Ý loạn tình mê
Chương 2
Hai người cứ cắm đầu chạy giữa chốn đồng hoang, có lúc không nhịn được, ngó về phía sau, thấy Tiểu Long Nữ vẫn cứ ở phía sau vài trượng. Khinh công của phái Cổ Mộ thiên hạ vô song, Tiếu Long Nữ đuổi theo hai người có thể nói là không hề tốn sức. Tuy nhiên lúc này nhìn nàng như lục thần vô chủ, dường như đang nghĩ ngợi gì hay là do chưa biết phải xử trí sao với hai gã đạo sĩ này, nên cứ bám theo sau, không để cho họ tách xa.
Tiểu Long Nữ lặng lẽ quan sát hai tên đạo sĩ rồi lục tìm trong ký ức của nàng những hình ảnh của hai kẻ ấy. Trước giờ nàng là người của Phái Cổ Mộ nên luôn không để những tên đạo sĩ của Toàn Chân Giáo vào mắt mình. Nhưng mọi sự thay đổi từ khi Dương Quá xuất hiện. Mỗi lần nghĩ đến hai tên Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, Tiểu Long Nữ chỉ nhớ đến nỗi xấu hổ khi nàng cùng luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh với Dương Quá trong bụi hoa hồng. Đại công sắp cáo thành thì hai tên đạo sĩ này đến phá quấy khiến nàng suýt nữa thì Tẩu Hỏa Nhập Ma, phun ra cả máu. Lần đó, Tiểu Long Nữ gần như đã trần truồng, để lộ tấm thân ngà ngọc của mình cho hai tên đạo sĩ nhìn ngó đến một lúc khi Dương Quá dìu cô đi mới thôi.
Mặc dù nàng không có ý, nhưng nàng nghĩ chắc Doãn Chí Bình đã có tình ý với nàng từ rất lâu rồi, bởi hôm ấy chính y là người đã khuyên Dương Quá lo dìu nàng đi mà trị thương cho nàng thay vì ở đó mà giao thủ với chúng. Kể ra, họ Doãn kia cũng luôn đối xử với nàng rất tốt. Điều Tiểu Long Nữ không ngờ là trinh trắng đời con gái của mình lại bị Doãn Chí Bình lấy đi… càng không ngờ thêm là Triệu Chí Kính cũng nhân lúc hỗn loạn mà trộm lấy hoa.
Nói gì thì nói, thực ra cảm xúc trong đêm đó, Tiểu Long Nữ nhớ như in chứ không bao giờ quên được. Sau khi bị điểm huyện nằm im trên đất. Mở mắt dậy nàng đã thấy mình bị bịt chẳng còn nhìn thấy gì cả. Khi bàn tay họ Doãn kia sờ sẫm khắp châu thân nàng, vậy mà nàng cứ ngỡ đó là Dương Quá. Toàn thân nàng vô lực nên khi bị hắn cởi từng lớp áo thì đã chẳng còn chống cự được gì. Tiểu Long Nữ nhớ lại cử chỉ của họ Doãn tối đêm đó… cũng nghịch ngợm lắm. Ban đầu nàng cứ ngỡ Dương Quá đùa giỡn với nàng, như hai thầy trò trước đây vẫn thường làm cùng nhau nhưng lúc này cảm xúc thật khác biệt lắm. Y đã chẳng những dùng tay mà còn dùng lưỡi mình khua khoắn khắp lượt trên thân thể trần truồng của nàng. Thậm chí, họ Doãn kia còn dùng lưỡi chạm vào xuân cung nàng, điều mà trước giờ nàng nghĩ Dương Quá chưa bao giờ dám làm.
