Vẽ tranh
Chương 108
Sáng học, may là bữa cuối, rồi chiều khám bệnh sâu thẳm cả buổi muốn đứ đừ. Về tới phòng, lôi điện thoại ra thì thấy chớp chớp, mở lên mới biết có tin nhắn của bé Thi thiên thần.
“Anh khám xong chưa… Có bị gì không…”
“Còn khám bữa nữa em. Tại chiều chạy tùm lum khoa, rồi xét nghiệm chưa xong. Thứ bảy may ra có kết quả.” – Cương vừa nhắn vừa mỉm môi.
Chờ 1′ không thấy trả lời, anh đi vệ sinh cá nhân rồi nằm ườn ra giường luôn, không tập tành hay có sức để ăn uống.
“Ôi vậy á… Chắc không sao đâu anh… Nhìn anh khỏe mạnh mà…” – Thi.
Người ta nhắn tin hỏi thăm đàng hoàn, mà ông CƯơng ổng lo tưởng tượng coi bé thiên thần đang nằm hay ngồi, mặc áo gì, núm ti hôm qua bị anh bú sưng, giờ lành lại chưa… các thứ. Ổng cũng không muốn nói tình trạng của thằng ku qua lời chị bs, tính khi nào gặp bé thì nói cho vui miệng.
“Em đang trên giường hả…” – Cương chỉ biết nhiêu đó.
“Uhm. Đang nằm xem clip này… Anh chắc mệt lắm rồi á… Nghỉ đi…” – Thi.
“Phải chi có bé Thi nằm kế bên… Anh ngủ tới mai luôn á… Hi hi…” – Cương chọc ghẹo.
“Thôi đi, anh này… Em mà nằm kế anh á… ở đó mà anh ngủ á…” – Thi nt kiểu biết thừa bản mặt Cương.
Rồi 2 đứa dặn dò nhau gì đó, xong Cương nằm nhắm mắt trong vô cực, chờ có chàng hoàng tự tử nào đó tới, bốp cho bợp tai, ói táo độc ra sống dậy.
“E… e… e…” – tiếng điện thoại rung.
Cương điếng hồn tỉnh giấc. Với tay mở điện thoại ra coi.
“Cái mặt kia… khám sao òi…” – con nhỏ tưng đáng ghét.
Cái kiểu đang trong đêm tối mà nhìn vô màn hình sáng chưng… y như bị hơ lửa. Cương nhăn nhó nhắn lại:
“Anh đang ngủ nè… Đi lòng vòng vẫn chưa xong… Tại khám tay rồi tổng quát nữa. Còn bữa mai, rồi thứ 7 mới có kết quả. Tay anh thì bình thường rồi, chỉ có sau này chắc thành sẹo hoi.”
“Ih… Xẹo là xấu òi… Xấu… hổng chơi… Hi hi hi…” – cái con bé suốt ngày chọc Cương.
“Ừa phải rồi… Ai thèm chơi với em… Người ta chơi với bé bên dưới hoi…” – Cương vô bài.
“Cái gì… Bé dưới là bé nào… Nhỏ nào tới nhà anh hả…” – Tuyền chắc hiểu lầm.
“Hớ… Con bé giữa 2 đùi em ớ… Ghét…” – Cương.
“Ơ ơ… Cái đó con sò… chứ con bé đâu… Lêu lêu…” – Tuyền.
“Đi làm chưa mà chu mỏ qua đây hả… Đánh 2 cái mông em giờ…” – Cương.
“Đánh đi… Giỏi qua đánh đi… Hớ… Cãi hông lại cái đuổi người ta đi. Nhớ đó…” – Tuyền.
“Ừa… Lùa em từ bển qua đây làm gối ôm cho anh ngủ…” – Cương.
“Hớ… Đâu có dễ vậy… Ngủ đi… hông thèm nói chuyện với anh nữa… Đồ bóng… Hí hí…” – Tuyền.
Cuối cùng Cương cũng được yên giấc cho tới tận sáng hôm sau. Vì bs Thanh dặn nhịn ăn sáng, không thuốc hay chất cồn nên anh để bụng đói đi lên sớm khoảng 9h mấy. Tới bệnh viện, Cương gặp chị Thanh ngay phòng cũ. Bữa nay chắc gần kề thứ 7 nên bệnh nhân ngồi đó cũng đông hơn chiều qua… tới 5 – 7 lận. Ức cái nữa, là chị kêu anh chờ khám cho mấy người hiện tại ngồi chờ trước, rồi anh sau cùng. Mới nghe cũng bực bội ông bà nội lắm, mà vẫn phải nghe theo. Chắc sợ ca của Cương nặng, ấy lâu nên dồn lại cho lượt cuối. Nhưng không biết bằng cách nào, chỉ trong vòng nửa tiếng, chị đã khám và kêu mấy ông kia “nộp tinh” trong cái phòng bí ẩn, ai cũng biết. Tất nhiên là mấy ông đó chả cần nhờ vả bác sĩ nữ giúp đỡ như Cương nên lẹ.
