Vẽ tranh
Chương 52
Cảm thấy có một cái gì đó lạnh lạnh, ôm vào cổ chân mình. Cương mở mắt ra thì thấy một cánh tay dài thòng nối dài từ chân anh… cho tới tận cánh cửa. Một cái bóng đen vụt vào đứng ngay dưới chân giường của Cương. Anh xám hồn, người đơ ra nhưng không thể nào nhắm mắt lại được. Bỗng gương mặt trắng bệch từ cái bóng đen lộ ra, dần phình to như cái bánh xe hơi.
“Kực khực khực khực…”
Âm thanh quái dị từ cái đầu trắng hếu phát ra. Cái mỏ của dị vật đó từ từ mở rộng ra, kéo dài tới mang tai, Cương nhìn xuyên được cả 1 mảng tường đằng sau, giống như cái đầu đó bị lủng từ miệng cho tới tận sau ót, nhìn y như cái bánh donut. Cơ thể nó từ từ teo lại, ốm tong teo như cây cột nhà. Chợt bên hông người nó lú ra một đống mảng màu đen, có hình vuông vuông.
“Keeeeeéc… Rầm…”
Thứ dị hợm đó ngã ầm lên người Cương.
“Hớc…”
Cương mở mắt dậy, nhìn thấy cái vách tường trước mặt, nhưng vẫn còn hơi tối tối. Anh quay đầu qua này thấy là cái cửa sổ với tấm rèm kéo vào chưa hết, còn hở một ít, có vài khe sáng âm u chiếu vào. Nhìn lại bên kia, Tuyền đang nằm kế bên anh… nhưng người ẻm thì ngửa ra, tay gác lên ngực anh, chân trong mền gác lên ngay hạ bộ có thằng ku đang bị đè bên dưới… y chang bị núi lục tiên sơn đè lên đó suốt 500 phút vậy. Đúng là cái tướng ngủ đáng ghét của con mén tưng. Chắc hồi nãy, ẻm gác chân, gác đồ lên vậy, mà anh nằm ác mộng thấy cái thứ dị hợm kia ngã lên người.
“Phù…”
Thở phào nhẹ nhõm, Cương với tay lấy cái điện thoại ở tủ đầu giường. Mới có 5h mấy sáng à. Anh để điện thoại qua 1 bên, đẩy nhẹ tay và chân em nó khỏi người, cúi đầu xuống mút nhẹ môi em nó một cái… vẫn còn ngủ mê… anh lại vạch cái mền đang che tới tận cổ em nó ra, một bên vú tròn tròn, phập phồng nhấp nhô theo nhịp thở. Cương mút nhẹ lên cả đầu ti và quầng vú em nó… Tuyền vẫn không phản ứng gì hết. Cái con bé này ngủ như bị xỉn hà… Cương cười phì một cái vì cái tướng ngủ đáng ghét của ẻm. Mới ngồi hẳn dậy, mặc bộ quần áo thể dục, ngắm con mén đáng ghét ngủ vài giây, rồi đi ra ngoài phòng.
Phòng bếp… tối thui, và phòng khách cũng vậy. Đi ra ngoài hiên, thấy trời cũng hơi ửng sáng, màu xám xám mà không khí thì mát mát, hoặc có thể nói lạnh luôn mới đúng. Cương đi ra cửa sân, dùng chìa khóa bé Tuyền để mở ra, luồng qua cửa xong khóa nó lại. Bây giờ anh đã đứng đường… là đứng ngoài đường á… chứ mặt anh thì bà nào thèm quắc vào. Cương bắt đầu đứng trước cửa, khởi động cơ khớp 1 hồi, anh mới bắt đầu chạy lại khúc đường mà bữa trước đã chạy 1 lần. Bình thường thì ông nội này ổng không có rãnh vậy đâu, nhưng do trong người cũng còn lo âu, căng thẳng… cộng thêm ngủ mơ thấy thứ gì không, nên quyết định chạy bộ cho nó mệt, quên đi bớt mấy chuyện xàm xí.
Chạy chắc cũng hơn 1km, chợt nhìn thấy xa xa có dáng một con người, mặc đồ trắng mà quay lưng, đi cùng chiều với Cương, cách chừng mấy trăm mét.
“Úi trời… Đừng nói ma nha…”
Cái giờ chập chờn này là khoảng thời gian cũng chưa gọi là sáng hẳn. Cộng thêm cây cối xung quanh cao um tùm, che bớt ánh sáng mặt trời. Âm khí nhìu là điều hiển nhiên. Sự ớn óc cũng có, nhưng thói tò mò lại lớn hơn. Cương không vắt ku lên cổ chạy về, mà vẫn tiếp tục chạy hướng về phía bóng dáng màu trắng đó. Cái bóng càng lớn dần do anh càng lại gần, thì tim anh càng đập mạnh. Chắc do vận động thôi, chứ cái mặt đàn bà của anh thì làm gì sợ ma. Chợt thấy cái bóng đó nhún nhún lướt đi nhanh hơn, giống như muốn dụ anh tới đâu đó, rồi nhét đất vào miệng dù vẫn còn cách nhau chừng chục mét. Cương tăng tốc dí theo, tới khi còn cách chừng 20 – 30m, thì thôi… Áo trắng, tóc dài… nhưng cột lên giống đuôi ngựa.
