Ý loạn tình mê

Chương 15



Phần 15

Tiểu Long Nữ lúc này vẫn đang lõa thể, trên mình không một mảnh vải che thân. Mặc dù hiện tại là đêm khuya, xung quanh vách núi lại vắng lặng không chút bóng người nhưng nàng vẫn cảnh giác thận trọng bởi lẽ hoàn cảnh bây giờ không còn giống như lúc ở dưới đáy cốc nữa. Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa bởi lẽ bản thân nàng giờ không còn là “Tiểu Long Nữ” vì Doãn Nhi đã thay thế vị trí ấy rồi. Lòng nàng rối bời với biết bao suy nghĩ và dự định, nhưng lúc này nàng nhớ đến Công Tôn Chỉ đầu tiên. Dù sao đây cũng là Tuyệt Tình Cốc, là nơi ở của hắn, nàng sẽ đi viếng Công Tôn Chỉ trước.

Tiểu Long Nữ lần theo lối mòn cũ mà đi về phía trang viên. Khung cảnh trong trang giờ hoang tàn, không còn như xưa nữa. Nhớ lại 16 năm trước, Cừu Thiên Xích đau khổ tột cùng vì con gái vong mạng, thân thì tàn phế có khả năng bị Công Tôn Chỉ trở lại trả thù nên bà ta đã ra tay đốt cháy hết cả sơn trang. Ngọn lửa lớn cháy lan thiêu rụi cả rừng hoa tình. Lại thêm sau đó, Công Tôn Chỉ hay Cừu Thiên Xích lại lần lượt ra đi, làm trang viên như quần long vô thủ, chả trách mà bọn hạ nhân tản mác đi mỗi kẻ một phương, không còn như trước. Dù Thuỷ Tiên Trang không phải là lầu son gác tía gì nhưng giờ chỉ còn những cảnh nhà hoang lạnh, cũng không khỏi khiến người xưa như Tiểu Long Nữ thấy chạnh lòng.

Nàng rảo bước đi trong trang viên, giữa những tàn tích cũ, chỉ còn bóng đêm bao trùm hết thảy. Giờ là lúc trời đêm, Tiểu Long Nữ cũng thấy mõi mệt, nàng dự định tìm nơi có thể ngả lưng qua hết đêm cái đã. Chợt nàng nhớ ra một chuyện. Năm xưa, lúc nàng còn ở với Công Tôn Chỉ, sau khi phát hiện ra việc làm lén lút của hắn, chẳng những Công Tôn Chỉ chẳng lo lắng gì vì thực tình Tiểu Long Nữ cũng chẳng hé răng chuyện ấy với ai. Công Tôn Chỉ lúc đầu còn hành dâm trong tư thất của nàng, về sau hắn đã đem nàng sang nơi mật thất của hắn. Chỗ này là một chốn kín đáo, đường vào nằm ở ngay dưới gian phòng của của Công Tôn Chỉ, là nơi để Công Tôn Chỉ hành lạc, thỏa mãn những cơn hứng tình của hắn.

