Tuyết Hân
Chương 6
Vào lúc 8h tối, trong căn nhà của hai anh em họ Trần, Ngọc Thư đang ngồi xem tv trong phòng khách thì ở ngoài có tiếng gõ cửa. Cô liền đi ra mở cửa, trước cửa nhà là một người đàn ông đã gần 40 tuổi ăn mặc rất lịch sự, gọn gàng liền nở nụ cười với cô.
– Chào cô! Cô có phải là em gái của Dương Thanh không? Gã đàn ông ấy hỏi.
– Đúng! Là tôi đây… nhưng anh là ai? Sao anh lại biết hai anh em tôi? Ngọc Thư đáp.
– Cô hãy cho tôi vào nhà rồi tôi sẽ nói cho cô nghe? Gã đáp lại.
Ngọc Thư gật đầu liền mời gã đàn ông ấy vào nhà, cô dẫn gã vào phòng khách để nói chuyện thoải mái hơn.
– “Thực sự tôi là người quen của anh trai cô, tôi tên là Phong, hôm nay tôi đến nhà anh em cô để đưa cho cô thứ này.” Gã đàn ông ấy nói.
Ngọc Thư rất ngạc nhiên vì từ trước tới giờ anh trai cô chưa bao giờ nói về gã Phong này cho cô nghe nên cô chưa biết gã là ai cả. Gã Phong liền đưa cho cô một tờ giấy được xếp lại ngay ngắn, cô liền cầm và mở tờ giấy đó ra, cô rất sốc vì trong tờ giấy có ghi tên của anh trai cô và có viết là đã nợ gã Phong 20 triệu đồng.
– “2… 20 triệu đồng sao… tại sao anh của tôi lại nợ nhiều vậy chứ?” Ngọc Thư nói trong sự hốt hoảng.
Từ trước tới giờ thì anh của cô cũng chẳng nói với cô chuyện này, nhưng hiện tại anh trai cô đã đi xuất khẩu lao động ở bên nước ngoài nên giờ cô không biết phải làm gì để giải quyết món nợ này của anh trai cô.
– “Anh trai cô đã nợ tôi số tiền ấy cũng đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa trả… mấy năm trước anh của cô đã mượn số tiền ấy từ tôi để trợ giúp cho công việc làm ăn của anh ta trước khi anh ta đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài… nhưng giờ anh ta đã đi rồi nên tôi muốn cô thay anh ta trả nợ cho tôi”. Gã Phong bình tĩnh nói.
– “Không thể nào… làm sao tôi có thể kiếm được số tiền ấy để trả cho anh liền được?”
Thư nói một cách lo sợ, đối với cô thì số 20 triệu ấy là quá lớn, lương đi làm ở công ty của cô mỗi tháng cũng chỉ có 2 – 3 triệu thôi thì làm sao có thể trả đủ được.
… Bạn đang đọc truyện Tuyết Hân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tuyet-han/
– “Cô út ơi… có chuyện gì vậy cô?”
Tuyết Hân bước vào phòng khách vì nghe tiếng của cô mình nói chuyện ở trong phòng ấy. Năm nay cô bé đã bước qua tuổi 16 là tuổi trăng tròn, nên cô bé càng trở nên xinh đẹp và duyên dáng hơn. Lúc này là em về quê nội để chơi 1 tháng hè sau thời gian học tập mệt mỏi.
– “Bé Hân à… đây là chuyện riêng của cô… con không cần phải quan tâm đâu… con về phòng nghỉ ngơi đi nhé!”.
Ngọc Thư liền nhẹ nhàng nói với cháu gái của cô để nó không tò mò, sau đó bé Hân nghe lời liền rời khỏi phòng khách để hai người nói chuyện.
– “Con bé đó là ai vậy?” Phong hỏi Thư.
– “Ừ thì… nó là bé Hân cháu gái của tôi, là đứa con gái duy nhất của anh hai tôi, lâu lâu là nó cứ về đây chơi vài ngày!” Thư trả lời.
– “Ồ… Vậy SAO? Từ trước tới giờ tôi chưa được nghe nói về đứa con gái của anh Thanh đấy!” Phong ngạc nhiên nói.
– “Ừm… con bé từ nhỏ không được ở gần bố nó tại vì bố mẹ nó ly hôn nên nó sống với mẹ từ rất lâu rồi… nhưng anh em tôi thương nó lắm vì con bé rất ngoan và biết nghe lời lắm.” Thư mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Thế là gã Phong đã biết nhiều hơn về Tuyết Hân, nhưng sau đó vì gã thấy Tuyết Hân rất xinh đẹp và tính nết dịu dàng nên gã đã có một quyết định rất đen tối.
