Vô cực

Chương 35



Phần 35

Nằm trên giường, Quân được một nữ bác sĩ khám bệnh. Nhưng dù có dùng mọi phương pháp cũng không truy ra được rốt cuộc Quân bị gì. Hắn hoàn toàn bình thường mà.

“Tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi một lát, uống thêm thuốc an thần là được!”

Bác sĩ đưa ra lời khuyên.

“Con thấy thế nào? Có muốn đến bệnh viện không?” Ông Minh sờ lên trán Quân, hiếm khi nào 2 cha con có hành động thân mật như vậy.

“Không nghiêm trọng đến vậy đâu cha! Con chỉ cần ngủ một giấc thôi! Ba mau ra cổ vũ cho Nhi đi, để em ấy một mình tội nghiệp.”

Quân thều thào nói.

“Ừ! Có gì gọi ba!”

Ông Minh rời khỏi phòng.

Quân nhìn theo bóng lưng cha, cố ngăn những hơi thở gấp gáp.

Hắn nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình.

Rồi lại nhìn sang thanh kiếm đặt ở đầu giường.

Một liên kết nào đó được hình thành.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Vòng quần đấu đã chuẩn bị xong xuôi, 4 đứa Huy, Đức, Nhi và Ái Thiên đã sẵn sàng.

“Mày nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo kịch bản nào?”

“Như vầy, sẽ chia ra 2 cặp đánh nhau, nam nam và nữ nữ.”

“Sai rồi, sẽ phải là 2 thằng kia hợp sức đánh với 2 đứa con gái, xong xuôi thì 2 thằng con trai giải quyết nhau…”

Mọi người khá mong chờ diễn biến của trận đấu này. Bốn người trên sân đều là những thiên tài của gia tộc, tính chuyên môn cực kỳ cao.

Trận đấu vừa bắt đầu, khán giả hô hào cổ vũ kịch liệt.

Huy xuất kiếm trước, hắn với sự tự tin vô cùng vô tận nhắm đến Nhi.

Trong khi đó, Đức cũng gầm lên, khí tức màu đỏ quỷ dị toát ra từ cây cự kiếm. Hắn nhảy bổ lên nhắm về phía Ái Thiên.

“Thấy chưa, bố đã nói rồi mà!!”

Có vẻ Huy và Đức muốn loại Nhi và Thiên trước để có thể thoải mái giải quyết nhau.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Siết chặt thanh kiếm trong tay, Quân mệt mỏi thở dốc. Người hắn đầm đìa mồ hôi, chưa bao giờ hắn thấy mệt như lúc này.

Bình tĩnh nhớ lại, Quân tin chắc giấc mơ kia là một phần nguyên nhân.

“Lúc đó… mình là ai chứ?”

Trong lúc Quân đang cuồng quay với những suy nghĩ, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện ở cửa phòng.

“Đã đến lúc rồi…”

Người đó thầm nói.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Keng!

Keng!

Keng!

Kiếm khí mãnh liệt va chạm, tia lửa tóe lên làm sáng cả một góc sân đấu.

Tiên Long Kiếm Pháp – Long Động Cửu Thiên.

Nhát chém của Huy như rồng bay phượng múa, bầu trời bỗng chốc nổ sấm. Đối kháng với hắn, Nhi tung ra Lá Chắn Kiếm Khí để phòng thủ.

Cú chém của Huy mạnh đến cùng cực. Lá Chắn Kiếm Khí cũng không thể đánh bật toàn bộ uy lực! Nhi trúng một phần sát thương, nàng văng ra một góc sân đấu.

Yêu Ma Kiếm Pháp – Xương Cuồng Trỗi Dậy!

Cự kiếm đập mạnh xuống đất, một trận địa chấn rung chuyển cả sân đấu, rễ cây cuồn cuộn đâm lên truy sát theo từng bước di chuyển của Ái Thiên.

“Ah!!!” Dù đã cố né tránh nhưng Ái Thiên vẫn trúng đòn, nàng bị đánh văng ra một góc ngược với Nhi.