Rồi tới lượt Cương. Anh vào thẳng trong căn phòng be bé hôm qua, và đợi chị. Bs Thanh chắc cũng biết trước sau phải vô “hỗ trợ” bệnh nhân đặc biệt, nên chị lẳng lặng vào chung phòng Cương sau đó.
“Sao rồi… Sáng giờ ăn uống gì chưa…” – bs Thanh.
“Dạ chưa gì hết chị… Chị… qua ấy em nữa hả…” – Cương.
“Ấy cái đầu anh… Làm lẹ rồi cho đợt khác vô nữa á… Nay gần cuối tuần… đông.” – Thanh.
Vẫn bài cũ, Cương gỡ bỏ sự chèn ép cho thằng ku. Chị bs ngồi kế vuốt dùm. Do quen rồi, nên sự ngại ngùng hầu như chẳng còn. Biết chị còn phải làm việc mấy tiếng nữa, Cương không dám bóp bên ngoài áo nữa, sợ nhăn nhúm, anh:
“Chị ơi… Em cởi chị ra nha… Cho khỏi nhăn đồ…”
“Hay quá ha… Mới sáng mà hành tui dữ ha…” – nói vậy thoi, chứ chị chỉ lườm nhẹ cái.
Nay bs Thanh mặc áo thun đen tay dài bên trong, nên Cương lột cái là ra, dù tim đập thình thịch như mới sờ gái lần đầu. Mới thấy đã “đứng chim”. Làm như chị muốn tông xẹc tông hay sao, mà ngoài đen, lót cũng đen luôn… mà là loại nhám, không trong suốt. Nhiêu đó cũng đủ làm nổi làn da trắng nõn của chị.
“Nứng lắm hả… Sao nó giật giật nè…” – chị bình thản nói dù bị thằng em lột đồ, đụng chạm và săm soi.
Cương không nói vì như dính thuốc, mặt lờ đờ tính kê mỏ lại gần môi chị thì…
“Ey… không được… Hồi nó tèm lem mất công bôi lại nữa…” – Thanh lùi mặt lại né.
Cương quên là chị có trang điểm nhẹ, hôn hít coi như vừa phiền chị, mà lỡ mấy cái phấn son dính vô mỏ thì cũng không dễ chịu chút nào. Anh đổi qua việc luồn tay ra sau lưng chị.
“Ey… làm gì đó…” – Thanh chợt kêu.
Cương khựng lại: “Em lột vỏ bưởi… cho dễ…”
Chị bs không nói gì, mà nheo mắt, bặm môi nhìn Cương kiểu “lạng quạng là chết với bà”. Cương tháo khóa ngực chị bs ra mà tay hơi rung, chắc do chưa ăn sáng nên yếu đuối. Tính ra bs Thanh cũng hay, vẫn giữ tròn trách nhiệm “nựng” cây dừa chờ nó ứa nước, trong khi bị CƯơng khám da liễu. Mặt Cương đang kê sát 2 trái đào, hửi được cái mùi thơm thơm mùa quả chín. 2 trái bỗng bung ra, sóng sánh 1 ít khi thoát khỏi sự nén ép bởi áo lót. Chị thở mạnh ra cái, giống như nãy giờ nín thở vì thằng bệnh nhân ấy ấy cơ thể mình. Cả người Cương tê dại, nhất là cây dừa ở dưới. Cương vén nhẹ áo ngực chị lên, 2 trái đào và 2 cái cuốn hồng lộ ra, nhìn nóng hết cả mặt. Một tay Cương kẹp nhẹ vào ti chị. Chị giật nhẹ người cái. Cương khẩy nhẹ núm còn lại bằng lưỡi mình. Chị hít một hơi sâu làm bầu sữa ưỡn ra, vô tình ép cả ti và quầng vú vào khe miệng Cương.
“Ơ…” – bs Thanh rên nhẹ.
Hết chịu nổi, Cương bú chùn chụt vào 2 núm ti nhỏ bé không ngừng nghỉ. Tiếng “srụp srụp” kêu lên như anh đang húp cháo, uống canh. Này giống hút sữa dù không có. Bs Thanh chắc cũng không chịu nổi mà bấu tay vào gáy Cương, ép mạnh đầu anh vào ngực chị. Cương nghĩ thầm chắc chị thích như vậy lắm nên mới hành động vậy. Lợi dụng độ trơn nhờ nước dãi ướt nhẹp 2 trái cây của chị Thanh, Cương dùng chóp mũi mình mà rê vòng vòng bầu sữa. Núm ti cạ khắp mặt Cương tạo cảm giác nhồn nhột, sương sướng. Cứ chơi với trái bên này, thì tay bên kia nắn trái còn lại, và cứ vậy mà chuyển đổi vị trí. Bs Thanh càng rên lớn, đủ để Cương nghe được, chứ không la làng la xóm cho thiên hạ biết. Lâu lâu liếc mắt nhìn lên, thấy chị nhắm nghiền mắt, môi bặm chặt… tới khi bị kích thích quá mức, chị cúi mặt xuống, cắn luôn vành tai Cương không thương tiếc.
