Vẽ tranh
Chương 54
3 Đứa chụm đầu vô thành 1 nhóm, không bàn gì ngoài lề nữa trừ làm đồ án. Cô Vân cắm cúi nhìn màn hình laptop mà bấm bấm, gõ gõ. Cả lớp xôn xao như mấy chỗ đa cấp mà tuyển nhân viên để lừa đảo mua sản phẩm vậy (nói vậy thoi cho dễ hình dung, chứ đây là lớp học, ai lừa ai đâu)… Học hành nghiêm túc, nên Cương lâu lâu bị con mén nó đá chân, cấu nhéo mà bầm mình bầm mẩy. Thi còn nghiêm túc hơn… ẻm ngồi ẻm cười vô mặt cha nội Cương mà không hề có động thái nào giúp anh trị con bé tưng kia hết… Rồi thì bữa học cũng kết thúc, 3 đứa cũng về cuối cùng vì siêng năng đụng chạm làn da nhau quá mà. Đi ngang qua bàn cô Vân…
“Sao rồi cô…” – Cương hỏi Vân mà 2 bên ổng là 2 vệ nữ như mọi hôm.
Vân: “Ah… Đỡ hơn nhìu rồi em… Hm hm… cảm ơn em nha… Để có gì chìu về cô kêu…”
Cương: “Dạ… Đừng kêu giờ ngủ là được rồi… Hì hì…”
Vân: “Thằng… Thôi mấy đứa về cẩn thận…”
2 chị em kia cũng “Dạ…”, rồi nẹp Cương vô giữa như nhân bánh mì mà lẹc đẹc đi ra. Tuyền hỏi:
“Cô kêu gì dạ chòng…”
Thi cũng nhìn coi anh trả lời sao, anh kể:
“Hả… À… Máy cô chưa xử xong… Chiều anh qua nhà cổ làm cho xong luôn…”
Tuyền: “Ù… Ghê quá nha… ih ih… Cho em đi chung với…”
Cương: “Ủa cái con nhỏ này… Chiều tối 7 – 8h người ta qua chứ có phải sớm sủa gì đâu mà đòi theo… Quánh đòn giờ…”
Tuyền: “Ủa vậy hả… Hi hi… Ai biết đâu… Mà chồng dữ quá à… Đòi đánh người ta hoài… Chị coi ổng nè… Đánh em bầm mình bầm mẩy hết luôn nè…” – vừa nói vừa khoe làn da trắng mịn không một vết xước.
Con nhỏ này nhéo Cương hoài, mà dám nói ngược. Tới nỗi Thi phải nói:
“Hm hm! Da Tuyền đẹp quá ta… Hm hm…”
Cương: “Ờ… nó bị đánh riết ra vậy đó… Thấy nó tội hông…” – nói kiểu móc méo.
Thi che miệng cười, rồi chợt nhìn ra chỗ xe mà kêu:
“Ơ… Hôm nay lại có ai vô duyên, để cái xe kế xe người ta thế này… kỳ hết biết…”
Tuyền được nước hùa vô:
“Ừa đúng đó chị… Ông nào vô duyên vô dùng… Em mà biết ai… 2 chị em mình xúm vô đánh cho chừa…”
2 Đứa giả điên, liếc liếc bản mặt Cương mà cười hí hửng. Thoi… ta ở thế yếu, sao chống chọi nổi với 4 bịt sữa.
“Ơ… Nay anh đi xe ôm đó mấy đứa… hoi để anh ra cửa kêu người ta chở về…”
“Ứm ứm ứm… Cái ông này… Chạy đâu ớ… Vô đây… nhanh…” – Tuyền với tay, níu Cương lại khi thấy ổng có ý định bỏ chạy ra cửa.
Thi nó còn bắt chước phụ con mén kéo anh vô nữa chứ. Cương la làng:
“Hoi hoi hoi… Vô bị đập… Hoi hoi…” – vừa nói vừa giẫy giẫy người.