“Ma Trành!”

Nhi phóng thích Ma Trành ra ngoài. Không dài dòng như những lần trước, ma trành cất lên tiếng hát ai oán nhằm mê hoặc Huy.

Tuy nhiên…

Tiên Tộc Bảo Hộ.

Một luồng khí tức trong sạch toát ra từ cơ thể Huy, tạo nên hư ảnh một đôi cánh.

“Không có tác dụng?” Ma Trành kinh hãi, luồng khí tức trong sạch kia đã chặn đứng tiếng hát của nàng.

Cùng lúc này, Huy xua kiếm, lại một chiêu Cuồng Long Bài Vĩ đánh tan ma trành.

“Guhh…” Nhi chịu phản phệ, nàng phun ra một ngụm máu. Huy lúc này quá mạnh rồi, đến cả thủ đoạn linh hồn cũng không cản được hắn.

Ở phía kia, Ái Thiên cũng chật vật chống lại những cú bổ kiếm mạnh như trời giáng đến từ Đức.

“Có vẻ hai cháu gái không thể làm gì được rồi!” Nguyễn Kim nhún vai.

Nguyễn Siêu thì không đáp, ông biết rằng sau khi loại được 2 đứa kia, sẽ đến lượt Huy đối đầu với Đức.

Thư cắn răng, cảm giác thua cuộc này thật khó chịu. Vân Tiên vỗ vai an ủi thì bị nàng hất đi một cách thẳng thừng.

Ông Minh thì không quá quan trọng thắng thua. Mục đích của trận đấu này là để các hậu bối rèn dũa, học hỏi nhau thôi mà.

Ông Vương húp một ly trà, chợt có điều gì đó khiến mặt ông biến sắc.

“Lẽ nào…”

“Chuyện gì vậy?”

“Kiếm của tao!!!”

Tộc nhân họ Nguyễn đa phần là kiếm sĩ. Vì thế ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ thời điểm nào, kiếm luôn đồng hành bên người họ.

Roẹt!

Roẹt!!

Nhưng người bạn đồng hành ấy có lẽ đang gặp vấn đề.

Trong khoảnh khắc mà không ai chú ý, đúng hơn là không thể nắm bắt kịp, một luồng sóng vô hình đã lan ra toàn bộ dinh thự nhà họ Nguyễn.

Làn sóng ấy lan đến đâu, kiếm trong tay các tộc nhân họ Nguyễn bỗng bùng phát sức mạnh.

“Ahhhh!!” Kiếm ý tăng vọt, khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Rồi bỗng một số kẻ không làm chủ được kiếm của mình, tấn công lẫn nhau.

Keng!

Keng!

Keng!

Cục diện bỗng chốc hỗn loạn.

“Chuyện gì vậy?”

Ngồi trên đài quan sát, các thành viên dòng chính cũng bị ảnh hưởng, tuy nhiên họ có thể làm chủ được bản thân!

“Đây là…” Gia chủ Nguyễn Vương trợn tròn mắt, ngồi im bất động.

“Cha! Sao vậy cha?” Thư vội hỏi.

“Kiếm Ý Tối Thượng!”

Bốn chữ này vừa dứt, con cháu của ông ai cũng ngơ ngác.

Trên sân đấu, làn sóng kia cũng đã tìm đến.

“Đây là?” Cảm nhận sự rung động mãnh liệt trong kiếm, Huy trợn tròn mắt.

Kiếm Ý của hắn bỗng chốc vượt ngưỡng.

Không giống anh hai hay ba, thích làm tướng thống lĩnh ngàn vạn người, Huy chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo.

Hắn đã luôn truy cầu thứ kiếm ý mãnh liệt này.

“Hahaha!!!” Huy cười ghê rợn, hắn cũng giống như những người khác, đã bị nhấn chìm trong kiếm ý.

Tiên Long Kiếm Pháp – Tiên Long Phá!

