Vẽ tranh

Chương 8



Phần 8

Sau một giấc ngủ trưa đầy thỏa mãn và sảng khoái bên cạnh Tuyền cute, Cương lờ đờ mở mắt, thấy xung quanh mình gần như tối thui, trừ một ít khe sáng phía màn cửa sổ hướng ra sân bên hông nhà qua lớp voan trắng mỏng. Đầu óc có phần bị ngáo, chưa định hình được mình đang ở đâu, mấy giờ thì “Cạch”. Tiếng cửa phòng mở ra, một khe sáng từ hành lang rọi vào làm Cương chói, phải nhắm lại. Hình như nó cũng giúp anh nhớ lại được mình đang ở đâu, phòng của ai bà đã làm gì… anh nhớ lại những khoảnh khắc từ lúc trưa với Tuyền, khiến cây thịt bên dưới cương cứng chọc lên phía cái mền đang đắp ụ lên một cục. Một bàn tay ấn nhẹ lên vai anh cùng âm thanh “Anh ơi…” Nhỏ nhẹ. Cương nghĩ là con bé Tuyền.

Anh chợt quơ tay lên, vừa chụp lấy được bộ phận mà anh nghi là bả vai em nó thì liền kéo xuống. Cả thân người kia bỗng ngã đè lên anh và một tiếng “Áh…”. Cô bé chưa kịp la ó gì thêm thì Cương ấn đầu em nó sát mặt mình mà dùng môi bọc lấy toàn bộ miệng em nó, chỉ còn lại âm thanh “Úhm… Úhm…” Trong cổ họng. Tay kia anh sờ xuống bờ mông, vừa bóp vừa đẩy em nằm nghiêng 1 bên bằng chính cơ thể cơ bắp của mình. Hạ bộ bên dưới, anh ưỡn ra, co lại tới khi khúc thịt cương cứng đâm chọt vào cái khe hình thành từ cặp đùi và khe lồn. Đang sướng tê háng 1 khoảng thời gian, bỗng nhanh cảm thấy 1 bàn tay em đang cố đẩy nhẹ cơ thể anh xa ra, tránh ép phải bầu vú đang bị ép vào ngực anh nãy giờ. Bàn tay kia bấu chặt lấy cổ tay đang hư hỏng xoa nắn cặp mông tròn lẳn phía dưới. Nhận ra bờ môi có phần hơi lạ, cặp mông có phần hơi nhỏ hơn trước kia… Cương chuyển tay từ mông lên bầu vú mà bóp và nắn vài cái. “Sao nhỏ hơn vậy ta…” – Cương tự hỏi trong lòng. Anh đột nhiên ngưng mọi hoạt động lại. Một tiếng nói phát ra:

– “Anh Cương… Anh làm gì vậy…”. Kèm theo tiếng sụt sịt như khóc.

Lúc này Cương mới nhớ lại và nhận ra là giọng của Sương.

Anh kéo tạm cái mền đang đắp, che đi phần hạ bộ. Đứng nhanh dậy lò mò mở công tắt đèn lên.

Chưa kịp làm gì, thấy Sương che tay bụm miệng rồi chạy ra ngoài. Cương đứng hình gần 2′ như nhớ lại và phân tích dữ liệu cảm xúc, hành động từ nãy giờ.

Đang trong trạng thái hoang mang, hoảng loạn, Cương ăn mặc lại cho chỉnh chu rồi ngại ngùng bước ra ngoài nhìn quanh. Phòng bếp… không có ai. Bếp… cũng trống trơn. Anh tưởng tượng cảnh Sương cùng mấy chị em đang kéo nhau lên công an phường, xuống gông đầu thằng dâm tặc bỏ chuồng, cho bú sữa… lộn… cho ăn gậy (gậy thiệt nha… Chứ hông bú mút gì à…).