Khi dâm thuỷ nơi xuân cung tuôn ào ạt, khắp người Tiểu Long Nữ như nóng ran. Nàng cảm giác như có gì cứng nhắc đang tác đôi cửa mình để xâm phạm vào bên trong. Mãi đến sau này, Tiểu Long Nữ mới biết đó là dương vật… cứ tưởng đó là của Dương Quá, nào ngờ giờ đây mới biết ra chính là của tên họ Doãn. Hắn làm nàng đau nhói, nhưng kỳ thực chút đau ấy chỉ thoáng qua, còn lại là những cảm xúc dạt dào. Có lúc, Tiểu Long Nữ thấy mình như bay bổng, cảm giác đê mê trước giờ chưa từng có được.
Sau khi họ Doãn hành sự xong, lúc tinh dịch nóng ấm của hắn tràn khắp xuân cung Tiểu Long Nữ, nàng có chút lạnh lẽo. Những tưởng vậy là hắn bỏ đi, làm nàng nằm trần trụi trên nền đất. ai dè đâu, không lâu sau nàng lại thấy mình bị nhấc bổng lên… tiếp tục bị xâm phạm vào xuân cung bởi dương vật… mà chẳng biết đó là của ai. Lúc này đã là lần thứ hai, Tiểu Long Nữ cảm xúc được nhiều hơn. Nàng nhớ rõ ràng hơn, thời gian hành dâm cũng lâu hơn khiến nàng thống khoái vô cùng. Lần này, sau khi hành sự xong, nàng còn được kẻ kia mặc lại y trang dùm rồi đặt nàng nằm lại trên đất. Tiểu Long Nữ đã tỉnh lại hoàn toàn nên khi Dương Quá đến giải huyệt rồi mở khăn bịt mắt ra cho nàng, nàng có thể nhìn chàng bằng một ánh mắt trìu mến.
Tiểu Long Nữ vừa theo đuôi hai tên đạo sĩ mà luôn không ngừng nhớ lại chuyện xưa. Triệu, Doãn, hai người thấy Tiểu Long Nữ cứ bám riết như thế, thì càng sợ hãi, chạy từ sáng sớm đến trưa, lại chạy từ trưa sang giờ Mùi, chạy bốn năm canh giờ, nội lực tuy thâm hậu, cũng đã khó chịu đựng thêm, hơi thở hổn hển, chân bước chậm dần. Lúc này mặt trời chang chang trên đầu, không khí nóng bức, hai người mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Lại chạy một hồi, cả hai vừa đói vừa khát, thấy phía trước có một dòng mương, thì nghĩ: “Dù có bị bắt, cũng mặc.” Cả hai bèn nhào tới dòng mương, vục nước mà uống.
Tiểu Long Nữ thong thả tới phía thượng du của dòng mương, cũng vục nước uống mấy ngụm. Dòng nước trong veo in hình một bạch y thiếu nữ, xinh đẹp như tiên nữ. Tiểu Long Nữ thản nhiên hái một bông hoa trên bờ mương, cài lên mái tóc, soi bóng dưới nước, ngẩn ngơ. Ánh mắt trời xuyên qua bạch y làm hai tên đạo sĩ lại có dịp nhìn rõ nàng hơn. Bạch y của Tiểu Long nữ lúc nào cũng rất mỏng manh, đôi khi người khác nhìn vào có thể thấy ngay hai bầu nhũ hoa của nàng như nổi loạn chĩa ra nhọn hoắt. Thoáng giữa hai chân, có thể nhìn rõ chỗ âm mao đen tuyền cứ vồng lên như muốn nổi hẳn ra ngoài. Doãn Chí Bình yêu thích mọi thứ của Tiểu Long Nữ, nhưng chắc chỉ trừ điểm này của nàng. Nàng hay mang bạch y, lại mặc khá mỏng manh mà âm mao lại đen tuyền như thế khiến cho bao kẻ tráng niên có thể tò mò nhìn vào đấy… làm hắn ta ghen tức mãi không thôi.
