Xe ôm

Chương 8



Phần 8

Trời vào thu, không khí dễ chịu mát mẻ, làm hắn thấy phấn chấn. Quyết định thưởng cho mình một buổi thảnh thơi, hắn gọi cho thằng Ngọc rủ nó đi café và trả nó túi đồ mà hắn mượn hôm sửa điện cho chị.

Tiến vào quán cafe mà thằng Ngọc cho địa chỉ, thằng Ngọc vẫn chưa đến. Kiếm cái bàn sát cửa kính, hắn ngồi xuống. Cô bé phục vụ tiến lại phía, hỏi hắn uống gì. Hắn hấp háy nhìn cô bé xinh xắn, mặc cái áo thun cổ trễ khoe ra khe ngực sâu hút.

– Chào em! Hôm nay đã ai nhận ra em là người đẹp nhất của ngày hôm nay chưa?

– Hi hi hi.

Cô bé cười tươi, hai lúm đồng tiền nở trên má.

– Em đừng cười được không? Em có biết nụ cười của em có sức sát thương như thế nào không?

Cô bé càng cười tươi hơn. Bỗng tiếng phụ nữ cất cao gắt lên, làm tắt nụ cười trên mặt của em.

– Hương! Nhanh lên có khách kìa…

Hắn quay lại phía tiếng gắt kia, bà chủ quán dáng to béo đang ngồi sau quầy, mắt nhìn như muốn đốt cháy Hương.

– Hương ơi… Em phải cứu anh, cho anh số điện thoại để mỗi ngày anh viết thư tình cho em, nếu không anh sẽ mòn mỏi mà chết vì tương tư.

Hắn giả vờ giọng thiết tha, Hương nở nụ cười mỉm, nhưng có vẻ không yên, bà chủ thì vẫn đang nhìn trừng trừng.

– Cho anh ly đen đá.

Hắn nói, khi thấy cái dáng bất an của Hương. Nhìn cái dáng uyển chuyển, cái mông cong cong của Hương quay đi, hắn chợt cười, lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác phấn chấn, lạc quan.

Thằng Ngọc vẫn chưa đến, rút bao thuốc hắn châm một điếu, quay ra lơ đãng nhìn phố.

– Anh ơi… Cà phê của anh này.

Tiếng gọi hơi nũng nịu kéo dài kéo hắn quay lại, Hương đang bưng ly cafe nhìn hắn.

– Hương ơi… Em phải cứu anh nhé, tim anh đã loạn nhịp, anh đã không cứu được anh nữa rồi.

Hắn lại giả vờ giọng thiết tha, Hương chợt đỏ mặt, đặt cốc café xuống bàn rồi quay người đi.

Thằng Ngọc cũng vừa đến, nó bước vào ngáo ngơ nhìn quanh, hắn đưa tay vẫy và gọi nó. Nó tiến đến với vẻ mặt nghiêm trang cứng nhắc, làm hắn định vỗ nó cái lại phải rụt tay lại, nó tiến đến bàn và ngồi xuống.

– Đây là Minh, vợ sắp cưới của tao.

Nó giơ tay chỉ cô gái đứng tần ngần đằng sau mà hắn giờ mới nhận ra. Hắn đứng dậy, kéo ghế.

– Chào em. Ngồi đi em.

– Chào anh.

Minh nhẹ nhàng dịch cái ghế gần thằng Ngọc hơn và ngồi xuống. Thằng Ngọc vẫn giữ bộ mặt nghiêm trang không biểu cảm, làm không khí có vẻ hơi mất tự nhiên.

– Anh chị uống gì ạ?

Tiếng em Hương vang lên, làm mềm đi cái không khí hơi cứng nhắc.

– Đây là anh Ngọc bạn anh và chị Minh, vợ sắp cưới của anh ấy.

Hắn giả vờ tỏ ra thân quen, giới thiệu bạn cho Hương.

– Em chào anh chị.

