Võ Lâm Truyền Kỳ

Chương 22



Phần 22

Bình minh dần xuất hiện phía sau hàng cây xanh cao, từng tia nắng chiếu lên những hạt sương còn đọng lại trên mái nhà làm chúng trở nên lấp lánh như những viên ngọc.

Thiên Phong xoa xoa đầu ngồi dậy khỏi giường, nhìn quanh thì phát hiện đây là phòng mà hắn thuê.

“Quái lạ! Hôm qua chẳng phải ta như vậy? Hay là mơ? ”

Nhớ lại chuyện động trời hôm qua mà Thiên Phong có cảm giác nghi hoặc. Hắn nhớ không lầm là đã vào nhầm phòng của một vị cô nương nào đó, hắn còn được rửa mắt khi trông thấy nàng tắm bồn nữa kia mà, làn da trắng mịn cùng đôi nhũ hoa căng mọng đó không thể là mơ được. Nhưng tại sao…

Đang trong lúc Thiên Phong còn yy tự sướng thì bên ngoài cửa có tiếng gọi.

“Mời khách quan rửa mặt rồi xuống dưới lầu ăn sáng ạ! ”

Tiếng của tiểu nhị làm Thiên Phong thu hồi luồng suy nghĩ của mình, mở cửa nhận lấy chậu nước, tên tiểu nhị thì nhìn hắn mà cười kiểu đểu đểu.

Mặc bộ lam y như bình thường, Thiên Phong chậm rãi bước xuống dùng bữa sáng, bất chợt hắn cứng người vì gặp lại “người quen”. Nàng nhìn thấy hắn, hắn cũng thấy nàng, hai đôi mắt nhìn nhau sau đó nàng chạy lại kéo tay hắn.

“Hôm qua ngươi nhìn thấy bao nhiêu rồi? ”

“Người quen” này dĩ nhiên là cô nương hôm qua đang tắm trong phòng bị Thiên Phong nhìn đây chứ đâu vậy là hôm qua không phải mơ, trong lòng Thiên Phong như có cảm giác phơi phới. Nghe nàng hỏi mà Thiên Phong cười khổ không ngớt, nhìn nàng cứ như kiểu hắn đã làm chuyện gì ghê gớm với nàng tới nơi vậy. Hắn nghiêm mặt, kề sát tai của cô nương kia, mùi xạ hương nhàn nhạt bay vào mũi của Thiên Phong làm hắn hít lấy hít để.

“Cô yên tâm đi, ta chưa thấy gì hết! ”

Bất chợt lúc này ngoài đường có tiếng ồn, Thiên Phong thính giác cực nhạy nên đã biết chuyện gì bèn chạy vội đi ra ngoài. Cô nương kia thì tần ngần tại chỗ cảm giác gần nam nhân đầu tiên trong đời nàng, hai má đỏ lửng lên kèm theo hô hấp dồn dập. Rồi nàng cũng lấy lại bình tĩnh, nghiến răng chạy theo tên Thiên Phong.

Tại một đoạn đường bây giờ là một người phụ nữ trung niên tay đang bế đứa con gái đang bất tỉnh. Tay chân của cô bé đang tím tái, đôi môi cũng nhợt nhạt dĩ nhiên là trúng độc rồi, Thiên Phong đi tới quan sát tình hình, xung quanh là những lời bàn tán của người dân mà thương xót, quan tâm đến mẹ con hai người kia. Ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ kia, Thiên Phong nói gấp.

“Sao không ai gọi đại phu đi? ”

Một người bên ngoài trả lời.

“Đại phu cách rất xa nơi này, nếu muốn tới đây nhanh nhất cũng mất một ngày đường đi bằng ngựa”

Nghe vậy ai cũng xót xa nhìn đứa bé đang chết dần, người mẹ thì càng khóc thương tâm hơn.

“Bà có đồng ý để ta chữa cho con bé không? ”

Cô nương kia vừa đến nơi cùng lúc nghe được lời này từ Thiên Phong, nàng nghi hoặc quan sát tiếp tình hình.

“Ta có thể chữa cho con của bà”

Thiên Phong nhắc lại lời nói, bây giờ thì người phụ nữ có một tia hy vọng nên bà không ngần ngại gật đầu, mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn Thiên Phong.

Lấy trong thắt lưng ra một bộ kim châm, di chuyển bé gái vào một quán nước mát gần đó, Thiên Phong lần đầu tiên trổ tài y sư của mình. Lúc này có tiếng nói trong trẻo vang lên.

