Xuyên không về Đại Việt

Chương 23



Phần 23: Hung Hiểm

Đế quốc Mông Cổ, triều đình nhà Nguyên. Hốt Tất Liệt ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng đặt giữa cung điện nguy nga tráng lệ, thản nhiên nghe thị thần trình bày.

– Lần này thái tử Bột Nham tiến quân đánh An Nam, có thể nói là đại sự chu toàn!

Hốt Tất Liệt cười cười nhìn người vừa nói, lại hỏi:

– Tiết Canh quân sư vì đâu mà nói những lời này?

Thấy hoàng đế muốn nghe lời giải đáp, người được gọi là Tiết Canh quân sư cung kính tâu:

– Chúng ta có hai hướng cần làm rõ. Thứ nhất Đại Hãn đã phong vương cho Trần Di Ái, lần này cùng thái tử Bột Nham đánh đến, Đại Việt nếu dám kháng, ta liền có cớ hợp lý đem binh sang dẹp loạn. Thứ hai là bên phía Đại Việt còn có thái tử Thiết Tất từ lâu ẩn nấp, chuẩn bị đường lối để lật đổ triều đình đối phương. Thuộc hạ hay tin Diệt Tuyệt đã dẫn theo đám đệ tử có mặt tại lãnh thổ Đại Việt, nếu thái tử Bột Nham thất bại, vậy chúng ta liền một hơi đánh sang khiến cho Đại Việt không kịp trở tay, bên trong có thái tử Thiết Tất, phía ngoài có Diệt Tuyệt tiếp ứng, đây chính là kế vẹn toàn!

Tiết Canh quân sư đều đều phân tích cặn kẽ, Hốt Tất Liệt sau hồi trầm ngâm, đột nhiên hai mắt lão sáng rực, nhanh tay ném xuống một đạo chiếu chỉ, hạ lệnh:

– Tiết Canh quân sư nói chí phải! Trần Di Ái là tên bán nước, lần này hắn chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì! Trẫm cho khanh toàn quyền quyết định cơ đồ!

Dứt lời Hốt Tất Liệt quay sang nhìn người trung niên cao to đang đứng phía sau Tiết quân sư, ngữ điệu trầm thấp:

– Thái tử Thoát Hoan tiếp chỉ!

Trung niên cao to tức thì bước ra, cung kính khom người:

– Có nhi thần!

Hốt Tất Liệt nói như sấm vang:

– Trẫm cho ngươi mặc sức sử dụng binh quyền, lập tức điều động 50 vạn đại quân cùng các tướng lĩnh lão luyện, cấp tốc lên đường đánh xuống An Nam! Trận này nếu không chiếm được Đại Việt, ngươi liền tự liệu!

Thoát Hoan rùng mình một cái, vội tâu:

– Nhi thần tuân chỉ! Tuyệt đối sẽ không để Đại Hãn thất vọng!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Mạch nước ngầm dậy sóng, một hồi nguy cơ sắp sửa ập đến Đại Việt, xem ra Hốt Tất Liệt vẫn chưa quên mối nhục năm xưa, muốn gây chiến với Đại Việt ta, cất công khởi dựng đại chiến Việt – Nguyên lần hai.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Rừng rậm hoang sơ vắng vẻ, chốn rừng thiên nước độc chính là cạm bẫy chết người mà thiên nhiên giăng ra, để chôn thây những kẻ xấu số.

Long một đường dẫn theo hai mươi mốt binh sĩ đi đến phía rìa khu rừng, đột nhiên hắn dừng lại, xoay người cười nhạt:

– Hắc! Các ngươi diễn cũng đủ sâu nha?

Hai mươi mốt binh sĩ nghe vậy tức thì giáp mặt nhìn nhau, không nói câu nào liền rút vũ khí ra, cả đội xếp thành một vòng tròn vây lấy Long ở giữa.

Long bình tĩnh quan sát bọn chúng dàn trận, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm trọng, hắn thử cất tiếng thăm dò:

– Là Hùng hay tên kia sai các ngươi khử ta?

Biết rõ đối phương giở trò mờ ám với mình, hai kẻ mà Long nhắc đến chính là Hùng và tên thái tử Mông Cổ ngụy trang trong dạng binh sĩ nọ. Có điều hơn hai mươi người ở đây không một ai đáp trả lại hắn.

