Việt Long Hội
Chương 12
Ánh Sương lo lắng nhìn ra ngoài hàng động. Một tháng qua ông trời đã đánh không biết bao nhiêu tia sét xuống vùng đất này… Ánh Sương có thể mường tượng ra cái cảnh tang thương ngoài kia…
– Ngươi còn không nhanh lên… Các tỉ muỗi của ta không thể nào chống cự thêm được nữa đâu… cầu xin ngươi…
Ánh Sương chết lặng người đứng đó nhìn Hải đang lơ lửng trên không trung cầu xin hắn…
Bên trong cơ thể Hải thì não bộ hắn một màu đen kịt sắp bao trùm tất cả. Chỉ còn một góc nhỏ nữa là não bộ hắn trở thành một màu đen thuần tuý…
Phía bên dưới trái tim thì đang tỏa ra một sức nóng mãnh liệt. Nó nóng đến mức mà lồng ngực hắn đang đỏ lên thấy rõ…
Cả cơ thể Hải cũng có sự thay đổi có thể thấy bằng mắt thường. Từng múi cơ săn chắc, thân hình vạm vỡ và đặc biệt là khúc côn thịt hắn đang dựng đứng hùng dũng đang có hàng trăm triệu sợi tơ nhỏ li ti hình thành khắp chiều dài dương vật…
– Đúng là đồ dâm tặc mà…
Khuôn mặt Ánh Sương đỏ như gấc khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Cả người cô vốn đã nóng ran hơn tháng qua vì kiềm chế tiến hóa. Từ khi đón nhận luồng năng lượng sau khi làm chuyện đó với hắn thì cô có dấu hiệu tiến hóa mà không phải mất đi hồn hoàn quan trọng nhất của mình như tưởng tượng khiến Ánh Sương kinh ngạc vô cùng. Nếu như toàn Cung biết Ánh Sương có thể tiến hóa thì sẽ kinh ngạc đến giường nào, một điều không thể xảy ra gần cả ngàn năm nay…
– Ta và Thôn Thiên Trùng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say trong một thời gian. Ngươi tuyệt đối không được tiết lộ việc dùng nhập ta với Thôn Thiên Trùng nếu không thì sẽ không ai có thể cứu vãn nội…
Trong không gian Phượng Hoàng thu mình thành một con chim nhỏ nói với Hải sau khi hoàn thành quá trình dung nhập.
– Thôn Thiên Trùng cần thêm một đoạn thời gian ngắn nữa mới có thể hoàn toàn dung nhập với ngươi… Và ngươi cũng không thể ở lại đây thêm nữa. Ngay sau khi Thôn Thiên Trùng dung nhập xong ngay lập tức trở về với thế giới của ngươi…
Hải chỉ biết nhìn con chim lửa và nghe khi cả cơ thể hắn không thể cử động cũng không thể nói chuyện. Nói xong thì Phượng Hoàng tung cánh bay về vị trí trái tim của mình…
– Khốn kiếp… là kẻ nào…
Bà lão vỗ mạnh chiếc gậy xuống trong không khí làm mặt đất lõm xuống thành một hố sâu sau khi tia sét cuối cùng giáng xuống. Bộ quần áo cũ kỹ phai màu, mái tóc bạc phơ nhưng ánh mắt bà lão vẫn minh mẫn lạ thường…
– Bẩm lão tổ… có phải vì Cung chủ…
Người tiến đến gần hỏi là Nhất lão trong bộ giáng vô cùng chật vật. Quần áo cháy rách tả tơi, tóc trắng rối bời cháy xém nhiều nơi nhìn vô cùng thê thảm…
– Không thể nào… Truyền lệnh xuống dưới… Tiên Nhân Cung phong bế trăm năm…
Sau khi tỏa ra hồn lực khắp đất trời để kiểm tra mà không thấy điều bất thường thì lão Tổ truyền lệnh xuống trước khi biến mất trong thiên địa…
– Tiên Nhân Cung phong bế trăm năm… Tất cả khách nhân ngay lập tức rời khỏi…
Nhất Lão lắc đầu sau khi quan sát tất cả rồi nói vang vọng trong đất trời. Ở Tiên Nhân Cung này Nhất lão chỉ dưới Lão Tổ cùng Cung chủ mà thôi nên uy nghiêm không cần bàn cãi…
– Ánh Sương bái kiến lão tổ…
Ánh Sương quỳ gối hành lễ với lão bà lưng còng trên một ngọn đồi gần hồ lớn.
