Vô cực
Chương 97
Đỉnh tháp.
Bóng người hư ảo vẫn đang ra sức ăn mòn lõi của Tháp Linh Hồn.
Lão già Tháp Linh vẫn bị trói ở một góc, gương mặt bình thản tựa như bản thân không có chút nguy hiểm nào.
Nhưng trong thoáng chốc, ánh mắt cả hai bất ngờ căng ra rồi nhìn về một phía.
Một vòng xoáy không gian xuất hiện, để lộ một cái lỗ đen ngòm. Từ trong đó, một chàng thư sinh điển trai bước ra.
Hắn có nét đẹp thường thấy của những nam thần Trung Quốc, làn da trắng nõn như em bé, tóc hơi dài nhưng không rối, trông rất nghệ thuật.
Hắn là Diệc Phàm!
Sự xuất hiện của hắn khiến tâm trạng hai người còn lại biến hóa dữ dội.
Thế cục hiện tại vẫn đang nghiêng về phía kẻ tấn công, hắn đang làm rất tốt việc ngăn cản một thế lực thứ 3 tiếp cận mình. Dù là lũ nhóc tham gia chinh phục Tháp Linh Hồn, hay đội giải cứu do Lộc dẫn đầu đều cách hắn rất xa.
Ấy vậy mà Diệc Phàm thình lình xuất hiện, hơn nữa còn nằm ngoài cảm ứng của hắn.
“Tháp Linh! Ông đã làm cách nào?” Bóng người hư ảo kia chậm rãi nói.
Lúc này, gương mặt Tháp Linh giãn ra, điều ông ta chờ đợi đã đến!
Trước khi chủ nhân của Tháp Linh Hồn – hội trưởng đời đầu của Liên Hồn Hội mất đã sử dụng một ít thủ thuật để lưu trữ lại linh hồn dùng cho nhiều mục đích khác nhau.
Trong đó có một mảnh linh hồn được cất giữ tại Tháp Linh Hồn để phòng ngừa trường hợp bảo vật này đối mặt với nguy hiểm không thể giải quyết! Một món bảo vật dù có linh trí nhưng không có chủ nhân thì vẫn không thể phát huy tốt sức mạnh. Chính vì lẽ đó, mảnh hồn có chứa liên kết chủ tớ kia khi cần thiết sẽ tạm thời trở thành chủ nhân điều khiển Tháp Linh Hồn, giúp nó phát huy toàn bộ sức mạnh.
Cơ chế sử dụng mảnh hồn của hội trưởng đời đầu không được cài đặt sẵn trong lõi Tháp Linh Hồn, thay vào đó được giao cho Tháp Linh – linh tính của bảo vật. Khi gặp nguy hiểm, Tháp Linh sẽ đánh thức mảnh hồn kia!
Nhưng tình huống mà Tháp Linh Hồn đang gặp phải không tiện cho lão thực thi nhiệm vụ của mình, bởi từng đường đi nước bước đều bị kẻ địch chăm chăm quan sát. Dù có lén lút làm cũng sớm bị phát hiện bởi kẻ địch đã nắm gần như toàn bộ thông tin trong tháp.
Lão già Tháp Linh chỉ có thể âm thầm chờ đợi sẽ có người tìm được nơi cất giấu mảnh hồn kia.
Không hẳn là chờ đợi một cách mù quáng vì lúc giao nhiệm vụ cho các thiên tài trẻ tuổi, lão đã âm thầm cài thêm một trận pháp khí vận, nó sẽ dẫn dắt những người có vận mệnh lớn lao đến nơi cần đến!
Quả nhiên số phận không trêu người, luật hấp dẫn đã đưa chàng thanh niên kia đến với mảnh hồn của chủ nhân và biến hắn ta thành cứu tinh!
“Tốt lắm chàng trai trẻ! Ta chính là Tháp Linh của Tháp Linh Hồn, kẻ kia là người đã tấn công vào tháp, gây nên cục diện rối rắm lúc này. Hắn bây giờ chỉ là một luồng ý thức nhỏ nhoi, đánh bại hắn mọi chuyện sẽ kết thúc!” Tháp Linh cất giọng thúc giục.
