Tuyết Vân

Chương 2



Phần 2

5 giờ chiều, thằng Quang về và gọi Đạt dậy. Đạt kể lại tình hình sức khỏe của bà Vân, rồi Đạt ra về để Quang ở nhà nghỉ ngơi và lo cho mẹ nó.

Đạt cứ tưởng, những hành động đê hèn của nó hôm ấy chỉ có mình nó biết, và rồi mọi thứ sẽ chìm vào quên lãng. Nó lại tiếp tục với những bộn bề của cuộc sống. Vài ngày sau, khi Đạt đang đi công việc, thì Quang gọi.

– Alo, Đạt hả? Mày đang làm gì vậy?
– Nghe, tao đang đi công việc. Có gì không? Mà dì Vân khỏe chưa?
– Mẹ tao khỏe rồi. Bả kêu tao gọi cảm ơn mày, với nhắn mày bữa nào rảnh thì qua nhà tao ăn cơm gia đình. Giờ mày có 1 mình, muốn ăn cơm nhà thì cứ ghé nhà tao, lúc nào cũng có.
– Có gì đâu. Ừ để chiều tao ghé luôn.

Chiều hôm đó, Đạt ghé nhà Quang thì thấy nhà đang có khách. Là thằng Tài, em họ thằng Quang và 1 người phụ nữ trạc tuổi dì Vân. Đạt nhớ Tài, vì lúc trước nó cũng hay đi theo chơi với Quang và Đạt. Sau này nghe nói nó lấy vợ, nhưng dính vô cá độ và đập đá nên vợ bỏ rồi.

Còn người phụ nữ kia thì Đạt không biết ai, Đạt đoán có lẽ là mẹ thằng Tài. Mặt bà ta tuy không đẹp mặn mà như dì Vân, nhưng được cái nhìn rất gợi tình. Dáng người thâm thấp như dì Vân, nhưng đẫy đà hơn, chắc nhờ vậy mà vú với đít bà cũng bự hơn. Bà trang điểm nhẹ, mặc cái áo thun 3 lỗ bó sát, ép chặt cặp vú, khiến Đạt nóng mắt và nóng cặc vì cái khe vú gợi dục của bả. Bước vô nhà, ánh mắt Đạt chạm vào ánh mắt bà Vân. Cả 2 bỗng trở nên ngượng ngùng và chững lại vài giây. Rồi bà Vân mở lời:

– Đạt tới chơi hả con? Chờ dì chút rồi ăn cơm với dì với Quang nha.

Đạt quay qua mỉm cười và gật đầu chào 2 mẹ con Tài. Đầu thì gật nhưng mắt Đạt vẫn dán vào 2 trái bưởi 5 roi của mẹ thằng Tài. Cái nhìn thèm khát của Tài, làm sao thoát khỏi ánh mắt của 1 người đàn bà từng trải, biết cách khiêu khích đàn ông khéo léo nhưng không dung tục như mẹ Tài. Bà gật đầu, cười chào lại Đạt. Khác với nụ cười đầy dịu dàng của bà Vân, thì nụ cười của người đàn bà này lại ẩn chứa 1 chút kiêu kỳ, 1 chút khêu gợi.

Quang chợt lên tiếng, khiến Đạt hoàn hồn trở lại:

– Dì Tuyết với Tài ở lại ăn cơm chung với 2 mẹ con con luôn đi. Ăn xong rồi về.

À thì ra bà ta tên Tuyết – Đạt thầm nghĩ.

– Thôi để bữa khác dì ghé. Giờ dì với thằng Tài còn phải đi công chuyện. Bữa nay dì qua đây không cho dượng biết. Ổng mà biết là có chuyện nữa.

Vừa nói, bà Tuyết vừa quay qua liếc xéo thằng Tài.

Bà Vân kêu bà Tuyết vô phòng khoảng vài phút rồi quay ra. 2 người xù xì to nhỏ gì không biết, Đạt chỉ thấy lúc trở ra vẻ mặt bà Tuyết mừng rỡ, cảm ơn bà Vân rối rít. Còn thằng Tài, từ đầu đến cuối chỉ ngồi im, cúi mặt xuống sàn nhà.

Trong khi bà Vân đưa 2 mẹ con Tài ra cửa, Đạt tranh thủ phụ Quang dọn cơm ra bàn. Trong bữa cơm, bà Vân nói cho Đạt và Quang nghe lý do 2 mẹ con Tài qua đây hôm nay.

