Vẽ tranh
Chương 69
Vài chục giây sau, Huyền:
“Cái thằng này… Qua đó sung sướng rồi xỉa mỏ về đây chọc ghẹo người ta ha… Mà chị đang ngồi với mấy đứa nói xấu em… chứ đâu ra trong phòng. Đoán sai béc… Dỏm đời quá ông ơi…”
Cương: “Hm hm… Nhớ mấy chị… mới nhắn chứ bộ…”
Huyền: “Đang ngồi cả đám nè… Đang làm gì… Video call nha…”
Cương: “Vi gì mà call… Em đang 1 mình nằm trong phòng, tắt đèn tối thui nè… Thấy gì đâu mà video… Thôi gọi mở loa lớn lên đi…”
Cương nghe tiếng lụp cụp bên kia, còn nghe giọng Huyền rất nhỏ:
“Ê… nó kêu mở loa nè… Bật nha…” – kèm tiếng léo nhéo gì đó của hội chị em.
“Ui chời ơi chời… Gọi đặt bưởi trái cây gì mới được nha… không ai rảnh mà tiếp chuyện đâu nha… Hí hí hí hí…” – giọng bà Minh.
Cương: “Ờ… Gửi mấy kg bưởi qua bluetooth đi, em chuyển khoản cho…”
Bên kia chả biết có mấy người cười, mà nghe “Há há há…”. Giọng Sương hỏi:
“Anh bên đó được hông…”
Cương: “Sương hả… Ờ… Nói chung 1 phòng 1 người, nên cũng được em. Có cái nhà nhỏ, nên phòng cũng nhỏ, xài nhà vệ sinh chung. Mà cũng không sao đâu. Nhà này hồi đó giờ anh qua chơi hoài chứ gì…”
Sương: “Ờ… Vậy đỡ rồi á… nghe Tuyền nói anh ăn tiệc gì phải hông… Ghê nha… ghê nha… Mới qua mà được chủ đãi luôn…”
Cương: “Có ăn em… Ăn ké ớ…”
Huyền: “Ủa sao ăn ké…”
Cương: “Thì thằng bạn nó dẫn bạn gái về ngay bữa nay luôn. Nên mua đồ ở ngoài đủ thứ về ăn. Anh ăn ké mấy miếng… He he…”
Minh: “Trời ơi trời… Có ăn sướng chết mồ… Đây mấy đứa ăn cơm nguội, mì gói không nè…”
Cương: “Trời… Mốt em cũng vậy thôi chứ có gì khác đâu… Ủa bé Ý có đó hông…”
Minh: “Ý kìa… Cương hỏi thăm nuôi…”
Cương chỉ nghe tiếng “Ơ… ơ…” quen thuộc của Ý, chả biết bé nó nói gì. Chắc chửi anh “thằng dâm tặc” thôi chứ ý đồ gì đâu. Minh lên tiếng:
“Nó nói… Chị hiểu chết liền á… Chắc chửi em quên trai bỏ chị đó… há há há…”
Cương: “Chị coi chừng tui à… Đừng tưởng số đông ăn hiếp 1 thằng…”
Minh: “Trời ơi… Giỏi sáng mai qua đây…”
Cương: “Hoi… Chơi khôn… Mai bà kia bả về rồi… Tự nhiên kêu qua… Thách thức kỳ cục…”
Lại nghe bên kia “ha hả…” loạn cả lên. Minh nói gì đó nho nhỏ:
“Dung kìa… Nói gì không…”
Cương chả biết chị có biểu hiện gì. Nhưng cũng nói:
“Chị Dung ăn no chưa…”
Dung với giọng trầm trầm mà nhỏ nhẹ:
“No rồi em… Bển khỏe không…”
Cương: “Dạ khỏe chị… Tưởng chị chưa no, bứng mấy trái bưởi của chị Minh dùm em cái…”
Cả đám chị em lại xì xào, há hố tùm lum. Minh kêu:
“Ê nhóc… Qua không được… rồi mượn gió bẻ măng hả cưng… không được nha… Có giỏi tự tay qua bẻ… Hm hm…”
Cương: “Người ta mượn Dung bẻ bưởi… chứ chị làm gì có măng…”
Minh: “Ờ… phải rồi… Măng không bên này… Mà bên chỗ cưng đó… Há há há…”
Cương: “Đố bẻ được… Mà măng em anh nỡ bẻ… Chỉ cắm xuống đâu thôi…”
Minh: “Há há há… Thằng này được… Mốt qua đi… chỉ cho chỗ cắm…”
Cương ham hố hỏi: “Cắm đâu chị…”
Minh: “Ổ điện á… Há há há…”
Cương: “Àh, cái ổ điện 2 lỗ đúng hông… Đó bình thường mà. Thường mỗi lần xài có 1 lỗ à…” – thằng này gan lắm. Dám chat sex nơi đông chị em.