– Tin tức Cung chủ băng hà sẽ rất nhanh chóng lan truyền… Bà già này cũng đã đến lúc nghỉ ngơi… mọi chuyện còn lại phải dựa vào tụi nhỏ các ngươi…
Lão Tổ chống gãy quỳ một chân trên nền đất không ngừng nôn ra từng ngụm máu tươi. Để giúp Tiên Nhân Cung thoát khỏi cảnh bị đồ sát bà đã đốt cháy máu huyết trong cơ thể để có đủ sức mạnh gồng gánh, chống đỡ trong một tháng qua. Bà người có thực lực mạnh nhất nên cũng là người gánh chịu sử hủy diệt mạnh nhất từ lôi đình. Không có bà thì Tiên Nhân Cung đã sớm trở thành vùng đất hoang toàn không sự sống trước cơn thịnh nộ của thiên địa. Dù đã cố gắng hết sức nhưng lão bà biết hậu quả của Tiên Nhân Cung gánh chịu là vô cùng thê thảm…
– Tiên Nhân Cung tồn hay vong thì dựa vào các ngươi cả… Chuyện ta quy thiên chắc đám quái vật ngoài kia thêm một đoạn thời gian nữa mới hay biết… Khi đó chắc ngươi đã tiến hóa xong còn có thể gồng gánh đến lúc đó…
Lão bà mệt mỏi nói nhưng trong mắt lại vui mừng khi nhận thấy dấu hiệu tiến hóa của Ánh Sương… Ông trời xem như không tiệt đường sống của tộc bà…
– Lão tổ…
Ánh Sương cúi lãy với hai hàng nước mắt chảy dài khi lão bà dùng toàn bộ sức lực đẩy cánh cửa đá phía xa ra rồi biến mất…
Ánh Sương biết người bảo hộ mạnh nhất của Tiên Nhân Cung đã không còn, người đầu lĩnh của Tiên Nhân Cung thì linh hồn đã rời thể xác… Cô biết sự tồn vong của Tiên Nhân Cung là trong một trăm năm phong bế này. Trăm năm sau nếu hắn ta đủ mạnh và giữ lời hứa thì Tiên Nhân Cung còn…
– Ta nằm mơ sao…
Hải tỉnh lại và không ngừng vỗ vào đầu mình cho tỉnh táo. Phượng Hoàng lửa… Thôn Thiên Trùng với thân hình xù xì dữ tợn… Tất cả nằm ngoài sự hiểu biết và tưởng tượng của hắn…
– Đây là…
Hải cảm nhận thấy sự thay đổi về chất của cơ thể mình một cách rõ rệt. Cả cơ thể tràn đầy năng lượng, mỗi cái giơ tay nhấc chân có thể phá hủy một tảng băng lớn…
– Ầm…
Nghĩ là làm… Hải vận lực vào cánh tay và tung một đấm vào lớp băng trong hang động. Tảng băng tuyết vỡ vụn mà cánh tay hắn không một vết xước, không còn đau nhức như trước nữa…
– Đây là sức mạnh của hồn sĩ sao?
Hải tập trung tinh thần, vận lực dồn toàn bộ năng lượng về lòng bàn tay…
– Là hồn hoàn thực vật – Cây dây leo sao…
Hải thất vọng khi kiểm tra hồn hoàn bản thân. Hắn cứ tưởng hồn hoàn bản thân của mình phải khủng bố lắm, không phải của Thôn Thiên Trùng thì là Phượng Hoàng Lửa ai ngờ lại là một cây dây leo bình thường…
Thông qua ký ức của Ánh Sương Hải đã không gà mơ như trước nữa. Hắn đã hiểu biết về thế giới của Hồn Thuật Sư… Con người lợi dụng sức mạnh tiềm năng của động thực vật để mạnh mẽ hơn. Ví như một người có được hồn hoàn của loài bọ cánh cứng thì có thể dùng tay nâng được vật có trọng lượng gấp 850 lần trọng lượng bản thân.
– Nhất hồn… dẻo dai…
Hải bắt đầu kiểm tra năng lực bản thân sau khi dung hợp hồn hoàn hệ thực vật lâu leo. Bắt đầu là từ hai cánh tay, rồi đến đôi chân và rồi là cả cơ thể… Giờ đây hai cánh tay và đôi chân hắn dẻo dai một như một sợi dây leo vậy? Cánh tay phải cứ thế như không xương mà uốn quanh mấy vòng nhìn kỳ dị vô cùng…
– Nhị hồn… cứng cáp…
Dây leo là hệ thực vật nên cũng không thiếu sự cứng cáp của một thân cây. Khi Hải vận dụng đến hồn hoàn thì thứ hai thì cánh tay cứng cáp như một nhánh cây…
– Chuyện lão tổ quy thiên tuyệt đối phải giữ kín… Nếu Phó Cung chủ và Nhất Lão biết được thì e rằng Tiên Nhân Cung ta sẽ có đại biến cố… Điệp Xuân ủ rũ nói.