Đang đứng xớ rớ trong nhà, bỗng có tiếng ngoài sân réo vô:

– “FBI… đứng yên đó… giơ tay… giơ ku lên trời! Anh đã bị bắt vì tội cương ku và đâm chọt bất hợp nhất. Anh có quyền mời luật sư hoặc chúng tôi sẽ chọn cave cho anh. Tất cả những gì anh nói bây giờ sẽ là bằng chứng chống lại anh trước nhà…” (He he he… Giỡn hoy mấy má, đoạn này hông tính, coi như chưa viết gì nha…)

Thực ra là con mén Tuyền nó kêu anh:

– “Bóng ơi… Ra đây chơi đá banh nè… Hi hi…”

Cương nhìn ra sân thì thấy chị em đang đứng rọi đèn đt vô chỗ nào đó trong vườn. Có cả Dung nhưng không có Sương. Cương cũng nghĩ không biết Dung đã tố cáo chuyện mình làm với ẻm lúc nãy cho thiên hạ chưa, nên rón rén đi vòng từ cửa trước qua bên sân hông.

– “Chuyện gì zạ mấy chị em?” – Cương hỏi và nhìn vào mặt từng người, chủ đích cũng muốn biết biểu hiện mỗi người có gì lạ đối với anh không. Nhưng rốt cuộc cả đám chỉ đang chăm chú nhìn xuống chỗ đất đang trồng mấy bụi cây nhỏ. Tuyền cất tiếng:
– “Anh ơi… Hình như nhà mình có dâm tặc dòm ngó”.

Tính tò mò của Cương bỗng giúp anh hết lo và tạm quên chuyện hồi nãy (con trai còn đồ mà nhìu chuyện thấy ớn, cứ như bê đê). Bé Tuyền nó chỉ chỉ vô bụi cây, anh cũng chả hiểu gì hết. Tới khi nó nói:

– “Bóng ơi… Ghê quá… Hình như có ai rình mò nhảy vô nhà tụi em. Hồi chìu tụi em đang chăm cây cho nhà bà chủ, tới đây tự nhiên thấy có dấu chân ai bự như đàn ông. Làm như nó nhảy trên kia xuống, gãy mấy bụi cây đây nè… Em bận chụp hình, quay clip lại nên nhờ chị Sương vô kêu anh ra coi… mà chỉ vô xong hổng ra luôn.”

Cương nghe qua mới nhớ lại và biết Sương vẫn chưa tiết lộ bí mật trời đánh của anh. Thở phào nhẹ nhỏm. Và cũng ngồi gần lại xem qua chỗ nguyên đám đang soi đèn… Đúng thật là có cả mấy dấu chân người hằn trên mặt đất mềm. Anh nhìn lên trên bờ tường cao gần 3m thấy có một nhánh cây chĩa từ trong sân ra đường. Cương nói:

– “Chắc nó quăng dây hay kê thang gì đó bên ngoài, rồi băng ngang qua tường nhờ nhánh cây kia kìa, xong tuột xuống đây rìn quá… Anh đoán vậy thôi nha…”

Huyền: “Sao em đoán hay vậy… Có phải tối… em hay qua nhà rình tụi chị đúng hông cưng… Hí hí hí…”

Cương đỏ mặt, không cần nể nang gì, đánh cái “bẹp” vô vai bà chị dâm đãng rồi biện minh:

– “Em mà muốn làm gì mấy chị đó hả… em bỏ thuốc vô đồ ăn cho ngủ hết, rồi làm gì làm tha hồ. Cần gì leo lên leo xuống chi mệt zợ…”

Huyền với vẻ mặt giả bộ hoảng hốt: “Chết cha… Hèn chi bữa nay nó qua nấu cho mình ăn… Ah… Biết rồi nha… Y… nhanh mấy đứa, móc họng ói… ói… Khặc khặc khặc…”. Xong bị Cương tán thêm cái “bẹp” ngay mông (do mất kiểm soát thôi, chứ ai ý đồ gì đâu).

– “Úi da… Sướng quá… Nữa đi cưng… Nè nè!” Bà nội đó tiếp.

Nhìn qua, thấy Dung, Ngọc còn lắc đầu với bả. Mà phải công nhận mấy chị em nhà này, không biết bà Minh 30t sao chứ… mấy người anh đã gặp, ai cũng thuộc dạng sexy, hông chỗ này cũng chỗ kia.

Cương hỏi”: “Ủa nhà có camera an ninh hông chị?”

Huyền: “Bà chủ nói có, mà thấy để lâu không xài nên giờ toàn cục gạch không em.”

Cương: “Giờ em nghĩ là bắt buộc chặt cái nhánh kia đi cho khỏi có chỗ đu bám gì leo vô nhà. Cần thì bữa nào em làm luôn cho!”

