Vẽ tranh
Chương 27
Lại mơ màng, ngáy ngủ mà đờ mặt tỉnh dậy. Không một con quỷ gà nào thèm gáy hay bất kỳ con chim nào hót. Chỉ mỗi có 1 con chim cu đang êm ấm nằm trong lòng bàn tay Tuyền.
Như một thói quen, Cương thấy Huyền đã tỉnh giấc trước mình, vì anh chả thấy chị hay Ý còn nằm ở giường bên kia. Tính với cái điện thoại coi giờ, mà sực nhớ là tối qua chả biết chị em Tuyền để đâu rồi. Anh nhìn bé Tuyền ngủ… vẫn “dung nhan ngược sáng” của em đang nằm quay lưng vô cái cửa sổ kính trước mắt anh. Tuyền đẹp và dễ thương tới nỗi, Cương phải cứng thằng ku và u mờ sóng não… anh nhích đầu qua, mon men định hôn em nó thì:
“Hù…”
Cương hết hồn lùi đầu ra xa khỏi mặt bé Tuyền… Em nó đã tỉnh giấc hồi nào rồi, và canh me anh thức dậy để thực hiện hành vi vô âm đạo, thất kinh nguyệt. Tuyền cười “Ha ha ha…” khi đã phục kích được Cương. Anh tức quá mà… Liền thọc tay xuống cái mảnh vải chữ T đang bó lên vùng tam giác đỏ của Tuyền, và miết vài cái cho nó rỉ máu trắng. Tuyền đánh anh liên tục rồi nói:
“Bị vậy còn ham hố… Ghét…”
Và Huyền dâm cũng mở chốt cửa mà đi vô. 2 Đứa kịp ngưng ngay mọi hành động bán bổ thần tinh của mình.
“Hai đứa mới dậy rồi làm trò gì đấy…”
Cương thì không lo ngại gì, có Tuyền đổ thừa anh:
“Chồng em ăn hiếp em…”
Huyền: “Đáng lắm… Chừa cái tội giành cưng của chị… Há há…”
Tuyền: “Hơ…” – rồi kéo mền ra, xong ngồi hẳn lên.
Cương hỏi: “Mấy giờ rồi chị…”
Huyền: “Mới 7h hơn chứ mấy…”
Cương: “Uhm. Vậy để em ra hỏi coi về được chưa… chứ có gì đâu mà ở lại… tốn tiền còn hơn ở chỗ nhà em mướn nữa.”
Huyền: “Được rồi ông tướng… Nãy chị hỏi rồi… giờ vô tính kêu 2 đứa về luôn nè…”
Cương với Tuyền nhìn nhau vui sướng. Chứ thật sự chả ai muốn ở trong bệnh viện suốt ngày, chán chết. Và 4 người cũng ngồi chờ làm thủ tục. Mà ở Vn thì thôi… chờ cả tiếng. Tới gần 8h mới xong, rồi cả đám kêu xe hơi công nghệ chở về động bàn banh.
Trên xe, Cương hỏi: “Ủa chị đi vầy rồi lát đi làm sao? Rồi con bé con nữa…”
Huyền: “Ui lo gì em… Đi trễ chút chả sao. Còn con bé có mấy đứa ở nhà coi rồi, lát về chị chở qua ngoại.”
Cương chỉ gật đầu, rồi quay qua Tuyền:
“Lát anh nghỉ… nhưng mà em phải đi học đó…”
Tuyền: “Hoi hỏng chịu… hông chịu đâu… Người ta ở nhà chăm chồng nữa…”
Huyền: “Cái con này… Nguyên tối nằm bộ nhìn nhau không chán sao mà cứ dính xà nẹo xà nẹo vô nó. Để nó nghỉ nữa…”
Cương: “Học mà nghỉ hoài, rồi khi nào khá nổi hả cái đứa này… Đi đi rồi còn biết đường mốt dạy lại chồng nữa…”
Tuyền cười khoái chí, nhéo vô má anh: “Nói rồi đó nha… Mốt em chỉ lại mà học dốt… đừng trách em… He he he…”
Tới cửa biệt thự, Ý chạy từ xe ra trước rồi bấm chuông. 3 người còn lại lồm cồm chui ra xe, rồi thanh toán cho tài xế và cũng đứng đợi… Một cô gái chạy ra mở cửa.
Ngọc MMA.
Vừa thấy mọi người về, trong đó có Cương… mặt Ngọc hớn hở thấy rõ.
“Anh về luôn rồi hả… Có sao hông anh…”
Huyền: “Thôi vô nhà đi rồi hỏi gì hỏi! Tụi chị chưa ăn uống gì luôn nè…”
Cương được 1 đoàn nữ binh hộ tống từ cửa vô tận trong phòng khách. Thật là Cool…
Anh ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh rồi hỏi Ngọc:
“Ủa mấy chị em hôm qua sao rồi…”
Ngọc: “Dạ… thì cũng công an tới, rồi hỏi tùm lum. Xong cũng bắt thằng kia đi… À… mà chị Dung hôm qua còn sợ, nay nghỉ làm rồi ở trong phòng luôn. Còn mấy người kia cũng đi làm hết rồi.”
Cương: “Uhm. Chắc chỉ còn sợ. Nhưng mà anh thấy chỉ cũng gan lắm nha… Hôm qua thấy chọi nguyên cái chảo vô thằng đó luôn.”
Tuyền: “Uhm. Đúng rồi đó! Hôm qua em sợ chết bà luôn… Thấy chị Dung đứng chắn cho em, em cũng bất ngờ luôn đó.”
Huyền: “Thì nó lớn hơn tụi em… Nên nó làm vậy thôi…”
Ngọc: “Mà hôm qua thấy anh mà em cũng sợ luôn á… Thằng đó bự vậy mà anh vật thấy ghê luôn. Hồi thấy đâm vô tay anh… em muốn nhào ra phụ đó, mà Minh bả cản lại.”
Cương: “Anh gồng với nó còn mệt nữa, chứ ghê gì đâu… Em vô nữa nhìu khi còn vướng anh thêm đó… Mà lát em cũng cho nó ăn chảo luôn còn gì nữa… Hm hm…”
Ngọc: “Tại em sùng máu chứ bộ… Chứ em thùy mị muốn chết… Hi hi…”
Huyền: “Ghê… Thùy mị quá… Giờ chưa có bồ nữa…”
Ngọc: “Kệ tui… Hớ… Mà anh có sao hông? Thấy hôm qua máu me ghê luôn. Mấy ông công an đi xong là tụi em ở nhà dọn thấy mồ luôn. Tại nghĩ là máu anh nên em mới dám, chứ người ngoài chắc em trốn luôn, khỏi dọn.”
