không khác với lời phán định của ông lão thầy bói mãi ám ảnh đầu óc Bích Phương. Nàng không muốn thừa nhận mình là một người phụ nữ đa dâm nhưng càng ngẫm nghĩ về bản thân nàng càng cảm thấy hoang mang sợ hãi. Từ khi phát hiện ra một khoảng trống trải vô vị trong cuộc sống của mình, Bích Phương nhận ra nó mỗi ngày đều lan rộng ra nhiều hơn. Khoảng trống vắng này không một ai lẻ loi có thể bù đắp nổi, ngay cả Tiến Minh chồng nàng cũng không thể.
Nhân vật chính:
– Bích Phương, 30 tuổi, lập gia đình được 2 năm, giáo viên Văn, Trường Trung học Nam Đô, Chủ nhiệm lớp 11A7.
– Lê Tiến Minh, chồng Bích Phương, 32 tuổi. Thạc sĩ Bác sĩ, hay nghi ngờ ghen tuông.
– Minh Khoa, Lớp trưởng lớp 11A7, cao lớn, đẹp trai. Đội trưởng đội bóng rổ trường.
– Ông Lê Anh Tài, Hiệu trưởng Trường Nam đô, cha chồng của Bích Phương.
– Lê Đức Tiến, em trai Tiến Minh, cao lớn, đẹp trai, lười học mê gái, lớp 11A7 Trường Trung học Nam Đô.
Nhân vật phụ:
– Ông Nguyễn Hữu Lộc, Hiệu Phó trường Nam Đô. Mập béo, dê gái.
– Bình, Hoàng, Đạt và Nhật Vy: Bạn bè của Đức Tiến…
– Thiên Phước, Nam Trung, Vân Y và Ngọc Nhi: Bạn cùng lớp 11A7 chơi thân với Minh Khoa.
– Bác sĩ Nhân: Bác sĩ phụ trách Phòng Y tế của trường Nam Đô…
– Cô Thúy An: Giáo viên Sinh vật trường Nam Đô, vợ Bác sĩ Nhân…
– Thế Vinh: Giáo viên thể dục trường Nam Đô…
– Chú Cảnh: Bảo vệ trường Nam Đô…
Và những nhân vật khác.
Mong anh em ủng hộ.
12h00 trưa nắng oi bức chói chang như thiêu đốt những căn nhà ọp ẹp san sát lợp tôn dọc bờ kênh Tàu hủ Quận 8. Chợt một chiếc taxi đỗ lại đầu một con hẻm. Cửa xe mở. Ba người phụ nữ mặc áo dài thướt tha bước xuống. Sự xuất hiện của họ như làm bầu không khí oi bức trở nên tươi mát hơn. Ba người phụ nữ khoác tay nhau vui vẻ rối rít nói cười đi sâu vào con hẻm nhỏ thu hút không ít người tò mò dò xét. Hầu như chỉ đảo qua tất cả ánh mắt đầy đều tập trung lại ở cô gái bên trái thân hình dong dỏng cao, mái tóc dài đen đóng rũ xuống chạm mông. Nàng có một gương mặt xinh đẹp đến mức đám đàn ông trong xóm không khỏi mê mẩn không khép miệng lại được.
– Vào sâu không chị?
Bích Phương hơi e ngại ánh mắt của đám đàn ông rảnh rỗi ngồi cafe hai bên con hẻm. Nếu không có chị Hoa và chị Phượng, hai đồng nghiệp giáo viên đi cùng, nàng dứt khoát không bao giờ đặt chân đến những chỗ này. Chuyện này nếu để Tiến Minh biết anh lại ghen tuông cho xem.
– Căn nhà cửa màu đen kia… Thật may không có ai chờ. Ai muốn xem trước đây? – Chị Hoa háo hức hỏi.
– Chị Hoa dẫn đi thì chị xem trước. Sau đó…
– Hai chị xem trước đi. Em còn chưa biết muốn xem gì nữa… – Không để chị Phượng nói xong, Bích Phương vội nói.
– Hi hi… Chị mà lấy được một ông chồng Bác sĩ giỏi giang, gia đình chồng lại giàu có như em… thì có lẽ chị cũng không muốn xem bói làm gì…
– Đúng đó. Hay là lát chị nên hỏi phải đổi vận thế nào cho con gái mình để sau này nó được một nửa như cô Phương cũng đủ rồi…
– Hai chị này… Không được trêu em nữa. – Bích Phương cười xấu hổ.
