Vẽ tranh

Chương 117



Phần 117

Những ngày sau, những hoạt động thường ngày lại tiếp diễn. Cương cứ cách vài bữa là ghé thăm chị Trang, mua đồ “cho mẹ và bé” dù không ai nhắc nhở. Có một cảm giác khác xưa, là chị Trang có phần hơi kém thân thiện hơn trước. Chị hay ra lệnh này kia, coi Cương như con ở, và dù anh không làm gì sai, cũng bị chị cáu gắt, la mắng. Nhìu khi cũng tự ái, muốn bỏ về lắm… nhưng nghĩ lại, chắc tại lần đầu tiên mang bầu, rồi tâm lý sợ sảy thai nên vô cảm với “kẻ hợp tác tạo em bé” kế bên. Chưa hết… Thiên thần “bảo Thi” từ cái hồi biết Cương chích chị Trang sưng bụng, em nó hơi hơi xa lánh và né né Cương 180 độ. Không hiểu tâm lý 2 cô nàng trên trời này nó kiểu gì, mà làm Cương thấy hơi buồn và Tinh thần trôi dạt, thằng ku không được sự bảo bọc và che chắn từ 2 cô gái đó.

Cũng tại cái thói ngựa non háu đạp mái, mà vây quanh Cương toàn phụ nữ, đôi khi cảm thấy mệt mỏi, vì phải duy trì mối “quan hệ lâu dài” với mấy chị em. Thêm vụ cắm mặt kiếm tiền để thực hiện âm mưu bí ẩn gì đó. Cho tới một hôm…

“Alo… Đang làm gì đó…” – Thủy gọi.

Cương đang lúi húi ở nhà làm video đồ, thì bắt máy.

“Cô nương là ai… Sao lại gọi cho ta lúc này…” – Cương diễu.

“Ờ… Hay lắm… Hoy cúp máy… Chắc lộn số…” – Thủy nói như lẫy.

“Hà hà hà… Thôi không giỡn nữa… Có gì không nè…” – Cương.

“Hoy hong nói nữa… Cúp máy…” – Thủy lại lẫy.

“Lỗi tại anh… Thôi nói đi… Ân hận rồi… Đi…” – Cương năn nỉ (chừa tội giỡn mặt gái có mẹ)

Thủy im 1 lát, không có cúp máy… sau đó:

“Nhớ gì hông…” – Thủy gằn giọng.

Cương loading chậm mấy giây:

“Nhớ gì em…”

“Hông nhớ… Thôi cúp luôn…” – Thủy.

“Ey… Cái gì zạ… Từ từ…” – hệ điều hành của Cương vẫn chưa load nổi màn hình desktop.

“À… à…” – Cương câu giờ.

“À à gì… Làm gì nhớ nổi… Biết hứa không à… Thoi hong nói nữa…” – Thủy thể hiện sự phẫn uất.

“Ey… Khoan khoan… Nhớ mà… Anh nhớ mà…” – cuối cùng não Cương cũng vô tới màn hình Welcome.

Thủy không hề nói thêm lời nào, nhưng vẫn giữ máy coi thằng bóng Cương định nói gì (hên cho mày nha bóng, cố mà sống lương thiện đi…)

“Anh hẹn em đi phượt mà… Anh nhớ mà…” – Cương.

“Ờ đó… Rồi sao… Hơn tháng rồi đó… Ha…” – Thủy.

“Ùa… Anh làm bữa giờ kiếm kinh phí để đi mà… Chứ có quên đâu…” – Cương.

“Gì… Kinh phí gì… Là sao… Anh…” – Thủy tỏ vẻ bực tức.

Lúc này Cương với thằng ku teo rồi. Cái tội hứa đi đú với con gái người ta mà delay cả tháng. Thực ra Cương dư sức đi “chơi” với Thủy đúng hẹn, nhưng cái vụ của chị Trang làm anh cứ mơ mơ, bay bay Tinh thần đi đâu đó. Sợ đi với Thủy, mà chị Trang có 1 mình, thì tội lỗi và cái nư của Cương không muốn ác ôn như vậy. Dẫn đến việc chưa biết lúc nào mới rảnh háng mà đi với Thủy.

“Uhm… Xe anh… nhỏ… Tính… dành tiền mua xe yên bự bự chút… chở em khỏi đau đít…” – Cương ngập ngừng khai mẹ nó hết trơn.

“Hả… Ủa… Gì à trời… Anh nghĩ em ai mà làm vậy trời…” – Thủy nói hơi lớn tiếng.

“Ưm…” – Cương bí lời.

2 Đứa im 1 lúc, chỉ nghe tiếng gió của bé Thủy đang thở. Không biết ẻm đang hồi hộp hay giận điên máu. Thêm vài chục giây sau…

“Ê… Hỏng nói gì hết vậy…” – Thủy nghe giọng hơi côn đồ xíu.

“Thì… xe anh… yếu, nhỏ… chở người ta sợ người ta khó chịu… Sợ em ngồi lâu không được…” – Cương thủ thỉ như thằng học sinh không thuộc bài.

“Hơ hơ hơ… Trời ơi… Anh… Anh nghĩ em ai zậy… Đi thì đi… chứ cần anh này kia kia nọ đâu. Có phải như mấy nhỏ nào đâu mà đòi anh phải khổ vậy trời…” – Thủy chửi cho 1 tràng.

Em nó im 1 lúc, rồi…

“Ahhh… Ý chê em mập đúng hông… Tui biết mà… Bởi bữa giờ né tui đúng hông? Chứ thương iu…” – Thủy nói như đúng rồi, có điều giọng không gay gắt lắm.

“Anh thiệt mà… Em ấy mà… là tròn thôi… chứ… xấu đâu nè…” – Cương vãi mồ hôi háng.

