Ý loạn tình mê

Chương 25



Phần 25

Bụng của Tiểu Long Nữ ngày một lớn dần theo ngày tháng của thai kỳ. Nếu như trong ba tuần trăng đầu, nhìn nàng không gì khác biệt thì đến ba tuần trăng sau, cơ thể đã nặng nề hơn khi hài nhi dần tượng hình. Với điều đó, nàng và Tiểu Lý không tiện tá túc lâu dài nơi đạo quán nữa nên cùng từ biệt bọn đạo sĩ. Dương Quá và Doãn Nhi cũng đã rời Cổ Mộ từ sớm, liệu rằng trong vài năm cũng không quay trở về, lẽ ra Tiểu Long Nữ có thể nhân đó cùng Tiểu Lý vào trong ấy ở tạm một thời gian. Cổ Mộ yên tĩnh, lại kín đáo quả là nơi thích hợp để ẩn cư, nhưng ngặt nỗi giờ muốn ra vào bên trong thì chỉ còn một lối duy nhất phải đi qua thuỷ đạo. Tiểu Long Nữ thân đang thai nghén, không tiện bơi lặn nhiều sợ cảm nhiễm phong hàn. Tiểu Lý lo lắng cho nàng nên không làm điều ấy. Sau khi suy tính, nàng quyết định dẫn Tiểu Lý trở lại căn nhà tranh năm xưa nàng và Dương Quá từng ở. Chỗ ấy cũng hoang vu vắng vẻ, Tiểu Lý chỉ cần dọn dẹp sơ là có chỗ cho Tiểu Long Nữ ở tươm tất.

Dù đã rời đi nhưng Tiểu Long Nữ vẫn qua lại với lão Triệu. Ban đầu lão Triệu chỉ đơn giản là hay qua thăm viếng nàng. Tiểu Long Nữ chỉ nói Tiểu Lý gọi hắn ta là Lão Triệu và giới thiệu lão là cố nhân của mình. Tiểu Lý rất ít khi hạch hỏi nàng, Tiểu Long Nữ bảo sao thì hắn ta nghe như vậy. Thậm chí khi thấy Tiểu Long Nữ và lão Triệu có giao hoan với nhau, Tiểu Lý cũng chẳng lấy làm phiền. Thói quen này Tiểu Lý đã có được ngay từ thuở ban đầu biết nàng nơi Sơn Cốc, lúc ấy chẳng phải ngoài Tiểu Lý, nàng còn có cả Lão Thiết và hai tên Quyền – An nữa hay sao, giờ Tiểu Long Nữ có thêm Lão Triệu thì có là gì.

Khi sơ giao như vậy, thường là Lão Triệu hoặc Tiểu Lý giao hoan riêng lẻ với Tiểu Long Nữ những lúc kẻ kia vắng mặt. Lão Triệu ban đầu thấy Tiểu Lý trẻ tuổi, sợ có tính ghen tuông nên có phần ngần ngại, ấy là lão chưa quên chuyện Tiểu Lý từng đánh lão nữa cơ mà. Nhưng rồi theo ngày tháng, một già một trẻ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, lão dần quen thuộc với Tiểu Lý và không còn thấy e sợ gì nữa. Lão Triệu mười mấy năm nay cũng chỉ tá túc nơi đạo quán thôi chứ không phải đạo sĩ như xưa nữa. Sau khi Tiểu Long Nữ rời đi, lão qua lại mấy lần rồi từ đó cũng dọn hẳn sang ở cùng nàng. Gặp ai có hỏi thì lão còn nói rằng mình và Tiểu Lý đều chỉ là “hạ nhân” của Tiểu Long Nữ.

Thấy Lão Triệu bị lở loét nhiều trên thân thể nhìn rất tội, Tiểu Long Nữ quyết định tìm lại phương thuốc cũ, chữa trị cho lão dứt độc Ngọc Phong. Mặc dù không thể nào hồi phục hoàn toàn nhưng cũng sẽ khiến dung nhan lão Triệu bớt phần đáng sợ, cơ thể không còn quá xấu xí như trước nay. Để trả ơn cho Tiểu Long Nữ, theo đề nghị của nàng, lão Triệu thay nàng truyền dạy Toàn Chân Kiếm Pháp cho Tiểu Lý. Lão thành thục kiếm pháp Toàn Chân hơn Tiểu Long Nữ rất nhiều, lão dạy Tiểu Lý cũng nhiệt tình, dĩ nhiên là hơn hẳn năm xưa khi dạy cho Dương Quá, làm kiếm pháp Tiểu Lý càng tiến bộ thêm.