Hội chị em quay qua nhìn anh vừa ngạc nhiên cũng như kiểu ngưỡng mộ. Tuyền hăm hở hỏi:

– “Chọ oi… Bóng của em biết làm mấy này luôn hả… Hi hi…”

Huyền: “Nhìn vậy cũng mạnh mẽ dữ hen… Mà làm được không đó… gãy chân què tay, hay chết ngắt là tui hông đẻ kịp đền cho ba má cưng à nha…”

Tuyền: “Úi bà ơi… Tầm bà… đẻ gì nữa… Mà sao đẻ cho cùng giống được… Ssssh!”

Huyền: “Thì lúc nó ngủm, nằm một đống đó, lại hút kia ra rồi bơm vô… khó gì đâu! Đúng hôn… cưng… Hé hé hé!”

Cương nóng mặt, đồng thời cũng cứng… ku. Anh gằn giọng:

– “Đừng để tui bóp bà luôn nha…”

Huyền banh banh, ưỡn ưỡn bộ ngực tưng tưng, bự chảng của bà mẹ 1 con ra trong vầng sáng từ đèn đt phát ra mà khiêu khích:

– “Nè nè… Ấy đi… dám hông… Hí hí… Hệ yếu đuối mà đòi cân chị hả… Hi hi…”

2 anh em Cương – Tuyền đồng lòng đánh bả thêm cái nữa cho bả im. Rồi Cương lảng qua chuyện cái cây:

– “Giờ cũng chưa có gì làm bằng chứng, kêu công an nó cũng hông xuống đâu. Mà có bắt được cũng chừng mấy ngày là thả à… Nên em nghĩ chắc mua tạm mấy cadi cam gắn, soi toàn bộ sân, rồi có gì tính tiếp.”

Tuyền: “Chắc tạm vậy quá à… Em mà bắt được thằng đó… cho chị Ngọc đập cho nó khỏi đẻ con…”

Nghe vậy cả đám nhìn Tuyền, riêng Cương cảm thấy kinh hãi. Hông biết sau này bị em nó tức lên, chắc đạp nát cái cây phối giống cho đàn bà của anh quá. Dữ tợn hơn Ngọc nữa. Cảm giác rợn sống lưng, nứng sống… À mà thôi!

Xong mấy chị em lác đác kéo vô nhà từ từ, hâm lại đồ ăn cho bữa chiều.

Tắm rửa sạch sẽ xong, mọi người tập trung ở bàn ăn chỗ bếp. Tuyền chạy lên lầu kêu Sương xuống ăn rồi vèo cái đáp mông xuống, vẫn cái ghế kế bên Cương. Giống như cái đuôi của anh vậy. Mà cũng không đúng, Tuyền là con khỉ, còn Cương là cái đuôi vì hay bị em nó lôi đi hoặc cầm lên “vuốt vuốt, liếm liếm”.

Nhìn Sương từ từ bước xuống, mỗi bước chân là cây dùi đang đập vô ngực Cương nghe thùng thình thùng thình. Em đi tới bàn, mặt đờ đẫn như còn ngái ngủ. Rồi cả nhà cũng ăn những món mà anh nấu sáng nay.

Cương để ý thấy Sương như lơ đi những câu đùa giỡn, nói chuyện của hội chị em nhí nhảnh. Kể cả lúc má Huyền nói Tuyền:

– “Chắc mướn Bóng của bây làm bảo vệ ngồi canh nhà ban đêm quá…”

Tuyền: “Hoi nha, chồng tui nha… Đâu phải lính đánh thuê cho chị đâu… Hớ…”

Huyền: “Thôi chịu đi mò… Có gì đánh ăn trộm xong… đánh luôn chị đây nè…”. Bả zảnh zảnh mông, lấy tay xoa xoa.

Tuyền bẻ qua chuyện khác: “Ủa bà sợ ổng bỏ thuốc mà… ăn chi nhìu dạ!”

Huyền: “Kệ, cho bóng của bây hiếp chị… hơn là để thằng ăn trộm vô! Hí hí…”

Tuyền: “Gu bóng em là thân hình gym, chị coi lại chị đi…”

Huyền: “Sai rồi em… Mỗi người mỗi vị khác nhau… Nhìn bên ngoài mà không nếm thử… sao biết… Phải hông… ku… Hi hi hi…”

Cương nhìn bé Tuyền bị áp đảo thấy tội bởi Huyền dâm, anh đỡ dùm em nó 1 chiêu:

– “Chị vị ngọt phải hông?”