“Ui… Sao con ma này điệu dữ bây… Mà thôi nó muốn biến hình gì nó biến… ai kiểm soát được…” – anh nghĩ trong đầu.
Người cũng hơi ớn ớn, sống lưng rợn lên vài cơn. Cương đã cách thứ mà ai cũng sợ đó chừng dưới 10m. Đột nhiên, nó loay hoay gì đó trước bụng khi vẫn còn nhún nhún đi… Cương nghĩ “ih… Đừng nói nó đang móc ruột, tính chọi mình nha…”. Bỗng nó quay người lại, cầm cái bình gì đó nho nhỏ trên tay mà chĩa vào hướng Cương.
“Wá…”
Anh giơ 2 tay lên đỡ, nhắm mắt mà trong đầu kêu lên:
“Trời ơi ăn ruột rồi… Trời ơi ăn ruột rồi…”
“Ủa… Em hả…” – giọng của nữ giới kêu lên.
“Hả… Sao giọng con ma nghe dễ thương, mà quen quen ta…” – Cương nghĩ.
Anh từ từ bỏ tay xuống, đứng một chỗ. Mắt dần mở ra nhìn lên trước. Miệng há hốc:
“Trời… Chị hả…”
Cương thở phào khi biết nãy giờ là chị Dung. Nhìn thấy chị cũng thở dốc, tay cầm cái bình gì đó nhỏ nhỏ mà để lại tay xuống đùi, đứng khom người thở.
“Trời ơi… Làm chị hết hồn… Hờ… hờ… hờ…”
Cương: “Hm hm hm… Trời ơi… Em tưởng chị ma không á… Hờ hờ… hờ hờ…”
Dung: “Ma gì trời… Chị tưởng em cướp… mém chút xịt cay luôn nè…”
Cương: “Hả… Hờ hờ hờ…”
2 chị em đứng thở, lấy hơi 1 hồi… Cương:
“Hm hm hm… Hết chuyện mặc đồ trắng, làm nãy giờ em tưởng ma không á… Hì hì hì…”
Dung lắc đầu: “Ma mà em dám dí chị nãy giờ luôn đó hả… Hm hm hm…”
Cương: “Tại em chưa thấy ma hồi nào giờ. Tính coi lại gần nó sao… Ai dè… Hm hm…”
Dung cười che miệng:
“Hoi ngồi xuống chút đi, mệt quá…”
Rồi 2 chị em ngồi bệt xuống lề đường. Chị hỏi:
“Mà sao nay ra chạy giờ này em…”
Cương: “Dạ… Khó ngủ, nên dậy sớm, rồi em ra đây cho nó thoáng chút chị… Hm hm… Mà chị hay chạy buổi sáng vậy hả…”
Dung: “Hm hm… Cứ cách ngày, chị chạy bộ 1 lần em…”
Cương: “Hm hm… Thường em dậy trễ, nên có thấy chị tập thể dục hay chạy gì đâu… nay mới biết luôn…”
Dung: “Hm hm hm…”
Cương thấy chị không nhìn mình, mà nhìn ra đâu đâu á. Anh mới:
“Hèn chi nhìn dáng chị đẹp ha…”
Dung vẫn nhìn chỗ khác, che miệng cười như mắc cỡ:
“Đẹp gì em… Chị mập lắm… Hm hm hm…”
Cương: “Có eo có này kia… mà mập gì chị… Hm hm hm…”
Dung chúm cái miệng nhỏ xinh lại:
“Này kia… là mỡ đúng hông… Hm hm hm…”
Cương: “Dạ hông… Là… có ngực… có mông đó…” – ảnh vừa nói, vừa diễn tả như cái hình chữ S.
Dung nhìn xuống ngực mình, cười cười không biết ý gì. Rồi chị nói:
“Mỡ không đó em… Hm hm… Nặng lắm chứ hông vui gì đâu…”
Wao… Tự nhiên nghe chị nói từ “nặng”, anh nghĩ chắc chị cũng biết ngực chị bự lắm đây, nên mới than khổ như vậy. Riêng ổng thì không thấy khổ, mà đỏ mặt vì thích thú. Ảnh kêu:
“Em tưởng… Phụ nữ thích bự chứ…”
Dung: “Hm hm hm… Có đàn ông thích, chứ chị hông ham đâu em…” – chị nói mà mặt hơi cúi xuống đất như mắc cỡ.
Cương bạo gan: “Vậy của chị… là tự nhiên hả…”
Dung hơi ngớ mặt ra nhìn Cương… chắc chuẩn bị cho ăn tát.
“Cái gì tự nhiên…”
Cương: “Hm hm… Dạ…” – xong anh giơ 2 tay để trước ngực mình, diễn tả động tác bóp bóp.
Dung: “Trời… Hm hm hm… Cũng để ý dữ ha…”
Cương không dám nhìn chị, nhìn chỗ khác cười cười. Chị nói:
“Bộ tưởng chị đi phẫu thuật hả…”
Cương: “Dạ… Tại… tại thấy bự chị… Hm hm hm…”
Dung che vài ngón tay lên miệng, co một gối lên để che ngực mình lại, rồi dựa cằm lên.
