Vẽ tranh
Chương 50
Tới lượt Cương tính tiền, anh để hết đồ lên cho bé thu ngân quét mã. Bé nó cũng nhìn lên bàn tay Cương chằm chằm, rồi lại hỏi:
“Ủa… tay anh sao băng bó ghê vậy…”
Cương thở dài, ngẻo đầu qua nhìn Chi với vẻ mặt như “nữa hả trời”. Chi che miệng cười khúc khích. Thôi, theo phép lịch sự nên anh đáp:
“Anh lột bưởi… bị đứt tay đó em…”
Tự nhiên Chi đánh vai anh cái bốp. Bé thu ngân nhìn 2 đứa mà ngơ ngác…
“Trời ơi… Anh lột kiểu gì mà ghê vậy…”
Cương: “Bưởi nhà người ta… Chắc anh ăn lén nên bị nghiệp quật em ui…”
“Há há há há…” Chi nó cười thấy sợ luôn.
Mấy người xung quanh cũng nhìn qua. Bé thu ngân xinh xinh che miệng cười, không biết nó hiểu gì không. Ròi hỏi:
“Hèn chi… Thấy anh mua trái nào cũng có… thiếu mỗi trái bưởi… Hm hm…”
Cương: “Ùa em… Trái khác cầm vừa tay nên chắc hông đứt nữa.”
Bé thu ngân: “Vậy là giờ hết dám ăn trái bự đúng hông… Thôi ăn trái nhỏ ngon hơn nè. Bự đâu phải tốt đâu… Hi hi…”
Cương nghe bé thu ngân nói, anh mới nhìn vào ngực em nó. Đúng thật là có 2 trái lê Nhật đang dính trước người em. Chắc giờ em nó mà cho… Cương cũng hái ăn luôn chứ ngại gì. Thấy bé nó giống “thu tinh” hơn “thu ngân” á…
Tính tiền hàng của Cương xong. Anh đứng chờ cho Chi xong xuôi để đi chung với em nó ra ngoài. 2 tay anh vác 2 túi nylon tổng cộng nặng cả chục kg. Anh nói:
“Bữa nào rảnh, 2 tụi mình đi uống nước nha…”
Chi hí hửng: “Hi hi… Dạ… Để bữa rãnh, em kêu anh, chứ em bận chạy hoài à… hi hi…”
Cương: “Uhm. Thoi anh về nha… Bye…”
Chi cũng lắc tay mà tạm biệt anh. Cương thấy tội. Cô gái nhìn cũng rất dễ thương… vậy mà bị chồng bạo hành ra như vậy. Nói chung cũng nể phục em nó vì nghị lực sống. Chứ gặp mấy quý cô tiểu thư… chắc nằm tự kỷ ở nhà mà than thân trách phận.
Cương leo lên cái xe Tào, chạy về phía động banh thân thuộc. Tự nhiên nhìn thấy thân hình chubby của Chi shipper, anh lại nhớ tới Thủy… cô gái ăn nằm cả đêm với mình mà lại quên add sđt. Và từ Thủy, lại nhớ tới thằng bạn tên Lộc vì giờ này còn chưa trả xe cho nó nữa. Thôi để mai đi… Xong cuối cùng, một cảm giác âm ấm lại tràn vào trong tâm hồn nhạy cảm của thằng ku… nhà banh đã tới.
Cương không có chìa khóa, nên việc duy nhất có thể làm, là bấm chuông. 1 lát sau, dáng vóc một cô gái lon ton đi ra.
“Anh về rồi đó hả…” – bé Sương.
“Ừa… Cầm trái cây vô phụ anh nè…”
Vừa nói xong…
“Cái gì đó… Đứa nào dạ bây…” – Huyền dâm công chúa te te đi ra.
“Hi hi hi… Chị coi ảnh mua cả đống luôn nè…” – Sương quay qua nói với Huyền.
Huyền hình như đang bận cái đầm ngủ mà nhìn ngắm xung quanh Cương, rồi la:
“Trời ơi… Mua gì dữ vậy cưng… Mà có mua bưởi, mua dưa gì không á…”
Cương: “Hớ… Nãy la ở nhà có đầy mà… mua chi má…”
“Há há há há…” – Sương đánh vô vai Cương mà cười muốn xỉu.