Thì ra thằng Tài thua banh, thiếu người ta hơn 100 triệu. Bà Tuyết thương con, nên qua mượn tiền bà Vân, và dặn bà Vân đừng để cho chồng bà biết. Nghe nói chồng bà Tuyết không phải dạng hiền, ổng cũng đã cứu nó nhiều lần, nếu lần này ổng biết thằng Tài vẫn còn chơi cá độ là ổng đánh nó chết.

Bà Vân thở dài:

– Cũng do dì Tuyết chiều thằng Tài riết nó mới hư. Cha đi đòi nợ, con lại đi quậy nợ. Con vợ chịu không nổi phải ly dị, vậy mà nó vẫn chưa tỉnh ngộ. Cũng may là 2 đứa con không chơi với nó.

Nghe tới đây, 2 thằng chỉ biết cười trừ. Bất chợt, Quang có điện thoại, nó nghe điện thoại xong quay qua nói với mẹ:

– Lát con qua nhà Lan bạn gái con, đi công chuyện với ba Lan, tối chắc con về trễ. Mẹ cứ ngủ trước đi, khỏi chờ cửa con.

Rồi nó quay qua nói với Đạt:

– Tao phải đi công chuyện, mày ăn xong ở lại chơi với mẹ tao thêm chút rồi về. Để bữa khác tao khao cafe bù lại nha. Bữa giờ cu61 thất hẹn với mày hoài. Ngại ghê.
– Khùng quá, bạn bè bao nhiêu năm không lẽ tao không hiểu. Mày bận việc thì đi trước đi. Tao phụ dì Vân dọn dẹp xong tao về luôn.
– Ừ vậy rửa chén dùm tao luôn nha. Thôi tao đi luôn, để mắc công Lan chờ.

Nói chưa dứt câu, Quang vội lấy chìa khóa ra dắt xe phóng đi như tên lửa. Bà Vân đứng dậy dọn mâm cơm, bà lắc đầu ngao ngán:

– Dì nhờ thì nó làm biếng, than lên than xuống. Gái nhờ 1 tiếng là lật đật chạy đi liền. Đúng là khôn nhà dại chợ.
– Ha ha, thôi kệ đi dì ơi. Dù gì con Lan cũng sắp thành con dâu của dì rồi.
– Dì cũng nôn có cháu nội lắm rồi Đạt ơi. Dì cũng già rồi, ở nhà có 1 mình, giờ có đứa cháu để chăm cũng đỡ chán.
– Dì Vân còn trẻ đẹp quá trời. Tại dì không muốn thôi, chứ đẹp như dì ai nhìn mà không thích.
– Cái thằng nhìn vậy mà dẻo miệng quá. À mà Đạt nè, dì hỏi chút. Nãy có thằng Quang dì cũng ngại không dám hỏi.
– Dạ, sao vậy dì?
– Bữa dì ngất xỉu, Đạt bế dì vô phòng và cạo gió cho dì hả?

Bà Vân hỏi bất chợt, làm Đạt cứng họng vì chưa kịp suy nghĩ câu trả lời. Nó chỉ biết “Dạ” 1 tiếng lí nhí, để coi phản ứng của bà Vân ra sao.

– Dì cảm ơn Đạt nha. Bữa đó mà không có Đạt, dì té đập đầu hay nằm dưới đất, tới lúc thằng Quang về chắc dì cũng theo ông bà rồi.
– Dạ Quang là bạn con mà, coi như con thay nó “chăm sóc” dì cũng được.

Đạt cố tình nhấn nhá 2 chữ chăm sóc, vừa nhìn bà Vân dò xét. Bà nhìn nó, bà thoáng ngượng ngùng vội nhìn sang hướng khác để né tránh cái ánh mắt gợi tình của Đạt. Trực giác của 1 con đang rình mồi, Đạt cảm thấy cơ hội đang đến gần. Nhưng nó phải bình tĩnh và từ tốn, vì bà Vân là mẫu phụ nữ truyền thống nếu không muốn nói là lạc hậu.

Bà Vân bỗng trở nên ấp úng, bà khẽ hỏi như sợ ai khác nghe thấy, dù trong nhà chỉ có bà và nó. Cửa rào và cửa kiếng cũng đã đóng.

