Xuyên không về Đại Việt

Chương 30



Phần 30: Sập Bẫy Tình

Trong doanh trại, trên mặt đất trộn lẫn với cát, vô số binh sĩ đang tập trung diễn luyện các cuộc giả chiến, thì tại một nơi vắng vẻ nào đó do những bao cát to lớn đắp dựng thành, hai con người y phục nửa hở nửa kín hấp tấp quấn lấy nhau như một đôi tình lữ, ân ái triền miên không dứt, nhất thời tạo nên một cảnh tượng xuân quang chói lòa.

– Ahh! Long lang* chàng thật là thô bạo… ahhh… thiếp… thiếp chết mất…

(*Lang: Phu quân, tướng công. Long lang có nghĩa là Long tướng công…)

Phi Cơ một thân váy dài bị vén lên tận eo, cặp mông trắng phóc như tuyết, da thịt mơn mởn phô bày, hiện tại hai mông nàng đang bị một khối thịt đỏ hỏn ra vào không ngớt, lỗ đít bé nhỏ liên tục đón nhận từng trận bạo hành, nhìn mà kích thích tột cùng.

Long thì sung sướng khỏi phải nói, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được nữ nhân chiều ý cho chơi cửa sau. Vương phi từ năm mười bảy tuổi liền thành gia lập thất, được Nhạc vương gia thu làm chính thê, nhiều năm qua đã thông suốt chuyện phòng the, kinh nghiệm giường chiếu vô cùng dày dặn, tuy nhiên nàng chưa một lần nếm trải cảm giác được dương vật vừa to vừa dài như này chiều chuộng.

Lỗ đít bé nhỏ vừa tê rát vừa sướng rần rần, được dương vật của Long chăm sóc tận tình, Phi Cơ chỉ biết thở dốc liên hồi, thân hình mềm mại uốn éo đủ mọi tư thế.

Bép!

– Như thế nào, có phải rất sướng không?

Long vỗ mạnh vào bờ mông săn chắc của Phi Cơ, lưu lại một dấu ấn bàn tay màu hồng, thích thú hỏi.

Toàn bộ cơ thịt nơi lỗ đít vương phi rất chi là co bóp, thắt chặt dương vật Long như thể muốn bóp nát nó vậy, càng đâm vào sâu thì lực hút của hang thịt tạo ra càng mãnh liệt bộc phát sự sướng khoái đỉnh điểm.

Vương phi hai tay chống lên một bao cát, gấp gáp thở dốc nói:

– Có… ahhh… thiếp sướng lắm… đau nhưng sướng… chàng không có lừa thiếp… ahhh ôi…

Âm thanh ngọt ngào, giọng Phi Cơ nhỏ nhẹ truyền đến lẫn trong những tiếng thở dốc làm cho Long lùng bùng lỗ tai, dục hỏa bừng bừng đem dương vật đâm chớp nhoáng vào bên trong lỗ đít bé nhỏ của nàng, động thịt bị công phá mạnh bạo khiến vương phi nấc lên từng tiếng như khóc.

– Hắc! Ta trước giờ chưa từng lừa qua nữ nhân, nhất là đối với nữ nhân xinh đẹp như nàng đây! Con người của ta hướng về sự thật, còn dương vật thì luôn hướng về nàng! Phi Cơ, ta yêu nàng!

Long ôm siết lấy vòng eo con kiến của Cơ Phi, tốc độ toàn thân nhanh dần, như một cái máy khâu, hắn đem dương vật dập tới tấp vào lỗ động thịt mềm của nàng, vương phi nhất thời sướng đến phát điên, không ngần ngại la lớn:

– KHÔNG… KHÔNG!!! ĐỪNG YÊU THIẾP… HÃY THƯƠNG THIẾP!!! AHHHH…
– ỪM! THƯƠNG NÀNG!!! AHHH!!!

Âm thanh sướng khoái của hai con người vang vọng khắp nơi, cả hai cơ thể run lên bần bật, ngay lúc toàn bộ tinh hoa chuẩn bị phun trào, Long đột nhiên rút vội dương vật nhớp nháp ra khỏi lỗ đít sưng đỏ của Phi Cơ, không nói không rằng canh chuẩn xác vào cửa âm đạo của nàng rồi dập một phát lút cán.

