Vẽ tranh
Chương 60
Cương với Thủy nhìn theo Vân cho tới khi khuất dạng. Chợt Thủy nhanh nhảu đi ra chỗ cầu thang, rồi đi lên, vẫn còn 1 thấy chân em đang đứng ở mấy bậc cầu thang trên cao, như kiểu kiểm tra coi mẹ mình vô phòng rồi chưa. 1 hồi sau, ẻm nhanh phóng xuống đất, rồi ngồi sát vào người Cương. Anh cũng cảm thấy hơi nóng mặt, vì bộ đồ thun xám kiểu áo ba lỗ đang bó sát vào cơ thể em nó, rồi cái quần ngắn củn gần tới háng, màu cam cam có vài sọc dọc màu trắng với sợi dây buộc trước bụng. Em nó hỏi:
“Anh sửa tới đâu rồi…”
Cương: “Sắp xong rồi em… Mẹ vô phòng chưa…”
Thủy: “Vô rồi… Hi hi…”
Cương: “Ngồi sát anh vậy… mẹ xuống thấy giờ…”
Thủy: “Xời… Lo gì… mẹ em làm tới khuya lận á… À… mà cho em số đi…”
Cương: “Ờ mém quên…” – anh rút điện thoại ra, rồi nhá cho Thủy.
Thủy hỏi: “Đặt tên gì đây ta…” – ẻm áo điện thoại lên cằm mà suy nghĩ.
Cương: “Thì Cương chứ tên gì…”
Thủy phồng má lên như nói “hong…”, rồi cười tủm tỉm mà bấm bấm. Cương nhìn vào điện thoại em thì thấy ẻm ghi “Cương cứng”. Anh trợn mắt lên nhìn qua Thủy. Ẻm nhìn anh cười khoái chá… an nói:
“Để tên gì kỳ vậy… Ai nhìn vô thấy biến thái hông…”
Thủy: “Ơ… thì anh sao… em để vậy mà… Hí hí hí…”
Cương lắc đầu, rồi quay lại sửa máy. Chợt Thủy dựa mặt vô vai anh, cầm điện thoại bấm bấm. 1 cô gái phổng phao, con của cô giáo mình, đang ngồi sát người mình một cách vô tư… làm người anh nóng, tim anh đập mạnh, nhưng vẫn phải tập trung làm. Bỗng dưng em nó giơ điện thoại ra trước mặt anh với dòng chữ:
“Anh còn cứng hông dạ…” – xong ẻm rụt điện thoại lại mà che miệng mình đang cười.
Cương đưa tay, cầm lấy điện thoại em nó. Em nó cũng đưa anh cầm, rồi anh bấm:
“Cứng gì cứng… Bữa bị té rồi còn đau hông…”
Thủy phì cười, rồi bấm:
“Em về coi, thấy bầm hết trơn à… Giờ chưa hết nữa nè…”
Cương bấm: “Đâu đưa anh coi coi bầm cỡ nào…”
Thủy nhổm đầu dậy, nhìn Cương, rồi bặm môi đánh lia lịa lên vai anh. Thêm chiu “bóp ớt sừng” nữa cho đủ combo. Cương thừa cơ hội, đẩy em nó nằm xuống, mông chĩa về phía mình, xong liền vạch cái ống quần ở dưới lên. Thấy nguyên một cặp đùi trắng và cái mông to tròn. Đúng thật là có 2 bệt tím 2 bên mông em nó. Thủy cứ “ực ực…” trong họng mà không dám la lên vì như sợ mẹ và hàng xóm nghe. Em chỉ vội dựng người lên, xong đánh Cương túi bụi.
Cương liền tự vệ bằng cách ôm người em nó sát vô mình, xong ngoạm nhanh miệng mình lên bờ môi hồng mềm của ẻm. Thủy cố đẩy anh ra nhẹ nhẹ cho có lệ, rồi cũng thả lỏng người ra mà để anh làm gì làm… chỉ thở mạnh và gấp hơn trước. Tranh thủ em nó bắt đầu lim dim đôi mắt, Cương tay lên mà nắn lấy bộ ngực săn bự của em khi luồn hẳn tay vào bên trong. Vẫn cảm giác mềm mềm, dai dai, nặng nặng mà dùng cả bàn tay cũng không ôm hết được. Đầu ti em nó cứng lên, nhô ra, chọc vào lòng bàn tay CƯơng. Anh cảm nhận được điều đó, nên kẹp 2 ngón tay vào nó mà kéo nhẹ nhẹ lên. Thủy “ưm… ưm…” trong miệng. Tay em nó bắt đầu chủ động sờ xuống dưới cục u ở quần Cương mà bóp nắn lại y như những gì anh làm với ẻm. Thằng nhỏ sung sướng mà ngỏng cứng lên. Đột nhiên em lùi đầu ra sau để thoát khỏi môi Cương, tay vẫn bóp bóp thằng ku qua lớp quần mà hỏi:
“Anh muốn hông…”
Cương tuy mặt hơi đần ra thấy rõ, nhưng cũng bình tĩnh mà nói:
“Như vậy được rồi em… Mẹ em đang ở nhà, rồi hàng xóm thấy nữa sao. Thôi để anh làm cho xong máy mẹ em… Ha…”
Thủy lắc lắc, vặn vẹo người như giãy nảy mà nói:
“Ưm… hựm hựm… Ấy đi mà… Đi…” – bộ ngực to bự cứ đung đưa, lắc lắc theo em nó làm Cương muốn chụp lại luôn.
