Vẽ tranh
Chương 89
Úi trời ơi… Thấy mẹ Cương rồi… Chắc xẹt qua nhà chị Trang mấy lần mà không xin phép bề trên. Giờ vong linh hay thể loại lạ gì đó biến ra hù cho biết.
Cương vẫn sượng đơ, toát mồ hôi. Thằng ku nào giờ hùng hổ, luôn hiên ngang ngẩng mặt nhìn đời qua cái quần… mà lúc này cũng rút vào trong đúng nghĩa Rùa rụt đầu. Cương ti hí mắt nhìn bóng đen kia lởn vởn ngay cửa. Bỗng nó động đậy, làm cho cánh cửa đóng lại sau lưng và từ từ lướt vào trong phòng. Nó càng đến gần tấm nệm, anh càng khiếp vía, tim đập như bơm cả chục lít máu vào não, cho nó tưởng tượng đủ thứ đặng khiến Cương càng sợ thêm. Nó tới ngay sát nệm Cương đang nằm thì thứ như cái đầu cúi xuống nhìn vào mặt anh. Anh điếng quá, nhắm chặt mắt lại, chứ mà biết anh đang tỉnh, chắc thứ đó bắt hồn vía gì… là ngủm luôn từ đây. Chợt anh hửi thấy mùi gì đó thơm thơm, như mùi phụ nữ. Muốn mở mắt ra lắm nhưng ai biết có gì gớm tởm xuất hiện. Rồi bỗng thấy mặt mình nhột nhột như ai đó cầm lông gà mà phủi phủi lên. Mùi hương càng đậm hơn, nhưng nhiu đó vẫn không đủ làm Cương hết sợ. Đột nhiên:
“Ê… Em… Nè nè…” – giọng quen thuộc của chị Trang thì thầm bên tai kèm những cú lay vai Cương.
Anh đâu có ngu, không dám mở mắt. Lỡ đâu con ma nó giả chị Trang sao. Kiên quyết không nhích 1 chút nào. Tự dưng thấy “tiếng gọi nơi núi đồi” không còn nữa, mà thay vào là thứ gì đó chói chói, đang rọi vào cặp mắt đang nhắm của anh, rất khó chịu. Lúc này, Cương nhăn nhó, mở mắt ra… thấy rõ có cái như đèn flash nhỏ rọi vô bản mặt mốc của anh.
“Hm hm hm… Làm gì ngủ như chết vậy… Hả…” – lại là giọng chị Trang thì thào.
Thôi đúng rồi… Người thật chứ không phải ma. Cùng lắm có con ma men bên kia, mà chắc nó nghẻo từ tối rồi. Anh trách với giọng ngáy ngủ:
“Chị hả… Sao vô đây chi dạ… (Ngó qua ngó lại)… Mấy giờ ròi…”
Trang bỏ điện thoại xuống, tắt đèn flash và mở màn hình lên. Cương mới thấy rõ gương mặt thiên thần của chị sáng hới lên nhờ ánh sáng điện thoại. Trong lòng thở phào chứ không dám thể hiện ra, mất mặt. Chị hé miệng cười cười, làm như vui lắm vậy, xong nhìn qua Cương kêu:
“2 Giờ mấy rồi ớ…”
Cương nằm nghiêng người qua phía chị, hỏi:
“Sao khuya vậy qua đây chi dạ… Ông kia đâu rồi…”
Chị cười phì cái, xong nói:
“Đã nói ổng xỉn là tới sáng luôn á…”
Không biết ai nghe 1 cô vợ người ta nói câu đó thì làm gì, chứ Cương là ảnh đoán mò, rồi với tay, kéo cả người Trang vào lòng. Thông cảm… trời lạnh mà không có mền đắp, lấy thịt người sống truyền hơi đỡ vậy. Chị Trang “Ah…” nhỏ 1 tiếng vì bất ngờ. Có vẻ chị đã thay vào người bộ đầm ngủ trơn màu tối, sờ vào cảm giác ngay. Cương thò tay lên ngực áo chị mà bóp nhẹ. Không có áo lót. Anh lại rê xuống vùng tam giác nhạy cảm. Không quần luôn… Thằng ku ở đâu tự dưng chui ra bọc mà cứng ngắc như củ cải. Thấy nguy hiểm thì trốn, mà thấy bịch sữa là ham hố lú ra… như cái thứ gì vậy. Nó chưa gì đã cắm đầu vào mông Trang đang nằm nghiêng sát Cương.