“Hoy hoy… Đừng có xạo tui… Biết mấy người lắm… Ấy gái người ta… xong được rồi lơ luôn…” – Thủy lẫy.

“Hông có nha…” – Cương.

“Chứ gì nữa… Rồi… dành dụm tới đâu rồi…” – Thủy nói với tông hơi mỉa.

“Chưa… chưa đủ…” – Cương.

“Đó… Rồi chắc hẹn vô thời hạn luôn… Khỏi gặp luôn… Ha…” – Thủy.

Nãy giờ bé Thủy nói vậy, nhưng Cương vẫn cảm thấy em nó còn lắng nghe, còn cho mình cơ hội.

“Ùa… Tại anh tính chưa tới… Mà… giờ thôi mình đi luôn… Ha…” – Cương.

“Đu… Cái gì lẹ vậy… Sao giống miễn cưỡng quá vậy…” – Thủy.

“Có anh cưỡng ấy em luôn chứ miễn miễn…” – Cương dám chống chế lại.

“Hả… Đâu ra… Hong có cho dễ zậy đâu nha cưng…” – Thủy.

“Chứ sao mới được đây… Anh nói thiệt mà… Giờ đi thiệt luôn đó… Nha…” – Cương xuống giọng.

Thủy im 1 hồi, Cương thấy không trả lời gì nữa dù vẫn giữ máy.

“Em…” – Cương.

“Cái gì…” – Thủy.

“Đi nha… Muốn đi đâu cũng được hết…” – Cương.

“Vậy đó hả… Ưm… Để coi… Tah tah tah tah tah…” – Thủy ngân nga cái gì đó like a boss.

Ẻm cứ “tah tah” 1 hồi, rồi:

“Oh… mình qua bên Cali, ăn kfc, xong vòng về… Nha… Hm hm hm…” – Thủy.

“Em nói gì… Qua Mỹ đó hả…” – Cương gằng giọng.

“Uhm. NÓ đó… Ủa… Sao bất ngờ dữ zạ… Kêu đi đâu cũng được mà…” – Thủy.

“Bất ngờ chứ… Tự nhiên bay qua gần cả ngày, rồi ở lại có mấy chục phút ăn gà… không chịu kiếm chỗ tập thể thao lành mạnh, rồi mấy bữa sau hẳn về. Dở ẹc…” – Cương.

“Hả… Gì… Tập gì hả…” – Thủy.

“2 Đứa tập nhảy… Sở trường em mà…” – Cương.

“Ah… Nhảy gì… Nhảy giống bữa anh mới gặp em đó hả…” – Thủy.

“Na ná vậy… Hoặc hơn nữa…” – Cương khoái chí bản mặt.

“Đập anh bây giờ á… Đang chưa tính tội nha… Đừng có đòi này đòi kia à…” – Giọng Thủy léo nhéo chửi dễ thương như bà Mị Nương.

Thằng anh nãy giờ rụt rè thấy thương, trong khi thằng ku cứ ngóc đầu lên hóng chuyện. Không biết nó nhai gì mà nước miếng rỉ tùm lum, gần ướt cái quần.

“Vậy… chừng nào muốn đi…” – Cương.

“Hơ hớ… Anh tính đi thiệt luôn hả… Hm hm hm…” – Thủy thốt lên.

“Ùa… Thì đền tội cho em mà…” – Cương lí nhí.

“Trừ ư trừ… Tội hông… Há há há há… Sao thấy miễn cưỡng quá zạ… Hm hm…” – Thủy.

Thấy bé nó cũng vui vẻ, Cương như thoát nạn bị Thủy tinh đè. Anh để bé nó nhe răng “ha hả” cho đã…

“Nói vậy thoi… chứ… ai ác vậy đâu…” – Thủy.

2 Đứa im, nghe bé nó phà gió vô mic điện thoại 1 lúc.

“Nè… Giờ… à hong… 3 bữa nữa thứ sáu đúng hông… Đúng hông…” – Thủy.

“Ừm… Thứ sáu đi hả…” – Cương.

“Hong… Thứ sáu là về tới đây… Há há há há…” – Thủy cười ghê sợ.

“Hả… Ủa… Vậy là sao…” – Cương ngố mặt ra.

Ẻm cười 1 lúc, rồi:

“Là… mai đi đi… Đi đâu cũng được… Miễn xa xa xíu được òi… Nha…” – Thủy.

“Ừm… ờ…” – Cương hơi ngập ngừng.

“Ủa… Sao dạ… hong được hả… Hong được là hong được đó nha… Cuối tuần em họp với mấy nhỏ kia đó…” – Thủy.

Cương không ngờ em nó bất thình lình kêu anh chở đi phượt gấp như vậy, trong khi video, làm đồ còn dở dở ươn ươn… Anh cũng hơi bất bình, nhưng hồi sau thấy cần phải làm hòa với em nó, nên quyết định trả lời dù lòng không sẵn sàng.

“Ùm… Mai đi nha… Mà mấy giờ…” – Cương.

“Hí hí hí… Chịu luôn hả… Hí hí hí…” – Thủy biểu hiện rõ sự thích thú.

“Để coi… A… À… 5h sáng đi đi… Được hông… Có sớm quá hông, hay giờ đó anh còn ngủ nướng… Hủm…” – Thủy.

Lại thêm 1 cú sốc sinh lý. Giờ cũng chiều rồi, chưa gì ra gì, mà nghĩ tới phải soạn thêm 1 đống đồ để đi trong 3 ngày 2 đêm… cpu trong sọ mém đứt bán dẫn mà ngã ngửa. May có thằng ku an ủi, thì thầm:

“Hoy đi đi… Anh không đi sao mốt em còn dám đối mặt với chị Thủy…” – thằng ku kênh mặt năn nỉ.