Mặc dù nước cờ này của lão phụ thuộc vào vận may, nhưng một khi đi được, chắc chắn sẽ chiếu bí kẻ thù!
Trừ phi…
Diệc Phàm chuyển mắt từ Tháp Linh sang tên hư ảo.
Mà trái lại, kẻ kia cũng đang chăm chăm nhìn Diệc Phàm.
“Ngươi là người của Âm Linh Giáo?” Diệc Phàm nói.
Kẻ hư ảo không đáp, nhưng khuôn mặt không rõ dung nhan khẽ động. Vài giây sau, hắn hỏi ngược lại: “Cậu là ai? Sao lại biết tôi thuộc thế lực nào?”
Kẻ hư ảo thừa nhận rồi, hắn là người của Âm Linh Giáo!
Linh hồn của Diệc Phàm lúc này rung động, nhả ra một thứ vật màu đỏ.
“Khí tức giống nhau!”
Thứ vật mà Diệc Phàm vừa mới ném ra chính là chiến lợi phẩm hắn thu được lúc đánh với người của Âm Linh Giáo tại Biên Hòa. Hôm ấy, hắn đã nói dối về việc để cho kẻ kia chạy thoát. Kết quả thật sự là phần thắng áp đảo nghiêng về phía Diệc Phàm. Linh hồn của kẻ kia bị hắn cắn nuốt, không, đúng hơn là bị sư phụ hắn cắn nuốt!
Kẻ hư ảo không tỏ ra bất ngờ nữa, lại hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên!”
Diệc Phàm lúc này giương mắt nhìn kẻ hư ảo: “Điều đó không mấy quan trọng! Ta vốn không có ý định can thiệp chuyện của ngươi… nếu ngươi đồng ý điều kiện của ta, ta sẽ rời đi!”
Câu nói vừa dứt, tâm trạng của hai người còn lại biến hóa 180 độ.
Kẻ hư ảo ngẩng cao đầu nhìn Diệc Phàm: “Ý cậu là sao?”
“Ta muốn kho phần thưởng của Tháp Linh Hồn! Nếu ngươi giao ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
Diệc Phàm bày tỏ rõ thái độ không muốn làm phiền!
“Hiểu rồi! Hắn không đánh bại mình để hoàn thành nhiệm vụ và nhận được kho phần thưởng, thay vào đó lại muốn thương lượng với mình để đạt được kết quả tương tự! Hắn, hay tổ chức đứng đằng sau hắn đối với việc mình làm cũng có lợi nhất định. Tên này là người của Long Tổ!”
Bóng người hư ảo phẩy tay, mở ra một cánh cổng dẫn đến kho phần thưởng.
Diệc Phàm hài lòng bước vào trước sự ngỡ ngàng của Tháp Linh.
“Linh hồn của ngài ấy đâu?” Tháp Linh hỏi, giọng điệu có chút nặng nề.
“Ăn rồi!” Diệc Phàm thản nhiên đáp, sau đó tiến vào trong kho phần thưởng.
Tháp Linh cúi gằm mặt.
Xem ra trời trêu lão rồi.
“Lời tiên tri sai rồi sao?”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/
Quân mở mắt ra, sau một hồi cố gắng dùng Thiên Nhiên Tâm Hữu dò xét, hắn vẫn chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt cả.
Dương lúc này vẫn đang ngồi dưỡng thương, Lâm An thì đứng sát cạnh Quân, thi thoảng lại nhìn về phía Dương với ánh mắt e dè.
“Chị ấy bị sao vậy? Có vẻ không thích em…” Lâm An hỏi.
“Không sao đâu! Đừng để tâm!” Quân đáp.