Đến trước căn nhà có hai cánh cửa gỗ sơn đen khép hờ chị Hoa đưa tay gõ nhẹ hai tiếng. Ba người hồi hộp chờ dù cửa chỉ cần đẩy ra cũng không dám tự tiện bước vào trong. Không quá lâu cánh cửa hé mở. Một tên thanh niên chạc 14 tuổi với gương mặt trắng xanh xao như thiếu ánh nắng lâu ngày nhìn ba người từ trên xuống dưới.
– Ba người tìm ai?
– Tôi… Chúng tôi được giới thiệu đến đây tìm thầy Tân… – Chị Hoa hơi lúng túng trước ánh mắt dò xét của người thanh niên.
– Vào đi… – Người thanh niên đẩy rộng cửa cho ba người bước vào.
Bích Phương líu ríu bước theo sau hai chị. Dù trời bên ngoài đang rất nóng nhưng nàng lại thấy toàn thân lành lạnh như có một ánh mắt dõi theo sau lưng mình.
– Một người vào trong trước. Hai người khác ngồi chờ.
Nghe hướng dẫn của người thanh niên, chị Hoa khẽ gật đầu đi vào buồng trong. Bích Phương và chị Phượng ngồi xuống cái đi văng lót nệm cũ kĩ. Cả hai đều vô thức giữ im lặng không nói lời nào.
– Sao rồi chị?
Năm phút sau vừa thấy chị Hoa đi ra hai mắt hơi đỏ thần thái có vẻ thất lạc, Bích Phương và chị Phượng đều lo lắng hỏi thăm.
– Người kế tiếp. Nhanh dùm đi. – Người thanh niên kia lại nhắc nhở giọng nói không chút kiên nhẫn.
– Phượng vào nhanh đi. Đừng để thầy chờ.
Chị Phượng đi khuất sau bức rèm. Bích Phương thấy chị Hoa ngồi bên cạnh mà nét mặt ngơ ngác không muốn chia sẻ làm nàng cũng thấy bất an hồi hộp. Từ nhỏ đến giờ Bích Phương chưa đi xem bói bao giờ. Nếu có ai hỏi nàng có tin vào những thứ dị đoan này hay không nàng cũng không biết phải trả lời thế nào. Nhưng Bích Phương có thể xác định rằng nàng đến đây phần lớn vì tò mò.
Không lâu sau chị Phượng bước ra. Trái ngược với chị Hoa, nét mặt chị hớn hở vui vẻ như bắt được vàng. Bích Phương thấp thỏm đứng lên. Trước ánh mắt khuyến khích của hai người nàng đi sâu vào trong nhà.
Bước qua bức màn vải đỏ xộc xệch đập vào mặt Bích Phương là một không gian tối tăm u ám bao phủ trong mùi hương khói thật nồng. Ánh mắt nàng quan sát xung quanh chợt dừng lại trước cái bàn thờ gỗ thật lớn treo cao phía trên. Dưới ánh đèn đỏ lập lòe đập vào mắt nàng là một bát hương cũ kỹ với vô số cây hương đã cháy hết cong vòng tua tủa cao như một ngọn núi nhỏ. Nàng thấy được phía sau đó là bức tượng thờ bằng sứ của một vị thần thánh nào đó mà bản thân nàng chưa bao giờ thấy qua.
– Ngồi xuống đi…
Đột nhiên nghe được giọng nói khàn khàn vang lên Bích Phương giật thót sực tỉnh. Nàng nhận ra phía dưới bàn thờ trước mặt mình là một người đàn ông già lão hai chân khẳng khiu như hai cái que xếp bằng trên mảnh chiếu cũ kĩ. Bích Phương rón rén bước đến ngồi xuống tấm đệm tròn bạc phếch phía trước ông ta.
– Con chào thầy…
– Cô muốn xem gì? – Ông lão ngẩng lên nhìn Bích Phương, hai mắt già lão như lóe sáng một vẻ sửng sốt ngạc nhiên.
– Con… Con muốn xem…
Bích Phương thật sự không hiểu ánh mắt ông nhìn mình có ý gì. Nàng cắn cắn môi bối rối. Nàng thật sự không biết mình muốn biết chuyện gì trong tương lai.
– Đã từng có ai xem tướng số cho cô chưa?
– Tướng số ạ? Dạ chưa?
Bích Phương ấp úng hỏi lại. Nàng lúng túng xòe bàn tay mình ra nhưng ông lão dường như không định xem chỉ tay mà chỉ dùng hai mắt quan sát gương mặt nàng.