“Ih… Làm gì cứng vậy ông tướng…” – Trang cảm thấy thằng ku nên kêu nho nhỏ.
Cương nóng người, nỗi sợ bị quên lãng và thay vào là cơn dâm. Anh dịch tay lên phần ngực áo mà bóp nhẹ, mặc cho thằng ku đâm đâm mấy vố vào 2 bờ mông ở dưới của Trang. Chị “ứm ừm…” để phản ứng và cũng uốn ẹo cặp mông cố tình dụ dỗ thằng ku. Cương nhấc đầu lên, nhìn chị hỏi:
“Sao đây… Muốn gì mà qua đây… Hửm…”
Chị không thèm trả lời, mà xoay luôn người lại. Thằng ku chà từ mông, tới hông, rồi dừng lại mà chĩa vào cái mu mềm mềm của chị. Trang trong ánh sáng mập mờ vàng của đèn phòng nhưng cặp mắt vẫn long lanh ngắm mặt Cương. Chị mặc kệ bàn tay thằng em tiếp tục vò nắn nhẹ ngực mình qua lớp áo ngủ và thằng ku trong quần cứ chọt chọt bên dưới, mà lấy ngón tay khều khều môi Cương như đồ chơi. Anh thì thầm:
“Làm gì… tự nhiên qua đây chọc em vậy đó hả… Vui hông…”
“Hm hm hm…” – Trang cười nhỏ nhỏ rồi lại khều khều.
Vừa hưởng mùi thơm, vừa được tự do bóp nặn và cạ thằng ku vô u thịt của Trang, Cương đã tỉnh, nay còn hăng hơn nữa. 2 người nằm đối diện nhau, Cương dịch tay xuống dưới để tuột quần mình xuống, để lộ cả thằng ku chĩa ra, xong luồng hẳn vào mép dầm để mò tới cặp mông trần của Trang. Chị thở mạnh ra hưởng ứng, phà hơi vào mặt Cương và ngưng khều môi. Chắc chị tắm táp sạch dữ lắm, nên vừa thơm, da vừa mịn, bóp tới đâu sướng tay tới đó. Cương rê mấy ngón tay tới khe bướm chị, thấy nó ươn ướt tuy không nhìu. Cương hết chịu nổi, anh vén luôn mép đầm chị lên tới eo với cú nhất nhẹ người để phụ trợ từ chị. Thằng ku được dịp mà gõ nhẹ và ấn trực tiếp lên da mu của Trang. Không biết chị xài kem tẩy, hay laser hay gì mà không có cảm giác còn cái chân lông nào ở vùng tam giác. Tay anh lại sờ lên mông chị và vuốt xuống đùi, cứ vậy mà miết tới lui. Chân chị cũng co lên, duỗi xuống mà chà xác đùi Cương dù ổng còn dính cái quần. Cương như muốn đùi 2 chị em cảm nhận được nhau, anh làm cho quần mình mất dạng khỏi cơ thể. Lúc này, hai đứa truyền hơi ấm và sự mềm mại của nhau qua đôi chân. Người này kẹp đùi đứa kia rồi cứ ma sát nhau vòng vòng như đạp xe. Thằng ku theo động tác đó mà liên tục cạ tới cạ lui mu bướm nhô ra của chị. Cương hứng quá rồi, anh hơi lùi người xuống, rồi ưỡn hông lên. Thằng ku nhồi nhồi 1 hồi, nó đâm luôn vào cái khe của chị nhưng không phải ngay cái lỗ. Trang “HƠ… oooơ…” ra tiếng gió. Cương thều thào:
“Em muốn vậy đúng hông… Đúng hông…” – khi người vẫn đang uốn ẹo.