“Hm hm… Nó vậy… chị còn không chịu nổi… bơm chi em…”
Vậy đã sáng tỏ… Theo phân tích vào biểu hiện của chị dựa theo khoa học của thiên hạ đồn, thì chị Dung không thích của mình bự, và bộ ngực của chị là hoàn toàn đến từ thiên nhiên, do cha sanh mẹ đẻ là vậy luôn. Cương tự nhiên thấy nóng trong người. Chắc tại nắng hoy, dù là chả thấy tia nào rọi xuống hết. Ổng phán 1 câu:
“Hè hè… Vậy chị thích quá ha… Cái nào cũng đẹp tự nhiên hết… Hm hm…”
Dung cười cười: “Cái nào là nào em…”
Cương: “Dạ… Thì toàn thân đó chị… Hm hm…”
Dung: “Hm hm… cảm ơn em… Mà… chắc em cũng muốn có lắm đúng hông…”
Cương đang vui vẻ, bỗng ngớ mặt hỏi:
“Có gì chị…”
Dung không nói, mà chỉ vỗ nhẹ mấy ngón tay lên phần trên ngực chị. Trời ơi… Ta nói nó tức tực tức… Nói chuyện cho đã, ai dè chỉ vẫn nghĩ mình gay mới đau. Anh tiu ngỉu trả lời:
“Dạ hông chị… Hông bao giờ em muốn bơm biết gì hết. Thôi mình chạy về đi…”
Cương bạo dạn nắm tay chị, kéo cho đứng lên. Thấy chị giống như không có cảm giác anh là đàn ông hay sao đó… chỉ cười cười mỉm rồi nhìn anh. Mặt Cương cũng hơi có nét buồn buồn, rồi 2 chị em chạy song song với nhau hướng về động banh. Không biết có phải không, mà ở góc mắt bên hông Cương lâu lâu thấy mờ mờ chị quay mặt qua nhìn mặt anh. Chắc do cảm giác thôi chứ có gì to tát đâu. Và sau vài chục phút, cũng tới cửa động. 2 chị em đi vô nhà, vừa tới phòng khách là đã thấy Huyền đứng bếp làm gì đó rồi. 2 người mới tới cầu thang, Dung mới bước lên 1 bậc thì:
“Ủa… Sao nay dậy sớm vậy Cương… Ủa… 2 đứa đi tập chung luôn hả…” – Huyền quay người qua hỏi.
Cương: “Dạ hông… Tại nay không biết sao khó ngủ, nên ra chạy chút, xong ai dè gặp chị Dung ở ngoải luôn. Lát em kể nghe… Hm hm hm…”
Huyền: “Trời ơi… Vậy chị tưởng 2 đứa bữa nay thân thiết quá. Rủ nhau đi tập chung… Xời… Thôi đi vệ sinh rồi lát ăn chung với mấy đứa luôn đi. Dung… Cương luôn nha…”
Dung gật đầu, rồi cười cười đi lên phòng. Cương chờ chị khuất tầm mắt, nghe tiếng cửa đóng, anh mới nhìn dáo giác xung quanh coi có ai nữa không… mới tiếng lại gần sau lưng Huyền đang nấu bếp.
“Hớ…”
Huyền giật mình hít sâu vô khi Cương vòng tay qua ôm vào eo và éo thằng ku vào mông chị. Cương mút nhẹ lên cổ chị, rồi dịch 1 tay lên bóp nhẹ vào bộ ngực như căng sữa.
“Em… Đừng… Mấy đứa dậy… thấy giờ á…”
Cương vừa sờ bóp, vừa nói:
“Em cứng quá nè… Muốn đâm chị lắm đó… Người gì mềm quá hà…”
“Ứm… Đừng mà… Để tối đi… Em kỳ quá à…” – Huyền vừa nói, vừa giẫy nhẹ nhưng không có biểu hiện chống chế.
Cương: “Vậy… Tối… em qua chơi với chị nha…” – vừa nói, vừa tăng tốc xoa bóp.
Huyền: “Đánh chết giờ… Thả ra hông…”
Cương thấy chị hơi dữ tợn, càng thấy kích thích. Anh vịnh vào cằm chị, xoay qua rồi mút môi chị một cái. Bờ môi sáng sớm, nó mềm mềm mà thơm mùi kem đánh răng… thích làm sao á… Chị bặm môi, rồi giật cho anh 1 chỏ vô mạng sườn. Cương cũng buông chị ra mà tiến vào phòng Tuyền, vẫn ngắm cái cơ thể đẫy đà của chị. Huyền quay lại lườm anh như muốn bóp nát thằng ku vậy, rồi quay lên trước nấu bếp tiếp.
Đã gần 7h sáng.