Cả đám cùng lúc ập đến, một tên có vẻ cầm đầu đám binh sĩ liền nói:

– Đắc tội rồi! Vì thân bất do kỷ, vì mạng sống của những thành viên trong gia đình chúng ta, Long tướng quân, ngài ra đi thanh thản!

Hai mươi binh sĩ tức thì vung đao đón đánh, không cho Long thời gian suy nghĩ hay thương lượng. Toàn bộ người ở đây đều đặt sự chú ý lên người hắn, chính xác là muốn lấy mạng hắn đây mà!

Keng!

Một tên lính chém ra đường đao hiểm ác, đem mũ sắt trên đầu Long chém bay. Nếu vừa rồi hắn không nhanh nhẹn cúi đầu thì e là hiện giờ đã biến thành một cái xác chết rồi! Long vội vàng vung đao liều mạng phản kháng, gấp rút mở ta một đường máu thoát thân.

Một mình đối kháng hai mươi mốt người, đây không khác gì đang chiến đấu với một tiểu quân đoàn, mà đám binh sĩ này đều là quân nhân lão luyện trên chiến trường, nhiều lần vào ra sinh tử, thủ đoạn chiến đấu cực kỳ tinh vi và dứt khoát, Long nhất thời lâm trận nguy nan, chỉ có thể dùng nhu khắc cương, tìm cơ hội trở mình.

– HÂY AAA!!!

Đám binh sĩ đao thương vung lên tới tấp, ra tay đều là sát chiêu thâm độc.

Dồn ép nhau đến mức đường cùng như vậy, Long làm sao có thể nhẫn nhịn được. Lòng nhân từ hắn có giới hạn, hơn nữa nhân từ thì cũng phải đặt đúng người, đúng chỗ, nếu còn tiếp tục né tránh, sợ rằng người chết chính là hắn! Ngay lập tức một thân võ học luyện tập trong thời gian qua được hắn đem ra sử dụng.

Trong mắt lóe lên sát khí cực thịnh, Long vận dụng môn võ Bình Định Sa Long Cương vào thế trận này. Đây là một môn võ thuật kết hợp với kiếm thuật, tinh diệu vô cùng.

Một người khi đã luyện tập nhuần nhuyễn các thế võ của Bình Định Sa Long Cương, thân thể trong thời gian ngắn có thể phát huy tối đa một trăm phần trăm sức mạnh bình sinh, độ nhạy bén, tốc độ, thân pháp của Long cũng theo đó thoáng cái đều được nâng cao.

Chỉ thấy tay trái hắn hóa thành chưởng, tay phải vung kiếm đón địch, trường kiếm trong tay hắn tức thì nhoáng lên hóa thành một bóng mờ, hiểm hóc cắt ngang cổ một tên lính gần nhất.

– Ọc! Ặc!

Tên này mắt thấy nguy hiểm bỗng nhún chân lùi về sau nhưng không kịp, bị mũi kiếm xảo diệu quét trúng ngay yết hầu, máu tươi tức thì bắn ra như mưa, gã sợ hãi đưa hai tay lên bụm cổ, vài giây sau thình lình ngã lăn ra đất, chết tươi. Kẻ vừa bị giết chết chính là cái tên binh sĩ lúc trước chạy về quân khu bẩm báo, Long ngay từ đầu đã chú ý gã, có cơ hội liền ra tay diệt sát tận tình.

– Toàn bộ ra tay! Đều không được lưu thủ!

Hai mươi tên còn lại gầm lớn, đao kiếm trong tay điên cuồng đâm đến khiến Long trở tay không kịp, trên cơ thể liên tiếp xuất hiện những vết thương sâu có, nông có, tuy nhiên những chỗ chí mạng đều được Long khéo léo tránh được.

Hỗn chiến diễn ra cực kỳ tàn nhẫn, sát phạt chém giết đến đầu rơi máu chảy, một địch hai mươi buộc Long rơi vào thế bị động không ngừng thụ thương, tình thế hung hiểm đem tính mạng hắn như ngọn đèn dầu treo trước gió, ngay khi Long vừa kết liễu thêm hai mạng nữa thì đột nhiên phía trước mặt thoáng truyền đến tiếng vó ngựa, kỵ binh cuồn cuộn như sóng lớn kéo đến, dẫn đầu là ba người vô cùng quen mắt, chớp nhoáng Long đã nhận ra đó chính là lão tướng Lý Thường Phong, thừa tướng Trần Quang Khải cùng Trần Khánh Dư tức tốc hướng về bên này chạy đến.