Ba người ở cùng nhưng nhưng ai nấy đều có việc riêng, nhiều khi mỗi người một nơi, dù vậy đến khi đêm xuống cả ba đều cùng nhau chung giường không phân chia gì hết cả. Bụng của Tiểu Long Nữ lúc này đã to ra nhiều, tay chân phù nề, thân thể nhìn không còn quyến rũ nữa. Ấy vậy mà khát khao tình ái của nàng vẫn như dòng suối tuôn chảy không dứt, lão Triệu và Tiểu Lý vì thế vẫn thường xuyên hầu hạ cung phụng cho nàng. Nếu như một già một trẻ ban đầu còn thay phiên nhau, lúc này đã thân thuộc rồi thì có thể cùng giao hoan với nàng một lúc mà chẳng hề ngại ngùng gì.

Tiểu Long Nữ hưởng được phúc, lúc nào cũng sung sướng vô cùng, ái ân không bao giờ dứt đoạn. Lão Triệu và Tiểu Lý làm nàng nhớ lại những ngày ngắn ngủi khi mới từ đáy cốc lên, gặp gỡ đám người Lão Thiết và được bọn họ hầu hạ vô cùng chu đáo, giờ đây chẳng khác xa khi ấy là mấy. Mỗi tối, sau khi mộc dục sạch sẽ, Tiểu Long Nữ nằm giữa cái giường rộng, phơi bày cơ thể lõa lồ ngồn ngộn. Lão Triệu và Tiểu Lý mỗi người một việc, thay phiên nhau vuốt ve chăm sóc nàng. Lão Triệu thì kinh nghiệm dày dặn khỏi bàn, Tiểu Lý tuy trẻ tuổi nhưng cũng được trời phú cho cái tính dâm và những kỹ năng chiều chuộng. Hai tên nam nhân một già một trẻ trao đổi qua lại giữa kinh nghiệm và sức trẻ với mục tiêu tối thượng là hầu hạ Tiểu Long Nữ mà thôi. Được sống trong cảnh sung sướng, bất chợt nàng nhớ lại lúc xưa khi còn mang thai Doãn Nhi mà rơi lệ. Tiểu Lý nhìn thấy bèn lo lắng hỏi:

– Hình như bọn chúng tôi đã làm gì cho phu nhân phiền lòng?

Tiểu Long Nữ gạt đi nước mắt, xua tay nói:

– Không có gì? Chỉ là ta chợt nhớ lại lúc xưa khi còn ở dưới Đoạn Trường Nhai, lúc ấy ta chỉ có một mình chống chọi nỗi cô đơn… nghĩ lại mà không khỏi xót xa!

Tiểu Lý nói:

– Phu nhân đừng bận lòng. Giờ đã có ta, còn lão Triệu nữa, nàng không còn cô đơn nữa đâu. Chúng ta sẽ chăm sóc nàng thật chu đáo.

Lão Triệu ở cạnh bên cũng gật đầu. Hai người giữ lời hứa, làm cho tối nào Tiểu Long Nữ cũng thăng hoa tột đỉnh, nhất là khi bờ môi ướt át của Tiểu Lý chạm vào hai cái môi thịt mềm mềm nơi cửa xuân cung nàng, hay những lúc khác thì được thay bằng những ngón tay khuấy đảo của lão Triệu. Dương vật cả hai đều hùng dũng chẳng kém cạnh, mỗi lượt đều chơi rất dai, ấy vậy mà còn luân phiên nhau nữa thì khỏi nói đêm nào Tiểu Long Nữ cũng phải ra hết dịch thuỷ thì hai người mới lần lượt xuất tinh.

Thấm thoắt thời gian qua nhanh. Tiểu Long Nữ tuổi đã lớn, nàng mang thai thân thể nặng nề, tuy vậy nhờ được Lão Triệu và Tiểu Lý tận tình hầu hạ ngày đêm nên vẫn có được cuộc sống an nhàn, không bao giờ cảm thấy cô quạnh như khi trước. Lần mang thai này của nàng tuyệt đối tốt hơn lúc trước khi Tiểu Long Nữ chỉ có một thân một mình dưới đáy cốc sâu hoang lạnh. Khi ấy nàng phải tự sinh tự diệt, lẻ loi cô độc, giờ đây cạnh bên nàng luôn có hai nam nhân tận tình bảo bọc. Nơi nàng ẩn cư, dù không quá hoang vu như trước, nhưng Tiểu Long Nữ vẫn có thể thoải mái giữ những thói quen như suốt 16 năm trường vừa qua. Nàng cảm thấy thoải mái với việc khoả thân, chẳng bao giờ phải bị ràng buộc bởi quần áo và các thứ lễ nghĩa phàm tục, hoàn toàn tự do thoải mái.