“Ah…” – Cương hơi đau nên la nhỏ.
Vậy mà chị vẫn mặc kệ, cứ day 2 hàm răng cửa vào tai anh. May sao, cơn nứng làm phai mờ cảm giác khó chịu, đau rát. Cương lại tiếp tục mân mê 2 trái đào hiếm có, không phải bệnh nhân nào cũng ăn được. Thấy 2 đùi chị bs bắt đầu động đậy, chà xát vào nhau liên tục… Cương đoán đâu đó giữa 2 bẹn chị cũng không chịu nổi, muốn có một vật gì đó từ người khác chạm vào… hoặc do bên trong nó có dung dịch kỳ lạ muốn trào phúng ra. Cương liều mạng rời tay khỏi trái đào, chen mấy ngón tay vào háng chị.
“Ớ…” – bs Thanh la lên, chụp ngay tay Cương lại.
“Đừng… Đừng em… Nó chảy ra đó…” – Thanh.
“Cái gì… chảy chị…” – Cương xạo xạo hỏi.
Bs Thanh bóp mạnh cây dừa cái như cảnh báo. Cương đau điếng và thốn chảy nước mắt.
“Không được nghe chưa… Ấy tay ra đi…” – Thang gằn giọng.
Cương hơi bất ngờ, vì thông thường làm như vậy với mấy cô gái, sẽ được trơn tru không bị ngăn cản, hoặc ghê lắm cũng chỉ bị chống cự yếu ớt như cho có. Còn chị bs này lại phản đối quyết liệt hơn người khác, khiến Cương cũng muốn rụt vòi không dám làm tới.
“Thôi… chắc tới tháng nên người ta vậy thôi…” – Cương tự nhủ.
Cương quay trở lại với 2 trái đào, nhưng lần này thì thọc bàn tay còn băng bó vào sau mông chị bs. Như vậy thì chị lại để yên cho anh nhào nắn thỏa thích, còn nhích người lên xíu để tay thằng bệnh nhân khỏi vướng cái dựa lưng ghế. Mông chị mềm chứ không săn, kích thước cũng không lớn lắm so với Minh châu công chúa, hoặc Huyền dâm. Cỡ cỡ nhỏ Tuyền hay sao đó. Nói chung con gái người ta cho sờ tới mức như vậy là chỉ biết sướng tay chứ ngu gì dám chê, dám bỏ. Tay chị Thanh lại nựng thằng ku để đạt mục đích “hứng nước dừa”. Mọi sự cứ như vậy cũng lâu, không biết giờ giấc. 2 cơ thể uốn éo, nhất là chị bs… cho tới khi.
“Phụt phụt… phụt…”
Nước cốt dừa bắn lia lịa vào trong hũ mà Cương cầm trên tay. Anh biết mình đã làm được, nhưng cố xoa mông, mút đào những đợt cuối để độ thỏa mãn cao nhất có thể… thì nước dừa mới phóng ra ráo trọi. Liếc lên, thấy chị bs dường như lo nhắm mắt cam chịu chứ chưa biết anh đã ra. 1 hồi sau, khi Cương nhả 2 trái đào mà ngồi thẳng dậy, chị Thanh thở hổn hển một lúc, mới mở mắt nhìn qua Cương dù tay vẫn vuốt nhẹ thằng ku.
“Phù… Ra rồi hả…” – Chị xác nhận.
“Uhm. Hm hm…” – Cương.
Anh nhìn xuống thằng ku, thấy tay bs Thanh đã thả ra, rút về… anh dùng mép hũ cố gạt những giọt cốt dừa cuối cùng hết mức có thể, rồi đưa lên cao cho 2 chị em soi.
“Thiệt không vậy trời… Của em… bữa nay đó hả…” – bs Thanh chợt kêu lên với vẻ ngạc nhiên.
Cương nhăn 2 hàm canxi ra khoe chứ chả biết nói gì. Chị bs giật luôn cái hũ anh đang cầm mà kê sát mắt vào như để coi kỹ thêm lần nữa.
“Cái gì mà tới gần 22ml luôn vậy trời… Em phải con người hông vậy…” – chị nhìn cái hũ, rồi nghía mặt Cương như chờ đợi câu trả lời.
Cương tính nhẩm trong đầu, thấy lượng nước cốt dừa do cơ thể tiết ra coi như gấp 3 – 4 lần, hoặc hơn so với thông tin hôm qua chị bs chia sẻ. Hên là chưa đủ 24 tiếng, mà còn vậy… không biết tích trữ đúng theo yêu cầu là 1 tuần hoặc mấy tháng… nó sẽ thành bao nhiêu.
“Chỉ hỏi nè… Nói thiệt đi… Em có xài thuốc hay gì không dạ…” – Thanh.