Nghe lời sứ giả của thần Tinh… Cương:

“Ui… Nào giờ anh đi phượt cũng giờ đó chứ đâu… Mà biết đi với em là anh tỉnh luôn chứ nướng gì nữa. Hm hm…” – Cương nổ.

“U… Ghê quá ta… Sao nay nói gì cũng nghe hết zạ ta… Hỉ hỉ hỉ…” – Thủy.

Để che đi sự mềm yếu trước núi non hùng vĩ bên kia đường dây thoại, Cương:

“Rồi sao đây… Mai anh chạy qua chở đúng hông… NÓi trước là xe yên hơi nhỏ đó… ngồi lâu đau đít em á…” – Cương.

“Trời trời… À… Ý chê người ta mập, đít bự nặng lún hư xe đúng hông…” – Thủy.

“Hè hè hè… Thì mông em bự thiệt mà… Nhìn muốn… ấy… chứ xấu gì đâu à…” – Cương.

“Em quýnh anh bây giờ á… Ấy ấy đầu anh á… Ai cho đụng zô tui… Đừng có mơ nghe chưa…” – Thủy chảnh chảnh.

2 Đứa lại im im và nghe tiếng thở của nhau 1 lúc…

“Hủm hủm… Thoi vầy đi… mai… đi xe bus luôn đi anh… Xe giường nằm á… À mà khoan…” – Thủy chựng lại.

“Hả… Phượt mà ngồi xe bus là sao…” – Cương thấy kỳ kỳ.

“Để khoan coi… Người ta đang tính…” – Thủy.

Cương im re như con ở bị chủ chửi. Để Thủy loading cái gì đó, rồi 1 hồi:

“Hong mấy… lát được… đặt xe đi luôn ih… Được hong…” – Thủy.

“Hả… Gì… Lát… đi luôn hả…” – Cương.

“Sao dạ… Hong được hả… Um… um…” – Thủy.

Cương lúc đầu cảm thấy con bé tròn này hơi quá đáng khi rủ đi phượt mà thành đi xe bus như bao người, rồi sau đó lại gấp rút hối tiếp. Nhưng 1 hồi, nhớ lại mình có tội với ẻm, Cương thở dài 1 hơi, rồi:

“Lát đi… cũng được… Nhưng mà phải cho anh chuẩn bị đồ nữa đó… Gì mà kêu gấp quá trời à…” – Cương gằn giọng.

“Á há… Đi luôn thiệt hả… Há há… Sao thấy miễn cưỡng quá zợ… Hủm hủm hủm…” – Thủy cười tinh nghịch.

“Ừa em đợi đi… Coi đứa nào cưỡng đứa nào à…” – Cương.

“Ah… Anh này… kỳ quá à nha… Hỉ hỉ hỉ…” – Thủy.

Rồi 2 đứa hẹn thề con khỉ gì đó. Sau khi cúp máy, Cương cũng hơi mệt do tập trung làm sáng giờ, nhưng cũng cố thu xếp rồi soạn đồ, đặt xe, chờ giờ linh để hiến xác cho thần nữ 18+…

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Ra bến xe vào 21h mấy tối, Cương đứng đợi Thủy ngay trước cổng chính. Thời điểm này, khách đi xe cũng đông như chợ. Kẻ rình hàng, người kéo vali… trong đó có mấy cô gái, mấy chị gì đó ăn bận như đi ngủ, mà cũng hiên ngang đón xe 1 cách tự nhiên như boss. Nhìn mấy túi sữa tròn tròn thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp áo mỏng, mấy cha tài xế chắc phân tâm, lái không nổi luôn quá…

“Alo… Anh đứng đâu zạ…” – Thủy gọi cho Cương.

“Ngay cửa chính nè cô nương…” – Cương.

“Hớ… Thụi anh bây giờ á…” – Thủy hăm dọa xong cúp máy.

Khó chịu thì bị lúc đầu thôi, nhưng do nãy giờ đứng chim ngưỡng mấy chị em “phơi phới” làm Cương với thằng ku cũng chảy mồ hôi, nhiễu nước gì đó trong quần. Bao nhiu hình ảnh nhục dục hiện ra trong cpu Cương.

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Xoay cổ 360 độ như ma búp bê, Cương ngó quanh, không biết con bé nó sẽ phục kích anh từ hướng nào. Chợt xa xaaaa… từ sau góc nhà xe, Cương thấy một nữ nhân, tóc cột đuôi ngựa, mặc cái đầm xanh blue đen bóng huyền bí, cổ áo xẻ sâu thấy cả khe ngực sâu thẳm. Còn chân mang giày cao gót màu tối, có mấy sợi dây quấn cao gần nửa ống quyển. Nữ đó ngó qua ngó lại, cách Cương chừng 30m. Cương nhìn thấy nghi nghi bởi nét mặt “hiền như nước” và thân hình nóng như than đen sắp cháy.

“Ui… ui… Em… em…” – Cương nó gọi phông lông ai không biết, mà cứ giơ giơ tay.

Đột nhiên cái nữ đó ngoảnh đầu lại cái vèo… lực quán tính + ly tâm khiến xương cổ gãy rụng, đầu bé rớt xuống… tưng tưng tới chỗ Cương. Anh khiếp vía, giương ku ra, tè vào đầu…

… Cái nữ đó quay mặt về hướng Cương. 2 Đứa nhìn nhau như soi coi “nó có quen mình không ta…”. Cương dần thấy miệng cái nữ đó há ra tươi cười, dù cách khá xa.