– Bữa đó Đạt cởi áo dì ra để cạo gió, sao còn cởi quần dì? Cạo xong cũng không mặc lại đồ cho dì. Hên là bữa đó thằng Quang nó không vô phòng dì lúc dì ngủ. Chứ nó mà vô, thấy dì không mặc gì, nó hỏi, dì không biết trả lời sao.
– Dạ… Tại con thấy lúc dì té trong bếp, quần dì bị ướt. Dì lại đang trúng gió nên con tiện tay cởi đồ ướt ra. Con lại không biết chỗ dì cất quần áo sạch, nên con đành để vậy luôn. Con xin lỗi, dì đừng giận con nha.

Thấy Đạt cảm thấy có lỗi, bà Vân vội trấn an nó…

– Dì cảm ơn Đạt còn không hết, sao trách Đạt được. Con là bạn Quang, lại đẹp trai, thiếu gì con gái trẻ đẹp, cần gì phải nhìn bà già xấu như dì.

Đạt thấy thời cơ đến rồi, không nắm bắt lúc này thì sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa.

– Dì Vân biết không. Trong mắt con thì dì đẹp và quyến rũ nhất. Con xin lỗi dì, nhưng hôm đó con cạo gió cho dì xong. Nhìn cơ thể trần trụi của dì, con đã không kiềm chế được. Con muốn được ngắm cho thỏa cái khao khát của con bao nhiêu năm qua. Đó là ngày con vui và hạnh phúc nhất.

Không gian trở nên yên lặng. 2 cặp mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang hướng khác. 1 phút, 2 phút, 3 phút. Đạt quyết định đánh luôn chiêu cuối. Nó đứng dậy tiến về phía bà Vân, bà co rúm người lại vì sợ Đạt làm ẩu, Đạt bắt được suy nghĩ ấy của bà. Khi còn cách bà Vân nửa cánh tay. Đạt quỵ 1 chân xuống, 2 tay nó nắm lấy tay bà, mắt đắm đuối nhìn bà.

– Xin lỗi nếu Đạt làm dì sợ. Đạt chỉ muốn nói, Đạt yêu dì rất nhiều. Từ lúc Đạt còn là thằng nhóc 15 tuổi. Không chỉ là ham muốn xác thịt. Mà là tình yêu nam nữ, sự dịu dàng, hiền hậu của dì, khiến cho Đạt không thể nghĩ tới 1 cô gái nào khác. Hình ảnh dì luôn trong tâm trí Đạt. Lúc đó Đạt còn quá nhỏ, Đạt lại là bạn Quang, nên Đạt chỉ có thể giữ những cảm xúc ấy ở trong lòng. Nhưng đến hôm nay, Đạt không thể kìm nó lại được nữa. Đạt nói hết ra 1 lần cho nhẹ lòng, rồi từ giờ về sau, Đạt sẽ xóa sạch hình ảnh của dì ra khỏi đầu, ra khỏi trái tim.

Bà Vân đỏ mặt, mắt bá nhìn xuống đất để né tránh ánh mắt Đạt, để giấu đi sự khó xử, sự ngượng ngùng trong đầu bà lúc này.

Thấy bà Vân vẫn im lặng. Đạt buông tay bà ra và đứng dậy. Trong đầu nó đang rối chưa biết làm gì tiếp theo đây. Công hay rút. Đã đi tới đây, công hay rút gì cũng sẽ không thể quay đầu. Vậy thì công luôn cho rồi, cùng lắm là ăn tát.

Đạt hơi khom người, 2 tay vịn 2 bên đầu bà Vân, khẽ nâng mặt bà lên và môi nó chạm mỗi. Đạt hôn dì Vân, Đạt đang hôn mẹ Quang, Đạt đang hôn người đàn bà nó hằng khao khát mỗi khi thủ dâm.

Bà Vân lấy 2 tay chống vô ngực Đạt, bà không dám đánh, không dám cào cấu, vì Đạt là bạn của con bà, là 1 đứa trẻ lễ phép ngoan ngoãn bà từng biết. Nhưng còn Quang con bà, bà biết ăn nói sao. Còn luân thường đạo lý, gái già cặp trai trẻ, bà làm sao đối diện. Nhưng.

1 chữ nhưng khiến cho bà khựng lại. Nhưng bà và Đạt đều độc thân, nhưng Đạt không có máu mủ ruột rà gì.