Cương há mỏ, chau mày mà nhìn mặt chị:
“Trời chị… Em thích tự nhiên… chứ chơi thuốc chơi đồ chi cho bệnh thêm chị… không tin… có kết quả xét nghiệm đi rồi biết…”
Thanh phì cười cái, mặt hơi nhăn nhó kiểu bán tín bán nghi, xong chị:
“Mà sao… hôm qua em la em nhịn hơn tuần rồi, cả tháng luôn… mà số lượng chỉ nhỉnh hơn này xíu. Ừ thì nhìu dữ lắm… nhưng số lượng chênh lệch không nhiu. Kỳ vậy ta…”
Không lẽ khai thật là mình khai gian, mất công chị bắt anh chờ 1 tuần mới cho test lại nữa… thời gian đâu mà vô bệnh viện hoài. Cương đành nhướn vai, lắc đầu tỏ vẻ như mình không biết. Bs Thanh phì gió ra thêm cái.
“Thoi được rồi… Để chị đem đi gửi cái này đi tiếp… Giờ nè…” – Thanh.
Cương ngớ mặt, không biết chị tính hỏi hay dặn dò gì, dỏng tai lên nghe.
“Giờ em qua kia, để người ta siêu âm coi túi tinh của em có gì lạ không… Đây qua kia để chị ghi giấy cho em đi ấy…” – Thanh.
“Gì siêu âm là sao chị…” – Cương tò mò hỏi.
“Chật… Thì cứ đi đi, rồi chờ kết quả, xong lấy về đưa chị coi… rồi chị nói tiếp. Nhanh mà…” – Thanh động viên.
Nếu như vô bệnh viện thường, đông người mà cứ kêu Cương chạy khoa này, ngồi phòng kia, là ổng bực mình dữ lắm vì phải chờ lâu. Được cái này là bệnh viện tư, giá khám chữa bệnh cũng cao, nên ít người vô… thành ra Cương mới chịu làm theo lời chị bs.
“Hm hm…” – chị dòm theo Cương ra khỏi cửa khi đã viết giấy cho anh đi siêu âm.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/
Cương được một ông bs siêu âm phần bụng, điều anh nhớ nhất là khi ổng nói túi tinh anh bự hơn người thường, cộng mấy từ vựng y khoa gì đó mà anh cũng chả hiểu. Kết thúc, anh chờ lấy kết quả khoảng 10′, rồi trở lại chỗ phòng bs Thanh. Chị nhìn vào hình chụp, chữ nghĩa ghi trên giấy 1 hồi, mặt chị bs trợn tròn lên.
“Trời ơi… Túi tinh em… dài dữ dằn ha…” – chị nói giọng giỡn cợt.
“Hả… Là sao chị…” – Cương tò mò hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Ghê thiệt chứ… Đây nè… chị nói cho hiểu. Bình thường của người ta, có 9cm trở xuống. Nếu lâu ngày thì túi tinh nó căn lên. Em tưởng tượng như bong bóng á. Do tinh dịch tích tụ nhìu. Còn của em nó tới mười mấy cm… chị không biết lúc đầy tinh dịch… thì nó còn bự ra thêm nhiu nữa… cái đó chị không biết.” – Thanh giải thích.
Cương ngồi đờ mặt ra tính toán, hồi ổng nói:
“Tức là… nó bự nên… dịch của em mới phóng ra nhìu vậy hả chị… Vậy để lâu, không lẽ nó chứa hơn 30ml luôn hả…”
Cương nói, bản thân chị Thanh là bs, mà mặt còn đơ ra, tròn mắt nhìn Cương như không lời giải. Rồi chị:
“Cái này chị cũng không biết… Có thể là… tối đa túi tinh em trữ được bằng lượng hôm qua thôi… tại em để gần cả tháng mà đúng hông…”
Cương gật gật dù biết không phải thật. Chị tiếp:
“Thì chị đoán vầy… Nhìu khi cơ thể em sản xuất cái gì… sữa đúng không… Hm hm hm…” – chị giỡn.
2 chị em cười cười.
“Uhm thì sữa em sản xuất nhanh hơn người ta. Nên có thể không cần để lâu đâu… mà chừng 1 – 2 ngày là nó đầy luôn rồi. Nên sáng nay đo lại, bằng lượng hôm qua.” – Thanh.
Cương không biết chị nói thật không, chứ bản thân anh rõ nhất. 1 ngày mà 2 mươi mấy ml, có nghĩa nếu thực sự anh nhịn hơn 1 tháng, nước cốt dừa chắc còn nhìu ác nữa. Giờ cảm thấy bản thân đúng nghĩa không phải người luôn… chắc con gì đó. Để bữa nào thử nhịn đúng giờ đúng giấc coi sao.
“Thôi vậy là xong rồi hả chị…” – Cương.
“Hả… Làm gì bi quan dữ vậy ông thần…” – Thanh.
“Cái gì bi quan chị… Em hỏi là khám này kia xong rồi phải không…” – Cương.
“Ô… vậy hả… Chị lộn. Hí hí… Ừa… xong rồi… Chứ muốn khám gì nữa hả…” – bs Thanh nhí nhảnh.
