Vượt qua tất cả
Chương 2
“Mẹ ơi, huhuhu… Mẹ đâu rồi… con sợ… huhu…” – Chuyện là Đức đang ngủ, bỗng có một đợt sấm sét “rầm” lên làm câu thức giấc. Vốn bản tính sợ sấm chớp hơn cả sợ ma của cậu, lại thấy mẹ không có bên cạnh nên cậu la ầm lên, chùm chăn lên đầu mà khóc.
Vốn đang nằm trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm áp. Nghe tiếng con làm cô không còn tâm trạng hưởng thụ, Đức con cô là ưu tiên nhất. Với lại cô biết con sợ sấm chớp lắm, giờ lại không thấy nàng chắc rất hoảng sợ. Nên cô cứ để bản thân trần truồng mà chạy từ phòng tắm ra chỗ con cô…
“Đây, mẹ đây rồi… chụt chụt… Đừng khóc, mẹ đây…” – Chạy đến chỗ con, kéo con vào lòng, cô vừa thơm vừa dỗ dằn nói…
Nghe tiếng mẹ, cậu chạy vào lồng ngực ấm áp của mẹ mặc kệ trên người mẹ không mảnh quần áo, Đức nức nở nói:
“Mẹ ơi… huhuhu… Mẹ đừng bỏ con mà, con sợ lắm… hic”
Nghe tiếng con sụt sùi, nước mắt lưng tròng chảy xuống hai bên má trông vô cùng ủy khuất. Cô đã lâu không thấy con khóc như vậy, thường thường Đức hầu như không khóc, luôn chăm chỉ học hành, luôn làm cô hài lòng về cậu, chưa bao giờ làm cô buồn. Nay thấy con mình đứt ruột đẻ ra khóc như vậy làm trái tim cô như bị một dao đâm vào vậy…
“Ui… Mẹ xin lỗi con… mẹ không bỏ con đâu mà… giờ mẹ ôm con ngủ nha… Nín đi… mẹ thương” – Dương ôm con vào ngực mình, cứ để mặc cho đầu nó áp vào bộ ngực mềm mại của cô, tay xoa xoa nhẹ dưới sau đầu con, cô nói…
“Thôi, không khóc nữa… Con đã hứa với mẹ là con không khóc mà… Con thất hứa mẹ hả”
“Dạ, không… hic, hic… con không khóc nữa ạ… Nhưng mẹ không được bỏ con một mình nữa nhé” – Đức dùng đôi mắt ngập nước trông rất thương tâm nhìn mẹ, giọng nói nức nở…
Nhìn đôi mắt của Đức, Dương thấy trong đó một nỗi buồn mang máng, dường như chỉ nhìn qua đôi mắt cũng có thể hiểu rõ nội tâm của cậu vậy. Đôi mắt của Đức đã từng là niềm tự hào của Dương khi mới sinh cậu, đôi mắt giống cô như đúc, đôi mắt cho người ta cảm thấy một nỗi buồn vô tận, làm gợi lên lòng thương cảm sâu sắc…
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, dường như muốn truyền tải cả nội tâm của minh, cô nói:
“Um… mẹ hứa… Mẹ sẽ không bao giờ bỏ con một mình nữa… Nào, giờ ngủ được chưa con trai yêu của mẹ”
“Dạ” – Nói xong, cậu ôm chặt lấy mẹ của mình, úp sâu vào giữa khe ngực, ngửi lấy mùi thơm cơ thể từ mẹ làm cậu yên tâm hơn.
Cô cũng ôm chặt lấy con. Tình thương bao la của người mẹ trỗi dậy trong con người Dương. Tự hứa với lòng sẽ không để con khóc như vậy nữa, mặc cho cơ thể trần truồng xinh đẹp của cô lộ ra trong đôi mắt của con, cô nghĩ:
“Con nó còn nhỏ mà… Dù sao hồi nhỏ nó chả nhìn suốt ấy còn gì”
Nghĩ vậy, cô thả lỏng tâm tình hơn, ôm chặt con vào bộ ngực lớn và ấm áp của mình…
Còn Đức nay được mẹ ôm vào lồng ngực của mẹ, được úp mặt vào hai bầu vú sữa mà khi xưa nó thuộc về cậu.
Một cảm giác thân thuộc tràn về, Đức lại càng dụi mặt mạnh vào bộ ngực trần của mẹ hơn, nó giúp cậu cảm thấy thật an toàn mặc cho mưa gió bão bũng ngoài kia làm cậu sợ hãi.
Bỗng Dương cảm thấy ấm ấm nơi đầu vú, cái cảm giác quên thuộc truyền về, cô nhớ lúc trước kia sinh cu Đức ra, lúc cho nó bú sữa cô cũng có cảm giác vậy. Nghĩ vậy, cô bèn ngó đầu xuống.
Cô thấy con cô “Đức” đang bú núm vú cô như còn nhỏ. Trông nó bú thật miệt mài và say mê, những cú hút mạnh làm cô cảm thấy sương sướng nơi đầu vú, điều đó là Dương cảm thấy rạo rực cả người.
Dù gì cô cũng đã 30, sinh con ở tuổi 21, người đàn ông của cô bỏ cô lúc 20. Từ đó đến nay chưa ai đụng vào thân thể cô, đối với cô “tình dục” có cũng được và không có cũng được. Nay con bú núm vú mình, cô cảm thấy cả người như bị điện giật vậy…
“Ưm… Đức con làm gì vậy… sao con lại bú vú mẹ… con lớn rồi mà… Ưm… bỏ ra con ơi” – Nhìn dáng vẻ bú mút núm vú minh miệt mài, cái dáng vẻ trong sáng ngây thơ ấy, với lại nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh. Cô dịu giọng nói…
“Mẹ ơi… con… con… nhớ lại trước mẹ cũng cho con bú… Lúc đó con cảm thấy không sợ sấm chớp nữa… nên con mới… Mẹ ơi… mẹ cho con bú vú mẹ nhé” – Bỏ miệng rời khỏi núm vú bé hồng xinh xắn của mẹ, ngước mắt lên nhìn mẹ Đức nói…
Nãy nhìn thấy con bú vú mình. Hồi trước lúc Đức còn lớp 1 thì không nói nhưng giờ Đức 9 tuổi rồi. Nghĩ vậy, Dương tính nghiêm khắc mắng con. Những nãy nhìn thấy dáng vẻ của con cô không nỡ lòng nào mắng được, với lại vừa rồi nghe con nói, cô càng không nỡ từ chối nên nhẹ giọng nói:
“Ừm… Hôm nay mẹ ngoại lệ cho con… Nhưng lần sau thì không nhé… Con lớn rồi”
“Mẹ… Con muôn lần sau nữa” – Đức nũng nịu lấy long mẹ…
“Không… Mẹ nói không là không… Con lớn rồi… làm vậy là không được con ơi” – Mẹ nghiêm nghị nói…
“Mẹ” – Đức lắc cánh tay mẹ mà nhẹ giong năn nỉ…
“Không… nay con hư lắm đấy con biết chưa” – Dương kiên quyết đáp…