Võ Lâm Truyền Kỳ
Chương 20
Đại sảnh Lâm Gia.
Mọi người hiện giờ đang tập trung tại đây, rất nhiều thành viên trong Lâm gia, từ thập nhị lão tổ, Lâm Thiên Bá, Chu Giai Giai, gia đình bên ngoại của Thiên Phong cũng đang có mặt ở đây. Tất cả chỉ đang chờ đợi nhân vật mà hôm qua đã tạo nên phong ba cho Lâm gia, cắt tứ chi của Nhị ca, một quyền đánh cho Đại ca dính vô bức tường, bộ dạng thì y như ma thần giáng lâm làm mọi người sợ chết khiếp. Vậy mà tên đó bây giờ đang ở bếp phè phỡn với cái bụng căng no của mình.
Nắng đã lên trên mái nhà, Lâm Thiên Bá nhịn không được mà lên tiếng.
– Gọi Lâm Thiên Phong ra đây nhanh!
– Có gì mà náo nhiệt vậy?
Lâm Thiên Bá vừa cất giọng lên thì một âm thanh nhàn nhã cũng vọng lên sau đó, Thiên Phong trái Tiểu Yên phải Tiểu Ly bước vào đại sảnh. Hắn cũng biết có chuyện gì mà nhiều người ở đây.
– Thiên Phong…
Chu Giai Giai ôn nhu gọi, mọi việc hôm qua nàng đều chứng kiến nên có cảm giác đau lòng, con ruột của nàng biến thành cái dạng mà ai thấy cũng khiếp đảm cả hỏi sau nàng không thương tâm cho được. Đại trưởng lão lên tiếng bắt đầu vào chuyên môn.
– Thiên Phong ngươi biết ngươi gây ra tội gì không?
– Tội gì? Không phải nói là tử chiến sao? Ta thắng rồi bây giờ đổ lên đầu ta tội sao?
Thiên Phong giọng có sát khí thốt ra, nói chứ mười hai lão già này hắn không ngán, huống chi hắn còn Lục Đạo Luân Hồi Viêm con bài tẩy chưa lật nữa, cùng hệ thống nếu biết hắn sắp chết thế nào cũng thức tỉnh, đến lúc đó anh chấp hết!
– Đúng là như vậy. Nhưng ngươi dùng thứ Ma đạo đó là không thể chấp nhận ngươi…
Tiếng vừa phát ra là Ngũ trưởng lão, lão đang thao thao bất tuyệt chỉ trích Thiên Phong thì lão bất chợt bị ánh mắt của hắn quét qua, lão già nhịn không được mà run lên, ánh mắt của hắn sát khí kinh thiên làm không gian như cô động lại. Còn về việc tại sao hắn có sát khí khủng khiếp như vậy thì hắn cũng không biết, có điều tương lai sẽ cho hắn biết nhiều điều khá thú vị.
– Đủ rồi đủ rồi! Ngươi không sai gì cả. Vậy Thiên Phong… ngươi tiếp theo là muốn làm gì?
Đại trưởng lão cũng hít thở không thông trước không khí ngột ngạt này.
Thiên Phong đánh mắt liên tục, hắn bây giờ vẫn còn muốn nâng cao võ công cùng tìm hiểu thêm về Dị Hỏa rồi Luyện Dược Sư nữa, nên hắn quyết định.
– Các ngươi thôi lo đi, ta sẽ không ở đây đâu. Nhưng ta muốn để Tiểu Yên cùng Tiểu Ly ở lại đây! Nên nhớ… ta mà biết được hai nàng có chuyện gì xảy ra… ta sẽ lật tung cái Lâm gia này lên để trả thù!
