Vợ tôi cho sếp đụ
Chương 14
Càng ngồi nghĩ tôi càng thấy đau đớn, cái điều mà tôi mong nó không có thật, mong nó không xảy ra nhất cuối cùng đã hiện ra rõ mồn một trên màn hình, hôm nay tôi đã được tận mắt chứng kiến những cảm xúc chưa bao giờ có ở vợ tôi, và thật bất ngờ là hầu như tất cả những điều tôi tưởng nàng thích thì nàng không thích, và những điều tôi nghĩ rằng 1 người phụ nữ xinh đẹp và kiêu hãnh như nàng sẽ thấy… kinh tởm thì hóa ra đó lại là những điều nàng đang làm, đang hầu hạ, phục vụ với tất cả lòng nhiệt tình của nàng.
Và nhục nhã hơn nữa tất cả những gì nàng thích nàng thèm khát nàng đều không tìm thấy từ tôi, nàng tìm thấy từ cái chỗ tôi không mong muốn nhất, từ chỗ kẻ thù của tôi, không những thế, nàng còn gián tiếp giúp kẻ thù của tôi làm nhục tôi bằng cái cách tởm lợm nhất mà đàn ông phải chịu… uống tinh trùng của kẻ thù, mà không phải chỉ một lần, 2 lần liền trong 1 đêm tôi phải uống tinh trùng của 2 gã sếp đểu cáng từ cùng một lỗ, lỗ lồn vợ.
Trong khi đó, khi ở bên tôi nàng luôn leo lẻo nói là yêu tôi, là chỉ muốn tôi… rồi cảm ơn vì tôi đã làm nàng sướng, vậy mà cách chỗ tôi bị xích không xa trong tư thế bò chổng mông như một con chó cái trước mặt thằng sếp chó chết, nàng lại luôn mồm chửi chồng không ra gì, kể xấu chồng, lăng mạ chồng… đủ kiểu chỉ để kích thích, thỏa mãn thú tính, thỏa mãn thói trả thù ngầm bẩn thỉu của hắn (hắn không làm gì được tôi ở cơ quan, nên hắn chuyển sang hành hạ, nhục mạ vợ tôi, để rồi cô ấy lại trách móc rỉa rói và làm nhục tôi).
Mà sao lũ đàn ông trên thế gian này lại đểu giả đến thế, thằng Đức nó ghét cay ghét đắng tôi nên nó giở trò đồi bại với vợ tôi thì đã đành, đằng này sếp Toàn, một cây cao bóng cả của công ty, một tấm gương đức độ với thâm niên trong sạch bao nhiêu năm vậy mà khi gặp vợ tôi thì nhảy xổ vào như một con thú bệnh hoạn, giở đủ các trò đồi bại chẳng thấy có một chút đức độ nào của sếp lớn đối với người nhà nhân viên. Nói chung đã gặp vợ tôi thì chẳng có thằng đàn ông nào còn đạo đức nữa cả, biết thành thú hết.
Bây giờ thì tôi mới hiểu thế nào là sự nguy hiểm của một người đàn bà đẹp, bời vẻ đẹp của nàng có thể sẽ làm cho những người lẽ ra sẽ là tấm gương về đạo đức nay lại trở thành lũ thú vật, bệnh hoạn.
“Được chúng mày đã biến thành thú hết, vậy thì tao sao làm người mãi được” tôi nhủ thầm. Trong đầu tôi bao nhiêu ý nghĩ trả thù trong đêm qua lại trỗi dậy, hình ảnh tôi bị vợ bắt uống tinh dịch thằng Đức từng ngụm từng, ngụm một cứ lởn vởn trước mắt, khiến tôi như phát điên, đã có lúc tôi muốn giết quách cả 2 đứa cho rồi, nhưng nghĩ đi phải nghĩ lại, thực ra tôi mặc dù khá yêng hùng khi bị dồn vào tình thế bị hiếp đáp, tuy nhiên tôi là một người thực dụng và chính xác trong suy nghĩ logic (có lẽ do nghề kỹ thuật đã tạo cho tôi khả năng đó)
Tôi biết nếu tôi xử xự theo kiểu chợ búa, giết cả 2 đứa chúng nó chết tươi, cái tôi được sẽ là rất nhỏ bé so với cái tôi sẽ mất kể cả tôi không trực tiếp giết chúng nó, thuê mấy thằng xã hội đen giết thì khả năng lớn là CA sẽ vẫn điều tra ra và khi đó thì chủ mưu là tôi sẽ không thoát khỏi lưới pháp luật rồi (cái này thì trong báo pháp luật viết rất nhiều) kể cả có thoát tội trong vài năm thì những năm tháng đó tôi cũng sẽ phải sống trong sợ sệt lo lắng, không thể yên được, như vậy dù có trả thù được cũng chỉ sảng khoái trong vài giây thôi sau đó sẽ là chuỗi ngày đau khổ trốn tránh… một bài toán trong cuộc đời nói chung không bao giờ chỉ có 1 cách giải duy nhất (theo kinh nghiệm của tôi), nếu có cách giải khác tại sao ta phải dùng cách giải tồi này?