Cương: “Sau này còn nhìu dịp mà… Để anh sửa xong máy đi… Ha… Đi nha…”
Thủy lộ rõ vẻ mặt ấm ức, ẻm bặm môi, rồi lại ôm lấy cánh tay anh mà dựa mặt vào. Má ngực ẻm ép lên tay Cương làm anh ức chế muốn nổ thằng ku trong quần… nhưng thôi ráng nhịn. Rồi Cương thì chăm chú sửa máy cho cô Vân, em nó thì 1 tay bấm điện thoại, một tay cứ vuốt vuốt con chuột của Cương… Đỉnh điểm là 1 hồi sau, ẻm thọc tay luôn vào trong quần Cương mà bóp nắn thằng nhỏ, trong khi mặt cười cười, bặm bặm môi mà nhìn điện thoại bấm bấm… Cương cũng nứng dữ lắm, mà ráng kiềm chế để tập trung làm việc.
Nửa tiếng sau kể từ khi bắt đầu sửa máy, Cương cũng làm cho laptop Vân chạy được nhanh như bình thường… chứ nói nhanh như mới thì là xạo lờ. Anh tắt máy cái là Thủy quay qua hỏi:
“Ủa xong hả anh…”
Cương: “Ừa…”
Thủy: “Yay… yay yay yay…” – trong khi cái tay trong quần vuốt vào thằng nhỏ liên tục, nhanh như giã ớt.
Cương liền quay qua: “Con bé này…”
Thủy cười nham hiểu: “Hừa hừa hừa hừa… Làm gì mà dữ vậy… Hm hm hmm!”
Nhìn lên đồng hồ thấy gần 21h00 rồi, Cương nói:
“Hoi lên báo mẹ em, rồi anh về nè…”
Thủy chu mỏ: “Hoi… Ở lại chơi chút đi…”
Cương: “Chơi gì mà chút…”
Thủy: “Chơi… chơi em nè… Hửm hửm hửm…” – ẻm cười gian xảo thấy ghê.
Cương: “Hoi… mẹ em ở nhà mà. Người ta thấy đó… Nãy anh nói rồi!” – Anh nói thủ thỉ với Em nó.
Chợt Thủy đứng dậy, đóng cửa và kéo rèm vô… xong tiếp tục ra ngồi lại sát bên Cương. Ẻm dựa và ôm eo Cương mà nói:
“Đó… Ai thấy nữa đâu… Hi hi hi… Chơi với em đi…”
Nói chung, nhìn vào nét mặt dễ thương và cái cơ thể phổng phao, nảy nở của em nó… Cương cũng bị kích thích mà nứng cứng ngắc nãy giờ. Anh mạnh miệng kêu:
“Muốn bị anh chơi lắm hả… Hửm…”
Chưa kịp nghe Thủy trả lời, là em nó đã kéo đầu anh qua mà mút liên tục lên môi. 1 tay cứ xoa lia lịa lên bụng Cương như ẻm thích chạm vào đó lắm vậy… lâu lâu còn luồng cả bàn tay vào quần Cương mà xoa phần bụng dưới, gần thằng ku. Cương không ngầng ngại, liền lòn tay vào nách áo 3 lỗ của em, với lấy bầu ngực sung sướng đó mà bóp nắn không ngừng. Ngón tay Cương vân vê luân phiên 2 đầu ti hạt me săn cứng của Thủy. 2 Đứa tận hưởng cơ thể của nhau, đứa thì thích sờ chỗ cứng cứng, kẻ thì khoái bóp khối mềm mềm. Không biết em nó sao, chứ thằng ku thì đã rỉ nước nhìu tới nỗi… Thủy cảm nhận được dòng nhờn mà quẹt ngón tay cái vào mà bôi chất đó lên chóp đầu thằng ku đang “nhỏ dãi”. Vừa thấy tê tê, thốn thốn mà thích thích cực độ. Chợt:
“Cạch… cạch cạch…”
Tiếng động từ trên lầu phát ra như là cô Vân đang vặn chốt cửa. 2 Đứa vội vàng rụt tay lại, Thủy nhích ra xa Cương độ cả nửa mét, xong chỉnh trang lại áo quần mà nhìn lên phía cầu thang. Ẻm còn cố quay lại nhìn Cương, xong bặm môi cười cười. Cương với tay qua, bóp nhẹ eo Thủy 1 cái, thì bị ẻm đánh “bẹp” vào tay. Xong Cương giả bộ mở máy tính lên lại rồi ấn ấn nút bàn phím.
