Vô hình thần công
Chương 37
Một tuần nữa trôi qua, trong lòng quần nữ vui khôn tả. Họ được Vân Linh đối xử rất ân cần, quan thiết. Vân Linh càng gần gũi quần nữ thì trong lòng lại có điều suy tư. Chàng không dám nói ra tâm sự của mình mà cứ dốc lòng suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Điều thứ nhất là sự hạ lạc của bọn người Tiêu hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga. Chàng lo ngại cho họ mà không tiện nói ra vì sức khỏe của Ngọc Liên Hoa vẫn chưa bình phục. Một điều nữa chính là bản thân chàng.
Vân Linh cảm thấy gần đây nhu cầu dục tính của chàng rất cao. Đối với nữ nhân chàng cảm thấy rất hứng khởi. Trong một đêm chàng có thể cùng lúc thụ hưởng hai đến ba mỹ nhân mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Điều này khiến chàng lo lắng không yên vì tính kỳ dị của nó.
Quần nữ thì không hiểu được, họ sung sướng vì được một phu quân tài ba, võ công cao cường đồng thời chuyện phòng the lại cực kỳ hùng dũng.
Các mỹ nhân ai ai cũng cảm thấy thỏa mãn cùng cực và đều lấy đó làm hài lòng vì sự quan tâm chìu chuộng của chàng.
Có lần Hồng y nữ kéo Vân Linh vào ngủ chung với quần nữ. Chỉ trong một đêm chàng đã tả xung hữu đột chia xẻ ái ân với cả 6 mỹ nhân làm cho cả bọn đều ngây ngất cùng cực.
Điều này quả thật đáng nể phục. Bọn mỹ nhân ban đầu còn xấu hổ nhường nhịn cho nhau, nhưng sau cùng đều hạnh phúc triệt để.
Cả bọn đều thần phục chàng và càng lúc chàng quấn quýt bên chàng.
Nhưng Vân Linh chính vì điều đó lại cảm thấy lo lắng.
Chàng không hiểu tại sao cơ thể mình lại có biến chuyển kỳ lạ như vậy. Mỗi khi ôm mỹ nhân trong tay thì chàng không thể kiềm lòng được phải ái ân với nhau. Không những vậy, chàng còn không thấy thỏa mãn nếu chỉ làm điều đó với một mỹ nhân. Mỗi lúc ái ân phải có nhiều mỹ nhân mới khiến cho chàng cảm thấy hài lòng.
Mà cơ thể chàng không vì thế mà yếu đi, càng lúc chàng càng cảm thấy nội lực của mình gia tăng.
Vân Linh lo ngại không hiểu có phải chàng đã biến thành một dâm ma hay không mà tự nhiên công phu phòng the của chàng lại đột ngột tăng tiến nhanh như vậy.
Chẳng nhẽ dâm dược của Tiêu hồn ma nữ đã nhiễm vào cơ thể chàng rồi. Điều này cũng khó xác định.
Nhưng trong khi Vân Linh vẫn còn chưa tìm ra nguyên nhân giải quyết những khúc mắc trong lòng thì một chuyện kinh hoàng đã xảy ra khiến cho tâm tình của chàng biến đổi kịch liệt.
Toàn bộ 6 vị ái thê đã bị kẻ bí mật nào đó thảm sát ngay trong gian phòng nhỏ. Riêng Ngọc Liên Hoa thì biến mất không để lại một dấu vết.
Vân Linh tan nát cõi lòng, chàng đau xót phát hiện ra kỳ trận của mình đã bị phá bởi chính đường nước lưu thông ngang qua kỳ trận. Kẻ gian đã theo đường nước xâm nhập vào kỳ trận một cách dễ dàng và hạ thủ các mỹ nhân một cách bất ngờ. Vân Linh thất vọng và chán nản cùng cực trước thảm trạng xảy ra. Chàng quyết định lui về Âm Thiên Cốc và không định ra mặt giang hồ nữa.
Hơn 2 tháng sau, trên lối vào Âm thiên cốc đã xuất hiện một người. Thân ảnh người đó im lìm bất động đứng như bức tượng nhìn thật thê lương. Khuôn mặt chàng bụi đường còn vương, áo quần nhăn nhúm, tóc tai bù xù. Trên khuôn mặt thấm đẫm một màu tang tóc. Thật khó mà tưởng tượng ra được đó lại chính là chàng trai Vân Linh tuấn tú phiêu dật ngày nào.
Vân Linh nhìn cảnh nhớ người lại càng đau xót. Nước mắt chàng như muốn chảy ra không cầm lại được. Thế nhưng, làm thân nam tử hán chỉ có đổ máu chứ không rơi lệ. Liệu có phải như vậy không? Thật đúng là:
Đi xa về lại nơi xưa
Tìm quên trong cảnh êm đềm ấu thơ
Nhớ thương muốn dứt chẳng đành
Càng thương, càng hận, càng sầu, càng đau.
Vài dòng thơ như vậy. Chẳng hiểu có thể nói hết nỗi niềm của Vân Linh trong phút này không. Nhưng thật sự ai đứng vào hoàn cảnh của chàng như thế mà không trở nên đau khổ cùng cực cho được. Cái mối yêu đương đang nồng đượm mà đột nhiên chạm phải đả kích, tan tành trong sớm tối thì dù ai kia có võ công cao tuyệt cách mấy cũng khó mà gượng lại được.
Trong cảnh đau thương chán nản. Cái mong ước của Vân Linh bấy giờ chỉ muốn được trở về nhà. Nơi Âm Thiên Cốc để mà tự an ủi lấy mình. Dùng khung cảnh êm dịu và đầy kỷ niệm thơ ấu để mà xua đi nỗi đau tưởng chừng như không sao chịu đựng được đó.