ÓTTTT!!!

– Ư… AHHH!!!

Tiếng vương phi hét dài, nước mắt lẫn nước dãi từ bên trong miệng nàng trào ra, chảy dài xuống tận cằm nhỏ thon nhọn, đủ để biết được vừa rồi nàng sung sướng đến mức nào.

Từng tiếng gầm trầm thấp từ trong cổ họng Long truyền ra, cả người hắn đổ nhào nằm đè lên trên lưng vương phi, tinh trùng vừa mới sản xuất còn nóng hổi lập tức bắn sâu vào bên trong tử cung của nàng. Phi Cơ rùng mình đón nhận làn sóng tinh binh dữ dội đang chảy róc rách trong cơ thể thể, âm đạo nàng co bóp liên tục, cảm nhận được dương vật của Long vẫn đang không ngừng giật giật, tinh trùng ồ ạt không dứt phóng thẳng vào tận tử cung, nhiều đến nỗi làm cho bụng dưới của nàng căng tròn lên một chút, mắt thường vừa nhìn vào ngay lập tức sẽ thấy được điểm dị thường.

– Chàng… chàng sao lại ra nhiều vậy chứ?

Phi Cơ dùng ánh mắt ngọt ngào đầy tình tứ nhìn Long, nỉ non hỏi mà trong lòng thỏa mãn không thôi, chưa bao giờ nàng cảm nhận được sung sướng đến chết đi sống lại như lần này. Giữa cặp mông tròn trịa ửng đỏ những dấu tay, cái lỗ đít bé nhỏ đầy những nếp nhăn không thể nào khép lại được, vẫn co bóp dữ dội, thỉnh thoảng lại trồi ra rồi thụt vô, kích dục vô cùng.

Long nhẹ nhàng kéo Cơ Phi ngồi xuống dựa vào vách bao cát, dương vật vẫn còn cương cứng theo đó liền bị rút ra khỏi âm đạo nhầy nhụa dâm thủy lẫn tinh trùng của hai người. Tức thì một dòng tinh dịch sền sệt màu trắng ngà từ bên trong âm đạo của Phi Cơ trào ra, chảy một bãi nhỏ dưới mặt đất.

Hai người nhìn thấy đốm trắng to như nắm tay dưới mặt đất, Long thì cười dâm không nói, Phi Cơ lại không được thoải mái như vậy, nàng rùng mình một cái, da gà toàn thân nổi hết cả lên, hờn dỗi đấm vào ngực Long mấy quyền nhu tình.

Long đương nhiên là để cho nàng phát tiết, sau một hồi liền dùng bàn tay áp lên bụng nhỏ phẳng lì của Cơ Phi, nghịch cái lỗ rốn xinh xinh của nàng sau đó xoa nhẹ nơi tiểu phúc phía dưới rốn, hắn yêu thương hỏi:

– Nàng thích không?

Đáp lại Long, Phi Cơ nhu thuận gật nhẹ đầu, đột nhiên nàng chồm lên trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào lên môi, sau đó tinh tế thổi một hơi vào lỗ tai Long, nhỏ giọng thì thầm:

– Thiếp thích lắm! Nhưng mà kể từ cố sự vô tình đêm hôm đó, đến bây giờ thiếp mới cảm thấy cả người dạo gần đây hơi khang khác! Trong người bứt rứt, ăn uống lúc được lúc không, lại còn buồn miệng thèm chua một cách lạ kỳ, có khi nào…

Nói đến đây, Phi Cơ trợn mắt nhìn Long, thấy hắn như hóa thành tượng đá, mắt chữ “O”, miệng chữ “A” cứng đơ, Cơ Phi nhịn không được liền che miệng cười khanh khách, má hồng phơn phớn đáng yêu không chê vào đâu được.