Cương vô phòng ngó qua chỗ cái giường, 1 cái cẳng chân của con mén thò ra khỏi mền, phía dưới cạnh giường. Cái mặt nhìn bên hông của em nó… thiệt… muốn nhảy lên mà cắn vào miếng má hồng hồng như cái gì đó… màu hồng á. Nhưng mà người Cương đang dơ, nhảy lên đó chắc giặt hết cái nệm luôn. Thôi, rón rén lục lục trong túi vali cái áo thun và cái quần lót ra thay lúc tắm… quần dài lát vô lấy mặc sau. Chợt thấy sau cổ có gì đó nhột nhột mà mát mát… quay lại…
“Ưn…”
Cương giật mình, tròn mắt muốn lòi cả ra ngoài và cứng người vì nguyên cái mặt con mén đáng ghét kia kê sát vào mặt anh chừng 5 – 10cm gì đó từ lúc nào.
“Hờ… Cái con nhỏ này… Làm anh hết hồn à…” – Cương vừa thở vừa la.
“Hi hi hi hi… Hơ… Người ta thức nãy giờ òi… làm như ma hỏng bằng… Làm gì sợ thấy ghê hà… Hì hi hi hi…” – con mén nó lém lỉnh.
Cương: “Anh đi tắm xong là em chết với anh…” – gằn giọng đe dọa.
Em nó chu mỏ lên nhão nhão âm thanh: “Chòng… Đi đâu nãy giờ dạ…”
Cương: “Lát ra bếp rồi kể… Ghét cái mặt này lắm nè… Trừi ui…” – anh dí ngón tay vô trán em nó.
Tuyền nhắm mắt lại, tỏ vẻ như đang chịu đựng gì đó vậy. Nhìn muốn cắn cho cái. Ẻm chu mỏ, mở mắt kêu:
“Chồng… Đỡ em dậy đi… Chồng…” – bắt đầu nhõng nhẽo nè nha.
Cương: “Đang dơ người mà đỡ đỡ gì. Tự dậy nhanh…”
Tuyền kê cằm lên nệm, với tay xuống giường cào cào lưng Cương đang soạn quần áo ra mà…
“Ư hực… hực… hực… Chòng… Chòng…”
Cương soạn xong, thẩy đồ lên giường luôn, rồi lườm lườm em nó. Tuyền bặm môi, nhìn anh với đôi mắt như van xin. Cương mới cắn gió “cụp cụp” em nó, em cũng bắt chước “cụp cụp” 2 hàm răng lại. Anh bặm môi, luồng 2 tay qua nách ẻm mà xóc cho người ẻm ngồi lên, giống như đang ẵm em bé vậy.
“Ah… ah… ah…”
Chưa làm gì mà ẻm rên dài ra. Cái này nhõng nhẽo chứ hông gì hết. 2 bầu vú mềm mềm ép vô ngực Cương. Ẻm tự động quắp 2 chân ra sau lưng anh như con khỉ leo cây gì vậy. Cương ẵm em nó vô trong nhà tắm, ẻm vừa nhúng nhún, vừa cười khoái chí cười “hi hi…” mà dựa cằm lên vai Cương trong trạng thái lỏa thể. Cái mông cong cong, bự bự zãnh ra nhìn muốn cắn, hên nó đang được tay Cương bợ lên.
Vào tới trong, anh đóng cửa lại, chứ không là hơi lạnh từ máy điều hòa nó phà vô tê cả đám. Mới quay người lại thôi, thấy Tuyền nó ngồi ngay trên cái bồn cầu, tiếng “róc rách” phát ra bên dưới, mặt ẻm còn say ke nhìn vô phía tường. Hai tay ẻm chống thẳng lên gối, mông cong ra sau, ngực ưỡn lên trước. Nhìn em nó ngây thơ hơn bao giờ hết. Nhưng Cương lại bị cứng ở dưới vì lần đầu thấy đứa con gái đang chung nhà tắm với mình, mà vô tư xè xè, lỏn tỏn xả nước như vậy. Đang tính lại gần cắn em nó 1 miếng thì…
“Bủm bủm… bủm…”
Trời ơi… Cái con nhỏ này. Nó còn đưa tay lên che miệng cười “Hì hi hí…” rồi nhìn Cương nữa chứ. Anh liền nói:
“Cái con nhỏ này… Vui quá ha…”
Ẻm lại che miệng: “Hì hi hí…” – mặt ngây thơ vô số tội.
Cũng hên là không nghe mùi gì. Không biết do bản chất “nỗi lòng” em nó không mùi, hay do cái máy hút khí chạy tốt. Chứ không là Cương chạy ra khỏi phòng rồi. Thôi, em nó tự nhiên vậy, thì Cương cũng giả điên luôn. Anh đứng ngay chỗ trống kế bên, cách ẻm chừng nửa mét, đối diện cái vòi sen mà cởi quần áo vắt lên móc rồi mở nước ra. Cương lúc đầu cũng tắm như bình thường, lâu lâu nhìn qua, thấy con bé tưng nó chống cằm, ngắm anh mà mặt giả bộ ngây thơ, chu chu… zãnh zãnh cái mỏ mà khép ra khép vô… thấy ghét lắm luôn… Cương cũng quay lại tắm tiếp, lúc chà xà bông khắp người, đang co chân lên để thoa bọt…
“Chát…” kèm tiếng “Hè he he he…”
Con mén nó tát vô đít Cương, làm anh “Ứm…” lên cái rồi mất thăng bằng, phải chống chân xuống. Nhìn qua thấy nó le lưỡi, uốn éo cái người như chọc quê Cương. Anh bặm môi, giơ tay lên giá giá như hăm dọa đánh đòn nó. Nó kênh kênh mặt lên thách thức… Đã vậy thì cho biết tay…
Cương vội quay lại, mở vòi sen cho rưới sạch xà bông trên hạ bộ. Liền tắt nước, quay qua. Chụp 2 tay lên đầu con bé. Nó “Ah ah… Chồng làm gì dạ… Ah ah…”
Anh ưỡng thằng ku vô miệng em nó. Em nó nhắm nghiền mắt, chụm miệng lại, làm Cương cố đút ku vào miệng em mà cứ bị trượt lên má, lên cằm em nó. 1 lát sau, anh cầm luôn thằng ku mà dí ngay môi Tuyền mà quẹt qua, quét lại. Chợt em nó hơi hé miệng ra, 2 tay vịnh lên hông Cương rồi hé miệng thêm ra mà ngậm hết đầu thằng ku vào.