Trang không nói gì luôn, mà choàng tay qua đầu Cương, kéo nó lại tới khi chị ngoạm được môi anh. Chị dịch tay xuống mà vén áo anh lên, xong se se 2 núm nhỏ bé của anh, trong khi môi vẫn không rời nhau. Trang mút tới nỗi cả vùng miệng và má Cương ướt nhẹp nước miếng. Còn Cương thì vẫn trượt dọc thằng ku ngay khe bướm dần nhầy nhớt của chị. Đang hoang lạc, không biết trời trăng mây nước gì nữa, Trang nhả môi Cương ra mà hỏi:
“Anh… còn không…” – nói mà thở còn hơn tập gym.
Zin thì Cương nào còn nữa, vậy là gì ta… Cương hỏi:
“Còn gì… em…”
“Còn tinh không ớ… Anh còn không…” – Trang nói huỵch toẹt ra luôn.
Nghe 1 người chị hỏi 1 câu nhạy cảm vậy, sướng chứ ngại gì. Cương kêu:
“Để anh phọt cho rồi biết… Hm hm…”
“Ưm… hựm hựm…” – chị hơi dùng dằng như “ứ chịu”.
Trang cắn môi dưới Cương mà kéo ra như kẹo dẻo. Hơi đau, như bị thiên thần cắn thì được lên thiên đường luôn chứ sợ gì… Cương không nhây nhưa, mà thò tay kéo đùi chị Trang choàng qua trên đùi mình, thằng ku được thế, nó lụi cái ọt ngay cái lỗ của chị. Cương cảm nhận được nhờ vào lực siết nho nhỏ vào cây thịt của anh. Trang “hơ” lên như biết thằng ku đang gõ cửa, chờ đợi lệnh. Cương tính đè người chị qua bên để anh ở trên, chưa kịp gì thì Trang đã nhanh chân mà nhổm người dậy, miệng ở trên dịch xuống hôn cổ Cương làm anh thấy nhột nhưng thích… còn ở dưới, 2 đầu gối chị đã chống qua 2 bên hông Cương rồi. Chị thò 1 tay xuống, mới chụp nhẹ lên thằng ku là nó đã bật lên tính chĩa lên trời để phản ứng lại bàn tay mềm mại của chị.
“Hm hm… Làm gì… nhạy dữ vậy hửm…” – chị thều thào.
Cương không nói gì, đang phê và bị cuốn theo chiều bướm, nên cứ ưỡn hạ bộ lên xuống liên tục, thằng ku cứ vậy mà đâm đâm vào mu bướm Trang trong khi vẫn bị chị chụp cả bàn tay lên bóp nhẹ.
“Muốn lắm hở…” – chị lại hỏi.
Cương gật gật, Trang kêu:
“Muốn là… phải bắn cho sâu vô ớ…”
Mẹ ơi… Đã nứng rồi, còn gặp thêm mấy câu chị nói như khiêu khích nữa. Cương không kìm nổi, bấu 2 tay vào mông chị mà ghị xuống mạnh. Thằng ku vì vậy mà trượt dài từ mu, tới tận gần lỗ nhị của Trang. Chị “Ơ…” như bất ngờ, chưa kịp nói gì thì Cương đã với tay xuống, ấn đầu thằng ku ngay cái lỗ sung sướng cho đâm hẳn vào. Trang lại “ah…” nhẹ lên, rồi bắt đầu rên ra gió khi Cương bấu 2 mông chị mà kéo tới kéo lui. Giờ thì thằng ku bị lỗ bướm chị mút lia lịa như cây kẹo không đường. Chị mất kiểm soát, như không còn biết làm gì ngoài việc gục mặt vào vai Cương, hai tay bấu mạnh vai anh để rồi tưng tưng, trượt trượt trên người Cương như bị động.