– Cô có nước da trắng hồng. – Ông lão vừa nhìn Bích Phương vừa nói. – Hai mắt không khóc mà vẫn ướt. Nốt ruồi son ở đuôi chân mày trái… Là sắc tướng đào hoa, đa tình, đa dâm.
– Sao ạ? Đa… – Bích Phương không tin nổi vào tai mình, gương mặt đỏ ửng ấp úng.
– Mỗi người sinh ra đều có tướng số và vận mệnh riêng. Cô không cần ngại…
– Nhưng… ông ơi. Ông có nhầm không ạ? – Bích Phương thật sự ấm ức vì đánh giá của ông lão trước mặt. – Con… Con… là phụ nữ đã…
– Cô đã lập gia đình không quá ba năm. Trước khi lấy chồng cô chưa từng biết đến chuyện nam nữ. Nhưng sau khi biết mùi đàn ông, cô bén mùi rất nhanh. Mỗi đêm không được gần chồng sẽ khó ngủ… Phải chăng tôi nói có đúng không?
Bích Phương sửng sốt ngạc nhiên nhìn ông lão. Giả sử hai chị Phượng Hoa có thể nói với ông nàng lấy chồng không quá ba năm. Nhưng những chuyện tế nhị ông nói sau đó nàng vốn chưa hề chia sẻ cùng ai. Bích Phương thấy hai gò má mình nóng ran xấu hổ. Lúc này nếu không phải vẫn ấm ức về lời phán của ông ta, nàng đã sớm chạy khỏi căn nhà quái quỷ này.
– Cô thấy tôi nói đúng thì gật đầu tôi sẽ nói tiếp… Không thì thôi. Có thể đi về rồi…
Bích Phương bối rối ngượng ngùng cúi gằm xuống, gật gật đầu. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi ông lão trước mặt này. Ông ta như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của nàng.
– Người có tướng đa dâm như cô… thích tìm hiểu cảm giác mới mẻ trong chuyện phòng the. Nhàm chán với một người đàn ông cố định. Nếu cô nghi ngờ lời nói của tôi có thể tự suy nghĩ xem chuyện giường chiếu của mình có viên mãn hay không?
Bích Phương xấu hổ cắn cắn môi không biết phải nói gì. Theo lời ông lão nàng chợt nhận ra trong lòng mình luôn tồn tại một khoảng trống trải mà bao lâu nay nàng luôn cố lãng quên. Dường như cảm giác khiếm khuyết trống vắng đó ngày qua ngày càng lan rộng ra… Để đến một ngày nó hoàn toàn khoét rỗng bên trong nàng. Lòng Bích Phương không khỏi dâng lên một cảm giác thất lạc lo lắng.
– Đây là tướng số và vận mệnh. Không hề liên quan đến vấn đề đạo đức, luân lý hay đánh giá của xã hội. Nhìn theo khía cạnh khác, cô là người có phúc vận rất sâu đậm. Tất cả những người đàn ông lướt qua đời cô đều khó có thể quên cô… Cô được người người giúp đỡ, thậm chí ngay cả chồng cô cũng được hưởng sái thơm lây vì cô… Điều này nhiều người mong muốn còn không được.
– Thầy ơi, có cách nào… Cách nào thay đổi số mệnh không ạ? – Bích Phương khó xử ấp úng hỏi.
– Thay đổi số mệnh sao?
Ông lão nhíu mày nhìn chằm chằm như tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt xinh đẹp của Bích Phương. Ông ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài nói:
– Thú thật việc thay đổi số mệnh đối với người có tướng số như cô là lãng phí ơn trời… Cố gắng làm có khi còn bị trời phạt. Không ai muốn làm đâu…
– Nhưng… con yêu chồng con. Anh ấy rất ghen. Nếu nếu… như vậy con sẽ mất anh ấy. – Bích Phương cắn môi nghẹn ngào nói.
– Được rồi. Trước khi tôi chỉ cô một đường ra… Cô phải trả lời tôi một chuyện.
– Vâng. Thầy cứ hỏi.
– Trên mặt cô có một nốt ruồi son ở chân lông mày trái. Tôi muốn biết có phải là… Trên đầu vú bên ngực trái của cô… Trên mép âm hộ trái… Mỗi chỗ đều có một nốt ruồi son tương tự? Nếu nối liền ba điểm từ trên xuống tạo thành một đường thẳng?!