Dù sao đi nữa tôi cũng là một trí thức, vì vậy tôi sẽ giải quyết theo cách của trí thức, miễn là mình sẽ cảm thấy thoải mái với cách giải đó, nói chung chỉ cần mình không cảm thấy bị thiệt, bị nhục… vậy thì thiếu gì cách.
Nhưng trước khi trả thù có lẽ cần giải quyết ngay cái xích đang đè nặng lên chim đã.
“Reng reng”.
Tiếng chuông điện thoại reo, tôi nhấc máy: “Alô, Tuấn à”.
“Anh Bắc sao không đến công ty ngay đi, hôm nay sếp thông báo có quyết định đề bạt liên quan đến anh đấy”.
“Được rồi, đến công ty xem kết quả của việc vợ tôi cho lão Toàn địt vào lỗ đít đã” tôi nghĩ thầm, rồi bắt đầu mặc quần áo, phải rất khó khăn tôi mới tìm được cái sịp đủ chật để nâng được cái xích đang lòng thòng giữa háng, cũng chỉ tàm tạm thôi bởi trong quần tôi lúc này cứ bùng bùng lủng lẳng, chắc ai mà để ý sẽ thấy điểm rất lạ ở đũng quần tôi.
Vừa đến phòng gặp ngay thằng Đức, hắn liền vồn vã: “Đỡ mệt chưa, cảm ơn về tối hôm qua nhé, hê hê”.
“Tôi đỡ rồi… à… sếp… cho xin cái chìa khóa”. – Tôi gãi đầu gãi tai.
“Chìa khóa nào… a chìa khóa của món quà à, hô hô”. – Gã cười ngặt nghẽo và nhìn thẳng vào đũng quần tôi rồi hỏi: “Cậu vẫn đang đeo nó à?”
‘Vâng’.
“Sao không bảo Ngân nó mở cho”.
“Cô ấy… không có… chìa”. – Tôi ấp úng.
“Ơ thế à, tớ có đưa chìa đầy đủ cho vợ cậu cơ mà… hê… hê… thôi không sao tớ còn cái chìa nữa để ở nhà… nhưng… tớ hôm nay không mang đi… để mai tớ mang đến nhà cho vợ cậu nhé… hô hố.” – Gã cười rất khoái trá và đá thêm một câu trước khi đi về phòng.
“Số cậu thật may mắn, Bắc ạ… không phải ai cũng có diễm phúc lấy được vợ đẹp như cậu đâu… hê hê”.
Khoảng 10h sếp Toàn triệu tập tất cả phòng tôi vào phòng họp rồi tuyên bố bổ nhiệm vị trí mới.
“Căn cứ theo QĐ… vì thành tích xuất sắc trong công việc… bổ nhiệm anh Bắc đảm nhiệm…”
Nghe đến đây mọi người đều rất hoan hỉ, và nhìn tôi trìu mến, nhất là ánh mắt cậu Tuấn “… vị trí Phó Phòng…” hơi bất ngờ một chút nhưng tất cả mọi người trong phòng đều hoan hỉ chúc mừng tôi, riêng cậu Tuấn có tỏ vẻ hơi tiếc rẻ một chút, chắc nó nghĩ tài năng như tôi thì phải làm trưởng phòng mới đúng, nhưng nói chung đối với mọi người như vậy là tốt rồi, từ nay phòng đã có đối trọng, thằng Đức không thể tự tung tự tác trong phòng nữa, có việc gì xảy ra đã có tôi lo lắng cho mọi người.
“Chúc mừng cậu, hy vọng chúng ta sẽ cộng tác tốt trong tương lai”. – Thằng Đức vồn vã bắt tay tôi, tôi để mặc hắn bắt tay mà không hề đáp lại, bởi lúc này trong đầu tôi đang miên man suy nghĩ.
“Mẹ kiếp, bây giờ thì mày có còn cắt thưởng của tao được nữa không, tao có cần phải nhường nhịn mày không… đúng là cáo già… bây giờ nó lại quay ra chúc mừng mình cơ đấy… chắc trong lòng nó lo lắng lắm…”
Tuy nhiên cái chi phối tôi làm tôi cứ đứng đờ ra đó không phải là ý nghĩ trên mà là một câu hỏi khác.
Rõ ràng trong camera lão Đức có nói là.
“Nếu không muốn chức Trưởng phòng nữa thì thôi… đừng có ra vẻ… cành cao với ông.”
Vậy mà lão chỉ cho mình làm phó phòng, không lẽ lão muốn tôi làm phó phòng một thời gian đã sau khi đủ uy tín mới cho lên trưởng, cũng có thể lão muốn chiến vợ tôi thêm vài lần nữa cho thật đã rồi mới cho tôi lên trưởng…
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng sếp Toàn làm tôi sực tỉnh.
“Còn một quyết định về nhân sự nữa thư ký đang soạn thảo, liên quan đến cậu Đức… 11h sẽ thông báo”.
