Về quê

Chương 13



Phần 13

Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô vẫn an tĩnh nằm trên ngực tôi an lành ngủ.

Bỏ ý định thức dậy để chạy sớm như mọi ngày, tôi tiếp tục nằm yên, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Ánh sáng ngày mới sáng dần lên rồi chan hòa khắp phòng, người tôi đã có chút tê dại thì cô cũng tỉnh lại ngọ nguậy trên ngực tôi. Cô chống tay hơi nhấc mình lên, nhưng lại hạ tay xuống tiếp tục nằm trên người tôi, ba bốn lần như vậy cô mới vùng hẳn dậy và đi vào nhà tắm. Cô ở trong đó rất lâu, tôi không đợi nữa, mặc quần áo vào tôi đi ra ngoài. Tự nhiên lại thèm điếu thuốc.

Lắc lắc đầu, lấy cái bình xịt và xịt cho các chậu cây cảnh. Lần này tôi sẽ mang tất cả chúng đi theo. Tự nhiên tôi lại nhớ con Thu, hôm qua con ranh gọi điện xong khóc tu tu bảo vì nhớ tôi.

Hương đã mặc lại quần áo, tay cầm cái túi xắc nhỏ của cô, đứng đợi tôi xịt hết các chậu hoa rồi mới lên tiếng.

– Cảm ơn anh! Chúc anh có những khởi đầu tốt đẹp. Em…

Cô định nói gì đó nhưng lại đột ngột quay người đi nhanh ra cửa và biến mất sau cánh cửa đóng vội không khép chặt. Tôi lại thở dài một tiếng, đặt cái bình lên bàn và đi vào phòng ngủ làm vệ sinh buổi sáng.

Tôi muốn về rồi.

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyen3x.xyz/

Hôm đó tôi mang xe đến cửa hàng cho anh Hùng và ở lại giúp anh làm nốt chiếc xe anh đang độ dở mãi đến đêm hai anh em mới xong. Cùng anh Hùng đi uống chai beer, sau đó nhờ anh đưa về. Tự nhiên lại thèm một điếu thuốc, tôi không lên nhà ngay mà lững thững ra đầu ngõ ngồi xuống hàng chè chén. Gọi một chén chè nóng, bắn một bi thuốc lào sảng khoái thả ra một luồng hơi trắng xóa lên trời, bỗng nhiên cảm giác gợn gợn hôm trước lại hiện lên. Tôi nhìn xung quanh, cũng không có gì bất thường, giữa đêm khuya cũng chẳng có cái xe nào chạy trên phố, quán nước chè chỉ có mấy cậu choai choai đang dán mắt vào cái điện thoại chơi game.

Nhìn lại mấy lượt, tôi không phát hiện gì bất thường, tôi thanh toán tiền và chầm chậm bước vào ngõ, cảm giác bất an vẫn còn khiến tôi bước đi có chút thận trọng.

Vừa qua đoạn ngõ, chuẩn bị rẽ vào khu tập thể thì bỗng nhiên vù một cái từ cái góc tường một cái gậy quật ra, bước chân tôi khựng lại bật lùi một bước, chiếc gậy quét xước qua mặt làm tôi thấy ran rát. Động tác của tôi cũng không dừng lại, dù tôi không biết võ nhưng thời gian tập luyện leo tường khiến người tôi khá mềm dẻo và có lực. Ngay khi cái gậy vừa qua người, chân tôi đã vung lên đá trúng cái gậy làm nó khựng lại rồi bay vụt sang bên, chân vừa chạm đất tôi cũng tiếp tục xoay người chân kia vung lên xoay một vòng đá trúng bóng đen đang nhô ra lao đến làm cái bóng đen hự lên một tiếng lại bay vào góc tường tôi. Không để cho bóng đen hồi tỉnh, tôi nhảy đến liên tục giơ chân đá thêm mấy phát rồi mới nhảy lùi lại mấy bước nhặt cái gậy lên cầm trên tay, mắt nhăm nhăm nhìn vào góc tường nơi cái bòng nhờ nhờ đang ôm gập bụng rên rỉ.

Đợi một lúc tiếng rên mới bớt một chút, bóng đen ngồi dậy dựa lưng vào tường.

– Muốn gì thì bước ra nói chuyện?

Tôi gằn giọng, tay vẫn lăm lăm cây gậy. Bóng đen kia ngần ngừ một lát, rồi bước ra, thanh niên khá trẻ khá quen mặt. Tôi nhớ ra cậu ta là người tôi gặp vài lần khi đến bảo dưỡng cái cẩu.