Huyền: “Ờ… Lát vô má biểu nha con… Xớ…”
Huyền với Sương thi nhau bê 1 đống trái cây Cương mua vô nhà. Anh dắt xe vô sân rồi khóa cửa lại. Vừa đi vừa mở điện thoại ra… thấy tin nhắn của Chi bđs:
“Chị về rồi nha… Nhắn tin rồi luôn đó…”
Thấy tin nhắn cách đây cũng hơn nửa tiếng, Cương nhắn lại:
“Em mới đi sthị mua đồ về…”
Chờ mấy chục giây ở hiên nhà, thấy chị chưa nhắn lại, nên anh đi vô trong bếp luôn. Bây giờ cũng hơn 20h00 rồi. Vừa bước chân vô phòng khách…
“Ủa… sao không mua bưởi đi Cương…” – Minh ngồi ở bàn bếp vọng lên.
Cương: “Nha nha… Cái chị này nha… Kêu ở nhà có rồi… giờ tui về tui bứng bưởi nè nha…”
Cả đám cười nháo nhào lên. Anh để ý Dung chỉ mỉm mỉm nhưng không điên cuồng như mấy chị em kia. Chắc cười để che đi sự mắc cỡ, chứ anh làm gì diễn hài thành công dữ vậy.
“Trời ơi… Cả đống đứa ở đây nè… Muốn bứng gì bứng… Ai cấm đâu…” – Minh to tiếng xúi dại.
“Em hông phải bưởi, khỏi lo… Hi hi hi…” – Sương kêu lên.
“Rồi… vậy có mình bà chứ ai…” – Huyền ám chỉ Minh kế bên khi đang soạn trái cây ra.
“Hông nha… Chị không phải bưởi nha… Bự như con Huyền mới bưởi nha…” – Minh đưa đẩy.
Huyền: “Bà thôi nha… Nghĩ sao tui bưởi… Hử hử…” – Huyền vừa nói, vừa ưỡn bộ ngực vô mặt Minh.
“Vậy thoi… Chắc còn đứa nữa nè…” – Minh nói, mà nhìn qua Dung.
“Em hông biết gì nha… Thôi em lên phòng…” – Dung né tránh khi biết mình là nạn nhân đang bị ám chỉ.
Huyền: “Ey… Ăn trái cây thằng Cương mua rồi đi đâu đi… Chưa gì hết…”
Dung nhìn Cương mà cười bẽn lẽn. Xong lại ngồi yên đó không nhúch nhích. Cương nhảy vào cứu chị:
“Ai bày ra vụ bưởi dưa gì là em bứng người đó à… Hông nói nhìu… Chị Minh… ra đây…”
“Hoi… Thằng này nhây quá à… Hỏng chơi nữa…” – Minh đỏ mặt mà lảng mắt đi chỗ khác.
Huyền: “Rồi vụ nhà cửa sao hả cưng… Thấy được hông…”
Cả đám nhìn Cương, thấy mặt anh không vui lắm, Minh lên tiếng:
“Rồi… nhìn mặt là biết luôn… Dễ gì chịu đúng hông…”
Cương thở dài:
“Nhà thì cũng bình thường, mà thấy nó xa chợ, xa trường… với giá cũng không mắc hay rẻ gì. Với em thấy nó còn vắng hơn nhà này nữa chị… Ờ… Nãy vô mà nó bít bùng… nóng chảy nước luôn…”
Huyền: “Ủa… Chị nghe bả kể cũng xung quanh cây cối dữ lắm mà… sao bí được ta…”
Cương: “Em không biết nữa… Mà nãy 2 chị em vô trỏng, nóng không chịu được luôn. Giờ mà thêm máy lạnh nữa là tốn điện ghê lắm á…”
Huyền: “Ừa… Nhà tụi chị hên cái là thoáng, nhìu khi có máy lạnh cũng chả thèm xài nữa. Mà trả lời với người ta là ở hay gì không cưng…”
Cương: “Dạ… Em cũng mới coi thoi. Nên hẹn chắc mai trả lời. Để tối suy nghĩ coi sao đã.”
“Mà nhà em quê đây luôn gì… Sao không về ở… thuê trọ chi…” – Minh tò mò hỏi.