Huyền: “Úi… Sao cưng biết hay vậy… Hế hế… Chị ngọt nguyên bản, thanh mát như đường phèn, không chất hóa học đó!” Đang hí hửng cố ưỡn bộ ngực vĩ đại lên thì Cương phán cho câu:

– “Em bị tiểu đường…”

Mấy chị em cười nắc nẻ, phụt hết cơm. Ngọc la: “Cho chừa…”. Còn Tuyền cười đắc ý, đập bốp bốp vô vai Cương đâu chết thằng ku. Còn Huyền lườm lườm có vẻ quê quê. Nên Cương lái qua chuyện khác:

– “Chắc tuần sau em qua gắn cam luôn nha. Để tụi mình yên tâm. Chứ mấy tụi đó em cũng ớn ớn (anh cố tình nói để thể hiện mình cũng yếu đuối).”

Lúc này Huyền hết quê, mới lên tiếng:

– “Con Ngọc nó còn không sợ, em sợ gì cưng… Không thôi kêu nó dạy cho khóa võ cấp tốc… Mà võ gì đó hả Ngọc…”

Ngọc: “MMA. Mà học cực lắm chị ơi. Em cũng bỏ lâu rồi, tại mất thời gian quá”.

Cương như được rà đúng tầng số, anh tiếp:

– “Uhm đúng rồi… Hồi trước anh học thử, ngày chẵn hoặc lẻ, mà mất nguyên buổi chiều tới tối khuya mới về nên riết anh bỏ. Tự dợt ở nhà với dụng cụ, hình nhân này nọ…”

Ngọc ngạc nhiên vì biết Cương có gọi là “chung môn phái”, nên thời gian còn lại cho tới khi dọn dẹp là chỉ 2 người bàn luận với nhau.

Mấy chị em kia đuổi Cương ra xa, không cho dọn dẹp, rửa chén vì anh mất công nấu sáng giờ… kiểu có qua có lại. Thấy Sương đi vòng vòng ngoài sân gần chỗ có vết chân đột nhập, Cương đi nhanh ra thăm hỏi.

– “Đứng đó coi chừng ai nhảy xuống nữa đó nha…”

Sương chợt quay lại nhìn anh cười gượng, rồi ngồi đơ xuống chỗ đó. Cương lại gần ngồi ké và thì thầm:

– “Nãy anh xin lỗi nha… Do mới dậy không biết gì, nên anh lỡ vậy…”

Sương: “Hông sao đâu… Thôi vô nhà, không muỗi chích…”. Nói với vẻ ngại ngùng và né tránh rồi bước lẹ vô trong. Làm Cương hơi buồn và thấy không được trọn vẹn.

Một buổi cuối tuần kết thúc, buồn vui… kinh hãi lẫn lộn. Cương ra về, mấy chị em chào tạm biệt, vài người thì không… riêng con bé lóc chóc kia, chưa kịp nói gì, nó nhảy véo lên yên xe anh đòi chở đi 1 vòng mua đồ. Đuổi xuống thì nó cứ ôm cái xe rồi đá đá anh bất tuân, rốt cuộc phải chiều nó.

Chạy được 1 đoạn cách nhà Tuyền chừng 1km, bé Tuyền đang mặc cái váy cute nhìn như học sinh, nhưng ngực ụ ra 2 đống như phụ huynh. Vừa ngồi vừa hát lảm nhảm gì đó, Cương đội nó kín nên cũng chả hiểu, nhưng thấy vui, thấy bé nó dễ thương. Bông em vỗ vai ra hiệu, kêu anh dừng lại ở một tiệm thuốc tây. Em nó nhảy vèo xuống nhanh như con khỉ, đứng ở trỏng nói gì đó, cầm gì đó rồi tiến ra xe. Cương hỏi:

– “Mua gì đó cưng…”

Tuyền: “Cưng gì mà cưng… Bắn vô người ta mấy bụng, giờ phải mua thuốc uống nè… Hứ…”

Cương bỗng thấy mình có lỗi khi cứ liên tục bắn ngập thứ dịch có thể tạo ra em bé vào trong nơi thầm kín của em. Anh xuống nước, ôm em ngang hông một cái thật lâu rồi nói:

– “Ghét em của anh… Mốt anh kỹ hơn nha…”

Tuyền: “Em gì mà em… Làm người ta muốn đi đẻ luôn mà còn em… Bộ coi em như em gái hay sao, rồi đè ra ăn hiếp hoài… Hứm…”

– “Vậy bà xã chịu hông…” – Cương cười cười nói.