“Rồi… Nó đó…” – Cương thầm nghĩ…

Cái nữ đó… thôi nói đại tên luôn… bé Thủy từ xa cũng giơ tay lên quơ quơ đáp lại. Vừa đi nhanh lại chỗ Cương, đuôi tóc bé cứ lắc qua lắc lại, 1 tay kéo vali, chân đi cao gót vậy mà không bị trẹo (đúng là con gái). Còn bộ ngực hết đánh bên này, rồi đá bên kia… 2 cái trái ấy cứ chèn ép vào nhau, thể hiện rõ qua khe sâu giữa cổ áo. Gặp cái màu tối của bộ đồ làm da em nó sáng chói, dội tia đèn từ nóc nhà, bắn thẳng vào mắt mấy anh, mấy ông, mấy cụ đứng ngồi xung quanh bến xe.

“Anh tới lâu chưa…” – Thủy mồ hôi ướt át, vừa vén tóc vừa hỏi.

Cương như thằng đưng, đứng nhìn ẻm chằm chằm mà không để ý tới bất kỳ tiếng động nào xung quanh. Mấy mảng mồ hôi phủ trên mặt, cổ và nhất là phần ngực lộ thiên của Thủy làm Cương nóng từ đầu tới “đuôi”.

“Ê… Nghe nói gì hông… Anh…” – Thủy kêu lớn dù cách Cương có nửa mét.

“À… Ờ… Ừm… Đứng chờ em lâu quá trời luôn… Lạnh quá chừng mà không có ai ủ ấm hết đó…” – Cương.

“Chù ui… Tội chưa… Hoy, để lát em cho anh ngủ ở gầm xe nha… Dưới đó ấm đã lắm đó…” – Thủy cứng cựa.

Cương cãi không lại, tính dụ ẻm mà bất thành. Anh đưa tay lên, nhéo vô cái má phúng phính của Thủy. Mồ hôi không, chứ có láng mịn con khỉ gì đâu.

“Thoi vô kia rửa mặt gì đi… Đồ để anh coi rồi lát mình vô coi xe có chưa…” – Cương.

Thủy lườm anh cái, đang quay vô hướng WC của nhà xe, đi được 1 bước thì liền quay đầu lại.

“Đứng yên đó đó… không có chạy lung tung, bị em nào bắt, là em không có cứu đâu á…” – Thủy cảnh báo, chỉ chỉ bản mặt Cương.

Anh chỉ biết gật gật chứ đố dám nói thêm. Rồi Thủy lườm cái, mới chịu đi về phía nhà WC… Cương biết giờ này tối, sợ em nó có chuyện gì, anh rình đi theo sau quan sát.

… Đúng y như rằng…

Lúc Thủy gần tới cửa toilet nữ, thì có mấy gã bên WC nam ra. Mấy ổng ngó qua, nhìn chằm chằm vô cả cơ thể bé Thủy mà đơ mặt ra. Cương đứng cách đó chừng 15m, sau cây cột sắt thấy rõ. Anh biết mấy cha nội đó nghĩ gì khi thấy một em gái “tròn bự” như vậy. Cương tuy có phần tự hào vì em gái mà ai cũng muốn đó thích mình, nhưng cũng dè chừng vì khu bến xe rất phức tạp và khó lường. May anh đứng chỗ tối nhìn qua, vẫn thấy cái gã chừng ngoài 30 đó đứng trước WC nam hút thuốc. Cương giả bộ nhìn hướng khác, lâu lâu nghía qua gã đó đầy nghi vấn. Gã đó cũng có nghía lại anh, nhưng chả phản ứng gì, ngoài việc cứ rướn cổ ngóng ai đó bên WC nữ.

Một hồi lâu, dáng đứng bé Nước xuất hiện quen thuộc. Em nó vừa đi vừa giũ 2 bàn tay vì ướt nước. Thủy mới bước khỏi cửa WC chừng 1m…

“Em ơi…” – gã đàn ông lạ kêu Thủy.

Em nó quay lại, mặt ngáo ngáo nhìn gã đó, không nói gì ngoài việc đi hơi chậm lại.

“Đi có mình à hả… Đây tối nguy hiểm lắm… Để anh dẫn ra cho nha…” – gã đó.

Thủy cười cười kiểu xã giao:

“Dạ thoi anh… Đây ra đó có ờ xíu à… Em tự đi được rồi… cảm ơn anh…” – Thủy nói vậy, nhưng Cương hiểu rõ ẻm cố né cha nội kia. Con gái nhà lành… dễ gì.

“Trời ơi! Ngại gì… Đây anh dắt ra kia cho…” – vừa nói, gã vừa sấng tới chỗ Thủy, kiểu bất chấp con gái người ta có chịu hay không.

Không biết Thủy định làm gì, mà em nó bước xa khỏi gã đó vài bước, tay luồn vào trong túi xách như tính lấy gì đó. Mắt em nó vô tình lướt qua chỗ Cương, nhưng chắc tối quá, ẻm không biết là anh, nên lại quay qua nhìn gã kia như phòng vệ. Cương tới nước này phải hành động. Anh từ từ tiến lại gần chỗ Thủy, em nó đột nhiên nhìn anh với cặp mắt long lanh vì ánh đèn đâu đó rọi vào. Thủy chắc tưởng Cương cũng là kẻ lạ, chung băng đảng với gã kia, nên người ẻm thở mạnh, né tiếp về hướng khác. Còn gã kia thấy Cương đi tới chỗ Thủy, gã hơi chậm lại, kiểu “thằng này cũng muốn bắt gái giống tao hả…”.

“Làm gì né anh dữ vậy trời…” – Cương kêu Thủy.

Em nó đứng đơ vài giây, nét mặt dù tối nhưng vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Miệng em nó há ra, 1 lúc sau thở mạnh cái.

“Trời ơi… Anh làm gì ra tới đây luôn hả…” – Thủy.

Cương chưa kịp nói gì, em nó sấng lại gần anh rất nhanh.

“Hoi đi đi… đi… Trễ xe… trễ xe… Đi đi đi…” – Thủy nắm tay Cương kéo đi.