– “Tôi có ý này… hay là để bé Hân cháu của cô lúc nãy thay anh em cô trả nợ cho tôi được không?” Gã nói với Thư.
Nghe câu nói đó từ tên Phong, Thư rất sốc rồi cảm thấy lo lắng, dù đang ở trong tình thế khó xử nhưng cô không muốn để con bé Hân gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm vì cô cả, nhất là chuyện mà gã Phong bắt cô phải để cho con bé Hân thay anh em cô trả nợ cho gã, thế là cô đã quyết định từ chối.
– “Anh Phong à… không thể như vậy được… Bé Hân nhà tôi còn nhỏ lắm vì nó còn đi học mà… làm sao nó có thể kiếm được 20 triệu để trả cho anh được???”. Thư lên tiếng.
– “Cô yên tâm… cô hãy cho nó đến ở nhà tôi trong 2 tuần để nó có thể làm những việc mà tôi sai bảo để có 20 triệu trả cho tôi… cô đồng ý chứ?” Phong nhếch miệng nói.
– “Không được… tôi không muốn nó thay bố nó trả nợ như vậy được… nếu anh muốn thì tôi sẽ thay bố nó trả nợ cho anh… tôi mong anh đừng đụng tới nó!!”. Thư vẫn nhất quyết từ chối.
Thế nhưng gã Phong đã bỏ ngoài tai những gì cô nói mà gã rời khỏi phòng khách rồi đi quanh trong nhà của hai anh em cô để tìm bé Hân mặc kệ Thư ra sức ngăn cản.
Cuối cùng, gã cũng tìm thấy được bé Hân đang ngủ ở trong phòng của Thư.
Tuyết Hân trong lúc ngủ thì đột nhiên cô bé cảm giác có ai đó đang lấy tay ghì chặt vào người em, em tỉnh dậy và thấy gã Phong đang ôm chặt em, Hân liền la hét và chống cự vì sợ hãi.
Chống cự được một lúc thì bé Hân bị một tay của gã bịt miệng lại cùng với một chiếc khăn trên tay.
Thì ra gã đã lấy chiếc khăn có tẩm thuốc mê để bịt miệng em lại, chừng 5 phút sau thì Hân đã ngất đi.
Tên Phong cười đểu rồi bế em mà đi ra khỏi phòng, nhưng Ngọc Thư đã chặn đường để ngăn cản vừa khóc lóc van xin.
Phong liền tức giận mà đạp cô ngã lăn vào tường làm cô khóc vì đau, cô không còn sức nữa mà ngất lịm đi, gã Phong cũng đã bế Hân ra khỏi nhà.
– “Mình đang ở đâu vậy?”
Hân mở mắt tỉnh dậy, lúc này đã 5h sáng, cô bé rất bất ngờ khi nhìn xung quanh bởi vì em đang ở trong một căn phòng lạ mà không phải là phòng mình. Cô bé không hề biết rằng là tối hôm qua gã Phong đã vào nhà để bắt cóc em rồi sau đó bỏ em vào trong chiếc ô tô mà chở em đến căn nhà của gã, sau đó đưa em vào căn phòng này.
– “Em có bị sao không?”. Tiếng của một cô gái ở cùng phòng với Hân nói.
– “Chị là…” Tuyết Hân ngỡ ngàng nói khi nhìn thấy cô gái đó.
– “Không sao… em đừng sợ gì cả… chị không có làm hại em đâu!” Cô gái nói.
Khi nghe cô ấy nói thì Hân mới bình tĩnh lại, sau đó cô gái ấy nói tiếp.
– “Hôm qua chị thấy em được đưa vào phòng này mà tới giờ mới tỉnh dậy nên chị lo lắm… em có bị gì nữa không?”
– “Dạ không sao đâu ạ… chỉ là em buồn ngủ nên mới vậy thôi ạ!” Hân trả lời với cô ấy.
– “Vậy sao… ôi! Vậy là tốt quá rồi, chị vui lắm”. Cô gái mỉm cười nói.
– “Dạ… em cảm ơn chị nhiều lắm vì chị đã tốt với em” Hân cũng vui vẻ nói.
– “Em tên gì… bao nhiêu tuổi rồi?” Cô gái hỏi.
– “Dạ… tên em là Tuyết Hân… em 16 tuổi rồi ạ!” Cô bé trả lời.