Triệu, Doãn, hai người vừa uống nước, vừa cùng liếc nhìn Tiểu Long Nữ. Nàng dường như cũng để hai gã đạo sĩ kia thoải mái nhìn ngắm mình. Nghĩ lại, trước kia bên bụi hoa hồng, trừ Dương Quá ra thì chả phải hai gã đều đã nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng từ dạo ấy… thế thì còn gì mà nàng phải che dấu khi cả hai lúc này đang ngắm nhìn nàng. Trái lại, trước ánh mắt của hai tên đạo sĩ Toàn Chân, tự dưng lòng nàng lại nổi dậy cơn ham muốn. Thấy xung quanh vắng vẻ Tiểu Long Nữ không ngần ngại vén váy mình lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai, để vùng xuân cung đen tuyền lộ ra rõ mồn một. Tiểu Long Nữ theo thói quen thọc ngón tay vô xuân cung mình cho dâm thuỷ trào ra.
Những chuyện đêm qua có làm nàng buồn, nhưng chỉ là thoáng chốc thôi, còn lại giờ đây tự dưng khắp người lại cứ rạo rực, không biết làm sao giải tỏa được dục vọng đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng!? Nàng dẫu luôn thương nhớ bóng hình Dương Quá, mỗi lần gặp chàng là như mùa xuân đến, nhưng giờ chàng đã là trượng phu của kẻ khác, nàng cũng không thuộc về chàng mà thực tình đã bị cướp về tay một trong hai tên đạo sĩ này mất rồi.
Hai tên đạo sĩ thấy Tiểu Long Nữ như vậy thì cũng giật mình. Trong khi Doãn Chí Bình ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng thủ dâm thì Triệu Chí Kính đã kéo tay hắn, lảng đi xa dần. Dù bước theo họ Triệu nhưng thi thoảng Doạn Chí Bình vẫn ngó lại, thấy nàng đang đê mê thủ dâm nhìn xuống dòng nước. Mãi đến khi khuất bóng Tiểu Long Nữ cả hai mới chạy thật nhanh, không lâu tới một con đường lớn. Hai người tưởng đã thoát hiểm, nào dè Triệu Chí Kính vừa ngoảnh lại, đã thấy Tiểu Long Nữ bám theo đằng sau.
Doãn Chí Bình giằng tay sư huy của mình, nói:
– Thôi rồi, Triệu sư huynh, chết chạy chẳng thoát nổi, nàng ta muốn giết thì cũng đành chịu!
Y dừng bước. Triệu Chí Kính nổi giận, nói:
– Ngươi chết cũng đáng, còn ta tại sao phải chết theo ngươi?
Đoạn lại kéo tay sư đệ, Doãn Chí Bình nản chí, không muốn chạy nữa, quát:
– Huynh sợ thì chạy một mình đi!
Lúc ấy, Tiểu Long Nữ thấy hai gã đạo sĩ lại lớn tiếng với nhau thì lấy làm lạ. Sau đó từ đâu có hai người phóng ngựa đến, đó là hai binh sĩ Mông Cổ truyền đạt quân lệnh. Triệu Chí Kính liền vọt tới, kéo hai binh sĩ xuống đất, nhảy lên lưng một trong hai con ngựa mà phi nhanh về hướng bắc. Dù họ Triệu để lại một con ngựa nhưng Doãn Chí Bình không lưu tâm, nhất nhất lúc này hắn chỉ nhìn về phía Tiểu Long Nữ. Nàng cũng đứng đấy, bất giác Doãn Chí Bình thấy thần sắc nàng thay đổi khi hắn ta nhìn thẳng mặt nàng.
Hắn suy tư ít lâu rồi ra quyết định. Doãn Chí Bình quyết không bỏ chạy nữa mà chọn cách đối mặt. Hắn định thần nghiêm nghị rồi bước đến chỗ Tiểu Long Nữ. Nàng đứng yên không tránh né hắn. Tự dưng, không hiểu sao lúc này thần sắc của Doãn Chí Bình có phần oai nghi làm Tiểu Long Nữ có phần hơi rung động. Hắn nhanh nhẹn rút kiếm, nhưng không phải để tấn công nàng mà đưa chuôi kiếm về phía Tiểu Long Nữ. Doãn Chí Bình nói:
– Cô nương muốn giết cứ giết… ta quyết không bỏ chạy nữa.