Huy siết chặt thanh kiếm trong tay. Lưỡi kiếm hắn phát ra những tiếng gầm rống của loài rồng, tiếng rít gào của tiên.

Huy vung kiếm chém về phía Nhi.

Với kiếm ý mãnh liệt, chiêu của Huy đã vượt xa sức mạnh hiện tại!

Nhi cũng bị kiếm ý ảnh hưởng, nhưng vì nàng là một Thông Linh Nhân nên rất nhanh đã lấy lại sự tỉnh táo.

Nhưng đứng trước thế công của Huy, nàng không thể làm được gì.

Ở phía khác, Đức cũng trong tình trạng mất kiểm soát, thậm chí còn kinh khủng hơn Huy. Bởi lẽ hắn sử dụng Yêu Ma Kiếm Pháp, thứ kiếm pháp này tác động xấu đến tâm lý con người, nếu không thể khống chế, sẽ trở thành Yêu Ma thực thụ.

Trong giây phút kiếm ý bùng phát, Đức đã không thể giữ vững tinh thần, hắn rú lên ghê rợn.

Yêu Ma Kiếm Pháp – Yêu Ma Quân.

Từ thanh kiếm của Đức, hàng chục hư ảnh yêu ma quỷ quái tuôn trào như suối, hung hăng tiến về Ái Thiên.

“Không!!!”

Ông Minh phóng về phía trước, tốc độ cực nhanh đã chắn trước mặt Nhi. Nhưng có thứ còn nhanh hơn cả ông nữa.

Sống lưng Nguyễn Vương rợn lên. Đôi mắt ông đen lại rõ rệt.

Cùng lúc này, một luồng kiếm khí màu xanh dương phá không mà đến. Cuồn cuộn như sóng thần muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ nó đi qua.

“Cái gì…” Ông Minh định tung đòn nhưng cả cơ thể bất chợt khựng lại.

Ông cảm thấy một thứ sức mạnh hủy diệt đang lao đến.

Kiếm khí ấy đi đến đâu, kiếm ý của tộc nhân họ Nguyễn bị cắt đứt đến đó.

Đoàng!!!

Dinh thự nhà họ Nguyễn rung chuyển.

Ánh sáng bao la bát ngát lan tràn.

Ông Siêu cùng ông Kim vội xé tan lớp khói bụi và tìm đến con của mình.

“Huy!”

“Đức!”

Hai tên này te tua khỏi phải bàn, quần áo rách rưới, da thịt tróc ra thành nhiều mảng.

Nhưng nhìn chung cả hai không bị thương nặng.

Nhi thì được ông Minh chắn trước mặt nên không sao.

Ái Thiên tuy không bị kiếm khí kia nhắm đến nhưng dư lực của nó đủ làm nàng tơi tả.

Lúc này, mọi người mới hoàn hồn, cùng nhau đặt một câu hỏi.

“Chuyện gì vừa xảy ra?”

Rất nhiều người chạy ngược lại quỹ đạo của kiếm khí lúc nãy để tìm ra ai vừa tung chiêu.

Men theo đống đổ nát, họ đến một căn phòng nọ. Đúng hơn, phải gọi rằng nơi đây từng tồn tại một căn phòng, bởi lúc này căn phòng đó đã bị quét tan rồi.

“Là nó…”

“Là hắn…”

Mọi người kinh hãi.

Một thiếu niên cũng te tua không kém.

Máu chảy khắp nơi trên cơ thể, quần áo rách gần hết.

Hắn đứng yên bất động trong tư thế vung kiếm.

Bàn tay vẫn còn siết chặt thanh kiếm có lưỡi kiếm màu xanh lam.

Hắn là Quân.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Trong căn phòng dành riêng cho việc hội họp, những trụ cột của nhà họ Nguyễn đang ngồi lại với nhau.

“Cha… rốt cuộc là có chuyện gì? Cha mau nói cho bọn con biết đi!”