“Sao mà không để tâm được chứ… chị ấy rõ ràng đang bài xích mình. Mình có làm gì đâu nhỉ? Lẽ nào… chị ấy và Quân quen nhau từ trước, thậm chí có mối quan hệ đặc biệt nào đó! Rồi xong mày rồi Lâm An, chị ấy khó chịu khi mình đi cùng Quân…”
Quân đâu biết Lâm An đang tích cực suy nghĩ những điều vô bổ.
“Những ký tự này thật lạ lùng… Em có biết gì về chúng không?”
Quân không phải nhà khảo cổ hay ngôn ngữ học. Mặt chữ bên trên cũng quá xa lạ.
Lâm An lắc đầu, quả nhiên chuyện đầu óc không nên hỏi nàng.
Quân xoa cằm, hắn nhớ có một người bạn từng chỉ mình mẹo để bắt đầu khám phá ngôn ngữ mới. Dù cho đó là nền văn minh gì, thời đại nào, chắc chắn không thiếu một thứ – những con số.
Bắt đầu từ những con số chính là cách tốt nhất!
Quân mò mẫm một hồi, chợt thấy có vài nét tượng hình lặp lại nhiều lần.
“Nếu cái này là số một… ồ, hợp lý! Số một là một vạch, số hai là hai vạch… ủa cái gì đây, tại sao sau số 2 lại là em bé? Số ba là 3 vạch, số 4… chưa thấy số 4 ta… Khoan, số 4 mà viết 4 vạch thì dài quá nên người ta dùng dấu chấm tượng trưng cho 3 vạch, thêm một vạch là số 4!”
Con số dễ nhận biết hơn, lại có tính liên kết, khó mà thoát khỏi ràng buộc logic.
Mà con số kiểu gì cũng để dùng làm lượng từ, kiểu gì cũng sẽ đi kèm với các danh từ khác, từ đó suy luận rất có thể sẽ tìm được ý nghĩa của nhiều từ hơn. Tích tiểu thành đại, cuối cùng sẽ giải mã được một bộ phận từ, thậm chí là tất cả!
“Cho em xin quyền trợ giúp từ khán giả được không ạ?” Quân thầm nói nhảm, nhìn mớ từ ngữ này lộn xộn quá, chắc phải mất một thời gian dài mới giải mã được!
Nhưng không hiểu sao, càng nghiền ngẫm, hắn lại cảm thấy quen thuộc, tựa như bản thân đã từng đọc qua.
“Uh… cảm giác này! Là của Chu Văn Lương?” Ý niệm mà Chu Văn Lương để lại có trộn lẫn quá nhiều cảm xúc và một vài ký ức khác của ông ta. Lần trước là sự thù hận đối với những kẻ hãm hiếp, xém tí báo Quân chết dưới tay Mộc Yêu. Lần này là cảm xúc đối với những ký tự kỳ lạ khắc trên tường. Nên nhớ Chu Văn Lương là một học giả, chủ đề nghiên cứu trải rộng khắp mọi lĩnh vực.
“Chu Văn Lương từng tiếp xúc, không, từng nghiên cứu loại ngôn ngữ này?” Quân thở gấp, cố gắng đào lại “dữ liệu” mà Chu Văn Lương gửi ké trong não mình. Đáng tiếc sau thời gian dài, ký ức của Chu Văn Lương về loại ngôn ngữ trên cũng không còn nguyên vẹn, bên cạnh đó Quân liên tục bài trừ nên não bộ không còn giữ lại được bao nhiêu.
Lúc này, Quân tưởng tượng ra hình ảnh ông già Chu Văn Lương đang vẫy tay tạm biệt, miệng không ngừng châm biếm: “Chửi nữa đi? Đuổi nữa đi? Có không giữ mất đừng tìm!”
Quân phủi đống hình ảnh mình tưởng tượng, bắt đầu gom góp những gì còn sót lại của Chu Văn Lương. Vừa nhìn mặt ký tự vừa nhớ lại, Quân tự dưng biết đọc ngang.
