Vẽ tranh

Chương 98



Phần 98

Cương hoảng hồn, vội vòng tay qua 2 nách chị mà kéo lên. Chị quơ quào tứ sự kiểu mất bình tĩnh. Cái phao bị đè lực có 1 bên, nên nó dựng đứng lên trời. Nếu ai trên bờ hoặc xung quanh nhìn vào, đảm bảo thấy liền Cương đang bám phao và xốc nách chị ngay giữa biển. Sóng thì cứ đánh liên hồi làm Cương chật vật 2 tay ôm cả chị và phao. 1 hồi, khi thấy chị có vẻ xìu lại và tỉnh táo, anh kêu:

“Cái phao nó không xuống… Chị… với bám chỗ em nè…”

Huyền ngước lên với vẻ mặt thảm thương, có chút sợ hãi. Chị nghe theo Cương, với tay ngược ra sau tính bám vào phao, nhưng do bản nó bự quá, còn trơn nữa, nên làm hoài không được. Cương thấy vậy, trấn an:

“Sao nãy la thả ra là nổi mà… Làm gì sợ dữ vậy chị… Hm hm…”

“Quánh em giờ… Rồi giờ sao…” – Huyền như muốn khóc.

“Thôi để em kéo chị vô…” – Cương.

Nói xong, Cương liền đạp chân bơi ngửa, cố giữ cho nước không ngập khỏi cổ chị. Sóng dập dềnh liên tục làm bơi vô được 1 chút là bị lôi ngược ra lại. Rồi từ đâu đó:

“Cái gì vậy anh… Cái gì vậy…” – tiếng mấy đứa trong hội banh tưng vang lên.

Cương nhìn quanh, thấy mấy cô gái vừa bu 1 đám vào 2 cái phao, vừa bơi lại chỗ 2 chị em. 1 hồi sau, chắc do cái thế “chết đuối” của Huyền hiện ra quá rõ, mấy bé xúm nhau kéo cho cái phao của Cương hạ nằm xuống. Huyền vừa thấy là chồm lên cái rột.

“2 Người làm gì mà chỉ ra vầy luôn dạ…”

Huyền im re, Cương lanh chanh đáp:

“Ai biết… Chỉ tuột phao xong rồi ra vậy luôn…”

“Thoi đi vô đi vô… Giờ này sóng mạnh lắm á… Ra chi cho xa… lỡ bị gì nữa…” – Ngọc.

“Mé… 2 đứa ngủm là khỏi thấy xác luôn à nha…” – miệng bà Minh.

“Bà này… Nói gì đâu không…” – Ngọc đánh Minh cái.

Cả đám đang giữa biển, chân Cương vẫn còn lơ lửng là đủ biết độ sâu mực nước cỡ nào rồi. Cương với Ngọc cho Huyền vô giữa lòng phao, rồi 2 đứa lòn ra sau đạp chân lướt từ từ về bờ.

“Ớ… ớ…”

Sương bên phao kia đột nhiên lại là người tiếp theo bị tuột phao. Mấy đứa kia chụp lại không kịp, chắc do để tâm quá nhìu vào Huyền. Mấy chị em la í ới, cố với tay, đạp chân bơi lại gần chỗ Sương. Em nó quơ tay, múa chân đủ kiểu vì không biết bơi. Đầu cứ lặn hụp te tua dưới nước. Mấy đợt sóng lớn từ đâu ập tới làm khoảng cách giữa 3 cái phao vào Sương càng xa nhau. Cương la vào Ngọc kế bên:

“Bơi vô đi… bơi vô đi…”

