Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
Chương 33
Về đến nhà dì thì thấy đèn trong nhà vẫn sáng, chắc là dì đang đợi cửa tôi về. Dẫn xe vào nhà thấy dì đang ngồi gục ngủ trên ghế sofa.
– Dì! Dì! – Tôi đánh thức dì.
– Về rồi hả con? – Dì tôi lờ mờ mở mắt.
– Sao dì không vào phòng ngủ đi, con có chìa khóa mà.
– Không sao đâu con, đi chơi dữ quá ta! Hôm nay mới chịu về.
– Dạ! – Con xin lỗi, Ly về nhà chưa dì?
– Nó về lâu rồi, chắc cũng ngủ rồi.
– Con muốn ăn gì không? Dì nấu cho!
– Dạ thôi! Di vào phòng ngủ đi! Con cũng đi ngủ luôn đây.
Tôi bước về phòng mình, mở cửa ra thì thấy cái mền trên giường cuộng tròn một cục. Nhìn là biết ngay con heo đang nằm trong đó. Tôi tiến lại giường, nhẹ nhàng kéo mền ra thì thấy con nhóc vẫn chưa ngủ. Nó đang nằm khóc trong đó, mắt đã sưng húp.
– Sao vậy em? – Tôi hốt hoảng hỏi nó.
– Nói anh nghe đi! – Nó vẫn không trả lời, tôi ngồi xuống cạnh nó và lau nước mắt cho nó.
– Em tức lắm! Tức lắm! Tại sao em thua chứ? – Nhỏ nấc nghẹn và nói.
– Ừ! Tại anh làm không tốt, anh xin lỗi!
– Không phải tại anh, tại một mình em thôi.
– Thôi mà! Hạng nhì cũng là giỏi rồi.
– Không chịu đâu, em không thể thua con đó. – Nước mắt nó lại chảy, tay nó thì bấu vào nệm.
– Thôi em ngủ đi! – Tôi cũng chịu thua, không biết nói sao với nó.
Tôi ngồi vào bàn, lấy quyển nhật ký ra và ghi …
Ngày…Tháng…Năm..
…
Viết được một lúc thì tôi quay lại và thấy con nhóc đã ngủ. Tôi tiến lại, kéo người con nhóc nằm thẳng ra, kéo mền đắp cho con nhóc. Tôi ngã lưng ra sàn nằm, nhìn mặt con nhóc sưng cả lên mà thấy thương vô cùng. Anh em với nhau từ nhỏ, con nhóc rất háo thắng từ xưa đến giờ. Lúc nào nó cũng muốn là người số 1, luôn luôn cố gắng làm tốt hơn người khác. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên nó thất bại, thật ra tôi cũng có chút vui vì sự thất bại này. Con nhóc cần thêm nhiều lần thất bại nữa để biết bản thân mình đang ở dâu mà phần đấu hơn. Nó cần nhiều hơn những va chạm trong cuộc sống thì mới có thể trưởng thành được.
Chuyện thi hát hôm nay lại làm tôi nhớ đến những kỷ niệm lúc xưa khi đi xem con nhóc trình diễn ở trường tiểu học. Đó là một cuộc thi tổ chức thường niên ở trường, tiếng hát chim sơn ca hay cái gì đó. Ngôi trường tiểu học ấy cũng là nơi tôi từng học, ngày ấy tôi học lớp 9 nhưng cứ mỗi khi quay lại ngôi trường tiểu học này lại thấy bồi hồi khó tả. Đó là cái nơi mà tôi đã viết những nét chữ đầu tiên, vẫn là các thấy cô ngày nào nhưng trên khuôn mặt họ đã xuất hiện nhiều vết chân chim. Cứ mỗi nếp nhăn ấy lại tượng trưng cho sự hy sinh, tận tuy để nâng bước từng lớp trẻ nên người.
Ở trường hôm ấy vui như ngày hội, phụ huynh học sinh đến rất đông để cổ vũ cho con em họ. Tôi và dì cũng đi theo ủng hộ nhóc Ly. Con nhóc xinh xắn từ nhỏ nên thầy cô nào cũng biết và yêu quý nó. Nó thích ca hát từ nhỏ, nghe nó hát cũng thấy nó có năng khiếu.