Các trưởng lão cùng Lâm Thiên Bá đều hít một hơi khí lạnh, hôm qua đã chứng kiến sức mạnh của tên ác ôn này rồi nên bọn họ cũng không muốn điều gì xảy ra. Trong đầu của các trưởng lão nghĩ là nếu Thiên Phong đứng lên đỉnh cao của thiên hạ thì Lâm gia tất nhiên vị thế sẽ cao lên trong chốn võ lâm này, còn Lâm Thiên Bá thì không muốn nhìn hắn chút nào, làm trọng thương hai con trai của ông, dù là hai đứa nó tự làm tự chịu nhưng ra tay nặng như vậy… nhưng có điều Thiên Phong cũng là con trai của lão nên lão cũng không thể ngươi sống ta chết với hắn được, cùng các lời nói vô của các vị trưởng lão làm Lâm Thiên Bá phải nghĩ cho đại cục.
Hai người không hài lòng nhất chắc là Tiểu Yên cùng Tiểu Ly. Tiểu Ly thì khỏi nói rồi, nàng trước giờ như cái đuôi nhỏ bám lấy Thiên Phong, đùng một cái hắn bỏ nàng ở đây để ngao du thiên hạ làm sao nàng không bực cho được. Còn Tiểu Yên thì im lặng cúi đầu, nàng chỉ có thể ở lại đây đợi hắn về, nàng nghĩ nếu nàng đi cùng hắn cũng chỉ làm gánh nặng cho hắn nên nàng im lặng, nhưng sâu trong tiềm thức nàng vẫn muốn hắn mang nàng theo. Đàn bà con gái là vậy đấy, rất khó hiểu.
Người thứ ba cũng cảm thấy không thoải mái là Chu Giai Giai, nàng cực kì không đồng ý cho hắn đi đâu nữa, nàng chỉ có mỗi mình hắn là con trai vậy nên nếu hắn có mệnh hệ gì thì nàng làm sao chịu nổi chứ. Nhưng rồi tất cả cũng được làm dịu bởi cái miệng bôi đầy mật ngọt của Thiên Phong, phải nói càng ngày tài chém gió của Thiên Phong càng kinh người.
Thế là mọi chuyện giải quyết xong, bây giờ là ban đêm, ánh trăng vẫn vậy, vẫn tỏa sáng dù trời có tối như thế nào đi chăng nữa. Bên trái Tiểu Ly đang tựa vào vai hắn, bên phải Tiểu Yên đang quàng tay hắn, hai cực phẩm mỹ nữ làm Thiên Phong nhịn không được máu huyết phun trào nhưng hắn cũng không dám làm ẩu ạ.
“Chàng sẽ đi thật sao? Chàng sẽ đi mà không có thiếp đi cùng sao? ”
Tiểu Ly nói giọng nho nhỏ, trong đó có đôi chút nghẹn ngào, có chút đau lòng. Phía bên kia chí tuyến Tiểu Yên cũng không khá hơn, mặc dù nàng nói là sẽ đợi hắn nhưng trong lòng nàng cũng đau nhói không kém, chỉ mới chính thức làm “người” của Thiên Phong mà bây giờ cả hai lại chia cách rồi hỏi sao nàng không thương tâm chứ.
Ngắm nhìn hai đôi mắt sắp khóc tới nơi, hai gương mặt xinh đẹp mang nét u buồn mà Thiên Phong chỉ biết thở dài.
“Hai nàng nghe đây! Ta là người có chí cầu tiến, ta muốn có thực lực để bảo vệ những thứ ta cần bảo vệ. Vì vậy khi chưa có thực lực thì ta không thể ở lại cùng hai nàng được. ”
Dừng lại một chút Thiên Phong nói tiếp.
“Nếu khi ta trở lại đây thì ta sẽ thành thân với hai nàng và cho hai nàng theo ta tung hoành ngang dọc. Nhưng hai nàng cũng phải cố gắng hoàn thiện bản thân đi đó! Còn nữa, sụt một cân là liệu hồn! ”
Hai mỹ nữ nghe vậy tâm trạng cũng đỡ hơn phần nào, bất chợt Tiểu Ly nói.
