Tướng đa dâm

Chương 4



Phần 4: Lầm lỗi

Một tuần sau…

Tại một căn biệt thự tọa lạc bên sông Rạch Bàng, Quận 7.

Bên dưới nhà mát mái đình phía sau vườn, bên cạnh hồ bơi, gió từ sông thổi vào mát rượi. Trên bàn ăn hình chữ nhật mặt đá bày biện tám món ăn thật bắt mắt. Không khí bữa ăn tối đêm nay tại nhà ông Tài, cha Tiến Minh thật ấm cúng vui vẻ. Bích Phương và chồng ngồi đối diện với ông Tài và Đức Tiến không ngừng nói chuyện vui vẻ. Đêm nay xem như liên hoan chia tay Tiến Minh, sáng mai anh sẽ bay sang Singapore bắt đầu quá trình chuyển công tác trong hai năm.

– Em ăn đi chứ!

Tiến Minh không ngừng gắp đồ ăn cho Bích Phương làm chén cơm của nàng chất vun lên thật cao. Bích Phương lại lén anh không chú ý gắp sang bớt cho Đức Tiến. Nàng thật sự hàng ngày ăn rất ít.

Bích Phương thỉnh thoảng lại quan sát cha chồng. Thật sự dù làm việc chung một nơi nhưng có lẽ vì thế nàng rất ngại tiếp xúc với ông. Thậm chí so với nhiều giáo viên trong trường Bích Phương còn ít nói chuyện với ông hơn. Từ ngày lấy chồng, hai người đã ở riêng, hầu như rất ít dịp Bích Phương quan sát cha chồng mình gần như vậy.

Ông Lê Anh Tài chạc 50 tuổi, tóc chỉ điểm bạc hai bên tóc mai, thân hình cao lớn vạm vỡ khoảng 180cm. Có thể nói nếu so sánh Đức Tiến còn giống ông hơn là Tiến Minh đứa con đầu tiên của ông. Hơn tám năm trước vợ ông Tài qua đời vì ung thư. Từ đó ông không kết hôn cùng ai nữa. Nhưng Bích Phương vẫn biết, cha chồng của mình bên dưới lớp vỏ đạo mạo mô phạm kia một người đàn ông phong lưu, lăng nhăng. Dù thông tin này thường sẽ không đến tận tai một đứa con dâu như nàng. Nhưng Bích Phương dạy ở Nam Đô gần ba năm không thể không nghe phong thanh. Nhất là hơn một tuần trước nàng còn tận mắt thấy ông làm tình tay ba với cô Thúy An và chồng cô ta.

– Con cứ đi công tác. Mỗi ngày ba cha con này cùng đến trường cùng về. Như vậy con đã đủ yên tâm chưa? – Ông Tài mỉm cười nói.
– Ha ha… Con làm sao không yên tâm chứ? – Tiến Minh xấu hổ gãi gãi đầu nhìn sang vợ mình.

Bích Phương khẽ nhíu mày. Nàng không dự định ngồi xe do cha chồng tự lái mỗi ngày đưa mình đến trường. Từ sau khi kết hôn mỗi ngày đi làm Bích Phương đều được Tiến Minh đưa rước. Nàng dù không thích cảm giác kìm kẹp gò bó như vậy. Nhưng nàng biết tính anh hay ghen đành chịu. Còn thời gian sắp tới khi anh đi công tác, Bích Phương thà mình tự lái xe máy của mình. Nhưng điều này Bích Phương sẽ không nói ra lúc này, sau khi Tiến Minh đi nàng sẽ nói với cha chồng mình.

– Anh uống ít ít thôi… Ngày mai ra sân bay sớm đấy… – Bích Phương thấy Tiến Minh tiếp tục mở chai rượu vang khác thì nhắc nhở.
– Không sao. Chuyến bay dời lại đến 10h00 sáng mới bay. Lâu lâu mới được ngồi với cha và thằng Tiến…
– Đúng rồi. Anh Hai uống thoải mái đi… Tối nay hai người ngủ đây mà. Có phải về đâu. – Đức Tiến cười toe toét nâng ly.

Bích Phương lườm hắn cũng không biết nói gì. Nhà cho Đức Tiến uống rượu từ rất sớm. Cha chồng bảo nó cần biết uống để sau này ra ngoài giao tiếp. Đức Tiến nói cũng không sai. Mọi chuyện đã sẵn sàng. Từ vali quần áo của Tiến Minh đến vật dụng quần áo sử dụng thường ngày của Bích Phương hai ngày nay đã được anh lần lượt chuyển sang đây. Vốn Bích Phương còn muốn đêm cuối cùng trước khi anh đi công tác hai người nên dành cho nhau ở không gian riêng tư hơn. Nhưng Tiến Minh lại muốn hai người ngủ ở nhà cha chồng một đêm cho Bích Phương quen giường.

Lúc này chợt cả người Bích Phương hơi chấn động, ánh mắt sắc lẻm liếc sang Đức Tiến đối diện mình. Bên dưới bàn một cái chân nóng hôi hổi đang cọ cọ lên bắp đùi của nàng. Tên nhóc đáng chết này… Bích Phương không khỏi liếc sang Tiến Minh bên cạnh. Anh vẫn đang hồ hởi nói chuyện với cha về bệnh viện Saint Paul mà mình chuẩn bị sang công tác.