Thụt điên loạn vào lỗ bướm Trang nãy giờ, chị bắt đầu:
“Ah ah ah ah… Anh… ah… dừng đi mà… Đừng… đừng hiếp… em… Ah ah… Chồng em… ah… ở nhà… mà… Ah ah ah…”
Chống chế gì được tầm này. Cương nghe là biết chị nứng và sướng dữ lắm đây. Anh cũng thua gì đâu, mới chĩa cái mỏ ngay tai chị mà kêu:
“Kệ… chồng em… Ổng… vô dụng… Để… anh… cấy giống… cho em…” – anh bóp nắn cặp mông tròn lẳn của chị thêm.
“Đừng mà… Ứm ứm ứm… Đừng bắn… mà… Em… có bầu… đừng mà… Ơ… ơ… ớ…” – Trang rên nhỏ.
“Bóp cứng ngắc vậy… mà đòi không cho bắn hả… Hửm…” – Cương mô tả cảm giác thay mặt thằng ku, dù nó có mỗi cái miệng suốt ngày chảy nước dãi.
Cương vừa nói xong, thì thấy Trang chủ động nhúng trượt còn dữ dội hơn nữa, thằng ku cảm giác bị siết và nuốt mạnh kinh hồn. Chợt chị rên:
“Bóp… vậy đó… hả…”
Cái tội “vừa ăn xúc xích, cá viên chiên… vừa la làng” là không thể tha thứ được. Cương bỗng dưng mạnh mẽ, bỏ 2 tay khỏi mông chị, chống người lên và đè hẳn chị ngã xuống phía nệm đối diện nghe cái “Bụp!”. Trang hết hồn và hơi thốn sống lưng, nên “Ớ…” lên cái khi vẫn cố ngậm chặt thằng ku bằng lỗ bướm của mình. Cương gằn giọng, nhưng vẫn nho nhỏ nói:
“Nói còn bóp nữa hả… Đục cho phình bụng luôn nghe…”
“Đừng… Đừng đục mà… Ah ah ah…” – rồi chị lại rên không ngừng kể từ đây, khi bị Cương giã như trống.
Chả cần biết ông chồng Trang nghe hay không, Cương cứ chống gối, thục gậy mini vào cái lỗ tràn trề dâm dịch của 2 đứa, tới nỗi vang lên âm thanh bành bạch như có cả đám người vỗ tay cổ vũ. Miệng Trang thì chống chế, nhưng cơ thể thì lại nhịp nhàng theo từng cú dập từ dưới lên của Cương. Mặt chị ngửa lên mà 2 tay vò đầu, bức tóc thằng nhóc đang cưỡng hiếp mình. 2 chân chị quắp chặt quanh mông Cương giống như không cho thằng ku có đường ló đầu ra thở được dù 1 hơi… Cơn sướng lên tới đỉnh điểm, Cương gồng cổ, chống lại lực ghì của tay Trang, để rồi ngước lên nhìn thấy mặt chị đang đờ đẫn, rồi kêu:
“Bắn chết nè…”
Chị như không còn làm gì được khác, ngoài việc cắn chặt răng, siết cứng lỗ bướm vào để hút trọn từng đợt dịch trắng phọt ra từ miệng thằng ku với áp suất mạnh. Chị thì không gồng mình gồng mẩy gì, nhưng Cương thì có. Thằng ku cứ phọt 1 ngụm, là Cương ghim ngập nó vào trong, ngâm vài giây xong lại rút ra và lặp lại cho mấy lần như vậy. 2 viên cá chiên cứ được thế mà đập vài đợt cuối vào mông và cái khe chảy nhờn của Trang. Mấy sợi dịch đặc kẹo, câu từ mép bướm tới vùng xung quanh cái bầu tinh, người ta gọi là “tính chất bắt cầu”, còn cho ai đi qua thì không biết. Đâm tới đâu, dịch trắng trào ra tới đó, dù ít nhưng vẫn tục thấy sợ luôn. Âm thanh nhèm nhẹp khi thằng ku trượt ra vào vang lên từ hạ bộ 2 chị em thấy rõ, vì căn phòng không còn tiếng rên la hay giã chày, đập cối nữa. Cảm giác bơm dịch nó sướng gì đâu. Mới bắn cả triệu viên đạn sinh học vào lỗ bướm của Trang xong, chưa kịp làm gì thêm, thì chị đã kêu nhỏ:
“Anh… Đẩy… đẩy đùi em lên đi…”
Cương không hiểu ý Trang sao, thì chị đã bấu vào khủy chân chị, kéo lại phía ngực làm khe bướm và cặp mông gần như ngửa lên trời. Thằng ku đang bị kẹp cứng cũng vì vậy mà bị lôi theo, đầu chổng xuống theo chiều trọng lực, kéo theo thằng CƯơng. Anh ngớ mặt, hỏi:
“Ấy vầy chi dạ…”
Trang phì hơi 1 cái, xong kêu:
“Hm hm… Kệ người ta… Cho nước nóng chảy vô trong… ấm…”
Thấy chị có vẻ nghịch ngợm, không ưa nổi… Cương thụt nhẹ từ trên xuống vài cái cho chị chừa. Mớ dịch trắng khi nãy tính chảy ra khỏi mép bướm, thì giờ bị lực nhồi của thằng ku mà lại rút ngược vào trong. Y như thịt dồn đậu hủ. Bữa nay chị Trang dễ ghét gì đâu… cứ như mấy em mới lớn…
Gập người và bị Cương đè lên 1 hồi cũng mỏi, Trang thả 2 tay ra, người dần duỗi thẳng. Cương cũng xuôi theo chị, anh vô tư nằm rạp qua 1 bên, kéo người chị sát rạt vào mà ôm, tính ngủ. Mới được vài chục giây, chị từ từ nhổm dậy. Cương hơi hụt hẫng nên:
“Ủa… tưởng chị nằm ngủ đây luôn chớ…”
“Nằm đây cho chết hả…” – Trang chửi thẳng mặt thằng ham hố.
Cương biết thân biết phận, nắm bàn tay chị mà kéo lại mồm, cắn nhẹ vào mấy đầu ngón tay. Trang cười phì, xong thò tay kia, bóp mạnh đầu thằng ku trong đêm vắng. Nòng súng thường mới bắn xong thì rất thốn, Cương nhăn nhó như bị chó cắn (không có ý xúc phạm Trang đâu). Muốn níu kéo, nghĩ chắc không có cha nội vô dụng kia phá đám, 2 chị em chắc rung cho nứt tường, bể móng. Thông cảm cho nhau nên Cương đành để chị Trang lọ mọ ngồi dậy, từ từ bước ra khỏi phòng studio và đóng cửa.
2 chị em cách nhau có bức tường vậy thôi, mà có con kỳ đà nằm 1 đống đó, thì cảm giác như bị xa nhau mấy chục km. Mặc lại xiêm y cho khỏi bị nghi, Cương nằm tưởng tượng đủ thứ, hồi ức lại vụ hồi nãy và trước đó nữa… thấy cũng ghiền ghiền mà thích thích. Chồng người ta sát bên mà quất luôn không nể ai. Trải nghiệm thật là thú vị và thỏa mãn. Não nghĩ nhìu rồi cũng đuối, Cương lại sụp mí và không còn biết thực tại hay mơ tưởng là đâu nữa.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/
Tự dưng mọi thứ đang đen tối, không gian yên tĩnh… Cương cảm giác xung quanh bụng mình nhột nhột, giống như có gì đó xoa nhẹ lên mà không tới nơi tới chốn. Chợt… Cổ tay rồi vài ngón tay trái của Cương như có gì đó ướt ướt rớt lên và dính ở đó. Nó hơi ấm ấm.