Tiểu Long Nữ theo lối cũ lần mò về mật thất ấy. Gian phòng riêng đổ nát, cửa thất cũng đang mở bung bét hết chẳng còn gì là bí mật. Tiểu Long Nữ đi vào thất, nàng thoáng thấy có chút lạ kỳ. Ở phía ngoài dù là khá đổ nát, cỏ dại mọc giăng kín lối đi, mạng nhện và bụi bặm đầy khắp chốn nhưng trong mật thất này lại có vẻ khá gọn gàng ngăn nắp. Dù rằng vẫn hãy còn bụi bặm và khá dơ bẩn, nhưng nhìn sơ thì dễ đoán ra nơi này vẫn có người hằng ngày lui tới. Vậy là liệu có ai đang trú ở đây không? Dù trong lòng không khỏi hồ nghi, nhưng hiện tại là quá khuya rồi mà xung quanh chẳng có ai hết, Tiểu Long Nữ chỉ đành ngả lưng tạm. Nàng có thói quen ngủ trên dây nhưng lúc nãy đã vội, y phục còn chưa kịp mặc vào người thì nói chi đến các thứ phù phiếm khác. Nàng đến nơi có một cái giường rộng để nằm tạm. Tiểu Long Nữ suy nghĩ vẩn vơ rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nàng ngủ say không biết qua bao nhiêu thời khắc rồi nữa. Lần này giấc ngủ của Tiểu Long Nữ cũng không tròn mà cứ chập chờn giữa những cơn mộng mị. Nàng sống cô quạnh suốt 16 năm nay nên những cơn mộng mị xuân tình thường xuyên không có gì lạ lùng cả… chỉ có điều cơn mộng hôm nay dường như rất thật. Đôi khi nàng thấy đau thốn nơi vùng nhũ hoa như có ai đó đang dùng tay vần vò, khắp người nàng thì nhột nhạt, xuân cung thì ướt át như có ai đang quấy phá nơi ấy. Nhiều lúc nàng muốn tỉnh giấc, nhưng rồi lại cứ bị một thế lực vô hình nào đó đè nghiến, dù vận công lực cũng không còn sức nữa. Sau một hồi lâu quay cuồng trong cơn mộng, cuối cùng nàng cũng mở mắt thức giấc.

Tiểu Long Nữ thoáng không khỏi thất kinh khi lúc này quanh nàng bị vây bởi một toán nam nhân. Thì ra trong lúc nàng say ngủ, bọn chúng đã tranh thủ mạo phạm nàng, kẻ thì tham lam cứ vần vò hai bầu nhũ, tên thì hí hoáy lúc thì dùng tay khi thì dùng lưỡi mà chọc ghẹo cửa mình nàng. Thấy nàng mở mắt dậy, bọn chúng liền vội vàng thu chiêu về rồi nhảy phốc xuống đất. Tiểu Long Nữ không vội hoảng hốt. Nàng ngồi dậy lấy tay che ngang hai đầu nhũ, tay kia chụp ngay cửa xuân cung. Nàng chưa kịp nói thì thì cả đám nam nhân kia đã nhìn nhau rồi đồng loạt chắp tay quỳ xuống thưa:

– Xin cốc chủ phu nhân thứ tội!

Bọn nam nhân này làm Tiểu Long Nữ thấy ngạc nhiên vô cùng. Nàng hỏi:

– Các ngươi là ai?

Một kẻ nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong bọn ngẩng đầu lên đáp:

– Thưa, chúng tôi là những hạ nhân cũ của Công Tôn Cốc Chủ!

Nàng gật gù, hèn chi mà bọn chúng lại gọi nàng như vậy. Trước kia vì nàng đã chuẩn bị gần như hoàn thành hết mọi thủ tục thành thân với Công Tôn Chỉ rồi nên bọn hạ nhân trong trang viên khi gặp luôn kính trọng gọi nàng là Cốc Chủ Phu Nhân. Nàng nhìn sơ bọn chúng thấy có bốn tên mà toàn là nam cả. Tên lớn tuổi vừa nãy trả lời thì tóc đã hoa râm, nhìn thì chắc phải lớn hơn nàng. Mấy tên còn lại thì đều nhau, nhìn vẫn còn trong độ tráng niên. Nhìn cả đám khúm núm, nàng hơi chạnh lòng liền xua tay nói:

– Thôi! Các ngươi mau đứng lên đi, đừng quỳ nữa!

Nghe lời nàng, bọn chúng đều đứng dậy. Tiểu Long Nữ giờ đang lõa thể nên hoàn cảnh có phần ngại ngùng. Khi cả đám ngẩng đầu lên, mắt cứ ngó đăm đăm vào thân thể nàng. Nàng mắc cỡ lấy tay che lại, cả đám biết chuyện đưa mắt đi nơi khác, nhưng trong mật thất khá nhỏ lại trống trải thì làm sao che giấu gì được. Nàng hỏi thăm bọn họ:

– Các ngươi… sao lại ở đây?