Thấy chị dâu không có vẻ gì phản kháng, bàn chân hư hỏng của Đức Tiến càng bạo dạn hơn. Nó từ từ đưa lên cao chen vào giữa cặp đùi thon dài mịn màng của nàng như thử tiến sâu khoảng hở dưới chiếc váy ngắn Bích Phương đang mặc.

Bích Phương cúi đầu che đi hai gò má ửng hồng, vờ như tiếp tục ăn uống. Hai chân nàng hé mở cho phép cái chân Đức Tiến chui vào thật sâu dưới váy của mình. Bích Phương mím môi nén nhịn. Đôi khi nàng không hiểu được bản thân mình. Nàng lại không hề thấy phản cảm với hành động sàm sỡ của Đức Tiến. Có chăng là một chút bực tức đối với một thằng em chồng lưu manh không biết trên dưới. Trong khi nàng vừa là chị dâu vừa là cô giáo của hắn. Mỗi lần như vậy Bích Phương sẽ tìm một cách gì đó trừng trị hắn, nhìn hắn la oai oái nàng thấy hả hê vui vẻ. Giữa Bích Phương và Đức Tiến như có một sự đồng thuận ngầm. Miễn là hắn làm việc đó kín đáo một chút, không quá đáng, nàng sẽ không phản kháng.

Từ sau khi kết hôn biết đến cảm giác hoan ái nam nữ sự tò mò của Bích Phương mới thật sự thức tỉnh. Nhưng trong vòng tay bảo vệ của Tiến Minh không một người đàn ông nào có cơ hội bén mảng đến gần Bích Phương, càng không nói đến cả gan sàm sỡ nàng. Có lẽ anh cũng không biết người mà Tiến Minh không đề phòng nhất lại là kẻ chỉ chằm chằm muốn ăn miếng bánh thơm ngon mà anh nâng niu cất giữ.

Bích Phương cắn môi hai gò má nóng ran cảm nhận mũi chân của Đức Tiến đã chạm đến nơi đó của mình. Dù còn một lớp quần lót mỏng nhưng cảm giác nóng ấm vẫn truyền vào làm cả người Bích Phương nóng ran lên. Ngón chân đáng ghét kia còn không ngừng khẩy khẩy dọc theo khe lõm giữa hai mép thịt âm hộ mềm mại làm thân thể nàng không ngừng run khẽ.

Bích Phương chợt ngẩng đầu nhìn quanh bàn ăn rồi mím môi gắp một miếng rau xào cho vào chén Đức Tiến.

– Tiến, em phải ăn rau vào đi chứ?
– Dạ, cảm ơn chị dâu…

Đức Tiến cười toe toét thích thú. Chân hắn vẫn giữ nguyên ở nơi đó của chị dâu không ngừng khẩy khẩy lên xuống. Hắn hôm nay rất vui. Chị dâu đã bật đèn xanh. Hẳn sẽ rất nhanh tiến xa hơn được… Đức Tiến đã mê mẩn sắc đẹp của Bích Phương từ ngày nàng trở thành chị dâu của hắn. Mỗi ngày nhìn chị trong bộ áo dài thướt tha trên bục giảng hắn mê mẩn không chịu nổi.

Đức Tiến vui vẻ gắp miếng rau trong chén cho vào miệng nhai ngon lành. Nhìn hắn thường ngày to con là thế nhưng ở nhà ăn cơm lúc nào cũng phải ép ăn rau… Nếu không ai ép, tên em chồng này chỉ cả ngày thịt cá. Thật không khác một đứa con nít.

Chợt gương mặt Đức Tiến thoáng biến đổi, rồi chuyển sang đỏ ửng lên.

– AAAAA… Trời ơi… Cay quá…

Ông Tài và Tiến Minh đều sững người ngạc nhiên nhìn Đức Tiến lao ra ngoài vừa chạy vừa la oai oái. Bích Phương che miệng đầu cúi thấp xuống nén cười đến hai bờ vai run rẩy.

Đức Tiến phun nhổ phè phè rồi vụt đầu xuống hồ bơi hớp mấy ngụm nước nhổ ra ngoài. Hành động của hắn làm ông Tài và Tiến Minh cười vang.

– Ha ha… Em bỏ cái gì vào rau của nó vậy? – Tiến Minh không nhịn được cười quay sang hỏi Bích Phương.
– Em có bỏ gì đâu. Chắc là trong rau có lẫn vào trái ớt xanh thôi… – Bích Phương vô tội phân bua.
– Trời ơi… Ớt xanh… CHỊ DÂU… Chị muốn giết em sao?! Aaa…
– Đàn ông con trai mà không ăn rau, không ăn ớt… Quanh năm suốt tháng toàn tương cà. Không biết mày giống ba hay giống tên hàng xóm nào nữa… Ha ha…

Bạn đang đọc truyện Tướng đa dâm tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tuong-da-dam/

Hai tuần sau, thứ Năm 16h45…

Âm thanh ồn ào bên ngoài của đám học sinh tan trường dần dần rút đi trả lại sự yên tĩnh. Phòng giáo viên Nam đô khá lớn hình chữ nhật với hơn ba mươi bàn làm việc xếp ba hàng ngay ngắn như kiểu lớp học. Hai bên vách tường là hai dãy tủ sắt đựng hồ sơ cao đến gần nóc. Bích Phương lúc này đang cặm cụi soạn giáo án cho lớp học tuần sau. Trên bàn làm việc của nàng xếp hai chồng hồ sơ thật cao che khuất cả mái đầu của nàng.

