Ý loạn tình mê
Chương 32
Vậy là trong mấy ngày cùng bôn tẩu với nhau, ngoại trừ cùng tránh mặt đám đệ tử Thiếu Lâm đang truy đuổi, hai người Quách Tương và Trương Quân Bảo còn ân ái với nhau không ngừng nghỉ. Họ thường không chọn nghĩ ở khách điếm trong thị trấn mà chọn những vạt rừng vắng vẻ, rồi cùng nhau thoải mái giao hoan suốt đêm. Quách Tương không còn cảm thấy khó chịu vì xa rời Hà Túc Đạo nữa vì giờ đây nàng đã có Trương Quân Bảo thay thế. Họ Trương không hề từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng. Hắn mang đến cho nàng biết bao cảm giác tê tái tuyệt vời khi chọc dương vật vào tận sâu trong cơ thể nàng.
Không chỉ có Quách Tương mà lúc ấy Trương Quân Bảo cũng thèm muốn kinh khủng. Nhiều khi sau này, lúc đi trên đường hắn không còn dắt lừa cho nàng mà cùng nàng ngồi trên con lừa. Nàng ngồi trước, hắn ở phía sau, tay không ngừng mò mẫm cơ thể nàng không rời. Đến nơi nào đó vắng vẻ, Trương Quân Bảo không chờ đợi mà đẩy Quách Tương từ đằng sau. Nàng chẳng khi nàng ăn vận kỹ lưỡng nên chỉ cần Trương Quân Bảo vén váy lên là đã có thể thoải mái giao hợp với nàng. Trương Quân Bảo cũng linh hoạt hơn, hắn giao hợp với nàng bằng nhiều tư thế hơn. Nhiều khi hắn từ phía sau nắc nàng đến khi nàng không đứng nổi nữa khuỵu ra thì hắn mới chịu phóng tinh. Trong âm hộ Quách Tương không khi nào mà không có tinh khí nhòe nhoẹt của Trương Quân Bảo hết cả.
Hai người cùng đồng hành với nhau đến ranh giới tỉnh Hồ Bắc, khi ấy không còn cách thành Tương Dương bao xa nữa, nơi mà Quách đại hiệp đang kịch chiến với bọn Thát Đát. Quách Tương lúc ấy mới rủ rê Trương Quân Bảo:
– Trương huynh đệ à. Hay là hãy cùng ta đến thành Tương Dương bái phỏng phụ mẫu của ta. Phụ mẫu ta ắt sẽ đối đãi với đệ tử tế. Chỉ cần đệ ở với phụ mẫu ta thì dù tăng chúng chùa Thiếu Lâm có hung hãn đến đâu, cũng không dám đến làm khó dễ.
Trương Quân Bảo gật đầu đồng ý với nàng. Quách Tương lại nói tiếp:
– Phụ thân ta rất yêu kẻ thiếu niên anh hùng, thấy đệ là một nhân tài thế này, không chừng sẽ thu làm đồ đệ. Bào đệ ta trung hậu thật thà, chắc sẽ thân thiết với đệ lắm đấy. Chỉ có đại tỷ ta tính tình hơi nóng, mỗi khi không vừa ý, ăn nói chẳng nể nang ai. Chỉ cần đệ ngoan ngoãn vâng lời, thì không sao cả.
Quách Tương không để ý nhưng khi nàng nói những lời ấy, Trương Quân Bảo hơi chau mày lại. Quách Tương cũng thoáng nhìn thấy, nhưng khi vừa nói đến những chuyện ấy, nàng lại nhìn thấy một thứ khác. Điều này làm thu hút nàng, không còn chú ý đến hắn nữa.
Trương Quân Bảo và nàng đang ngồi cùng ăn uống trong một quán nhỏ ven đường. Quán lúc này cũng khá đông khách, vừa nói với Trương Quân Bảo được mấy câu thì Quách Tương đã chú ý sang bàn bên. Chỗ ấy có một đám người mặt mũi bặm trợn, nhìn sơ là đã biết là người ở trong giang hồ. Cả đám đang cùng ngồi ăn uống nói chuyện với nhau khá huyên náo.
Trương Quân Bảo thấy nàng tự dưng nhìn đăm đăm sang bàn bên liền hỏi:
– Quách tỷ… chuyện gì vậy?
Nàng không thèm trả lời hắn, chỉ lo ngó qua đăm đăm. Trong đám nam nhân kia, có một tên lúc này vừa cạn ly rượu, cũng thoáng nhìn sang thấy nàng. Khi Quách Tương và hắn chạm mặt nhau, tên nam nhân kia rụng rời tay chân, buông luôn ly rượu rơi xuống đất. Đám bạn ở xung quanh hắn có tên nhìn theo, cũng phản ứng tương tự. Cả đám không ai bảo ai liền hốt hoảng đứng lên, túa ra các ngã mà bỏ chạy. Quách Tương giật mình, vội đứng lên hét:
– Đứng lại!
Nhưng đám kia nào có nghe lời nàng, chỉ lo tháo chạy thôi. Nàng vội khinh công đuổi theo. Trương Quân Bảo hoàn toàn không biết gì, chỉ liên tục gọi nàng rồi chạy theo sát gót.