“Không lẽ mưa dột hả trời…” – sâu thẳm trong tâm hồn thanh niên 22t kêu lên.
Chưa hết… Cương còn hửi thấy mùi cồn thoang thoảng đâu đây. Thực ra na ná mùi bia chứ không phải rượu. Cương hơi cục cựa, mắt lờ đờ hé ra… Một cái bóng đen đang quỳ hay ngồi gì đó sát Cương. Anh chưa định thần đang tỉnh hay mơ… thì bóng đó lật đật đứng dậy rất nhanh. Nhưng chưa kịp vụt đi thì Cương đã bật dậy, anh thấy áo mình bị vén lên một khúc và đang rớt xuống, phủ lại bụng của mình. Tay anh chống xuống nệm tính đứng lên dí theo cái bóng kia, thì mấy ngón tay hơi chạm vào nhau, cảm giác có chất gì đó nhớt nhớt len giữa.
“Cái gì vậy trời…” – Cương chỉ thoáng qua 1 câu hỏi không ai trả lời.
Anh tạm không quan tâm tới những thứ đó, mà tập trung đứng hẳn dậy. Cái bóng tung cửa mà vụt ra ngoài. Cương vội dí theo, cái bóng lại vụt xuống dưới trệt. Cương lướt cái ào tới cầu thang, nhanh lẹ chạy xuống. Tới khi ở dưới, thấy cái bóng như 1 người đang hốt hoảng mà sàng tới, sàng lui chỗ cửa chính đi ra khỏi nhà.
“Ăn trộm hả trời…” – Cương tự hỏi mà lòng cũng sợ sợ.
Bàn tay bữa giờ mới lành lại xíu, chưa kịp mọc da non. Không lẽ giờ lại ăn thêm 1 dao nữa… Chắc nghỉ đi đú đởn với hội chị em bán trái cây ở động banh luôn. Cương cân nhắc, không dám xông vô chỗ cái bóng liền, mà chạy ngược vô bếp, tính lấy dao ra phóng phi tiêu luôn, nhưng nghĩ lại sợ có chuyện, bên công an không bắt thằng cướp, mà đi bắt mình tội đâm thằng cướp… Cương bỏ qua dụng cụ cute đó mà lụm luôn cái chảo gần bên. Anh quay lại phía cửa, đang hăng máu tính chạy ra bem cho nó 1 gậy, thì xui xẻo sao, cái bóng nó mở khóa, kéo cửa sổ trượt qua 1 bên mà vọt ra ngoài.
Cương hơi rối não, không kịp suy tính gì thêm. Anh lướt theo tới tận cửa sổ đó. Vừa mới ló đầu ra nhìn, thấy cái bóng người đó đã leo vụt qua hàng rào để rồi rớt cái ạch ra khỏi sân nhà, và ngồi dậy, chạy như bị ma dí, khuất khỏi tầm mắt Cương.
“Gì vậy em…” – tiếng chị Trang từ ngay chỗ giữa cầu thang vọng ra.