– Ráng lên nhe nhóc. Làm cho anh nở mày nở mặt coi! – Tôi động viên nó trước khi lên sân khấu.
– Dạ! Tất nhiên rồi. – Cón nhóc khá tự tin, môi son má hồng đã được dì tôi đánh, nhìn dễ thương lắm.
Khi nó bước lên sân khấu thì tôi đã có niềm tin là nó sẽ được giải cao, tôi rất tự tin về nó trong những lần thi văn nghệ này. Và y như rằng tôi đoán, nhóc Ly đã đoạt được giải nhất toàn trường. Xong chương trình thì mọi người ăn liên hoan, tôi không thích lắm vì nhiều con nít quá cũng thấy ồn ào khó chịu, tôi bỏ ra ngoài ngồi ghế đá ngắm nhìn trường xưa.
Ở phía xa, tôi thấy một cô bé đứng một mình đang trông ngóng cái gì đó. Nhìn kỹ thì nhận ra đây là con bé xinh xắn đoạt giải nhì lúc nãy. Tôi đi đến gấn để xem con bé có cần giúp đỡ gì không.
– Em sao vậy? Sao không vào ăn liên hoan với các bạn?
– Dạ! Em chờ chị em.
– Hồi nãy em hát hay lắm.
– Cảm ơn anh! Những chỉ được giải nhì thôi.
– Em có buồn không?
– Dạ không! – Con bé cười tít mắt.
– Không được lần này thì em sẽ cố gắng lần sau thôi. – Con bé nói tiếp.
– Ừ! Em giỏi lắm. Thôi anh đi nhe, có cần anh giúp gì thì kêu anh.
Tôi lại tiếp tục đi dạo quanh trường cho đến khi tiệc tàn, mợ phải về trước nên tôi chở nhóc Ly về. Trời cũng bắt đầu chuyển mưa, tôi mua hai cái áo mưa nilong cho hai đứa rồi đạp xe về. Khi đạp được một đoạn thì thấy con bé lúc nãy đang đứng co ro trong mái hiên vì lạnh.
– Sao em còn ở đây? Ba mẹ em đâu?
– Dạ! Nhà em gần đây, ngày nào em cũng đi bộ về nhà. Hôm nay em không có mang theo áo mưa.
– Em đứng đợi anh chút! Anh chở em của anh về xong rồi sẽ quay lại rước em nhe!
– Dạ! Vậy em cám ơn anh lắm ạ!
Tôi chở Ly về đến nhà thì thấy thằng Hải với thằng Hoàng đang đứng chờ trước cổng.
– Đi đâu đây mấy cha?
– Ba mày nói mày qua nhà dì, tụi tao qua đây chờ mày nãy giờ.
– Để làm gì?
– Cái thằng này, tụi mình hẹn đi chơi game tối nay không nhớ hả?
– À ờ, tao nhớ rồi. Đợi tạo tí tao ra liền, vô nhà trú mưa đi!
– Khỏi! Dân chơi không sợ mưa rơi.
Vậy là 3 thằng dầm mưa, ướt như chuột lột ra quán ngồi chơi game. Ngồi chơi mà ông chủ quán cứ liếc liếc, ổng thấy cái bộ dạng ướt sũn của chúng tôi đã thấy khó chịu rồi. Có lẽ ổng sợ nước mưa làm hư máy của ổng. Chơi được một lúc thì tôi giật bắn người khi nhớ ra lời hứa với con bé lúc nãy.
Mặc cho mừa ngày càng nặng hạt, tôi chạy thật nhanh về trường tiểu học. Không ngờ tôi có thể quên béng đi một việc quan trọng như vậy. Xưa giờ tôi ít khi thất hứa với ai, vậy mà bây giờ lại thất hứa với một đứa bé. Trên đường đi, sấm sét cứ chớp giật dữ dội khiến tôi càng lo cho con bé hơn. Khi đi đến nơi thì con bé đã không còn ở đó nữa.
Tôi cố chạy vòng quanh trường tìm con bé nhưng không gặp. Có lẽ nào nó đã dầm mưa về rồi, lòng lại thấy hối hận vì sự đãng trí của mình vô cùng. Lặng lẽ dầm mưa về nhà luôn chứ không quay lại quán game nữa, hy vọng ngày mai vào trường sẽ gặp được con bé để xin lỗi.
