Vẽ tranh

Chương 86



Phần 86

Cương dừng trước cửa nhà chị Trang. Gọi điện cho chị:

“Alo… Gì vậy em…” – chị Trang bắt máy.

“Qua bắt cóc… đòi tiền lương nè… Xuống mở cửa em…” – Cương nghiêm túc trả lời.

“Ủa ủa… Kêu thứ 3 qua mà ta… Sao đâu qua đây…” – Trang nói với giọng ngạc nhiên.

“Phải hôn… Ngộ ta…” – Cương cũng quên bén là hôm bữa Trang hẹn thứ mấy qua luôn.

“Thoi thoi… Để chị xuống… Chán ông này gì đâu á…” – Trang chửi xối xả, không coi Cương ra ký lô gì.

Trong đầu Cương hiện ra đủ thứ, nào là tích phân, căn bậc 2 bậc 3 rồi cạnh huyền – góc vuông… tùm lum, hầm bà lằn. Nghe tiếng lẹp xẹp lướt ra chỗ mình, Cương nhìn qua, thấy Trang đang mặc nguyên bộ đồ thể dục tay – quần dài đen thui với logo be bé trước ngực, rồi chị mở cửa ra, kêu:

“Vô…”

2 người đóng cửa, kê xe xong xuôi thì đi vào trong. Vừa mới đóng cửa phòng khách lại, đi về phía cầu thang thì Cương hỏi:

“Ủa… Ông kia đi lâu chưa chị…”

Trang quay lại, nhướng mắt nhìn Cương:

“Ông nào…”

“Thì chồng chị đó…” – Cương.

Trang thở dài thấy rõ, kêu:

“Thôi đi lên… Kệ ổng… muốn đi đâu thì đi…” – rồi đi trước Cương lên lầu.

Thấy chị chắc không muốn nhắc tới ông chồng vô tâm kia, Cương cũng không hỏi thêm nữa, mà tiếp tục đi phía sau, ngắm cặp mông tròn lẳn của bà chị trong lớp vải thun, lâu lâu cộm lên mép quần lót… Chị không ngại dẫn Cương vô phòng 2 vợ chồng, rồi lục lọi gì đó ra. Lát sau, chị cầm 1 cái phong bì nhìn hơi dày, ngồi lên giường rồi nói:

“Đây nè… Lương của mấy chị em mình đó…”

“Ủa… Nhiu vậy chị…” – Cương tò mò hỏi.

“Thì em mở ra đếm đi…” – Trang kêu.

“Vậy chị chưa đếm luôn hả… Ủa… mà bộ người ta chuyển tiền mặt qua hả chị…” – Cương hỏi.

“Đâu có… Người ta chuyển khoản xong, chị rút ra hết đó… Chị biết là nhiu rồi, nhưng để em đếm đó… Hm hm…”

Cương thấy tiền là ham chết bà. Ảnh mở bao giấy ra, thấy một đống tờ 500k là mắt sáng rỡ. Vừa cười khoái chí, vừa đếm:

“Một… hai… ba…”

Cho tới tờ 500k thứ 33 thì hết trơn. Cương nhìn chị nói:

“Vậy là… Hết rồi đúng hông…”

“Uhm. Hông tin chị cho coi nè…” – Trang lôi điện thoại ra, mở số tiền trong lịch sử chuyển khoản thì thấy đúng y vậy.

Cương không biết chị Trang, rồi Thi nghĩ sao, chứ đối với anh, số tiền vậy cũng tạm coi là ổn. Vì tính ra số ngày 3 người hì hục xúm tụm lại vẽ cũng chưa tới nửa tuần, mà được nhiu đó… thì cũng gọi là tử tế. Nhưng không biết chị Trang muốn trả lương anh nhiu, nên hỏi:

“Vậy sao… Chị muốn trả em nhiu…”

Trang nào giờ có làm kế toán, nhân sự viên đâu mà biết rành. Chị hỏi ngược lại:

“Chứ… em muốn chị trả nhiu…”

Công nhận, cái gương mặt ngược sáng của chị trong ánh đèn màu trắng ấm, nó mê hoặc làm sao á. Cương nói:

“Ui… Em làm vì đam mê mà… Chị trả nhiu… em lấy nhiu…”

“Chựt… Mệt quá nha… cái ông nội này… Nói để người ta biết còn tính với bé Thi nữa… Ở đó mê mê…” – chị bặm môi nói.

“Thiệt mà… Em làm tại… mê chị chứ bộ… Hè hè…” – Cương lộ bản chất mê gái.

“Bốp… bốp bốp…” – Trang đánh mấy cái vào vai Cương rồi nói:

“Mê nè… Mê… Muốn gì hả… Đang bực à nha…” – mặt chị không vui như bình thường, lực đánh cũng có phần không nương như mọi khi.