Cương: “Hông sao em… Chừng nào đụng vô xương vô mặt thì nặng chứ… Này mấy bữa lành à…”
Tuyền: “Uhm. Hôm qua em thấy mắt ảnh dính máu… tưởng đuôi luôn, làm em khóc quá trời luôn…”
Huyền: “Ờ… chị cũng tưởng vậy. Mất hết con mắt… mốt sao thấy đường mà ăn hiếp chị nữa… Đúng hông cưng…”
Tuyền: “Hơ… Cỡ chị… ai thèm ăn… mà đòi hiếp… Hớ…”
Cương lườm Huyền một cách sâu thẳm… làm bả cười cười mà im re. Rồi Ngọc nói:
“Thoi để em kêu đồ ăn, chứ nấu gì kịp nữa! Anh chị chắc chưa ăn gì đâu ha…”
Huyền: “Thoi để chị mua đồ dọc đường. Để chị vô coi con bé cái.”
Rồi Ngọc đặt đồ ăn cho Cương, Tuyền, Ý và mình. Tuyền thì đi vô phòng tắm rửa, thay đồ chuẩn bị đi học. Chỉ còn Cương với Ý và Ngọc ngồi ở ngoài phòng khách. Anh chợt nhớ một thứ, rồi nói:
“Chết… bữa nay anh trả nhà cho người ta… Để anh gọi kêu người ta cất đồ anh tạm, rồi anh tới lấy…”
Ngọc: “Ê… hay anh gom đồ qua đây để tạm đi, rồi có gì tính sau. Chứ giờ anh ở đó có mình, ai canh chừng được.”
Cương: “Anh nào giờ tự lập được mà… Đâu cần ai coi chừng đâu em…”
Ngọc: “Thôi không nói nhìu! Lát em chở qua đó rồi mướn xe thồ đồ anh qua đây.”
Thấy Ngọc cương quyết vậy, anh cũng xuôi theo luôn… Rồi lát Huyền với Tuyền ra, Ngọc méc:
“Ổng đòi đi về nhà nè mấy chị… coi rãnh hông…”
Huyền: “Thôi em ở tạm đây đi, rồi để chị kêu con bạn kiếm gấp cho cái phòng rồi tính sau. Với giờ em bị vậy… để tụi chị giúp cho. Chứ cũng vì tụi chị mà em vậy… Ha… nghe chưa…”
Cương cũng gật gật đầu. Chưa kịp gì là con mén tưng nó la lên:
“Yeah… Chồng ở với vợ rồi. Yeah… He he!”
Huyền: “Ơ cái con này… Khoái quá ha… Lo học hành không lo, suốt ngày chồng với con… Nó cái tay như vậy mà còn…”
Tuyền: “Hơ… kệ em… Hi hi…”
Cương: “Uhm. Thôi có gì em ngủ tạm phòng khách… Lỡ chị em đi xuống thấy đừng hết hồn à…”
Huyền: “Cưng làm như gì vậy… Cưng có nằm trần truồng ngoài đây cũng chả ai sợ đâu. Hi hi…”
Tuyền: “Hơ… Chồng em… ai cho người khác nhìn… Hơ…”
Huyền: “Chắc có mình bây nhìn được quá… Ssssh!”
Ngọc: “Hoi mấy cô nương. Chọc hồi ổng bỏ ổng đi giờ a… Hi hi…”
Tuyền: “Tại bà này bả chọc chồng em chớ bộ… Hơ…”
Cương: “Hôm qua thấy xe thằng kia nằm ngay cửa nhà, còn của banh ra hết. Anh sợ em bị gì… Lo thấy mồ luôn…” – anh nói với Tuyền.
Tuyền: “Em thấy nó dừng xe ngay cửa, rồi sấn tới chỗ em, là em sợ chạy vô nhà luôn á… Rồi chị Dung thấy em la hét, mới chạy với em ra kia luôn á! May là có chỉ… Em hông sao…”
Cương: “Ủa Dung còn trên phòng hả…”
Ngọc: “Dạ… Thấy chỉ giống như bị sốc vậy. Tối qua ngồi kế tụi em mà chỉ rung rung ghê luôn.”
Cương: “Thì đàn bà phụ nữ mà! Chứ như…”
Anh đang tính nói gì thì chuông điện thoại Ngọc reo lên. Shipper giao đồ ăn tới rồi. Cương ngồi dậy tính đi ra thì:
“Ngồi xuống… Bị vậy… để em ra lấy…” – Ngọc chặn Cương lại.
Ngọc đang loay hoay bên ngoài, thì Huyền nói:
“Thôi chị đi làm luôn đây… Bye mấy đứa…”
Cương, Ý, Tuyền cũng bye lại… rồi Huyền đi ra sân, dắt xe khỏi căn biệt thự và chạy khuất tầm nhìn…
Tuyền ở trong, vừa ngồi, vừa cầm tay Cương lên soi soi… rồi ẻm vòng tay ôm lên eo anh, dựa đầu lên vai anh và nhìn mặt thơ thẩn. Bé Ý ngồi đối diện long lanh đôi mắt, nhìn 2 anh chị thân thiết như vậy mà cười mỉm. Không biết Ý có ghen không ta…
4 anh chị em ngồi ăn uống cho xong bữa. Cương cũng hỏi rồi lấy lại cái điện thoại của mình để nhắn tin, trong lúc chị em dọn dẹp…
Cương nhắn cho Thi: “Em ơi… Nay anh có chuyện nên nghỉ nha… Có Tuyền lên học thôi… Chiều chắc anh không qua được. Có gì lát anh báo Trang luôn…”
Tới 8h45, Thi nhắn lại: “Dạ, em biết rồi…”
Xong mấy chị em banh tưng cũng dọn dẹp hết mọi thứ. Tuyền đi lên phòng khách, đứng sau cái ghế Cương đang ngồi rồi nói:
“Vợ đi học nha… Chồng ở nhà ngoan đó…”
Cương ngước lên, thấy mặt mày em nó sửa soạn lại nhìn muốn đè ra… (à mà thôi) Xong ẻm nhìn dáo dác qua lại, rồi cúi xuống hôn “chụt” lên môi anh một cái. Đồ con nhỏ tưng đáng ghét…
Cương theo em nó ra sân, rồi ra cửa, và nhìn em nó chạy xe xa dần… xa dần…
Anh vô trong nhà, Ngọc với Ý ngồi ở đó. Anh nói:
“Để anh gọi bên chủ chỗ anh mướn cái…”
Ngọc: “Uhm anh gọi đi! Lát em chở anh ra đó rồi kêu ba gác chở đồ qua đây.”
Cương gật đầu, rồi gọi cho bên chủ nhà của anh. Chừng 10′ sau, anh với Ngọc ra sân, anh nói giỡn:
“Lấy xe anh chạy cho lẹ em…” – anh chỉ vô chiếc moto.