Anh mắc cười, nhưng hiểu em nó đang nghĩ gì, nên cứ nương theo vết chân con bé. Không quên ngoảnh lại sau, thấy gã kia tay kẹp điếu thuốc, mặt bơ ra đứng gần cái WC nam. Chắc tính vô đó hửi thêm mùi cầu tiêu cho phát triển chất xám não.

… Khi hai đứa lên xe…

“Ủa… Anh đặt xe này á hả…” – Thủy hơi bất ngờ. Mặt em nó không biết thích hay ghét.

“Ừm… Đi giường đôi rẻ hơn nằm lẻ giường đơn… Sao… hông chịu hả…” – Cương.

Anh quyết định không đi theo tour trọn gói, mà chỉ đặt xe lên Buôn Ma Thuột, rồi tính gì tính (kiểu bờ bụi của dân du ngoạn). Cương đặt cái xe giường nằm đôi, 2 tầng, mỗi giường ngăn ra 1 khoang riêng tư và cái cửa cuộn từ trên xuống như kiểu của garage xe. Nội thất nhìn sang chảnh phê lòi mà rẻ rẻ cái mốc gì. Có lối đi ở giữa và toilet trên xe, cao cấp hơn loại xe giường nằm đơn bình thường. Thủy ngó 1 vòng, rồi quay nhìn Cương.

“Xe này vậy mà rẻ gì ông…” – Em nó đoán đúng quá mà.

“Vậy xuống xe, để anh kiếm xe khác nha… Đi đi…” – Cương kéo kéo em nó ra cửa.

“Ơ ơ… Ơ… Anh làm gì dạ… Này anh thuê, anh trả mà… Ngu gì hổng đi… Hí hí hí…” – Nói rồi ẻm vụt khỏi tay Cương, phóng vào giữa lòng xe.

“Ê… Hay ha… Biết nằm chỗ nào chưa mà lẹ vậy…” – Cương.

“Dạ anh chị cứ lên đi… Ngồi chỗ nào cũng được ạ… Giờ xe đang trống nên không sao đâu anh…” – một em trai lơ xe, hay hướng dẫn viên gì đó nói.

Nhìn con bé lưng tưng kiếm chỗ nằm mà phát ghét. Lên xe cũng “ngủ” thôi, chứ có hoạt động gì hay ho đâu mà ăn mặc hớp hồn thằng lớn lẫn bé.

“Í… Đây đây… Đây được nè… Anh… Đây nhaaaaa…” – Thủy nhìn vô ghế nằm giữa xe, rồi ngó qua Cương.

Cương phồng 2 má lên giả bộ nói “hong”. Thủy chạy lại, kéo tay Cương lên. Đồ mặc + những thứ không quan trọng đã quăng dưới bụng xe, trên người 2 đứa còn mỗi túi đeo chéo và túi xách nữ. Thủy lựa cái giường tầng dưới vì ngại leo lên xuống với “độ tròn” của ẻm như vậy. Chưa gì mà Cương cũng tròn mắt nhìn xuống cặp mông to bự của Thủy, đang chổng lên, chĩa ngay trước mặt thằng ku ham hố. Cương thấy rõ viền quần lót nổi cộm từ trong đầm em nó. Vậy mà Thủy vẫn vô tư nói nói gì đó trong họng, kiểu thích thú với loại xe này lắm. Tuy giờ chỉ có 2 đứa trên xe, nhưng Cương không dám làm trò gì tầm bậy, thiếu tôn trọng Thủy trước mặt bạn lơ xe. Còn bạn đó có bị Thủy hớp hồn không thì chả biết, vì thấy toàn bấm điện thoại rồi cười cười với ai đó.

“Bịch…” – Thủy thả hết người xuống nệm.

“Ey… Anh đứng làm gì dạ… Ngắm ai dạ…” – Thủy vừa nói xong, là chồm đầu ra khỏi khoang ngủ mà tìm kiếm.

“Ngắm em chứ ngắm ai… Rồi ổn định chỗ chưa… Anh chui vô…” – Cương nứng lắm, mà giả bộ đánh trống lảng.

“Hứm…” – Thủy lườm Cương cái, rồi với lấy túi xách, móc điện thoại ra bấm gì đó.

Trong ánh sáng vàng ấm từ viền trang trí đèn trong xe, Cương thấy cảm giác như đang ở quán bar nào đó mà có cô bé nóng bỏng đang ngồi. Nhớ lại lần đầu gặp Thủy trong hoàn cảnh “lạ lùng” làm Cương thêm hưng phấn. Anh vừa từ từ chui vào khoan ngủ là đã nghe phảng phất mùi nước hoa, hay sữa tắm đầy nữ tính. Cái này đảm bảo không phải mùi của xe.

Chỗ vừa y 2 người, nên chưa gì hông 2 đứa đã ép sát vào nhau. Của em nó mềm mềm, êm êm còn hơn nệm xe dưới mông Cương. Có thêm chế độ sưởi ấm 24/7 từ cơ thể Thủy bức xạ ra. Thủy vẫn cầm điện thoại, nhưng mặt liền quay qua nhìn Cương mà nhướn mày hỏi:

“Có chật hông zạ… Em xít qua cho nè…”

“Vừa đủ luôn mà… Có em chật thì nhíc qua anh đi…” – Cương.

Tự nhiên Thủy trợn mắt, bặm môi:

“Cái gì… Ý chê người ta mập… đúng hông… Đúng hông…” – Thủy gằn giọng.

Cương không những không sợ, mà còn thấy bé nó dễ thương hết biết. Cương cười nham hiểm, vừa nhích thêm chút để ép vào người Thủy, vừa:

“Tròn người, chứ có mập đâu…” – Cương.