– Chào người đẹp nha…
– Em chào chị.

Bích Phương ngẩng đầu mỉm cười chào chị Hoa. Chị có thể xem là người thân thiết nhất với nàng. Cả gian phòng giáo viên rộng lớn lúc này chỉ còn một mình Bích Phương vẫn tiếp tục làm việc.

Tiến Minh đã chuyển công tác sang Singapore được một tuần. Bích Phương cũng ở nhà cha chồng chừng đó thời gian. Ông Tài cha chồng nàng mỗi ngày đều tự lái ô tô đến trường, chở theo Đức Tiến đi học. Nhưng Bích Phương không muốn ngồi ô tô của ông. Hơn một tuần nay mỗi sáng nàng đều đến trường bằng xe máy để chiều tan học có thể ở lại trễ.

Không có Tiến Minh bên cạnh, Bích Phương mới hiểu được cuộc sống của mình cần anh đến thế nào. Hơn ba năm lấy chồng chỉ trừ những ngày đặc biệt của phụ nữ thì hầu như mỗi đêm Tiến Minh đều ân ái với nàng. Ban đầu anh luôn là người tạo cảm hứng, khiêu khích lôi kéo Bích Phương. Nàng là một người phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ cần chồng hôn vuốt ve một chút là bên dưới nàng đã ướt át sẵn sàng lâm trận. Lâu dần chuyện ân ái như trở thành một món ăn mỗi ngày không thể thiếu với hai người. Không cần nhiều thời gian, foreplay đơn giản, không tốn nhiều sức lực… Ngắn ngủi nhưng duy trì đều đặn đến mức hình thành một thói quen phải có của hai người trước khi ngủ mỗi đêm.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Tiến Minh chỉ vừa đi xa không bao lâu Bích Phương đã cồn cào khổ sở không chịu nổi. Mỗi một đêm về nhà cha chồng trong căn phòng rộng thênh thang trên chiếc giường trống trải Bích Phương phải trằn trọc thật lâu mới ngủ được. Nàng cũng biết mình thiếu thứ gì và cố không nghĩ đến nó. Nàng ở lại trường mỗi ngày thật trễ để công việc vắt cạn sức lực của mình. Nhưng mỗi ngày trôi qua sự thiếu thốn đó càng rõ ràng hơn trong đầu nàng.

Đóng giáo án lại, Bích Phương nhìn đồng hồ treo tường thầm thở dài. Nàng đã soạn đến giáo án của tuần sau. Nếu còn tiếp tục làm nữa thì sắp tới nàng không còn việc để làm. Nhìn qua tập hồ sơ xếp chồng trên bàn mình, Bích Phương hít sâu một hơi đứng lên. Nàng mở cửa tủ phía sau bàn làm việc nhìn ngăn nào cũng đầy ắp mà ngán ngẩm. Chỉ còn một ngăn ở trên cùng là còn chỗ trống. Thường ngày Bích Phương không dùng tới vì nó hơi cao. Nhìn qua nhìn lại Bích Phương kéo chiếc ghế làm việc của mình vào sát tủ. Nàng cởi bỏ đôi giày cao gót, bước lên ghế. Không mang giày nên ống quần hơi dài vướng víu. Bích Phương phải kéo hai ống quần của mình lên một chút để không giẫm lên.

Bích Phương chọn những hồ sơ lưu trữ ít dùng từ hai ngăn tủ dưới đưa lên trên để tạo khoảng trống. Cứ ngẩng lên cúi xuống như vậy liên tục nhiều lần đến cái tủ bên dưới hoàn toàn trống trải, lưng áo nàng cũng rịn ướt mồ hôi.

– Cô xuống đi. Để em giúp cho…

Đột nhiên ngay sau lưng vang lên một giọng nói thanh niên ấm áp làm Bích Phương giật mình. Nàng ngoái đầu lại nhìn vừa thấy Minh Khoa, Lớp trưởng của mình thì không khỏi mỉm cười.

– Khoa. Em chưa về sao?

Đột nhiên tại khoảnh khắc đó chiếc ghế có bánh xe Bích Phương đang đứng trượt ra phía sau.

– Á…

Bích Phương sợ hãi la hoảng, hai tay bấu lấy cánh cửa tủ phía trên. Hai chân nàng luống cuống giẫm đạp cả lên ống quần trên mặt ghế đang trượt ra sau… Chỉ nghe một tiếng “bựt” nhỏ. Bích Phương biến sắc nhận ra lưng quần mình chợt buông lỏng.