Ngọc: “Thôi đi ba… Em có biết chạy đâu mà chở anh… Mà xe cũng đẹp ớ… Hi hi…”
Cương: “Thích chạy moto hông? Mốt anh chỉ cho chạy! Hm hm…”
Ngọc: “Thôi… Hư xe anh hết…”
Cương: “Vậy đi… Mốt anh chỉ cho chạy. Lủi mấy lần, té mấy lần là quen à… Hm hm…”
Ngọc: “Hm hm… Lúc đó hư… đừng có bắt em đền đó…”
Cương: “Hông bắt em đền tiền bạc gì đâu… Đền chuyện khác… Hm hm…” – Cương nói mà mặt gian thấy ớn.
Ngọc như biết ý anh nói gì, nên giơ chân, đá anh cái:
“Bị vậy còn hông sợ… Hớ… Quánh chết anh giờ…”
Và 2 đứa dắt xe Ngọc ra ngoài, nổ máy và chạy về hướng căn nhà thuê của Cương…
Đến nơi, 2 đứa dắt xe vô nhà, đóng cửa. Ngọc nhìn quanh rồi hỏi:
“Chỗ này cũng rộng quá ha… Mà cũng gần chỗ tụi em nữa… Ủa anh thuê mắc không…”
Cương: “Tính ra là 1 ngày cũng mấy trăm ngàn đó em.”
Ngọc: “Iiiih… Ghê vậy… Anh ở được 1 tuần vậy… chắc cũng khẩm tiền á…”
Cương: “Thì nó như khách sạn, nhà nghỉ vậy thôi em. Sao tính rẻ được. Hay anh qua khách sạn em ở ké ha… Hi hi…”
Ngọc: “Trời ơi… Em có quyền hành gì trong đó đâu mà cho anh free được…”
Đứng kế Ngọc, em nó ăn mặc đơn giản. Quần jean, áo thun đen. Da em nó ngăm ngăm, nhưng bộ đồ làm cho em như trắng hẳn ra. Đang đứng sau em nó, thì Cương vòng tay qua eo và ôm em. Em hết hồn, rồi nắm vô tay anh kêu:
“Anh này… Bị vậy còn ấy nữa…”
Cương không nói, mà để bàn tay không bị thương của mình lên bầu ngực căng tròn của em qua lớp thun và lớp áo ngực mà bóp nắn nhẹ. Cảm giác nó đàn hồi nhưng vẫn mềm mềm, thích thích rất dễ nứng. Em nó cứ uốn éo nhẹ, rồi cứ “Anh… Đừng… Bỏ ra đi mà…”
Cương: “Đồ dữ tợn nè… Hôm qua phang nguyên cái chảo vô thằng kia… nhìn sexy quá trời luôn… hm hm…”
Ngọc: “Bộ anh thấy sexy hả… Hi hi… Mà anh còn dữ hơn em chứ bộ… Lôi nó đập thấy ghê luôn á… Em còn sợ anh hơn nó á…”
Cương: “Vậy giờ sợ anh hông…” – Cương vừa nói, vừa hôn lên gáy em nó, đồng thời nâng niu 1 bên ngực em nó.
Ngọc: “Thoi bỏ em ra đi mà… Lo dọn dẹp đi kìa…”
Cương cũng không làm khó em nó, nên xoay người em lại, vòng tay ra sau lưng em nó, rồi mút nhẹ vài cái lên môi em và nói:
“Cảm ơn bà chằn nha… hm hm…”
Ngọc: “Đánh anh chết giờ…” – rồi ẻm lườm yêu Cương 1 cái.
2 anh em phụ nhau dọn mấy đồ của anh ra gần cửa chính. Đang dọn tới mấy cái camera, rồi đèn đánh sáng, thì Ngọc kêu lên:
“Wa… Quay video mà xài đồ xịn quá nha… Hi hi…”
Cương tới gần chỗ em nó đứng, rồi lại ôm eo em nó, nói:
“Xịn gì em… À… Mốt anh làm đồ tặng cho em chịu hông?”
Ngọc hớn hở cái mặt như con nít được cho tiền:
“Thiệt không dạ… Hi hi… Em thích mấy cái em làm lắm đó! Hồi đó em cũng đâu có biết mấy video vậy đâu. Cái xong chị Dung lâu lâu ngồi kế em, mở ra coi, em thấy hay hay nên coi thử. Xong giờ coi hoài luôn á… Hi hi…”
Cương chọc em: “Wa… vậy là nào giờ đứng kế fan hâm mộ mà hông biết ta. Ha ha…”
Ngọc: “Thì em thấy đẹp nên thích hoi… Ờ mà giờ anh bị vậy, chắc chưa làm lại được đâu hả…”
Cương: “Uhm. Thoi fan hâm mộ ráng chờ chừng tuần sau đi coi sao ha… hm hm…”
Ngọc: “Thì khi nào anh nhắm làm được thì làm. Chứ cố gồng gượng làm mắc công…”
Cương siết nhẹ eo em nó, rồi hôn “chụt” lên má em, rồi nói:
“Được ôm fan hâm mộ dễ thương… Thích quá à…”
Ngọc thúc cho anh một chỏ ngay cạnh sườn, em nói:
“Ủa nãy chê em bà chằn mà… Sao giờ la dễ thương… Hả…”
Cương: “Dễ thương kiểu mạnh mẽ đó! Hm hm…” – anh lại ôm eo em nó mà xoa. Cảm nhận làn da căng mịn từ bụng em, gần như không có mỡ.
Ngọc giẫy nhẹ: “Thôi mà… Buông em ra đi… Dê người ta hoài…”
Cương nghe mới từ từ thả em ra… Rồi 2 đứa lại dọn đồ tiếp.
Xe 3 gác cuối cùng cũng tới, 2 đứa cùng ông lái xe thay nhau rinh mấy thùng đồ lên, gần 15’mới xong. Và rồi bà chủ nhà cũng tới. 2 bên thanh toán tiền mặt, bả thì đi kiểm tra lại nhà của bả sơ sơ, xong 2 bên tạm biệt nhau. Nhóm của Cương bong bong chạy về phía căn biệt thự cách đó chừng 1km, mất có 5’… Đến nhà thì Ý chạy ra mở cửa cho 2 anh chị và ông 3 gác chạy thẳng xe vô sân. Cũng bưng bê này kia, để trước hiên nhà, rồi thanh toán phí vận chuyển… tiễn ông 3 gác đi và đóng cửa khóa lại.