– Ah…
Bích Phương kêu khẽ hai tay che kín gương mặt đỏ bừng. Lời ông lão nói vừa làm nàng sợ hãi vừa xấu hổ không chịu nổi. Nốt son trên đầu vú trái nàng có thể thấy xác định rõ ràng. Còn nốt ruồi son trên mép âm hộ kia… Không ít lần Tiến Minh hôn nơi đó của nàng thích thú nhìn ngắm nó. Còn việc nối liền ba nốt ruồi có tạo thành một đường thẳng hay không thì nàng không biết. Bích Phương cắn cắn môi gật đầu.
– Vậy là rõ rồi. Người có tam sa là thiên định đa dâm gần như xem không thể biên cải.
– Nhưng… – Bích Phương vừa muốn nói ông lão đã đưa tay ngăn.
– Đừng nôn nóng… Cô tuổi gì? Chồng cô tuổi gì?
– Dạ, con là Quý Dậu, sinh năm 1993. Chồng con sinh năm 1991, Tân Mùi.
– À… Ra vậy. Vậy cô có thể yên tâm rồi. Cô sẽ không mất chồng đâu. Sẽ có người giúp cô hóa giải, rèn luyện tâm tính cậu ấy.
Vài phút sau, khi Bích Phương rời khỏi căn nhà nhỏ kia lưng áo đã rịn ướt mồ hôi. Chị Hoa đã hết buồn. Chị Phượng vui như trẩy hội. Hai người lẽo đẽo đi theo phía sau không ngừng hỏi thăm Bích Phương. Nàng chỉ cố làm ra vẻ không có việc gì trả lời qua loa nhưng lòng nàng lúc này đã ngổn ngang không yên.
… Bạn đang đọc truyện Tướng đa dâm tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tuong-da-dam/
17h15 cùng ngày…
– Em chào cô…
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa lớp Bích Phương mỉm cười ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bước vào.
– Anh đến rồi sao? Chờ em một chút…
– Ây da… Còn nhiều như vậy?
Nhìn trước mặt Bích Phương là một chồng tập học sinh thật cao, Tiến Minh yêu thương cúi xuống hôn lên vầng trán trắng ngần mịn màng của nàng. Bích Phương ngẩng lên đón lấy nụ hôn của anh, mỉm cười nói:
– Ngoan… Ngồi xuống chờ em. Anh mà phá em sẽ lâu hơn đấy.
– Vâng ạ. Em xin phép về chỗ.
– Hi hi… – Thấy anh ngoan ngoãn ngồi xuống ghế học sinh hàng đầu tiên, Bích Phương không khỏi phì cười.
Tiến Minh đưa tay sờ mặt bàn gỗ bóng nước có không ít chữ viết còn khắc lên bằng compass không khỏi thích thú như đang nhớ đến một thời đi học của mình. Bất kỳ ai được ngồi vào hàng ghế học sinh không khỏi bồi hồi như vậy…
Tiến Minh nhìn Bích Phương cúi đầu chăm chú ghi chép khóe miệng không khỏi mỉm cười một mình. Có lẽ ngay cả Bích Phương cũng không biết khi nàng chuyên chú làm việc có sức hút với anh thế nào… Mái tóc dài đen óng như thác nước của nàng vén qua vành tai lộ ra gương mặt tuyệt đẹp hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ. Từ vầng trán trắng ngần, đôi mắt to tròn long lanh ươn ướt, sống mũi thon nhỏ cong cong đến đôi môi mỏng đều mềm mại luôn đỏ hồng… Từng điểm từng điểm trên gương mặt Bích Phương đều làm cho Tiến Minh mê mẩn. Khi ánh mắt anh chuyển dần xuống dưới gương mặt bất giác sượng cứng mất tự nhiên.
Từng là hoa khôi sư phạm suốt bốn năm Đại học Bích Phương không chỉ có một gương mặt xinh đẹp mà vóc dáng của nàng cũng hoàn hảo không kém. Nhất là sau khi kết hôn được Tiến Minh tưới tắm mỗi ngày thân thể nàng căng mẩy thành thục như một trái chín mọng trên cây. Tiến Minh biết rõ sức hấp dẫn của vợ mình như thế nào trong mắt đám đàn ông đói khát ngoài kia. Vì thế anh luôn lưu ý cách ăn mặc của nàng… Thật may, mỗi ngày đi dạy Bích Phương đều mặc áo dài cũng được xem là khá kín đáo. Nhưng hôm nay, ngay tại giây phút này, Tiến Minh mới ngạc nhiên nhận ra dáng ngồi của Bích Phương có chút không ổn. Không phải tư thế nàng ngồi khó nhìn mà hoàn toàn ngược lại…
Nhìn Bích Phương ngồi trên bàn giáo viên chăm chú làm việc, lưng thẳng thớm ngay ngắn, hai cánh tay đặt lên mặt bàn làm vạt áo dài hồng nhạt căng phồng ôm sát bầu vú mê người… Điểm làm Tiến Minh đứng ngồi không yên là hai vạt áo dài của Bích Phương mở rộng để lộ ra một góc tam giác da thịt trắng ngần. Bờ eo nhỏ nhắn của nàng hơi ưỡn nhẹ ra phía sau làm cho bờ mông trong lớp vải satin trắng bóng vểnh cong lên tròn trịa đến mức cổ họng Tiến Minh cũng khô khan nóng cháy.