“Một ngày nào đó… Ủa? Bài hát à? Cái gì nữa đây… Hai ba con mực, anh… anh yêu em cực? Ồ, mình ngồi phân tích số đếm chỉ để đọc mấy lời bài hát sao? Tháng tư đôi khi thật… Đây nữa, cái này cũng là lời bài hát mà…” Quân ngờ ngợ ra gì đó.
Quân vốn tưởng đây là văn tự đặc biệt để bố trí trận pháp hay một loại thuật nào đó. Nhưng không! Đây là lời bài hát, lại còn là lời bài hát ở thời đại của hắn!
Quân quay sang hỏi Dương: “Hội trưởng đời đầu sinh năm bao nhiêu?”
Không hiểu tại sao lại bị Quân trắc nghiệm lịch sử, nhưng học sinh giỏi 12 năm liền như Dương dễ dàng trả lời: “2417!”
“Nghĩa là 400 năm sau… sao lại biết mấy bài hát này nhỉ? Những bài hát này cũng đã bị lãng quên rồi mà…” Quân là người yêu âm nhạc, trong đầu hắn lưu trữ vô số bài hát trước thảm kịch 2023. Đáng tiếc thời đại này, những ca khúc kia đã rơi vào hàng tuyệt chủng!
“Cũng có thể là dựa vào khảo cổ hay tìm tòi trong mạng Địa chẳng hạn… mà gu thằng cha này cũng đa dạng quá nhỉ.” Quân xoa cằm, tiếp tục dò xét các câu chữ trên tường rồi phát hiện ra điều gì đó: “Hãy… một…”
Dựa trên vốn từ ít ỏi kế thừa từ Chu Văn Lương, Quân đọc chỉ được nhiêu đó. Nhưng mà hắn dường như đoán ra điều gì đó.
“Lẽ nào là… hãy hát một bài?” Quân nghĩ thầm, cảm thấy cái này có chút hợp lý, cũng rất đáng để thử.
“Chọn một bài thôi nào… à! Là bài bài này.”
Quân đột nhiên hắng giọng khiến Lâm An và Dương nhìn. Cả hai tưởng hắn sẽ nói điều gì đó quan trọng nhưng không…
“Mùa xuân có em như chưa bắt đầu…” Giọng hát trời phú của Quân cất lên khiến ánh mắt cả hai cứng đờ. Mới giây đầu, họ liền nghĩ tên này bị điên mắc gì hát vào lúc này. Nhưng mà giọng du dương của hắn đánh bay suy nghĩ vừa rồi. À thì tạm nghe một chút cũng không sao nhỉ?
Lời bài hát như một con sông êm ả, dần dần chảy nhanh hơn khi tiến vào điệp khúc.
“Những cánh hoa phai tàn thật nhanh…”
Quân bắt đầu phô diễn kỹ thuật mà mình học được từ Huyền.
“Hay quá…” Lâm An thầm khen, tự dưng cảm thấy nhịp tim dâng trào theo từng khúc hát.
Dương không tỏ quá nhiều cảm xúc, nhưng nàng vô thức nhịp ngón tay theo giọng ca vàng của Quân.
Vỏn vẹn 2 phút, Quân hát xong bài.
“Cái đệt, không có gì xảy ra cả…” Quân thấy hơi quê rồi. Nếu có điều gì đặc biệt xảy ra, hắn có thể tỏ ra ngầu lòi trước hai cô gái kia. Nếu không, hắn chẳng khác gì một thằng khùng dù có hát hay đi chăng nữa.
Vào cái khoảnh khắc Quân hoang mang cực độ, hiện tượng lạ bắt đầu xảy ra.
Rẹt!
Một vài ánh sáng vụt qua các ký tự, sau đó hội tụ trên nóc hang.
Căn phòng lúc này rực sáng, tiếng vỗ tay vang dội tựa như nơi đây đang diễn ra một buổi trình diễn với lượng khán giả lên đến hàng ngàn người.
Đến khi ánh sáng kia tắt đi, Quân chợt thấy mình đang ở một không gian khác.
Sau khi bị dịch chuyển bất ngờ, Quân đã luôn chuẩn bị sẵn tâm lý để có lần sau cũng đỡ bỡ ngỡ.