– CẨN THẬN…

Minh Khoa hoảng hốt quát lên một tiếng, vội vàng giữ lấy chiếc ghế. Hắn cẩn thận đẩy cái ghế sát vào tủ cho cô Phương đứng vững. Nhưng tại khoảnh khắc đó Minh Khoa giật thót nhìn thấy chiếc quần satin trắng của cô từ từ tụt xuống quá gối. Trái tim Khoa như ngừng đập tại chỗ. Hai mắt mở lớn nhìn vào khoảng trống giữa hai vạt áo dài mở rộng của cô Bích Phương là một chiếc quần lót trắng mỏng không che được màu da thịt trắng ngần bên trong.

– Á… Trời ơi…

Bích Phương vừa nhận ra tình huống xấu hổ của mình cả người luống cuống bước vội xuống ghế. Nhưng chiếc quần lùng nhùng giữa hai chân làm chân nàng vướng lại. Cả người ngã nhào lên người Minh Khoa bên cạnh.

“Rầm…” – Chiếc ghế bật tung ra va mạnh vào tủ ngã chỏng chơ.

Trên sàn nhà khuất sau bàn làm việc Bích Phương và Minh Khoa đang ở tư thế vô cùng ám muội. Nàng ngồi đè lên người đứa học sinh của mình. Hai vạt áo dài mở rộng để lộ ra trọn vẹn cặp đùi thon dài trắng nõn và cả chiếc quần lót nho nhỏ mỏng manh. Hai tay của Minh Khoa lại đặt trên hai bầu vú căng tròn của nàng. Hai cặp mắt mở to sửng sốt xấu hổ nhìn nhau bất động mất vài giây…

Chợt gương mặt Bích Phương đã đỏ lại càng rực lên như có lửa. Ngực nàng truyền đến cảm giác nhột nhạt bất thường. Dù qua một lớp áo dài, còn có áo ngực nhưng Bích Phương vẫn y nguyên cảm nhận được hai tay Khoa đang khẽ khẽ nắn bóp hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Hận nhất là Bích Phương còn cảm nhận được bên dưới mông mình đang có gì đó cứng rắn phình to như muốn nâng cả người nàng lên.

– Khoa… – Bích Phương gắt lên, vội vàng rời khỏi người cậu ta.
– Em xin lỗi cô… Em…

Bích Phương ngồi bệt trên sàn nhà, bưng kín gương mặt nóng ran thiêu đốt, không muốn nghe cậu ta nói. Nàng thật không ngờ đứa học sinh ngoan ngoãn hiền lành học giỏi của mình lại cả gan làm ra hành động đó với mình. Nhưng Bích Phương hận nhất là cơ thể nàng lại sinh ra phản ứng rạo rực ham muốn.

Đột nhiên lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng ù ù của máy hút bụi. Bích Phương và Minh Khoa giật thót lồm cồm ngồi dậy. Bác Cảnh bảo vệ đã đến ngoài cửa phòng giáo viên đang hì hục kéo cái máy to lớn qua ngạch cửa.

– Đi đâu? Điên à…

Minh Khoa luống cuống muốn đứng lên thì bị Bích Phương tóm cổ đè xuống. Để bác Cảnh phát hiện nàng và học sinh thò thụt dưới gầm bàn, nhất là quần nàng còn chưa kéo lên, thì nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này. Bích Phương rối rắm đẩy Minh Khoa vào trong gầm bàn của mình. Bản thân nàng cũng chỉ kịp dựng cái ghế lên rồi ngồi vào bàn vờ như đang làm việc.

– Tôi không phiền cô Phương chứ?!

Giọng nói oang oang của bác Cảnh vang lên át cả âm thanh ồn ào của cái máy hút bụi. Ban ngày ông là bảo vệ giữ xe, chiều tối lại kiêm luôn tạp vụ quét dọn trường. Ông là một người lớn tuổi không con cái nên nhà trường đặc cách cho ông ở lại trong Phòng bảo vệ. Như để đền đáp sự ưu ái của Ban Giám hiệu ông luôn tìm đủ thứ việc để làm mà không đòi hỏi thêm một đồng lương.

– Dạ… Dạ… Không sao ạ.

Bích Phương ấp úng nói. Hai tay nàng chống đầu như đang tập trung đọc tài liệu nhưng toàn thân thỉnh thoảng cứ run lên thật khẽ. Để ánh mắt ông Cảnh không thấy được bên dưới lớp áo dài mình trống trải, Bích Phương phải đưa cả hai chân và cả chiếc quần phản chủ kia vào sâu gầm bàn. Nàng còn kéo cả hai vạt áo che sang một bên che phủ một bên mông và đùi của mình.

Bất chợt gương mặt Bích Phương đỏ rực lên. Nàng nhận ra lúc này giữa hai chân mình không có gì che đậy. Có chăng là một lớp vải quần lót mỏng manh như có như không… Bích Phương chợt thoáng rùng mình. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Minh Khoa phả lên hai đầu gối trần trụi của mình. Gương mặt Bích Phương đỏ ửng, nghiến răng đá mạnh.