“Thôi không làm phiền hai người nữa ta đi ngủ trước đây. Tướng công lo mà bồi tiếp muội muội Tiểu Yên đi nha! ”
Để lại khuôn mặt phởn của Thiên Phong cùng hai má đỏ ửng của Tiểu Yên, Tiểu Ly trở về phòng của mình. Nàng cũng đã thông suốt rồi, chỉ cần trong tim hắn có nàng là được, chỉ cần hắn đừng bỏ rơi nàng thì sẽ không sao cả. Thế nhưng tương lai thì không ai nói được điều gì…
Lan man quá, trở lại chính truyện. Thiên Phong nhìn Tiểu Yên như một con sói đang vờn con cừu non vậy, ánh mắt liên tục nhìn khuôn mặt ngọc của nàng làm nàng càng nóng mặt lên.
“Tiểu Yên! Hôm trước chúng ta còn thiếu một đoạn hay hôm nay ta hoàn thành nó nhé? ”
Tiểu Yên cũng biết tên đáng ghét đó muốn làm gì, cắn môi nàng khẽ gật đầu. Thiên Phong thấy vậy thì trong lòng mơn mởn lên.
Kéo Tiểu Yên vào lòng, môi hắn tìm môi nàng mà ngấu nghiến, nàng cũng bắt nhịp mà đáp trả lại. Đôi tay nàng vòng qua cổ hắn, tay hắn một ôm siết eo thon của nàng, một vuốt ve tấm lưng mát lạnh phía sau làn áo. Lưỡi tìm lưỡi, môi kề môi, cam lộ tiết ra càng làm cho đôi tình nhân thêm điên cuồng.
Tay hắn bắt đầu loạn động muốn cởi lớp y phục của nàng, tay nàng nắm tay hắn lại.
“Ở đây luôn sao? ”
Giọng nàng run run không biết là do kích thích hay sợ.
“Ta muốn em tại đây! Muốn thiên địa chứng giám em là nữ nhân của ta! ”
Hắn trả lời dứt khoát, nàng lại hỏi.
“Tại sao chàng không gọi thiếp bằng nàng mà gọi là em? ”
Hắn mỉm cười nhìn nàng, hôn lên trán nàng.
“Vì em là một cô gái mà ta yêu đầu tiên! Em là cô gái mà ta muốn bảo vệ nhất. ”
Rồi tay hắn tháo từng lớp y phục, làn da mịn màng của thiếu nữ càng được tôn lên dưới ánh trăng sáng, gió thổi nhè nhẹ làm nàng run lên nhưng không sao, hắn đã ôm nàng lại.
Hai đôi môi lại tìm đến nhau, bàn tay quái ác xâm chiếm cơ thể thánh khiết của nàng. Lướt trên vùng da đùi mềm mại mát lạnh, dừng lại nơi âm hộ trắng trẻo làm hắn cười thích chí.
Thời khắc đã điểm, sau từng hành động ân cần của hắn nàng cũng đã sẵn sàng đón nhận kẻ ngoại lai kia xâm chiếm bên trong nàng. Hắn ôn nhu nhẹ nhàng đẩy vào, nàng nhăn mặt mỗi lần thứ ấy vào sâu hơn, để rồi tấm màng tượng trưng cho trinh trắng độ thuần khiết của thiếu nữ bị hắn lấy đi, giây phút ấy nàng là của hắn.
Từng nhịp đưa đẩy làm nàng càng thích nghi hơn với con quái vật kia, tiếng rên nhẹ, tiếng va chạm của hai làn da, tiếng gió thổi, ánh trăng chiếu tất cả tạo nên khung cảnh bồng lai.
Khúc trao trào đã đến, bên trong nàng ấm áp và khít làm hắn không thể nhịn được. Nàng cũng nhịn không được nữa mà rên lớn hơn theo từng nhịp đẩy của hắn. Hai tay đan vào nhau, hai thân thể run rẩy. Một dòng tinh ấm áp bắn vào trong nàng, nàng có thể cảm nhận nó… nó ấm lắm, Thiên Phong, tình lang, tướng công đang ở bên trong nàng.
Ánh trăng cứ vậy chiếu sáng, gió cứ vậy thổi vi vu để đôi trai gái trao nhau nụ hôn ngọt ngào…