Valentine ngọt ngào

Chương 16



Phần 16

Trò chơi này khá là vui, anh em ai nấy đều hứng khởi, cười đùa hết cỡ. Em Xu nhà mình thì bắt được với tay khác, em nó cũng ngại nên cắn phập 1 cái rồi chịu thua luôn làm cho cha kia cụt cả hứng, được thể đám bạn chọc quê luôn. Xong lượt chơi của mình, Xu đứng cạnh mình, tay ôm khư khư tay mình.
– Dũng với Mai lên đê.
Cả nhóm reo hò vỗ tay : hôn đê, hôn đê, hôn đê…

Mình thì cười nhạt, bọn nó càng trêu tức, cho người yêu càng ghen càng tốt. Quang là người yêu của em Mai nên mặt cũng không được tự nhiên cho lắm.

Mình thì chả ngại gì, cái tính phiêu du nó ăn vào máu rồi. Bước lên trước mặt em Mai với nụ cười mỉm khẽ nhếch sang bên trái khá là nguy hiểm. Mình cũng không để ý em Xu nữa, như hiểu ý, em Mai cũng cười lại đẩy bí hiểm, thách thức.

Mình ngậm 1 đầu, em nó ngậm 1 đầu. Em nó phát lệnh bằng việc cắm phập 1 miếng rồi cười, mình cũng làm phập 1 phát, đầu mình nghiêng sau phải nhẹ ra vẻ tiếp tục. Được đà em Mai làm 1 phát rõ phàm, mình hơi do dự…

Cơ nhưng mà chúng bạn hò reo loạn hết cả lên, được thể mấy khách đi ngang qua cũng đứng lại xem. Ca này không hôn không ổn rồi…

Mình cũng phập 1 phát, mũi mình chạm mũi em Mai rồi, miếng xoài chỉ là do môi giữ, răng không với tới được Đột nhiên em Mai lấy môi rút nhẹ miếng Xoài từ trong miệng mình ra, 2 tay em ôm đầu mình rồi hôn mình ướt át nhất có thể. Cả đám im lặng, mình thì mở to mắt ra.

Dứt môi ra, mình lấy tay vỗ nhẹ vào má em Mai giống kiểu vỗ về trẻ con, quay luôn sang em Xu đang cười đểu và chờ mình giải thích, mình chẳng nói gì. Cầm tay em Xu chặt và đi dạo, cả đám cũng im ỉm luôn. Mình không để ý tới em Mai nữa…
– Anh định thế nào?
– Là sao em?
– Anh điên à? Nó hôn anh trước mặt em?
– Em có ghen không?
– Chẳng nhẽ lại không?
– Còn nhờ ngày đầu anh nói gì không?
– Nói thì nhiều, ai mà nhớ.
– Bảo là đừng có yêu anh, mệt lắm!

Em Xu buồn đi trông thấy, mặt em ủ rũ, tay em cũng không nắm chặt mình nữa. Về phía mình vẫn thấy rất có lỗi với Xu, nghĩ thoáng ra thì mình cũng không thể chấp nhận được nổi mình nữa.

Đêm về nằm em Xu quay lung sang một bên, mình để ý thấy tiếng sụt sùi của em, em đang khóc thì phải. Xu đã từng khóc to, nhưng lần này em khóc nhỏ, giống như buông xuôi tất cả mọi thứ. Mình bắt đầu thấy chột dạ, nhưng thôi kệ. Em với mình chắc cũng không lâu nữa đâu, với cái tính phiêu bạt của mình thì không thể trói buộc được mãi.

Mình cũng không dỗ em nữa, lấy tay vắt trán suy nghĩ như nhà có việc , bao nhiêu suy nghĩ trong đầu mình hiện ra, mình suy nghĩ về chuyện quá khứ nhiều hơn. Ngủ thiếp…

Sáng mai tỉnh dậy thì cũng đã 8h sáng. Nhưng không thấy em Xu đâu? Mình nghĩ chắc em nó ra mua đồ hay đi đâu đó, đánh răng rửa mặt xong xuôi, thằng bạn gọi xuống ăn sáng.
– Đức, mày có thấy Xu đâu không?
– Ơ mày? Tưởng mày để em nó về rồi? Nó báo có việc gấp nên bắt xe về rồi, nó báo mày biết còn gì.
– Ờ.

Mình biết chuyện rồi, không hỏi thêm nữa. Kệ em muốn làm gì, muốn nghĩ gì cũng được. Em Xu yêu mình cho nên việc em Xu chứng kiến thế không khác gì làm nhục em nó, nếu mình hú hí với ai kín đáo mà em nó không biết hoặc biết nhưng không chứng kiến trực tiếp thì còn được. Đằng này em Mai lại hôn mình trước bao người thế kia, thử hỏi lòng tự trọng ai có thể trụ nổi?

Suốt mấy ngày chơi mình cứ buồn buồn man mác, đi chơi với đám bạn không hồ hởi như đợt đầu được nữa. Em Mai thi thoảng nhắn tin rủ đi dạo nhưng mình từ chối bảo mệt, thành thử ra ông Quang mà em nó giới thiệu ấy là bạn bình thường, và liệt vào danh sách phương án Z của em.

Mấy ngày ăn chơi nhảy múa cũng hết, mấy đứa lại về Hà Nội, mình tìm cách liên lạc với em Xu mà không được. Lâu không gặp cũng thấy nhớ chứ bộ, lướt facebook của em : “ Đến lúc rồi … “.

Trong lúc bực dọc, mình lấy điện thoại nhắn cho em Mai “ Em làm thế quá đáng đấy “
– Thì anh cũng hưởng ứng mà.
Mình thấy một phần cũng do tính phiêu của mình nên cũng tự cảm thấy có lỗi, mệt đầu mình đi ngủ.