Thời gian qua mau, đã ba tháng trôi qua kể từ khi Vân Linh trở lại chốn cũ. Chàng tìm cách quên đi nỗi buồn đau bằng việc ngày ngày chăm sóc vườn thuốc và nghiên cứu y kinh.
Thế nhưng trong những khi rãnh rỗi. Tâm tình chàng lại không thể điều khiển được ý nghĩ lại tìm về những phút giây êm đềm cùng các nữ nhân của mình.
Tiêu hồn ma nữ nay ở đâu ? Rồi Sử Nguyệt Nga nàng nọ giờ đây thế nào ? Mọi người có ai còn nhớ đến một chàng trai đã từng đi qua cuộc đời bọn họ như Vân Linh hay không ?
Những suy nghĩ đó dồn dập kéo đến nhiều lúc muốn dứt đi cũng không sao dứt được. Màn khởi đầu đã vậy. Nhưng những gì tiếp diễn đến sau mới lại khiến chàng đau khổ không sau cầm được. Hình ảnh các tiểu mỹ nhân vui đùa, cười nói lần lượt hiện ra. Khuôn mặt của Hắc hắc nghiêm nghị đoan trang, của Hồng Hồng tươi vui nhí nhảnh, của Lam Lam trầm ngâm mê hoặc, của, của …rất nhiều những mỹ nhân khác như cùng lúc hiện lại trong tâm trí chàng.
Rồi cuối cùng là sự tan tành của gian tiểu trúc. Xác người đẫm máu nằm la liệt ra đất. Khuôn mặt của các thiếu nữ lúc chết rồi vẫn còn đọng lại nét kinh hoàng, khủng hoảng và đầy sự ngạc nhiên.
Thật sự thảm cảnh đó đã in dấu vào trong tâm trí Vân Linh khiến chàng đau khổ tột độ. Thậm chí đôi lúc còn khiến chàng chịu đựng không nổi muốn chết quách cho xong.
Tuy nhiên, về nội tâm đã thế, nhưng còn bản thân xác thịt thì Vân Linh cũng khó khăn không ít. Cơ thể chàng thường xuất hiện hiện tượng bức bối vì thiếu ái ân. Điều này khiến cho tâm tình Vân Linh không còn yên tĩnh được như xưa nữa. Để xua đi nổi bức bối khó chịu đó, chàng phải bỏ ra mỗi ngày 5 canh giờ để luyện thần công chấn áp dục tình.
Thật không ngờ nhân họa lại đắc phúc. Công lực của Vân Linh mỗi lúc lại càng tăng cao và cơn thèm muốn ái ân mỗi lúc lại được đẩy lùi dần dần. Riêng nỗi đau khổ về tâm linh thì vẫn không cách gì cải thiện.
Tuy vậy, Vân Linh cũng cảm thấy phấn khởi vì công phu đạt được. Chàng ngày càng chú tâm vào luyện nội công nơi thâm cốc, trau dồi võ công đạt đến mức thượng thừa và tìm cách quên đi trong việc luyện tập võ công.
Một hôm, Vân Linh đang ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn của sư phụ thì chợt tai chàng nghe thấy những âm thanh võ khí chạm nhau chát chúa ở phía bên trên sơn cốc. Đây là một chuyện kỳ lạ vì nơi đây vốn không chỉ hẻo lánh mà còn là chốn thiềm tu của sư phụ Hoạt Thiên Tà nên rất ít người dám đến quấy nhiễu.
Vân Linh vốn đã chán cảnh chém giết nơi giang hồ hiểm ác nên chàng nghe rồi cũng định bỏ qua không thèm nghĩ đến. Nhưng chính vào lúc chàng định gạt bỏ tạp niệm đi vào cõi hư vô thì bên tai chợt vang lên một âm thanh tha thiết:
– Vân ca … ca …
Vân Linh kinh hãi vì chàng phát giác ra âm thanh nọ nghe rất quen tai. Chàng lắng tai chú tâm nghe thêm lần nữa nhưng âm thanh giọng nói kia không còn thấy phát ra nữa.
Vân Linh bất giác cảm thấy trong dạ bồn chồn. Rõ ràng người vừa phát ra âm thanh này phải là người quen với chàng và hiện hẳn đang gặp nguy hiểm nên mới trở nên bặt tin như thế.
Càng nghĩ, chàng càng lo lắng vội bước ra khỏi cửa động lao vút lên trên.
Vừa hay khi chàng vừa đáp xuống một bên sườn núi thì đã thấy bóng dáng của 3 kẻ áo đen đang đuổi theo một cô gái tóc tai rối bù.
Người thiếu nữ vừa chạy vừa thở hồng hộc lao nhanh về phía rừng cây rậm rạp. Có vẻ như nàng ta đang trốn tránh ba kẻ lạ mặt kia.
Khoảng cách còn khá xa và do khuôn mặt cô gái bị che khuất bởi mớ tóc rối nên Vân Linh chưa phát hiện ra nàng nọ là ai. Nhưng trông dáng vẻ của nàng thì Vân Linh cảm thấy khá quen thuộc.
Chàng không đợi mỹ nhân nọ chạy đến gần liền tức tốc bay người lướt như gió cuốn về phía bọn người lạ mặt. Lúc này, khuôn mặt thiếu nữ đã được chàng nhìn thấy khá rõ. Khuôn mặt đó không ai khác hơn chính là khuôn mặt của Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan – vị ái thê thất lạc của chàng.