Tiến Minh chợt nhìn quanh hai bên mình. Anh tưởng tượng mình là một học sinh nam ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhìn lên cô giáo đang ngồi làm việc… Trong đầu Tiến Minh chợt sinh ra một suy nghĩ dơ bẩn làm cả người anh nóng ran nhộn nhạo. Nghĩ đến mỗi ngày cả đám học sinh 17 tuổi ngơ ngẩn nhìn ngắm vợ mình trong tư thế này lòng Tiến Minh như dậy sóng.
Từ ngày yêu Bích Phương, Tiến Minh mới biết mùi vị ghen tuông khó chịu đến thế nào. Anh vốn nghĩ chỉ cần sau khi kết hôn, nàng đã thuộc về mình thì cảm giác này sẽ giảm đi. Nhưng Tiến Minh đã sai… Đã ba năm cưới nhau mỗi ngày ân ái nhưng máu ghen tuông của Tiến Minh không hề thuyên giảm mà còn nghiêm trọng hơn. Nhất là nhìn Bích Phương mỗi ngày càng đẹp hơn càng quyến rũ hơn như một miếng bánh thơm ngon lởn vởn trước miệng của vô số tên đàn ông đói khát. Chỉ nghĩ đến một ngày nào đó nàng toàn thân trần truồng nằm trong vòng tay của kẻ khác đã đủ làm Tiến Minh muốn phát điên.
Tiến Minh chợt đứng vụt dậy, gương mặt đỏ ửng hầm hầm đi ra đóng cửa lớp. Còn khóa trái bên trong. Hành động của anh làm Bích Phương ngạc nhiên.
– Anh làm gì vậy? Em gần xong rồi…
– Không cần vội…
Tiến Minh đỡ Bích Phương đứng dậy. Xoay người nàng để nàng tựa lên bàn giáo viên.
– Đừng… Anh lại sao nữa…
Bích Phương mặt đỏ ửng bị anh đẩy cúi rạp người trên mặt bàn. Nàng biết Tiến Minh muốn làm gì. Nàng cũng biết anh đang phát cơn ghen vì một lý do vớ vẩn nào đó. Đây không phải lần đầu tiên… Và mỗi lần như vậy nàng chỉ còn cách chiều theo ý anh hoàn toàn. Nó như một loại khẳng định chủ quyền rất cần thiết để xoa dịu cơn ghen tức của đàn ông.
– Chiều anh một chút đi…
– Trời ơi… Khóa cửa kỹ chưa? – Bích Phương hai tay che kín gương mặt đỏ hồng hỏi.
– Khóa rồi…
Tiến Minh mặt đỏ ửng gấp gáp đè ép Bích Phương lên mặt bàn. Anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, hít hà mùi nước hoa Poison Ivy thoang thoảng mang vị ngòn ngọt như kẹo đường làm anh mê mẩn. Anh ngậm lấy vành tai xinh xắn, dùng lưỡi mình cảm nhận lớp lông tơ nhỏ mịn như nhung kia.
– Anh… ư…
Bích Phương nhắm chặt hai mắt cả người mềm nhũn vì cảm giác rờn rợn ướt át trên vành tai. Mỗi lần anh hôn ở nơi đó nàng liền như bị điểm huyệt không còn sức phản kháng anh nữa. Bích Phương thiêm thiếp mê mẩn cảm nhận một vật cứng rắn từ phía sau đè ép lên nơi đó của mình làm nó bắt đầu ẩm ướt thật nhanh.