Ngựa ô hung tợn hí vang trời, Lý lão tướng quân tay vác trường đao dài ba mét, khí vũ hiên ngang không khác gì một thần long giáng thế, ngay lập tức lao vào cuộc chiến, một đao vung lên tức thì có loáng thoáng mấy cái đầu người bay lên không trung, vòi máu bắn thành cột như thác nước, có ba tên lính bị chém chết tại chỗ.

Vài tên binh sĩ vốn đang tấn công Long chợt vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt chúng, vội vàng né tránh đồng thời cảnh báo đồng đội:

– Tản ra! Cận chiến với lão già này chỉ có đường chết mà thôi! Tây Sơn đao pháp của lão đã luyện đến bậc thượng thừa rồi!

Cả bọn còn lại gồm mười lăm tên lính không dám liều mạng, kinh hồn tản ra giữ khoảng cách với Lý lão tướng quân.

Trong số những loại võ thuật cổ truyền do quận chúa Thu Huyền chép ra, Lý Thường Phong lão tướng quân được nàng đích thân tặng cho một quyển Tây Sơn Võ Đạo, trong đó gồm mười hai chiêu đao pháp cực kỳ uy lực, rất thích hợp cho những người sử dụng binh khí dạng dài và nặng giống như trường đao của Lý lão đây.

Kể từ ngày đao pháp luyện thành thục, bản lĩnh của lão tướng như tăng thêm gấp bội, nhiều lần cuồng nộ phát oai chém giặc như chém chuối, khiến cho chúng tướng phải kinh hãi. Hiện nay Lý lão đem đao ra trảm địch, tuyệt nhiên không có ai dám cùng ông ta liều mạng.

Thấy thế trận nghịch chuyển, đám binh sĩ phản tặc bất giác thay đổi kế hoạch, năm tên tách ra kìm kẹp vây lấy Lý lão, mười tên còn lại nhanh chóng lao về phía Long, tranh thủ dứt điểm khi hắn đang bị thương nặng.

– Các ngươi muốn giết Long huynh đệ? Vậy đã hỏi ý vũ khí của chúng ta chưa?

Thừa tướng Trần Quang Khải giận dữ múa loạn thanh trường kích trong tay, song song với Dư tướng quân vác đại đao bá đạo đánh đến.

Cuộc chiến nhanh chóng do ba người Lý lão, thừa tướng và Dư tướng quân làm chủ, phân tách đám binh sĩ phản tặc ra thành ba hướng, mỗi lão tướng lấy một địch năm tên.

Ba lão tướng vốn đã nổi danh nhiều năm trên chiến trường, chém giết số lượng quân địch lên tới hàng ngàn tên, kinh nghiệm chiến đấu tích lũy tại thân dĩ nhiên vô cùng phong phú, không đến mười phút đã tất kích tất sát giết chết toàn bộ mười lăm tên phản binh.

Lý lão trầm trọng đi đến ôm lấy Long từ trong vũng máu, nặng nề hỏi:

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao những binh sĩ này lại tập kích ngươi?

Thừa tướng cùng Dư tướng quân cũng sững sờ nhìn cuộc chiến hỗn loạn rồi lại nhìn Long, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

– Hộc! Tất cả bọn họ đều đã bị địch nhân mua chuộc, được sai khiến đến để khử tiểu nhân!

Long phun một ngụm nước bọt lẫn với máu, không suy nghĩ, đem những gì hắn biết được một hơi nói ra. Nghe xong ba vị lão tướng đột nhiên quay mặt nhìn nhau, cả ba đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.

Xem ra quân giặc đã cài cắm vào quân đội Đại Việt rất nhiều tai mắt, từ người Hán, người Mông Cổ, còn có cả một số người Việt bị chúng khống chế, chợt Lý lão nheo mắt hỏi:

– Trong quân khu còn kẻ nào đáng nghi không?

Trên mặt hiện lên vẻ đắn đo, Long ậm ừ:

– Có vài tên, nhưng tiểu nhân cần trở lại quân khu một chuyến để xác nhận rõ hơn!
– Tốt!

Lý lão gật đầu chấp nhận, sau đó cấp tốc leo lên ngựa, quát to:

– Lập tức chạy đến quân khu!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Tại lều vải của Hùng trong quân khu.

Vút! Chát! Chát!