Ba chị em Điệp Xuân, Điệp Tình, Ánh Sương đang ngồi trong một gian phòng một màu đỏ độc tôn. Từ bàn ghế cho đến chiếc giường đều là một màu đỏ duy nhất… Căn phòng này không phải của ai khác mà chính là của Điệp Tình…
– Đây là đồ của Cung Chủ… Một khi Thôn Trùng Hoàn toàn dung nhập xong thì ngay lập tức đưa hắn ta rời khỏi…
– Em đã biết… Thời gian này chị nên giữ bình tĩnh một chút Điệp Tình… Ánh Sương hướng cô nàng nóng bỏng nói.
– Biết rồi… chỉ cần con ả đó đừng tìm ta gây sự là được…
Ánh Sương và Điệp Xuân cũng bó tay với tính khí nóng nảy ương bướng của Điệp Tình…
Ánh Sương cầm lấy đồ của Cung chủ rời đi mà không báo với hai chị em thân thiết mình có dấu hiệu tiến hóa. Bởi vì cô cũng chưa chắc chắn mình có thể tiến hóa thành công…
– Ngươi… Đồ biến thái…
Ánh Sương lấy tay che mắt lại ngoảnh đi nơi khác khi quay lại hang động. Hải đang trần truồng như con nhộng múa máy ở trong hang…
– Đồ của ta rách nát hết cả rồi… với lại cô cũng đã thấy hết cả rồi mà…
Hải cười khì khì vô liêm sỉ nói. Ánh Sương đu tức giận nhưng nhận thấy cũng đúng lên lấy ra một chiếc váy cho hắn…
– Mặc đi…
– Đây là đồ nữ nhân mà…
– Tiên Nhân Cung làm gì có đồ của nam nhân các ngươi…
– Ờ nhỉ…
Hải bất đắc dị lấy cái váy màu trắng của Ánh Sương quấn quanh người che đi bộ phận nhạy cảm…
– Hihi… Ánh Sương không nhịn được cười khúc khích khi thấy Hải như vậy.
– Nụ cười thật đẹp…
Hải ngây người nhìn Ánh Sương cười. Nụ cười như một thiên thần… Thông qua ký ức không trọn vẹn của Ánh Sương thì Hải biết Tiên Nhân Cung đều là nữ giới…
– Ai mà cũng xinh đẹp như cô ấy chắc tốn tinh trùng lắm đây…
Hải nghĩ thầm mà không dám nói ra bởi không muốn ăn một cái tát từ cô gái lạnh giá này…
– Đây là đồ của chuẩn bị cho ngươi…
Ánh Sương đưa cho Hải một cái thắt lưng được gắn vào tám viên Ngọc thạch màu vàng vô cùng đẹp mắt. Sau khi nhỏ máu vào thì hắn đã có một không gian riêng ở viên Ngọc thạch đầu tiên… Một không gian rộng hàng ngàn mét vuông, cao cả trăm mét để Hải cất đồ… chỉ cần một ý niệm thì món đồ Hải cần sẽ xuất hiện trên tay hắn vô cùng tiện lợi.
Những ngày sau Hải không cười nổi bởi suốt ngày bị ăn hành. Dù đã vận dụng mọi mưu hèn kế bẩn nhưng vẫn không tài nào đánh thắng Ánh Sương… Tốc độ của Ánh Sương là quá nhanh…
– Chưa có ai có thể đánh bại được Vô Tướng… Ánh Sương nhìn Hải thở dốc nói.