Kéo vạt áo dài của Bích Phương lên cao… Ánh mắt Tiến Minh si mê nhìn xuống chiếc quần satin bóng ôm sát cặp mông tròn trịa nổi rõ cả đường gân của chiếc quần lót hình tam giác của nàng. Lần đầu gặp gỡ Bích Phương trong bộ áo dài trắng một nửa hồn phách của anh đã bị nàng rút mất. Ai cũng phải thừa nhận nàng mặc áo dài rất đẹp. Nhưng chỉ một mình Tiến Minh biết được bên dưới lớp vỏ kín đáo truyền thống của Bích Phương là sự khêu gợi khó cưỡng đến tột cùng. Từ vòng eo nhỏ đến phần hông nảy nở và cặp mông tròn trịa của nàng tạo hình một con số tám hoàn hảo. Tiến Minh mê mẩn xoa nắn. Lớp vải bóng mượt mát rượi trong lòng bàn tay làm anh thích thú…
– Nhăn quần em hết rồi… Đáng ghét…
Tiến Minh mở dây khóa kéo. Nhẹ nhàng kéo quần của Bích Phương xuống như nâng niu mở ra một món quà của tạo hóa. Nhìn thấy chiếc quần lót trắng ren mỏng nổi cả màu da trắng hồng bên dưới máu của Tiến Minh như sôi trào. Anh quỳ xuống. Gương mặt dụi vào cặp mông mềm mại của nàng mà hít hà say mê. Hai tay anh nhẹ nhàng kéo quần lót của Bích Phương xuống. Từng khoảng da thịt trắng ngần mịn màng lộ ra được đôi môi và đầu lưỡi khao khát của anh trám kín lấy.
– Ư… Anh…
Bích Phương bật kêu khẽ. Gương mặt xinh đẹp của nàng áp sát trên mặt bàn giữa những chồng bài tập của học sinh, hai mắt nhắm chặt mê mẩn. Hai chân nàng còn lùng nhùng trong chiếc quần satin kéo xuống quá gối, vẫn cố mở ra một chút để cái lưỡi đáng ghét của Tiến Minh vét sâu vào.
Đối với sự ghen tuông vô cớ của anh, có thể nói Bích Phương vừa hận vừa yêu… Rất nhiều lần anh làm nàng bực mình chỉ muốn phát điên. Nhưng đi kèm với sự ghen tuông đó luôn là một lần ân ái cuồng nhiệt làm nàng ngất ngây sung sướng. Bích Phương biết tất cả biểu hiện bất thường đó của Tiến Minh đều xuất phát từ tình yêu anh, đồng thời tính chiếm hữu của anh đối với nàng quá lớn. Anh muốn tất cả của nàng đều thuộc về anh, chỉ riêng anh… Như chiếc lưỡi ấm nóng của anh lúc này đang không ngừng vét sâu vào âm hộ nàng vậy.
– Ôi… Ư…
Bích Phương hai mắt nhắm nghiền bấu chặt mép bàn há hốc rên rỉ. Chiếc lưỡi anh ấm nóng của anh không ngừng vét sâu vào hai mép âm hộ ướt át của nàng. Bích Phương gồng cứng người cặp mông như muốn ưỡn ra đón lấy chiếc lưỡi của anh. Giây phút này anh làm ngọn lửa ham muốn trong cơ thể nàng bùng cháy mãnh liệt.
Bích Phương quay người lại đối mặt với Tiến Minh đang quỳ bên dưới. Nàng để anh giữ hai ống quần của mình, lần lượt rút chân ra. Ghé mông ngồi lên mặt bàn. Gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ ửng háo hức nhìn xuống Tiến Minh khi cặp đùi thon dài trắng nuột mở rộng ra hai bên để nơi thầm kín nhất của nàng phơi bày trước ánh mắt say mê thích thú của anh.
– Anh… Trời ơi… Nhìn chưa chán sao?
Thấy Tiến Minh mê mẩn nhìn chằm chằm vào nơi đó còn nuốt nước miếng ừng ực, Bích Phương xấu hổ gắt lên.
– Không… Không chán… Âm hộ em đẹp lắm…
Tiến Minh ghé sát vào giữa hai chân mở rộng của Bích Phương thì thào. Anh hít hà mùi hương phụ nữ của nàng lưu luyến như không muốn rời. Âm hộ nàng có thể nói là hoàn mỹ không chút tì vết. Trên bờ mu hơn cong múp mũm mĩm trắng hồng là một lớp lông tơ không rậm cũng không thưa thớt, không cần tỉa tót cũng tạo hình tam giác nho nhỏ. Hai mép môi âm hộ Bích Phương lại hồng hào, săn đều khít khao bên dưới hé mở phía trên vừa đủ thấy được một mẩu thịt mồng ướt át đỏ hồng. Tiến Minh thích thú nhìn nốt ruồi son quen thuộc kia không khỏi mỉm cười thích thú…
– Anh… Liệu nối… Nốt ruồi son đó… Thêm cái trên ngực em… Còn có cái ở chân mày… có tạo thành một đường thẳng không?