Thư gặng hỏi, cô tin chắc cha mình biết chuyện gì đó liên quan đến sự kiện vừa rồi.

Những người khác cũng nhìn ông Vương với ánh mắt mong chờ.

Rồi, ông Vương thở ra một hơi: “Cha sẽ lui về sau! Từ giờ họ Nguyễn giao cho các con!”

“Cái gì?”

Câu nói trên gây chấn động cả căn phòng.

“Tại sao… cha có ý gì vậy…”

Ông Siêu hỏi.

“Nếu cha lui về… ai sẽ đảm nhiệm vị trí gia chủ?” Ông Kim chen vào.

“Cha… không phải như vậy quá vội sao?” Thư có vẻ muốn ngăn cản. Cô vẫn chưa tìm được chỗ dựa cho mình, nếu cha muốn thoái vị, cô sẽ trở thành người đầu tiên bị nhắm đến trong trận chiến giữa anh hai và anh ba.

“Cầm lấy thứ này! Trong đây là phân chia tài sản, chức vị cho từng đứa…”

Ông Vương quăng ra 4 tờ giấy cho 4 người con.

“Đây là…”

Ánh mắt ai cũng dao động.

Rồi bất giác họ nhìn về phía ông Minh.

Còn ông Minh lại nhìn về cha mình.

Một khí thế hùng mạnh toát ra.

“Cha! Thế này là sao?”

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Nhìn tình trạng của em mình đã dần ổn, Thanh Thủy thở dài một hơi. Cô ngã người ra sau ghế, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết mọi người đang làm gì…”

Cũng ở trong bệnh viện đó, Nhi đang siết chặt bàn tay anh hai mình. Dù bác sĩ nói tình trạng của Quân không sao, nhưng nàng vẫn hết sức lo lắng.

“Là anh ấy đã cứu mình… nhưng tại sao anh ấy lại mạnh như vậy…” Nhi bâng khuâng rối bời. Trong thoáng chốc, cô nàng mất cảnh giác nên không phát hiện ra ở cửa phòng bệnh, có ai đó đang lén nhìn họ.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Cánh cửa phòng khép lại, ông Vương đi từng bước chân chậm rãi về phía chiếc bàn của mình. Tại vị trí mà tưởng chừng chỉ có ông ngồi, lại có một người khác đặt mông lên.

Người đó quay lưng về phía ông Vương. Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào khiến mái tóc dài của người đó hiện lên, tựa như một dòng suối.

Người ấy quay lại, dù trong bóng tối nhưng nhan sắc tuyệt mỹ ấy vẫn khiến ông Vương cũng có phần say mê. Nhưng ông ngay lập tức lấy lại sự tỉnh táo, lạnh giọng hỏi: “Là do cô làm đúng không?”

Cô gái không đáp chỉ cười nhẹ.

“TẠI SAO?”

Ông Vương tức giận rút thanh kiếm treo trên tường, chĩa vào cô gái ấy!

Nhưng chẳng thể tìm thấy một chút sợ sệt nào hiện ra trên gương mặt tuyệt mỹ kia.

Lúc này, mây trên bầu trời tản ra, ánh trăng không còn bị che khuất nữa.

Gương mặt người phụ nữ cũng hiện rõ.

Nếu Quân ở đây…

Hắn có thể sẽ thốt lên.

Hắn và cô ta đã gặp nhau rồi.

Đó là cái hôm mà linh hồn Quân đoạt xác Nguyễn Minh Quân.

Hắn thấy cô ta đang cưỡi trên mình!

Người phụ nữ không đáp, chỉ hất nhẹ lưỡi kiếm của Nguyễn Vương ra khỏi mặt mình rồi nở nụ cười bí ẩn…

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Vân Tiên cùng với Thư về nhà. Vừa bước vào nhà, Vân Tiên như hóa thành một người hầu, cầm lấy túi xách của Thư, cởi hộ áo khoác và giày cho nàng, sau đó lủi thủi cất từng thứ vào đúng vị trí.