– “Tên em đẹp đó, còn chị tên là Bảo Ngọc… nay chị 18 tuổi rồi!” Cô gái nói.
– “Chị Ngọc ơi… sao chị lại ở phòng này vậy?” Hân thắc mắc.
Khi Tuyết Hân hỏi câu đó thì tự dưng Bảo Ngọc đã bật khóc rồi vừa kể cho cô bé nghe, Hân liền an ủi vừa nghe cô kể lại.
Bảo Ngọc sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, từ nhỏ gia đình cô rất nghèo khó, bố mẹ cô khổ cực làm ruộng làm để kiếm tiền nuôi cô và hai đứa em nhỏ của cô ăn học.
Vì gia đình nghèo khó nên đến năm 16 tuổi, Ngọc đã quyết định nghỉ học để lên thị trấn kiếm tiền giúp bố mẹ.
Ban đầu khi đến thị trấn, cô được làm công việc bưng đồ ăn cho khách trong một quán ăn bình dân, cho tới một ngày cô gặp được gã Phong khi hắn vào quán ăn của cô.
Vì thấy Ngọc xinh đẹp và dịu dàng nên hắn đã ấn tượng và đã dụ dỗ cô nói rằng hay đến nhà hắn làm những việc mà hắn sai bảo thì Ngọc sẽ có được nhiều tiền mỗi tháng, Ngọc tin lời rồi kết quả là cô đã bị gã Phong lừa đi bán cho nhiều thằng đại gia giàu có và mấy thằng Tây, cô đã bị mất đi đời con gái trong trắng của mình.
Từ đó, cô luôn bị đánh đập, bị làm nhục mỗi khi đi khách theo yêu cầu của gã Phong cho đến tận bây giờ.
Hai người tâm sự với nhau rất nhiều chuyện, chỉ phút chốc thì hai người đã trở nên thân thiết hơn.
Cho tới 6h sáng, Phong mở cửa vào phòng hai người, gã bảo Tuyết Hân đi theo hắn, bé Hân tò mò liền đi theo gã còn Bảo Ngọc thì ở lại trong phòng.
Nhà của gã Phong là dạng nhà 2 tầng lớn và đầy đủ tiện nghi do hắn tự bỏ ra khá nhiều tiền để mua.
Nói về gã Phong, thực chất hắn là một tên buôn người mà không một ai biết được, bởi vì lúc bình thường hắn luôn tỏ ra là một người đàng hoàng và tử tế với người khác, nhưng nếu như ai nợ hắn về tiền thì hắn liền bắt các con nợ về để ép họ đi phục vụ tình dục cho nhiều đại gia giàu có hay mấy thằng Tây và đánh đập một cách tàn nhẫn.
Không chỉ ở con nợ, các cô gái có dù nhan sắc nhưng không may mắn giống như Bảo Ngọc cũng bị hắn dụ dỗ để về làm công việc tương tự ấy để có tiền, Gã Phong không khác gì là một tên mặt người dạ thú cả.
Tuyết Hân đi theo Phong vào phòng ăn, thì ra gã Phong chỉ mời cô bé ăn sáng. Trên bàn ăn là hai dĩa bánh mì với trứng ốp la rồi có vài món tráng miệng. Gã mời cô bé ăn sáng với nụ cười tươi trên môi, bé Hân thấy gã nhiệt tình như thế nên cô bé ăn nhưng vẫn lo sợ về gã.
Sau khi hai người ăn sáng xong, gã Phong liền rót nước và đưa cho bé Hân một viên thuốc mà nói:
– “Cháu uống viên thuốc này nhé… nó sẽ giúp cháu tỉnh táo cả ngày đấy ^ – ^”
– “Chú ơi… thuốc gì vậy?” Hân thắc mắc.
– “Cháu đừng hỏi nữa… cháu cứ uống đi… không sao đâu!”. Phong trả lời.
Tuyết Hân không còn nghĩ ngợi gì nữa liền cầm viên thuốc đó lên mà uống, cô bé cảm thấy mình không bị gì cả sau khi uống thuốc, thế là cô bé đã tin là hắn nói thật.
Thật ra đó là thuốc tránh thai, gã đưa cho cô bé uống vì lát nữa hắn sẽ dẫn bé Hân đi phục vụ tình dục cho một người do hắn dắt mối.
Mặc dù hắn làm công việc buôn người nhưng hắn rất kỹ càng nào là tránh thai cho các nạn nhân của hắn, dò xét người mà hắn dắt mối xem có bị bệnh hay không.