Tuyền tủm tỉm cười, đánh anh 1 cái rồi vèo lên xe ôm anh cứng như keo AB. Cương nhìn vô tiệm thuốc thấy mấy má trẻ trẻ đang nhìn về phía anh to nhỏ gì đó. Thôi kệ tía nó, vòng xe chở bà xã về động (động khỉ chứ hông phải động gì kia đâu à nha).

Mới tới trước cửa căn biệt thự, những cảm xúc hỗn loạn lại ùa về. Nói thật là anh muốn dắt xe vô ngủ lại luôn, chứ về buồn chết mồ… mà ai chơi kỳ vậy, làm kiểu đó, bé Ngọc nó xuống dít anh một cái văng lên cây sao.

Tuyền xuống xe, nhéo anh 1 cái qua lớp áo dày, chả đau gì hết. Bỗng thấy bà Huyền dâm đi ra, vừa cất tiếng:

– “Cho chị ké với… Há há…”

Tuyền: “Cái bà này… Đi… vô… Nhanh…”

Huyền bất chấp tiến gần tới anh dù bị níu kéo, làm anh hết hồn. Bả mới nói:

– “Mà bỏ ra coi (nói với Tuyền)! Làm như chị mày ham ngồi mấy cái xe này lắm… Tưng tưng đau đít muốn chết…”

Tuyền: “Tưng lên tưng xuống… Sướng quá trùi luôn chứ ở đó… Hi hi…”

Huyền: “Mẹ… mông cho 1 mông. Tưng tưng cho mấy thằng dê nó nhìn à…”

Tuyền: “Ủa tưởng chị khoái cho trai nhìn lắm mà… Sao giờ hiền lành quá zợ… He he…”

Huyền: “Xía… Trai rõ nguồn gốc xuất xứ, đàng hoàn, sạch sẽ thì còn ham… như ku đây… Hí hí… Còn họa chăng…”

Cương lần này xen ngang vô: “Bộ tính dặn em gì hả chị…”

Huyền như sực nhớ lại ý định đi ra đây, chị nói:

– “Nãy chị quên là nhà này muốn làm gì, phải hỏi bà chủ trước cái đã. Để lát hoặc bữa nào đó gọi hỏi coi sao, xong mới nhờ em làm được. Nghe chưa!”. Xong bả đưa sát miệng vô tai bé Tuyền, ý nói như “bây nghĩ xấu cho người dâm rồi đó”.

Cương gật gật như hiểu ra. Xong quay đầu xe, tạm biệt hang ổ chị em nhà khỉ lần nữa và chạy về. Không quên check kính hậu nhìn 2 cô gái đang đứng trước cửa với thân hình ai nấy như bông hoa mà loài ong nhìn là muốn chịch… lộn… chích.

Tới nhà cũng gần 22h. Cương loay hoay làm này làm nọ, nhắn tin báo Tuyền biết con ong đã về trạm rồi tắt đèn định ngủ. Chợt anh nhớ tới Sương làm đầu óc tỉnh hẳn, như có gì đó vướng vướng. Quyết định nhắn tin cho em nó, chủ yếu muốn biện minh cho hành động dâm dê của mình thôi… chứ tốt lành gì… he he!

Cương nhắn: “Hi em! Ngủ chưa đó…”. Rồi chờ chắc 5″ sau mới có chuông tin nhắn kêu. Cương hết hồn vì tưởng em nó im luôn (lúc này cũng 23h), và chuyển đt qua chế độ rung.

Sương: “Em mới vô phòng, làm mấy thứ rồi tắt đèn chuẩn bị ngủ thôi. Anh chưa ngủ hả?”

Cương: “Em còn giận anh đúng hông?”. Rồi chờ tiếp 10″ nữa, mém ngủ luôn thì đt rung nữa.