Nhóm hạ nhân liền trần tình cho nàng nghe. Năm ấy khi Tuyệt Tình Cốc lâm đại nạn, quần chúng đều ly tán hết. Đồ đạc của cải trong cốc không có nhiều nhưng ai nấy thi nhau tranh giành rồi lấy đi mất. Nhóm của bọn chúng lúc ấy đều còn nhỏ tuổi, chỉ có tên đang đứng nói là đủ trưởng thành thôi. Họ cũng theo đám hạ nhân khác mà tản mác đi các nơi. Nhưng cuộc sống ở ngoài cốc hung hiểm và vất vả, bọn chúng không quen được nên cuối cùng lại tụ với nhau. Đám tỳ nữ thì nhanh chóng có nơi nương tựa, chỉ có bọn nam nhân này quyết định quay về lại cốc. Bọn chúng giờ sống ở đây, ngày ngày săn bắn hái lượm mà sinh sống, lâu lâu có việc mới cần ra ngoài cốc để trao đổi hàng và mua vật dụng. Gian mật thất này giờ là nơi trú ngụ của chúng. Mấy ngày nay chúng ra ngoài, đến đêm quay về thì thấy Tiểu Long Nữ nằm ngủ trên giường. Câu chuyện dông dài nhiều tình tiết, Tiểu Long Nữ cũng lắng nghe một hồi thì quên luôn cả chuyện mình đang lõa thể, không còn dùng tay che chắn gì nữa. Đám người kia cũng không nhìn hướng khác mà giờ nhìn trực diện nàng.

Tiểu Long Nữ nghe tên tóc hoa râm kia kể, cũng định bụng hỏi thăm hắn mấy điều nhưng lúc này, nàng lại bị thu hút bởi một chuyện tế nhị khác. Nàng để ý thấy nơi hạ bộ của bọn chúng lúc này thảy đều đang đội lên rất cao, thể như là trong đấy đang dấu đoản đao vậy. Tiểu Long Nữ thừa biết thứ ấy chẳng phải là vũ khí nhưng ánh mắt nàng không thể rời khỏi những vị trí đó được. Xảy, tên tóc hoa râm thấy nàng mơ màng, liền lại gần vỗ vai nàng hỏi thăm:

– Cốc chủ phu nhân! Người không sao chứ?

Bị hắn vỗ vai, lại làm nàng giật mình. Bàn tay hắn chạm vào da thịt làm nàng thoáng chốc phải rùng mình thu người lại. Hắn cũng cả sợ lùi bước. Hắn ngần ngừ chút, liền hỏi lại:

– Người không sao chứ, thưa phu nhân?

Tiểu Long Nữ mặt đỏ ke quay đi, đáp:

– Ta… ta không sao!

Miệng nàng nói không sao nhưng mắt nàng cứ ngó láo liên. Trang phục của bọn hạ nhân này mặc đa số đều nghèo nàng và rách rưới, cá biệt có cái tên nhìn trẻ trẻ còn đang để mình trần. Dáng vẻ của hắn sung mãn đầy thanh xuân làm Tiểu Long Nữ không khỏi phải ngước nhìn. Hai bên cứ thế nhìn nhau. Chợt, tên tóc hoa râm lại nói:

– Ban nãy… chúng tôi có gì mạo phạm… xin phu nhân bỏ qua!

Hắn nhắc lại chuyện cũ, khiến Tiểu Long Nữ không khỏi nghĩ ngợi. Nhũ hoa của nàng lúc nãy chắc bị chúng vần vò dữ lắm, giờ vẫn còn căng cứng, nóng hây hẩy, dưới xuân cung thì dâm thuỷ rĩ rả ra nhìn bóng lưỡng thấy rõ, nàng ngại ngùng nãy giờ khép chân lại làm vùng hạ thể trở nên khá nhớp nháp. Nàng khá lúng túng làm bọn chúng cũng nhìn nhau. Đám hạ nhân này chắc từng gặp hoặc từng biết Tiểu Long Nữ trước kia, chúng thừa biết nàng võ công cao cường nên cũng nể sợ phần nào nhưng trực giác cho chúng thấy nàng đang hào hứng xuân tình. Cảm giác vừa ham muốn vừa có phần sợ sệt làm cho chúng cũng bối rối.