Cảm giác sáng sớm, người đang ướt nước, tự nhiên được một cô gái đang ngồi đi tiêu kế bên bú vào thằng em, thấy ấm ấm, trơn trơn… Cương phê cả con người. Anh vịnh tay lên tóc em nó mà nắm nhẹ, kéo tới kéo lui cho miệng em mút ra mút vào thằng ku đỏ hỏn ở dưới. Cái lưỡi khi nãy dám trêu chọc Cương, giờ đang bị thằng ku chà sát vào liên tục.
“Dám chọc anh nè… Chọc nè…” – Cương nói em nó.
Họng em cứ phát ra tiếng “ục ục… ục…” ngay cổ như bị nghẹn khi bị thằng ku đâm vào cái môi nhỏ xinh. Lát sau, Cương dừng níu tóc em, mà để yên mọi thứ. Tuyền mút thằng ku ra cái “chụt”, rồi há miệng thở, xong bặm môi nhìn thằng ku cười cười. Cương nói:
“Chưa chừa sao mà cười cười… hả con bé kia…”
“Hi hi hi hi… Chòng thích đâm em lắm hả… Hm hm…” – Tuyền vừa cười vừa nhìn thằng ku. Không thèm nhìn mặt Cương luôn.
Cương: “Đâm cho chừa… Còn dám chọc anh nữa hông…”
Tuyền không nói, mà chụp tay lên thằng ku, rồi lè lưỡi ra mà liếm, mà xoắn vào thằng ku. Sự nham nhám, ươn ướt từ lưỡi em nó làm Cương không nói được thêm miếng nào, chỉ cúi nhìn ẻm mân mê cây thịt của mình. Nhột nhột, thốn thốn nhưng thinh thích. Lâu lâu ẻm nhướn mắt, nhìn lên mặt Cương như coi phải ứng của anh. Ẻm nhe miệng cười cười, bặm môi, tính liếm tiếp, thì Cương nói:
“Ị xong chưa…”
Tuyền cười cười: “Hỏi chi dạ…”
Cương: “Rửa đít đi, rồi tắm nè…”
Tuyền: “Ưm… hoi… Đang diếm kẹo mờ… Hỏng chắm âu…”
Thực sự lúc này hơi tục, nhưng Cương vội với lấy cái vòi xịt đít, thọt xuống khoảng trống bên dưới mà ấn nút cho nước rỉa vào khe mông em. Tuyền hết hồn, bấu vào tay Cương:
“Ah… Chồng làm gì dạ… Ah… Ah…”
Cương chả biết cái lỗ đít em ở đâu, chỉ nhìn xuống, nhắm cái hướng mà đoán chỗ của nó rồi xịt vô. Em nó ôm luôn cánh tay anh, dựa má vô mà cứ la:
“Chòng… Hực hực hực… kỳ quá à…” – ừa… bả chọc người ta tắm được, mà người ta làm lại thì la.