Thả lưng trên giường, Thư không kiềm được cảm xúc mà đấm vào gối mấy cái.

“Tức chết đi được! Tại sao… cha lại có thể như vậy? Tại sao cha lại chia cổ phần cho thằng nhóc đó… thậm chí còn tước quyền điều hành của chúng ta tại mỏ khoáng và giao cho nó nốt?”

Thư bực tức nói.

“Bây giờ nó đã ngang hàng với chúng ta trong trận chiến kế vị này! Thật khó chịu! Nhà của tên Minh đó chẳng phải đã từ chối kế thừa rồi sao? Sao cha lại kiên quyết giao cho bọn chúng!”

Để hiểu Thư nói gì, cần phải quay ngược lại vài tiếng trước, khi mà cô cùng các anh em nhận lấy tờ giấy phân chia gia tài.

Theo tính toán của Thư, nếu cha có thoái vị và phân chia gia sản thì cô cũng được một phần kha khá. Nhưng cái phần kha khá của cô lại bị sẻ bớt và đem chia cho nhà ông Minh, cụ thể là thằng nhóc Quân. Tuy hai anh của mình cũng bị sẻ nhưng nhìn chung không ảnh hưởng nhiều, có chăng chỉ mất đi vài khối tài sản. Còn Thư lại bị mất quyền điều hành ở công ty Khai Khoáng Nguyễn Gia một trong những trụ cột kinh tế lâu đời nhà họ Nguyễn. Nói là mất cũng không hẳn, nhưng quyền lực của cô sẽ bị giới hạn lại và chịu ảnh hưởng bởi Quân…

“Cha! Con đã nói rồi mà! Con và gia đình con không cần bất kỳ thứ gì từ nhà họ Nguyễn cả!”

Ông Minh đã nói điều này từ rất lâu về trước, và hôm nay lại phải nhấn mạnh lại một lần nữa. Tài sản nhà họ Nguyễn là thứ rất nhiều người thèm khát, nhưng ông Minh không màng đến! Ông hiểu rõ tài sản đó không phải cho không. Các anh em trong gia tộc sẽ tranh giành với nhau. Một cuộc chiến gia đình? Đó là thứ mà ông Minh chán ghét! Ông không muốn mình và gia đình mình vướng vào những thứ đó.

“Mọi thứ đã được phân phối đến từng người! Hy vọng các con sẽ thay ta gánh vác gia tộc! Từ giờ cha sẽ bế quan!” Nói rồi, ông Vương rời đi, để lại 4 anh em trầm mặc.

Quay trở lại với Thư, xét về chiến lực hay tiền tài cô đều thua so với ba người còn lại. Đây rõ ràng là một cuộc chiến không công bằng!

“Đáng chết! Nếu mình không bị căn bệnh đó!” Thư điên lên.

Vân Tiên bước đến bên cạnh, ôm lấy vợ mình.

“Bình tĩnh nào!”

Nhưng hắn bất ngờ bị Thư đẩy ra.

“Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào? Anh có giỏi thì giúp em thay đổi thế cục đi? Bình tĩnh cái đầu nhà anh!” Thư mắng Vân Tiên xối xả. Hắn chỉ biết cúi đầu, đợi khi cơn giận của vợ trôi qua, Vân Tiên lại bảo: “Thư… em có nhớ quẻ bói của anh không?”

Tự dưng nhắc đến chuyện này, Thư mới sực nhớ ra. Do bị cuốn vào vấn đề phân chia tài sản nên cô đã quên mất lời tiên tri của Vân Tiên.

“Sự xuất hiện của một nhân vật có thể thay đổi mọi thứ…”

Nghĩ về câu nói đó, Thư chợt nhận ra.

“Lẽ nào là nó…”

Mọi lễ mừng thọ không có Quân đều diễn ra êm đềm, nhưng sao tên này xuất hiện lại dẫn đến vô số chuyện kỳ quái.