“Làm cái gì đó… Lợi dụng đụng đụng… là cho ra hành lang nằm à…” – ẻm lại tỏ ra dữ tợn.

Không biết làm gì hơn, Cương bẻ lái qua chuyện khác:

“Nãy… Chỗ toilet… có sợ hông…” – Cương.

Thủy ngay lập tức nhìn mặt Cương, không phải vì bản mặt bóng của anh, mà như để hồi tưởng lại quá khứ, rồi em nó:

“Cũng không có gì hết á…” – vừa nói xong, Thủy lại:

“Bẹp…” – đánh vô đùi Cương cái.

“Tự nhiên nãy đứng trong đó chi zạy… Làm em tưởng đi chung với thằng kia… Ngộ ghê á…” – Thủy chỉ chỉ mặt Cương.

“Thì anh nghi mấy chỗ này hay vậy, bởi mới theo em coi lỡ có bị gì hông đó… Còn la nữa…” – Cương.

Thủy nghiêng ngả cái đầu, cười mỉm nhẹ + lườm Cương.

“Hứm…” – Thủy.

Em nó lại lướt gì đó trên đthoại, kiểu im im vì không cãi lại bóng Cương. Còn anh thì nhìn về hướng màn hình điện thoại Thủy, vô tình thấy được sâu thẳm 2 trái tròn tròn, bự bự trước ngực con bé. Cố soi cho kỹ, tăng iso của con ngươi lên để tìm kiếm 2 vật tròn hồng ở trong kia.

“Nhìn gì đó…” – Thủy kêu lên.

Cương bị bắt quả tang, liền bẻ lái:

“Làm gì bấm điện thoại hoài zạ… Có… có nói mẹ em đi chơi vầy chưa…” – né ghê thiệt.

“Hớ… Chờ anh nhắc chắc…” – Thủy.

Không cần hỏi xin, Cương nhìn quanh, thấy cái cửa cuộn hay hay, bèn kéo nó xuống.

“U… Xe này xài cửa này luôn ha… Mấy khác toàn xài rèm vải không à…” – Cương.

Mặt Thủy lộ rõ vẻ tò mò. Em nó “hó” 1 tiếng, rồi chồm qua người Cương mà nghịch cửa cuốn. Không biết ẻm để ý không, nhưng bộ ngực đồ sộ đè lên luôn bụng Cương và thằng ku đang núp lùm.

“Hí hí… Này em mới thấy luôn ớ…” – Thủy ngây thơ.

Hơi nóng từ 2 bầu sữa ấp thằng ku muốn nở bung 2 trứng. Không gian lạnh ngắt như đêm đông, mà Cương chảy mồ hôi khắp người. Không ngờ con bé tự nhiên tới vậy.

“Đóng thì đóng luôn đi… Kéo lên xuống hoài, hư đồ người ta à…” – Cương.

“Hơ… Bộ này xe anh hả… Mà đóng chi cho nóng zạ… Mở ra cho mát ih…” – Thủy.

Ẻm nhìn Cương vài giây, rồi nheo mắt nhìn Cương:

“À… Tính đóng lại… rồi làm gì mờ ám… đúng hông… Méc mẹ nè…” – Thủy.

“Hả…” – Cương.

Vừa nói xong, Thủy lùi về chỗ cũ, đưa điện thoại lên bấm, rồi mở video call lên trong sự ngơ ngáo của Cương.

“Alo… Gì đó… Tới chưa con…” – giọng ai nghe quen quen trong điện thoại Thủy.

“Mới lên xe à…” – Thủy.

“Ủa rồi bạn con đâu… Chưa tới hả…” – người trong điện thoại.

Thủy đột nhiên hướng camera trước qua Cương. Anh thấy mình trong đó, còn bên kia… là cô Vân, mẹ Thủy.

“Vậy luôn đó hả…” – Cương thầm hốt hoảng.

“Ui trời ơi… Lâu quá không thấy mặt nghe…” – cô Vân.

Cương loạn não. Anh không nghĩ là Thủy thẳng thừng cho mẹ ẻm biết là con gái mình đi với anh. Cứ tưởng em nó giống mấy cô gái khác, đi với bạn trai là giấu diếm, che đậy các kiểu. Và anh cũng không ngờ, thay vì như mẹ người ta, thấy con gái đi 1 mình với 1 đực rựa, là can ngăn đủ kiểu, kèm chửi lên bờ xuống ruộng. Thôi… Đành chấp nhận luôn chứ sao.

“Dạ… hè hè… Cô khỏe hông… Bữa giờ con bận làm nên không ghé được cô…” – Cương.

“U… Siêng dữ ta… Vậy là giỏi lắm đó… Ai như nhỏ này… Làm không thấy, toàn bỏ đi chơi không à…” – cô Vân.

“Sao mẹ biết con đi chơi… Hớ… Người ta cũng làm chứ bộ…” – Thủy.

“Ờ… Phải rồi… Làm bộ đúng hong…” – Cô Vân.

“Ứm… Mẹ này… Hoi cúp máy…” – Thủy uốn éo, vô tình ịnh 1 bên mông mềm vào hông Cương.

“Hai đứa tính đi đâu vậy…” – cô Vân.

Rồi 3 người cứ hỏi han, nói chuyện vang cả cái xe. Hên mới có vài người lên chứ chưa full. Cương viện cớ “sợ ồn”, liền kéo luôn cái cửa cuộn xuống để khỏi ai thấy 2 đứa. Thủy lo tập trung cãi mẹ nên cũng chả để ý tới.

“Nè… Con nè… Trai tráng thì phải bảo vệ em nó nghe chưa… Đây cô không khó, nhưng mà làm sao để nhỏ này về lành lặn được rồi… Nghe hông…” – cô Vân dặn dò Cương.

“Dạ… Con biết rồi…” – Cương.