Cương đẩy người em dựa ra sau cái nắp đậy, lúc này mới thấy được cái khe bướm hồng hồng cùng cái lỗ nhị cùng màu của em bên dưới. Anh xịt thẳng vào chỗ đó rất kỹ. Em nó hết la làng, mà bặm môi, hơi chau mày lại nhìn theo tay Cương. Cảm thấy đã sạch sẽ rồi, Cương gác cái vòi lên lại. Tuyền vẫn nắm cổ tay Cương mà nhìn anh với vẻ nhăn nhăn. Anh liền kéo em nó dậy, cho đứng hứng nước vòi sen như để tắm luôn. Bây giờ nhìn vào, y như hình ảnh 1 thằng anh tắm cho đứa em gái của mình vậy. Mà em gái nuôi à nha…
Cương không biết em nó nghĩ gì, chỉ biết lúc chà xà bông lên chỗ nào, là em nó cứ “Ah… Ha ha… Nhột… Ơ… ưm ưm…”. Lúc này, Cương mới vòng lại lên 2 bầu ngực em nó mà xoa bóp từ từ. Lớp xà bông trơn trơn làm cho tay Cương thấy cứ trượt trượt, ướt ướt mà thích thích. Em nó “Hì hi hi…” như cũng khoái lắm. Cương la:
“Lớn rồi… còn để chồng tắm cho… Hư…”
Tuyền: “Ah… Chồng đòi… chứ em có kêu chồng tắm đâu… Hơ…”
Cương: “Ai biểu nhây… Ghét…”
Tuyền: “Hm hm… Chồng thích tắm cho em lắm hả… Hm hm…”
Cương: “Hông… Anh thích… vầy nè…”
Vừa nói, Cương bóp nắn liên tục lên bầu ngực trơn nhầy xà bông của em, thằng ku thì đâm vào khe mông ở dưới, tay còn lại thì miết lên miết xuống khe bướm em ở trước. Tuyền “ah…” lên cái, rồi dựa đầu vô vai Cương… Được 1 lúc, anh kêu:
“Em vịnh vô đây đi…”
Tuyền chống tay, vịnh lên chỗ khóa vòi sen, mông em chu ra sau nhưng mặt vẫn đờ đẫn. Cương với lên, gạt cái khóa cho nước nóng trong vòi sen xả xuống. Luồng nước ấm mới rớt xuống người, là em nó “Ơ…” lên cái. Em nó hơi quay mặt ngang qua như đợi chờ, Cương cúi xuống, vịnh 2 tay lên hông Tuyền, kê thằng ku đang cứng khự ở dưới ngay cái khe của em.
“Ơh…” – tiếng rên của em kéo dài như thấy sảng khoái khi khúc gậy từ từ banh cửa mình em ra mà trượt nhẹ nhàng vào trong, khi nước ấm đang phủ quanh người.
Cương cũng cảm thấy sung sướng và phê tới não. Anh bắt đầu đâm nhanh thằng ku vào trong em nó liên tục, nhưng chỉ nửa cây. Em nó không rên theo từng cú nhấp của Cương, mà chỉ lâu lâu “Hơ… hơ…” để phản ứng lại. Sau vài chục lần, Cương mới bắt đầu làm mạnh hơn, nhanh hơn và dùng hết chiều dài thằng ku mà đâm vào cái lỗ đỏ hồng, trơn nhớt của Tuyền. Tiếng “Bạch… bạch… bạch…” mới phát ra. Nhìn xuống dưới, thấy mép bướm em nó liên tục mút lấy mút để thằng ku mà thấy thương luôn. Giống như một con bé sáng sớm được anh nó cho bú sữa vậy.
Dập được chừng mấy chục cái, em nó mới bắt đầu la lớn “Ah… ah ah…” và liên tục tới nỗi, cứ 1 giây mà rên cả 2 – 3 tiếng. 1 tay ẻm vẫn để lên khóa nước, tay kia với ra sau mà kéo 1 tay Cương lên, ôm vào bầu ngực liên tục đung đưa, tưng nẩy ở trên. Nước ấm làm cho ti em cứng lên, bầu ngực có vẻ săn hơn bình thường. Cương vừa dập, vừa bóp nắn mà thấy nó dai y như kẹo dẻo. Càng làm tăng độ nứng của anh…
Tiếng vòi sen “xè xè” kèm âm thanh từ cặp mông tròn mềm của Tuyền đập vào đùi và hông Cương nghe thật dâm đãng. Anh không biết em nó ra sao, nhưng thằng ku đã có dấu hiệu phóng sữa… Anh không báo gì cho em nó biết, mà chỉ dập nhanh hơn lúc nãy. Tuyền rên la như muốn bể cả phòng. Đột ngột gồng mình, khựng lại…
“Roẹt… roẹt… roẹt…”
Cương ưỡn hông lên, rồi rút lại chậm rãi, dứt khoát để dòng dịch trắng đục bên trong phóng mạnh vào bên trong con bướm hồng của Tuyền. Cảm nhận thằng ku giật giật mà bơm tinh, sự co bóp bên trong em, dòng nước ấm dội liên tục lên người anh làm khoái cảm sung sướng vọt lên level thiên đường. Cương bấu vào ngực em nó mà để yên.
Vài chục giây sau, Cương thả lỏng người, đứng thở lấy oxy, tay anh vuốt từ bầu ngực, xuống tới hông em nó, rồi lùi người cho thằng ku rút khỏi người em. Vừa ra khỏi cái lỗ sung sướng, nó bật nhẹ lên trên vì vẫn còn cứng, nhưng chóp đầu thì đỏ hỏn như màu son (son hồng, chứ son đỏ hay son tím là chết bà nó rồi). Cương nhìn vào cái lỗ vừa bị đâm thụt tơi tả của em, nó trào ra dịch trắng đục liên tục, hơi sệt sệt như hồ dán giấy, rồi nhỏ xuống đất, trôi theo dòng nước ấm mà lọt vào lỗ thoát nước. Cảnh tượng dâm dục gì đâu…
Cương kéo em lại, quay cho ngực em ép vào người anh. Mặt em nó đờ đẫn, miệng há ra thở mà tay liền vòng ra sau, áp vào lưng Cương. Anh mút môi em nó và cũng được đáp lại. 2 Đứa như tận hưởng dư âm còn sót lại của trận động đất gây ra bởi bộ phận sinh dục với nhau.