…
Sáng hôm sau là lịch chở Trinh béo đi học, một tuần cứ phải thay phiên làm xe ôm cho hai đứa nhỏ. Tôi định trên đường đi hỏi Trinh béo xem có quen với bé gái đó không để còn tìm gặp xin lỗi. Chạy tới nhà con Trinh thì thấy nó đang ngồi uống sữa. Con nhóc tướng đã như con voi rồi còn uống sữa, nhiều lúc muốn góp ý với mẹ nó để giảm khẩu phần ăn cho nó mà lại ngại.
– Xong chưa Trinh ơi? Ra nhanh còn đi ăn sáng nữa, trễ học bây giờ!
– Dạ! Em ra liền nè. – Con nhóc chạy ra và tót lên yên sau luôn, đằng sau phát ra tiếng rắc rắc.
– Trời! Anh nói bao nhiều lần rồi, lên xe từ từ thôi! Em còn vậy nữa hư xe là anh không chở em đi nữa đó!
– Dạ! Em biết rồi mà, đi thôi anh! – Con nhóc đánh bóp lưng cho tôi như xoa dịu sự bực tức.
Tôi chở con nhóc vào một quán hủ tiếu nhỏ gần trường để ăn và tiện cho con nhóc đi học luôn.
– Cho con 2 tô hủ tiếu, một người lớn, một em bé dì Hai ơi! – Cũng nhờ ngày xưa ăn ở đây trường kỳ nên tôi quen với dì Hai luôn.
– Cho 2 tô người lớn nhe dì Hai! – Con nhóc Trinh gọi lại lần nữa.
– Hay quá hé? Con nít mà ăn tô người lớn?
– Ai bảo em con nít, em 9 tuổi rồi nhe. Tô nhỏ em ăn sao đủ? – Con nhóc lè lưỡi.
– Ăn ăn ăn hoài, giảm cân đi! Ú ù rồi kìa!
– Kệ em, em thích mập được không?
– Nhưng anh chỉ đủ tiền cho một tô nhỏ, một tô lớn thôi!
– Vậy anh ăn tô nhỏ, em ăn tố lớn hé! Ha ha! – Con nhỏ cười khoái chí.
Hủ tiếu vừa mang ra thì con nhóc đã nhanh tay gấp ngay cục thịt to nhất trong tô của tôi.
– Ế ê, trả đây!
– Làm anh thì phải biết nhường nhịn em gái chứ!
– Haizzz… sợ nhóc luôn, ăn nhanh còn đi học. – Con nhóc ăn khí thế, húp nước lèo rột rột, mạnh đến nỗi nhiều lúc nước lèo dính cả lên chiếc kính cận của nó. Nó lại lấy kính xuống lau rồi vui vẻ ăn tiếp.
– À Trinh nè! Em có quen con bé hôm qua đoạt giải nhì văn nghệ không?
– Dạ không! Có chuyện gì không anh?
– Cũng không có gì.
– Hình như nó học lớp 3A2, kế lớp em đó.
Ăn xong thì tôi đi theo con nhóc vào trường, sẵn tiện ghé quá lớp 3A2 tìm con bé hôm qua. Nhìn dáo dác quanh lớp thì không thấy con bé đâu, chắc con bé chưa đến lớp. Tôi đành phải quay lại vào lúc tan học.
Vào giờ tan học tôi quay lại tìm thì vẫn không thấy đâu. Tôi hỏi cô giáo chủ nhiệm lớp thì biết được con bé hôm này bị ốm nên không đi học. Tôi lại cảm thấy buồn hơn vì chính tôi là một phần khiến con bé bệnh, tôi hỏi ngay địa chỉ nhà con bé để đến thăm.
Từ trường chạy qua vài dãy nhà thì cũng đến được nhà của con bé. Theo lời miêu tả của cô thì ngôi nhà có mái ngói đỏ và cổng nhà màu trắng. Tôi bước vào thì chó sủa in ổi, không dám bước thêm bước nào.
– Con vào đi, không sao đâu! – Một người cô trẻ đi ra xua đàn chó và gọi tôi vào.
– Con là ai vậy? Đến nhà cô có việc gì không?