Tiểu Long Nữ ngày ngày đều giao hoan vui vẻ với hai gã nam nhân của mình, thậm chí đến lúc chuyển dạ để sinh nở luôn. Khi bà mụ được gọi đến, nhìn lại còn thấy nơi cửa xuân cung nàng nhàu nhĩ tinh dịch mà phải lắc đầu kinh ngạc. Tiểu Long Nữ thành công hạ sinh thêm một hài nhi. Lần này, Tiểu Long Nữ lại sinh được một người con gái. Cả nàng và Tiểu Lý đều vô tâm trong chuyện đặt tên, may còn nhờ được Lão Triệu giúp. Đứa bé được mang họ Lý, tên đặt là Bình. Tiểu Long Nữ nghe qua đã thấy rất thích vì đó cũng là tên của Doãn lang. Tiểu Lý mặc dù làm cha của đứa trẻ, nhưng từ ban đầu đã không ý kiến, thậm chí nếu Tiểu Long Nữ lấy họ Doãn đặt tên cho hài nhi này thì hắn cũng chẳng lấy làm phiền lòng nên Tiểu Lý nghe thấy tên nào cũng vui. Đứa bé còn được cả ba thường gọi là Bình Nhi.

Võ công Tiểu Lý theo thời gian cũng tịnh tiến nhiều, phần lão Triệu thì được chữa khỏi, sắc diện đã đỡ hơn ngày trước kia nhiều. Tiểu Long Nữ sau khi sinh con xong, dần dần hồi phục sức khỏe. Nàng thay lão Triệu tiếp tục truyền thụ võ công cho Tiểu Lý. Nàng dự định dạy hết cho Tiểu Lý những võ công bí truyền của phái Cổ Mộ. Lão Triệu mặc dù vẫn ở chung với hai người nhưng lão chỉ dành phần chăm sóc cho Bình Nhi, để hai người chuyên tâm tu luyện võ công. Lão Triệu nói mình đã trải qua nhiều phong ba bão táp của cuộc đời, tham vọng đều có đủ hết, giờ lão xem mọi thứ đều nhẹ đi, chỉ mong cuộc sống an nhàn và hạnh phúc bên Tiểu Long Nữ, vậy nên lão chẳng hề đoái hoài gì đến việc luyện công của hai người kia hết. Tiểu Long Nữ và Tiểu Lý vì thế có thể an tâm giao nữ nhi của mình cho lão Triệu, cả hai có thể chuyên tâm trong việc tu luyện võ công thượng thừa.

Tiểu Long Nữ vốn thường ngày đã giữ thói quen lõa thể nên việc cùng luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh với Tiểu Lý chẳng lấy gì làm khó khăn như khi xưa lúc nàng còn ở cùng Dương Quá. Tuy vậy, lúc luyện thần công cần tuyệt đối yên tĩnh tránh việc tẩu hỏa nhập ma nên Tiểu Lý bảo nàng cùng vào luyện tập trong khu mộ của liệt vị trưởng giáo Toàn Chân. Nơi đây không khí u quạnh, người thường ít ai dám bén mảng tới thành ra là một chỗ yên tĩnh tuyệt hảo để tu luyện thần công. Hai người tìm được địa điểm tốt, lại được thư thả không lo lắng chuyện con cái nên chỉ cần tốn ít thời gian thôi mà đã đại công cáo thành rồi. Tiểu Lý ngó lại dung nhang của Tiểu Long Nữ liền tấm tắc khen:

– Hình như nhờ luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh hay sao mà ta thấy phu nhân ngày một trẻ ra.

Tiểu Long Nữ nghe hắn khen ngợi mình thì mừng rỡ nói:

– Chàng thấy vậy thật sao?

Tiểu Lý gật đầu khẳng định:

– Phải… so với lúc ta gặp nàng lúc đang ngủ trong mật thất, phu nhân giờ trẻ hơn rất nhiều. Dung mạo cũng đoan trang bội phần.