Vậy là 2 chị em lý lắc kia, mỗi người ôm một cánh tay Cương, kè anh vô chỗ cái “xe heo” kia.
“Lấy xe ra nhanh… cho chị em đi nữa… hm hm hm…” – Tuyền ra lệnh…
Thấy 2 chị em như âm mưu gì đó, Cương đi lùi lùi lại, tới khi chạm được cái “xe heo”, thì quay người lại ghim chìa vào. Chợt:
“Bốp… bốp… Để xe vô duyên nè… Vô… duyên nè… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương liền quay lại, thấy con mén nó đánh lén anh, viện cớ vì cái xe. Thân phận hiền thục, anh đành cắn con vi khuẩn trong miệng mà chịu đựng, gương mặt mếu máo mà dắt cái xe ra. 2 Đứa ác độc kia đứng cười nắc nẻ mà không động chút lòng nhân ái nào hết. Nhìn mà muốn lôi 2 đứa vô “phòng khám” để động phòng cho biết. Hớ…
Con mén tưng này… làm như cố tình hay sao á… kiểu biết anh chạy “xe heo” bự chảng, mà em nó qua giờ cứ lựa mấy cái đồ thun, rồi quần bó sát mà mặc. Làm mỗi lần ngồi lên là tì 2 cái “núi nhũ hoa” lên lưng Cương, khiến thằng nhỏ ngỏng lên cứng ngắc, bị thụi thụi vô bình xăng hoài. Mệt ghê nơi…
Cương đưa Thi hai hộp xôi mặn hồi sáng. Em nó biết cũng không trả lại được, nên nhận luôn. Vậy đi cho Cương nó yên tâm. Rồi 3 đứa rề rề cho tới khi ra khỏi cổng trường, vẫy tay chào nhau, và mỗi người 1 hướng… trừ con mén nó cứ dính vô lưng Cương như loài thủy tức… Đi tới động banh tưng, anh thả em nó xuống. Tuyền hỏi:
“Chồng hông vô hả…”
Cương: “Anh đi rửa xe rồi trả người ta nữa… Tranh thủ về sớm nữa…”
Tuyền cười ranh ma: “Hm hm hm… Về sớm để chi dạ… Hi hi hi…”
Cương: “Ngủ…”
Tuyền: “Ngủ… với ai… dạ…”
Cương: “Bây giờ có vô hông hả… Hay muốn anh cho 2 đứa ngủ ở đây luôn…” – anh bặm môi, leo xuống xe tính “đánh đòn” em nó.
Tuyền né né, vội mở cửa ra:
“Ih… Dữ… dữ… Ề…” – ẻm nhanh nhảu chui vô cửa, khép hờ lại rồi đứng ở trong mà lè lưỡi ra chọc quê.
Cương nheo mắt, hăm dọa em nó, rồi vòng xe lại, tiếp tục nhìn bản mặt đáng ghét của Tuyền cho tới khi ẻm khóa cửa, đứng ở trỏng mà múa máy gì đó chọc anh. Và anh ùn đi khuất tầm mắt ẻm trong vòng vài nốt nhạc rock.
Ghé vào 1 tiệm chuyên rửa xe phân khối không nhỏ… anh ngồi chờ nhân viên người ta làm xong, lại vác xe đi tới nhà Lộc. Bóng dáng một người quen thuộc từ trong đi ra… Cô Linh, má Lộc mở cửa:
“Ủa Cương hả con…”
Cương: “Dạ hông cô… con bạn trai Lộc cô… Hm hm…”
Linh: “Hm hm hm… Cái thằng… Thoi vô đi… Trả xe cho nó phải hông…”
Cương: “Dạ… Có ổng ở nhà không cô…”
Linh: “Nó ngủ trên lầu đó… Thôi vô chơi chút rồi về… Nắng…”
Cương: “Dạ…” – rồi anh ùn cái xe vô sân nhà Lộc, thiếu điều muốn cao hơn mặt đường.