Nói xong, họ Doãn nhắm mắt ngửa cổ ra như chờ đợi Tiểu Long Nữ phán xử mình. Hắn đứng rất lâu rồi mới thở dài khi thấy dường như nàng đã nắm lây chuôi kiếm từ tay hắn, rồi sau đó là tiếng gió như múa kiếm vụt qua. Doãn Chí Bình tưởng đã xong đời nhưng như mở mắt vẫn thấy cái đầu còn nằm trên cổ mình. Hắn không thấy Tiểu Long Nữ đâu, chừng khi xoay mình lại mới thấy nàng đứng sau lưng. Hai tên lính Mông Cổ ban nãy bị Triệu Chí Kính đánh ngã trên tay còn đang cầm đoản đao, tên nào tên nấy lần lượt gục xuống.
Doãn Chí Bình mới hiểu tình hình. Ban nãy lúc hắn không để ý dường như hai tên lính Mông Cổ đã định tấn công hắn để trả thù. May sao mà nàng đã ra tay cứu hắn. Doãn Chí Bình thấy vậy liền vòng tay khom người nói:
– Cô nương… đã cứu mạng ta sao… xin đa tạ.
Tiểu Long Nữ vẫn có vẻ ngượng ngùng. Nàng ừ hử không đáp lời họ Doãn. Lúc hắn cúi đầu, nàng còn định sẽ khinh công bỏ đi, nhưng vừa định nhỏm chân thì hắn đã nói trước:
– Long cô nương, xin dừng bước!
Nghe hắn gọi, nàng bất giác chùn chân. Nàng không quay lại nhìn hắn nhưng cũng không bỏ đi. Doãn Chí Bình cẩn thận tiến lại, vừa nói:
– Tại hạ biết mình đã làm chuyện có lỗi với cô. Dẫu có chết trăm lần cũng không hết tội. Chỉ xin cô nương thương tình xuống tay… để nhanh chóng giải thoát cho ta… bằng không cứ thế này… ta sẽ mãi bị dằn vặt, cũng sẽ tự kết liễu đời mình thôi.
Bất chợt, Doãn Chí Bình nghe nàng thở dài, rồi nói:
– Tội tình gì phải làm như vậy… ta đâu có nói là sẽ giết ngươi…
Hai mắt họ Doãn chợt sáng lên, hắn như không tin những gì mình nghe thấy, bèn hỏi lại:
– Cô nương… nói thật chứ?
Hắn thấy gương mặt Tiểu Long Nữ đỏ hồng, nhìn như nụ hoa vừa hé nở. Nàng không đáp chỉ khẽ khàng gật nhẹ đầu, rồi lại ấp úng:
– Ta… ta… chỉ là ta có chuyện… muốn ngươi trả lời ta mà thôi…
Doãn Chí Bình nhanh nhẹn nói:
– Chuyện gì… xin cô nương cứ hỏi.
Tiểu Long Nữ lúc ấy nhìn quanh. Mặt nàng vẫn đỏ lựng, nàng nói:
– Chuyện này… nói ở đây… e không tiện… hay là… để tối nay vậy?
– Tối nay… ta… biết tìm cô nương ở đâu? – Họ Doãn hỏi.
– Ngươi cứ lấy con ngựa này mà đi cùng họ Triệu kia. Tối nay tự khắc ta sẽ đến tìm ngươi.
Doãn Chí Bình hơi phân vân, định hỏi lại nhưng cũng gật đầu với nàng. Đoạn, hắn leo lên lưng con ngựa còn lại, phi ngựa chạy theo hướng Triệu Chí Kính vừa đi. Vừa phi ngựa, hắn vẫn ngoái lại thấy Tiểu Long Nữ còn đứng đó… đến lúc khuất bóng mới thôi.