Cương thấy chị có vẻ khó chịu, bực dọc thực sự… anh hỏi:

“Đánh đau quá trời à… Ai làm chị bực dạ…”

“Ấy tiền đi… Hỏi chi… Nhìu chuyện…” – Trang gằn giọng nói với tông bực bội.

Hôm bữa gọi kêu Cương lấy lương với kiểu vui vẻ, mà nay thấy thái độ chị hơi trái ngược. Chả biết do tiền ít, hay tại Cương xấu lạ… hoặc cũng có thể do tới tháng hổng chừng. Được cái là gương mặt tức giận của chị nó hấp dẫn, hút hồn gì đâu. Cương không nói thêm lời nào, mà gạt đống tiền sang bên giường, chồm tới chỗ chị.

“Làm gì vậy… Tránh ra…” – Trang né mặt, tay đẩy ngực Cương ra khi anh sáp người lại gần.

Cương không để tâm, mà tiếp tục nắm lấy cổ tay chị, đẩy người chị ngã xuống nệm. Chị liên tục giãy nhẹ chứ không quyết liệt lắm, tay hơi dùng dằng yếu ớt, hai chân khép lại mà nghiêng 1 bên, còn ngực ngửa lên bị ngực Cương ép xuống. Anh như đang ghị người Trang xuống rồi hỏi:

“Bị gì… Nói em nghe… không là đừng trách em…”

Trang giẫy thêm mấy bận, cùng lúc mặt nhăn mà nói:

“Đã nói không có gì mà… Bỏ chị ra… Nhanh…”

Thái độ vậy là biết chị không ổn rồi. Cương không hỏi nữa, mà ngoạm luôn đôi môi hồng hồng của Trang mà ngấu nghiến. Chị “ưm… ưm…” cùng lúc cơ thể ưỡn ẹo, chân đạp đạp như ngồi trên xe đạp. Cương đè người mình lên cơ thể chị để kìm lại, anh thả tay chị ra và luồng tay vào áo chị để rê nhẹ mấy ngón tay ở vùng eo bụng chị.

“Hặc hặc hặc… Em làm gì vậy… Hặc hặc… Nhột… Bỏ ra…” – chị né được miệng Cương và kêu lên.

Trang đỏ mặt vì nhột, nhe răng nhìn Cương cười cười. Anh thấy chị ngưng chống trả, né tránh… mới ngã người qua, nằm bên hông chị. Trang nằm im 1 hồi như suy nghĩ gì đó, rồi quay qua nhìn Cương trong không khí tĩnh lặng. Xong chị chủ động nhích người qua sát Cương, dúi đầu vô cổ anh mà nhìn lên trần nhà. Anh thấy vậy mới lòn tay xuống gáy chị, vòng tay từ cổ… để hờ lên 1 bên ngực chị. Trang co tay lên, ốp vào mu bàn tay Cương mà xoa nhẹ. Cương không biết nói gì, nên hỏi:

“Ông kia về… chắc 2 vợ chồng quần nhau dữ lắm ha…”

Chị ngưng xoa mu tay Cương mà giật nhẹ tay anh, la:

“Cái gì…”

“Thì… chồng chị về… Lâu ngày gặp… phải ấy ấy dữ lắm đúng hông…” – Cương dọ hỏi.

“Hơ… Ấy gì mà ấy… Có quan tâm gì nữa mà ấy…” – Trang trả lời kiểu mập mờ.

Cương nghi nghi, nên xác nhận lại:

“Ủa… Vậy… ổng về cái là đi luôn hả… Không làm gì chị luôn…”

Trang không trả lời ngay, mà im 1 lúc lâu, rồi xoay nghiêng người, ngước lên nhìn Cương hỏi bằng cặp mắt long lanh:

“Chị hỏi này nha…”

Cương nhìn gương mặt thiên thần của chị, rồi nói:

“Sao chị…”

Trang lại nằm lên luôn vai Cương, để tay lên ngực anh mà vẽ vẽ bùa chú gì đó, vừa nói:

“Em… thích con nít hông…”

“Ưm… Em thương tụi nó… chứ thích gì đâu… Ý là nhìn tụi nó dễ thương… chứ không có gì ghê gớm hết á…” – Cương đáp.

Trang lại im một hồi như loading gì đó, rồi lại:

“Cương nè…”

“Sao chị…” – Cương vừa đáp, vừa không biết chị muốn gì.

“Tối nay… có bận gì hông…” – Trang hỏi.

“Dạ… Chắc hông đâu… Mà sao chị… Có gì cần em hả…” – Cương.