Tiểu Long Nữ bẽn lẽn nói:

– Chàng nói vậy… bộ lúc ấy ta xấu xí lắm sao?

Tiểu Lý giật mình khi biết mình lỡ lời, bèn xua tay:

– Ta… ta không có ý đó… chỉ là…

Tiểu Long Nữ nói đến đó cũng cười:

– Chàng không cần lo lắng, chỉ là ta nói ngạo chàng thôi.

Rồi nàng thủng thẳng giải thích thêm cho hắn tỏ tường:

– Môn công phu chúng ta tu luyện, nếu đạt đủ cảnh giới có thể an thần dưỡng nhang, kéo dài thanh xuân. Năm xưa khi ta rơi xuống đáy Đoạn Trường Nhai, do ngày ngày u uất… tâm can luôn khát khao nhục dục mà không được thỏa mãn nên mới khiến cho dung nhang không còn như trước. Giờ đây… có chàng và lão Triệu rồi… ta…

Tiểu Lý bẽn lẽn cười, nói tiếp:

– Ta và lão Triệu hầu hạ trước sau thì sao phu nhân còn có thể u uất như trước được!

Tiểu Long Nữ nghe hắn nói vậy dù ngượng ngùng nhưng cũng phải gật đầu thừa nhận. Nàng dù đã sanh nở hai lần, tuổi tác không còn như xưa nhưng dung mạo quả nhiên vẫn diễm lệ muôn phần… so với năm xưa khi lần đầu tiên xuất hiện ở Trùng Dương Cung cứu Dương Quá chắc không khác xa là mấy. Đang lúc vui vẻ, chợt nhớ đến chuyện xưa, Tiểu Long Nữ tiến lại mộ phần của Doãn Chí Bình cạnh bên, bất giác lại thở dài nói:

– Năm xưa ta từng nhiều lần có ý cùng Doãn Lang tu luyện thần công nhưng chàng ấy cứ vì ngại chuyện môn hộ mà chần chừ. Thiết nghĩ nếu ngay từ đầu, chàng quyết ý cùng ta tu tập thì khi về đến Trùng Dương Cung, đâu đến nỗi mệnh chung như vầy. Than ôi!

Tiểu Lý đến bên cạnh nàng, vỗ về:

– Ta hiểu nỗi khổ tâm của phu nhân nên dưới sự chỉ bảo của nàng, ta vẫn ngày đêm siêng năng luyện tập, không để phụ lòng phu nhân. Xin phu nhân cứ an lòng, không còn Doãn đạo trưởng ở đây, vẫn có ta bảo vệ cho nàng.

Nghe thấy Tiểu Lý nói lời chững chạc, Tiểu Long Nữ thấy vui trong lòng, liền ngã đầu vào một vai hắn. Tiểu Lý cũng dang rộng vòng tay ôm lấy nàng như năm xưa Dương Quá ôm nàng ở giữa chốn đại hội võ lâm. Nàng nói:

– Ta vẫn luôn thương nhớ Doãn lang vô cùng. Chàng là người thông tuệ. Ví như chuyện ta ở cùng Dương Quá bao năm mà đến cho cùng vẫn không hiểu rõ tâm ý của hắn bằng chàng nên mới xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm, vậy nên đến giờ mới ra nông nỗi.

Tiểu Lý nghe thế liền tiếp lời:

– Ta nghĩ đó cũng là thiên ý thưa phu nhân, vì nếu như không có những hiểu lầm ấy phỏng nàng có dịp thấu hiểu tâm tình của Doãn đạo trưởng chăng? Rồi sau này, bọn ta có dịp hội ngộ cùng phu nhân nữa sao? Tất cả đều là thiên ý.

Tiểu Long Nữ cũng gật đầu cho là phải. Chợt, nàng như nhớ ra chuyện gì bèn ngoái đầu nhìn mặt của Tiểu Lý. Nàng thoáng nghĩ, sợ rằng khi nhắc đến chuyện cũ với Doãn Chí Bình, sẽ làm cho Tiểu Lý không vui, nên nói:

– Lý lang à! Chúng ta tuy không bái đường, nhưng tâm ái của ta đến nay chắc chàng cũng rõ. Trước giờ ta chỉ làm lễ bái đường với hai người, đầu tiên là Công Tôn Cốc Chủ, sau là đến Dương Quá. Tuy nhiên liền đó những nam nhân của ta, lần lượt người thì vong mạng, kẻ thì phải biệt ly làm ta lo sợ lắm. Ta ngại rủi bái đường với chàng rồi… có chuyện gì…

Tiểu Lý nghe đến đó, lấy tay bịt miệng nàng, nói:

– Phu nhân không cần phải nói ra đâu. Ta thực đã hiểu rồi mà!