Nhận thấy sự khựng lại trong hành động chống cự của bà Vân, Đạt biết mình đã thắng vòng 1. Nó vẫn hôn, nhưng lưỡi bắt đầu chui ra khỏi miệng, liếm môi bà Vân, tách môi bà Vân, và tìm thấy lưỡi bà. Liếm nhẹ nhàng, quấn lấy khẽ khàng. Và cái lưỡi bên kia không còn rụt rè, không còn e thẹn, mà khoan thai đáp trả, từ tốn như chính tính cách của chủ nhân nó. Đạt đã thắng vòng 2.

Vòng 3, là vòng quyết định xem Đạt có thể đi tiếp chung kết, hay phải về nước trong bẽ bàng, trong tiếc nuối đến nhiều năm về sau.

Đạt ngồi xuống ghế cạnh bà Vân, môi vẫn liền môi, nhưng 1 tay vịn sau ót để bà không thoát được. Bàn tay còn lại, đặt thẳng lên vú bà Vân, bóp nhẹ, bóp nhẹ, rồi lẹ làng tách nút áo của bà, từng cái, từng cái 1, cho đến khi chẳng còn gì. Bàn tay hư hỏng lại luồn ra sau lưng bà, thoăn thoắt tháo móc cái coóc xê. Cặp vú vun tròn trịa, được thoát khỏi gông cùm bí bách, cặp vú bà Vân nẩy tưng tưng như reo hò ăn mừng, vì cả nó và chủ nhân đã được giải thoát khỏi cái ngục tù cổ hủ, phong kiến.

2 bàn tay bà Vân chỉ còn chống lên ngực Đạt cho có lệ, lý trí bà đã đầu hàng, thì đôi tay ấy còn chống cự cũng chẳng ích chi.

Và giây phút quyết định đã đến. Chỉ cần vào trái này, thì Đạt chắc vé vào vòng trong. Bàn tay nó đặt lên đùi bà Vân, lướt khẽ từ đầu gối dọc lên bắp đùi lên tới mông đít. Bà Vân khẽ rùng mình, vì ớn lạnh hay vì bà đang co thắt ở 1 cơ quan nào đó, muốn biết thì phải hỏi. Mà miệng đang bận thì để tay đi hỏi. Đạt lại lặp lại hành động vuốt ve, mơn trớn bắp đùi, bắp vế, nhưng có lẽ chưa đủ phê nên bà chân bà vẫn khép.

Đạt kéo tay lên tấn công vú bà, nhào nặn rồi bóp nhẹ, se đầu vú. Cùi chỏ Đạt đặt ngay giữa 2 chân bà như do thám. Khi nhận thấy chân bà hơi banh ra, tay Đạt vội rút ra khỏi vú, đâm thẳng vào ngay giữa mu. Bà Vân bất ngờ, cố kẹp chặt 2 chân lại để giam giữ bàn tay hư hỏng trong cấm địa hoan lạc, mà Thượng Đế ban cho loài người. Dù bà kẹp không cho bàn tay nhúc nhích, nhưng còn ngón tay thối, bà lấy gì kẹp đây. Nó cựa quậy, khều quẹt qua lớp vải quần, sao quần bà ướt, phải chăng nơi ấy đang khóc. Khóc vì sự ngoan cố của chủ nhân nó, hay khóc vì mười mấy năm trời không được ai chăm sóc nâng niu.

Đạt đã buông bàn tay còn lại ra khỏi ót bà Vân. Từ giờ nó trả tự do cho đôi môi và cái lưỡi của bà. Nhưng bà Vân đang mãi mê kẹp tay nó, nên quên mất việc nhả môi Đạt ra, lưỡi bà vẫn say mê đá lưỡi nó, như 1 cách trả thù tàn nhẫn nhất mà bà có thể làm lúc này. Thừa thắng xông lên, Đạt đã làm 1 hành động bộc phát mà nó không nghĩ đến hậu quả. Bắt đầu giây phút này, cho đến mãi về sau, bà Vân sẽ bắt nó lặp đi lặp lại thêm nhiều lần nữa.

Đạt rời môi bà Vân và đứng dậy, khiến bà hụt hẫng chưa kịp thích nghi. Bà tưởng rằng Đạt đã từ bỏ bà, từ bỏ cuộc chiến này. Nhưng bà sai rồi. Đạt trở nên thô bạo như 1 con thú dữ. Nó đẩy bả nằm ngửa ra ghế sofa, 2 tay nó nắm 2 chân bà đẩy lên trước để 2 chân bà ép vào vú. Bà hoảng sợ không biết nó đang tính làm trò biến thái gì, nhưng không dám chống cự, cũng không có sức chống cự vì cơ thể nó bự gần gấp đôi bà.