Sương: “Nghe nói anh từng quen một cô gái hả…”

Cương: “Uhm! Hồi cấp 3 anh có quen bạn đó, sau này 2 đứa thấy không hợp, mất cảm giác thích nhau nên thôi. Xong anh single tới nay luôn.”

Sương: “Tiếc quá ha… Mà chắc tuổi học trò, thường quen cho vui vậy thôi, chứ ít cặp nào bền lắm. Như em cũng vậy. Cũng quen anh kia hồi đi học, tới lúc đi làm thì thấy như nhạt nhạt sao đó, cung không hợp rồi em cũng cô đơn vậy luôn”.

Cương: “Uhm!”. Rồi chả biết nói gì tiếp, não đang loading vì mạng yếu (hông phải ysl đâu á).

Sương bỗng nói 1 câu thư thăm dò: “Chắc anh sau này thấy mất cảm giác với con gái, nên hông quen ai nữa hay sao?”

Cương chỉ biết nhắn emoji mặt cười dịu dàng qua cho Sương, kèm dòng “Anh không biết nữa!”. Coi như trả lời 2 hàng, mù mờ cho em nó tự đoán. Chứ hông lẽ nói thiệt rồi bị hội chị em lôi ra thiến à.

– “Hồi chiều, mới dậy, anh giống bị ngáo ngáo, còn hông biết anh đang đâu, giờ giấc sao. Thấy mơ hồ. Rồi chỗ ở dưới thấy hơi tức tức, cứng cứng giống như thèm gì đó. Rồi em vô, anh chả biết sao cứ ôm đại người đứng gần mình nhất và làm em ra vậy. Tới lúc anh sờ lên thấy có ngực con gái, rồi giọng em. Anh mới tỉnh rồi hết hồn. Này lỗi của anh… chắc mốt anh hông dám qua chỗ em nữa, mắc công em sợ!” – Cương văng một tràng bomb bi cho Sương nó hứng… nhưng mà cũng có phần thiệt chứ đâu phải bịa. Đúng hông mấy chế…

Sương im lặng chừng 3″ rồi nhắn: “Em nghĩ chắc anh tưởng em là ông nào, nên sờ vào ngực em mới biết đang ôm nữ giới. Phải vậy hông…”

Cương không biết em nó như ngụy biện dùm anh anh thật sự em nó nghĩ vậy. Anh nhắn với giọng vui hơn, mục đích phá banh chành không khí căng cứng… lộn nữa… căng thẳng:

– “Em nói làm anh mắc cỡ quá nè!” – Thực ra thì bên dưới anh cũng hơi cứng khi nghĩ lại cảm giác bóp được bầu ngực tuy không lớn nhưng có vẻ săn chắc và hợp với dáng em nó.

Sương: “Thôi không sao anh à… Mốt cứ qua chơi đi. Em với anh hông nói ai nghe hết nha…”. Xong em nhắn tiếp: “Nay em hông ngờ anh nấu đồ đãi đám tụi em vậy luôn. Ăn ngon, sạch, nhìu hơn đi ăn tiệm. Mà anh học nấu ở đâu hay zợ…”

Cương cảm thấy Sương cũng là cô gái dễ gần (còn muốn làm gì xa hơn thì chưa biết). Nhưng chắc em nó sẽ nói chuyện thoải mái hơn khi nhắn tin, thay vì trực tiếp nhìn mặt. Cương đáp:

– “Anh không muốn lệ thuộc nên tự nấu, tự dọn dẹp nhà cửa riết quen rồi, hồi 18t tới giờ. Còn nấu thì học trên mạng thôi chứ hông cao siêu gì đâu em. Ai cũng nấu được hết á…”

Sương: “Phải kiên trì lắm mới học được anh ơi! Em làm hoài có được đâu. Hồi sinh viên toàn ăn mì gói, rồi nấu đơn giản thôi à”. Thêm một tin nữa: “Mấy cô nào mới nhìn không biết, thấy anh đa tài vậy chắc bu dữ lắm luôn. Mà tại… Hi hi…”

“Ý cô nói tui bê đê chứ gì” – Cương nghĩ trong đầu. Anh trả lời:

– “Bu nhìu mệt chứ hông sướng gì đâu em” – Toàn xạo xạo không Cương ơi!