Không có tiếng kêu đau đớn nào. Một mái đầu bù xù gục lên đầu gối Bích Phương, kèm theo hơi thở ồ ồ khe khẽ kìm nén. Bích Phương hơi chột dạ, lo lắng. Nàng nhận ra dường như mình có chút quá đáng. Gầm bàn hẹp như vậy. Minh Khoa lại cao lớn. Không gian nào cho cậu ta né tránh hai chân nàng chứ?! Bích Phương thấp thỏm đưa bàn chân nhỏ của mình ra đá đá như muốn hỏi thăm Khoa. Chợt một bàn tay ấm áp giữ chặt chân nàng như sợ nàng một lần nữa đá loạng. Bích Phương giật thót căng cứng, không phải vì tay Khoa đang giữ chân mình, mà vì cậu ta vô tình hay cố ý để lòng bàn chân truyền đến cảm giác cưng cứng của một khối u to lớn cứng rắn nóng hầm hập.

Trái tim Bích Phương đập rất nhanh gần như không thể kiểm soát. Làm sao nàng không biết cảm giác cứng cứng nóng hổi kia là gì chứ? Chính thứ đó vừa rồi đã cộm cứng dưới mông nàng. Cũng chính thứ đó bị nàng trừng phạt bằng một cú đá thô bạo.

Bích Phương cắn cắn môi gương mặt nóng đỏ chân vẫn không rụt về như không biết khối u nổi cộm đó là gì. Nàng tự nói với bản thân, mình đang dùng cách này để an ủi xoa dịu cơn đau của Minh Khoa nhưng sự thật khối u cứng rắn kia lại làm cho chân nàng lưu luyến không muốn rời đi. Cảm nhận nó từng chút phình to lên đội hẳn vào lòng bàn chân mình, trái tim Bích Phương đập nhanh không thể tưởng.

Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với thỏa thuận ngầm giữa Bích Phương và Đức Tiến. Minh Khoa lại để cho nàng sàm sỡ cậu ta. Bàn chân Bích Phương tê cứng như sắp bị chuột rút nhưng vẫn chà sát nhẹ nhàng lên khối u nổi cộm nóng hôi hổi đó.

Cùng lúc đó hơi thở hừng hực của Minh Khoa như len lỏi chui vào giữa hai chân khép chặt của Bích Phương. Hơi thở cậu ta như một bàn tay vô hình mơn man vuốt ve làm cho cặp đùi non trần trụi của nàng từng chút mở rộng ra. Giây phút này gương mặt xinh đẹp của Bích Phương đỏ ửng, cúi thật thấp. Trong tiếng máy hút bụi ù ù nàng dường như vẫn nghe được hơi thở kích động của Minh Khoa. Cảm nhận được hai chân mình lần lượt được nâng lên, Bích Phương nín thở để mặc cậu ta rút hai ống quần ra khỏi chân mình.

Bích Phương chống tay trên bàn, cúi đầu thật thấp che đi gương mặt nóng ran như có lửa. Giây phút này cặp đùi thon dài của nàng hoàn toàn được giải phóng phơi bày trọn vẹn trước ánh mắt của Minh Khoa. Nàng như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Minh Khoa đang nhìn chằm chằm vào đáy quần lót của mình có thể thấy rõ khối u mũm mĩm và màu sắc đen đen của lớp lông tơ ở nơi đó.

– Ah…

Đột nhiên Bích Phương bưng kín miệng, gương mặt đỏ ửng như gấc chín. Dù nàng là người chủ động khiêu khích đứa học trò của mình. Nhưng ngàn vạn lần Bích Phương không ngờ Minh Khoa thường ngày hiền lành vô hại lại bạo gan như vậy. Giữa cặp đùi non mở rộng của nàng lúc này là một gương mặt nóng hầm hập. Hai chân Bích Phương vô thức kẹp lại như muốn giữ chặt đầu cậu ta ở nơi đó… Nhưng hơi thở đàn ông của Minh Khoa như một ngọn lửa thiêu đốt làm cho hai chân nàng run rẩy mềm nhũn lại từng chút mở rộng ra…

– Cô Phương lạnh sao? Sao run lên như vậy? Có cần tôi tắt máy lạnh không? – Bác Cảnh thấy Bích Phương run rẩy ngạc nhiên hỏi.
– Dạ… Không. Không cần đâu ạ.

Bích Phương gương mặt đỏ bừng như phát sốt cố trấn tỉnh trả lời. Bên dưới gầm cặp đùi của nàng được hai tay hư hỏng của Minh Khoa vuốt ve, mở rộng ra hai bên. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng mềm nhũn dưới hai bàn tay vuốt ve mơn trớn của Khoa. Môi cậu ta mơn man giữa cặp đùi non của nàng như nhấm nháp làn da mịn màng trắng nõn của nàng. Một chiếc lưỡi ấm áp liếm mát trên da thịt non mềm của nàng từ từ tiến sâu vào nơi đó.

Bích Phương mím chặt môi thổn thức. Khi hai tay Khoa luồn vào trong mép quần lót từ từ kéo xuống, nàng vô thức nâng mông mình lên. Cảm giác bên dưới mình hoàn toàn trống trải phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Khoa, trái tim Bích Phương như muốn ngừng đập. Toàn thân nóng ran rạo rực không chịu nổi.