Nhìn xuống Tiến Minh áp sát giữa hai chân mình mê mẩn nhìn ngắm, Bích Phương chợt buột miệng hỏi. Thấy ánh mắt nghi hoặc của anh nhìn lên mình, nàng bối rối đỏ mặt nín lặng.
– Ha ha… Việc này… Cũng có khả năng nha. Phải thử mới biết được.
Tiến Minh cười thích thú đứng dậy. Anh háo hức cởi nút áo dài của Bích Phương ra. Không cần cởi hết. Chỉ mở rộng vạt áo trước của nàng sang một bên. Tiến Minh mở chốt áo ngực của nàng phía trước. Khi hai bầu vú căng tròn bung ra sóng sánh hai mắt anh không khỏi sáng lên thích thú. Hai bầu vú của Bích Phương đẹp đến mức không bút mực nào tả xiết. Ngực nàng hoàn toàn tự nhiên lại vun tràn nhựa sống không chút chảy xệ. Dù đã lấy chồng ba năm mỗi đêm ân ái nhưng hai đầu nhũ hoa vẫn hồng hào tươi mới nổi bật trên làn da trắng ngần. Thường ngày Tiến Minh luyến tiếc nó chỉ dám mân mê nhẹ nhàng như một món đồ chơi trân quý cần được nâng niu giữ gìn. Hút mắt anh nhất từ trước đến nay vẫn là một nốt ruồi son rất nhỏ nhưng màu sắc lại đỏ như máu nằm ngay sát đầu ti nhô cao nho nhỏ trong vùng núm hồng hào tròn tròn như đồng xu của Bích Phương.
– Để xem nha…
Tiến Minh thích thú lấy cây thước trên bàn bắt đầu ướm lên cơ thể Bích Phương. Thử hai lần anh cũng phải ngạc nhiên… Nốt ruồi trên ngực nàng chỉ hơi lệch trái một chút. Hiển nhiên do Bích Phương đang ở tư thế nằm ngửa, bầu vú lệch sang một bên. Nhưng nếu nàng đứng lên ba nốt ruồi son thật sự sẽ tạo thành một đường thẳng. Điều này có chút kì diệu ah.
– Tại sao em biết kết quả như vậy? – Tiến Minh nghi hoặc hỏi.
– Tại… Tại… Hồi trưa em đi xem bói với chị Hoa và chị Phượng… Ông thầy bói nói… Nó là tam sa. Một điểm ở đuôi chân mày… nếu có hai điểm nữa tạo thành một đường thẳng…
– Nếu có tam sa thì như thế nào?
– Đó là tướng… phú quý ah… – Bích Phương hơi chột dạ nói bừa.
– Ha ha… Phú quý sao? Em còn chưa đủ phú quý phải chờ người ta bói mới biết? Mấy trò dị đoan đó mà em cũng tin… – Tiến Minh cười hăng hắc, vừa cởi khóa quần.
– Hi hi… Nhưng ông ta nói rất đúng mà. Ông ta còn chỉ chính xác nốt ruồi thứ hai trên ngực trái em… Nốt thứ ba ở… – Bích Phương buột miệng phân bua chợt im bặt.
– Hử?! – Tiến Minh cả người bắt đầu căng thẳng. – Ông ta chính xác như vậy? Em… không phải là… cho người ta xem… nốt ruồi kín của mình chứ?
Thấy gương mặt đỏ ửng căng thẳng của Tiến Minh, Bích Phương cắn cắn môi nén cười. Nàng ấp úng ra vẻ xấu hổ khó xử.
– Ông ta… Ông ta chỉ nhìn thôi. Có chạm vào đâu…
– Hả?!
Tiến Minh toàn thân cứng đờ khó tin nhìn xuống Bích Phương. Thấy khóe môi giật giật kìm nén cười của nàng anh chợt hiểu ra mình bị trêu đùa.
– Dám đùa giỡn với anh? Hừ…
– Hi hi… Ai biểu anh hay ghen bậy bạ làm chi? Trời ơi…
Tiến Minh nghiến răng đè cứng Bích Phương trên bàn, hai tay xoa bóp hai bầu vú căng tròn của nàng. Miệng anh ngậm lấy đầu nhũ hoa xinh xắn của nàng mà mút mút chùn chụt thèm khát. Bích Phương nhìn xuống anh, gương mặt đỏ ửng hổn hển mê mẩn. Nàng cầm lấy dương vật cứng rắn như sắt đá Tiến Minh cọ cọ nó vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng mọng nước của mình, từ chút chèn vào.