Sương: “Uhm. Nghĩ lại cũng thấy đúng. Chỗ em làm cũng bị nhìu người hay gạ, hay bu lại. Nhưng mà em biết ý đồ của họ, nên em không để ý ai hết.”

Cương ngạc nhiên hỏi:

– “Wao… Anh tưởng mấy anh trong ngân hàng đẹp trai, phong độ, giàu nữa. Con gái thích chứ. Anh vô đó thấy trai gái, ai cũng nhìn như công tử, công chúa”.

Sương: “Đúng rồi anh! Đẹp lắm, giàu nữa. Nhưng mà nhìn cách hành xử, điệu bộ hầu hết dân ngân hàng… cũng phong lưu, ăn chơi dữ lắm. Người ta thấy em mới vô, cũng gạ này kia đi chơi đi nhậu, mà em từ chối hết à. Quen mấy người vậy không có kết quả, với lại em thấy dơ dơ sao đó!”

Cương: “Uhm. Nghĩ thấy em nói cũng đúng. Thôi mai mốt ai gạ gạ em, kêu anh ra anh hốt mấy ổng dùm cho… Hi hi…”

Sương: “Ha ha! Anh hy sinh thân trai vì em luôn đó hả… Uhm. Mốt có dịp, em kêu anh ra tiếp mấy ổng, coi trụ được bao lâu. Hi hi…”

Thực sự, Cương cũng nói giỡn giỡn cho em vui thôi, chứ cũng chả hy vọng nó thành sự thật.

Thường con người sẽ có ham muốn tình dục rất mạnh vào buổi tối. Cương cũng vậy. Anh đang nhắn vui vẻ bổng chuyển qua chủ đề khác. Và hỏi liều:

– “Không biết em từng thấy chỗ kia của đàn ông chưa, mà mấy lần thấy anh, rồi thấy cái kia. Nhìn mặt em đỏ lắm luôn”

Sương chờ 5″ mới nhắn lại: “Thì em cũng là con gái mà. Thực ra em hơi sợ, vì hồi trước em không đồng ý nhưng bạn trai ép em, rồi lấy đi cái ngàn vàng của em… Sau đó dần dần bỏ lơ em như vắt chanh bỏ vỏ. Em cũng khóc lên khóc xuống 1 thời gian dài, rồi chia tay. Sau lần đó, em rất sợ khi nhìn thấy cơ thể con trai và chỗ đó”.

Cương không dạy đời em nó, chỉ nhắn lại:

– “Mỗi người mỗi cảnh. Còn anh với Tuyền do học chung ngành, nên lúc đứng làm kiểng cho bả vẽ, 2 đứa cũng bình thường. Mà công nhận bé nó quậy ghê luôn. Anh bị nó ngắt nhéo, đánh đập tơi tả, riết cứ gặp nó là không còn cái gì để mặc luôn”.

Sương như tò mò: “Bộ anh nude trước mặt nó mà nó không phải ứng, cảm giác gì hả?”

Cương: “Anh thì cảm giác lạnh. Còn nó thì cứ vừa vẽ vừa giỡn. Nhìu khi nổi khùng dí nó chạy vòng vòng. Bả la như bị ai hiếp vậy”.

Sương: “Em thấy 2 người hợp rơ ghê luôn. Đụng đâu cũng giỡ được. Với bé nó cũng vô tư, thấy cứ dính vô anh miết”.

Cương chả quan tâm sương nói vậy là ý gì, nhưng thôi mình cứ tự nhiên lên thì càng ít bị nghi:

– “Nó lợi dụng nhan sắc của anh đó em ui… Làm như sợ người ta ăn hiếp, cứ lôi thân anh ra che. Anh nhìn nó còn thấy dễ thương, nhí nhảnh huống chi mấy ông con trai khác”.

Sương: “Kệ, nó còn nhỏ. Anh làm khiên bảo vệ cho nó là mấy đứa em cũng an tâm”. Rồi nhắn tiếp: “Thôi em ngủ đây! Bữa nào nhớ ghé chơi nha anh!”

Cương: “Uhm”. Chúc em nó ngủ ngon xong anh cũng chìm vô giấc ngủ. Nạp lại năng lượng cho những tuần kế đầy biến động.

Chương trước Chương tiếp
Loading...