– Tôi xin phép nhé. – Bác Cảnh tươi cười chào vừa kéo máy hút bụi ra khỏi phòng.
– Dạ… Con chào bác. – Tiếng chào của bác Cảnh làm Bích Phương ấp úng trả lời.

Cửa phòng được bác Cảnh đóng lại cẩn thận. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh có chăng là tiếng ư ử kìm nén khe khẽ… Bích Phương vẫn ngồi nguyên trên ghế, tựa lưng ra sau, hai tay che kín mặt mà toàn thân run lên từng đợt. Minh Khoa vẫn trong hộc bàn, mặt áp chặt vào giữa cặp đùi mở rộng của nàng hôn hít đến mê mẩn. Giữa hai người cô giáo và học sinh như đạt thành một sự ăn ý không cần lời nói. Dù nơi này không còn ai nhưng chỉ cần bản thân hai người đối mặt với nhau thì sự mập mờ giả tạo mỏng manh này sẽ lập tức tan vỡ.

– Ưmmmm… Ôi…

Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng, Bích Phương vội bưng kín gương mặt đỏ bừng như gấc chín. Lưng nàng vô thức ngửa ra sau, hai chân mở rộng phơi bày trọn vẹn âm hộ của mình cho cái miệng hư hỏng của Khoa ngậm mút. Hai tay Khoa luồn lên bợ đỡ lấy cặp mông tròn trịa của nàng không ngừng xoa nắn, vừa kéo ghì cả người nàng lại.

Toàn thân Bích Phương giật thon thót run lẩy bẩy không ngừng. Hai mép môi âm hộ đỏ mọng của nàng đã sớm nức nở hé mở dưới cái lưỡi ấm nóng của Minh Khoa. Nơi đó của Bích Phương chưa bao giờ được chăm sóc kỹ càng chu đáo đến như vậy. Nàng thật sự choáng ngợp đến mê mẩn. Cái lưỡi của Minh Khoa rất nóng, lại điêu luyện đến mức không hợp với tuổi của cậu ta. Nó như một con lươn trơn tuột lại linh hoạt vô cùng chui rúc vào giữa hai mép thịt đỏ mọng ướt đẫm làm toàn thân nàng mềm nhũn ngất ngây.

– Ưmmmm… Ôi…

Bích Phương không ngừng xuýt xoa sung sướng, hai mắt đã sớm không còn che đậy mà mê mẩn nhìn xuống khuôn mặt nam tính quen thuộc của Minh Khoa chui rúc bên dưới bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ của mình. Nàng còn nghe được tiếng xì xụp khao khát của Minh Khoa khi chiếc lưỡi kia không ngừng vét sâu vào âm hộ ướt đẫm của nàng. Một cơn sướng ngất ngây làm toàn thân Bích Phương run lẩy bẩy co thắt.

– Khoa ơi… Ưmmmm… Ôi…

Bích Phương kêu khẽ gương mặt đỏ ửng hai mắt tê dại mê ly nhìn xuống Minh Khoa. Cậu ta vẫn không rời đi như thích thú đón lấy dòng suối tuôn trào từ trong cơ thể nàng. Bích Phương há hốc thở dốc cả người mềm nhũn. Cảm giác dồn nén cả tuần qua được giải thoát làm toàn thân nàng như bay bổng ngất ngây. Mất vài giây mê man thiêm thiếp, Bích Phương bừng tỉnh mặt ửng đỏ ngượng ngùng nhìn xuống Minh Khoa. Nàng vươn tay vuốt ve mái tóc bù xù rậm rịt đứa học trò của mình, kéo Khoa rời khỏi gầm bàn đứng lên trước mặt mình.

Nhìn Minh Khoa háo hức như đang nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nhanh chóng cởi quần áo. Bích Phương mặt đỏ ửng bối rối, nửa muốn nói nửa không. Đến lúc toàn thân Khoa không còn mảnh vải đứng tồng ngồng trước mặt, hai gò má Bích Phương lập tức nóng rực như có lửa. Cơ thể Khoa thật đẹp. Không mập, không ốm. Ngực nở nang, bụng săn chắc nổi cộm từng múi cơ vuông vức. Nhìn xuống vật đàn ông dựng đứng gân guốc của Minh Khoa toàn thân của Bích Phương như muốn nhũn ra. Đó là một cái dương vật thật lớn, còn nổi gân ngoằn ngoèo vô cùng uy mãnh. Chỉ nhìn độ cong ngạo nghễ đó dù chưa chạm đến nó Bích Phương đã có thể tưởng tượng nó cứng rắn đến mức nào.

Minh Khoa cúi xuống, hơi thở ấm nóng đặt lên môi Bích Phương một nụ hôn. Mặt nàng ửng hồng xấu hổ vẫn không né tránh. Đôi môi Bích Phương hé mở đón lấy chiếc lưỡi của Minh Khoa. Ngực nàng cảm nhận được một bàn tay ấm áp xoa nắn làm toàn thân nhột nhạt day dứt.