– Em xem có thể đẩy nhanh quá trình cứu anh không? Chứ muộn thêm tí nữa, bạn anh nó lấy vợ hết, chẳng đứa nào đến dự đám cưới thì toi.

Hương càng đỏ mặt bối rối, chẳng biết phản ứng thế nào. Thấy hắn trêu đùa Hương, mặt thằng Minh cũng giãn ra, nó cảm thấy không khí thân thuộc bạn bè.

– Bọn mày quen nhau lâu chưa? Mà sao không nói tao biết, giữ kín như gà mái giữ trứng vậy.

– Đối với tao, thì như đã quen Hương cả đời. Còn Hương thì mày phải hỏi em ấy!

– Anh ấy trêu em đấy. Em còn chưa biết tên anh ấy cơ.

Mặt Hương càng đỏ hơn, lúng túng cãi. Thằng Ngọc cũng nhận ra hắn đang trêu đùa Hương, mặt nó ngoác lên cười. Minh cũng nở nụ cười mỉm, nhìn bọn hắn tò mò.

– Anh tên là Khánh, mà em chỉ cần gọi là Anh thôi nhé. Tên Khánh chỉ để sau này khai vào giấy khai sinh cho con của chúng mình.

Được đà hắn càng trêu, Hương mặt đỏ tưng bừng bắt đầu có vẻ không chịu được tốc độ phát triển của câu chuyện. Thằng Ngọc giải vây hộ em.

– Mày từ từ thôi chứ, tao biết mày bị chết đứ đừ, nhưng cấp cứu cũng cần quy trình. Em lấy cho anh café và ly nước cam cho chị dùm anh nhé.

Hương như vớ được phao, quay người đi như chạy.

– Mày thích thật à?

Thằng Ngọc hỏi khe khẽ. Hắn quay lại đưa mắt tìm kiếm Hương, em không có ở ngoài, chắc đang trong phòng trong chuẩn bị đồ uống.

– Uh, mày thấy được không?

– Được.

Rồi nó quay sang Minh hỏi ý kiến.

– Em thấy thế nào?

– Trông cũng xinh xắn, hiền, ngoan. Anh cứ tìm hiểu cho kỹ vào.

Cái thằng này hôm nay là lạ, chuyện hắn hỏi nó, nó lại hỏi vợ nó. Và hắn lại càng thêm tò mò về Minh, thằng Ngọc trước nay vốn là đứa rất lý trí và ít ai tác động được đến nó. Minh trông bình thường, bình thường như bao cô gái ngoài kia, không thu hút bất cứ ánh nhìn nào phố. Khuôn mặt tròn bầu bầu, hiền thục, giọng nói nhẹ nhàng ít âm điệu mang lại sự tin cậy cho người nghe.

Ấn tượng nhất là đôi mắt, đôi mắt sáng, luôn nhìn thẳng phân minh rõ ràng và có chút gì đó uy nghiêm sâu sắc. Giờ thì hắn chợt hiểu, tại sao thằng Ngọc lại hỏi ý kiến Minh. Minh rõ ràng là mẫu người phụ nữ luôn đứng đằng sau người đàn ông, làm nội tướng cho người đàn ông xông pha và rất hợp với thằng Ngọc. Hắn cảm thấy mừng cho thằng bạn.

– Bọn tao đã xem ngày và định ngày cưới vào tháng 12 âm lịch. Mày làm phù rể cho tao nhé.

– Chúc mừng hai bọn mày. Nhất trí, mày cứ báo ngày chính xác để tao chuẩn bị.

– Mày thế nào? Có tin gì về công việc chưa?

Chưa kịp trả lời thì Hương tiến đến. Hắn dừng lại không nói và chăm chú nhìn Hương chuyển đồ uống từ khay sang bàn, lớp lông tơ trên mặt bắt ánh sáng óng lên, vệt đỏ lan trên má dưới cái nhìn nóng bỏng của hắn, cái lúm đồng tiền nở khẽ chúm chím trên má. Hắn quyết định sẽ tìm hiểu Hương.