“Có em khám chị ớ… Ở đó…” – Cương.
Bs Thanh nhéo vô ngực Cương cái. Chị với điện thoại xong nhìn vô.
“Trưa luôn rồi còn gì nữa. Thôi về đi… chị đi ăn… Em có ăn không…” – Thanh.
Tự dưng nghe chị bs hỏi, thay vì nghĩ tới đồ có thể nhai nuốt được, thì Cương lại tưởng tượng ăn tiếp nguyên con người chị luôn.
“Ah… Hông mấy… đi ăn với em hông… Em đãi…” – Cương đề nghị.
“Vậy luôn hả… Hí hí hí… Thoi… Để chị tự ăn. Đi với em… mất công người ta thấy rồi nói này nọ nữa. Chị có chồng rồi mà.” – Thanh.
Đương nhiên nhìn cái nét và cái nết chị bs mà kêu không có chồng mới lạ. Cương nảy ra ý:
“Thì em hoặc chị tới quán đó trước, xong người còn lại đi ra. Chị sợ thì bắt xe đi, em bao luôn cho nè. Nha…”
Thanh chợt phì cười, đỏ mặt nhìn điện thoại.
“Uhm. Vậy để chị đi trước, rồi gọi em ra sau. Nhớ… đừng có cho người ta leo cây à…” – Thanh cảnh báo.
Cương “uhm” cái, rồi đợi cho chị ra khỏi phòng, mới đi xuống chỗ gửi xe lấy wave Tàu đợi sẵn. Anh cũng biết ý, nên tấp vô chỗ bóng râm ngồi đợi 1 hồi, thấy có tin nhắn tới.
“Ra quán này nè… Chị đang tới…” – Thanh gửi Cương địa điểm.
Anh coi Maps rồi chạy tàn tàn. 10′ Sau tới nơi, gọi chị để biết số bàn.
“Ssh ssh…” – chị vẫy tay kêu Cương như đuổi chuột. Diễn tả hơi tục, nhưng nó là vậy.
Quán lẩu nướng cũng bình dân chứ không xa xỉ gây rên rỉ, cách bệnh viện chỗ bs Thanh làm chừng mấy km. Chắc chị cố tình qua chỗ xa để khỏi ai nhận diện, vì xui tận mạng mới có thể gặp đồng nghiệp chị rảnh háng chạy chỗ này ăn. Cũng may quán không đông, mà còn ngồi trên lầu là bao mát và vắng. Cương mới ngồi xuống, thấy gương mặt hồng hồng của chị, chắc do nóng, mà thấy dễ thương gây cương cứng.
“Sao… trong này có gặp người quen không…” – Cương.
“Xớ… Mình em đây chứ ai rảnh vô đây giờ này…” – Bs Thanh.
“Hm hm… Tự nhiên trưa nắng, nhìn mặt chị đỏ, dễ thương hen…” – Cương không có nịnh, mà nói thật.
“Xớ… Bày đặt nịnh nữa… lát trả tiền chứ ở đó nịnh tui…” – bs Thanh.
“Thì em kêu em trả mà… Mới rủ chị đi chứ… Ăn gì kêu đi…” – Cương.
Chị lườm lườm, môi chề chề rồi nhìn vào menu. 2 chị em ăn lẩu hải sản kèm bò nướng lò than. Biết chị mệt vì ba cái vụ hái dừa, Cương chủ động giành phục vụ tận răng cho chị, trừ đút cho ăn. Ngồi mà chị bs cứ lâu lâu cười phì ra cái. Dám coi thường thằng em lâm bệnh sắp ngủm. Cương hỏi qua lại, mới biết chị 28t, quê Đồng Nai… chồng cũng làm bác sĩ ở bệnh viện khác, và 2 con gái mới mấy tuổi. Lấy chồng ở tuổi còn đang sinh viên, nhưng tướng tá không sồ sề, phì phệ tới tận giờ. Hai chị em tán dóc gần lan can, xung quanh chả có ai, nhân viên cũng vậy, vì trên bàn có công tắt để gọi.
“Tính chừng nào lấy vợ đây…” – chị Thanh vừa nhính nhính đồ ăn, vừa hỏi.
“Hm hm… Mới quen người ta… chưa biết nữa chị. Nhưng mà thuận lợi thì chắc mấy tháng hoặc năm nữa cưới, chứ không để lâu đâu. Hm hm…” – Cương.
Mấy lần anh cũng gạ nhỏ Tuyền về đóng vai nam nữ tân hôn chung, mà nó cứ từ chối chứ không phải Cương nhây nhưa để con gái người ta chờ. Lời anh nói với chị bs là thật.
“Vậy được rồi… Lấy về rồi… đừng có mà lăn nhăn tùm lum á. Qua giờ em ấy chị vậy là cũng tội lỗi dữ lắm à…” – Thanh.
Nói đúng tim đen quá, làm Cương chết lặng 1s.