– Khoa ơi… Cô không thể. Cô xin lỗi…

Bích Phương đè chặt tay Minh Khoa đang mở nút áo của mình, áy náy nói nhỏ. Thấy được vẻ mất mát hụt hẫng trong mắt cậu ta, lòng nàng dâng lên một cảm giác hổ thẹn. Nàng cắn cắn môi hai gò má đỏ rực như có lửa lí nhí nói:

– Cô chỉ có thể… giúp em một chút…
– Cô…

Bích Phương thấy trái tim mình đập nhanh dồn dập. Nàng quỳ gối xuống trước người Minh Khoa. Đối diện với cái đầu nấm to bè đỏ thẫm của cậu ta, gương mặt nàng nóng ran thiêu đốt. Hai bàn tay búp măng trắng nõn của nàng cầm lấy dương vật to lớn dựng đứng của Minh Khoa nhẹ nhàng vuốt ve nó. Sức nóng và sự cứng rắn của nó làm cho thân thể Bích Phương thoáng run rẩy. Nếu nó lấp kín trong người mình không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Một suy nghĩ thoáng qua đầu cũng làm cho mặt Bích Phương nóng lên như phát sốt.

– Ah…

Bích Phương dùng cả hai tay sục sục dương vật Minh Khoa liên tục. Nhưng nghe tiếng hít thở đều đều của Minh Khoa nàng nhận ra như vậy là không đủ.

– Cô… hôn nó đi…

Nghe Minh Khoa gợi ý Bích Phương thấy gương mặt mình nóng ran như phát sốt. Làm sao nàng không nghĩ đến chuyện đó chứ?! Nhưng nàng sợ. Sợ mình sẽ mê luyến hương vị của cậu ta.

– Không được nhìn đâu!

Bích Phương cắn môi lườm Minh Khoa. Gương mặt xinh đẹp ửng hồng ghé sát xuống để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo đường gân máu nổi cộm ngoằn ngoèo trên thân nó. Mùi đàn ông của Minh Khoa thật đậm xộc vào mũi làm gương mặt Bích Phương đã đỏ càng rực lên như mặt trời mọc. Đôi môi nàng mở ra phủ lên đầu nấm to bè của Minh Khoa từng chút nuốt sâu vào. Nhìn lên liền thấy Khoa đang thích thú quan sát, gương mặt Bích Phương nóng ran như phát sốt.

– Ah… Cô tuyệt quá…

Nghe tiếng Khoa xuýt xoa sung sướng, hai gò má Bích Phương ửng đỏ, mái đầu càng nhấp nhô nuốt dương vật cậu ta vào thật nhanh. Nàng nhận ra trong đầu mình xuất hiện một loại khoái cảm kỳ lạ mình chưa từng biết đến. Nó như xuất hiện từ hành động phóng túng hư hỏng của nàng hôm nay. Nó như một loại giải phóng lột xác khỏi bản thân mình trước đây để bước vào một thế giới mới đầy màu sắc rực rỡ. Lúc này Bích Phương nhận ra mình rất thích cảm giác vòm miệng mình chật chội căng phồng bởi một dương vật cứng rắn… Khoái cảm đó cũng làm cho cơn đói khát trong cơ thể nàng thức tỉnh gào thét.

Bích Phương đứng lên, ánh mắt mê ly thiêu đốt nhìn Minh Khoa. Ngọn lửa ham muốn trong cơ thể nàng giây phút này đã vượt qua sự ngượng ngùng xấu hổ. Cũng vượt qua một tia lý trí sót lại cuối cùng. Bích Phương túm lấy cổ áo của Minh Khoa đôi môi nàng khóa chặt lấy cái miệng sửng sốt của cậu ta. Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ngọt lịm của nàng cuồng nhiệt tìm đến lưỡi Khoa đến mê mẩn. Hai tay nàng run rẩy tự cởi nút áo… Chiếc áo dài và áo lót rơi xuống, thân thể trần truồng của Bích Phương như một con bạch tuộc bám chặt lên cơ thể Minh Khoa. Giây phút này trái tim nàng đập rất nhanh, rất cuồng loạn. Nàng biết chuyện đêm nay không còn đường thay đổi nữa. Đêm nay sẽ là một trang sách mới cho cuộc đời nàng.

Lưng truyền đến cảm giác mát lạnh của mặt bàn, làm toàn thân Bích Phương thoáng run rẩy. Cặp đùi nàng mở rộng đón lấy cơ thể trần trụi của Minh Khoa áp đè lên trên. Hai tay cậu ta mê mẩn thích thú vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Lưỡi Khoa không ngừng đánh lên đầu vú đỏ hồng day dứt của nàng. Bích Phương ưỡn cong dâng lên hai khối thịt nõn nà mê người của nàng cho Khoa ngậm mút. Cảm giác nhột nhạt tê dại này làm nàng mê mẩn quên đi tất cả.

– Ư…
– Ngực cô đẹp lắm… Người cô cũng đẹp… Chỗ nào cũng đẹp hết… Em thích cô…

Nghe Minh Khoa vừa hổn hển nói vừa dụi gương mặt vào hai bầu vú của mình mà mê mẩn ngậm mút, Bích Phương rạo rực không chịu nổi. Bên dưới nàng lúc này như có một khúc than nóng hổi không ngừng chọc lung tung làm nàng hận muốn chết được. Bích Phương đưa tay xuống cầm lấy nó. Vừa chạm vào nó toàn thân nàng như muốn nhũn ra… Dương vật Minh Khoa còn cứng rắn hơn khi nãy như một thanh sắt nung đỏ làm bỏng cả tay nàng. Bích Phương cắn môi cọ cọ nó vào giữa hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng, rồi chèn nó vào từng chút một. Minh Khoa ngậm lấy đôi môi há hốc thở dốc của nàng hạ thể đẩy tới.