Mãi một lúc sau Long mới hoàn hồn lại, trong đầu hắn vẫn còn vang mấy tiếng “ông” “ông” như sấm nổ, hắn vội ôm lấy bờ vai gầy của nàng, giọng mất bình tĩnh hỏi:

– Nàng… nàng nói thật chứ?

Cơ Phi liếc hắn một cái, lập tức chu môi:

– Thế chàng nghĩ thiếp dám đem chuyện này ra đùa giỡn ư? Hay chàng lại chán ghét thiếp rồi?

Vương phi giọng u oán, hai mắt rưng rưng bốc lên một tầng hơi nước, lệ châu tựa hồ sắp tuôn rơi thành dòng. Long quýnh quáng ôm lấy nàng, tỏ vẻ hối lỗi:

– Đừng! Nàng đừng khóc! Ta yêu thương nàng không còn hết nữa là!

Chát!

Vương phi lập tức tươi cười như hoa, đánh nhẹ vào tay hắn một cái, mắng yêu:

– Chàng còn không chịu nhẹ tay? Con của chúng ta sẽ đau đấy!

Long lại càng quýnh quáng hơn, hắn rối mù la lên:

– Ấy chết! Hài tử, ba ba xin lỗi! Xin lỗi con!

Cơ Phi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Long mà vui thích cười giòn tan, nàng thầm nghĩ con người này sao mà ngây ngô quá, bình thường khí phách hiên ngang, đến lúc đụng chuyện quan trọng cái là như gà mắc đẻ, chẳng biết đầu óc của hắn có bị vấn đề gì không nữa! Giọng nàng lanh lảnh như tiếng chuông bạc, thánh thót ngân lên:

– Chàng xem, không phải chàng là Long tướng quân thông minh tài trí kinh người sao? Vì cái gì lúc này lại trở nên khờ khạo như vậy? Đây mới là dấu hiệu ban đầu, đứa nhỏ vừa mới thành hình hài, thiếp chỉ là nhắc nhở chàng cẩn thận một chút mà thôi!

Long nghe ra mới tá hỏa giật mình, đúng, nếu theo chu kỳ hình thành thì sau ba tuần, hiện tại sẽ đang ở giai đoạn hình thành phôi thai, tức là đứa bé đã có hình hài tương đối rồi. Đột nhiên sắc mặt Long xám xịt như vừa nuốt phải một con ruồi, hắn nhìn Phi Cơ rồi nhăn nhó như mặt khỉ.

Biểu cảm trên gương mặt Long thoáng cái làm cho mỹ nhân phải phì cười, như đi guốc trong bụng hắn, nàng sâu sắc hỏi:

– Có phải chàng đang lo lắng vấn đề Nhạc vương gia hay không?

Phi Cơ thấy hắn đắn đo nhưng không lên tiếng, ngón tay ngọc mới nhẹ nhàng điểm một cái vào giữa trán Long, nàng lại nói:

– Chàng yên tâm, thiếp thực ra chỉ là vợ trên danh nghĩa của Nhạc vương gia mà thôi! Chuyện này thiếp sẽ giải quyết, về phần Nhạc vương gia, chàng không cần phải quan tâm!

Nghe vậy sắc mặt Long mới hơi giãn ra, nhưng hắn còn chưa kịp thư giãn thì Phi Cơ lại thả thêm một quả bom nổ chậm làm cho trái tim Long thoáng cái treo trên tận cổ họng.

– Nhạc vương gia không phải là vấn đề lớn. Điều đáng quan tâm ở đây là chàng nên làm sao để ăn nói với các hồng nhan tri kỷ của chàng kìa! Nói! Ngoài thiếp và Huyền nhi ra, ở bên cạnh chàng còn có bao nhiêu thê thiếp khác nữa?
– Ách! Cái này… cái này…

Long đơ người như con gà gỗ, liên tục gãi đầu, ánh mắt bối rối hết nhìn Phi Cơ lại nhìn xuống đất, thật lâu sau chưa dám lên tiếng.