Mấy ngày mình không liên lạc được với Xu, mình thấy cực kì trống vắng, đôi khi mình đã vô tâm không để ý tới lúc em làm nũng, lúc em đáng yêu, mình cho rằng nó chỉ là phù du nên không thể dành một chút thời gian ngắn ngủi để cảm nhân, để lưu giữ cái khoảnh khắc hay tặng em nó một lời khen từ tận trong đáy lòng, vì nếu là yêu thật lòng thật dạ thì những lời khen đó vô cùng quý báu, nó sẽ như thôi thúc cái tính trẻ con trỗi dậy mà nó bị chìm đắm từ bấy lâu nay do xã hội ép chúng ta phải lớn, phải trưởng thành, dù tâm hồn có vô tư thế nào đi chăng nữa.

Những khoảnh khắc ở bên Xu, mình luôn luôn nằm ngửa, lấy tay quàng vào cổ và để em nó gối vào bờ vai, mình tự phong cho mình cái mác của kẻ bảo vệ, của sức mạnh để đón nhận mọi thứ yếu mềm, để Xu luôn được yên tâm và đó cũng là thứ người phụ nữ cần. Và đây là lần đầu tiền kể từ lâu lắm rồi mình nằm nghiêng, chân co lên tạo thành hình chữ S, mình cảm thấy trống vắng và có đôi chút yếu đuối, tâm trạng mọi rã rời, và có chút le lói của hai chữ: hối hận.

Xét cho cùng, bấy lâu nay mình luôn sống với cái lý lẽ riêng của mình, miễn không hại ai, mình vui vẻ là được, người khác nghĩ gì không quan tâm. Quả thực như thế thì quá ích kỷ, mình tự thấy mình xấu xa, rồi vu vơ nghĩ tới những cậu thanh niên xung phong, làm tình nguyện mà nhiều khi mình cứ cười khẩy rằng: làm làm gì cho mệt người, ta đây sống theo cách riêng, vẫn có bạn bè, gái gú vẫn theo đầy. Ấy mà mình không bao giờ thấy được sự hi sinh lớn lao cho những người xung quanh từ những trái tim nồng nhiệt và khát khao của tuổi trẻ ấy. Tuổi trẻ của mình chìm trong sự sống cá nhân, từ những lí lẽ luồn lách để chiếm được một tâm hồn bằng cách nhanh nhất.

Và cái “con quỷ dữ “trong người mình lại vỗ vai: thôi … mỗi người một hoàn cảnh, họ có tính cách và môi trường khác mình. Mình lại thiếp đi trong một đêm của sự yếu đuối.

Ngày mai, một buổi sáng đẹp trời nắng ban mai chiếu nhẹ qua kính cửa sổ, vội chạy ra bật tung để hít thở cái khí không lành của nắng sớm, để nghe rõ tiếng chim hót từ nhà kế bên. Hôm nay là ngày nghỉ, quyết tâm tìm về ngày xưa, cái ngày còn ngây dại. Cầm Guitar ra Hồ Tây phiêu cùng những bản nhạc lãng mạn.

Một mạch phóng tới Hồ Tây trong buổi nắng sớm, nó khác hẳn với buổi chiều tà đầy khói bụi hay màn đêm huyền ảo ánh đèn của những góc tối xã hội. Mình chơi Guitar và ngắm người già tập thể dục, ngắm những người lội ra giữa Hồ Tây câu cá hay những cu cậu sinh viên đeo tai nghe đi bộ bông đùa nhau những câu rất tuổi trẻ.

Phịch
– Xem ai đang chơi Guitar đây nào?
– Gì? Sao em lại ở đây?
– Em đi làm ngang qua đây, ngày nào em chả đi sớm để được đi chậm ngắm hồ. Hôm nay sao lại có hứng thế này?
– À, tìm lại cảm giác “Như ngày xưa em đến “ phát cho bõ nhớ.
– Nhớ ngày xưa à anh?
– Uh, cũng đôi chút.
– Tưởng anh quên hết rồi chứ!
– Làm sao quên được, mà em lúc nào phải vào làm, Huyền Anh?
– 30p nữa, làm bản nhạc em nghe xem còn mượt mà như trước nữa không.

Mình chơi bản huyền thoại của guitar: “Romance “, cái thời ngày xưa đây mà. Vẫn là Huyền Anh ngồi kế bên, vẫn là bản nhạc Romance và không gian vẫn yên bình như trước. Mình cảm thấy khoảnh khắc này đáng quý biết bao, may mà kịp cứu ra từ mớ hỗn độn, bùng nhùng.
– Vẫn không khác gì, anh nhỉ?
– Có mà em.
– Khác gì?
– Ngày trước em ngồi bên phải, anh ngồi bên trái. Giờ thì ngược lại.
– Ôi trời ơi, anh còn nhớ thế cơ à, em bất ngờ đấy. Đúng thật, tính anh vẫn thế, luôn thích đi bên trái con gái.
– Mà tưởng em lấy chồng.
– Em đùa đấy! Hehe, lấy chồng sớm làm gì… để lời ru thêm buồn.
– Cũng đúng, phí của zời. Mà ai lấy phải em thì… chao ôi buồn.
– Cái giề cái giề? (Em cáu yêu vào tay mình phát).
– Thì ấy ấy ấy. (mình lại chứng nào tật ấy, lại mấy ngôn ngữ dê dê).
– Xí.

Nói đùa nhau vài ba câu nữa Huyền Anh cũng vào chỗ làm, mình cũng kết thúc một buổi sáng trong lành và quay về nhà với công việc còn dang dở.

SMS: “Giá như hôm nào cũng như thế này thì tốt anh nhỉ!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...