Tiểu Long Nữ cứ lặng thinh, rồi nàng lắc đầu chắc có ý bỏ qua cho những chuyện vừa rồi. Bọn chúng nét mặt mừng rỡ, liền hỏi thăm nàng:

– Thưa cốc chủ phu nhân, người đi đâu suốt thời gian qua… sao người lại ra nông nổi này?

Bọn chúng thay nhau hỏi liên tục làm nàng thêm phần bối rối, chưa kịp trả lời câu này thì lại bị hỏi câu tiếp theo. Nàng lặng thinh hồi lâu, mới mở miệng nói:

– Ta… các ngươi đừng gọi ta là Cốc Chủ Phu Nhân nữa!
– Sao vậy thưa phu nhân? – Tên tóc hoa râm hỏi.
– Nếu các người đã là người ở đây thì ắt đã phải biết rồi. Ngày ấy, chuyện hôn sự của ta và Công Tôn Cốc Chủ vẫn chưa thành, chúng ta chưa chính thức là phu thê của nhau nên các ngươi đừng gọi ta như vậy… lại thêm, thực ra tiên phu ta họ Doãn! – Tiểu Long Nữ nói.

Nàng vừa nói đến đó, có tên trong nhóm đã buột miệng:

– Ồ, vậy không phải là tên Dương Quá họ “Dương” sao?

Hắn vừa nói ra thì liền tự bụm miệng mình lại. Tiểu Long Nữ cúi đầu mắc cỡ, đám còn lại xung quanh cũng ra dấu cho hắn im lặng, rồi cả bọn nhìn nhau, cùng thưa:

– Vậy giờ, chúng tôi xin gọi người là “Doãn phu nhân” nhé!

Nàng không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Có vẻ Tiểu Long Nữ cũng hài lòng khi nghe kẻ khác gọi mình như vậy. Một tên trong bọn chúng lại hỏi:

– … còn y phục của người đâu?

Nghe hắn ta hỏi vậy, nàng bất giác lấy tay thu mình che cơ thể lại. Tên vừa hỏi lại bị đám xung quanh cấu nhéo, như thể đã vừa nói gì ngu ngốc lắm. Nàng ngập ngừng:

– Ta… một lời e khó nói… xin các ngươi đừng hỏi gì nữa.
– Vâng thưa phu nhân! – Cả bọn đồng thanh đáp.

Tên tóc hoa râm tỏ ra suy nghĩ gì rồi bất ngờ hắn bước lên tự cởi cái áo mình đang mặc ra để lộ thân mình trần. Hắn chìa cái áo tới chỗ Tiểu Long Nữ, nói:

– Nếu người thấy không tiện, xin hãy khoác tạm áo của tiểu nhân!

Nàng đưa tay nhận lấy tấm áo từ tay hắn nhưng ngập ngừng chưa vội khoác vào, như thể còn đang suy nghĩ gì đó. Tên tóc hoa râm nói:

– Chúng tôi ở đây đều là nam nhân nên không sẵn y phục nữ nhi… xin người cứ dùng tạm!

Tiểu Long Nữ cầm tấm áo săm soi. Nàng thấy chiếc áo sờn cũ, lại rách lỗ chỗ nhìn thê thảm vô cùng. Bất ngờ nàng trả lại hắn, rồi nói:

– Thôi… ta không nhận đâu… của ngươi thì ngươi cứ giữ lấy đi!

Tên tóc hoa râm và ba tên còn lại đều ra vẻ ngạc nhiên. Hắn nói:

– Xin người cứ khoác tạm đi đã, đừng ngại. Chúng tôi vẫn hãy còn ít ngân lượng, ngày mai sẽ phái người ra thị trấn mua y phục cho phu nhân!