Do chỉ ở tạm, nên Cương cũng không khui thùng để bày bừa ra nhìu, chỉ lấy mấy thứ cần thiết, xong để sát góc phòng khác. Xong xuôi, Cương cũng ra nhà sau tắm cái, còn Ngọc lên phòng em nó để vệ sinh. Cũng gần 11h00. Cương tắm rồi cũng đi ra phòng bếp, nhìn lên phòng khách, thấy bé Ý đang bấm điện thoại. Nay bé mặt bộ váy khác mà hôm trước anh mua cho. Chỉ đơn giản là bộ đồ vải quần áo tách biệt, màu hồng ngắn tay, và quần ngắn gần tới bẹn. Bề mặt có vài hoa văn cute trang trí.
Ý thấy anh đi lên, thì liền đi nhanh lại gần Cương, thấy anh đang mở tủ lạnh, lôi đồ ăn ra tính nấu, em “Ơ… ơ… ơ…” kêu. Cương nhìn qua, em nó mới bấm nhanh trên điện thoại, rồi phát ra âm thanh:
“Anh để đó tụi em nấu ăn…”
Cương: “Anh còn 1 tay mà, lo gì bé…”
Ý: “Anh để đó đi… Tụi em làm được…” – xong em bỏ đt lên bàn ăn, rồi kéo anh ra chỗ phòng khách.
Thật sự, Cương dư sức ghị lại không để em kéo đâu… mà thấy em dễ thương nên anh bị “cuốn theo chiều Ý” luôn. Lúc này Ngọc vừa đi xuống, thấy Ý đang kéo anh ngồi xuống ghế. Em hỏi:
“2 Anh em giỡn gì đó…”
Cương: “Anh tính nấu ăn cho mấy chị em… Bé Ý dùng vũ lực kéo anh ra đây luôn.”
Ngọc: “Thôi đi ông nội… Bị vậy còn làm gì… Để tụi em… Đánh chết anh giờ á…”
Ý thấy anh méc Ngọc mà bị phản tác dụng, em nó le cái lưỡi nhỏ xíu ra chọc quê anh… Anh nhéo má nó một cái, em nó lần đầu tiên đánh anh cái “chát” lên mu bàn tay anh. Cú đánh quá mạnh, làm Cương té xỉu, nằm lên đùi em nó mà hít mùi da. Phải công nhận mùi em nó không biết tắm ướp cái gì, mà thơm như kẹo… Nhìn lên thấy Ngọc đang loay hoay dưới bếp không để ý, Cương ngoạm lên đùi Ý 1 mảng, làm em nó nhột, phải “Ơ…” lên 1 tiếng rồi chọc ngón tay vô eo anh. Nhột chết bà luôn…
“Bé Ý hãy đợi đấy…” – Cương ngồi dậy lườm lườm em nó như kẻ thù. Bé Ý sợ hãi, cười ra tiếng gió, rồi chạy ra chỗ bếp phụ Ngọc nấu ăn.
Cương nhắn cho chị Trang:
“Trang ơi! Bữa nay anh có chuyện nên không qua làm mẫu được nha…”
Trang: “Anh nào vậy ta… Có quen biết gì hông mà nhắn tin cho tui… Thôi chặn số…”
Cương: “Nha… em nha… Anh qua chích em giờ nha…”
Trang: “Ơ cái anh này… đâu lạ hoắc, nhắn tin người ta rồi đòi chích người ta… Vô duyên… Chặn số…”
Cương: “Em chặn đi… Anh kiếm em, đập 2 viên vô cho em la làng giờ…”
Trang: “Đập vô đâu dạ…”
Cương: “Đập vô đít em đó…”
Trang: “Làm gì mà phải đập vô đó ta…”
Cương: “Lúc cấy giống cho em, thì 1 cái thụt vô, còn 2 viên thì đập vô đít em…”
Trang: “Ghét… Người gì mà suốt ngày nói tầm bậy hà… Chặn số…”
Cương: “Tại anh đang có chuyện, chứ không là anh qua dập em chết á…”
Trang: “Hi hi… Ghét anh quá à… Thôi em biết rồi… Đi làm đi anh…” – nói xong, chị gửi cho anh hình trái tim đỏ chót.
Cương cũng gửi cho chị emoji đỏ mặt. Rồi anh lết xác lại gần chỗ bàn bếp, ngồi xuống… Nhìn 2 thân hình nhỏ bé mà dễ thương của Ngọc với Ý đang mới bắt đầu nấu ăn. Mà nấu cho 4 người lận. Anh chợt nhớ ra Dung còn ở trên phòng, anh nói với 2 chị em:
“Anh lên thăm Dung cái nha mấy em…”
Ý thì nhìn qua cười, rồi gật đầu. Còn Ngọc thì quay mặt qua với vẻ hơi ngờ ngợ, kiểu như sợ anh lên đó hay sao. Nhưng em cũng “uhm”, rồi nói:
“Có gì lát anh kêu chỉ xuống đây ăn luôn nha…”
Cương: “Mà phòng Dung là phòng nào em… 1 trong 2 phòng lớn nhất hả…”
Ngọc: “Dạ đúng rồi anh! Phòng bên phải đó…”
Cương cũng “uhm”, rồi anh đi lên lầu. Thực sự bây giờ, anh cũng không còn ngại nếu như đối mặt với Dung. Do hôm qua, nhìn thấy thằng cướp tính đâm Dung, vẻ mặt sợ hãi của chị làm anh thấy thương hơn là mọi bữa. Thấy chị cũng hiền, có điều hơi tỏ vẻ né né Cương cái gì đó, nói thẳng là coi Cương như gì đó chướng chướng, không ưa. Mà thôi kệ. Cứ thăm chị cái rồi đi xuống, cũng chả bị cắn đâu mà sợ…
Cương đứng trước phòng Dung và gõ cửa vài cái. Anh đứng đợi… chừng 10s sau, cánh cửa mở ra. Bình thường anh chả để ý Dung mặc gì đâu, nhưng bữa nay mới chiêm ngưỡng được dung nhan của chị trong cái quần thun xám dài, với 2 sợi dây buộc thắt nơ trước bụng. Cái áo thun 2 dây, bản to, màu đen dài qua khỏi rốn. 2 bầu ngực trắng nõn và to 1 cách kỳ lạ của chị đang đội lên cái áo thun… tuy nó không bự bằng của Huyền, và thứ làm Cương nứng và nóng hết cả người, chính là 2 đầu ti đang nhô ra giữa 2 bầu ngực của người chị lạnh lùng đang đứng trước mặt Cương.