“Xong chưa em…” – Cô Vân vừa đi xuống cầu thang, vừa nói…
Cương: “Dạ xong ròi! Cô qua kiểm tra thử đi…”
Thủy với Cương lâu lâu lại nhìn nhau trong khi Vân vẫn còn đang đi xuống, nhìn từng bậc thang để khỏi cắm mặt xuống đất. Mới bước được khỏi bậc thâng cuối cùng, cô lại hỏi:
“Sao rồi… 2 đứa quen mặt nhau chưa… hửm…”
Thủy nhìn qua Cương như né mặt ẻm khỏi ánh nhìn của mẹ mình. Cương nói:
“Dạ mới nói chuyện sơ sơ rồi cô… Hm hm…”
Vân: “Mới sơ sơ thôi hả… Tưởng đâu sâu sâu rồi chứ…”
Lúc này Thủy mới như ức chế mà lên tiếng:
“Sâu gì mà sâu… Mẹ nghĩ gì không ớ… Hớ…”
“Ha ha ha ha… Mẹ để hai đứa làm quen mà còn không chịu nữa hả…”
Thủy: “Quen cái gì mà quen… kỳ cục…”
Vân: “Kỳ cục gì… Mà nói chuyện với Cương sao rồi… thích hông…”
Thủy không thèm nói, mà “Hứ…” cái, rồi nhìn vào màn hình laptop.
Cô Vân tự dưng không chen vào giữa khoảng trống của 2 đứa, hay ngồi bên chỗ của Thủy… mà vòng qua ngồi phía bên kia của Cương. Xong kêu:
“Em ngồi xích qua kia chút đi…”
Cương nhìn qua nhìn lại, rồi nhích người qua chừng mười mấy cm. Cô lại:
“Trời… ơi… Ngồi nhích nữa… để cô coi cái laptop cái…” – khi mặt cô có vẻ tỉnh như sáo.
Không biết vô tình hay cố ý mà cô kêu như vậy. Cương buộc phải nhích qua tới nỗi ép sát vào người Thủy luôn. Cương bắt gặp vẻ mặt cô Vân hơi liếc qua Thủy với nụ cười chúm chím. Rồi… hiểu luôn… Vậy là cô chỉ vô tình thoi mà…
Thủy chắc cũng chả ghét bỏ gì Cương đâu, nhưng kiểu vẫn sợ bại lộ ra gì đó, nên ẻm lại nhích người xa khỏi Cương chừng vài chục cm. Cô Vân kêu:
“Tự nhiên ngồi qua bển chi vậy… Sợ Cương nó ăn thịt hay gì…”
Thủy: “Mẹ này… kỳ quá à… Hứm…” – Thủy vô tình mất kiểm soát, mà tức tối mẹ mình, nhưng lại đánh cái “Bốp” vào vai Cương.
Cương không la lên, nhưng mẹ em thì:
“Ơ… con nhỏ này… Mới gặp người ta mà đánh đập vậy hả…”
Thủy: “Ui… Cho em xin lỗi…”
Cương chỉ cười cười. Vân nhìn Thủy xoa xoa vai Cương 1 hồi, mới nói:
“Con này đó… Hên gặp Cương nó hiền, chứ đứa khác nó chạy luôn rồi đó. Gái nứa mà dữ như gì…”
Thủy nhúng người cái, bặm môi như bất bình. Thật sự, ông nào mà gặp bé Thủy, chắc nhào vô hiếp luôn chứ ở đó mà chạy đâu… có chạy vô háng em nó thì có. Cương mới nói đỡ cho Thủy:
“Thủy dễ thương chứ dữ gì cô… Kệ em nó đi cô…”
Vân: “Hà ha há há há… Nó dữ lắm đó… Trời ơi… Tại con chưa ở với nó… chưa biết thôi…”
Cương: “Kệ ẻm cô… Nhìu khi mốt có lớn xíu rồi đổi tính đổi nết sao… Hm hm hm…”
Vân: “Ai làm nó đổi được cái tính đó… cô cũng mừng à… Hm hm…”
Thấy cô vừa nói vừa nhìn Cương như ám chỉ anh… Cương đỏ mặt. Tới nỗi Vân kêu:
“Thằng… Nói vậy mà coi cái mặt kìa…”
Cương nhìn lên cô, xong nhìn qua Thủy… em nó cũng che tay lên miệng cười tủm tỉm. Chắc đúng thật là mặt anh đỏ tới nỗi ai cũng thấy rõ.