– Vậy sao ta có thể đánh bại Vô Tướng được…
– Khi bước qua cổng không gian đầu tiên thì ngươi có thể…
Ánh Sương nhận thấy đã đến lúc đưa Hải rời khỏi nơi đây. Người của Phó Cung chủ đã rà soát tới tận khu vực cấm đĩa này… Sáng ngày mai chắc là lúc Thôn Thiên Trùng hoàn thành quá trình dung hợp…
Ánh Sương cũng biết những điều cần chỉ cho Hải thì hắn đã biết thông qua ký ức cô. Những điều không cần thiết để biết thì Ánh Sương đã phong tỏa ký ức mình…
– Khi chưa thực sự nguy hiểm tốt nhất ngươi không được vận dụng đến hồn hoàn của Thôn Thiên Trùng…
– Chẳng phải mỗi người trong cuộc đời chỉ có thể dung nhập một loại hồn hoàn sao…
– Đúng… Nhưng đối với Thôn Thiên Trùng là ngoại lệ duy nhất trong trời đất này…
Mỗi một con người trong cả cuộc đời chỉ có thể dung hợp một loại hồn hoàn. Nếu ngươi đã dung hợp hồn hoàn hệ động vật thì không thể dung hợp hồn hoàn hệ thực vật hay đi theo con đường tu luyện khác được…
– Có người đến…
Ánh Sương nắm lấy Hải nhảy lên trần hang. Phía trên này sau một nhụ băng có một khoảng trống đủ cho hai người đứng. Ánh Sương vội tỏa ra một luồng năng lượng kín che đẩy khí tức hai người…
– Đại sư tỷ sao người lại làm vậy với muội…
Một cô gái trong bộ chiến giáp màu xanh lá cây bó sát thân thể bị một vòng nhỏ hồn hoàn cấm chế lấy cơ thể không tin nói…
– Bởi vì thực lực ngươi không đủ mạnh… chỉ thích hợp để làm vật thế thân mà thôi…
Cô gái với mái tóc ngắn che đi một bên mặt thản nhiên nói. Bộ đồ màu đen bó sát thân thể, hai chân vú trắng nõn với chiếc áo ôm lấy bầu ngực đầy đặn. Làn da mịn màng cùng vòng eo con kiến được phô diễn ra hết sức có thể. Bên dưới là một chiếc quần ngắn như quần short nữ thời của Hải vô cùng tinh tế triệt để khoe đôi chân nuột nà của bản thân…
– Ta nhớ em muốn chết Mỹ Vi của ta…
Một gã đàn ông to cao trong bộ đồ trùm kín người đi vào hang động rồi vòng tay ôm lấy vòng eo người con gái tên Mỹ Vi kéo vào lòng mình.
– Người ta đã mang tới…
Mỹ Vi đẩy hắn ra mà đi lại ngồi lên chiếc giường băng không thèm để ý đến hắn.
– Một hồn binh tam cấp…
Người đàn ông tiến vào cởi bỏ chiếc áo trùm kín người. Thanh niên tầm 25 – 26 tuổi với mái tóc ngắn như thời của Hải. Hải há hốc mồm khi nhìn kỹ bộ đồ của gã thanh niên ấy. Giày Tây, quần Âu, áo sơ mi trắng đóng thùng…
– Gã này cũng đến từ thế giới mặt đất như hắn sao…
Đứng trên trần hang Hải há hốc mồm khi chứng kiến một kẻ ăn mặc như dân văn phòng xuất hiện tại đây…
– Cái này ở trên kia gọi là nước hoa Pháp. Loại hàng hiệu đó nha…
– Còn đây gọi là bikini… rất hợp với Mỹ Vi của ta…
– Đây là son… còn đây là phấn… đây là kem dưỡng da…
Gã thanh niên từ từ lấy ra từng món đồ giới thiệu với cô gái tóc ngắn nóng bỏng. Cô nàng cũng bị những món đồ lạ làm đẹp kích như bao người con gái khác…
– Ta mão hiểm vượt không gian để sắm cho nàng đó…
– Cảm ơn ngươi Sói xám…
– Ta thích nàng gọi là Phi Lang hơn…
Thì ra tên Phi Lang này cũng thông qua cánh cổng không gian để tới thế giới của Hải mua đồ lấy le với gái. Nhưng thật không thể ngờ là hắn mua toàn hàng tàu, hàng nhái ở chợ Long Biên về đây đi phỉnh gái…
– Thật đẹp…
Sói xám để mặc Mỹ Vi xem xét từng món đồ mà ngồi xuống xoa xoa cặp chân dài của cô gái.
– Chẳng nhẹ những tỉ muỗi mất tích đều là do đại tỷ ngươi…
Cô gái không thể cử động mặc kệ bàn tay nam nhân kia đang xoa xoa hai bắp đùi của mình nhìn Mỹ Vi nói…
– Ta thích những cô gái thông minh như cô em đây… tất cả đều do Mỹ Vi đưa đến để phục vụ bổn công tử…
Bàn tay Ánh Sương nắm chặt, nếu không có Hải kịp thời nắm lấy tay cô lắc đầu thì Ánh Sương đã nhảy xuống dưới rồi…
– Tỉ bán đứng Tiên Nhân Cung…
Cô gái chỉ kịp nói đến đây thì bị đôi môi của Phi Lang bịt kín. Chiến giáp trên người cũng nhanh chóng được cởi bỏ…
– Tử cực ma đồng…
Tử cực ma đồng giúp Hải có thể nhìn rõ từng chi tiết bên dưới. Giờ đây Hải đã có thể nhìn xa hơn cũng như nhìn thấy tu vi của người khác…
Cô gái trong bộ chiến giáp màu xanh có ba vòng hồn hoàn hệ thực vật như Hải. Có điều là hồn hoàn của cô gái này to hơn, dày hơn và hoa văn và trên ba vòng hồn hoàn đều có hoa văn mà không một màu thuần tuý như của Hải.