“Hm hm hm…” – em nó cười tủm tỉm, rồi dựa cằm vào vai Cương, nhéo nhéo da lưng anh.
Anh cũng vuốt tóc em nó, xoa nặn 2 bầu mông bên dưới. Rồi hỏi:
“Thích anh tắm cho hông…”
Tuyền ngửa mặt lên, bị nước chảy vô mắt mà cứ chớp chớp lia lịa, rồi:
“Hong…” – phùng 2 cái má đáng ghét ra, rồi bặm môi cười cười.
Cương biết em nó cũng thích, mà tại chống chế nên vậy thôi. Anh nói:
“Anh xong rồi đó… Tắm xong rồi lát ra bếp nghe…”
Tuyền: “Hỏng chịu… Chồng… bế em ra ngoải đi…”
Á… Con bé này muốn tạo scandal hả. Cương liền ẵm em nó lên. Ẻm “ah… ah… CHÒNG… làm gì dạ…”.
Cương: “Ẵm bà xã ra bếp nè… Hè hè hè…”
Tuyền: “Ah… Chồng chơi kỳ… Bỏ xuống… Bỏ…”
Cương mới bỏ em xuống mà cười tỉnh queo. Tuyền bặm môi, “chát” vô ngực Cương cái, rồi đuổi anh đi ra. Mới tới cửa, bị ẻm “bốp” cái nữa vô mông. Cương trừng mắt nhìn em nó, thì bị ẻm đẩy ra “Đi… Đi đi… Hm hm hm…” như đuổi tà… xong đóng cửa cái rầm… hết trả thù được.
Người Cương còn ướt, anh lết xác vô giường, quơ lấy cái khăn của mình rồi lau khô. Xong mặc lại quần áo đầy đủ, rồi đi ra khỏi phòng. Hên quá, nãy giờ hì hụt vậy mà mất có 20′. Ra là thấy ngay mấy chị em hội tụ đầy đủ ở bàn, người ăn xong hết, người cặm cụi nhai. Cả đám thấy anh là nhìn lên, rồi ai về việc nấy. Huyền hỏi:
“Làm gì trỏng lâu vậy cưng…”
Minh: “Hả… Cái gì…” – nhìu chuyện hông.
Cương: “Em bận trang điểm, nay đi gặp trai, nên lâu…”
Mấy chị em nào đang ăn là phụt ra hết. Bà Minh bả cười “ha hả”, còn Huyền chắc biết bí mật trong sáng của Cương, nên chỉ nhoẻn miệng cười mà lắc đầu. Sương hỏi:
“Anh… Gặp trai thiệt hả… Hm hm hm…”
Cương: “Thì gặp trả xe mà…”
Sương gật gật đầu như hiểu ra chuyện rồi. Minh thì:
“Thoi cưng ơi… Qua đó đú đỡn thì nói đại đi… Bày đặt trả xe… Xời… Hm hm hm…”
Cương: “Chị qua đây… qua đây… em đú cho mấy cái… Qua đây…” – anh vừa nói, vừa vẫy vẫy Minh lại.
Huyền nhăn mặt mà vẫn cười, mấy chị em kia che miệng kìm nén. Minh kêu:
“Há há há… Nay mạnh dữ ha… Dám đòi đú chị luôn hả cưng… Há há há… Mà đú nổi hông đó…”
Cương: “Hong biết à… Cứ thử rồi biết nổi không à… Hứm…”
Minh nhìn mấy chị em mà chỉ chỉ ngón tay về phía Cương:
“Àh… Cái này là hiểu rồi… Nó biết sắp đi… nên tính để lại hình tượng mạnh mẽ cho chị em mình nè… Chù oi… Nhóc này ghê… Ghê ghê…” – vừa chề môi, vừa lắc đầu.
Cương không nói, mà ngồi vào bàn, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Minh như kiểu “bà đợi đấy rồi biết… nhưng không biết có làm được gì không mà đợi nữa”. Minh chống cằm, nhìn Cương cười khoái chí, rung cả vai. Huyền kêu:
“Chị lấy cơm cho ăn nha…” – nói với Cương.
Anh “Dạ…” rồi ngồi nhìn chị mà đợi. Sương mới hỏi:
“Ủa… rồi… anh tính thuê nhà thuê nhiếc gì hôm qua hông…”
Cương: “Chắc hông em…”
Cảm đám quay qua nhìn Cương, trong đó có Huyền. Sương hỏi:
“U… vậy anh kiếm được chỗ khác rồi hả…”
Cương: “Chưa em… Nhưng mà có 1 chỗ anh tính ở tạm, rồi sau này kiếm sau.”
“Ủa… Chồng tính ở đâu…” – con mén tưng ở đâu lú ra từ phía sau.
Cả đám lại nhìn Tuyền, rồi nhìn lại Cương. Anh nói:
“Mấy bữa nữa biết mà… Hm hm…”
Tuyền: “Bộ… chòng tính về nhà mẹ hả…”
Cương: “Hong phải em… Để mấy bữa rồi biết!”