“Em biết mà. Tại mắc thằng dưới, nên em nhờ chị thôi… chứ đâu muốn phiền chị đâu.” – Cương tỏ vẻ ăn hặn dữ lắm.
“Há há há… Thằng đó cũng hư lắm à… Mà công nhận… lạ… Nào giờ chị chưa thấy luôn á…” – Thanh cười lớn, nhưng nói be bé.
Hai chị em ráng vừa ăn cho hết, vừa hỏi hang, kể lể đủ thứ. Một lúc sau tính tiền xong…
“Kiếm chỗ nào mát… nghỉ không chị…” – Cương gạ. Chắc chắn luôn.
“Ủa chứ em không về hả… Mà nghỉ là chỗ nào…” – Thanh.
“Em tính vô đâu đó yên tĩnh, mát mẻ nằm nghỉ. Bớt nắng rồi về. Ah… Thôi để em vô bệnh viện ngồi xíu, hưởng máy lạnh luôn.” – Cương.
“Trời… Bộ muốn trú luôn trong đó sao mà đòi về đó zạ…” – Thanh.
Chị soi Cương từ trên xuống dưới, xong kêu:
“Hông mấy… vô lại phòng chị nghỉ đi. Giờ này trống đó… chừng nào tới giờ thì về, cũng 1h mấy.”
“Được hả chị… Tưởng chị nghỉ phòng đó…” – Cương khoái chí, thay vì sợ vô phòng khám nằm như người ta.
“Vô nằm đi… Rồi… Chị canh canh… thiến luôn cho… Hớ hớ hớ…” – Thanh nham hiểm.
Cương xám hồn. Nghe như 2 trái dừa sắp rụng khỏi cây, không thằng nào vui nổi.
“Giỡn xíu mà mặt thấy ghê… Vô đi… không làm gì đâu… Ghê… Đàn ông con trai mà nhát híc.” – Thanh.
Cây dừa 2 trái, ai hái ở… (tự điền vào chỗ chấm)
2 chị em rời quán, lần này Cương về trước, chị về sau. Anh tính trả tiền xe giùm, nhưng chị không cho.
Phòng chị Thanh trên lầu 5, chắc ai cũng làm biếng đi lên nên cả tầng gần như vắng hoe. Cương ngồi đợi chị bs ở dãy ghế trước cửa phòng. Hồi sau, bs Thanh tới nơi, mở khóa và gọi anh vô như bác sĩ triệu hồn bệnh nhân. Phòng đã khóa cửa, Cương thấy chị bs đang quay lưng phía anh, cầm áo blouse lên phủi phủi… nhìn cặp mông tròn tròn, bự bự mà bên trên là đường eo cong cong. Anh tiến lại gần, ốp 2 tay lên 2 hông chị.
“Ey… Làm gì vậy…” – bs Thanh hạ cái áo xuống, đầu hơi quay về sau hỏi nhưng không chống cự.
Cương được nước làm tới. Anh rê bàn tay từ bụng, lên ngực rồi bóp nhẹ 2 trái đào tiên qua 2 lớp áo. Độ mềm dai làm cả người anh nóng rang, thằng ku ngẩng mặt lên hóng chuyện.
“Đừng mà thằng này… Kêu lên đây ngủ… mà làm gì zạ…” – Thanh nói kiểu hờn trách.
Cương không trả lời. Anh kéo chị ngã vào lòng mình, miệng kê ngay cổ chị mà mút nhẹ vào đó chùn chụt.
“Ưm… ưm… Hờ hờ…” – Thanh vừa rên, vừa thở gấp.
Cương với tay xuống vạch luôn cái quần mình ra. Nắm nhẹ tay chị mà cho nó chụp vào thằng nhỏ gân guốc.
“Ứm ưm… Em kỳ quá à… Bộ thích chị khám lắm hả…” – Thanh nói giọng rên rỉ.
“Chị khám… mát tay mà… Hm hm hm…” – Cương.
“Thằng này…” – Thanh.
Tay chị đang vòng ra sau, vuốt nhẹ từ đỉnh xuống tận gốc dừa. Có điều là dừa này mọc ngược, và rễ thì kỳ dị, bao bọc quanh thân. Cương lại tháo luôn khóa lót cho cặp đào đằng trước được tự do bay nẩy. Anh lúc này bắt đầu xoa nắn trực tiếp vào đó và 2 cái cuốn săn cứng. Bs Thanh bặm môi, người uốn éo, vô tình đá mông trúng liên tục thằng ku. Cứ vậy 1 thời gian, Cương liều mạng chọc tay xuống giữa khe đùi chị, vuốt chậm một cái lên, tới khi chạm vào mảng thịt u u, mềm mềm bên dưới.
“Áh…” – chi bs kêu lên, tay kia bấu nhẹ bàn tay Cương nhưng không ghì mạnh.
Cương thấy không bị hất ra, anh thừa cơ hội mà miết từ từ vào dọc cái khe giữa mu, nơi lún lún vào và có phần âm ấm. Dù máy lạnh phà phà, nhưng người Cương nóng bừng không kiểm soát. Chắc chị cũng bị vậy.