Hải không thể nhìn thấy tử vi của gã thanh niên này chứng tỏ sự cách biệt là vô cùng lớn…
– Không… các ngươi giết ta đi…
Cô gái căm phẫn nhìn Mỹ Vi hét lớn khi đang bị Phi Lang nắn bóp cặp nhũ hoa của mình.
– Ực… rất nhanh thôi cô em sẽ chủ động dâng hiến… thứ này trên kia gọi là thuốc kích dục loại mạnh đó…
Phi Lang đổ nguyên một bình nước kích dục vào miệng cô gái… Rất nhanh sau hơi thở cô nặng nề… khuôn mặt đỏ như gấc…
– Ta đã thêm vào đó một số dược liệu cho thích hợp với người luyện hồn như chúng ta…
Gã đàn ông cười khoái trá khi nhận thấy cô nàng bắt đầu có dấu hiệu bị kích thích. Phi Lang đứng lên cởi bỏ quần áo giải phóng cho con cặc cương cứng của mình…
Cô gái sau khi được giải trừ cấm chế thì lao đến quỳ gối mà nắm lấy con cặc gã ngậm lấy. Ánh mắt Phi Lang không rời xa thân hình nóng bỏng của Mỹ Vi dù là một giây…
– Chỉ cần ngươi có thể giúp ta làm xong chuyện đó… Thì không chỉ ta mà tất cả nữ nhân của Tiên Nhân Cung tùy ý ngươi chọn…
Mỹ Vi mỉm cười dâm đãng nói. Giường như Mỹ Vi đã quá quen thuộc với cảnh này rồi…
– Nàng yên tâm… Không chỉ ta mà cả Lang Đoàn đang háo hức chờ đợi ngày đó… Phập…
Dứt câu cũng là lúc Phi Lang cắm sâu con cặc của mình vào sâu trong tử cung cô gái.
– Phập… phập…
Hải có thể nhìn thấy được một luồng năng lượng chạy vào cơ thể Phi Lang như lúc hắn làm tình cùng nữ nhân vậy? Chỉ có điều khác lạ là cô đang mất đi vòng hồn hoàn đầu tiên… Vòng hồn hoàn thứ hai cũng bắt đầu nhạt dần…
– Um…
Khi Phi Lang gồng người bắn mạnh dòng tinh khí vào người cô gái thì cũng là lúc ba vòng hồn hoàn trong cơ thể cô tan biến. Giờ đây cô gái không khác gì một người con gái bình thường…
– Phập…
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó mà Phi Lang há cái miệng với hàm răng sắc nhọn của mình cắn mạnh vào cổ cô gái. Rất nhanh sau đó cô gái chỉ còn lại một bộ da bọc xương nằm trên mặt đất…
– Hồn Binh tam cấp mà chỉ có bấy nhiêu năng lượng… Quá ít…
Phi Lang giường như chưa thỏa mãn lên tiếng với Mỹ Vi.
– Ngươi cũng biết Tiên Nhân Cung chúng ta vừa trải qua việc gì? Tạm thời dùng tạm đi…
Mỹ Vi lả lơi bước tới lau đi những giọt máu trên miệng Phi Lang. Ánh mắt gợi tình, bàn tay vuốt ve ngực hắn…
– Nếu ngươi không đẩy nhanh tiến độ chuyện đó… thì ta e rằng không chịu được mất… khi đó lỡ như ta trao thân gửi phận cho ai thì đừng trách ta nhé…
– Nàng yên tâm…
Phi Lang vòng qua ôm lấy eo Mỹ Vi rồi tham lam đặt vào môi cô một nụ hôn. Nếu như thực lực hắn mạnh mẽ hơn thì đã cưỡng ép chiếm đoạt thân thể nuột nà ấy của cô…
Cả hai rời đi sau khi dùng một ngọn lửa màu đen đốt cháy thân thể cô gái.