“Mà quan trọng hơn… nó có ảnh hưởng đến chúng ta theo chiều hướng tốt!!”

Hai mắt Thư lúc này sáng lên.

Lẽ nào đây là trong cái rủi có cái may?

“Nhưng tốt đâu chưa thấy… chỉ thấy mất quyền điều hành… tốt này chắc tốt làm!” Thư dịu giọng xuống.

“Để anh bói thêm một quẻ nữa!!” Vân Tiên nói.

“Không được… anh mới bói mấy ngày trước, nếu tiếp tục sẽ bị phản phệ nặng nề đấy!” Thư lắc đầu.

“Không sao… vì em… anh sẽ làm mọi thứ!” Vân Tiên nói xong lại bày ra những vật dụng quen thuộc.

Cũng như lần trước, vũ trụ trả lời Vân Tiên bằng 3 lá bài.

“Sao anh?” Thư hồi hộp.

“Chúng ta phải thu phục nó… biến nó thành người của chúng ta… lợi ích mà nó đem lại rất lớn! Thậm chí là… cả gia tộc này sẽ thuộc về chúng ta.” Vân Tiên cắn răng, giọng run run.

Nghe đến cụm từ cả gia tộc, Thư run rẩy liên hồi.

Dù ngoài mặt nàng luôn tỏ ra không có hy vọng trong cuộc đua tranh quyền. Nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn tham vọng trở thành gia chủ.

“Thu phục? Bằng cách nào đây? Lẽ nào dùng lợi ích khác để dụ dỗ nó, biến nó thành phe của mình?” Thư nghĩ lại thì ý kiến trên cũng không hề tồi. Quân vẫn chưa thể hiện rõ lập trường của mình về vấn đề tranh quyền đoạt vị. Nếu như hắn thật sự không quan tâm đến ngôi vị gia chủ, thì Thư không cần phải lo đấu đá làm gì. Ngược lại, biến Quân thành đồng minh không phải tốt hơn sao? Phía sau Quân là thế lực Minh Hà.

Nhưng…

Thư lắc đầu.

Cô không muốn chung chạ với gia đình của ông Minh tí nào.

Lý do vì sao ư?

Chuyện này liên quan đến cuộc tình rắc rối của ông Vương. Sau khi biết chồng mình có con với một thị nữ, vợ của ông ta đã cực kỳ phẫn nộ, tâm lý từ đó cũng bị ảnh hưởng. Sau vài năm, bà ta mang thai Thư. Do tâm lý không ổn định nên đã ảnh hưởng tới thai nhi. Đó cũng là lý do vì sao Thư sinh ra đã mắc chứng bệnh hiếm gặp – “tinh thể lỏng”.

Chứng bệnh này đã khiến cô khổ sở biết chừng nào. Mà người gây ra điều trên còn ai khác ngoài người thị nữ khốn nạn kia và Minh? Từ đó, Thư căm ghét Minh đến cực điểm.

Bảo cô phải bắt tay hợp tác với gia đình nhà Minh? Cô nào có thể chấp nhận được. Chỉ cần nghĩ đến việc để con của Minh ngang hàng mình, xem nó như đồng minh, cô đã buồn nôn hết mức.

Vân Tiên nhìn vợ một lúc lâu. Sống với nhau bao nhiêu năm, hắn hiểu rõ vợ mình đang nghĩ gì.

“Thật ra, ý nghĩa của thu phục này mạnh mẽ hơn… không phải là kết giao đồng minh… chúng ta phải là người làm chủ!!!” Vân Tiên chỉ vào lá bài và nói.

“Có cách nào sao?” Thư ngơ ngác, hiếm khi thấy chồng mình nói chuyện quả quyết như vậy.

Vân Tiên gật đầu, hắn bước lại giường, mở chiếc két sắt gần đó.

Vân Tiên lấy ra một hộp màu đen.

Bên trong là một cây kiếm nhỏ.

“Đây là gì?”