Xong anh bỏ phao, bơi nhanh lại chỗ Sương. Tiếng còi trên bờ thổi oen oét liên tục. Cương cứ cố bơi ngược sóng là bị đẩy vào phía bờ. Sương vẫn chới với, quơ quào đủ kiểu kèm tiếng la. Liều mạng… Cương lặn luôn xuống để né sóng. Tuy chưa từng cứu ai đuối nước, nhưng trong tình thế này thì bất chấp mọi thủ đoạn. Anh cuối cùng cũng lướt lại gần được Sương từ dưới, vội vòng tay ngang sườn ẻm mà thốc lên. Không may, Sương đang bấn loạn, em nó đập tay túi bụi vào mặt vào người Cương. Anh cũng điếng người vì vừa đau, vừa hỗn độn theo mà thả em nó ra. Nhìn lên trên, thấy mặt nước, Cương bèn ngoi lên thở. Sương vẫn múa may quay cuồng. Cương không thể để em nó chết được… một cô gái hiền lành, ngây thơ và yếu đuối. Anh dùng hết sự liều mạng mà chồm tới, vòng qua ngực em nó từ sau lưng. Anh xoay người ngửa lên, lấy thân mình làm vật nổi cho mặt Sương trồi khỏi mặt nước. Dĩ nhiên bây giờ cả con người anh chìm nghỉm bên dưới, kể cả cái mặt mốc. Cương vừa đạp chân bơi, vừa đẩy đầu ẻm cao lên. Sau 1 lúc, anh mới có thể nhổm mặt lên hít khí vì em nó bớt giãy đạp. Sương vừa thở hổn hển, vừa ho sặc sụa, nhưng còn tỉnh. Cương dồn hết sức vẫy đạp chân để mau lướt vào chỗ nông. Không biết vô tình hay cố ý, 1 tay anh bợ vào dưới bầu ngực của em nó, còn tay kia vẫn đỡ cằm ẻm. Mỗi lần lướt tới là mỗi lần thằng ku đập vào mông Sương. Từ tinh thần bất ổn, chuyển qua cơn dâm sung sướng. Cương cố đạp mạnh chân, đồng thời ưỡn thằng ku đâm vào mông ẻm, tay cùng lúc bóp nhẹ vào 1 bên đào tiên. Tưởng đâu em nó có mặc 1 lớp lót bên trong… nhưng không. Sương chỉ có mỗi bộ đồ bơi mỏng manh như giấy vệ sinh để che thân. Giờ mới cảm nhận được sơ sơ độ mềm mẩy, căng tròn của đào tiên mọc trên người em nó. Thằng ku vừa mới phóng dịch cách đó không lâu, giờ vẫn lì lợm gân cổ lên nữa. Cương muốn khoảnh khắc này còn mãi. Trong cái xui, có cái sướng. Cũng may, mấy chị em từ đâu xúm tới, xì xào, la hét đủ thứ nên đánh tan mọi âm mưu của thằng dâm.

Tới khi Sương bám vào được phao với vẻ mặt đuối đừ (chắc tại bị Cương quầng tơi tả), thì cha nội giống như cứu hộ ở đâu xuất hiện. Nhưng cái chính vẫn là mấy chị em vừa bơi, vừa bám phao vào kéo Sương vào trong bờ. Cương cũng mệt mỏi nên được Ngọc nắm quần lôi theo (thông cảm, vì Cương có mỗi cái quần là nơi có thể nắm).

Tới bờ, thấy cô Hiền với Dung LL chạy lại hỏi thăm. 2 cái người này, đi biển mà không chịu tắm cho Cương nó ngắm… cứ ngồi trên bờ làm gì không biết. Hội banh tưng lại xúm tụm trấn an Sương. Mặt em nó hơi bơ phờ nhưng ổn. Bị vậy nhưng em nó cũng không điên loạn hay thất thần. Cương không dám nói gì nhìu, cứ để mấy cô gái ngồi với ẻm 1 hồi cho khá lại. Còn cha nội cứu hộ không làm gì, mà cứ đứng xớ rớ dạy đời này kia, trong khi hồi nãy Cương vác theo em nó bơi thấy mẹ.

“Thôi đi vô nhà đi… Chiều tối tới nơi rồi… Tắm táp gì nữa… Đi… đi cưng…” – Huyền nói với Sương.

Mọi người đỡ Sương dậy, rồi bao quanh em nó như khiên hộ vệ, đi về phía mấy căn phòng. Cương lẽo đẽo theo sau dọn dẹp mớ đồ ăn còn thừa lại và bếp núp. Đi vào phòng Cương, mọi người thấy Tuyền đang nằm phè trong đó với bộ đồ tắm còn y xì. Chắc nghe xì xào, ồn ào, em nó tỉnh dậy.

“Ủa… Gì dạ…” – Tuyền nói giọng ngáy ngủ.

“Con này… Lo ngủ không ha…” – Minh.

“Gì dạ… Sao chửi em… Vô duyên hà…” – Tuyền.