“Không khử trùng kim châm? Ngươi là muốn hại chết người à! ”

Vị cô nương xinh đẹp kia tức giận nhìn Thiên Phong, nếu nói ra thì nàng cũng là y sư nên nàng cũng biết a. Ngạc nhiên là Thiên Phong hờ hững nhìn nàng đáp.

“Đây là Bạch Ngân Kim Châm nên nó không cần sát trùng đâu cô nương! ”

Nói xong thì bắt đầu định vị huyệt đạo trên người cô bé bị trúng độc đang nằm kia. Cô nương xinh đẹp kia nghe đến Bạch Ngân Kim Châm thì âm thầm giật mình.

“Đây là loại kim châm được làm tự Bạch Kim trong tự nhiên đây mà. Sao tên hỗn đản đó lại có đồ tốt như vậy? ”

Nàng bắt đầu tò mò chăm chú quan sát Thiên Phong chữa bệnh. Dò vị trí của các huyệt đạo cần châm, Thiên Phong hít sâu một hơi bắt đầu công việc chữa bệnh. Từng cây kim châm nhỏ đâm xuyên qua da của cô bé, từng cây từng cây được Thiên Phong nhẹ nhàng châm vào. Lát sau chỉ còn một cây châm cuối cùng, cô nương xinh đẹp bên ngoài cũng rùng mình trước cây ngân châm cuối này vì nó phải đâm chuẩn không thể sai lệch một chút nào cả, một sai lệch dù là nhỏ nhất cũng sẽ gây ra cái chết cho cô bé kia. Khỏi phải nói Thiên Phong hồi hộp tới đâu, mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán hắn, tay cũng có đôi chút run lên, dù gì đây cũng là mạng người vô tội, hắn cũng không có ác ma đến mức giết chết cô bé đáng thương này.

“Cố lên! Ngươi sẽ làm được. ”

Một giọng hồi hộp vang lên trong không khí ngột ngạt này, Thiên Phong ngẩng đầu lên thì gặp cô nương xinh đẹp kia đang lo lắng nhìn hắn, lời nói đó như tiếp thêm sự tự tin của Thiên Phong, hắn hít sâu một cái căng tràn lồng ngực, từ từ đưa cây châm vào huyệt đạo cuối cùng, nếu thành công có thể hóa giải chín trong mười phần độc tố có trong cơ thể của cô bé kia. Từ từ cây châm cũng xuyên qua lớp da non nớt của cô bé, cây châm đi đúng hướng kế bên quả tim làm Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm.

“Thành công rồi! Con gái của phu nhân đã qua cơn nguy kịch”

Mọi người ai nghe vậy cũng vui trong lòng, thiếu phụ kia thì rơi nước mắt dập đầu lạy Thiên Phong.

“Ân công! Cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài! ”

“Phu nhân chớ đa lễ! Ta là y sư nên không thể nhẫn tâm đứng nhìn bệnh nhân chết trước mặt mình được. ”

Đỡ thiếu phụ đứng dậy Thiên Phong nói theo.

“Bây giờ chỉ cần đợi ngày mai đại phu đến bốc thuốc cho con bé thì nó sẽ không sao nữa”

Hai canh giờ sau Thiên Phong lại từ từ rút những cây Bạch Ngân Kim Châm ra, cô bé vẫn còn đang ngủ say sưa, sắc mặt đã hồng hào trở lại chứng tỏ đã không sao thật rồi. Bước ra ngoài nhìn mọi người nơi đây Thiên Phong nói lớn.

“Ta sẽ ở lại trấn vài ngày và sẽ chữa bệnh miễn phí cho các người dân trong trấn! Nhưng ngày mai ta phải đi hái một số thảo dược để làm thuốc nên qua ngày hôm sau mọi người đến đây nhé! ”

Tất cả mọi người ở đây đều rất vui mừng vì có một y sư chữa bệnh miễn phí, nói thật trong trấn nhỏ này không có nỗi một vị đại phu, nếu có bệnh thì phải đi một quãng đường khá xa đến trấn bên chữa bệnh, còn bệnh mà nằm liệt giường thì một người nào đó trong trấn sẽ mời đại phụ bên kia về. Vì vậy bây giờ Thiên Phong nói chữa bệnh không lấy tiền làm mọi người vui mừng vô cùng, hắn không để ý có một đôi mắt long lanh đang chăm chú quan sát hắn… Sắp thú vị rồi đây!

Chương trước Chương tiếp
Loading...