Cương đứng đơ người trước cơ thể đầy gợi dục của Dung, rồi nhìn lên đôi mắt sáng, nâu đen… kết hợp với cặp lông mày đậm mà hơi ngang ngang… Tổng thể gương mặt chị, vừa đẹp, vừa hiền, vừa tròn tròn dễ thương. Cương muốn đè chị ra mà xoa bóp… Nhưng biểu hiện của chị bây giờ là ngạc nhiên khi thấy Cương. Chị chưa nói gì mà nhìn anh, nên anh:
“Dạ… chị Dung… Em lên thăm chị chút…”
Mắt chị chợt hơi chuyển qua trạng thái mơ mơ, màng màng, buồn buồn… rướn đầu nhìn xung quanh. Bỗng nhìn xuống bàn tay đang băng bó của Cương, chị bặm môi lại và nói:
“Em mới ở viện về đó hả?”
Cương lần đầu tiên được cô gái, bà chị như hotgirl hỏi thăm mình với một tông giọng phải nói… rất dịu dàng, hơi trầm trầm nhưng lại nữ tính… muốn tan chảy thằng ku ở dưới. Nóng quá mà…
Cương: “Dạ, em với mấy người kia về hồi 8h mấy rồi chị. Nãy giờ lu bu nên rãnh rồi mới thăm chị chút.”
Dung ngước lên nhìn mặt Cương, rồi lại nhìn xuống bàn tay bị thương kia và hơi nhoẻn miệng cười rồi nói:
“Cảm ơn em nha… Thôi đi vô ngồi chút đi…”
Được “người chị lạnh lùng mà sexy” lần đầu nói chuyện, rồi còn mời vào phòng, Cương tưởng mình đang mơ. Anh phải cắn chị… à không… cắn lưỡi mình một cái coi nó còn dai không, để biết mình trong mơ hay đời thật…
Eo chị cũng có nét cong cong không phệ hay mỡ màng, cặp mông không quá bự nhưng đủ để thấy nó ngoe nguẩy, tưng tưng khi Cương đi đằng sau nhìn vào. Còn 2 bầu ngực to bất thường so với cơ thể chị, nên dù đi đằng sau, anh vẫn thấy nó lấp ló hết bên này tới bên kia… giống như chơi “hước hà” với Cương vậy. Còn thằng ku bên dưới, nó cứ độn cái quần ra 1 đường dài từ 2 bầu tinh, chạy lên chỗ gần rốn. Cũng may cái áo thun anh nãy mới thay vô, nó dài nên che được cái “đường u nho nhỏ”.
Dung ngồi trên giường, nhìn mặt Cương, rồi chị lại nhìn xuống đâu đó dưới nền đất… không nói gì. Cương ngồi lên 2 chân đang quỳ dưới đất, hỏi:
“Chị có…”
“Ngồi lên giường chứ quỳ dưới chi Cương…” – Cương chưa kịp hỏi thì chị cắt ngang lời.
Anh cũng cười “Hm… hm…” rồi ngồi lên giường, cách xa chị cả 1m, và anh hỏi:
“Chị…”
“Làm gì ngồi xa vậy… Sợ chị hả…” – Cương lại tính hỏi mà lại bị chị chen ngang.
À mà thôi… tuy Dung chen ngang lời của anh, nhưng ý chị muốn anh tự nhiên, ngồi sát chút mới đàm đạo được chứ. Nên thực sự Cương rất… nóng trong người. Vì người đẹp cho ngồi sát bên mà. Anh nhích lại gần chị, bên trái của chị. Rồi anh hỏi:
“Chị có…”
“Đưa cái tay chị coi được hông Cương…”
Má… chắc mấy đọc giả nổi điên lắm đây… Nhưng Cương thì không. Anh ngồi nhích thêm chút cho tới khi cách chị chừng nửa mét. Cương đưa cánh tay trái qua bên phải cho chị coi…
“Ah… Xiiiiiít…”
Cương chợt đau điếng khi Dung bất ngờ nắm bàn tay anh lôi về phía mình, giờ anh gần như ngồi cách hông chị có vài cm do phản xạ nhích người qua theo cánh tay. Dung hết hồn:
“Oh… Cho chị xin lỗi… Tại em cứ ngồi xa xa chị… Có sao hông…”
Cương đau thiệt, anh bặm môi chờ cho bớt đau chút, tính nói chuyện… Bỗng anh cảm nhận có cái gì ấm ấm để nhẹ lên vai anh. Cương hơi quay đầu qua, thì thấy Dung đang đặt bàn tay lên vai mình… Úi tự nhiên hết đau luôn bây…
Cương vừa đỏ mặt (nóng mặt đúng hơn), vừa nói:
“Hông sao đâu chị…”
Dung phì cười 1 cái: “Em làm như sợ chị đánh em hay sao mà cứ né né vậy…”
Lần đầu tiên thấy người chị hotgirl cười với mình, và còn nói chuyện có chút vui vui… Cương như tan chảy nước. Anh đơ ra nhìn chị luôn… Lát sau không biết mấy giây, chắc 5s, chị kêu:
“Ê… em… bị gì vậy… Em…”
Cương đang ngu mặt ra thì chợt tỉnh lại như bình thường. Anh la:
“Dạ không có gì… Tại đó giờ chị với em ít nói chuyện nên em thấy lạ hoi…”
Tới đây, chị cúi mặt xuống nhìn cái nền đất. Không ngờ Dung coi trọng cái nền đất hơn bản mặt thằng Cương dâm. Nhìn gì nhìn hoài à… Ghét ghê ớ… Đè ra… (thoi thoi nhịn… nhịn…)
Thấy chị không nói gì nữa, Cương mở lời:
“Hôm qua giờ, chị có sao hông?”
Dung bặm môi, đưa tay lên che miệng hờ, rồi Cương thấy hình như mắt chị hơi rưng rưng nước nhờ… nước mắt… Trời thần thiên địa ơi… Lần đầu anh thấy “người chị lạnh lùng biết khóc”, anh thấy mừng… á quên… buồn theo đồng cảm gì đâu đó chứ lại…
Chắc cái ông thần tinh đang ban cho anh sức mạnh và nghị lực. Anh liều mình, ngồi đụng sát vô hông chị Dung, rồi choàng tay phải ôm lên vai chị bên kia. Cương nói:
“Chị… Hôm…”
Chưa kịp làm hay nói gì, đột nhiên Dung nhìn qua Cương, rồi tự nhích người xa ra khỏi anh gần nửa mét. Tay đang ôm vai chị cũng tuột ra luôn.