Trong đầu hắn lúc này phải nói là rối rắm như cái bùi nhùi, nếu Phi Cơ có mang trong bụng, vậy thì Mỹ Linh, Thiếu Nhi và Huyền ít nhất trong ba người còn lại đều sẽ có nguy cơ thụ thai! Huyền thì mới đây chưa biết kết quả thế nào, nhưng Mỹ Linh cùng Thiếu Nhi thì e là…

Đột nhiên Phi Cơ lại cất tiếng:

– Sao thế? Chàng có gan gieo rắc mầm mống nhưng lại không có gan nhận ư?

Phi Cơ cười như không cười, ánh mắt sắc bén liếc đến làm cho Long sởn gáy, vội vàng ngoan ngoãn kể:

– Ờ thì… ngoại trừ nàng, Huyền nhi ra còn có thêm vài người khác nữa! Mỹ Linh là một, Thiếu Nhi là hai, Hiền nhi chưa ăn được! Hết rồi!

Long vừa tính vừa đưa ngón tay lên đếm, tổng cộng đến giờ phút này mới chỉ có bốn nữ nhân qua tay hắn, đều đã dính phải quan hệ xác thịt.

– Hừ hừ! Thiếp biết ngay mà! Phong lưu đa tình như Long tướng quân há lại chỉ có một hồng nhan! Câu nói nam nhân năm thê bảy thiếp quả nhiên không có sai mà!

Phi Cơ lời nói có chút mất mát, nghe có vẻ đang nổi máu ghen lại vừa buồn tủi, Long nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, trong lòng nhất thời nổi lên một trận xúc động, vội dỗ dành:

– Ngoan! Ngoan nào! Tính đi tính lại thì cũng chỉ mới có bốn người thôi mà! Oái! Oái! Đau!

Hắn dỗ dành đâu chẳng thấy, trái lại còn làm cho Phi Cơ thêm tức giận, Long đang tự đắc ý, bỗng nhiên la oai oái lên, lúc này mới thấy cái lỗ tai của hắn bị Phi Cơ vặn cả mấy lần.

Nàng không thèm để ý đến tên vô sỉ mặt dày này nữa, đỏng đảnh đứng dậy kéo quần, lúc này số tinh dịch còn sót lại chợt trào ra tiếp, làm ướt đẫm hai mép âm đạo hồng hào. Cảnh tượng mê người như thế bất giác lại đem con thú trong người Long khơi dậy.

Đang loay hoay kéo quần, lại cảm ứng được có một ánh mắt đói khát tựa như đang găm găm vị trí mông mình, nàng lập tức cúi đầu liền thấy Long ngây dại nhìn không rời khu vực tam giác nhạy cảm của mình, Phi Cơ dù đang bực bội nhưng trong lòng thoáng cái cảm thấy ngọt ngào, vì ít ra trong Lòng hắn còn có chỗ cho nàng, Phi Cơ liền dùng giọng ẩn tình ngâm:

– Da hồng “ấy” cũng hồng!

Lời nàng cất ra vừa có ý thơ vừa giống như một câu đối, ánh mắt khiêu khích nhìn Long, xem cái tên được thiên hạ ca tụng này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào, vương phi trước giờ đều muốn nghiệm chứng tài trí đối đáp lẫn thơ phú của tên phu quân trẻ tuổi này.

Long từ trong trạng thái suy tư tỉnh lại, vừa hay nghe thấy nàng nói một câu như vậy, bản năng bất giác ngâm một câu bồi:

– Hồng sao “khe” lại thâm?

Hắn vừa nói ra tức thì cảm giác toàn thân phát lạnh, một ánh mắt giết người đằng đằng sát khí đang ghim vào hắn, Phi Cơ giận dỗi đá cho Long một cước vào mông, giận nghiến răng mắng:

– Chàng đi chết đi!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Mọi thứ vẫn đều đặn diễn ra cho đến thời điểm hơn hai tuần sau đó. Long từ ngày đánh trận trở về liền được giữ lại ở trong doanh trại, ngày ngày luyện binh, luyện võ, không hề có cơ hội trở về thăm hai mẹ con Mỹ Linh một chuyến, hắn chỉ còn cách để cho Dư Thiếu Nhi về cùng hai nàng bầu bạn.