Tôi kể mọi việc xãy ra hôm qua cho cô nghe, hy vọng cô tha lỗi cho tôi.
– Không sao đâu con, lỗi là do cô. Lo đi làm suốt mà quên quan tâm tới con bé. Nó đang nằm trong phòng đó, con vào thăm nó đi.
– Dạ!
– Ủa, mà con bé tên gì vậy cô?
– Nó tên Mai con à.
Tôi đi về phòng nó, đi ngang qua nhà bếp thì thấy con bé đang ngồi ăn và hát líu lo vang vọng căn bếp.
– Chào em!
– Dạ! Chào anh.
– Em ăn gì đó?
– Em ăn cháo.
– Hôm qua cho anh xin lỗi nhe! Anh quên béng đi mất, chắc em dầm mưa về hả?
– Là sao? Anh là ai vậy? – Mặt con bé ngơ ngác.
– Hôm qua mình gặp nhau ở trường rồi mà?
– À! Anh đang nói đến con Mai đó hả? Nó là em gái của em, em là My.
– Hai chị em sinh đôi hả? Sao giống nhau vậy?
– Dạ! Nhưng em xinh hơn… hí hí. – Con bé cười tít mắt.
– Anh ăn cháo không?
– Không cần đâu em! Anh cảm ơn!
– Cháo này là nấu cho nó ăn nè, nó bị sốt hôm qua tới giờ. Em chỉ ăn ké thôi.. hì. – Con bé này hay cười thật, nhìn cũng trắng trẻo xinh xắn như cô em.
– Phòng Mai ở đâu vậy My? Anh vào thăm chút được không?
– Dạ! Để em dẫn anh vào.
Bước vào phòng đã thấy bé Mai đắp mền, trán vẫn còn chườm khăn. Thấy tôi đến con bé hơi bất ngờ, nhưng sau đó thì quay mặt đi chỗ khác.
– Chào Mai! – Con bé vẫn im lặng quay mặt đi nơi khác.
– Anh xin lỗi vì thất hứa hôm qua, tự nhiên anh quên khuấy đi mất. – Con bé vẫn lặng thinh không nói tiếng nào. Có lẽ nó đang giận tôi.
– Thôi kệ nó đi anh! Nó trẻ con lắm, anh ra ngoài chơi nhe! – Con bé My nói với tôi.
– Ừ! – Tôi cũng không biết phải nói thế nào, nên đành đi ra vậy. Trẻ con mà, cũng mau hết giận lắm, đanh chờ thời gian thôi.
– Anh ăn cháo nhe, em lấy cho anh một tô!
Con nhóc vừa nói vừa nhón chân chồm lấy tô trên một cái kệ nhỏ đựng chén bát.
– Thôi anh không ăn đâu em, chắc anh phải về đi học rồi.
Con bé định lấy cháo cho tôi thì tôi bước tới và nói.
Nhưng vô tình chân tôi lại đá vào một cục gạch nhỏ kê ở dưới chân kệ, làm cho kệ mất thăng bằng và đỗ nhào ra.
Chén bát trên kệ rơi vỡ loảng xoảng, cón bé My sợ quá khóc òa lên. Mẹ con bé chạy ngay vào bếp.
– Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, muốn lấy gì thì gọi mẹ lấy, bây giờ đổ vỡ hết rồi thấy chưa?
Cô ấy vừa nói vừa đánh con bé. Con bé nhìn tôi và khóc, trong ánh mắt nó tỏ ra ngơ ngác không biết chuyện gì. Có lẽ nó cũng không biết vì sao kệ chén bát lại ngã. Nó nhìn tôi như chờ đợi một sự giải thích với mẹ nó.
– Cô…ô… cô.. dạ thưa cô con phải vể đi học ạ!
Tôi hơi bối rối. Nửa muốn nói ra hết sự thật, nửa lại cảm thấy lo sợ. Cuối cùng tôi quyết định chạy nhanh về nhà luôn.
Kể từ hôm đó tôi luôn suy nghĩ và hối hận về việc ấy, nhiều lần muốn qua xin lỗi nhưng lại sợ. Rồi thời gian trôi qua, tôi chuyển về Sài Gòn học, tôi cũng quên luôn việc ấy lúc nào không hay.