“Còn chắc nữa… Hm hm… Lát chị bận công chuyện, tối qua… chị kêu bé Thi nữa.” – Trang.

“Là phát lương đúng hông… Hay còn gì nữa…” – Cương.

“Thì tối qua rồi biết… Qua được hông…” – Trang.

“Uhm thì được mà… Giờ em rảnh nhìu lắm… Sắp ra trường rồi nên tuần học có 1 buổi à… Ở với chị tới sáng mai còn được á…”

Nghe vậy, tự dưng Trang ngước nhìn mặt Cương với vẻ mừng rỡ kinh khủng, miệng hé cười thấy rõ. Chị chỉ mặt Cương:

“Tới mai luôn đúng hông… Nhớ đó nha…”

Thấy có vẻ Trang đang âm mưu gì đó, làm như muốn cướp đời trai Cương vậy. Anh miễn cưỡng chấp nhận trong ham hố:

“Uhm. Qua ở với em nguyên tuần cũng được luôn á…”

Trang tự nhiên thụi vào ngực Cương mấy cái thình thịch, rồi kêu:

“Ở… ở… Ở với anh cả tuần cho chết hả…”

“Hm hm hm… Ai chết hả… Người ta phải gồng cho cứng, chứ em có gồng gì đâu mà chết…” – Cương phát ngôn trái với thuần phong mỹ tụt.

Trang đập thêm cho anh mấy cái nữa vô bụng:

“Cứng cứng… cứng… Cái giống anh… ai chịu nổi mà đòi ở cả tuần… hả… hả…” – Trang lườm Cương như địch thủ.

Nghe chữ “ai chịu nổi”, Cương nóng người hết biết. Anh sẵn tay luồn vào trong cổ áo Trang, mò tới 2 bầu ngực nhấp nhô của em đang ép vào hông anh mà bóp. Trang co người lại như nhột, rồi kêu:

“Anh này… Nhột…”

Cương vừa bóp trực tiếp vào bộ ngực của Trang, vừa cúi đầu ngoạm lấy miệng chị. Trang lại “Ưm… ưm…” kiểu rên rỉ nhưng không chống cự hay né tránh. Chị còn hơi uốn éo như phản ứng lại tác động từ kích thích của anh. Hạ bộ chị bỗng ưỡn về phía hông Cương và cứ ép ép, cạ cạ vào đó. Tuy có 2 lớp quần che chắn, nhưng do quá mỏng, nên Cương có thể cảm nhận được cái u thịt đàn hồi và nhạy cảm của chị như muốn tìm kiếm nhục dục hoặc thứ gì đó để đâm sâu vào trong nó. Trong phòng bây giờ chỉ còn tiếng “chụt chụt” từ môi 2 đứa, âm thanh sột soạt khi quần áo cứ chà sát vào nhau. Tiếng hơi thở của Trang cũng chiếm hết sự yên tĩnh trong khoản phòng chị. Đang phê não từ sự mềm mại và âm thanh dâm dục từ chị truyền qua, chợt Trang dừng lại, đánh bốp vào ngực Cương cái, rồi nói:

“Thôi… Hm hm… Về đi… Rồi tối qua lại… Chị đi có chuyện chút…”

Cương đơ người vì hụt hẫng, há mỏ nhìn Trang cả chục giây. Trang nhìn anh hỏi:

“Làm gì đơ ra vậy ông…”

“Tự nhiên… đang ấy… Chị ghét ghê á…” – Cương nhăn nhó.

Trang liền nhổm dậy, lôi dựng ông Cương dậy theo, rồi kêu:

“Đi đi… Chị phải qua kia gấp…” – chị nói xong, quay qua ngó lại như kiếm gì đó, rồi la:

“Ủa… Đâu rồi… Xấp tiền đâu rồi…”

Cương cũng ngó qua lại, kiếm tìm nó, rồi chỉ tay:

“Kìa… Đây nè…”

Trang chồm qua người Cương, với lấy xấp tiền hồi nãy, xong ngồi xuống nệm nói:

“Tưởng em… gom luôn rồi chứ… Hm hm…”

“Hớ… Em mê cái khác chứ không có mê tiền đâu mà lo… Dám nghĩ xấu cho người ác…” – Cương.

“Ờ… không mê tiền… vậy… khỏi lấy lương ha… Hm hm hm…” – Trang chọc.

“Úi sssh… Em mê cái chị đang cầm đống tiền hoi… Ôm chị đó… đã hơn ôm tiền…” – Cương nịnh bợ vú thấy gớm.

“Thôi xạo quá ông kẹ… Quýnh chết giờ a… Đi lẹ cho tui đi công chuyện nữa…” – Trang dễ gì bị dụ vậy.