Hai người xong bữa thì Tuyết Hân quay về căn phòng để thay đồ sửa soạn, cô bé mặc một chiếc áo thun tay ngắn cùng với chiếc váy ngắn xòe trong rất dễ thương.
Hân chào Bảo Ngọc một tiếng rồi sau đó rời khỏi phòng mà bước ra đứng bên cạnh gã Phong ở cửa ra vào.
Gã đang nói chuyện với một ông đại gia tên là Dũng do gã Phong đưa đến nhà.
– “Cô bé này dễ thương quá vậy… anh mới mang nó về à?”. Dũng hỏi Phong.
– “Ừm… tôi mới mang nó về đây hôm qua đấy!” Phong vui vẻ nói.
– “Nó là người mới hay đã qua tay rồi?” Dũng hỏi.
– “Hàng mới còn trinh đấy… tại vì nó mới còn tuổi đi học thôi mà!”. Phong trả lời.
– “Ồ… thế thì anh cho nó có thể phục vụ cho tôi được không?”. Dũng nói.
– “Tất nhiên rồi… tôi nói cho anh biết nhé… nó mà phục vụ cho anh đảm bảo anh sẽ thích lắm đấy!” Phong vui vẻ trả lời.
Hai người nói chuyện với nhau được một lúc thì gã Phong đã quay sang nói với Tuyết Hân.
– “Hân này… hôm nay cháu hãy đi theo chú ấy nha!”.
– “Nhưng đi theo để làm gì vậy chú?”. Hân ngây ngô hỏi.
– “Ừ thì đi theo để làm những gì chú ấy nói, chú ấy sai bảo gì thì con phải làm theo đấy!”. Phong trả lời.
– “Sao cháu phải làm như vậy?”. Hân hỏi tiếp.
– “Để có tiền đó cháu, cháu hay nghe lời chú đi… chú sẽ cho con ăn uống thoải mái, cháu muốn gì chú cũng cho cháu khi ở nhà chú, cháu muốn như vậy không?” Phong nói ngọt để dụ dỗ bé Hân.
Khi nghe gã nói thế, bé Hân liền vội vã tin lời, gã Phong vui mừng liền đưa bé Hân cho Dũng. Sau đó Dũng đã đưa bé Hân vào chiếc xe hơi bóng loáng của Dũng rồi sau đó Dũng chở bé Hân đi, đi chừng 2 tiếng thì cũng đã đến một khách sạn, hai người cùng nhau vào trong một căn phòng ở tầng lầu của khách sạn.
Tuyết Hân ngồi trên giường Im lặng, còn Dũng thì đi tắm chừng 15 phút thì ra khỏi phòng tắm rồi cũng ngồi bên cạnh Tuyết Hân.
– “Em tên gì?”. Dũng hỏi.
– “Dạ! Cháu tên là Tuyết Hân ạ!”. Hân trả lời.
– “Ừm… nhìn em ngoan quá trời luôn, lại còn xinh nữa!”. Dũng vuốt tóc bé Hân vừa khen ngợi nói.
– “Chú đừng nói vậy… con ngại lắm!”. Hân đỏ mặt vì ngượng nói.
Thấy bé Hân ngượng nên Dũng đã bị kích thích bởi gương mặt xinh xắn ấy.
Dũng bảo Hân đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm với hắn.
Tuyết Hân nghe lời liền đi tắm, một lúc sau thì Tuyết Hân ra chỉ với chiếc khăn tắm được quấn trên cơ thể mỹ miều của mình.
Dũng càng hưng phấn hơn nữa khi nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của bé Hân với làn da trắng nõn cùng với cặp chân thon thả.
Bé Hân nằm lên giường cạnh hắn theo lời hắn nói.
Khi mới lên giường nằm thì Dũng đã đè Tuyết Hân ra, Hân sợ hãi liền chống cự nhưng vô ích.
Dũng liền hôn ngấu nghiến vào đôi môi mọng đỏ của Hân, lần đầu tiên được hôn nên Tuyết Hân vô cùng hốt hoảng.
Hôn được một chút thì Dũng đã dùng chiếc lưỡi của mình để liếm láp mặt của Hân rồi liếm xuống cổ làm Tuyết Hân có cảm giác nhột, Dũng tiếp tục dùng một tay để lột phăng chiếc khăn đang quấn trên người của Hân.
Trước mặt Dũng là một cơ thể non tơ trắng nõn đang lồ lộ ra, hai bầu vú nhô lên cùng với hai cái núm vú hồng hồng như mời gọi hắn cùng một cái bụng phẳng lì thon thả, Tuyết Hân xấu hổ vì cho người khác giới xem cơ thể trần truồng của mình.