Cương lúc này đúng thực sự là bị tự ái rồi đó. Anh nhích người ngồi xa chị, mắt anh cũng hơi rưng rưng nước mắt (nói chung là tự ái chảy nước đi, cho nó gọn). Xong anh nói:
“Dạ thoi… chắc chị cũng không sao rồi ha… Có gì lát ở dưới nấu đồ ăn xong… em kêu bé Ý hay Ngọc gì đó kêu chị…”
Nói xong, Cương đứng dậy nhanh, rồi quay người đi ra cửa… Chợt vừa có bàn tay nắm áo anh giữ lại, vừa có giọng nói:
“Cương… Đi đâu dạ…”
Thiệt tình chứ… Cà nhấp cà nhấp… riết thằng nhỏ chảy nước mắt luôn. Cương chưa quay lại hẳn, mà lấy tay không bị thương (thoi nói tay phải bà nó luôn cho lẹ), anh lấy tay phải chùi nước mắt đi, chứ không mà quay lại để Người chị lạnh lùng thấy nữa… mất hình tượng bê đê sao. Cương chùi bớt nước nhờn… ả lộn… nước mắt đi, thì quay lại nhìn chị Dung… Cũng há mỏ tính nói gì đó thì:
“Bộ em khóc hả… Chị chưa làm gì em mà sao ngộ dạ… hả…”
Chùi thì chùi chứ, mắt đỏ lòm, nhìn là biết rồi Cương ơi… Anh nói:
“Hông có, tại đau tay nên khóc chị… hm hm…”
“Thôi lại đây ngồi… Ngồi đây đi… Nè… nè…” – Dung vừa nói, vừa vỗ vỗ lên cái khoảng nệm kế bên chị chừng nửa mét.
Cương hít nước mũi cái, rồi lết cái thây ngồi từ từ kế bên chị, kiểu như sợ bị cắn thiệt… hay cho bợp tai hổng chừng… Cương giờ ngồi im luôn, không thèm nói nữa. Mắc công bị chặn họng hoài… Tự ái bỏ về nhà mẹ tự kỷ luôn à…
Dung: “Đưa tay chị coi…”
Cương: “Dạ hông sao chị… Để em…”
Dung chen ngang: “Giờ đưa hông…”
Cương bị đàn áp, anh từ từ đưa bàn tay bị thương qua cho chị. Ngạc nhiên cái, là chị nắm cổ bàn tay đó, rồi kéo nhẹ qua, vô tình làm người bên phải anh ép sáp vô người chị. Nhưng lần này chị không né anh nữa, mà chỉ tập trung nhìn vô bàn tay của Cương. Anh nhìn lên mặt chị, vẻ đẹp của chị, hơi ấm từ người chị tỏa ra rất thâm hậu, làm anh cũng nóng theo rất nhiều. Chị liếc qua nhìn mặt anh cái, rồi nhanh nhìn lại bàn tay anh, và hỏi:
“Hôm qua sao em liều quá dạ…”
Cương tính xạo xạo kiểu như “đó là trách nhiệm của em mà chị”, hay “Úi… tại em làm vậy cho vui thôi chị ui…”… nhưng không, anh khai thiệt luôn:
“Em thấy chị hoảng loạn, nhìn chị giống như nghĩ mình sắp chết tới nơi… Em chưa tiếp xúc với chị nhiều, nhưng mà tự nhiên thấy 1 người nhỏ con, rồi phụ nữ nữa… mà bị thằng kia nó đâm vô. Em vừa thương chị, vừa sùng máu… nên mới bất chấp để đập nó… Nói thật là lúc quăng nó xuống cầu thang, là em muốn cho nó chết luôn đó. May sao nó chưa bị.”
Lúc này, Dung cũng tự nhiên choàng tay qua người anh, đặt bàn tay lên vai kia của anh, tay còn lại, chị để lên đùi anh, rồi xoa nhẹ, và cười phì rồi nói:
“Thôi được rồi em… Giờ chị cũng không sao đâu… Chỉ có tối qua tới giờ… chị còn hơi sợ sợ, nên không có tâm trạng đi làm.” – Chị lại nhìn qua Cương khi anh nhìn vô mặt chị. Rồi chị lại nhìn qua bàn tay bị thương, cầm nhẹ lên mấy ngón tay của anh rồi hỏi:
“Sao… Tay đau lắm không…”
Cương: “Dạ có rát rát… Mà chị nắm nên nó đỡ… Hm hm…”
Bỗng chị xô nhẹ người Cương một cái, rồi che miệng cười. Đúng thiệt lúc này, nhìn “người chị lạnh lùng” chuyển thành “cô gái tươi tắn”… anh hết thấy đau đớn hay tự ái gì nữa hết. Cương bật lời ra:
“Lần đầu thấy chị cười vậy đó… Ngộ…”
Dung xô anh thêm cái nữa rồi cười “Ha ha ha…”. Và chị hỏi:
“Bộ chị cười ngộ lắm hả… Hm hm…”
Cương: “Dạ… thật sự là hồi trước thấy chị hơi có gì đó như né né em… Em nghĩ chị ghét em… Em cũng hơi buồn… với hơi ngại nhìn chị nữa… Bởi nay như vầy… Em thấy ngộ… Hm hm…”
Dung giờ lại ngưng cười, mặt chị cũng hơi nghiêm túc, chị nói:
“Cương nè…”
Cương: “Sao chị…”
Dung: “Chị nói này ra, không biết em có giận chị không, thì chị cũng chịu…”
Cương: “Uhm… Chị làm gì đâu mà em giận. Có hồi nãy tại thấy chị né em dữ quá… nên em tự ái…”
Dung: “Né gì mà né em… Con trai gì dễ tự ái quá ha…”
Cương: “Thôi chị nói đi… Chị tính nói gì…”
Dung: “Là vầy… thật ra đó… Đúng là hồi trước chị có né em thiệt. Nói chung là không thích… em hiểu hông… Thấy em sao sao đó… Nên chị không thích tiếp xúc với em… Chứ mấy người kia chị cũng bình thường chứ có gì đâu.”
Cương: “Vậy giờ còn “không thích em” nữa không… Mà em làm gì chị đâu mà chị vậy…”
Dung: “Chị um… chị ơ… nói thẳng là không có thích cái giới của em. Hiểu hông Cương…”
Cương: “Oh… Vậy chị không thích con trai hả… Em thấy ngộ luôn đó…”
Dung đánh vai Cương 1 cái, rồi: “Không phải… Tức là chị không thích mấy đứa gay đó… Hiểu hiểu không…”
Chu cha… Ui thần linh ơi… Ui cái slowmotion tối ngày quay vô mấy cái bản mặt diễn viên rồi hết bà nó 1 tập phim ơi… Cương ngộ ra được chân lý, 1 sự thật mà chính anh còn phải tức cười. Trong lòng Cương nổi lên một tràng cười “ha ha ha ha…”…
Không biết Cương đang bay vô thế giới nào đó trong vòng bao lâu. Chợt nghe tiếng:
“Cương… Em… sao vậy Cương!”