“Rồi ngồi đây nha… Nghỉ xíu ih… Có gì kêu mấy chị…” – Huyền nói với Sương.

“Thôi đi ra đi… Để nó đó đi…” – Hiền kêu.

Mọi người đi ra khỏi phòng, vẫn còn hơi nhìn vào như canh chừng. Cương thấy em nó cười gượng, xong nhìn anh với vẻ ngại. Cương không biết em nó biết mình nãy làm gì ẻm không, anh chơi bài chuồng bằng cách giả bộ đi ra cửa, đuổi mấy chị em về phòng, rồi đóng cửa mà ngồi ở ngoài phơi gió luôn… Đang thẫn thờ nhìn mây trời, tưởng tượng lại cảnh Sương mém chết đuối, không biết mà xui không cứu được, giờ mọi chuyện còn vui vẻ gì nữa không. Nhưng cái thói dâm không chừa, vẫn hồi tưởng lại cảm giác được chạm vào em ấy dưới nước… Cương thầm cười hí hửng trong lòng.

“Ủa… anh… Sao ra này ngồi dạ…” – Ngọc đứng kế bên hồi nào.

Cương giật nảy mình, anh nhìn lên 1 hồi mới nói:

“Um… Thì cho Sương nó bớt sợ rồi vô. Chứ thấy mặt anh nó ám ảnh vụ hồi nãy sao…”

“Hay quá ha… Mặt anh tự nhiên nhìn cái ám ảnh…” – Ngọc.

“Ừa… mà ám ảnh thiệt ớ… Há há há…” – lại Ngọc.

“Bóp em chít giờ…” – Cương dám hăm dọa bà chằn.

“Ah… ngon ha… Tin em đập chết anh hông…” – Ngọc.

“Đây qua phòng em ih… Anh cho em đập…” – Cương.

Vừa nói xong, Cương đứng dậy lùa Ngọc về phòng ẻm, bất chấp được cho phép hay không. Ngọc vừa bị áp tải, vừa “ơ… Ơ…” mà ngố mặt ra.

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Vào phòng, thấy Ý đang soạn đồ gì ra tùm lum. Cương nóng mặt khi thấy trên giường toàn là quần áo, đồ lót nữ rải khắp giường. Ý nhìn Cương chưa kịp động đậy thì:

“Áh…” – Ngọc nhanh tay la lên, che mắt Cương lại.

“Tự nhiên nhào vô phòng người ta à…” – Ngọc vừa nói, vừa kéo Cương ra ngoài. Đóng sầm cửa lại.

Coi như lại bị đuổi, ngồi thừ trước phòng hóng gió lần nữa. 1 hồi, Cương đứng lên, dự định đi vòng vòng ngoài mí biển để thời gian cho mấy chị em tắm táp, tẩy rửa rồi về sau. Đang đi ngang qua phòng Huyền – Minh thì lại:

“Ey… Đi đâu đó nhóc…” – giọng bà Minh không lẫn vô đâu được.

Cương ngó vô phòng, thấy 2 bà đang ngồi mở cửa mà đối diện nhau như đang bàn tính gì đó.

“Không trong phòng thay đồ gì đi mà lởn vởn ngoài đó á…” – Minh.

Cương sáp lại chỗ cửa:

“Ủa… Mấy chị không tắm đi… Làm gì ngồi đó vậy…”

“Hỏi nó… nó hỏi lại mình chứ…” – Minh.

“Đây đây… vô đây chơi đi…” – Huyền rủ Cương vô nữa, không biết tính “chơi” gì nữa.

Vừa chui vào phòng, vừa chiêm ngưỡng 2 bà chị nảy nở. Chưa kịp làm gì là…

“Ếy… Làm gì mà u 1 cục vậy cưng… Trời ơi trời…” – Minh la lớn.

Cương ngớ mặt, sờ sờ lên trán xong ngó 2 bà chị:

“U gì chị… Em có bị gì đâu…”

“Trời… ngó đâu vậy… Nè…” – Minh chỉ vô quần Cương.

Chắc còn dư âm mùi Sương, thằng ku vẫn còn cứng ngắc, độn cái quần 1 cục thấy rõ. Công nhận bà Minh này mắt sáng, cái đó không ai để ý… có mình bả. Cương vừa bụm lại, vừa trừng mắt nhìn Minh:

“Chị này… Vô duyên… Nãy bơi uống nước nên mắc tè chứ gì đâu…”

“Há há há há… Cái gì mà xuống lẹ dữ vậy… Hay… thấy tụi chị… rồi nó vậy á hả…” – Minh trêu chọc.