Được voi đòi tiên. Chợt Cương thì thầm bên tai chị bs:
“Chị… Mặc áo này vô được hông…” – anh chỉ vào áo blouse của chị.
Thanh ngoảnh ra sau, bặm môi và ký nhẹ trán Cương cái.
“Nhìu trò…” – chị gằn giọng.
Thanh cũng chiều Cương mà với lấy áo, mặc vô. Nhưng lần này, chị quay lại đối mặt với Cương. Chị bất chợt vòng tay say gáy anh, kéo mặt anh lại gần và nhanh chóng ngoạm luôn miệng anh… bất chấp son phấn trên mặt có lem hay không. Thanh chủ động luồn lưỡi vào trong vào xoắn ngoáy tứ xự họng Cương như một sinh vật trơn tuột tấn công.
Ê cả hàm răng vì sung sướng, tay Cương với sau lưng chị mà chộp lấy 2 bầu mông, rồi thỏa thích xoa nặn từ mọi hướng, không chừa một cm nào. Thanh lâu lâu nhón chân lên vì bị Cương bợ từ má mông dưới mà kéo mạnh lên. Chủ yếu anh làm vậy để cả cây dừa trần trụi cạ lên cạ xuống mảng thịt u mềm bên dưới chị. Lâu lâu thân dừa lọt dọc cái khe mà trượt thẳng lên như xe lửa và đường ray.
“Ey… Đừng vậy em…” – tự dưng chị chộp lấy thằng ku và đẩy nhẹ ra.
Cương hụt hẫng vì tới nước này còn bị từ chối. Chị Thanh kêu:
“Ấy ấy… lỡ nó ra rồi… ướt quần chị sao chiều làm tiếp nữa.”
Thì ra là vậy. Cương thỏ thẻ:
“Vậy em cởi ra nha…”
2 chị em đang dựa trán vào nhau, nhìn xuống dưới. Chị phì cười cái mà không nói gì. Cương nghĩ chắc được, nên tháo nịt quần chị ra, bung cái nút, kéo khóa… rồi thả cho mép quần theo trọng lực mà tự rớt xuống đất. Thanh co lần lượt 2 chân lên để không còn dính dáng gì tới cái quần đó nữa, nhưng Cương lại cúi xuống, cầm quần chị lên và để lên ghế cho sạch. Chị lại Cười cái nữa. Lúc này Cương mới thấy được cái quần lót đen mỏng manh của chị, không phải ren, nhưng bản nhỏ chừng 4 – 5cm, giống như chữ Y đang che nửa kín nửa hở vùng tam giác nhạy cảm của chị.
“Mỏng vậy… lỡ em đâm rách sao…” – Cương thì thào.
“Ai cho đâm mà đâm… Để yên đó…” – Thanh cảnh cáo.
Chị bs đang bận áo bác sĩ, áo thun trong thì bị kéo lên gần cổ với áo lót, còn phần dưới là cái hông bự nhưng chỉ được che đậy bởi quần lót nhỏ bé. Trong mắt Cương, không có thứ gì có thể cản được anh biến thành thú dữ. Cương cởi luôn áo mình. Bs Thanh lại cười tủm tỉm, tay từ từ chạm vào ngực Cương. Chị dựa luôn đầu vào vai anh và mắt nhìn vào bàn tay đang mân mê khuôn ngực, cơ bụng cứng ngắc. Cương vuốt từ lưng, xuống dưới mông chị. Bầu mông trần bị tay Cương làm cho biến thành đủ hình dạng. Cương không biết chị đang nghĩ gì, ngoài tiếng thở sâu và mạnh. Mỏ Cương hít đỉnh đầu chị, cảm nhận mùi thơm từ tóc.
Lúc này, hành động trượt dọc cây dừa lên mu bướm không còn bị ngăn cản. Lớp quần lót chị tuy nhám, nhưng dịch nhờn trong khe bướm làm cho lớp vải trơn tru, thằng ku không bị thốn. Hông Cương cứ ưỡn lên lia lịa như muốn chọc xuyên cây dừa thủng lớp vải. Chắc đâm trúng âm vật nhạy cảm, chị “ah…” nhẹ cái. Giọng chị càng làm cây dừa cương cứng và nổi gân dày hơn.
“Trời ơi gân nổi quá trời nè…” – chị trông thấy mà kêu lên.
“Tại chị ớ… Người đẹp vậy hỏi ai không sôi máu…” – Cương.
“Ah… nói bậy ha… Rồi sôi thì làm gì được tui…” – Thanh hất mặt lên nhìn Cương, chị cao chừng mét rưỡi lên ngước thấy tội.
“Sôi thì… Đổ vô bình thủy giữ nóng… He he…” – Cương.
“Cái gì bình thủy… Hửm…” – chị chộp luôn khúc dừa mà nắn, kiểu “quậy là bóp chết nghe…”
Cương với tay xuống, miết vào khe bướm nhờ của chị.
