Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
Chương 16
Tôi thức dậy thì đã 9 giờ sáng, trên người được đắp một chiếc chăn. Ngồi dậy vươn vai để đón anh nắng mặt trời của ngày mới. Trên bàn có một mảnh giấy nhỏ, đó là nét chữ của Miu. Tôi vẫn còn nhớ nét chữ đó.
” Chuyện tối hôm qua, quên đi! “Tui” có nấu đồ ăn sáng dưới bếp đó. Hôm nay không được đi đâu hết, “tui” sẽ qua nấu cơm.”
Chuyện tối hôm qua là chuyện gì? Chuyên cái hôn à?
Hôm nay cũng không có việc gì, nên tôi cũng ở nhà như lời Miu. Khoảng 12 giờ trưa thì có tiếng kéo cửa, tôi biết là Miu chứ không ai hết. Mà sao nhỏ không bấm chuông, vào nhà người ta như nhà của mình vậy. Rồi nhỏ lấy chìa khóa ở đâu ra?
– Anh Khanh! – Một giọng nói quen thuộc phát ra, con Ly chạy lại từ ngoài vào nhảy xổ lên người tôi. Có cả thằng Huy cũng đến nữa.
– Lên hồi nào vậy nhóc? Lên đây chi vậy?
– Anh xấu lắm nhe, lên đây chơi rồi trốn luôn ở đây hả? Không về dẫn em đi chơi. – Con nhóc Ly lườm tôi.
– Hài… anh có việc, chơi gì đâu mà chơi.
– Phải rồi, việc gặp người yêu cũ quan trọng lắm! – Nhỏ Miu liếc vừa nói vừa liếc tôi rồi nhỏ mang đồ ăn vào bếp.
– Anh Khanh, em mới lên. – Thằng Huy lễ phép chào tôi.
– Hôm nay vui quá, có đông đủ mọi người, ở đây ăn cơm trưa nhe, anh sẽ nấu. – Cũng đến lúc trỗổtài nấu ăn rồi.
– Yeah!!!! – Hai đưá nhóc đồng thanh vui mừng.
Hai đứa nó ngồi ở phòng khách xem tivi, tôi vào bếp thì thấy Miu đang rửa rau, củ quả.
– Quên chuyện tối qua là chuyện gì vậy em? – Tôi cười và hỏi nhỏ. Nhỏ vẫn im lặng nhưng mặt bắt đầu ửng đỏ. Hôm nay nhỏ không mặc váy như mọi lần nữa. Nhỏ mặc quần sort áo thun, không trang điểm gì cả. Nhìn rất xinh tươi trẻ trung, đúng với lứa tuổi của nhỏ.
– Cảm ơn em vì mấy bữa cơm hôm trước nhe, em nấu đồ ăn ngon lắm.
– Tất nhiên. – Nhỏ trả lời, chà cũng tự tin ghê nhỉ.
– Hôm nay tới phiên anh nấu lại cho em ăn nhe!
– Tùy anh, nấu dở thì biết tay tôi.
Tôi lấy cà rốt được nhỏ rửa sạch rồi cắt khúc nhỏ. Đang suy nghĩ nên nấu món gì thì.
– Á… – Tôi lỡ cắt trúng tay mình. Suốt nhiều năm qua tôi nấu ăn, chưa bao giờ gặp chuyện này. Vậy mà lần đầu tiên nấu ăn ở quề nhà, lại cắt trúng tay. Hơi nhục trước mặt nhỏ Miu.
Nhỏ thấy và hối hả chạy lại, kéo tôi lại vòi nước rửa sơ vết máu. Rồi chạy đi lấy dụng cụ ý tế lại, rửa lại bằng oxy già rồi băng lại cho tôi.
– Anh có đau không? – Mặt nhỏ lộ sự lo lắng.
– À… ờ. – Tôi trố mắt nhìn nhỏ ngạc nhiên vì sự lo lắng này.
– Ơ… chỉ đứt tay có xíu thôi em, chẳng thấm thía gì với anh đâu. – Tôi vẫn nhìn nhỏ ngạc nhiên không rời mắt về sự quan tâm đó.
Bất giác nhỏ nhận ra một điều gì đó và hất tay tôi ra xa.
– Thấy chưa? Anh mà nấu được cái gì chứ? Thôi đi ra ngoài chơi với tụi kia dùm đi ông tướng. – Nhỏ mắng tôi.