Nói quá đúng… quá đúng… Cương đỏ mặt nhìn qua Huyền như cầu cứu, nhưng chị cũng tủm tỉm hùa theo bà kia. Biết quá rõ con người Cương thẳng hay cong mà. Cuối cùng ổng giả bộ lướt vào trong nhà tắm của 2 chị, như kiểu đi tiểu. Minh ngồi bên ngoài cười hả hê hoa lá. Anh tự trấn an, nghĩ chắc tè 1 bãi là nó sẽ bớt độn ra.

“Róc rách róc rách… Nước luồn qua khóm đít… Lá rơi… lá rơi… theo dòng đái cuốn trôi…”

Hận thằng ku… Xả dịch lẫn nước vàng rồi mà vẫn còn u 1 bụm. Thôi thì bất chấp… ai muốn thấy thì thấy. Anh mới lú mặt ra nhìn 2 chị là:

“Xong rồi đó hả… Vô phòng mấy chị mà tự nhiên quá ha…” – Minh.

Cương lườm Minh cái, anh đi ra. Thấy bả liếc nhìn, săm soi hết từ trên xuống dưới.

“Há há há há… Xả rồi… mà còn… cả cục như vậy luôn a…” – Minh.

Cương không thèm đấu khẩu. Anh sà vào phía giường Huyền ngồi, lấy cái gối che lên. Huyền liền giật cái gối lại:

“Ê… Gối người ta nằm mà chơi để lên đó hả…”

Ngay cả người chị đáng kính mới bị anh đâm sau lưng, phóng cho cả 1 lùm mây, mà giờ còn hùa theo Minh. Thật là tuổi hổ. Cương chề mỏ, phơi luôn cục u bí ẩn cho ai nhìn thì nhìn, chọc gì thì chọc.

“Làm gì cười thấy ghê vậy mấy đứa…” – cô Hiền chợt xuất hiện trước cửa.

Ôi thôi… Hết giấu diếm. Cả cô Hiền vừa nói xong, là dán ngay cặp mắt vào cục u bất đắc dĩ. Bây giờ phải xử sao…

Cương để kệ vậy luôn. Minh la lên:

“Đó cô thấy hông… Nó cứ lồ lộ như vậy… hỏi sao…”

Giờ mà lấy tay che lại là còn kỳ hơn. Cương chống chế với Minh:

“Tại cái quần nó dúm lại nên chĩa lên thôi chứ gì đâu…”

“Này mà dúm hả…” – Minh bèn chồm qua, khều khều 2 – 3 cái vào chỗ u.

Cương trợn mắt lên vì không ngờ bả dám manh động tới vậy.

“Há há há… Cứng ngắc luôn mà dúm dúm mẹ gì… Há há há…” – Minh nhanh chóng lùi lại.

Cương hết cách, chỉ biết che 2 tay lại đáy quần với bản mặt nóng bừng không phải vì tức. À chắc là tức zái…

“Thôi con nhỏ này… Lớn rồi… chơi kỳ nha…” – cô Hiền chửi Minh, nhưng vẫn có vẻ không nghiêm túc.

Hiền nhích vào trong phòng chút, rồi hỏi Cương:

“Nãy có sao hông con…”

Anh cảm thấy ấm lòng vì từ lúc Sương được cứu lên là chả ai hỏi hang gì ổng hết. Thôi thì bẻ lái qua vấn đề sức khỏe để đánh lạc hướng vụ cục u.

“Dạ… Hông sao cô… cảm ơn cô…”

“Hm hm… Nhưng mà vậy là hay rồi đó… Ủa mà bộ hồi trước… con học cứu hộ hay sao…” – cô Hiền.

“Dạ có đâu cô… Con biết bơi thôi á… Tại nãy phản xạ nên ấy bé Sương vậy thôi à… Có gì đâu…” – Cương khiêm tốn.

“Chò oi… Mốt đi đâu có nước… Lôi nó theo luôn đi… Há há há…” – Minh.

“Mốt tui cho bà ra nước cho biết…” – Cương chửi thầm.