Cương giật bắn mình lên vũ trụ. Đầu đang ló ra ngoài cửa sổ thì thụt vào lại. Đang định thần đứng tần ngần không biết làm gì ngoài nhìn chị Trang ở trong. Não rewind lại những chuyện hồi nãy vừa xảy ra cho mình. Trang vội đi xuống, 1 hồi mới tới chỗ Cương, chị vịnh vào vai anh rồi kêu:
“Gì mà chị nghe lục đục dưới này vậy… Nãy tưởng ăn trộm gì không á…”
Cương không nói gì ngay, cứ nhìn Trang, rồi lại ngó ra ngoài đường… cứ như vậy cho mấy lần, tới khi chị lại lay vai anh thêm lần nữa, anh mới:
“Thoi thoi đi lên… Chị đi trước đi, để em đóng cửa lại…”
Cương đẩy nhẹ Trang để ra hiệu cho chị lên lại phòng, còn anh thì đóng hết cửa sổ, kiểm tra khóa chốt lần nữa cho an tâm… xong cũng lên lại lầu 1. Trang đi trước cách anh chừng 2m, Cương vừa đi vừa nghĩ:
“Nãy nó chui đường nào vô ta… Ủa mà nãy nếu nó vô bằng cái cửa sổ đó… sao lúc ra, nó phải mở chốt. Ủa mà nó vô đường đó, thì sao hồi nãy nó lò mò 1 hồi mới chui đường đó…”
Mấy câu hỏi không ai thèm đáp. Đang suy tư về bí mật dải ngân hà, tự dưng:
“Nè… Làm gì ngắm nghía ngoài ngoải giờ này hả… Em bị gì dạ…” – Trang ngoảnh đầu lại hỏi khi lên tới lầu 1.
Vẫn còn ngờ ngợ, CƯơng sực nhớ ra cái chất nhớt nhớt hồi nãy dính vô tay anh. Anh đưa lên mũi hửi, thấy có mùi tanh tanh, mà không lạ gì, nó là mùi tinh dịch.
“Trời… Cái này… hình như đâu phải của mình. Quần mình đâu có ướt, thằng ku còn khô queo thì lấy đâu ra kiểu mộng tinh.” – Cương lại nghĩ.
Bây giờ anh mới thực sự hoảng và có phần rợn sống lưng. Cương đang tính hỏi Trang gì đó thì chị nói phông lông:
“Ờ… Thấy chồng chị đâu không…”
Cương vô tư đáp:
“Không chị… Ủa… Em tưởng ổng ở chung với chị mà…”
“Đâu có… Nãy nghe lục đục, chị dậy cái thấy nằm có mình à… Đâu phụ chị coi ổng nằm xó nào coi… Nhìu khi còn xỉn, chui đâu đó ngủ á…” – Trang.
“Má… Chồng gì xàm dữ… Lo xỉn chắc mơ cô nào rồi… Còn long nhong mộng du khắp nhà nữa… Nãy không có tui, chắc vợ ông bị gì luôn rồi á…” – Cương trách thầm ông Vinh.
Hai chị em bật đèn đi kiếm khắp nhà khi chỉ mới 3 – 4h sáng, chả thấy cha nội đó đâu. Bỗng lúc này, Cương mới nhớ ra mùi cồn tỏa ra từ cái bóng đen, hoặc ăn trộm hay thằng biến thái nào đó khi nãy. Anh rùng mình một cái như nhận ra điều gì đó “xa tận chân trời, gần ngay trước mỏ”. Trang như thấy được, chị kêu:
“Bị ai nhập sao… rung thấy ghê vậy…”
2 chị em đang ở trong phòng chị, Cương mới kéo chị ngồi xuống:
“Chị chị… Em nói này nè…”
Trang ngớ mặt ra, toát lên cái vẻ ngây thơ như đứa nhỏ mấy tuổi, gặp người khác là bay vào ngoạm cho miếng, nhưng Cương thì không. Anh nói:
“Nãy chị… em ngủ… tự nhiên thấy giống có ai sờ bụng, xong hồi có gì đó nhớt nhớt văng vô tay em. Này nè…” – CƯơng đưa bàn tay trái lên cho Trang coi.
Chị vẫn há mỏ, gật gật như chưa hiểu gì. Cương lại kể:
“Xong em tỉnh dậy, thấy có bóng đen sát bên. Rồi nó chạy, em dí xuống lầu. Sợ ăn trộm, em cầm đồ tính đập nó. Ai dè nó mở cửa sổ rồi leo rào chạy đâu ngoài đường luôn…”
Trang tròn mắt hãi hùng. Chị kêu lớn:
“Trời trời… Thiệt luôn đó hả… Rồi em… em có sao hông…” – chị bấu tay vào 2 vai Cương, xoay qua xoay lại như kiểm tra coi có sức mẻ gì không.