– Á! Á aaaa!!!

Dư Thiếu Nhi cả người bị trói trên một cái giá gỗ hình chữ “T”, đứng đối diện nàng là tên thái tử Mông Cổ đang hả hê cầm roi đánh ngựa, khoái trá quất những đường roi ác liệt lên cơ thể nàng, áo lụa toàn thân rách bươm, để lộ khoảng da thịt trắng mịn nhưng lúc này đã ứa máu, chằng chịt những vết bầm tím đen.

Cách nàng không xa là Huyền cũng đồng dạng bị trói chặt vào giá gỗ, nhưng Huyền không bị tra tấn gì cả.

Tên thái tử Mông Cổ trong dạng binh sĩ vừa đánh vừa quát hỏi:

– Khai mau! Là ai phái ngươi đến?

Tuy nhiên Dư Thiếu Nhi nhất quyết không chịu hé răng, nàng vốn đâu phải là gián điệp của quân Nguyên, dẫu có bị đánh chết nàng cũng phải trong sạch mà chết, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Long. Môi mềm từ lâu bị cắn nát, chỉ dùng một loại ánh mắt thù hận nhìn tên binh sĩ giả dạng. Thái độ quật cường làm cho tên này nổi máu độc ác, liền liếm môi nói:

– Cứng đầu vậy ư? Để ta xem ngươi còn có thể im lặng được bao lâu?

Nói đoạn hắn nhìn ra phía ngoài lều vải rồi vỗ tay, vài giây sau liền có mười binh sĩ thoát y trần trụi bước vào. Gã thái tử Mông Cổ cay độc chỉ vào Dư Thiếu Nhi, ra lệnh:

– Lột hết quần áo trên người nó ra! Để coi con đàn bà này còn cứng đầu nữa không?

Hùng thấy cảnh này chỉ cười nhạt không nói gì, hắn đây chính là muốn để cho Dư Thiếu Nhi nhận tội danh thay mình, đem mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu của nàng, chụp cho nàng cái mũ là gián điệp do quân địch cài cắm vào quân đoàn.

Mắt thấy Dư Thiếu Nhi sắp sửa bị làm nhục công khai, Huyền mất bình tĩnh la lên:

– Dừng tay! Hùng tướng quân, phải làm sao ngươi mới chịu tha cho cô ấy?

Thừa khả năng nhận biết, Huyền nãy nãy giờ để ý, Hùng cố tình cho người đánh Dư Thiếu Nhi nhưng lại để cho nàng chính mắt quan sát, rất có thể ngoài việc bức cung ra, mục tiêu khác của y chính là nhắm vào quận chúa nàng, ngay lúc này nếu còn không lên tiếng thì Dư Thiếu Nhi chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Cuối cùng cũng có thể buộc cho người đẹp mở miệng, Hùng trong lòng thầm cảm ơn kế sách của gã thái tử Mông Cổ, phắt cái đi đến trước mặt Huyền, cười nói:

– Phải chi quận chúa hiểu ra vấn đề sớm một chút thì cô ta đâu phải chịu khổ đến vậy! Muốn ta tha cho nữ tặc này cũng được, nhưng quận chúa nhất định phải nghe theo lời ta!

Hùng chợt giơ tay, kêu thuộc hạ không được tùy tiện hành động, trong tay hắn bất ngờ xuất hiện một viên thuốc màu nâu, bốc lên mùi hương thoang thoảng. Đột nhiên đưa nó đến trước mặt Huyền.

– Nàng uống viên thuốc bổ này vào, lại đáp ứng một yêu cầu, ta lập tức sai người thả nữ tặc kia ra!

Huyền sững sờ, thần thái trên mặt cứng đơ, trong nội tâm âm thầm không biết rốt cuộc đây là thuốc gì, nhỡ là thuốc độc thì sao chứ? Huyền nào có dám đem tính mạng ra làm bậy.

– Đánh tiếp cho ta!

Hùng thấy Huyền chần chừ liền sai người ra tay với Dư Thiếu Nhi, hắn chính là muốn Huyền tự nguyện nuốt viên thuốc kia.

Nhìn Dư Thiếu Nhi đau đớn chết lên chết xuống, lại thấy mười tên nam nhân lực lưỡng bắt đầu cởi bỏ lớp y phục bên ngoài cơ thể của Thiếu Nhi ra, Huyền liền biết bản thân không còn đường lui nữa, không thể từ chối liền há miệng nuốt ngay viên thuốc vào bụng.