Tiểu Long Nữ bẽn lẽn, dựa đầu vào ngực Tiểu Lý lần nữa để hắn choàng tay ôm nàng. Cả hai trần truồng ngồi ôm nhau trong lăng mộ. Tiểu Long Nữ im lặng trong chốc lát rồi lại nói:

– Tiểu Lý này! Ngọc Nữ Tâm Kinh chàng luyện tới nay xem như cũng có thành tựu. Nhưng thiết nghĩ môn công phu ấy dù là võ công thượng thừa, nhưng vẫn chưa phải là tuyệt thế thần công. Ta nghĩ tiếp theo sau đây, chúng ta sẽ vào Cổ Mộ cùng tu luyện theo bí kíp của Cửu Âm Chân Kinh. Đến lúc ấy, võ công còn tiến bộ hơn nữa.

Tiểu Lý nghe thế liền nói:

– Việc ấy phu nhân có thể thư thả, không cần quá gấp rút. Dù sao chúng ta cùng ẩn cư sơn lâm, chẳng màng thế sự, đâu cần quá chấp nhất như thế!

Tiểu Long Nữ giải thích:

– Cửu Âm Chân Kinh dù không phải do Trùng Dương Chân Nhân sáng tạo ra, nhưng võ học ấy cũng là kết yếu tinh túy của cả hai phái Toàn Chân và Cổ Mộ. Giờ Toàn Chân Giáo đã không còn, Cổ Mộ phái chỉ còn mình ta thôi. Ta mong chàng sớm tiếp tục tu luyện, chẳng nhằm để diễu võ dương oai với ai, chỉ mong lưu lại được những thành quả của tiền nhân, để mai này còn truyền cho hậu thế nữa!

Tiểu Lý liền hỏi:

– Ý phu nhân là truyền cho Bình Nhi của chúng ta.

Tiểu Long Nữ gật đầu. Tiểu Lý nói:

– Điều ấy là lẽ tất nhiên rồi. Phu nhân cứ an tâm. Ta sẽ không phụ lòng nàng, sẽ chăm chỉ tu luyện để truyền lại cho hậu thế.

Tiểu Lý nói đến đó chợt ngoái đầu nhìn nàng cười nham nhở, nói:

– Nhưng nếu chỉ có mỗi Bình Nhi, ta e sau này hài nhi của chúng ta sẽ đơn độc lắm. Sao phu nhân không cho nó có thêm huynh đệ hay tỷ muội nữa cho vui.

Tiểu Long Nữ nhìn mặt, biết Tiểu Lý đang nói gì, nàng đỏ mặt quay đi:

– Ta có phải là heo nái đâu mà chàng lại bắt ta sinh nở lắm thế?

Tiểu Lý tiếp tục ngạo nàng, nói tiếp:

– Hihi… phu nhân nói thế thôi chứ chúng ta cứ ái ân với nhịp độ này… không chừng ít lâu nữa nàng lại có hỉ mạch cho xem.

Tiểu Long Nữ ngượng ngùng, đứng dậy nói:

– Thật đáng ghét… ai cho chàng chạm vào người của ta mà nói hả?

Vừa nói xong, nàng liền chụp lấy thanh gỗ đó dùng thay cho kiếm, đâm tới tấn công Tiểu Lý. Nàng dù Ngọc Nữ Kiếm Pháp, dù là đang tấn công nhưng thực chỉ là luyện tập, không có sát tâm. Tiểu Lý nhanh nhẹn tránh né. Hắn cũng liền dùng một nhánh cây gỗ khác sử ra Toàn Chân Kiếm Pháp để đối phó với nàng. Hai môn kiếm pháp tuy có vẻ đối địch nhau, khắc chế lẫn nhau nhưng cặp đôi múa ra thì uyển chuyển vô song thể như đang cùng nhảy múa vậy, giống hệt ngày xưa khi nàng và Dương Quá dùng Song Kiếm Hợp Bích để đối phó với Kim Luân Pháp Vương, cứu mẹ con Hoàng Dung.