Vừa đi vô với cô Linh, anh hỏi:
“Cô ăn gì chưa…”
Linh: “Hả… À… Rồi con… Con ăn chưa…”
Cương: “Dạ rồi cô…” – anh với cô ngồi kế nhau trên ghế sofa.
Linh ngồi mà hỏi:
“Ủa… Rồi tay sao rồi con… Lộc nó la bị cướp gì đó phải hông…”
Cương: “Dạ… Hơi đỡ rồi, chỉ hơi rát rát thoi cô…”
Linh: “Trời… Đi đâu để cho ra vậy…” – Cô vừa nói, vừa lắc đầu. Rồi lại:
“Àh… Cô có chai kem này… Trị sẹo hay lắm nha… Nè… Đem về mai mốt nó bớt bớt rồi sứt vô…”
Cương: “Thoi… Con không sao mà… Cô cho con đồ hoài à…”
Linh: “Bây giờ lấy hông… Hông lấy là mốt hông cho qua chơi à…” – cô gằng giọng mà nói.
Bình thường, mỗi lần qua chơi, là nhà Lộc hay cho anh cái này cái kia. Nhìu khi ăn dầm nằm dề mấy ngày luôn cũng chả ai nói gì. Bởi ba má Lộc riết cũng coi Cương như người nhà, thấy thằng què qua chơi… nên má Lộc mới làm vậy. Cương nói:
“Dạ… cảm ơn cô…”
“Ờ… Vậy phải ngoan hông…”
Cương: “Dạ…” – anh cười cười nhìn cô. Chợt nói:
“Hm hm… Dạo này bộ cô ở nhà không hay sao mà trắng dữ vậy…”
Linh: “Thì cô cũng ít ra ngoài lắm con… Già rồi… Đi đâu nữa…”
Cương: “Ngược đời ha… Cô ở nhà suốt, còn chú thì đi phơi nắng ngoài kia miết. Hm hm…”
Linh: “Trời… Nhắc tới ổng… khổ… Nhìu khi đi hoài… Để thằng Lộc ở nhà cũng tội, nhà có mình nó mà. Bởi nó hay buồn buồn, xách xe đi vòng vòng… bỏ má nó ở nhà mình luôn… Hai cha con y nhau.” – Cô thở dài.
Cương nói phông lông: “Trời ơi… Vậy thôi để con dọn qua ở luôn cho ổng khỏi đi… ha ha…”
Tự nhiên thấy cô cười, mắt sáng rỡ:
“Trời ơi… Muốn qua thì dọn qua luôn… cô nuôi cho… Hm hm… Trời ơi… Nó với con như anh em. Con mà ở chung nhà… nó đỡ đi ra ngoài, rồi gặp này nọ không hay… cô chắc cũng đỡ lo dữ lắm à… Ủa… mà con đang mướn phòng ở hả…”
Cương nghe hỏi, anh mới khai ra:
“Dạ… thật ra chỗ phòng cũ, con dọn ra lâu rồi, xong thuê nhà khách ở tạm cô…”
Linh: “Ủa sao vậy…”
Cương mới kể truyền thuyết căn nhà ngập cho cô nghe. Cô nói:
“Trời ơi… Sao không nói sớm… Nhà mình còn 1 phòng nè con. Hồi đó tính đẻ 2 đứa, xây 2 phòng… mà rốt cuộc ba nó không chịu… nên giờ có mình nó thôi… ih… Vậy con dọn qua ở chung với nó luôn đi… Ha…”
Cương: “Dạ… thiệt được hả cô…” – anh mừng rỡ hỏi lại.
Linh: “Thiệt mà… Thằng này…” – cô đánh nhẹ Cương 1 cái.