Cô Vân lắc đầu, rồi nhìn qua màn hình laptop. Lướt lướt 1 hồi, cô nói:
“Ừa được rồi nè… Hm hm… Ờ… vậy hết nhiu tiền em…”
Cương ngớ mặt, quay qua quay lại nhìn 2 mẹ con, rồi nói với vẻ ngạc nhiên:
“Tiền gì cô…”
Vân: “Ô… Tiền công chứ gì em…”
Cương: “Hoi cô… Em thấy tội cô nên giúp vậy thôi chứ tiền gì… Khỏi cô…”
Vân: “Thôi lấy đi… Đây cô đưa… Thủy… lấy bóp cho mẹ trên bàn bếp con…”
Thủy vừa ngồi dậy, anh cũng quên bẽn đi là phải đóng kịch, nên cầm luôn tay Thủy mà kéo em ngồi xuống, xong nắm vậy luôn mà nói:
“Thôi em…” – rồi quay qua Vân: “Không cần vậy đâu… cô… pha nước lọc em uống được rồi…”
Vân: “Thằng…” – cô lắc đầu, hơi nhoẻm miệng như hết biết nói sao, xong rồi:
“Vậy pha trà, cà phê, nước ngọt gì cho em uống nha…”
Cương: “Thôi cô… Em uống nước lọc hoặc trái cây là tốt nhất rồi… Uống mấy cái kia hại lắm.”
Vân che miệng cười rồi la:
“Trời… Ăn uống lành mạnh… hèn chi da mặt… như con gái á… Cô muốn còn không được á…”
Cương chỉ biết cười trừ, vì gặp ai cũng bị áp vào chữ “như con gái” vào bản mặt mốc của anh, riết quen rồi. Vân lại nói:
“Thấy chưa con… Người ta sống lành mạnh vậy còn không chịu nữa… không biết sao luôn…”
Cô lại quay qua Cương nói:
“Con bé này nè… Ăn gì không ăn, uống gì không uống, mà tập tành uống rượu bia này kia… Cô chửi mấy lần còn chưa sợ…”
Khỏi cần cô nói, hôm bữa thấy em nó uống là anh cũng đoán biết rồi. Nên cũng chỉ nói đỡ cho Thủy:
“Vậy hả cô…” – xong quay qua nhìn Thủy, rồi lại nhìn Vân:
“Chắc nhìu khi có chuyện gì buồn sầu, uống vậy thôi chứ không có tập tiết gì đâu cô…”
Nghe tới đây, tự nhiên thấy mặt Vân hơi buồn buồn, như đúng thật có tâm sự gì đó, anh nhìn qua Thủy cũng thấy vậy. Công nhận là gượng chết… Anh quyết định:
“Hm hm… Thôi 2 mẹ con ở nhà mạnh khỏe nha… Em đi về, không thôi trễ quá, phòng trọ đóng cửa.” – Kiểu viện cớ vậy… chứ chủ yếu là muốn để cho 2 mẹ con tĩnh lặng chút xíu.
Vân: “Ờ… ờ… Em về… để cô ra tiễn…”
Cương bóp nhẹ tay Thủy cái, em nó cũng xoa xoa ngón cái lên mu bàn tay Cương như để “âm thầm tiễn biệt”. Rồi 2 đứa thả tay nhau ra. 3 người đi ra khỏi cửa, lúc Cương đứng trên lề đường, trước nhà cô Vân, thì cô nói:
“Về cẩn thận nha em… Mai nhớ đi học đó…”
Cương: “Dạ… Có gì cần thì kêu em nha… Anh về nha em…” – vừa nói với cô, vừa với giọng chào Thủy.
Thủy: “Dạ anh về…”
Vân nhìn qua nhìn lại 2 đứa, rồi cười tủm tỉm. Chả biết có âm mưu gì. Cương đề máy xe, rồ ga chạy đi và soi gương chiếu hậu để ngắm 2 mẹ con cô Vân đang dõi theo mình… tới khi anh quẹo vào một khúc cua và tống ga chạy về hướng động banh thân thương của mình…