– Lang Đoàn… Thật không ngờ các ngươi dám đặt chủ ý vào Tiên Nhân Cung ta…
Ánh Sương căm hận nói ra từng chữ. Nếu như không e dù thực lực của Mỹ Vi thì Ánh Sương đã một tát giết chết tên Phi Lang khốn nạn đó rồi…
– Cô gái đó là ai… Tên Phi Lang ấy hình như cũng giống ta đến từ không gian khác…
– Hắn là con trai của đoàn trưởng Lang Đoàn. Thật không thể ngờ tên Phi Lang đó lại lên đó trốn bị truy sát… cái giá của Lang Đoàn bỏ ra cũng không hề nhỏ để giữ lại mạng chó hắn…
Cả người Ánh Sương toát ra một luồng năng lượng lạnh thấu xương khiến Hải phải lùi lại một đoạn xa.
– Kẻ thù của Tiên Nhân Cung quả là không ít?
Hải tự nhủ thầm khi biết rằng những cô gái của Tiên Nhân Cung có thể giúp người đàn ông khi giao phối với mình giải trừ tạp chất cũng như gia tăng năng lượng cho hồn hoàn. Chính vì vậy mà Tiên Nhân Cung trở thành mục tiêu của rất nhiều thế lực lớn nhỏ… Cũng chính vì như vậy mà Tiên Nhân Cung căm ghét bọn đàn ông vô cùng…
– Ngươi xuất ra Hồn Vật Bản Nguyên thử xem…
Hải nghe lời Ánh Sương vận lực xuất ra Hồn Vật Bản Nguyên. Trên cánh tay phải một thân cây nhỏ xuất hiện… Nhưng giờ đây trên ba chiếc lá nhỏ lấm tấm những vệt màu đen, thân cây một màu đen tuyền.
– Cuối cùng thì Thôn Thiên Trùng cũng đã hoàn toàn dung nhập làm với ngươi.
– Vù… Vù…
Ánh Sương chưa kịp vui mừng thì ba phương tám hướng trong rừng rậm những thân hình mặc chiến giáp màu xanh phi thân lao tới…
– Nhanh… Nhỏ máu của ngươi lên đây rồi bước qua cánh cổng không gian nhanh…
– Có chuyện gì sao?
– Nhanh lên… Hãy nhớ lời hứa của ngươi với ta… Ta chờ ngươi…
Ánh Sương nhìn hắn trìu mến nói. Thời gian qua bên nhau thì trái tim lạnh giá của cô đã vô hình có hình ảnh của hắn. Cô biết nếu hắn không nhanh chóng rời khỏi đây trước khi Cảnh vệ cung đến thì sẽ không còn cơ hội…
– Hãy chờ ta… Bằng mọi giá ta sẽ có mặt đúng hẹn…
Hải ngắm nhìn Ánh Sương một lần cuối trước khi dứt khoát bước chân vào tấm Ngọc thạch. Khi Hải đã bước qua tấm Ngọc thạch thì cũng là lúc hàng chục thân ảnh lao tới…
– Từ lúc nào Cảnh vệ Cung có quyền tiến vào mật đĩa…
Ánh Sương lạnh lùng nhìn từng thân ảnh vừa tới nói.
– Bẩm Tứ sư tỷ là do…
– Do ta…
Thân hình Mỹ Vi đáp xuống ngay trước mặt Ánh Sương.
– Đại tỷ nên biết đây là đâu…
– Tứ muỗi lượng thứ cho đại tỉ… tỉ cũng vì Tiên Nhân Cung… vì trách nhiệm bản thân gánh vác mà thôi… lục soát cho ta…
– Kẻ nào dám, chết…
– Vù vù…
Cảnh Vệ cung đang lượng lữ không biết phải làm sao? Bọn họ biết giữa Đại sư tỷ và ba muỗi muỗi luôn bất hòa với nhau nên không dám chen chân vào chuyện này…
Lại có hơn mấy chục thân ảnh đáp xuống. Toàn thân mặc chiến giáp màu trắng tinh khôi, tay cầm cung tên hướng đến Cảnh Vệ Cung nhắm tới…
– Muỗi muốn Ảnh Mật Vệ cùng Cảnh Vệ Cung ta tuyên chiến… Mỹ Vi bước từng bước lả lơi lại gần Ánh Sương nói.
– Dừng tay cho ta…
– Tham kiến Cửu lão…
Nhanh… nhanh lên. Nếu như ngươi còn chưa ra khỏi cánh cổng không gian thì mọi chuyện sẽ bị phát hiện mất.
Sau khi Cửu lão tiến tới dò xét Ngọc thạch xong thì ra hiệu cho cho Mỹ Vi cùng Cảnh Vệ Cung rút đi…
– Hắn đã rời khỏi…
Sau khi Mỹ Vi cùng Cảnh Vệ Cung rời đi thì bất ngờ Cửu Lão quanh sang nhìn Ánh Sương nói. Sự rung động của cổng không gian còn đó không qua nổi ánh mắt của Cửu lão nhưng bà làm ngơ vì bấy lâu nay bà cùng Tam Lão, Ngũ Lão luôn là trung lập trong các cuộc đấu đá ở Tiên Nhân Cung.