Nói xong sếp Toàn đi về phòng, gã Đức sau đó cũng đi nốt. Anh em trong phòng liền túm năm tụm ba bàn tán xôn xao về quyết định lúc 11h “Sếp Đức năng lực kém, làm mấy dự án gần đây cái nào cũng hỏng… chắc sẽ bị giáng chức xuống nhân viên như anh em mình thôi” tiếng cậu Tuấn oang oang.
“… Chắc thế…” hầu như tất cả mọi người đều ủng hộ ý kiến đó. Tôi lúc này không chú ý đến việc đó nữa, cái mà tôi quan tâm bây giờ là xúc tiến kế hoạch trả thù. Vấn đề cần giải quyết ngay bây giờ là làm sao thoát khỏi cái xích này đã, Đợi đến mai khéo thằng chó đấy nó đéo đưa chìa khóa mà nó còn nghĩ ra nhiều trò nữa làm nhục mình… thôi thì phải dũng cảm mới thoát khỏi cảnh này được.
Tôi sau đó chuồn ra ngoài đi tìm thằng thợ khóa hôm trước, lôi nó về nhà, ban đầu thấy tôi trong bộ dạng bị xích thằng đó cũng thất kinh định bỏ về (chắc nó nghĩ tôi bệnh hoạn) sau tôi phải nói khéo và hứa cho nó 500 nghìn nếu nó mở được cho tôi, thế là cu cậu cũng xuôi xuôi bắt đầu ngồi dò mất đến gần nửa tiếng mới dò được ra, cũng may, chứ nếu không dò được có lẽ tôi sẽ phải chịu nhục thêm mấy hôm nữa. Nó làm cho tôi 2 chiếc chìa để mở cả 2 ổ khóa. Tôi trả tiền xong nhìn đồng hồ đã gần đến 11h, tôi tức tốc quay lại công ty. Trước khi đi tôi lại vòng xích quanh bụng như cũ. Tôi đoán chắc thằng Đức cũng như vợ tôi sẽ không nghĩ mặt tôi đủ dày để đi tìm người mở khóa, chắc chúng nó nghĩ tôi sẽ phải ngoan ngoãn để chúng nó hành hạ cho tới khi được chúng nó tháo khóa.
Đến 11h sếp Toàn vào thông báo ‘Quyết định đã làm xong, trước khi gửi hành chính nhân sự để làm quyết định chính thức tôi thông báo trước cho phòng này biết. Căn cứ… bổ nhiệm anh Đức đảm nhiệm vị trí trưởng phòng… ‘
Nghe đến đây cả phòng bàng hoàng, vẻ thất vọng lộ rõ trên từng khuôn mặt, bản thân tôi thì cảm thấy cực sốc không nói được lời nào. Tuy vậy trước vẻ mặt hân hoan hồ hởi của thằng Đức, mọi người trong phòng cuối cùng cũng lục đục chúc mừng nó, kể cả cậu Tuấn, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng vẫn tiến đến chúng mừng hắn. Sau khi nhận chúc mừng của tất cả mọi người, chỉ có mình tôi là không chúc, gã Đức quay sang nhìn tôi nháy mắt (tôi chẳng hiểu gã có dụng ý gì) cười hả hê rồi đi về phòng.
“Lão Toàn chắc bị điên rồi, lão địt vợ tôi chán chê để đổi lấy chức trưởng phòng, vậy mà bây giờ gã nuốt lời, gã lại bổ nhiệm thằng Đức”.
Không thể chấp nhận sự lật lọng trắng trợn này tôi gạt hết sĩ diện đến gõ cửa phòng lão Toàn.
‘Vào đi’.
Tiếng lão vọng ra.
“Thưa sếp quyết định vừa rồi có nhầm lẫn gì không ạ”. – Tôi hỏi.
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Vì… vì… vợ em bảo…”
“Vợ cậu à… hừm… hừm… cô ấy bảo gì?”
“Cô ấy bảo… đã… nói chuyện… à đã… làm việc với sếp để… đổi lấy vị trí trưởng phòng”.
“Hừm… láo… có thật vợ cậu nói như vậy không?”
“Vânnnnng… sáng nay cô ấy nói với em” tôi ngập ngừng vì không biết bịa tiếp kiểu gì.
“Vậy thì đúng như mong ước rồi nhé… thôi không nói nhiều về chuyện này cậu ra ngoài đi”. – Rồi lão xua tay đuổi tôi ra, tôi định nói tiếp nhưng thấy thái độ cáu giận của lão tôi lại thôi.
“Mẹ nhà nó, sao lão lại nói thế… hay là… hay là vợ tôi… muốn… trưởng phòng là… thằng Đức” tôi tối sầm mặt, có thể lắm bây giờ cô ấy đâu chỉ là vợ tôi, cô ấy bây giờ còn là… con điếm của nó nữa cơ mà… thật là nhục nhã như vậy lão Đức địt vợ tôi 2 nhí tối qua nhí đầu địt vào lồn nàng để đổi lấy chức phó phòng cho tôi, nhí 2 lão địt vào đít nàng để đổi chức trưởng phòng cho thằng Đức, mẹ kiếp đúng là 1 công đôi việc…
“Không sao… Ngân ơi… chiều nay em sẽ biết thế nào là… người chồng đích thực” tôi nhủ thầm.