Cương: “Dạ nhà em gốc ở đây, mà tại nó không có không gian riêng, em mới phải mướn đó. Chứ nhà em nhỏ xíu à…”
Minh: “Ai biết ku… Thôi ăn bưởi… ủa lộn… ăn trái cây đi mấy đứa… cho thông não thằng Cương cái. Hí hí hí…”
Huyền: “Bà này… Nó bứng cho mất luôn bưởi chứ chọc đi…”
Cương ngồi xuống kế Ý. Em nó với tay lấy vài miếng trái cây rồi đưa Cương. Rồi Huyền nhảy qua chủ đề giá đất, nhà chỗ nào xịn, chỗ nào dơ các kiểu. Cả đám chỉ nhìn chị với Minh nói và ăn vài miếng trái cây trên bàn. Thời gian trôi qua, từng người, từng người cũng dần chiếm lấy một góc riêng dưới tần trệt để “nhìn cái điện thoại”. Cương cũng chui vô phòng Tuyền mà tắm rửa, dọn dẹp, rồi lôi dụng cụ ra vẽ vời cho đầu óc thư thả. Một lúc sau…
“Cốc cốc cốc…”
Cương đang vẽ giữa chừng, thì bỏ dụng cụ xuống mà đi ra mở cửa…
“Ủa chị hả…” – Cương kêu lên khi thấy Huyền trước cửa.
“Đang làm gì đó…” – Huyền hỏi.
Cương: “Đang luyện vẽ chị. Có vô hông chị…”
Huyền không nói, mà lủi thủi đi vô. Anh đóng và khóa chốt lại. Chị mặc cái đầm ngủ màu kem, với đầy mấy cái hình con sâu trên bề mặt, dài từ cổ xuống tới qua khỏi đầu gối. Y như cái đầm bầu vậy.
Cương vịnh sau 2 vai chị rồi đẩy vô giường ngồi. Mới hỏi:
“Bộ sắp có bầu hay sao mà mặc cái đầm này vậy… Hm hm…”
Huyền nhéo tay Cương một cái, nhìn anh:
“Bầu cái đầu em ớ… Rồi giờ sao… cần chị kiếm nhà khác cho thuê hông…”
Cương vòng 2 tay qua người Huyền, một tay để lên eo, một tay ôm lên bầu vú to bự của chị mà dựa cằm lên vai chị nói:
“Mấy bữa nữa cũng bận lắm, em không có thời gian để đi vòng vòng kiếm nữa. Mà thôi chị… Để qua tối nay rồi coi sao… Ai biết… nhìu khi em đổi ý mướn căn nãy đi coi sao…”
Huyền cũng chả nói gì, chỉ dựa má vào má Cương mà nhìn vào bức tường đằng trước. Vẫn cảm giác mềm mềm, dai dai ở bầu ngực bự nhưng không chảy xệ của Huyền. Thấy mặt chị lờ đờ như để phản ứng lại bàn tay Cương đang xoa nắn bầu ngực mình qua lớp vải, anh nói:
“Bóp đã quá Huyền ơi… Em thích hông…”
Huyền vừa thở mạnh, vừa lim dim đôi mắt mà quay qua, chạm chóp mũi vào má Cương. Anh cũng quay lại, 2 đứa chạm trán nhau mà hít khí CO2 của nhau. Huyền thủ thỉ:
“Anh thích bóp của em lắm hả… Hơ… Hờ…”
Cương vừa “uhm…” nhỏ nhẹ cái, là ngoạm lấy môi Huyền. 2 chị em nhai lấy môi nhau. Tiếng thở “Hờ… hờ…” của 2 người phát ra nghe thấy rõ, khi 2 miệng há ra, để cho lưỡi của nhau xoắn vào, ngọ nguậy và mút nhau chùn chụt. Cương đang vén cái đầm chị lên thì…
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng cửa phòng Tuyền phát ra. Ai đó bên ngoài đang gõ liên tục như có gì gấp gáp lắm. Huyền với Cương nhả môi, thả lưỡi nhau ra, rồi hơi cúi mặc cười phì như mắc cỡ. Cương kêu:
“Để anh ra coi có gì nha…”
Huyền gật nhẹ đầu khi vẫn còn cười mỉm mà nhìn vô tường. Cương đi ra, vừa mở cửa thì…
“Ủa… Anh hả… Chị Huyền ở trỏng phải hông…” – Sương kêu anh.