– Đa tạ Cửu Lão…
– Ta cũng vì tương lai của Tiên Nhân Cung thôi…
Sau khi Cửu lão rời đi thì Ánh Sương phân phó nhiệm vụ cho Ảnh Mật vệ rồi nhanh chóng tiến về hang động. Cô cần nhanh chóng tiến hóa… Chỉ vì Hải mà cô đã kiềm chế tiến hóa một đoạn thời gian…
… Bạn đang đọc truyện Việt Long Hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/viet-long-hoi/
Hải bước qua cánh cổng không gian không ngừng nuối tiếc quay lại nhìn đầy lưu luyến. Hải tiếc nuối vì Ánh Sương không thể bước qua cánh cổng không gian ấy cùng mình, để gặp lại cô thì hắn phải thực sự đủ mạnh. Thời gian một trăm năm là quá dài so với một đời người…
– Vù…
Không để Hải trầm tư quá lâu khi Vô Tướng với thân hình vạm vỡ, đôi mắt đỏ rực lao đến tung một cú đấm ngay đầu hắn…
– Tử cực ma đồng…
Hải dễ dàng nghiêng người qua phải né tránh cú đấm đầy uy lực ấy. Tử Cực ma đồng giúp hắn có thể làm chậm tốc độ ra đòn của đối thủ để dễ dàng né tránh…
– Sao lại không có bất cứ một điểm yếu nào…
Đôi mắt Hải lướt dọc thân thể Vô Tướng để tìm ra nhược điểm chí mạng của hắn nhưng không thể? Tại Vô Tướng không có nhược điểm hay là Tử Cực Ma Đồng chưa đủ đẳng cấp…
– Đối mặt với Vô Tướng quản ngục… Tuyệt đối không được sử dụng đến hồn hoàn của ngươi. Nếu không thì chỉ có chết…
– Là ai…
Hải vừa nghiêng người né tránh từng cú đấm uy lực của Vô Tướng và hỏi lại một giọng nói trong đầu mình…
– Một khi khí tức của Thôn Thiên Trùng và ta bị tiết ra ngoài thì ngay lập tức ngươi sẽ bị Vô Tướng giết chết. Chỉ cần ngươi có thể cầm cự được một lúc thì Vô Tướng sẽ thả ngươi đi…
Giọng nói một nữ nhân cứ vang vọng trong đầu. Hắn chỉ có thể suy đoán đó là giọng nói của Khổng Tước mà thôi…
– Vù… Vù…
Tốc độ ra đòn của Vô Tướng một lúc một nhanh… Hải chỉ có thể đưa hai tay lên che lấy thân thể trước cú đấm thẳng đầy uy lực ấy của hắn ta…
– Không sử dụng hồn hoàn sao ta có thể cầm cự được… hắn ta quá mạnh…
– Sử dụng đến năng lượng thuần tuý của thân thể ngươi. Vô Tướng đang là Hồn Sĩ ngũ cấp nên năng lượng hồn hoàn có giới hạn…
– Thì ra là vậy…
Hải nhảy qua trái nghiêng người để thoát khỏi thế giám la cà với Vô Tướng. Đôi tay hắn đã đau nhức vô cùng khi đưa ra đỡ mấy nắm đấm trực diện từ hắn…
Hải bước tiến bước lùi, lúc tiến trái… lúc tiến phải…
– Ăn đấm…
Lơi dụng Tử Cực Ma Đồng hắn nghiêng người sang phải tránh né cú đấm trực diện vào mặt rồi tung một cú đấm móc vòng vào mặt đối thủ…
– Á…
Hải ôm lấy cánh tay đau nhức của mình khi nắm đấm ấy như đấm vào một khối thép đặc vậy.
– Grao…
Vô Tướng gầm rống lên như một con thú sau khi bị đối thủ đấm thẳng vào thẳng vào mặt mình. Một vòng hồn hoàn nữa xuất hiện ở phần bụng hắn ta…
– Cứ xem đây như khảo hạch của ngươi… Yên tâm là Vô tướng sẽ không lấy mạng ngươi nếu không sử dụng đến hồn hoàn…
Giọng nói êm dịu lại xuất hiện trong đầu hắn. Hải có thể cảm thấy được cánh tay của mình không còn đau nhức nữa, cả cơ thể tràn đầy năng lượng…
– Tiếp nào…
Hải lấy đà lao đến… hắn không nhảy lên tung một cú đá thẳng mà trượt dài một đoạn dưới mặt đất trước khi luồn qua háng đối thủ. Dồn lực vào đôi chân lấy đà bật nhảy lên cao, Hải xoay người trên không tung một cú đá trời giáng hướng vào đầu đối thủ…
– Bốp…
Đang trên không nên Hải chỉ biết trương mắt nhìn cú đấm trực diện của Vô Tướng vào bụng mình. Vô Tướng quá nhanh, chân hắn chưa kịp đá tới đầu đối thủ đã bị đối thủ bắt bài phản đòn… Hải như một viên đạn dội ngược ra sau, miệng không ngừng phun ra một dòng máu đỏ trên không?