“Ah thằng này… Ai cho rót nước sôi vô đó… hả… Muốn chết không…” – chị hăm dọa.
Cương không những không sợ, mà còn nhớ lại vụ gì đó, rồi anh ngỏ lời:
“Em uống nước bình thủy chị nha… Hm hm…”
Bs Thanh đập cho anh cái vô ngực. Cương không chần chờ, mà ngồi luôn xuống.
“Ey ey ey… Làm gì vậy… Đừng… dơ…” – Thanh hốt hoảng la nhẹ.
Không cho chị kịp phản kháng, Cương vịnh hai đùi chị, ngoạm luôn khe bướm ngon lành trước mặt. Nó không có chút gì gọi là hôi tanh, ngược lại còn thơm mùi nữ giới. Vừa vuốt cặp đùi trắng hồng, mềm mại… vừa bú ngồm ngoàm qua lớp vải nhưng vẫn thấy được độ ấm như súp nóng. Chị bị đẩy 1 hồi, dựa vào trong cạnh giường mà Cương từng nằm trên đó cho chị khám. Nó cao gần 1m nên Thanh không ngồi hết lên được. Thò tay ra sau, không chen vào giữa mông chị vào cạnh giường. Cương đứng dậy, bế chị ngồi hẳn lên nệm, đẩy ngửa người chị ra dựa lưng vào tường bên kia, vì cái giường rộng chưa tới 1m. Anh lại cúi xuống mà bú tiếp. Tay vuốt đùi, tay nắn vú, miệng ăn sò.
Thanh rên rỉ “ứm ứm” nhưng kiểu không dám la lớn, sợ lộ. Liếc lên thấy mắt chị lim dim nhìn chỗ nhạy cảm bị ăn tươi uống sống mà kích thích muốn nhổm lên chích cho cái. Nhưng Cương nghĩ chị không cho đút vòi vào bình thủy hứng nước, nên chỉ làm có vậy. Chừng 1 hồi lâu, Thanh càng rên nhìu thì Cương càng làm mãnh liệt hơn. Cương vạch cho lòi con sò ra mà bắt đầu bú trực tiếp vô đó, đút hai ngón tay vào như để đo độ khít bên trong. Chị “áh…” lên cái nghe thảm thương. Không ngờ 2 ngón tay nhỏ bé mà lỗ bướm cũng ráng siết cho được, thiếu điều muốn tê vì thiếu máu. Nãy giờ chỉ là chọc vào rồi ngoáy chứ chưa thụt, chưa đâm… vậy mà chị bặm môi bặm miệng như không chịu được. Tới nỗi:
“Em… đút chị đi…” – giọng chị như năn nỉ với gương mặt đỏ ửng.
Nghe là khoái khoái. Cương liền nhổm dậy, không có làm liền theo thỉnh cầu của bs, mà nhỏ nhẹ kêu:
“Có bao hông… Cho em mượn cái…”
Chị dòm Cương phì cười bật hơi:
“Mượn rồi… có trả hông…” – Thanh.
“Mốt gặp trả… Hm hm…” – Cương.
“Lục trong tủ kia coi… có hông…” – chị chỉ vào tủ đựng đối diện phòng khám (không phải phòng xin tinh).
Cương lôi ra được 1 cái bao rời ra của hãng mà ai cũng biết. Nãy giờ sờ soạng, xoa bóp người chị, mồ hôi dính tùm lum nên Cương trơn tay, không xé được.
“Đưa đây chị làm cho…” – thấy Cương lò mò hoài không được trong khi đang nứng nên chị kêu.
Người ta nói “vỏ dừa dày có móng tay nhọn”, chị roẹt cái là rách bao… cái bao để bao cái bao cao su ớ mà. Cảnh thật sự nứng tợn, là khi chị Bs tự tay trùm vuốt để đeo bao cho Cương. Cái bao bó sát làm cảm giác tựa như đang được cắm vào lờ một cô gái. Nhất là khi cô gái đó đang ngồi ngửa phơi sò trước mặt.
Bs Thanh với tay, kéo Cương ịnh thằng ku trùm bi vào khe bướm mình. Tưởng tượng như chị thầm bảo “chị muốn nó chui vô trong…”. Hai trái dừa cạ vào mép bướm ướt nhẹp qua lớp lót. Cương vạch quần chị qua bên, đủ để thấy con sò không lông lộ ra ngoài với đường nét hồng đỏ, bóng mẩy. Cương cầm khúc dừa, dùng chóp đầu nó mà rê lên rê xuống dọc khe. Chị uốn éo, co giật phản ứng lại.
“Oi… Ấy vô đi em… Nhây hoài à…” – chị nhăn nhó khi Cương cứ lờn vờn không chịu thỏa lòng mong ước mình.
“Ấy vô đâu…” – Cương lại nhây nhúa.
“Oi em… Ấy… ấy vô lồn chị ih… Ghét quá a…” – Thanh nũng nịu.
Nghe chị nói tục mà Cương càng nứng. Không lòng vòng thêm nữa… Cương…