Dư Thiếu Nhi yếu ớt ngẩng mặt lên, nức nở thều thào không ra hơi:

– Huyền… đừng nuốt… đừng…

Hùng nghe Dư Thiếu Nhi rên rỉ tức thì trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, hướng về mười nam nhân lực lưỡng ra lệnh:

– Nữ tặc này cả gan trà trộn vào quân đoàn, gây ra tổn thất nghiêm trọng, nay bổn tướng quân liền ban nàng cho các ngươi, cứ thỏa sức mà chơi!

Mười tên binh sĩ dưới trướng Hùng nghe xong tên nào cũng lộ ra vẻ dâm tà, như một đám sói đói hung tợn lao vào người Dư Thiếu Nhi chuẩn bị hành sự.

– Á!!!

Thiếu nữ nào có thể chịu đựng được sự nhục nhã này, hoa dung thất sắc phun ra một ngụm máu tươi, xỉu ngay tại chỗ.

Huyền nhìn thấy một màn này nội tâm bất chợt sôi sục lửa giận, nàng nhìn Hùng bằng ánh mắt hình viên đạn, gân cổ gào lên:

– Khốn nạn! Ngươi nói mà không giữ lời?

Hùng hoàn toàn không có để ý đến biểu cảm của nàng, lơ đễnh nói:

– Quận chúa đã đáp ứng yêu cầu của ta đâu?

Huyền ngây người, bất giác cảm thấy bất an, vội hỏi:

– Ngươi còn không nói làm sao ta biết? Chỉ cần không làm hại Thiếu Nhi, bất cứ yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng!

Thỏ đã sập bẫy! Hùng khoái chí cười to một trận.

– Hahaha! Đây là chính miệng quận chúa nói đấy nhé! Các ngươi lui hết ra bên ngoài, canh chừng nghiêm ngặt cho ta!

Trong mắt y lóe lên vẻ cuồng nhiệt, lập tức phủi tay đuổi toàn bộ binh sĩ ra ngoài, ngay cả tên thái tử Mông Cổ cũng không ngoại lệ. Đám người dù tiếc nuối nhưng vẫn nghe theo lệnh lui ra.

Trong lều vải hiện tại chỉ còn lại Hùng, Huyền cùng Dư Thiếu Nhi đang bất tỉnh.

Hắn chậm chậm đưa tay vuốt ve khuôn mặt láng mịn của Huyền, ghé miệng sát vành tai mềm mại nói nhỏ:

– Chỉ cần nàng ngủ với ta đêm nay, mọi thứ đều để ta lo liệu!

Chỉ một câu nói làm cho Huyền như muốn cắn lưỡi tự vẫn, nàng thầm hối hận lúc trước quá nóng vội, nói năng không suy nghĩ, nhưng tình thế lúc đấy nguy kịch, Huyền đâu còn lựa chọn nào khác chứ!

– Ngươi là tên tiểu nhân! Ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dám dùng! Uổng công ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!

Huyền thấu đáo mọi chuyện, tất cả đều là do Hùng một tay làm ra, mục đích của hắn chính là muốn chiếm đoạt nàng.

– Phẹt!

Huyền mất kiểm soát, tức giận phun một ngụm nước bọt vào mặt Hùng, trong mắt nàng tràn đầy phẫn nộ. Nhưng, hành vi tiếp theo của Hùng bất giác khiến cho nàng phải rùng mình chết điếng.

Ánh mắt hắn càng trở nên điên cuồng hơn, lấy tay vét hết cục nước bọt của Huyền ở trên mặt rồi thản nhiên bỏ vào trong miệng, nhấm nháp như đang thưởng thức mỹ vị vậy.

– Khà! Thật ngọt, hôm nay bổn tướng quân trong lòng đang rất vui, nàng có thể phun thêm mấy cái nữa không?

Lời nói cùng với hành vi bá dơ của hắn làm nội tâm của Thu Huyền quận chúa dâng trào lửa giận lẫn kinh tởm không thôi.

Hùng lúc này đã lột bộ mặt giả tạo xuống, từ một vị tướng quân khí độ oai phong lẫm liệt bỗng biến thành một tên hoang dâm biến thái.

Rẹt!

