Ước gì
Chương 1
Tâm tự vọc cặc mình cả 15′ mà cặc Tâm vẫn không sao cương lên được.
Xưa.
Tâm không hề bị yếu sinh lý.
Sở dĩ Tâm khổ sở như ngày hôm nay, chỉ vì những cuộc mây mưa, trác táng thâu đêm suốt sáng ở những hotel với mấy em Cave, chân dài tới nách. Hậu quả là xương sống lưng của Tâm bị gai cột sống, đốt nọ, đốt kia.
Và…
Một điều rất quan trọng rằng:
– Thuật bế tinh, giúp Tâm lâu ra, để cuộc truy hoan kéo dài, làm hài lòng mấy em Cave dâm đãng, không có giới hạn, chẳng có điểm dừng. Bế tinh – khiến Tâm bị suy thận rất nặng. Chữa trị đủ mọi cách, mọi dược liệu Đông – Tây y cứ lì ra đó. Dương vật vốn to và dài của Tâm – niềm tự hào khi Tâm khoe cu ở phòng tắm nam công nhân – lái xe.
– Bây giờ, ngay cả việc tự nó nứng lên, trước lồn, vú mấy em callgirl, trần truồng trước mặt Tâm, cũng đành bó tay…
Tài xế xe đi công tác tỉnh xa, phải ngủ đêm đâu đó ở khách sạn. Và đó là điều kiện lý tưởng để Tâm tha hồ tung hoành khắp các tỉnh, thành. Kể cả việc rù quến mấy em hớt tóc thanh nữ, mấy mẹ góa chồng, mở quán cơm ven đường quốc lộ nọ, kia, gặp Tâm, Tâm quơ hết. Hậu quả của những cuộc tình một đêm như thế, những bé con chào đời mà không có bố. Tóm lại, con rơi, con rớt đó đây. Tâm không hề bận tâm chi lắm.
Bây giờ, Tâm nằm ườn ra đó để thủ dâm. Không tác dụng!
Cũng có lúc, Tâm ước gì!
Ước cái thuở huy hoàng ăn cơm tiệm không tốn tiền, bị vì chủ quán đêm qua đã ăn nằm với gã!
Ước gì!?
Có vợ – có con. Vợ con lo cho gã tất mọi thứ, khi gã nằm viện, để điều trị cái chứng gai cột sống, giải phẫu cắt bỏ một bên thận!
Bác sĩ biết chuyện khuyên:
– Anh bây giờ mà cố tiếp tục cuộc sống trụy lạc hồi xưa. Một bên thận còn lại không kham nổi, y học không thể can thiệp được. Anh sẽ bị liệt nửa người, nằm chỗ chờ chết.
Tâm lơ mơ, tơ tưởng:
– Sướng quá anh ơi! Mạnh nữa lên, hàng hiếm của em!
– Mấy bữa rày, em nghe trong mình hơi khác. Có lẽ mình sắp có em bé rồi anh Tâm ơi!
– Đêm nay anh Tâm ghé em nữa nhé, đã lâu lắm rồi em không có được niềm hạnh phúc như đêm qua…
Cứ thế đó, những đểu cáng của Tâm ngày thêm dày, chồng chất những oan khiên – nghiệp chướng!
Tâm tỉnh dậy trong BV, chỉ mình ên gã.
Bất giác, gã thở dài…
Gã chán chường…
Chán là phải, bây giờ di căn gai cột sống hành gã, đi, đứng, nằm, ngồi phải vịn, phải chống, chỏi, rất khổ sở.
Tâm ước gì, có một cốc nước uống cho đã khát, xung quanh hổng ai để gã nhờ vả!
Muốn đi đái, mà không đái được, căng tức bọng đái thiếu điều muốn nổ tung, đái đại ra giường nệm. Vẫn không sao đái được!
Tâm ước gì:
– Thiếp ngủ và chết luôn cho nó khỏe thân!
Tâm vẫn nằm đó, vật vã, lây lất…
Bất giác, Tâm nghĩ ra một cách tự sát, chết trong sướng khoái!
Gã vọc con cặc của gã như điên cuồng!
Chung cuộc, gã thở hổn hển vì quá mệt, mà ô hay, mình vẫn không chết!
Gã cố sức lăn mình xuống giường cho té chết!
– Huỵch…
Cả cái cơ thể của gã rơi tự do xuống đất.
Y tá vô tình đi ngang thấy, xốc gã nằm trở lại lên giường.
Mấy lần tự tử không được…
Gã lơ mơ ngủ để quên đi cơn buồn đái hành gã nãy giờ!
Gã ngủ thật, ngủ rất say, một giấc ngủ không mộng mị gì cả.
Tỉnh dậy!
Thấy có chai nước biển treo toòng teng trên đầu!
Hai tay, hai chân bị cột lại!
Vẫn là cơn buồn đái dội về! Mặc kệ, gã cố thả lỏng cơ thể để có thể đái được.
Quả nhiên, gã nhỉ ra một ít nước đái, ấy là do nước từ chai dịch truyền vào người gã.
Cái cảm giác nhớp nhúa từ bãi nước đái dưới lưng…
Gã ú ớ kêu y tá.
Chết thật!
Gã mất luôn khả năng nói!
Gã chìm sâu vào cơn hôn mê.
– Ui! Tỉnh rồi bác sĩ!?
– Có lẽ anh ta tỉnh lại lần cuối, mở hết dây trói buộc cho anh ta. Con mắt đã lạc thần rồi. Có lẽ đêm nay nữa thôi, nhưng hãy theo y lệnh, hết chai dịch này, vẫn truyền thêm chai dịch khác. Nếu có người nhà tới thăm, bảo họ lên gặp tôi. Dù sao, cũng phải có ai đó bên cạnh anh ta, để bệnh viện giảm đi phiền phức!