Vào một hôm mưa to gió lớn, trời đổ cơn mưa nặng hạt như trút nước, hôm nay chính là ngày Dư Thiếu Nhi trở lại doanh trại sau hơn cả tuần trời vắng mặt. Thời tiết mưa gió bão bùng, bầu trời mới ban chiều mà cảnh sắc đã tối đen một màu, lều vải của Long tướng quân nằm trơ trọi tại một góc khuất trong doanh trại. Tuy là lều vải nhưng đây là căn lều mà Lý lão cùng thừa tướng đặc biệt sai binh lính dựng lên cho Long, mức độ hoành tráng chỉ có hơn chứ không kém gì nơi ở của các vị chủ soái quyền lực trong doanh trại.

Long, Huyền, Thiếu Nhi cùng một thanh niên đeo mặt nạ quỷ đang vây quần bên trong lều. Trên chiếc bàn đơn sơ do vài mảnh gỗ ghép lại có đặt một tấm bản đồ, nhóm của Long tựa hồ đang bàn bạc về sách lược cho cuộc chiến sắp tới.

Ì Tạch!

Một tia sét xé ngang bầu trời, bên trong lều vải thình lình lóe lên ánh sáng tím lịm làm cho chúng nhân kinh hãi một hồi. Đột nhiên Dư Thiếu Nhi nghi hoặc nhíu mày, mỹ mâu trong suốt như thủy tinh mơ hồ nhìn loáng thoáng về phía cửa lều, trên dung diện rạng ngời bắt đầu hiện lên vẻ trầm tư khác thường.

Những người còn lại đều đều nhìn nàng với ánh mắt tò mò, Long bỗng hỏi:

– Thiếu Nhi, nàng sao vậy?

Dư Thiếu Nhi không nói câu nào, nàng hơi dò xét nhìn qua từng người trong lều vải, cuối cùng mục quang dừng lại ở trên người Long, giọng êm tai mang theo ý tứ sâu xa cất lên:

– Đến rồi!

Huyền nhìn ra ẩn tình khác lạ thông qua nét mặt của Thiếu Nhi, nàng vội hỏi:

– Là cái gì đến?

Giọng Huyền không giấu được vẻ khó hiểu, rất muốn gợi ý để Dư Thiếu Nhi có thể nó rõ hơn một chút cho mọi người cùng lắng nghe.

Dư Thiếu Nhi mắt vẫn không rời khỏi người Long, sắc mặt nàng trắng bệch, dường như bị một loại sức mạnh thần bí nào đó khủng bố tinh thần, đôi môi run rẩy:

– Đến rồi! Sát ý mãnh liệt, thanh âm của Khống Tâm Chung vang lên theo nhịp… sư phụ đã xuất hiện trong doanh trại!

‘Khống Tâm Chung gần xa vang vọng…

Phản đồ nghe thấy ắt thân vong!’

Lời nàng vừa dứt tức thì cả ba người Long, Huyền cùng với thanh niên đeo mặt nạ quỷ đồng thời la lên:

– Diệt Tuyệt!!!

Tám con mắt mở ra thật to nhìn nhau, dưới sự chú ý của mọi người, Dư Thiếu Nhi nặng nề gật đầu, mặt đẹp cắt không còn một giọt máu.

Trên giang hồ đồn đại rằng, Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi giết người không chớp mắt, là cao thủ thấy bóng không thấy người, tàn nhẫn và độc ác vô cùng, bà ta còn được biết với cái tên Câu Hồn Ma Cô, đến như một làn gió, rời đi không để lại dấu vết!

Mọi người hồi hộp không biết chuẩn bị làm thế nào để ứng phó, mưa lớn như vầy tuyệt đối không thể hô hào để cầu cứu mọi người ở những lều vải khác rồi, khi cả bốn người đang định đứng dậy thì đột nhiên…

– AAA!!!

Dư Thiếu Nhi thình lình đứng dậy hét thảm một tiếng, hai tay ôm lấy đầu, biểu cảm trên mặt nàng vô cùng thống khổ, sau vài giây cả người liền mềm nhũn ngã lăn ra đất.

– Thiếu Nhi!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...