– Có vấn đề gì vậy? Tao làm đéo gì mày?

– Địt mẹ… mày…

Tôi dứ cái gậy lên trước cậu ta khiến tiếng chửi ngừng lại.

– Tao làm gì mày? Nói!

– Mày… mày làm tao bị đuổi việc.

Tôi chẳng nhớ tại sao tôi lại làm cậu ta mất việc, hạ cái gậy xuống, giọng tôi có chút mềm lại.

– Mày nói rõ xem nào.

– Cái cẩu… ấy. Nếu mày không báo công an, thì tao đã không mất việc.

– Việc đó thì liên quan đéo gì đến mày?

– Tao… thay cái puli… địt mẹ, tao cũng làm theo lệnh.

Tôi có chút hiểu ra.

– Bây giờ mày muốn gì? Đánh nhau tiếp để hạ giận?

– Đánh… đánh cái buồi ấy. Đánh đéo lại mày.

Tôi ném cái gậy trên tay xuống.

– Mày biết tao chứ?

– Ừ, biết.

– Mày biết chuyện xảy ra với tao chứ?

– Biết…

– Địt mẹ… tao còn đéo làm mà cũng bị đuổi việc. Mày còn nhúng tay làm thì… địt mẹ… bị đuổi là xứng đáng.

Tôi có chút tức giận, giọng khá cao.

– Địt mẹ… mày đéo đi tìm thằng đuổi mày… mày tìm tao làm cl gì?

– Tao…

Tôi thở dài một tiếng.

– Đi… ra kia làm chén chè. Mất việc đéo phải tất cả, mày thấy tao không? Việc tao có còn ngon hơn việc cũ.

Tôi quay người đi trước, cậu ta lủi thủi theo sau.

– Làm sao mày tìm được tao?

Cầm chén chè lên nhấp một ngụm, tôi hỏi cậu ta vấn đề tôi thắc mắc.

– Tao đi theo Hương, thấy đến đây, sau đó lại nhìn thấy mày đèo đi.

– Sao mày lại đi theo Hương?

– Tao… tao thích Hương.

Tôi bật cười, chợt nghĩ khi nó lại giống tôi, nhưng lại có đắng.

– Làm thằng đàn ông ấy mà, nếu đàn bà nó bỏ mà mày lại cứ đi rình nó thì càng làm mày thảm hại.

– Nó… nó không bỏ tao.

– Thế mày đi rình nó làm gì? Sợ nó cắm sừng mày à? Như vậy càng đéo được, mày sẽ bị cắm sừng mãi thôi.

– Không… mà chỉ tao yêu thôi. Chị ấy không biết.

– Sao mày không nói thẳng?

– Tao sợ… tao cũng không quen Hương lắm, chỉ gặp ở công ty thôi.

– Vậy mày cứ vô vọng đi theo như vậy? Đằng nào chẳng như nhau, nói cụ nó ra một lần cho sảng khoái, được thì được không được tính tiếp.

Nó im lặng, nhưng tôi vẫn còn một thắc mắc.

– Hôm nọ mày theo dõi tao trên phố à?

– Không… đang đi trên đường tao vô tình nhìn thấy mày thôi.

– Sau đó?

– Mày qua đường vướng đèn đỏ tao không đuổi được.

Tôi thở phào một hơi. Uống nốt chén nước.

– Thôi muộn rồi, về ngủ đi. Cần làm gì thì làm cho sảng khoái.

Trả tiền nước, tôi đứng dậy nhìn cái dáng ủ rũ của nó lại có chút mủi lòng.

– Tao có quen anh chủ chỗ tao làm khi trước, nếu mày muốn tao giới thiệu cho. Nhưng được hay không là do mày đấy.

– À… ừ.

– Mày có muốn hay không?

– Muốn.

– Mày tên là gì? Chính xác chuyên môn là gì?

– Tao tên là Huy. Học ở…

Hóa ra nó cũng cùng chuyên môn chỉ là khác trường.

– Mày về làm bộ hồ sơ, rồi mang đến chỗ này gặp anh Hòa, nói là tao giới thiệu, tao sẽ gọi điện trước.

– Ừ, cảm ơn.

Nó đứng dậy, cũng không tốt hơn tí nào. Tôi nhún vai, số phận trong tay nó nó cần quyết định thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...