Khi thấy bà đã nằm đúng thế. Đạt đứng 1 chân lên ghế, kê cái đầu gối vô lưng bà Vân, để bà không thể hạ người và chân xuống. Đạt chậm rãi nắm 2 bên lưng quần bà kéo ngược lên, vậy là xong. Cái lồn bé nhỏ của bà đã được đưa ra ánh sáng, nó khẽ thắt lại, bà Vân khẽ rùng mình. 2 tay Đạt kéo quần bà Vân lên khỏi đầu gối, rồi nó chống 2 tay ở đó lun. Đạt khom đầu xuống, đưa lưỡi ra chào cái lồn bé nhỏ mới gặp cách đây vài ngày. Không còn vội vàng, không còn chóng vánh như bữa trước. Hôm nay Đạt đã có thể ung dung hôn nó, khoan thai dùng lưỡi để quét dọn cái lồn, lau chùi cái lồn bị bỏ phí suốt ngần ấy năm. Đạt vừa quét 1 đường đầu tiên, bà Vân cũng đã cất lời sau 1 khoảng thời gian im lặng:

– Đừng… Dơ lắm Đạt… Đừng… Liếm…

Đạt vẫn liếm, vẫn nút chùn chụt. Hết lỗ lớn, tới lỗ nhỏ. Hết mép thịt lớn, tới mấu thịt nhỏ. Cái mùi ngai ngái, cái mùi tanh tanh, sao lúc này lại trở nên quyến rũ lạ thường. Bà Vân bấu chặt lấy thành ghế, bà rùng mình, người co giật lồn co thắt, nước tiết ra bao nhiêu cũng bị kẻ thù hút hết. Nhân lúc bà Vân đang co giật, Đạt nhanh tay cởi nút quần, kéo quần xuống để quân chủ lực xuất kích. Tuy chỉ dài 15cm, nhưng được cái là bự, và cái đầu bè ra như cây nấm.

Và phút giây mong chờ đã đến. Đạt kê cái đầu khấc ngay mép lồn bà Vân, nhẹ nhàng tiến vào. Mới vô được cái đầu, Đạt thở hổn hển vì nó chật hẹp quá, phải cố nhích từ từ sợ làm bà Vân đau. Lúc này, bà Vân đã lấy lại nhận thức, 2 tay bà cố đẩy hông Đạt ra. Bà chỉ biết cách van xin trong vô vọng:

– Rút ra đi Đạt… Đau dì… Thốn quá… Nóng quá… Đạt ơi…

Đạt lúc này đang lâng lâng như trên mây. Nó vẫn lầm lũi đâm cặc vào từng phân một, cảm nhận sự ma sát chật chội, khi mu nó chạm mu bà Vân. Đạt thở phào nhẹ nhõm, nó yên lặng để cảm nhận sự nóng ấm đang bao quanh thân cặc nó.

Đạt giữ nguyên tư thế để lồn bà Vân làm quen lại với sự lấp đầy, sự ấm áp của 1 con cặc ấm nóng, sau khoảng thời gian dài lạnh lẽo, đơn côi. Nó kéo cái quần ra khỏi 2 chân bà, 2 tay nắm 2 cổ chân bà, banh ra. Đạt khom lưng chen vào giữa 2 chân bà, đầu tiến lại gần vú bà, rồi bất ngờ há miệng ngoạm núm vú bà, lưỡi nó liếm láp, răng nó đay nghiến. Bà Vân lại rùng mình, co thắt bụng dưới, siết chặt cơ háng để nghiền nát cây thịt đang ngọ nguậy, thiêu đốt âm hộ bà.

Đạt bắt di chuyển thân dưới, nhẹ nhàng rút dương vật ra từ từ từng chút một, giống như lúc mới tiến vào. Bà Vân gồng cứng người, bà cảm thấy như có cái móc đang móc từ trong lồn bà móc ra, cái móc nóng hổi ấy đang cọ xát, nạo vét từng thớ thịt, cào cấu từng milimét sâu trong lồn bà. Bà không tự chủ được, són cả nước đái ra. Mà thằng ác ôn kia, dù nó thấy bà đang đau khổ, đang vật vã như vậy, nhung nó nào có buông tha cho bà. Cặc nó vẫn rút lui 1 cách đầy ngạo nghễ, miệng nó vẫn bú – mút núm vú bà.