– Ưmmmm… Yêu em đi… Ôi…
Hạ thể Tiến Minh thúc tới đẩy dương vật lấp kín âm hộ nàng. Anh hít hà thích thú cảm nhận sự khít khao tuyệt vời trong cơ thể Bích Phương. Ba năm ở bên nhau anh vẫn tận hưởng trọn vẹn cảm giác chiếm hữu này. Tiến Minh thích cảm giác mình đè cứng Bích Phương bên dưới. Nghe tiếng rên rỉ ngất ngây của nàng vừa nhìn dương vật mình ép căng âm hộ nàng đến hết mức mà thúc đẩy ra vào… Những giây phút thế này ngoài khoái cảm tình dục, Tiến Minh còn lâng lâng đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn của sự chiếm hữu.
– Ưmmmm… Ưmmmm… Ôi… Nhanh lên anh ơi…
Bích Phương há hốc rên siết ngất ngây. Cặp đùi thon dài của nàng quắp quanh hông Tiến Minh không ngừng phát ra tiếng phành phạch mỗi lúc một nhanh hơn. Âm hộ nàng không ngừng rỉ nước ướt đẫm chảy dài xuống cạnh bàn theo từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của anh. Cả gian phòng tràn ngập tiếng hổn hển gấp gáp của hai người…
– Ưmmmm… Ôi…
Bích Phương hắt mắt nhắm nghiền cơ thể run lẩy bẩy đón nhận cơn sướng khoái ồ ạt dâng cao. Tiến Minh hổn hển thở dốc ngậm kín đôi môi mềm mại của nàng, vừa thúc dương vật vào âm hộ nàng từng cái thật sâu, thật sâu rồi rùng mình phun trào tung tóe. Anh gục xuống trên người Bích Phương. Hai đôi môi ướt át hổn hển tìm đến khóa chặt như muốn hòa tan vào nhau.
– Đừng rời đi… Em thích nó trong người em như vậy…
Bích Phương hai mắt nhắm nghiền hổn hển dâng chiếc lưỡi nhỏ cho Tiến Minh ngậm mút. Anh theo ý nàng giữ nguyên hạ thể dính chặt vào giữa hai chân mở rộng của nàng để dương vật mình như được ngâm trong dòng suối nóng. Tiến Minh hôn khắp gương mặt mịn màng của Bích Phương, ngậm lấy vành tai nhỏ xinh xắn của nàng.
Bích Phương thiêm thiếp đê mê. Nàng chỉ muốn được ngủ luôn tại đây ngay lúc này. Mỗi lần ân ái xong Bích Phương rất thích được anh vuốt ve ôm ấp như vậy. Từ lúc lấy chồng, lần đầu tiên biết đến mùi vị hoan ái, Bích Phương đã mê mẩn cảm giác này. Thật may mắn cho nàng. Tiến Minh cũng mê luyến thân thể nàng đến mức không thể dứt ra được. Ba năm kết hôn, chỉ trừ vài ngày đặc biệt, còn lại hầu như mỗi đêm anh đều ân ái với nàng.
Bích Phương tự tìm hiểu và biết mình khác với những người phụ nữ khác. Cơ thể nàng rất nhạy cảm nên cực khoái đối với nhiều người là khó khăn nhưng với bản thân nàng lại rất dễ đạt được. Nhưng mỗi lần sau cơn đê mê qua đi, cảm giác ham muốn của nàng vẫn chưa nguội lạnh mà vẫn cháy âm ỉ thật lâu như chỉ chờ một ngọn gió cũng đủ bùng cháy trở lại. Nếu một người phụ nữ bình thường phải ăn một cái bánh to để no bụng thì Bích Phương lại cần ăn nhiều cái bánh nhỏ, nếu mỗi cái lại mang hương vị khác nhau có lẽ càng tốt hơn.
Chuyện này Bích Phương không đủ can đảm chia sẻ với Tiến Minh. Mỗi lần ân ái anh đều cảm nhận được cơn cực khoái tuôn trào của nàng, điều này làm anh tự tin đáp ứng được nhu cầu của nàng. Nhưng sự thật cái bánh nhỏ anh cho nàng mỗi đêm chỉ đủ cho nàng vượt qua cơn đói khát. Đó là đa dâm tướng sao?