– Ực…
Ôm lấy lồng ngực Hải tiếp tục nôn ra một ngụm máu trước uy lực cú đấm trực diện ấy…
– Ngươi có thể rời khỏi đây… Đã đắc tội…
Hải không tin nổi khi nghe thấy một giọng nói ồm ồm đầy uy lực của Vô Tướng. Khi ngước nhìn lên thì đôi mắt đã trở lại bình thường, cả cơ thể đứng bất động như một bức tường…
– Ta có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi… Vô Tướng là cai ngục không cho người của Tiên Nhân Cung rời khỏi…
– Đù… sao không nói sớm…
Nếu biết như thế thì ngay từ đầu hắn đã không phải liều mình đánh với cộ máy vô hồn như hắn ta. Đánh với Vô Tướng Hải cũng đúc rút ra được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu cho sau này…
– Sau này ngươi hãy nhớ là thường xuyên tiến vào đây để rèn luyện chiến đấu thực tế. Không có nơi nào thích hợp hơn nơi đây và không có đối thủ nào có thể sánh ngang với hắn…
– Ta vẫn có thể tiến lại vào đây… vậy là thì có thể tiến vào Tiên Nhân Cung thăm Ánh Sương…
– Không thể Tiến vào Tiên Nhân Cung… bởi vì một khi ngươi sử dụng hồn hoàn của Thôn Thiên Trùng rồi thì không thể qua mặt Vô Tướng nữa… ngươi muốn tiến vào Tiên Nhân Cung chỉ có thể bằng thực lực của mình bước qua cánh cổng chính mà thôi…
Hải đang tưởng lâu lâu ghé thăm cô gái xinh đẹp như tiên nữ mùa đông ấy thì nghe vậy thất vọng ra mặt…
– Hãy nhớ kỹ những lời ta nói sau đây. Ta và cả Thôn Thiên Trùng cần phải ngủ say lại một đoạn thời gian. Khi ta và hắn tỉnh giấc sẽ trở thành một con người khác… hãy nhớ lấy điều đó. Giờ hãy bước qua cánh cổng trở về với cuộc sống của ngươi… Những thứ ngươi cần ta đã để trong ngọc thạch không gian? Khi thực lực ngươi đến đâu thì sẽ được sử dụng tới đó…
– Ta phải xưng hô với người như thế nào? Sư phụ Khổng Tước nha…
– Xưng hô thế nào chờ đến khi ta tỉnh lại hãy nói đi… đừng có mơ mộng quá sớm…
Hắn ta cứ tưởng vô tình nhặt được một sư phú bá đạo ai ngờ Khổng Tước thông minh hơn hắn tưởng… Hải cũng không thể chờ đợi thêm mà bước qua khỏi cánh cổng không gian để về gặp hai mẹ và An. Hắn nhớ và lo lắng cho ba người lắm rồi…
Trước khi rời đi hắn không quên quay lại cúi đầu tạm biệt Vô Tướng. Hải cứ tưởng Vô Tướng vô tri nhưng sâu thẳm trong linh hồn hắn đang nở nụ cười mãn nguyện. Vô Tướng nhìn Hải lại nhớ về những ngày tháng tươi đẹp trước khi. Ngày đó hắn cũng uy chấn một phương, chỉ cần nhắc đến tên hắn thì không kẻ nào không biết, không dè chừng kiêng nể cả…
– Trên thế gian này giờ chắc không còn ai nhớ tới tên ta nữa rồi… nếu có một ngày ta có thể thoát khỏi nơi đây thì đám người các ngươi sẽ sống không yên đâu!
Vô Tướng lặng lẽ nhìn Hải bước qua cánh cổng không gian để lại hắn một mình với bốn bức tường. Nếu có thể chết thì hắn nguyện chết để từ bỏ cuộc sống này nhưng hắn không thể? Cuộc đời hắn không biết sẽ bị cô độc trong bốn bức tường này bao lâu nữa…
…
Còn tiếp…