Và 2 bàn tay – 2 bàn tay khốn nạn của nó, hay nói chính xác là 2 ngón tay cái của nó, đang day ấn vào 2 bên bẹn của bà, 2 cái tử huyệt khiến cho cơ lồn bà không ngừng co thắt dữ dội, bà cắn môi để cố không gào thét, bà gồng người để cố không co giật. Nhưng tất cả đều vô ích, bộ não bà Vân đã trở nên tê liệt, điêu đứng vì cái miệng, đôi tay và con cặc tàn bạo của thằng nhóc đáng tuổi con bà. Tuổi đời nó chỉ phân nửa chồng bà, nhưng những chiêu trò, những động tác của nó lại khiến bà ngây ngất, bức tường thành của sự đức hạnh, tôn nghiêm bà gìn giữ bao nhiêu năm qua, tất cả sụp đổ trong vài chục phút ngắn ngủi. Bà tủi thân bật khóc, và khi tất cả dồn nén bấy lâu nay vỡ òa. Bà bật khóc như 1 đứa trẻ, khẽ rít lên như 1 con mèo hoang cô độc giữa đêm đen…

– AA… AA… AHHH… Dì chịu… hết nổi rồi… Tha… tha cho dì Đạt ơi…

Đạt biết đã tới lúc tăng tốc. Nó rút 2 phần 3 cặc ra, giữ yên vài giây, rồi Đạt dùng 2 tay luồn dưới ót bà Vân, nâng đầu bà lên, và môi nó tìm môi bà, hôn bà mãnh liệt. Bà Vân cứ ngỡ Đạt đã tha cho bà, không hành hạ bà nữa. Hai tay bà ôm vòng qua tấm lưng Đạt, bà cứ tưởng giữ chặt cơ thể Đạt thì nó sẽ không thể cựa quậy nữa. Nhưng bà quên rằng nó vẫn đang cắm chặt cái đầu khấc bên trong âm hộ của bà.

Hông Đạt bắt đầu nhúc nhích, nó nhổng hông lên lấy đà, rồi bất ngờ dộng thẳng xuống lút cán, tống con cặc vào lồn bà Vân như máy dùi cui đâm vào cát. Đút vào, rút ra rồi lại đút vào, nhanh dần đều như đang bơm pít tông, bà vừa sướng vừa đau lại vừa thốn, cảm giác lẫn lộn y như cái suy nghĩ của bà lúc này. Bà không dám la lớn, sợ hàng xóm nghe, chỉ dám rên ư ử trong cổ họng.

Bà cắn vào vai Đạt, Đạt đau điếng người, lại càng dập hăng máu hơn, càn quét lồn bà Vân mạnh bạo, tàn nhẫn hơn. Đạt không còn nhẹ nhàng nâng niu, thương hoa tiếc ngọc như khúc dạo đầu nữa. Nó đã bộc lộ bản năng thú tính của 1 con đực đang cực kỳ hiếu chiến, dùng tất cả sức mạnh để hạ gục con mồi, khiến cho con mồi phải trở nên ngoan ngoãn và chấp nhận thuần phục.

– … Aaaaahhhhh…

Đạt đã thắng, 1 chiến thắng vẻ vang, 1 chiến thắng tuyệt đối. Nó gầm lên như 1 con thú. Bắn tinh từng đợt xối xả vào trong âm hộ của con mồi, nó bắn đầy chiến tích của mình như để đánh dấu lãnh thổ, để thể hiện quyền lực tuyệt đối của kẻ thắng cuộc.

Còn con mồi của nó sau những lần giẫy dụa, cào cấu, quẫy đạp và co giật trong bất lực. Cuối cùng, cũng đã đầu hàng, co giật từng cơn, theo từng phát đạn nóng hổi của kẻ thù. Lúc kẻ thù của bà rùng mình đẩy những phát đạn cuối cùng ra khỏi nòng súng, cũng là lúc lồn bà thắt lại 1 cơn cực dữ dội, rồi lịm dần đi, mắt nhắm dần như buông thả, như chấp nhận và hưởng ứng với sự giày vò của con thú dữ đang nằm trên người bà.

Còn con thú kia, nó thở hổn hển, khẽ hôn lên trán và gục trên tấm thân bé nhỏ của nạn nhân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...