Tiểu Long Nữ nghe vậy thì gật đầu, nàng ngại ngùng nói:

– Vậy cũng được, nhưng giờ ngươi cứ nhận lại áo này đi. Ta mặc vào cũng chẳng che chắn được gì… lại thêm…

Nàng nói đến đó thì mặt đỏ gay, cả đám chú tâm lắng nghe. Nàng lí nhí tiếp:

– … các người… chả phải đã nhìn thân thể ta tường tận rồi sao? Còn gì mà che dấu nữa!

Nghe đến đó, cả đám đồng loạt ồ lên, nói:

– Dạ… phu nhân nói cũng phải!

Nàng ngó ra phía cửa thất, bất giác hỏi:

– Giờ đã là thời khắc nào rồi?

Một tên ngó ra ngoài, lễ phép thưa:

– Thưa… chắc đã qua giờ Thìn rồi ạ!

Nàng nghe vậy thì lẩm bẩm:

“Trời đã sáng rồi sao? Ta ngủ thiếp đi cũng lâu thật. Doãn Nhi chắc cũng đi rồi…”

Mấy lời nàng nói bọn chúng nghe không rõ, bèn hỏi lại:

– Phu nhân nói gì chăng?

Nàng bất giác xua tay, nói:

– Không… không gì quan trọng đâu. Các ngươi đừng bận tâm!

Tên tóc hoa râm đề nghị:

– Giờ đã trễ. Phu nhân hãy cứ ở đây nghỉ ngơi, để bọn chúng tôi ra suối bắt cá!

Vừa nói hắn vừa hạ hiệu cho ba tên còn lại cùng rời đi. Nàng nghe thế liền nhỏm dậy, nói:

– … để ta đi cùng các ngươi!

Tên tóc hoa râm xua tay, nói:

– Việc này, hãy để bọn hạ nhân chúng tôi làm. Người cứ an nghĩ đi phu nhân!

Tiểu Long Nữ nói lại:

– Các ngươi đừng làm vậy, ta cảm thấy ngại lắm. Ta có còn là phu nhân gì nữa đâu… vả lại ta cũng muốn ra suối mộc dục đôi chút!

Cả đám nghe thế liền hào hứng, cùng nói:

– Vậy thì tốt quá, chúng ta hãy cùng đi!

Đoạn, Tiểu Long Nữ nhỏm dậy khỏi giường, cùng xuống đất với bọn họ. Ban nãy nàng hay còn ra vẻ che che chắn chắn, giờ thì không còn nữa, hoàn toàn tự nhiên với bọn nam nhân xung quanh. Lúc nàng lên đến cửa thất, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu chói chang. Ánh nắng lúc này khác xa ánh nắng ở dưới đáy cốc, vốn dĩ luôn bị một lớp sương mờ che phủ làm nó cứ loè nhòe. Tiểu Long Nữ bất giác lại đưa tay thu mình. Một tên nói:

– Phu nhân đừng ngại. Trong Tuyệt Tình Cốc này thưa vắng, ngoài chúng tôi ra xung quanh mấy dặm chắc chẳng còn ai nữa đâu. Người đừng lo!

Nàng thấy bọn chúng nói vậy thì an tâm nhiều hơn, thoải mái cùng đi với chúng. Trên đường ra bờ suối bắt cá, Tiểu Long Nữ hỏi thăm và từng tên đều tự giới thiệu. Đầu tiên là tên tóc hoa râm già nhất, hắn tên Thiết. Hai tên luống tuổi tên Quyền và An, tên trẻ tuổi nhất gọi là Lý. Cả bọn chỉ có tên vậy thôi chứ không có họ bởi trước khi vào cốc sinh sống họ đều là trẻ mồ côi, được Công Tôn Chỉ nuôi dưỡng nên đa phần bọn chúng lấy họ Công Tôn.