“Xía… Ổng lo ngủ chứ mà lo gì được con…” – Thủy lườm Cương.

“Hay quá ha… Con… (Kêu Cương) không có chiều con nhỏ này nha… Riết hư…” – cô Vân.

“Mệt mẹ quá à… Hoi xe chạy rồi… Đi ngủ đây…” – Thủy.

“Cái con nhỏ này… Cương… Em nó say xe đó… Canh chừng nó dùm cô nha…” – cô Vân.

Giờ mẹ Thủy nói, Cương mới biết em nó yếu vậy. Anh gật đầu, vâng dạ lia lịa sau mỗi lời cô Vân nói. Xong cuộc nói chuyện cũng kết thúc. 2 Đứa kéo cửa lên, tính đi rửa ráy cho sạch sẽ thì ôi thôi… xe giờ đã đầy người đi qua đi lại lấy chỗ. Mà anh để ý cặp đôi rủ nhau đi nhiều, chứ chả ai già già, nhóc nhóc. Có là có 1 – 2 gia đình có con đi thôi. Nãy giờ không biết có ai nghe hay để ý cuộc trò chuyện của Cương không nữa. Thôi kệ bà nó…

2 Đứa vệ sinh xong, lại chui vào chuồng, vẫn để mở cửa buồng. Xe “ùn ùn” bắt đầu lăn bánh. Bác tài tắt hết đèn trang trí cho mọi người đỡ chói mắt, chỉ còn đèn vàng riêng mỗi khoang là sáng. Thủy vẫn lướt lướt điện thoại, Cương tính hỏi sao Thủy mạnh dạng cho mẹ ẻm biết ẻm đi chơi với mình vậy, nhưng nghĩ lại, chắc cô Vân tin tưởng nên không phải đối gì.

“Ủa… Đó giờ… em đi 1 mình với bạn nam nào chưa…” – Cương.

Thủy nhìn mặt Cương như thấy lạ. Ẻm im lặng 1 lúc, rồi đáp:

“Có chứ làm gì hong có… Mà sao hỏi chi zạ…” – Thủy.

“Thường anh thấy mấy cặp đi chơi với nhau, là hay giấu ba mẹ lắm… Mà nãy…” – Cương.

“Nãy sao… Anh sợ mẹ em hả…” – Thủy.

“Hông có… Mẹ em biết anh mà, sao sợ gì…” – Cương.

Thủy lại im lặng 1 lúc, rồi:

“Để em nói anh nghe… Em không có giấu gia đình là quen ai ai hết… Hồi trước em đi với mấy người đó, toàn bị chửi không. Riết hết muốn quen ai luôn.”

Thủy quay người qua, mặt đối mặt Cương, ngón tay khều khều chóp mũi Cương.

“Hm hm… Mặt này… Xấu quá à… Vậy sao má em chịu vậy… hong biết… Hm hm hm…” – Thủy thì thầm.

Cương nghe muốn rớt tròng mắt vô khe ngực con bé. Sao cảm giác có gì đó ngộ ngộ, nghiêm túc ở đây.

“Bộ mẹ Thủy tính bắt Cương làm rể hả trời…”

2 Đứa nhìn nhau không nói lời nào. Càng nhìn, thấy Thủy càng dễ thương, càng nóng người.

“Anh kéo cửa lại nha…” – Cương thỏ thẻ như không muốn ai nghe, trừ Thủy.

Em nó hít sâu một hơi, rồi thở dài 1 cái. Nhìn theo tay Cương đang kéo cửa xuống.

“Rụp… Cạch cạch…” – tiếng cửa buồng được chốt lại.

Thủy với tay, kéo cái rèm che cửa sổ kính. Em nó quay mặt lên, 2 tay cầm điện thoại bấm. Nó vô tình ép 2 bầu ngực đã to, nay còn nhô cao thêm. Cương không nhịn được nữa, anh nghiêng người, vòng tay ngang bụng Thủy. Em nó vẫn nhìn điện thoại, nhưng hít sâu 1 hơi làm bộ ngực như đội lên thêm. Thủy hơi nhăn mặt khi tay Cương bóp nhẹ eo ẻm, mặt quay qua thều thào:

“Anh… kỳ quá à… Nhột…” – kèm hơi gió phì ra từ mũi.

Ánh sáng vàng không chói lóa, đủ để Cương chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể Thủy. Mấy ngón chân em nó quíu lại để phản ứng hành động sờ soạng của Cương. Thủy đột nhiên xoay mặt về cửa sổ, đối lưng phía Cương. Không biết có ý gì. Cương rướn đầu, chống khủy tay lên để nhìn ra trước ẻm. Khi con bé đứng, cái khe ngực sâu bao nhiêu, thì giờ nó còn kéo dài thêm nữa. Cương xoa nhè nhẹ mảng bụng mềm ấm của Thủy. Lúc đầu con bé uốn éo nhẹ, sau đó:

“Ui…” – Cương la nhỏ khi bị Thủy thúc chỏ vào bụng.

“Quậy zừa zừa thôi nha…” – Thủy tỏ vẻ dữ tợn dù vẫn đang ngó đthoại.

Cương lì lợm, đâu có dừng dễ vậy. Anh rê tay nhíc lên, tới khi cảm nhận được mảng gì đó tròn tròn, mềm mềm… là phần ngực dưới của Thủy. Có vậy thôi mà thằng ku đã căng đét trong quần.

“Hơ…” – Thủy rên nhẹ, bèn quay lại nhìn mặt Cương, cho anh ăn thêm 1 chỏ yêu thương.