Hắn thô bạo xé rách một phần y phục trên người tiểu quận chúa, để lộ nửa thân trên kiều diễm ra trước mắt. Làn da mươn mướt trắng như bông cau, vai gầy quyến rũ, đôi nhũ hoa tròn trịa, yêu kiều nhô cao bị cái yếm lụa màu đen tuyền bao bọc.

Nếu bình phẩm về trang phục mà nói, Huyền chính là nữ nhân đặc biệt táo bạo nhất cái thời phong kiến này, không nói đến thời hiện đại, thời phong kiến từ bao đời nay chưa từng có một nữ nhân nào dám diện nội y màu đen cả!

Huyền nào có chịu yên phận, cơ thể tuyệt đẹp uốn éo, ra sức vẫy vùng làm cho cái giá gỗ rung lắc dữ dội, Hùng thấy thế càng yêu thích hơn nói:

– Giãy đi! Giãy mạnh lên! Nàng càng vận động thì máu huyết lưu thông càng nhanh, lúc đó sẽ kích phát dược tính của xuân dược, chắc chắn sẽ đem hiệu quả phát huy tối đa!

Huyền vẫn còn đủ tỉnh táo, nhất thời nghe thấy những lời của Hùng, sắc mặt nàng liền tái xanh, trong mắt đột nhiên lóe lên tia điên cuồng thét dài:

– Tiểu nhân bỉ ổi! Hôm nay ta với ngươi cùng chết!

Huyền thê lương gào khóc, tiếng khóc của nàng vang khắp quân khu nhưng các binh sĩ đều cúi gầm mặt không chút để ý, duy chỉ có Trần Dần vốn đang bị trói ở gốc cây là tỏ vẻ quan tâm đến, y cố dùng răng cắn vào dây thừng buộc ngang miệng, cắn đến nỗi khóe miệng rách bươm, máu me ê chề nhưng sợi dây kia vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ.

Hí í í í dọ ọ ọ!!!

Đúng lúc này, đột nhiên có một con hắc mã to lớn phi như bay đến, thoáng cái nhảy vút qua đầu Trần Dần, lao thẳng vào trong lều vải của Hùng. Tất cả binh sĩ đang canh chừng ở phía ngoài đều không kịp trở tay, cả bọn ngơ ngác đứng hình tại chỗ.

Hùng vừa đưa tay tháo tiểu yếm màu đen trên bầu ngực cao vút của quận chúa xuống, hắn còn chưa kịp nhìn ngắm đôi gò bồng đảo mê người thì bất giác trước mắt liền xuất hiện một bóng đen to lớn.

Long hai tay ôm lấy cổ con chiến mã to khỏe, cả người dùng một tư thế uốn dẻo lướt đến, đầu gối co lại rồi tung liên tục mấy cước vào ngực Hùng, đá y bay khỏi lều vải trong chớp mắt.

Phựt!

Một kiếm chém đứt toàn bộ dây thừng trên người Huyền, Long vội đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, lóe lên một cái liền cởi áo choàng che lấy toàn bộ xuân quang mê người.

Hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống gò má, Huyền rưng rưng chỉ tay về một hướng:

– Long, cứu nàng trước!

Theo hướng cánh tay của Huyền, Long hoảng hồn khi nhìn thấy một cơ thể đầy máu me bị treo trên giá gỗ, đến khi nhìn kỹ được gương mặt của người kia, hắn đau đớn gào thét:

– Thiếu Nhi!!!

Dư Thiếu Nhi thoáng chốc liền được Long đỡ xuống, ngắm cơ thể đầy rẫy những vết roi, Long đủ hiểu nàng đã chịu cực hình tra tấn khủng khiếp cỡ nào. Hắn một thân bốc lên nộ hỏa đùng đùng, cùng ôm nhị nữ chạy ra khỏi lều vải, phóng thẳng về nơi ở của bản thân.

Phía bên ngoài toàn bộ cục diện đều đã được Lý lão cùng thừa tướng khống chế, tên thái tử Mông Cổ vốn giả dạng binh sĩ cũng bất ngờ bị bắt lại, cùng với hắn còn có Hùng và một đám đông khác.

Bắt gặp Long một thân trọng thương ôm hai nữ nhân chạy về lều của hắn, tất cả mọi người thầm giật mình kinh dị nhưng không ai dám lên tiếng ngăn cản hắn cả, bởi họ đều nhìn thấy, đằng kia chính là một con thú điên chứ không còn là một con người tỉnh táo nữa!

Chương trước Chương tiếp
Loading...