Tiểu Long Nữ mới hỏi thăm cả nhóm xíu thôi thì chưa gì đã ra đến bờ suối rồi. Nơi này cảnh quang u tịch, suối chảy róc rách vắng vẻ không người. Lão Thiết cùng hai tên Quyền và An cùng cởi áo để mình trần, tay lăm lăm cây xiên xuống suối bắt cá. Tên Tiểu Lý nhỏ nhất ở trên bờ phụ trách nhóm lửa. Bọn này chắc ở đây đã lâu, khá rành rẽ mọi thứ. Tiểu Long Nữ thấy cạnh chỗ Tiểu Lý nhóm lửa còn có sẵn mấy chỗ tro than, chắc nơi này bọn họ hay cùng tụ tập ăn uống với nhau. Lão Thiết cùng hai tên kia bắt cá làm nhôn nhao cả một vùng yên tĩnh. Nước từ con suối bắn lên tung tóe hết cả. Tiểu Long Nữ nghe hai tên kia trêu:

– Lão Thiết… hôm nay ngươi lục nghề rồi!

Nghe chúng nói vậy, nàng thấy hình như là Lão Thiết chậm tay, làm vụt mất mấy con cá to rồi. Đang hóng chuyện ngoài suối, Tiểu Long Nữ quay lại thấy Tiểu Lý tuy vừa nhóm lửa nhưng mắt hắn cứ ngó nàng láo liên. Ban nãy nàng nghe giới thiệu biết Tiểu Lý nhỏ tuổi nhất, năm nay chỉ mới ngoài 20 tuổi thôi. Lúc Tiểu Long Nữ vào cốc 16 năm trước chắc Tiểu Lý còn rất nhỏ, mới được đám hạ nhân đem về nuôi nấng. Trong đám hạ nhân, nàng thấy hắn ta hay liếc nhìn nàng nhiều nhất, bản thân nàng cũng bị hắn thu hút không kém. Tiểu Lý luôn để mình trần. Người hắn rám nắng, cơ bắp tràn đầy thanh xuân nên Tiểu Long Nữ nhìn thấy thích thú vô cùng. Đang ngắm nghía nàng, Tiểu Lý bất chợt bắt gặp ánh mắt của Tiểu Long Nữ nên thu mắt về. Hắn quay đi, gương mặt đỏ ke.

Tiểu Long Nữ chưa kịp nói thì thêm thì từ dưới bờ suối, ba tên còn lại đã đi lên. Tên nào tên nấy mình mẩy ướt sũng nhưng thu hoạch cũng kha khá. Mấy xiên gỗ được cắm xuống đất, lửa bén vào làm mùi cá nồng lên thơm phức. Ở dưới đáy cốc, Tiểu Long Nữ cũng ăn món này hằng ngày, nhưng hôm nay nàng thấy nó có mùi thơm rất khác lạ. Nàng được bốn tên hạ nhân chăm sóc kỹ kỹ lưỡng, chỉ nhường phần cá ngon nhất cho nàng ăn thôi. Không khí bây giờ cũng đỡ phần ngại ngùng hơn so với ban nãy. Cả bốn tên đều đã cởi áo, cùng khoe thân hình trần với nàng, nhưng cái Tiểu Long Nữ ngắm nghía thì lại ở tận bên dưới.

Tiểu Long Nữ vừa ăn, vừa hỏi thăm thêm sự tình. Chuyện trong cốc điêu tàn thì nàng chẳng lạ nữa, nhưng nàng thắc mắc sao bọn họ vẫn ở đây, mà lại phải trú ẩn trong mật thất mà lại không dựng nhà cửa ở cho thoáng. Lão Thiết đại diện cùng thưa với nàng. Số là thời gian đầu sau khi quay lại cốc, họ cũng dựng nhà tranh ở. Nhưng khi cốc chủ đi vắng, trong cốc không người. Tuyệt Tình Cốc trước giờ bí ẩn trong giới võ lâm, ít ai nghe đến. Sau khi đám cao thủ võ lâm viếng thăm, tiếng tăm truyền đi làm thu hút nhiều kẻ tò mò. Sau này, rất nhiều kẻ hay lại đây tìm tài của, có kẻ còn truy tìm những bí kíp võ công mà Công Tôn Chỉ cất giữ. Thấy bọn họ ở đây, đám người xấu hay hỏi hang rất phiền phức. Để tránh những chuyện đó, đám bọn họ quyết định trốn trong mật thất vừa tìm thấy. Ngày ngày vẫn sinh hoạt bình thường, đêm về thì trốn trong ấy để ở cho kín đáo. Họ đã sống vậy suốt 16 năm qua, vừa sinh hoạt vừa lo chăm sóc mộ phần cho Công Tôn Chỉ. Tiểu Long Nữ chỉ nghe thôi chứ không kể gì về bản thân hết. Nàng thoáng nghe Lão Thiết nói về mộ phần của Công Tôn Chỉ thì hỏi dồn:

– Vậy… Công Tôn Cốc Chủ chôn cất nơi đâu?

Lão Thiết thưa:

– Bẩm phu nhân! Năm xưa Cốc Chủ cùng Tiên Phu Nhân mệnh chung nơi hang sâu trên núi. Bọn tôi sau này xuống đáy hang rồi cùng lập mộ phần cho hai người nơi đó.
– Ta định sẽ đi viếng mộ Cốc Chủ! – Tiểu Long Nữ nói.
– Vậy để bọn chúng tôi đưa người đi! – Cả bọn đồng thanh nói.

Tiểu Long Nữ nhìn lại mình, thở dài:

– Nhưng ta như vầy… y trang còn chẳng có thì đi viếng một cốc chủ e không tiện.

Lão Thiết nói:

– Vâng! Vậy người cứ ở đây. Để bọn chúng tôi ra ngoài cốc mua tạm y phục cho người, sẵn sắm chút đồ lễ, rồi ta cùng đi viếng Cốc Chủ. Người thấy vậy được không?

Tiểu Long Nữ gật đầu:

– Ta đành nhờ các ngươi vậy!

Bọn họ vừa ăn uống vừa nói chuyện xong cũng tầm đến giờ Ngọ. Mặt trời lên cao ánh nắng chói chang. Tiểu Long Nữ thấy đám bọn họ cứ nhìn ngó mình láo liên. Nàng thấy cũng khó chịu lắm. Lòng xuân của nàng cũng dạt dào rồi, đã lâu nàng chưa nếm mùi nhục dục nên không tránh khỏi thèm khát, thực tình chỉ muốn hiến thân cho bọn chúng mà thôi. Thế nhưng xem chừng đám này còn e sợ nàng lắm mà không dám chủ động làm bậy bạ gì cả. Sự kính nể của chúng dành cho nàng làm nãy giờ Tiểu Long Nữ càng thấy khó chịu hơn là hứng thú. Nàng là phận nữ nhi, không lẽ phải chủ động gì nữa sao. Nàng đã lõa thể từ suốt nãy tới giờ, để yên cho chúng tha hồ ngắm nghía, chúng còn chờ đợi gì nữa. Nàng suy nghĩ thấy cứ để vậy e không ổn. Nàng bèn đứng lên, nói:

– Trời nóng bức khó chịu quá! Ta ra suối mộc dục đây!

Cả đám ngồi lặng thinh nhìn nàng quay đi. Nàng bước đi uyển chuyển, bờ mông tròn căng núng nính theo từng nhịp. Rồi nàng ngoái đầu lại, nhìn chúng nói:

– Các người không thấy nóng sao? Có muốn cùng ta mộc dục không?

Bọn chúng nghe hỏi vậy thì mừng rỡ. Cả đám vội vã đứng lên cùng chạy lại.

Bờ suối cạn, nước suối trong vắt chảy xiết. Tiểu Long Nữ bước từng bước chân trên mấy viên sỏi tròn rồi từ từ ngồi suối. Đoạn suối này khá nông, ngồi xuống thì nước bất quá chỉ vừa chớm đến dưới bầu ngực thôi. Tiểu Long Nữ ngồi trong lòng suối, bốn tên nam nhân cũng ngồi quanh nàng. Nàng và chúng nhìn nhau mỉm cười. Sau khi khoác ít nước suối cho thấm ướt thân mình, bất giác nàng ngã người ra. Nàng ngã ra sau cho thân mình ngập trong nước, đùi dang ngực ưỡn, phô bày toàn thể.