Thư hỏi, nhìn qua thì trông như một món đồ chơi. Nhưng khi chạm vào lại khiến Thư nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, cứ như nàng là một vị đế vương có thể sai khiến trăm quân vạn mã.

“Nó có tên là Lệnh!”

“Lệnh?”

“Đúng vậy… Lệnh là một bảo vật từ xa xưa! Thường được vua chúa dùng để quản lý quân thần. Lệnh được sử dụng bằng cách ghim vào người mà mình muốn khống chế. Người đó sẽ phải phục tùng mình một cách vô điều kiện…”

“Cái gì… lợi hại vậy sao?” Thư hoảng hốt, nàng đâu ngờ trong nhà mình lại có món bảo vật thú vị như vậy.

“Nhưng mà thứ này có hai hạn chế: Đầu tiên là chỉ khống chế được những người có cảnh giới từ 5 sao trở xuống, thứ hai là… cần phải có một món bảo vật khác sử dụng song song mới dùng được Lệnh, tên của món bảo vật đó là Vương Miện Chúa…”

“Nếu có thể sử dụng Lệnh này lên người thằng Quân…” Thư lúc này mới hiểu ra ý của chồng.

“Ừm… thằng Quân chỉ là vô cực giả 3 sao… chúng ta có thể khống chế nó!”

“Nhưng Vương Miện Chúa là cái gì? Anh có không?” Thư hỏi.

“Vương Miện Chúa sẽ đánh dấu người có quyền làm chủ của, Lệnh thì đánh dấu kẻ tôi tớ. Sau khi đánh dấu xong xuôi, cả hai vật này sẽ tan biến. Kẻ tôi tớ sẽ trở thành thuộc hạ của người được Vương Miện Chúa đánh dấu! Anh chỉ có Lệnh, không có vương miện…” Vân Tiên lắc đầu, rồi lại nói: “Thứ bảo vật đó từng xuất hiện trong một cuộc đấu giá và đã thuộc quyền sở hữu của ông Tang.”

“Cái gì… ông Tang… ý anh là kẻ đối đầu với vợ chồng mình đó à?”

“Ừ!”

Tang là một ông trùm về ngành khai khoáng. Mấy năm gần đây, Tang và vợ chồng Thư có tranh chấp một mỏ khoáng. Hai bên đã nảy ra không ít mâu thuẫn. Hiện tại, mỏ khoáng đang thuộc quyền sở hữu của vợ chồng Thư.

“Chết tiệt! Sao lại là kẻ đó?”

Nếu là người khác, hai vợ chồng Thư có thể thương lượng và dùng tiền để mua. Còn ông Tang này thì khó khăn hơn, nhất là khi cả hai đã có những mâu thuẫn khó giải quyết.

“Hay là… chúng ta… nhường mỏ khoáng đó cho ông Tang đi!”

Vân Tiên nói.

“Anh điên à? Mỏ khoáng đó rất quan trọng… nó đóng góp phần lớn vào doanh thu của chúng ta đấy! Cha đã vất vả tài trợ rất nhiều thứ cho chúng ta để giành được mỏ khoáng trên, anh nói nhường là nhường thế nào? Nếu để hai anh của em biết, họ sẽ có cớ để tước đoạt hết mọi thứ trong tay em.”

Thư phản đối.

“Thư… em có tin anh không? Quẻ bói đó báo rằng nếu thu phục được Quân… chúng ta sẽ được lợi rất nhiều! Một cái mỏ khoáng đã là gì?”

Vân Tiên nắm lấy tay vợ.

“Nhưng mà…” Thư lo lắng. Cô tin vào những quẻ bói của chồng mình. Bởi chính chúng đã giúp cô đi đến ngày hôm nay.

Một canh bạc mạo hiểm!

Liệu có đáng hay không?

Cả cuộc đời cô lúc nào cũng phải luồn cúi trước hai anh của mình.

Nếu đây thật sự là cơ hội để cô thay đổi thế cờ.

Tại sao không thử một phen?

Chương trước Chương tiếp
Loading...