Tiểu Lý ngoại trừ Tiểu Long Nữ, còn từng được lão Triệu chỉ điểm nhiều về kiếm pháp Toàn Chân thành ra khi sử dụng cũng tinh diệu vô cùng, nhiều khi đối chiêu khiến Tiểu Long Nữ cũng phải lâm vào thế hạ phong. Cuối cùng sau trăm hiệp đấu kiếm cùng nhau, thân thể trần truồng của cả hai đều bóng lưỡng, nhầy nhụa vì mồ hôi. Tiểu Lý dù học từ nàng nhưng tuyệt đối không kém cạnh. Hắn nhân lúc Tiểu Long Nữ sơ ý đã có thể đánh bay thanh gỗ trên tay nàng. Tiểu Long Nữ không đánh tiếp nữa mà ra chiều giận dỗi. Tiểu Lý lúc ấy vất luôn thanh gỗ của mình, nhào tới ôm chặt nàng hôn thắm thiết.

Như một lẽ tự nhiên, Tiểu Long Nữ cũng đáp lại hắn bằng cách vòng tay qua ôm lấy người Tiểu Lý. Nàng để cho hắn được thoải mái ôm ấp sờ soạng người mình. Tiểu Long Nữ tủm tỉm cười khi thấy mặc dù cả hai đã sống với nhau như phu thể từ lâu nhưng Tiểu Lý vẫn không hề giảm bớt sự háo hức khám phá khắp thân thể trần truồng nõn nà của nàng. Tiểu Lý hôn nàng thêm một lát nữa thì hứng chí vần ngửa nàng ra trên đất. Hắn vừa hôn hít khắp mặt cổ ngực nàng, tay đưa cả hai tay lên nắn bóp không biết chán hai bầu nhũ hoa. Tiểu Long Nữ vừa sinh nở không lâu, vẫn còn đang trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ nên Tiểu Lý chỉ cần bóp nhẹ là đôi dòng sữa từ hai bên nhũ hoa xịt bắn ra. Tiểu Lý chẳng những không ngại mà còn lấy làm thích thú khi sữa của nàng xịt vấy lên khắp người hắn.

Tiểu Lý cứ vừa hôn vừa sờ soạng người nàng từ trên xuống dần, hôn từ cổ xuống đến nhũ hoa, thay cho Bình Nhi mút mát mấy dòng sữa mẹ. Tiểu Lý như muốn bú cạn cả hai bầu sữa của nàng như thể món gì đại bổ lắm, chẳng thèm chừa lại cho Bình Nhi chút xíu nào. Bú mút chán chê xong, hắn bắt đầu xuống tiếp phía dưới. Đã biết rõ những chiêu thức của Tiểu Lý rồi, nhưng Tiểu Long Nữ vẫn giật mình khẽ một cái khi hắn hôn vào đúng giữa phần mu mềm mềm ở chính giữa háng nàng. Tiểu Lý hôn vào đúng giữa hai cái môi trơn láng đầy đặn của xuân cung… Do sinh nở nên cách đây ít lâu, khắp vùng xuân cung của Tiểu Long Nữ vẫn còn cảm giác tê bại, dẫu cho có kích thích thế nào vẫn không làm nó suy suyển nổi. Tiểu Lý suốt thời gian qua vẫn nhiệt thành bú liếm, đến nay cũng đạt được ít nhiều thành tựu. Hắn tỏ ra vui mừng khi thấy hình như dịch thuỷ của nàng lại bắt đầu ứa ra. Tiểu Lý nghển mặt nhìn nàng tỏ vẻ hoan hỉ. Tiểu Long Nữ dù không nói nhưng hân hoan cũng chả kém.

Thấy dịch thuỷ ra rồi, Tiểu Lý cứ tiếp tục hôn hít, liếm láp mơn man ở chỗ đó mãi, khiến Tiểu Long Nữ càng lúc càng sướng hơn… dâm thuỷ như dòng suối cứ ứa ra dầm dề, chảy ra làm ướt cả vùng hạ thể… hơi thở nàng mỗi lúc một dồn dập hơn, người nàng nóng bừng hẳn lên. Liếc mắt xuống Tiểu Long Nữ thấy dương vật Tiểu Lý đã cửng lên nghễu nghện từ bao giờ, cái đầu tù tù căng tròn thật kích thích và khiêu khích như muốn ngạo nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...