Đám hạ nhân xung quanh nhìn thấy rõ mồm một, mặt tên nào tên nấy đỏ ke nhưng nhất nhất vẫn không tên nào dám động thủ. Không biết Tiểu Long Nữ nghĩ gì nhưng lúc này nàng lại không để cho chỗ kín của mình chìm dưới nước. Nàng ngửa cổ, lưng hơi ưỡn để đưa mông lên cao, thế là phần hạ thể kín đáo phơi bày. Nãy giờ dù đã nhìn ngắm nàng đã đời nhưng chỗ này khuất bóng, chắc đám hạ nhân không thể nào trông rõ. Giờ thì còn gì bằng nữa, động đào hớn hở, chĩa ra phía cửa phơi bày trước mặt bọn chúng. Trước cảnh dâm dục phơi bày như vậy, đám hạ nhân như bị thôi miên. Tiểu Lý nhỏ tuổi nhất, nghị lực cũng kém nên thò tay khẽ chạm cửa mình Tiểu Long Nữ. Lão Thiết thất kinh, vội mắng Tiểu Lý:

– Tiểu Lý, sao ngươi dám cả gan đến thế?

Tiểu Lý nghe Lão Thiết mắng thế liền rụt tay về, rối rít nói:

– Xin… xin phu nhân tha tội!

Lão Thiết và Tiểu Lý miệng thì nói vậy nhưng mắt liếc quá Tiểu Long Nữ. Nàng không thèm để tâm gì đến bọn họ, thay vào đó Tiểu Long Nữ nhắm ghiền đôi mắt. Phần hạ thể vừa bị Tiểu Lý chạm vào, nàng vẫn không để nó chìm mà cứ hẩy hẩy lên như mời gọi. Tiểu Lý rắn mắt, hình như lúc ấy đã tỏ tường ý tứ của Tiểu Long Nữ liền một lần nữa chạm tay vào. Ba tên còn lại thấy nàng thở hắt ra. Đầu nàng lúc này hình như đã gối được lên một chỏm đá tròn làm điểm tựa. Nàng nằm thoải mái, lấy chân làm trụ mà hẩy hẩy lên. Bàn tay Tiểu Lý chạm vào cửa mình, nơi hai mép thịt khép mở. Hắn thấy trơn nhợt thể như nước từ sâu bên trong chảy ra chứ không phải bị ướt do nước suối. Tiểu Lý thuận tay, trượt ngón tay mình sao khe sâu, chợt nàng nhăn mặt, rên khẽ:

– Ưm… tên thô lỗ… Hãy nhẹ nhàng thôi!

Tiểu Lý nghệt mặt ra đáp:

– Vâng! Thưa phu nhân!

Tiểu Lý suy nghĩ đôi chút liền đứng lên. Hắn đẩy tên Quyền và An đang ngồi xớ rớ bên dưới ra. Hắn dùng tay dạng hai đùi của Tiểu Long Nữ ra, mặt hắn cúi gằm. Phần bàn tay hắn bợ bên dưới nước, nâng mông nàng lên. Trước sự ngỡ ngàng của Lão Thiết và hai tên còn lại, Tiểu Lý cúi xuống hôn khẽ lên lên âm hộ nàng. Tiểu Long Nữ xuýt xoa, nói:

– Ôi! Giỏi quá! Giỏi quá!

Bàn tay nàng còn vần vò mái tóc Tiểu Lý như tán tưởng. Hắn le lưỡi, liếm láp nơi cửa xuân cung nàng, nơi dâm thuỷ đang tuôn trào. Tiểu Long Nữ đang nhắm mắt hưởng thủ, liền nghe giọng của Lão Thiết và hai tên Quyền – An đồng thanh:

– Phu nhân, xin cho bọn tiểu nhân cùng hầu hạ người mộc dục!

Chương trước Chương tiếp
Loading...