– Nhìn hoài, đi ra đi. Chỉ thích làm người khác khó chịu thôi. – Nhỏ vừa nói vừa đẩy tôi ra ngoài. Nhìn lại tấm thớt, dao, cà rốt đầy máu của tôi mà cảm thấy cụt hứng nên cũng đi ra luôn.
Lúc đi ra ngoài có ngoái lại nhìn nhỏ đang rửa những vệt máu đỏ, mắt nhỏ thì đỏ hoe. Nhỏ quan tâm tôi đến thế sao?
– Anh Khanh, sao không nấu cơm tiếp hả anh? – Thằng Huy hỏi tôi.
– Ừ, liệt sỹ rồi. – Tôi giơ ngón tay lên cho nó xem. Nó cười phá lên.
– Ui da! – Nhóc Ly cóc đầu nó.
– Có gì vui mà cười. – Nhóc Ly mắng nó.
– Có sao không anh? Lại đây em xem.
– Không sao đâu em, đứt tí thôi.
Một hồi sau thi cơm canh cũng đã xong, nhỏ Miu bắt đầu dọn đồ ăn lên. Nhìn tóc tai nhỏ bù xù, trên mặt thì lắm tắm những giọt mồ hôi, nhìn thương lắm. Tại vì đứt tay mà không phụ được nhỏ, tôi cảm thấy tội lỗi lắm. Hôm nay tuy không son phấn xinh đẹp sắc nét như mọi ngày, nhưng cái nét đẹp giản dị này lại cuốn hút hơn bao giờ hết.
Đồ ăn hôm nay nhìn ngon quá, toàn những món tôi thích. Không biết là vô tình hay biết trước mà nhỏ nấu những món này, sao cũng được cứ ăn thôi, đói bụng quá rồi.
– Em giỏi quá, đồ ăn thơm phức. – Tôi khen Miu.
– Xía! Thường thôi! Em nấu ngon gấp mấy lần nó. – Nhóc Ly chen vào.
– Có ngon thì lần sau nấu đi! Cô chỉ giỏi cái miệng. – Nhỏ Miu phản bác lại.
– Ồn ào quá nhe! Để cho người lớn ăn cơm! – Thằng Huy ho ho vài cái rồi nói có vẻ nghiêm túc.
– Ui da! Ui da!. – 2 con nhỏ cóc đầu nó lia lịa.
– Anh Khanh! – Thằng Huy nhìn tôi như muốn tôi bênh vực nó.
Tôi lắc đầu không biết làm gì rồi cằm đũa lên ăn. Ăn được một chút thì anh Đen từ ngoài bước vào, lại nhậu nữa à?
– Ha ha! Đúng lúc quá, đủ tay rồi nhe. – Ổng bước vào, nhìn thấy chúng tôi đang ăn và nói.
– Các tiểu đệ, tiểu muội cho đại huynh góp chút rượu thịt này, chúng ta cùng cạn chén hôm nay. – Ổng nói giọng cải lương.
– Cái ông này, không có việc làm sao mà qua đây rủ rê người ta nhậu hoài. – Nhỏ Miu trách móc.
– Hôm nay không nhậu gì hết. – Miu dẹp chai rượu ra sau lưng nhỏ.
– Lâu lâu mới đông đủ như thế này mà tiểu muội. – Ông Đen nói.
– Thôi không sao đâu em, uống ít thôi mà. – Tôi nói với Miu. Thằng Huy chạy ra đằng sau lấy thêm chén và ly cho anh Đen.
Vậy là 5 người cũng vui vẻ nhập tiệc. Chúng tôi vừa ăn vừa cười nói rôm rả rất vui.
– À! Hôm bữa anh có chat với Trinh béo, nhỏ nói chắc vài tuần nữa sẽ vào đây chơi.
– Haizzz… nhắc tới con đó mà anh lại sợ, ngày xưa con Trinh với con Ly mà hợp lại thì quậy ai bằng. – Anh Đen vừa nói vừa lắc đầu.
– Nhớ có lần trên đường đi làm về, anh thấy 3 anh em tụi nó đèo nhau trên chiếc xe đạp đi học về. Anh thấy tội định chở 2 con nhỏ về giúp mà một hai tụi nó không chịu. – Anh Đen kể lại cho thằng Huy và nhỏ Miu nghe.
Tôi chợt nhớ lại kỷ niệm trẻ con lúc nhỏ. Hôm đó tôi có trách nhiệm đón Ly đi học về, thấy con Trinh đứng trước cổng.
…