– Khoa ơi… Yêu cô đi… ưmmmm… Ôi…

Bích Phương bật rên một tiếng sung sướng. Hai cánh tay nàng choàng cứng ghì chặt lấy người Khoa. Hai chân nàng mở rộng hết mức đón lấy dương vật cậu ta hùng hục thúc đẩy. Giây phút này đầu óc Bích Phương hoàn toàn trống rỗng không nhớ đến bất kỳ chuyện gì. Thân phận, hôn nhân của mình đều không tồn tại. Duy nhất chỉ có người thanh niên đang mạnh mẽ đang đưa nàng lên tận chín tầng mây.

Minh Khoa nghiến răng vừa thúc đẩy vừa vò nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại của cô Phương. Ngón tay hắn miết miết lên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn vừa thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của cô mê ly run rẩy. Hắn không ngờ hôm nay mình có diễm phúc trời ban như vậy. Cô Bích Phương có thể nói là nữ thần trong lòng của hầu hết nam sinh tại Nam Đô. Mỗi ngày nhìn cô thướt tha trong bộ áo dài trong đầu đám học sinh nam thật khó không sinh ra suy nghĩ dơ bẩn. Dĩ nhiên tất cả đám học sinh, bao gồm cả Minh Khoa đều biết từ ý nghĩ đến trở thành hiện thực thật xa vạn vạn dặm khó có thể vượt qua. Nhưng hôm nay giấc mơ của hắn đã trở thành hiện thực… Nhìn dương vật mình chèn ép âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của cô ra vào liên tục mà lòng Minh Khoa không khỏi dâng lên một cảm giác thành tựu tột đỉnh. Cảm giác này còn làm cho hắn tự hào hơn mười một năm học sinh giỏi được nhận học bổng của mình nhiều.

– Ưmmmm… Ôi… Khoa ơi…

Bích Phương sung sướng ôm ghì lấy Minh Khoa. Sự mạnh mẽ của cậu ta làm nàng choáng ngợp ngất ngây không thể tả hết. Hai mắt nàng nhắm nghiền, tay không ngừng vuốt ve khắp cơ thể Minh Khoa như cảm nhận từng múi cơ không ngừng vồng lên nổi cộm. Cơ thể Minh Khoa rắn chắc. Không hùng dũng khôi vĩ như Đức Tiến. Nhưng thường xuyên chơi thể thao nên Khoa có một sự bền bỉ không ngờ. Hai tay Bích Phương từ vòng eo mạnh mẽ của cậu ta vuốt xuống bấu chặt lấy cặp mông rắn chắc không ngừng co thắt thúc đẩy.

– Ưmmmm… Ưmmmm… Ưmmmm…

Trong phòng giáo viên là hai thân thể nam nữ trần truồng cuốn vào nhau. Tiếng da thịt phành phạch vang lên không ngớt. Bích Phương nửa thân trên đè ép trên mặt bàn, cặp mông tròn trịa cong vểnh đón lấy từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của Minh Khoa. Từng phút từng phút trôi qua chậm rãi tiếng rên rỉ của Bích Phương vẫn nối tiếp liên miên trầm bổng… Đó còn chưa đủ để diễn tả sự sung sướng ngất ngây tột độ mà nàng nhận được. Gương mặt xinh đẹp của nàng áp trên cuốn giáo án dang dở, giữa hai chân nàng đã ướt át chảy dài thật nhiều nước vì những cơn sướng khoái liên tục nối tiếp nhau.

Minh Khoa thật sự mạnh mẽ dai dẳng đến khó tin. Bích Phương không nhớ mình đã tuôn trào bao nhiêu lần nhưng cậu ta vẫn hùng hục không ngừng nghỉ. Nàng thật sự chìm đắm trong giấc mơ hoang lạc kéo dài bất tận này.

– Ưmmmm… Ôi…
– Ahhhh…

Không biết qua bao lâu. Khi hai tiếng rên rỉ một cao một thấp cùng vang vọng cả gian phòng thì toàn thân Bích Phương đã mềm nhũn nửa nằm trên mặt bàn hai mắt thiêm thiếp đê mê. Trên người nàng Minh Khoa hổn hển đè nặng, hôn lên gương mặt xinh đẹp rịn ướt mồ hôi của nàng. Bên trong người Bích Phương óc ách ngập lụt thật nhiều chất dịch trắng do đứa học trò 17 tuổi của mình bơm vào.

Giây phút này khi cơn sung sướng còn âm ỉ chạy khắp toàn thân Bích Phương thấy áy náy hổ thẹn với Tiến Minh chồng mình nhưng dù thời gian có quay lại một lần nữa nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy. Nàng bắt đầu hiểu được lời phán định của lão thầy bói kia… Tướng số định sẵn vận mệnh. Vận mệnh là không thể thay đổi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...