Thì anh mới tỉnh lại với hiện tại. Anh vừa vuốt vuốt lấy mũi, vừa cười nhăn răng như không ra tiếng. Tới nỗi sợ chị thấy con sâu đục khoét mấy cục canxi trong miệng, mà anh phải quay người qua bên trái, ụp mặt vô nệm giường rồi cười khúc khích. Tới khi nghe chị:
“Cương… sao vậy em… Cương…”
Thì anh quay lên nhìn chị, mặt mày đỏ ké như mới nốc cả chục lon bia. Và anh phì cười ra gió… Dung thấy vậy, chị không nhìn Cương nữa, mà nhìn chỗ khác mà nói:
“Chị nói vậy đó… Em không thích chị thì cũng không trách em…”
Cương nhìn qua chị rồi cứ cười tủm tỉm. Dung tò mò, phải nhìn vô mặt anh. Chị lại nói:
“Cái gì vậy em… Là sao vậy Cương…”
Cười nãy giờ, tưng cả người, đỏ cả mặt. Anh cảm thấy liều mạng hơn. Cương bỗng nắm tay chị Dung, bóp nhẹ lên đó rồi nói:
“Vậy là chị không ghét đàn ông con trai đúng hông?”
Dung ngờ ngợ, như chưa hiểu gì:
“Ờ… ờ ờ… Mà ý em là sao…”
Cương vừa cười vừa nói: “Em đàn ông, trai thẳng chị ơi… Tại Tuyền rồi mấy người kia cứ kêu em bóng bóng nên chắc chị tưởng vậy thôi. Em đàn ông mà…”
Dung: “Hả… Sao vậy được… Bữa đầu chị thấy em còn mặc váy mà… Rồi thấy em nói chuyện với đàn bà phụ nữ mà không ngại gì luôn đó. Giống mấy tụi gay mà trước chị thấy nữa… Với… với nét mặt em cũng giống con gái mà… Sao kỳ vậy…”
Cương: “Em nói vậy đó… Chị không tin… em cũng không biết nói sao hết luôn á…”
Dung: “Phải không em… Chị không thích em nói vậy để chị khỏi né em nha…”
Cương: “Thiệt chị. Em có cảm giác với con gái mà. Chứ đâu có cảm giác với con trai đâu.”
Dung: “Nhưng mà… bộ mấy người kia cũng không biết em con trai hay gay hả…”
Cương nghĩ, nếu nói ra, thì chị sẽ hỏi “sao nó biết em chắc chắn là con trai”, rồi không lẽ lại tự khai là mình đã ăn nằm với mấy người kia rồi. Nên thôi, trả lời nước đôi:
“Dạ… Thì em cũng nói thẳng em là con trai thẳng… Mà người ta cứ la em Bóng. Nên thôi… Ai tin hay không. Em cũng kệ… Với mấy người kia, em thấy người ta cũng vui vẻ, với 2 bên có cảm tình với nhau, nên thôi em chả quan tâm người ta tin em là giới nào hết. Thấy vui là được rồi chị…”
Dung có vẻ còn nghi ngờ anh. Anh chỉ nói vậy thôi, chứ không nói thêm nhiều… lộ ra mất công. Rồi lúc chị tính nói thêm gì, thì nghe:
“Cốc cốc cốc…”
Cương: “Chắc ở dưới kêu mình ăn cơm đó chị… Thôi đi xuống đi rồi tính sau. Hm hm…”
Cương nắm tay chị, lôi ra cửa. Đó là Ý, em lên kêu 2 anh chị xuống ăn cơm. Cả 3 cùng đi xuống bếp, nơi có Ngọc đang đứng dọn từng thứ, từng thứ ra bàn ăn… Ngọc thấy Dung mới hỏi:
“Sao rồi, chị đỡ chưa…”
Mặt Dung vẫn còn đang đăm chiêu, như suy nghĩ về Cương cái gì đó. Tới khi Ngọc hỏi lần nữa:
“Chị Dung… Đỡ chưa mà sao mặt nhìn ngộ vậy…”
Dung: “Hả… em… Ờ… hông sao em…”
Ngọc liếc nhìn Dung và Cương, không biết em nghĩ gì, nhưng cũng kêu 2 anh chị và Ý ngồi ăn cơm… Trong bữa ăn, Dung cứ nhìn Cương rồi lại nhấp nhấp vài miếng nhỏ thức ăn. Cương nhìn qua Dung, thì chị cúi xuống nhìn chén cơm và nhai nhai mấy hột cơm trong miệng. Anh mới “đánh lạc hướng dư luận”:
“Anh ở ké mấy bữa, để chị Huyền kiếm được phòng trọ, rồi anh đi. Có gì để anh phụ nấu ăn rồi mua đồ dự trữ nha. Cấm ai cãi…”
Ngọc: “Trời ơi ông nội… Ông ở đây mà dám ra lệnh cho chị em tụi tui ha… Bị như vậy là ở yên đó… không có cần ông phụ gì đâu ha…”
Ý vừa nghe, vừa nheo mắt cười thấy thương luôn á. Cương quay qua chọc tiếp Ý:
“Còn em nữa… Cười gì… Chị em nạt anh như con đẻ mà ngồi cười… Ngon ha…”
Ý trố mắt nhìn Cương rồi “Chát” anh một cái ngay vai. Cương than thở:
“Sao anh toàn bị mấy đứa đánh đập quài vậy nè… Vậy sao ở…”
Ngọc: “Anh coi chừng tui đập cho anh khỏi đi đâu hết à… Hên là cái tay như vậy…”
Cương: “Bà chằn…”
Ngọc: “Kệ tui, miễn có người thương tui được rồi… Hớ…”
Nghe vậy, anh thọc chân dưới bàn qua, kẹp ngón chân nhéo nhẹ em nó. Ngọc nghiêng người cúi xuống nhìn, rồi đá cho anh 1 cái rồi nói:
“Ha… nói không lại rồi đá tui ha… Đập chết bây giờ á…”
Bé Ý nhìu chuyện cúi xuống nhìn, rồi cười tủm tỉm… Ngọc chắc không tò mò, nên chỉ nhìn 2 đứa ghẹo nhau vậy thôi.
Cương chỉ “Hứ…” lên cái rồi cười cười ngồi ăn tiếp. Một lát sau, anh nhích bàn chân từ từ tới gần chân Ngọc. Mới chạm tới ngón chân em nó, em trợn mắt nhìn anh. Nhưng anh không nhéo hay chọc gì Ngọc thêm, mà cứ từ từ… từ từ dùng chân mình đè lên bàn chân đang để yên của Ngọc. Rồi anh vuốt nhẹ lên chân em. Chắc Ngọc biết anh không phải chọc ghẹo, mà đang muốn “sờ” em, nên em nó để yên. Lát sau, anh dùng 2 ngón chân để kẹp nhẹ lên ngón chân cái em nó… xong thấy em cũng kẹp nhẹ lại. Vậy là anh biết rồi. 2 bàn chân cứ cọ xát, âu yếm lẫn nhau… tới nỗi Ngọc như không còn chú tâm để ăn nữa, mà cứ gắp vài hột cơm, vài miếng đồ ăn nhỏ để nhai nhín nhín cho có lệ… Cương cảm giác bàn chân 2 đứa như nóng lên, đang sưởi ấm cho nhau… và nó làm anh nứng. Chợt anh thả nhẹ chân em nó ra, rồi lùa lẹ cơm vô miệng nuốt mà không thèm nhai. Liếc nhẹ lên, thấy em nó cũng vậy… và 2 đứa cũng chả biết 2 người còn lại có biết gì không… kệ luôn.