Cương zanh mỏ lên, gườm chị bằng thái độ “ta đây bất chấp” mà đi cà nghênh cà nghênh khỏi phòng. Trang dắt Cương xuống phòng khách bên dưới, rồi quay lại nhìn Cương, chỉ mặt anh thêm cái nữa mà dặn:

“Nhớ đó… Tối hông qua… tui quỵt lương cho biết…”

“Hứm… Dễ gì em tha cho chị… Chị đợi đấy…” – Xong anh đớp vào môi chị một cái.

Trang “Ưm… ưm…” như bất ngờ, rồi mặt lộ rõ cơn phê dù đang bị dê. Cương nhả môi Trang ra nghe cái “chụt”, chị đập nhẹ ngực anh cái xong lấy tay chùi đi nước miếng chảy trên miệng. Nhìn dễ thương hết biết…

Trang tống Cương ra khỏi nhà mình bằng nụ cười của Medusa, khiến ai nhìn cũng muốn cứng thằng nhỏ, không dịch chuyển được. May sao cái ý đồ của Cương mãnh liệt mà né được, anh leo lên xe mà chạy về nhà Lộc trong ấm ức, răng nhăn ra như khoe người ta thấy là mình xài kem đánh dỏm, vàng hết trơn 2 hàm như màu bánh bông lan 10 ngàn 32 ổ. Lòng cũng vẫn tò mò không biết Trang tính làm gì tối nay. Hí hí…

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Đút mặt vào nhà Lộc, thấy cô Linh đang ngồi tám chuyện với mấy bà hàng xóm trong sân. Cô nhìn Cương với ánh mắt hơi ngại ngùng, chỉ cười cái như cho anh biết không có chuyện gì nên đừng có mà động đậy. Cương lên phòng dưỡng sức. Chiều dậy, lại chạy ra đường tập thể lực, rồi ăn chiều. Xong lại tót lên phòng nhắn cho con mén:

“Con bé kia… Làm gì đó…”

“Hớ… Lãnh lương sung sướng… Còn chĩa cái mỏ qua đây… Ghét…” – Tuyền nhắn.

“Anh chưa lãnh gì hết à… Qua bển mà chị đó chị đi công chuyện, hẹn tối qua nè…” – Cương biện ngộ.

“He he he… Đáng đời… Cái tội chọc chị Ngọc chi… Quả báo… Hi hi hi…” – Tuyền rãi lời cay đắng.

“Em coi chừng anh đó… Mà sáng mua được cái gì dạ…” – Cương tò mò hỏi.

“Xía… Ngu gì nói… Mốt biết… Còn không thì qua đây… em cho coi… Hi hi hi…” – Tuyền.

Biết âm mưu “bắt cọp” của em nó, Cương dễ gì bị dụ:

“Ở yên đó… Anh qua liền luôn…” – phải bản lĩnh vậy chớ.

“Ừa… Qua đi… Em đi làm rồi ngồi đó meo mỏ… Lêu lêu… Hi hi hi…” – Tuyền.

“Em đợi đấy… Mai qua đây vẽ đó… Nhớ hông…” – Cương nhắc nhở.

“Vẽ gì ta… Ai biết gì đâu ta…” – Tuyền giả điên.

“Ờ… Không qua đi… Anh với Thi tự vẽ cho nhau… He he he…” – Cương cảnh báo.

“Hông… Phải qua bảo vệ chị Thi… Mặt anh gian lắm… Hổng có cho chỉ ở 1 mình với anh đâu. Đừng có mà mơ…” – Tuyền.

“Thấy hông… Phải vậy mới chịu qua… Đồ vú bự…” – Cương thô bỉ.

“Hơ… Zô ziên… Bự gì kệ người ta chứ… Ghét… Mai biết em á…” – Tuyền hăm dọa dữ dằn.

“Anh đi lãnh lương á… Mai mua đồ cho ăn… Hông qua… đừng có tiếc…” – Cương dụ khị.

“Hi hi hi… Nhớ đó… Mai không mua đồ… em ăn cái khác cho biết…” – Tuyền.

“Ăn gì…” – Cương nghi nghi, nhưng giả điên hỏi.

“Ăn gì mốt biết… Ghét… Người ta chuẩn bị đi làm ớ…” – Tuyền.

“Ừa làm đi…” – Cương nhắn.

Tuyền gửi anh cái emoji mặt đang lè lưỡi chọc quê. Cương không nhắn em nó nữa, mà lại nảy ra ý định hỏi thăm một người lâu rồi chưa liên lạc.

“Số này của ai vậy ta… Con bé nào lọt vô danh bạ anh vậy ta…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...