Minh: “Cái gì mà thần thần bí bí… Nói đại đi chứ giấu giấu gì… cưng…”
Cương: “Hm hm… Thì mốt biết mà… Phải tạo bất ngờ chứ…”
Huyền mới nói: “Thôi kệ… Ở đâu cũng được… Miễn mốt nhớ chị em bên đây, qua hỏi thăm là được rồi…”
Cương: “Dạ… Nhớ sao hông… Hè hè…”
Thấy Huyền cười cười, anh chả biết chỉ nghĩ gì, chỉ biết là mình sau này khó có thể đi được vào căn nhà này nữa. Trừ khi bà chủ nhà lại đi nước ngoài hay sao đó. Mệt não. Rồi con mén lại chu mỏ ra:
“Nhớ em luôn hông đó…”
Cương: “Hứm… Cái mặt tối ngày quậy anh… nhớ chi ta…”
Tuyền đánh đập anh trước mặt toàn thể hội chị em. Anh vừa cười vừa nói:
“Thấy hông… Ăn hiếp em hoài… mà đòi nhớ nhung nè…”
Tuyền lại đánh anh mạnh hơn. Minh kêu:
“Trời ơi… Con nhỏ này… 2 đứa làm như vợ chồng hổng bằng… Loi nhoi loi nhoi… Em dính xà nẹo vô nó… sao nó kiếm trai được… Trời ơi…” – bả nói mà mặt nghiêm túc thấy sợ.
Tuyền: “Hớ… Thách ổng kiếm được trai nào ớ…”
Minh: “Kìa… Nãy nó la trang điểm… qua nhà trai kìa…”
Tuyền: “Hả… Chồng đi đâu… Nói coi…”
Cương: “Đi trả xe chứ đi đâu…”
Tuyền: “Vậy chừng nào…”
Cương: “Thì… lát trưa chở em về, rồi chạy xe qua nó trả…”
Tuyền: “Cho em đi nữa… Đi…”
Minh: “Đó thấy không… Con này nó cứ vậy… Để cho thằng nhỏ nó đi… Con này…”
Cương: “Người ta đi qua gặp bạn thân người ta… đi theo làm gì…”
Minh: “Đúng rồi đó. Dứt khoát lên… Cái con này kỳ lạ ha…”
Tuyền: “Hoy… Đi đi mà… Chồng… A hạ… a hạ… Hực… hực… hực…” – bả nhõng nhẽo thấy sợ luôn.
Cương: “Đi theo chi… Bộ tưởng anh đi kiếm trai làm gì hả… Có tin anh là đàn ông hông…”
Tự nhiên cả đám không biết hiểu ý nghĩa anh nói là gì, mà cúi mặt, ôm bụng cười sặc sụa. Có bé Tuyền nó che miệng lại cười mỉm mỉm mà vẫn nắm tay Cương. Anh chau mày nhìn quanh, thấy Dung cũng bật cười từng đợt mà vai nẩy nẩy lên. Cương thở dài 1 cái. Lại bà Minh:
“Thằng… thằng… ku này… Ờ… Chị tin em… Há há há… Cho nó đi đi Tuyền ơi… Há há há…”
Cương nheo mắt nhìn Minh mà thâm thù, nuốt hận cho thằng ku nó lãnh hết. Chị đợi đấy…
Tuyền: “Hớ… Hổng cho đi hì thoi… Hổng thèm… Hớ… Hm hm hm…” – rồi đạp cho Cương 1 cái vô chân.
Huyền dọn đồ ra bàn: “Nè ăn đi… Cho level đàn ông nó lên… Hm hm hm…”
Đám chị em kia lại bật cười, nhưng đỡ quằn quại hơn khi nãy. Anh với Tuyền ngồi ăn đồ Huyền nấu. Mấy chị em cũng từ từ giãn ra bớt để đi làm. Minh lên phòng khách, với lấy cái túi rồi quay mặt lại kêu:
“Đi với anh nào… sao sao… về kể chị nghe cưng… Hé hé hé…”
Cương miễn cưỡng kêu: “Uhm. Kể mình chị nghe luôn…”
Huyền đánh cho Cương một cái. Chắc cái tội dám thất lễ với người lớn tuổi. Cương cũng nhìn Huyền rồi cười cho qua. Chị cũng đi vô phòng sửa soạn, rồi đi ra kêu:
“Hai đứa đi học ngoan nghe… Chị đi làm…”
Cương với Tuyền cũng “dạ…”. Bé Ý lẽo đẽo theo Huyền ra sân để mở khóa cửa, rồi cũng lon ton chạy vô phòng khách mà ngồi mở tv coi. Lát sau, Cương với Tuyền cũng vào lại phòng lấy đủ đồ cần thiết, rồi đi ra xe. Bé Ý lại chạy lon ton theo để tiễn anh chị. Cương nói:
“Ở nhà vui nha em…”
Ý cũng “Ơ… ơ…” nhìn thấy thương. Rồi Tuyền vẫy tay chào Ý, Cương chở Tuyền trên chiếc xe MƯỢN để đi học lần nữa. Anh lại nhìn vào gương chiếu hậu, chờ cho bóng dáng bé Ý nhỏ dần… nhỏ dần… rồi mới tập trung chạy thẳng về hướng trường học, nơi có bé Thi chắc đang ngồi 1 mình trên lớp.