Cương nhìn vô trong, thấy Huyền khom người đi ra từ từ:
“Ờ… Chị nè… Có gì đó em…”
Sương: “Điện thoại chị có ai gọi kìa…”
Huyền với Cương nhìn nhau… rồi chị đi ra ngoài. Cương nhìn theo cái tướng đẫy đà của Huyền mà nuối tiếc vì “đang giữa chừng”. Thôi, đành tiu ngỉu đóng cửa, đi vô lại trong mà “luyện vẽ” tiếp. Chừng 30″ sau…
“Cộc cộc cộc cộc cộc…” – ai gõ nữa trời… biết đứa nào… đè ra đâm cho chết.
Cương lại cửa, mở ra… Huyền nữa… Nhưng có cho, anh cũng hông dám đâm, vì nhìn vẻ mặt Huyền có vẻ lo lắng thấy rõ.
“Đi vô… vô chị nói cái… Trừi ơi…” – chị vừa nói, vừa lắc đầu.
2 chị em lại đóng cửa, lại vô ngồi trên giường, nhưng Cương không dám vắt sữa hay cháo lưỡi gì hết, mà hỏi:
“Gì vậy chị…”
Huyền: “Cái bà chủ nhà ớ… Bả mới gọi đó cưng… Trời ơi…”
Cương im re, chỉ gật đầu cho chị nói tiếp:
“Thứ bảy này bả về đây nè… Nay thứ tư đúng hông… Trời ơi… Vậy em còn có 2 ngày nữa đó… Giờ sao em…”
Cương tròn mắt nhìn chị, tim đập thình thịch, tóm lấy 2 bầu sữa mà mút, bất chấp mọi thủ đoạn… Nhoàm nhoàm nhoàm… (Ai mà vô viên tới mức vậy đúng hông… D)
Cương tròn mắt nhìn Huyền, người toát mồ hôi, mặt hơi tái méc do sợ. Tới giờ còn chưa kiếm được căn nhà ưng ý. Anh nói:
“Em là em cũng 90% không ưng cái nhà hồi nãy rồi đó. Mà giờ dọn vô là đặt cọc cả triệu. Để coi… để coi…”
Lúc này, anh mới nắm lấy tay chị mà vân vê như có gì đó cầm để suy nghĩ thế sự cá nhân. 2 người ngồi nhìn tay nhau 1 lúc lâu.
“Thôi chị… Để thứ sáu… được hay không thì em vẫn kiếm chỗ dọn ra luôn. Còn giờ, để em suy nghĩ thêm cái. Lớp làm đồ án, rồi kiếm phòng… Haaais…” – mặt anh lo lắng mà nói.
Huyền cũng dựa vô vai Cương, bóp nhẹ tay anh, vuốt vuốt, đập nhẹ lên tay Cương… Rồi nói:
“Thoi ráng giữ sức khỏe… Chứ chị cũng không biết giúp em sao… Nha cưng…”
Cương: “Uhm. Kệ… chuyện này của em mà… Để em lo được rồi… Mà chắc để lúc khác em bù cho chị nha… Nha em…”
Huyền đánh nhẹ tay Cương cái:
“Giờ còn em với anh nữa hả… Hm hm… Thôi chị đi ra nha… Vẽ vời gì tiếp đi…”
Thấy chị đứng lên, đi ra cửa, Cương cũng ôm eo chị mà đi theo. Tới ngạch cửa, anh xoay mặt chị lại, mút cái môi căng mọng của chị một cái “chụt”. Chị cũng nhắm hờ mắt lại để hưởng ứng, rồi mở cửa, đi ra ngoài với nụ cười mỉm và có phần hơi buồn ké cùng Cương.
Cương đóng cửa và đi vô trong giường. Nhìn ngắm hết căn phòng… Nghĩ lại… thấy cũng cảm ơn con mén tưng đã dắt anh vào căn nhà này, mới có được nhìu chuyện hay ho trong suốt gần 2 tuần qua. Nhìn về chỗ mép giường, nơi đầu tiên anh “đâm hờ” vào chỗ nhạy cảm của Tuyền khi đang cưỡng hiếp em vì tội vẽ xấu. Cương bật cười một cái. Rồi nhớ lại chuyện với Sương, Ngọc, và cả Huyền nữa.
Thôi… coi như ông trời cho nhiu lấy nhiu. Chắc cuối cùng, anh cũng phải đi kiếm một chỗ khác để thuê nhà, xa hơn đây nhìu. Cũng có phải đi chết đâu mà lo. Chỉ là không còn cơ hội vô đây chơi, hay thậm chí ở lại qua đêm như vậy thôi… Thằng ku khóc khô cả miệng bên dưới… Chán thiệt…