“Không có… Mà… mà sao cái bóng… thằng đó… người nó mùi bia không à… Hình như… chồng chị hay sao ớ…” – Cương nói thẳng nghi ngờ của mình ra.
“Cái gì… Cái gì mà chồng chị mà…” – Trang vừa thở gấp như hơi bất ngờ và không tin.
“Nãy em hửi thử cái nhớt nhớt… Mùi tinh dịch mà chị…” – Cương nói thêm.
Trang lắc lắc đầu, mắt bắt đầu rưng rưng và thở mạnh. Hai tay rớt xuống, vô tình trúng đùi Cương ngồi kế bên mà bấu mạnh trong vô thức. Cương lại kêu:
“Hình như… Này em nói ra cũng hơi nổi da gà… Nhưng mà hình như ổng sờ em, rồi thủ dâm đó chị…”
Chị nghe xong càng bấu mạnh, kiểu “bóp nát trái cam trong tay lúc nào hẻm biết”. Cả người chị đơ ra, trừ việc nhấp nhô ít xíu để thở. Cương tưởng chắc chị nghe kể là phải phản ứng dữ dội lắm, kiểu sốc thuốc. Nhưng không… toàn bộ đều chỉ là ngồi im như tượng. 2 chị em thẫn thờ ngồi bấu nhau không hồi kết. Cương lâu lâu ngó chị, rồi lại nhìn vách, nghía đèn. Cứ vậy chừng 5″, tiếng sụt sịt phát ra từ cái miệng nhỏ xinh của chị. Trang khóc không phải kiểu nức nở, hở vách… mà cứ “Hước hước” như nghẹn, tay che mũi tránh mất thẩm mỹ trước mặt Cương, đầu hơi cúi xuống nhìn đùi anh.
Cương không biết nói hay làm gì hơn, ngoài việc ôm chị vô lòng y như trước đó mấy tiếng, cái thời con kỳ đà (hoặc con bóng bà) nằm kế bên. Không cần mô tả gì thêm, cái vụ con kỳ đà gọi Cương trong mơ, cộng thêm trò sờ bụng khám thai lúc nãy là đủ cho anh biết sự thật về Vinh, người mang tiếng chồng Trang suốt gần chục năm. Nghĩ lại, không phải hoàn toàn đúng với mọi đối tượng, nhưng với ông Vinh này, chắc ổng dạng “bống ngầm” như vậy, nên không để tâm gì tới vợ mình mà suốt ngày bỏ chị ở nhà lủi thủi thấy thương. Có chồng cũng như không.
Ngồi vừa ôm vừa vỗ để an ủi Trang. Cương cũng buồn ngủ chết bà. Cái thằng suốt ngày bú với ngủ kế gái. Chị vẫn còn sụt sịt nhưng không quyết liệt như người ta. Cương đỡ chị nằm hẳn lên giường, rồi cũng leo lên ké giường luôn. Trang thì đau khổ vậy, trong khi cha nội Cương bắt đầu nóng người, thằng ku cứng lại vì thấy gương mặt thiên thần đang dụi vào vai mình sướt mướt. Để chia sẻ cảm xúc, Cương với tay tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ, rồi đắp mền cho 2 đứa, xong ôm Trang cứng ngắc mà vuốt vuốt tứ bề trên cơ thể thiên thần bất hạnh. Ánh sáng vàng vàng kèm cơn mệt làm Cương đuối mà lim dim mắt. Bây giờ là không sợ thằng con nào dám ló mặt vào không gian của 2 chị em nữa. Anh yên tâm nhắm mắt, xuôi tay bên chị mà không cần biết ngày mai có sao không nữa.