Dũng liền cúi xuống mút liếm bầu vú căng tròn của Hân một cách thèm thuồng, bé Hân rên rỉ vì bị mút vú vì em cũng từng cho lão Thái mút một lần nên không còn lạ lẫm gì nữa.
Dũng mút vú chừng 20 phút thì mới thôi, hắn banh hai chân của Hân ra và nhìn vào cái mu lồn ửng đỏ chưa có lông và rất múp, hắn nghĩ thầm rằng từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy cái mu lồn nào đẹp như vậy dù đã chơi gái rất nhiều.
Dũng tiếp tục dùng lưỡi để liếm hai bên mép lồn rồi liếm vào hột le, vài giây sau thì dùng cả miệng bú làm cho bé Hân run rẩy vì nhột.
Nước nhờn trong lồn Hân liền ứa ra nhưng Dũng cũng liếm sạch hết.
Sau khi chiêm ngưỡng được cơ thể mơn mởn non tơ của bé Hân xong thì Dũng đã cởi cái khăn đang quấn phần dưới của mình.
Bé Hân run rẩy một cách sợ hãi vì trước mắt em là một cái dương vật to như trái mướp với hai hòn dái đang cương lên vì từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy cả.
Dũng áp dương vật của mình ngay miệng bé Hân mà nói:
– “Bú đi… còn chờ gì nữa.”
– “Chú ơi… đừng bắt con làm vậy mà… híc” bé Hân liền nói vừa bật khóc.
Thấy bé Hân chống đối nên Dũng đã tức giận túm tóc Hân mà tống nguyên cái dương vật vào trong miệng của bé Hân làm em ngộp thở, em không ngờ cái thứ nồng nồng ấy lại vào trong miệng mình.
Hắn cứ ra vào trong miệng của bé Hân chừng 15 phút thì hắn đã bắn ra thứ nước sền sệt màu trắng trong miệng bé Hân và đó là tinh trùng của Dũng.
Hắn rút dương vật ra khỏi miệng bé Hân và ép bé Hân phải nuốt hết đống tinh trùng đó, Tuyết Hân miễn cưỡng nuốt hết những thứ tinh trùng nhớp nháp ấy khiến em muốn nôn ra.
Dũng cầm dương vật mình mà cọ xát hai bên mép lồn ứa nước của Hân, mặc dù cô bé sợ nhưng hắn vẫn mặc kệ rồi liền đưa dương vật của mình vào trong lồn Hân.
Khi dương vật của Dũng đâm sâu vào lồn thì bé Hân hét lớn và khóc nhiều hơn nữa bởi vì dương vật đã làm lồn em bị nong ra hết cỡ và đã xé rách màng trinh của em.
Còn Dũng vẫn đụ bé Hân hết sức dai mặc cho bé Hân khóc lóc la hét bởi vì lồn bé Hân rất bót nên hắn rất thích còn bé Hân có cảm giác cơ thể mình đau đớn như bị xé ra làm đôi vậy, em đã bị phá trinh và cuộc đời thơ ngây của em cũng không còn.
Dũng đụ bé Hân rất lâu thì hắn cũng đã bắn tinh trùng ào ạt vào sâu đến tận tử cung của bé Hân, tinh trùng của hắn quá nhiều đến mức còn chảy ngược ra ngoài, sau khi đụ xong thì hắn thấy bé Hân đã ngất lịm đi có lẽ vì đau đớn.
Dũng lấy tay sục dương vật mình một lúc thì bắn ra tinh trùng lên mặt của bé Hân, trông bé Hân bây giờ được phủ lên một bởi tinh trùng trong miệng và lồn Hân.
Dũng đi vào nhà tắm để xóa sạch tinh trùng, sau đó Dũng đã lên giường ôm bé Hân ngủ cho tới chiều thì mới dậy.
Buổi chiều, Tuyết Hân đã ngồi dậy vào nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ, em rửa sạch hết tinh dịch và máu trong lồn và trên người rồi mặc lại quần áo, Dũng bắt xe chở em về nhà của gã Phong rồi đưa cho em 2 triệu mà đi về.
Hân liền cầm số tiền 2 triệu đó trên tay mà vào nhà gã Phong, gã bước ra đón em vào nhà và bảo hãy đưa cho gã 2 triệu ấy, thế là Hân liền nghe lời mà giao cho hắn số tiền 2 triệu ấy mà trở về phòng, cả ngày nay em cảm thấy vẫn còn ê ẩm ở lồn sau khi bị phá trinh.