2 Đứa ăn nhanh nhất, rồi cùng nhau dọn bớt chén dĩa, để ra bồn rửa. Cương quay lại nhìn Ý với Dung rồi nói:
“2 Chị em ăn xong nhớ để đây để em rửa nha. Thọc tay vô rửa là đừng có trách…”
Ý với Dung tròn mắt nhìn anh. Ngọc với giọng qua:
“Bị vậy còn tài lanh quá ha… Để đó em rửa…”
Cương: “Em đi lên ngủ nhanh, lát đi làm nữa… không có cãi…”
Ngọc: “Ah… Mới vô ở ké mà ra lệnh tui ha…”
Ngọc thò chân qua đá cho Cương một cái “bốp” ngay mông. Cương nói:
“Anh thấy đàn bà phụ nữ yếu ớt nên không đánh nha… Đừng có mà thấy không chống cự rồi làm tới…”
Ngọc bất chấp, đá anh thêm mấy cái nữa… anh cũng không chống trả lại. Còn 2 chị em ở dưới, nghe tiếng phì cười của ai đó, rồi ho sặc sụa… Cương quay lại… Chị Dung sặc cơm.
Cương hết hồn chạy lại, khom người xuống hỏi:
“Chị… Có sao hông…”
Dung chỉ lắc lắc đầu, rồi ôm ngực. Cương vội chạy tới tủ lạnh rót ly nước nguội rồi đưa chị uống. Ngọc với Ý cũng xúm lại coi, sợ chị bị mắc nghẹt. May mắn, chị cũng không sao… Cương hỏi:
“Ăn được nữa không chị…”
Dung: “Thôi chị xong rồi… Để chị dọn cho…”
Cương: “Hoi để em…” – Cương gom vội mấy cái chén dĩa của chị.
Dung cố đứng dậy tính làm, thì Cương gằn giọng:
“Chị… Để đó…”
Ngọc chợt ngồi lại ghế và nhìn Cương ngơ ngác. Ý với Ngọc nhìn Cương không biết đang nghĩ gì, nhưng cứ đứng đơ ra như gặp chuyện lạ vậy. Rồi Cương dùng 1 tay, dọn sạch cái bàn, vì Ý cũng đã ăn xong rồi. Anh nói:
“Ý với Dung đi làm gì làm đi! Để em với Ngọc rửa dọn cho… Đi đi…”
2 người nghe xong, Dung thì lủi thủi đi lên lại lầu, còn Ý lên lại phòng khách ngồi. Cương với Ngọc đứng rửa chén và lau dọn… Lát sau, Cương đứng kế bên Ngọc rồi đánh hông qua phía Ngọc, là em bị hất nhẹ qua 1 bên. Em nó cũng nhích lại gần rồi đáp trả đòn. 2 Đứa cứ giỡn qua giỡn lại như con nít. Một hồi, anh quay qua hôn “Chụt” lên má Ngọc, làm em hết hồn, nhìn anh, rồi nhìn qua Ý trên phòng khách. Ngọc nói:
“Anh quậy quá nha… Đánh anh chết giờ…”
Cương: “Dễ thương mới quậy đó! Hi hi…”
Ngọc bặm môi, giơ tay để hù đánh anh, xong bỏ tay xuống rửa chén tiếp. Cương mới hỏi Ngọc:
“Em biết chị Ngọc thích ăn hay uống gì hông? Anh tính mua đồ lên an ủi chỉ…”
Ngọc: “Wa… Bữa nay biết chăm sóc chị em tui luôn… Mà sao anh nói chuyện được với chỉ hay vậy…”
Cương: “Hay là sao… Thì anh nghĩ chắc Dung còn hoảng loạn, nên lên hỏi thăm bình thường thôi, có gì đâu…”
Ngọc: “Chắc anh chưa biết… Mà thôi không nói… Mắc công anh buồn…”
Cương: “Gì mà buồn… Nói đi mà… Mốt anh làm đồ tặng em nhìu nhìu…”
Ngọc: “Hông… Cái này nghiêm túc… Nói không được đâu… Mắc công anh với Dung lại khó ở với nhau nữa.”
Cương biết ý Ngọc là gì rồi, nhưng anh vẫn hỏi cho em nó nói:
“Không nói vậy thôi anh kiếm phòng trong chìu nay rồi dọn ra ở… Chứ cứ giấu giấu, anh khó chịu…”
Ngọc: “Anh này hay quá… Người ta muốn anh khỏi lo chứ có ý giấu gì đâu…”
Cương: “Em giấu, anh còn lo hơn chứ ở đó. Thà nói luôn cho rồi, người ta còn biết đường né… không thôi nhìu khi còn tệ hơn à…”
Ngọc thở dài 1 cái, rồi nói nhỏ:
“Chị Ngọc hông có thích gay đâu…”
Cương: “Vậy hả… Hèn chi, anh thấy chỉ hay né né anh sao đó… Mà em có nghĩ anh gay hông…”
Ngọc: “Hơ… Ai biết anh… Mà nhìn anh là gay cái chắc… Hí hí…”
Cương: “Ờ… lát lên phòng là biết anh gay hay không ha…”
Ngọc trố mắt lên, rồi đá Cương thêm cái nữa:
“Đang có người ở nhà đó nghe chưa… Ghét…”
Cương: “Hơ… Thôi dọn dẹp lẹ rồi lên nghỉ đi. Anh cũng kiếm chỗ nào ngủ cái…”
Ngọc: “Sao nãy nói lên phòng em mà… Thôi ngủ ở trển đi…”
Cương: “Thoi, lát bé Ý lên hết chỗ, tội nó.”
Ngọc: “Bộ anh tính chiếm hết cái giường hả. Nằm sát vô cho nó nắm nữa. Chứ nằm dưới đây nóng chết.”
Cương: “Uhm. Vậy cũng được…”
Ngọc: “Thôi ra đi ông nội… Để tui rửa cái nữa xong. Ông đứng đây chắc tới mai quá…”
Cương: “Em đợi đấy!” – Rồi anh đi lên phòng khách, ngồi kế bé Ý. Ngọc lườm lườm nhìn anh như kẻ thù, muốn nhào vô đánh lộn luôn chứ.