– Vẫn vậy. Tao vẫn đang chờ.

– Thôi, vất tao bộ hồ sơ để tao đi hỏi cho.

Hắn biết là rất ít hy vọng, giờ xin việc mà không có tiền cũng phải có quan hệ. Tiền thì hắn không có, quan hệ thì càng không. Hắn cũng không muốn làm khó thằng bạn, thằng bạn có thể nhờ quan hệ của bố vợ tương lai, nhưng quan hệ nào mà chả có đi có lại. Dù sao, hắn vẫn cảm kích thằng bạn.

– Tao cám ơn. Tao cũng có dự định khác, không nhất thiết phải nhất nhất đi xin việc vào cơ quan. Mày cứ phấn đấu công việc của mày đi, sau này có gì tao sẽ nhờ sau.

Hắn thấy sự cảm kích lóe lên trong mắt Minh và sự kiên quyết trong mắt thằng Ngọc.

Câu chuyện vẫn rôm rả, về những kỷ niệm thời đại học, về những thằng bạn học cùng giờ mỗi đứa một nơi. Minh thỉnh thoảng nhẹ nhàng hỏi một câu, như để biết thêm về quá khứ thằng Ngọc. Rồi cũng đến lúc hai đứa nó phải về, hắn kiên quyết đòi trả tiền nước.

Hương đứng yên không nói gì, hai tay cầm hóa đơn đưa trước mặt hắn, mặt hơi cúi xuống, khi hắn hỏi giá tiền. Hắn hơi ngẩn người, rồi chợt cười vui sướng, hắn nhìn thấy trên tờ hóa đơn có các chữ số viết vội bằng mực bút bi.

– Cám ơn em đã cứu sống anh. Em từ giờ trở thành bác sĩ tương tư của anh nhé?

Nét đỏ lại vương toàn bộ khuôn mặt kèm cái gật đầu khẽ. Hắn lấy ra số tiền cần trả và nắm nhẹ lấy tay Hương, khi bàn tay nhận tiền. Bàn tay mềm mại hơi khựng một cái định rút lại, nhưng rồi lại để im, hắn chỉ cầm lâu hơn một chút rồi buông ra, nhìn Hương và đi ra cửa.

Trên đường đi hắn quyết định tạt vào mua cho con Hiền cái áo, hắn cũng chưa bao giờ chính thức cám ơn con Hiền vì đã giúp hắn giặt giũ quần áo và thu dọn phòng bấy lâu. Tháng này hắn thu nhập tốt hơn, tính cả số tiền mà chị Thanh con gái cô Phúc, nằng nặc bắt hắn nhận hôm trông thợ chuyển nhà, hắn để được hơn hai triệu.

Hắn chọn cho con Hiền cái phông trắng có vẽ hình cô bé nhí nhảnh đang nhảy ở ngực. Hắn tạt vào hàng bún chả mua một xuất mang về, hắn đến thăm chị nó, gần hai tuần rồi hắn chưa gặp ngoài những cuộc điện thoại hỏi thăm. Và phóng đến siêu thị chị nó đang làm.

Điện thoại trong túi quần chợt rung lên, hắn tấp xe vào lề đường, rút điện thoại. Số của chị.

– Khánh à… Chiều em có rảnh không?

Tiếng chị vang lên có vẻ hơi ngập ngừng, rồi lại gấp gáp nói nhanh.

– Chị đang hoàn thiện cái nhà, muốn nhờ em thiết kế và lắp hệ thống điện cho chị.

Hắn chợt khựng lại, cảm giác như có gì đó nảy lên trong đầu thôi thúc hắn nhận lời. Không suy nghĩ hắn trả lời.

– Vâng chị. Em làm được. Chiều gặp chị lúc mấy giờ?

Hắn ghi nhớ địa điểm mà chị đọc cho hắn. Hắn cảm giác cơ hội mà có thể thay đổi cuộc đời hắn đã đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...