Ẻm lúc này bặm môi, rồi cố tình chu mông về sau tới khi chạm đúng chỗ thằng ku ham hố. Đương nhiên là nó sẽ nhô ra để chui vào khoảng trống hẹp té giữa 2 bầu mông Thủy. Tim Cương bắt đầu đập mạnh như mới gánh 60kg tạ. Thôi thì bung lụa ra luôn cho khỏe…

Nét mặt Thủy lúc nhìn ngang, cực kỳ dễ thương và bầu bĩnh, không phải phệ phì như con gái bà hàng xóm. Cương cúi xuống gần cổ Thủy, thổi nhẹ một luồng hơi.

“Hm hm… Anh này…” – Thủy giẫy nhẹ cho có lệ, mắt vẫn nhìn điện thoại.

Trong không gian xe chạy tưng tưng, xung quanh nhìu người dù không thấy nhau, nhưng nó y chang như kiểu vụng trộm chốn đông người… nứng hơn bình thường. Cương chả cần biết xe tới chỗ nào, hiện tại mấy giờ, chỉ tập trung “chọc” bé Thủy hết mình… Cương bợ nhẹ vào bầu ngực đang nằm bên trên của Thủy, vẫn qua lớp áo, nhưng không hề cảm nhận thấy kiểu cứng cứng như có đồ lót. Thủy hơi rụt người, kẹp khủy tay vào bàn tay Cương đang bóp. Ẻm bây giờ không nói gì thêm. Cái áo của em nó giống kiểu “em mặc vậy cho anh dễ vạch ra đó…”. Cương liền móc ngón vào mép cổ áo Thủy, kéo nhẹ ra chủ yếu để coi ẻm mặc lót gì mà mỏng quá. Làm tới đâu, thằng ku chảy dãi tới đó.

“Ứm… Đừng…” – Thủy thều thào.

Ẻm hơi chống chế, nhưng tới nước này sao kìm nổi Cương. Anh rung tay, vạch vú Thủy, tới khi thấy cái gì đó như màu hồng, mỏng và dai dai.

“Thích dán hả… Hong mặc áo kia hả…” – Cương thì thầm vào tai Thủy.

“Ứm… kỳ quá à… Ứm…” – Ẻm uốn éo, mặt nhăn nhó.

Thấy tới vậy thì dễ gì nén tinh được. Cương ngoạm từ từ miệng mình, hớp 1 mảng ngực to của Thủy như đang hút lòng đỏ trứng. Thủy hơi giật người, môi bặm, tay hết bấm điện thoại mà chuyển qua bấu mạnh cổ Cương. Anh bóp nắn nhẹ ngực trên của Thủy nãy giờ, lưỡi từ từ le ra để rê theo mép miếng dán ngực. Nhìn y như đang lò mò để khui nắp chai sữa vậy. Vú Thủy không phải đồ ăn, nhưng cũng làm nước dãi Cương tèm lem khắp bầu ngực ẻm, bóng bóng, trơn trơn.

“Roec…” – Cương bất ngờ cắn nhẹ miếng dán, kéo phăng nó ra để vạch trần 1 bên núm đang cương cứng, hồng đỏ.

“Ớ…” – em nó rên nhẹ kiểu kìm nén. Vô tình ưỡn lên khiến cả bầu vú ép vào cằm Cương.

Đúng là Thủy có nâng ngực, nhưng sao mà nó mềm, dai, căn và ấm như thật đó hễ…

Như vậy rồi, làm cho nó đều luôn. Cương luồng mấy ngón tay vào giữa lớp áo và ngực Thủy để bóp nắn bên còn lại. Hành động đó như kích hoạt ham muốn con bé. Thủy càng chu mạnh mông ra sau, ép vô thằng ku không chừa chỗ thở. Mông ẻm êm và cái khe như muốn nuốt luôn thằng ku vô giữa, may là còn lớp vải, chứ không… chắc nó tọt tới đâu đâu luôn rồi.

Cương vẫn bên bú, bên bóp cặp ngực sung sướng đó, Thủy thì vẫn ưỡn ẹo. Rồi đột nhiên, con bé với 1 tay ra sau lưng, mò mò gì đó không biết. Cương nhìn xuống, lùi hông ra xa mông Thủy chừng vài phân, cố tình ểnh hông lên để phụ họa cho con bé. Thủy rờ rờ, lúc đầu chạm vào bụng Cương, rồi đùi trên… cuối cùng, bàn tay mũm mĩm tiếp xúc vào ngay cổ thằng ku đang sôi máu. Cương dù đã chuẩn bị, nhưng vẫn giật mình, như là cảm giác quá mãnh liệt. Thủy đã định vị được mục tiêu, ẻm nhanh tay túm luôn giữa thân ku với 1 lực không hề nhẹ nhàng, trìu mến. Thủy bắt đầu bóp nắn lại thằng ku, y như những gì Cương đang làm với bộ ngực của ẻm, qua lớp vải. Hai đứa hành hạ nhau, không ai nhịn ai. Tới 1 hồi, Thủy thả thằng ku chảy dãi ra, ẻm vén vén, kéo kéo, tới khi cả bàn tay luồn được vào trong để chạm trực tiếp vào thằng ku. Thủy đột ngột rút tay ra khỏi quần Cương.

“Hm hm… Anh… Ghê quá à… Hông… mặc ấy luôn… Hui ghê quá à…” – Thủy thì thầm.

Cương lườm Thủy cái, bèn cúi đầu xuống mà mút mạnh vô núm trên của con bé.

“Ơ… Ơ… Aaaah…” – Thủy rên nhỏ tiếp.

Tay ẻm như trả thù, liền chui lại vô quần Cương, túm lấy thằng ku mà bóp lại. Cương cảm nhận rõ giữa da ku và da tay Thủy, có 1 lớp nhờn trơn tuột. Đảm bảo đó là lỗi thằng ku.

Mới hành hạ thằng nhỏ 1 lúc, Thủy chợt kêu lên:

“Sao… Của anh… Nay kỳ quá zạ…”


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...