“Đây là đâu?” Quân tự hỏi trong khi mắt đảo quanh. Hắn thấy mình đang đứng ở một không gian đen thui, trước mặt là một đền thờ khổng lồ đang không ngờ toát ra khí tức nguy hiểm.
Cánh cổng đền thờ đang bị khóa chặt bằng nhiều sợi xích màu đen.
“Hát hay lắm!”
Giọng nói của ai đó từ phía sau vang đến khiến Quân quay phắt lại.
Ánh mắt Quân cứng đờ khi nhìn thấy người vừa cất tiếng. Đó là một người phụ nữ khoác trên mình chiếc váy màu trắng tinh khôi, được cắt xẻ và điểm xuyết những họa tiết bắt mắt. Mái tóc dài uốn lượn như dải ngân hà, làn da trắng nõn nà như tuyết, dáng người uốn lượn, quyến rũ một cách thanh cao, lẳng lơ một cách chân thật. Chỉ tiếc dung nhan người ấy như bị một lớp sương mờ ảo che khuất.
Sau vài giây, Quân mau chóng thoát khỏi mị hoặc, hắn hỏi: “Cô là ai?”
Người phụ nữ không đáp, chỉ nhẹ nhàng lướt qua Quân. Mùi hương quyến rũ kéo cái cổ hắn quay về phía đền thờ.
“Đừng hỏi nhiều, thế giới này có quy tắc của nó! Người biết những điều không nên biết sẽ bị thế giới này loại bỏ!”
“Có chuyện này nữa?”
Quân nhíu mày, mặc dù chưa biết người phụ nữ kia là ai, nhưng thông tin vừa rồi cũng đáng giá đấy, chỉ là không biết tính xác thực như thế nào.
“Là cô đem tôi tới đây sao?”
Người phụ nữ lắc đầu.
“Là số phận đưa cậu đến đây.”
Dứt lời, người phụ nữ phẩy tay một cái.
Những sợi xích đen trên cửa đền thờ bất ngờ nứt răng rắc.
Cánh cửa không còn bị niêm phong nữa! Khí tức quỷ dị bắt đầu lan tràn, Quân cảm giác linh hồn mình run rẩy không thôi.
Người phụ nữ tiến về phía đền thờ, tay cô ta đặt lên trên cửa, ngoảnh mặt nhìn về Quân: “Vào trong đi!”
Cánh cửa từ từ mở ra, âm thanh của bản lề tạo thành một đoạn nhạc nền rùng rợn.
Khoảnh khắc bước vào trong đền, gương mặt Quân chấn động kịch liệt, đôi mắt hắn từ từ trợn lên.
Bên trong ngôi đền là một cầu thang có hơn ngàn bậc hướng lên cao, điểm cuối của nó là một vầng sáng kỳ dị, Quân chỉ có thể nhìn thấy được vài trăm bậc đầu tiên do có một màn sương đang che chắn phía trên.
Đây quả thật là một công trình kiến trúc vĩ đại, nhìn cứ như bậc thang dẫn đến thiên đường vậy.
“Cảm giác thật kích thích… sao mình cứ muốn bước lên đó vậy nhỉ?” Quân chần chừ nhìn sang người phụ nữ và nhận được cái gật đầu, hắn hít một hơi rồi bước lên.
Đặt bàn chân lên bậc thang đầu tiên, Quân cảm giác nặng nề kỳ quái.
Hắn gồng mình bước thêm một bậc, rồi một bậc nữa. Qua mỗi bậc thang sức nặng đè lên người hắn càng tăng.
Quân quay người lại, thấy người phụ nữ kia phẩy phẩy tay ý muốn nói hắn đi tiếp.
“Quái lạ… sao mình lại tự giác nghe lời như vậy? Thủ đoạn linh hồn chăng?” Quân cắn răng nhận ra bản thân đang hành động mà không suy nghĩ, liền cất tiếng hỏi: “Này, tại sao tôi phải đi lên đây?”