Cương: “Nhưng mà con ở tạm thôi nha cô, khi nào kiếm được phòng, con đi qua đó…”
Linh: “Ủa sao kỳ vậy… Ở luôn đi… rồi chừng nào không mua nhà hay sao đó… hẳn dọn ra… Hả con…”
Cương: “Dạ… Tại con thích thuê mấy căn mà cây cối nhiều, ít nhà sát nhau… Chứ nhà mình cũng ngay khu đông dân, hàng xóm này kia nhìu quá… con không ham lắm cô…”
Linh: “Trời… Thằng… như ông cụ non… Uhm. Mà vòng vòng nhà cô cũng đông. Con thấy hông… nhà nào nhà nấy sát sát nhau không. Cô thì cũng tính mốt già già rồi đi mua nhà nào đó dưới quê… cây cao bóng mát, ở cho nó sướng.”
Cương: “Dạ đúng rồi đó cô… Con quê trên đây, mà cứ muốn ở mấy khu kiểu nhà thưa thưa, rậm cây vậy không đó. Trên này cũng có mấy kiểu vậy… mà biệt thự không à.”
Linh: “Thì đúng rồi con… Thành phố mà… Mà biệt thự trên này, cũng không bằng ở quê. Dưới đó là đúng chất cây nhà lá vườn, thiên nhiên hoang dã.”
Cương: “Chắc mốt cô với con với lộc, rồi mẹ con chắc dọn nhà xuống dưới ở hết ha… Ha ha ha…”
Linh: “Ờ… Được vậy là ngon rồi… Ờ… mà hôm qua 2 đứa đi bar club gì phải hông… sao… thấy sao…”
Cương: “Dạ… Cũng không thích lắm cô… Vô nhức đầu. Đèn rồi nhạc ầm ầm như nhà đang xây. Con là từ đây về sau… hông bao giờ quay lại mấy chỗ kiểu đó.”
Linh: “Ha ha ha… Thoi đi cho biết… Rồi giờ biết rồi đúng hông…”
Cương: “Dạ… Mà cô thoải mái ghê luôn. Chứ mẹ con là hông cho đi vô mấy chỗ đó đâu.”
Linh: “Xời… Hồi đó còn trẻ… cô cũng vô đó rồi. Kệ… vô cho biết… Mà nghe nói nó vô gặp nhỏ nào, nghe nó về kể đẹp dữ lắm…”
Cương: “Dạ… Cũng đẹp, cũng được… Hm hm…”
Linh: “Hm hm! Hèn chi… nó ở tới sáng mới về…”
Cương bẻ lái: “Àh… Mà giờ con dọn tạm qua đây, chắc phải báo cho chú với Lộc biết nữa ha cô… chứ tự nhiên con xông vô ở cái đùng…”
Linh: “Trời con ơi… Lộc nó còn cầu có anh em ở chung nữa đó. Còn chú chắc cũng chịu à… Qua mấy lần chơi… ổng cũng thích con quá trời… Khỏi lo…”
Cương: “Nhưng mà con muốn cho 2 người đó biết luôn cô… Vậy cho con yên tâm… Hm hm…”
Linh: “Hayz… Thoi được rồi… để cô nói cho… Có gì kêu thằng Lộc nó báo lại con… Chịu hông…”
Cương: “Dạ… cảm ơn cô…”
Linh: “Thằng…” – cô lắc đầu cười cười.
Cương: “Thôi con về có chuyện… Hì hì… Mai mình gặp lại…”
Linh: “Ờ… vậy về ha con… Ờ mà có dọn qua gì… kêu thằng Lộc qua rinh đồ phụ cho…”
Cương: “Dạ đồ con có xíu à… Để ổng ở nhà đi cô…”
Linh: “Ờ… thì cô nói vậy đó…”
Cô Linh tiễn Cương ra ngoài. Cô hỏi:
“Ủa… rồi giờ sao về con…”
Cương: “Dạ, con bắt xe về…”
Linh: “Trời… không thoi để kêu thằng kia dậy chở con về…”
Cương: “Thoi cô ơi… Cho ổng ngủ đi cô… Bắt xe là chút về à… Thoi cô đi vô đi… Đứng đây nắng, đen…”
Linh: “Trời… Lâu lâu phơi nắng chút có sao đâu…”