Doãn Chí Bình đuổi theo thì gặp Triệu Chí Kính ở trị trấn. Cả hai sau đó giáp mặt với bọn người của Kim Luân Pháp Vương và cả sư thúc tổ của mình là Châu Bá Thông. Triệu Chí Kính tinh ranh, muốn thoát khỏi sự đeo bám của Tiểu Long Nữ nên đã xin theo Kim Luân. Tiểu Long Nữ vẫn bám theo cả bọn đến doanh trại Mông Cổ. Kim Luân Pháp Vương nghi kị nàng nên không dám động thủ, cũng có ý dùng nàng để kềm tỏa hai tên đạo sĩ. Lúc ấy, chỉ có Triệu Chí Kính là tâm hồn bất an, luôn ton hót nịnh bợ người Mông Cổ để mong chức tước. Doãn Chí Bình xem nhẹ việc ấy, chỉ ngẩn ngơ nghĩ về hình bóng Tiểu Long Nữ, cùng đi theo họ Triệu như kẻ mất hồn.
Đến đêm, Doãn Chí Bình vờ ngủ say. Lúc ấy Kim Luân Pháp Vương gọi riêng Triệu Chí Kính ra gặp mặt, hình như có âm mưu gì muốn hại Châu Bá Thông. Doãn Chí Bình cũng tờ mò đoán được phần nào, nhưng hắn không quan tâm lắm, bởi trong lòng lúc này hắn chỉ nghĩ đến cuộc hẹn với Tiểu Long Nữ.
Sau khi họ Triệu và Kim Luân đi khỏi một lúc, Doãn Chí Bình mới ngồi dậy. Hắn đi ra khỏi lều rồi nhìn quanh. Doãn Chí Bình sáng mắt lên khi thấy cái bóng trắng của Tiểu Long Nữ ở trên nhành cây. Nàng và hắn không nói lời nào với nhau. Hắn gật đầu có ý chào nàng. Tiểu Long Nữ nhìn hắn mặt vẫn lạnh nhưng đỏ hồng. Nàng phi thân đi, nhưng đi chậm ngõ hầu để Doãn Chí Bình có thể đuổi theo mình. Cả hai đi đến một đoạn rừng vắng, xung quanh là màn đêm u tịch, chỉ có ánh trăng trên cao thì mới dừng lại. Doãn Chí Bình kinh công không bằng nên đi theo Tiểu Long Nữ một hồi thì hụt hơi. Mãi đến khi thấy nàng đứng lại hắn mới mừng thầm. Hắn lại gần, kính cẩn vòng tay thi lễ. Tiểu Long Nữ không đáp, chỉ quay đi. Hắn hơi cụt hứng, nhưng vẫn nói:
– Long cô nương… chẳng hay cô có chuyện gì cần hỏi tại hạ?
Doãn Chí Bình hỏi nhưng lạ thay Tiểu Long Nữ chỉ đứng yên quay mặt đi không nhìn lấy hắn dù là một chút. Hắn suy nghĩ rồi hỏi thêm vài lần, nhưng nàng vẫn lặng im. Hắn tiến lại gần, bàn tay hắn run run. Hắn đắn đo rồi quyết định đặt tay lên vai nàng. Lạ thay, dù hắn để tay lên vai như vậy nhưng nàng vẫn im lặng. Hắn hỏi:
– Long cô nương… cô nương…
Mãi đến lúc này, hắn mới nghe giọng của cô cất lên:
– Ngươi… ngươi hãy kể lại đầu đuôi mọi chuyện đêm hôm ấy cho ta nghe…
Doãn Chí Bình rút tay về, thắc mắc:
– … là đêm… đêm nào?
– Cái đêm… mà ngươi và họ Triệu kia đã nói với nhau lúc ở Tương Dương! – Nàng đáp.
– Cô nương… nói thực chứ! – Doãn Chí Bình hỏi lại.
Tiểu Long Nữ vẫn quay mặt đi, nhưng gật đầu, rồi nói:
– Hãy kể lại cho ta nghe đầu đuôi sự việc!
Doãn Chí Bình cúi người:
– Được… nếu vậy tại hạ xin vâng mệnh!