“Cậu có thể đi xuống!” Người phụ nữ trả lời, còn nhún vai nữa.
“Gợi đòn thật!” Khóe môi Quân giật giật, sau đó nhìn về phía màn sương.
“Đằng sau là cái gì…” Quân tò mò muốn xé tan màn sương, nhưng bàn tay hắn còn quá xa.
“Có thể để tôi hát một bài rồi đưa tôi lên chỗ đó không?” Quân mặc cả.
Người phụ nữ kia có vẻ đã hết kiên nhẫn, nàng lấy ra một cái roi dài.
“Ờ… thôi vậy!” Quân cười cười rồi bước tiếp.
Càng bước lên cao, Quân cảm giác cơ thể mình đang bị sức nặng nghiền ra thành ngàn mảnh.
Người phụ nữ thần bí kia chăm chú quan sát hắn, không có ý định tác động nào.
Đã hơn 50 bậc thang, Quân bắt đầu di chuyển bằng đầu gối.
“Nặng quá… chết thật… mình chống đỡ không nổi…” Quân nghiến răng, hắn liên tục tự hỏi tại sao mình phải hành xác như vậy.
Hơn 70 bậc thang, Quân nằm bẹp dí, đến ngón tay cũng không nhấc được.
Chợt một tà váy trắng phấp phới bên cạnh, Quân trợn mắt lên thì thấy người phụ nữ thần bí kia.
Trái ngược với sự khổ sở của Quân, người phụ nữ di chuyển hết sức dễ dàng.
“Cố lên nào! Phía sau màn sương kia có người đang chờ cậu đấy.” Ngồi xuống cạnh Quân, người phụ nữ chỉ tay về phía màn sương.
Nhưng Quân lúc này lực bất tòng tâm, hắn đến mở miệng còn không nổi thì đi thế nào?
“Để ta giúp cậu một tay!” Nói rồi, người phụ nữ vỗ lên trán Quân một cái.
“Đôi lúc suy nghĩ quá nhiều cũng không tốt đâu!”
Ý niệm của Quân bị phủi sạch.
“Nhích đi… nhích đi… di chuyển đi!” Trong đầu Quân chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất: Tiến về phía trước. Từng bộ phận trên cơ thể gồng lên, chống lại lực ép đáng sợ!
Thời gian cứ thế trôi…
Quân cuối cùng cũng nhích được thêm một bậc.
Và để làm được điều đó, hắn đã tốn gần 1 năm.
Trên cơ thể hắn liên tục xuất hiện những vết nứt, nhưng lại không có chút máu nào chảy ra. Hắn trông như một linh hồn đang bị thương nặng, ánh sáng trên cơ thể ảm đạm vô cùng.
“Nếu cứ thế này… chỉ tốn thêm hai trăm năm nữa! Cậu có thể đến được bên trên.”
Người phụ nữ nhìn về phía màn sương rồi buông lời, tựa như khái niệm trăm năm vô cùng ngắn ngủi đối với cô ta.
Quân lúc này chỉ còn là một cỗ máy không còn chút tư duy nào, chỉ biết tiến lên bất chấp.
Tuy thương thế nhận phải không nhỏ, nhưng hắn cũng đã mạnh lên rất nhiều.
Việc điên cuồng chống chọi lại sức ép cũng có thể xem là một cách luyện tập để nâng cao sức chịu đựng.
“Hửm?” Người phụ nữ vẫn đang nhìn về phía màn sương bỗng giật mình và quay đầu lại.
Quân đang đứng dậy!
Mặc dù trông khá chật vật nhưng hắn thật sự đang đứng dậy.
Trên người Quân, những vết nứt phát ra thứ ánh sáng màu vàng, dù nhợt nhạt nhưng không hề yếu đuối, lại mang theo cảm giác uy nghiêm! Đồng thời, phía sau hắn ẩn hiện một hư ảnh của ai đó.
“Ra là vậy…” Người phụ nữ không quá kinh hỉ, lẳng lặng đứng sang một bên nhường đường cho Quân.