Huyền vội chấn chỉnh đội hình:
“Thôi nha… Mấy người này đầu độc tụi nhỏ không nha… Đổi chủ đề đi…”
Minh: “Thoi… Đang cao trào mà thím…”
Cương: “Hoi tụi mình lập group chat luôn đi cho dễ. Để tốn pin chị Huyền nữa…”
Minh: “Lập gì… chị có biết gì đâu… biết gì đâu…”
Cương: “Mệt bà quá… Để tui tạo group rồi mời vô. Cứ accept đi…”
Nói xong là Cương tạo một group chat trong ứng dụng. Mấy chị em ở căn biệt thự thì đồng ý hết, riêng Ngọc đang ở chỗ làm vừa chấp nhận vô nhóm xong là em hỏi trong nhóm:
“Ủa… Sao ai tạo group mà toàn người mình không vậy…”
Minh: “Thằng Cương nó tạo đó… Hình như muốn đăng bán trái cây, măng gì đó đó em…”
Ngọc: “Ủa là sao…”
Cương: “Bà Minh bả thách anh qua mua bưởi của bả bữa mai đó. Bởi tạo nhóm cho ai muốn mua thì hỏi bả…”
Ngọc: “Trời… Mấy người này… Nhóm gì mà không có trong sáng gì hết…”
“Ủa chòng ở trong nhóm luôn hả… Hi hi…” – con mén Tuyền ở phương trời nào đó xọt vô bằng giọng điệu thấy ghét, muốn cắn cho miếng.
Huyền: “Ừa… Nó admin đó em… Tạo nhóm với ý đồ không minh bạch… Hi hi hi…”
Tuyền: “Chòng hư quá nha… Mốt xử tội chòng…”
Cương: “Con bé kia… Sắp về chưa mà xử với xiếc… Ngọc nữa…”
Tuyền: “Sắp zìa òi… Hi hi…”
Ngọc: “Em cũng vậy nè…”
“Hello…” – ai vô duyên, rảnh háng… tự nhiên chào chào tầm này ta.
Cương nhìn kỹ mới thấy… là bé Ý. Anh kêu:
“Hi hi… Giờ chat là tha hồ mạc sát mấy chị, hello chi vậy Ý… hổng đủ đô xử mấy bả đâu à…”
Huyền: “Thôi nè… Bé nó nhỏ mà chọc hoài… Đâu phải bựa như mấy người đâu mà xàm xàm…”
Cương cũng hết biết nói chủ đề gì nữa, anh nhắn:
“Thôi em ngủ nha… Sáng giờ lần quầng mệt lắm luôn… Mấy chị em ngủ ngon. Có gì cần thì nhắn em…”
Minh: “Ờ… Ngủ đi… Lát nửa đêm chị gọi… há há há…”
Cương: “Ờ… Gọi đi… mốt biết em…”
Huyền: “Nghỉ đi cưng… Tụi chị cũng về phòng đây…”
Ngọc: “Uhm. Anh ngủ ngon…”
Tuyền nhắn tin riêng với Cương:
“Mai chòng khỏi qua chở em… Xa lắm… Hổng thuận đường…”
Cương: “Hớ… ai thèm chở cái mặt của em… Nhìn muốn cắn rồi…”
Tuyền: “Hứ… Qua đó cái là đối xử tệ bạc với vợ vậy đó… Ghét…”
Cương: “Hm hm… Ghét gì đâu á… Bữa nào bắt em qua đây ăn thịt cho biết…”
Tuyền: “Hong… Ai cho…”
Cương: “Muốn là bắt à… Hong có hỏi xin đâu… Hí hí…”
Tuyền: “Ghét… Ngủ ih… Đồ… Cương dương… Hí hí hí…”
Cương: “Đồ vú đít bự… Ghét…”
Tuyền gửi Cương cái emoji le lưỡi chọc quê, anh like lại 1 cái, rồi tắt màn hình. Từ từ lim dim y như hồi nãy ngồi kế Linh mà chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ lại thấy cũng hơi chưng hửng… Chưa kịp làm gì hay ho cho mấy chị em banh tưng mà đã phải dời đi trong vội vã, như di tản né dịch vậy. Mà dịch ở đây là bà chủ mắc dịch. Chắc dịch nhờn thôi, chứ so sánh như dịch cúm Corona của Tào Khựa thì hơi quá. Cương chỉ thấy màn đêm trong mắt mình, cũng như câu chuyện tạm thời hạ màn ở đây.