“Hm hm… Nhỏ này… chọc nó không…” – Hiền.

“Trời ơi cô… Nó chọc người ta… chứ ai chọc được nó…” – Minh nghỉ 1 nhịp, rồi lại:

“À mà chắc có đó… Có bạn trai nó chọc nó… Há há há há…”

“Nhỏ này… nhây gì đâu á…” – Hiền răng dạy Minh, xong quay qua Cương:

“Ủa sao không về tắm thay đồ đi con… Ngồi đây chi…”

“Dạ… Cho 2 đứa kia nó xong rồi con về thay” – Cương.

“Oh… vậy hả… Vậy còn 2 đứa này… Tính mặc vậy ngủ luôn hả…” – Hiền nhìn qua 2 chị.

“Không lát con thay cô… Chờ xíu…” – Huyền.

“Rồi lát có ăn nhậu gì nữa hông… Mai chiều về đó…” – Hiền.

“Có chứ… có chứ… Mà lát quậy ở đâu nè…” – Minh.

Cả đám ngồi trầm tư, 1 hồi cô Hiền kêu:

“Hôm qua bên phòng bé Ngọc rồi… thôi nay phòng 2 đứa đi…” – Hiền nói với Minh.

“Ôi trời… Tưởng gì… Phòng con là vô tư… Vậy đi cô ha…” – Minh.

“Uhm… Vậy lát… con… Nhắn dùm cô mấy đứa kia nha…” – Hiền nói Cương.

Ổng gật đầu, rồi ai về phòng nấy chuẩn bị. Cương mới tới phòng, mở cửa ra là thấy Tuyền ngồi chơi điện thoại, còn trong phòng tắm nghe tiếng nước xả… chắc chắn là Sương rồi. Vừa thấy anh là nhỏ Tuyền:

“Ah… Chòng… Nãy giờ đâu dạ…”

“Đi ra cho 2 đứa thay đồ… Sương sao rồi…” – Cương hỏi thăm.

“Trù ui ghê quá nha… Chỉ mém chết đuối luôn ớ… Anh sao hay quớ dạ…” – Tuyền.

“Hay gì…” – Cương.

“Thì lôi chỉ vô bờ ớ…” – Tuyền.

“Thì biết bơi xíu… bởi nãy chiều mới dám kéo em ra ngoải đó…” – Cương.

Tuyền bặm môi, đánh đùi Cương cái:

“Hm hm… Vậy mốt… Đi bơi là phải dẫn chòng theo… Hí hí…” – Tuyền.

“Học bơi đi cô nương… Nãy Sương hoảng quá… quơ đập trúng anh quá trời luôn chứ ở đó…” – Cương.

“Chù ui… Vậy luôn ớ hả… Rồi có sao hông… Đập đâu zị…” – ẻm ngó khắp người Cương.

“Đập trúng chứ có đau đâu… nhìn nhìn gì… Ghét…” – Cương.

“Hớ… ừa… ghét em đi… khỏi cho ngủ chung luôn…” – ẻm xỉa xỉa ngón tay vô bản mặt Cương.

Tuyền mặc cái áo ngủ cute ngắn tay, kín cổ và dài qua khỏi gối nên Cương hết cớ để bóp chết những chỗ lồi của em nó. Cương ghé sát tai Tuyền:

“Quậy đi… Tối anh chích thuốc cho la làng cho biết…”

Tuyền đỏ mặt, bặm môi mà đánh Cương túi bụi không chừa chỗ nào. Sương từ nhà tắm đi ra, thấy cảnh 1 đứa con gái hà hiếp ân nhân cứu mạng mình, em nó cười tủm tỉm để trả ơn. Thật là chị em đáng ghét…

Cương rồi cũng bảo 2 đứa thông báo địa điểm ăn nhậu cho mấy đứa phòng Ngọc biết, xong anh cũng vệ sinh cá nhân rồi phắn nhanh khỏi phòng. Nhìn thấy 2 phòng cô Hiền, Ngọc tối thui giống phòng anh, có mỗi bên chỗ Minh là sáng chói thì đủ biết gì rồi. Đang đi dọc hồ bơi, chợt thấy có cô nào ngồi ngay thành hồ, đung đưa cái chân đá nước. Anh đi lại gần…

Chị Dung.

Chương trước Chương tiếp
Loading...