Quân tuy có biến đổi, nhưng ý niệm của hắn vẫn chỉ có một: Tiến về phía trước!
Quân gồng mình nhấc chân!
Bàn chân hắn nâng lên cao, sau đó mạnh mẽ giẫm xuống bậc thang tiếp theo, rồi lại dùng chính nó để làm trụ nâng phần còn lại của cơ thể lên.
Một sức nặng đáng sợ hơn đè ép xuống hắn, ép hắn phải quỳ.
Nhưng Quân ngoan cường chống chọi, tiếp tục bước đi.
Qua mỗi bậc thang, sức nặng lại tăng lên gấp bội, nhưng chỉ có thể làm khó Quân lúc đầu!
Quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại, Quân nhanh chóng chinh phục được 99 bậc thang.
Màn sương chỉ còn cách hắn một bước.
Hắn vận dụng toàn bộ sức lực, dồn vào cái bước chân lịch sử này.
Bàn chân Quân nhấc lên rồi đặt vào bậc thang trước mặt, thứ đang nằm trong màn sương.
Quân rướn mình, đưa cơ thể ngã vào trong màn sương!
Người phụ nữ tựa như cười, bàn tay vuốt nhẹ vào không khí.
Thân ảnh tiêu tan.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/
Quân ngã vào màn sương, ý thức dần hồi phục. Hắn như vừa từ đáy hồ trồi lên, không ngừng thở dốc, cố gắng hít lấy không khí.
“Chết tiệt…” Quân chửi thầm, người phụ nữ kia không xóa ý thức của hắn mà chỉ phong ấn nó lại ở một nơi nào đó. Suốt một thời gian dài làm bạn với bóng tối và sự lặng im khiến tâm trí Quân hỗn loạn, đứng bên bờ vực sụp đổ. Cũng may hắn kịp thời thoát ra!
Khoảng 10 phút sau, Quân gượng dậy, hắn cảm giác cơ thể mình nhẹ như bay, mọi sức nặng đã tiêu tan.
“Đây là…” Lúc này, ánh mắt hắn mới chú ý rằng trước mặt mình có một tấm bia đá khổng lồ, bên trên có khắc hình của thứ gì đó, thoạt nhìn giống bàn tay người nhưng kỳ dị khi có con mắt ở trong lòng bàn tay.
“Nó đang gọi mình sao?” Quân vô thức bước đến sờ vào tấm bia.
Khoảnh khắc bàn tay Quân chạm vào, một liên kết bất ngờ được sinh ra, ánh sáng chạy dọc trên từng đường khắc. Hình trên tấm bia được phủ một lớp sáng sống động.
Quân lùi lại vài bước bởi hắn cảm giác rất rõ, có một thứ gì đó đang thoát khỏi tấm bia.
Mặt trước của tấm bia như hóa thành một màn chất lỏng và rung động kịch liệt tựa như có một thứ gì đó đang trồi ra.
Khởi đầu với 5 đầu ngón tay màu xanh đen, kế đến là lòng bàn tay với con mắt đang nhắm chặt, cuối cùng là cả một cánh tay thoát khỏi tấm bia.
“Đây là thứ khắc trên tấm bia mà…” Quân nhận ra cánh tay vừa xuất hiện và hình khắc họa trên tấm bia là một.
Con mắt đang nhắm kia từ từ mở ra, để lộ con ngươi có hình tròn và dấu cộng ở giữa.
Quân vẫn chưa hiểu gì cho đến khi cơ thể bị một lực kinh hoàng tác động.
Cơ thể hắn bật lui, nhưng may mắn giẫm chân xuống làm trụ.
“Hửm?” Quân cảm giác được bản thân mình đã mạnh hơn. Nếu là trước đây, hắn đã bị đẩy văng ra ngoài rồi!
“Hãy đánh bại nó đi chàng trai trẻ!” Không biết từ khi nào, người phụ nữ bí ẩn kia đã đứng ở cạnh tấm bia…