Nguyên lai lúc trước, bọn nam nhân này là bằng hữu của Quách Tương. Cả đám ở dưới chân núi Chung Nam định âm mưu chuốc xuân dược xong thì cưỡng bức nàng. Nhưng may sao phút cuối được Tiểu Long Nữ xuất hiện giải vây. Khi ấy, Quách Tương đã thấm xuân dược rất nặng, Tiểu Lý chỉ còn cách giao hoan với nàng hai lượt mới khiến nàng hồi phục. Nhưng lúc ấy Quách Tương thần trí mê man, đến lúc tỉnh dậy buổi sáng thì đã ở nhà của một đôi vợ chồng già. Nàng gặng hỏi thì họ chẳng biết gì, trong khi ấy nàng chỉ biết mình đã không còn trinh trắng. Trong lòng Quách Tương lúc nào cũng đinh ninh rằng chính đám nam nhân kia đã cướp trinh của nàng, vậy nên khi tình cờ gặp lại, nàng đã nhìn đăm đăm.
Bọn kia sau khi cướp trinh thất bại cũng lẩn trốn hết. Quách Tương có mấy lần dò hỏi tung tích nhưng không tìm ra chúng. Cả bọn chẳng phải sợ võ công của nàng, nhưng chỉ ngán ngại uy vọng của nàng nên vừa gặp lại đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Quách Tương trong vô thức cứ thế đuổi theo. Võ nghệ của nàng nhỉnh hơn đám nam nhân kia một chút nên vừa đuổi theo đến bìa rừng đã kịp nhảy lên trước. Tên cầm đầu mặt cắt không chút máu, nói:
– Quách nhị tiểu thư… xin tha mạng!
Quách Tương mặt đỏ, nổi trận lôi đình, quát:
– Bọn cẩu tặc! Thật cả gan… mau nộp mạng…
Vừa nói đến đó, nàng liền múa kiếm xông tới. Bọn nam nhân hoảng vía vội chống đỡ. Thoạt đầu, Quách Tương có phần thắng thế bởi võ công của nàng cao hơn đám kia một bực, nhưng cổ nhân thường nói “Mãnh hổ nan địch quần hồ”. Võ công nàng dù cao, nếu đơn đả độc đấu thì không ai trong số bọn kia là đối thủ của nàng, còn đằng này, một mình nàng chống lại cả bọn thì mọi chuyện lại khác.
Sau vài hiệp, bọn chúng dần lấy lại tinh thần, xoay qua tấn công nàng trở lại. Quách Tương lúc này cũng không còn giống Quách Tương mà bọn chúng biết năm ngoái. Vừa nãy chỉ sơ kiến, chúng không kịp nhận ra, khi giao thủ một hồi tên nào tên nấy đều nhìn thấu tỏ. Xiêm y của nàng vận sơ sài mỏng manh, bên trong chẳng hề có quần áo lót. Khi nàng múa kiếm, áo quần tung bay làm chúng nhìn thấy hết những phần nhạy cảm. Đám nam nhân này phần lớn đều là kẻ hiếu dâm, nhìn thấy vưu vật tuyệt đẹp của nàng, lòng dâm trỗi dậy khiến chúng lại thêm phần can đảm, chống trả nàng quyết liệt hơn.
Trận kịch chiến của Quách nữ hiệp và quần hồ đang quyết liệt thì Trương Quân Bảo cũng vừa chạy theo tới. Hắn dù có nội công thâm hậu, nhưng cơ bản chưa học được võ công. Thấy Quách Tương bị vây khốn, Trương Quân Bảo cũng liền múa la hán quyền vào trợ chiến. Tuy nhiên, rốt cục Trương Quân Bảo vẫn không có kinh nghiệm thực chiến nhiều, thành ra lúc đánh đến hồi sinh tử cũng dễ dàng thúc thủ. Hắn hồi sau lại bị vây kịch liệt. Quách Tương ngó sang thấy áo hắn vấy máu, chứng tỏ cũng bị mấy đường kiếm của địch đánh trúng, làm lòng nàng cũng không khỏi lo lắng.
Quách Tương lòng rối bời. Thoạt tiên, nàng cũng chưa chắc có ý lấy mạng bọn chúng, nhưng vì hoàn cảnh thúc ép thôi nên những đường kiếm của nàng dù hoa mỹ chứ không hề có sát ý. Lại thêm giờ lo lắng cho Trương Quân Bảo nên nàng càng bị phân tâm, cuối cùng cả nàng và Trương Quân Bảo đều thúc thủ. Họ Trương bị một chưởng đánh lén sau lưng làm đầu óc hoa lên, ngã xuống đất ngất đi. Quách Tương nhìn thấy, chưa kịp làm gì cũng bị một tên dùng chuôi kiếm đánh vào sau gáy, ngã xuống cùng chung số phần. Khi cả hai cùng ngã xuống bất tỉnh, đám nam nhân mặt mày ngơ ngác bèn xáp lại. Cả bọn nhìn sang tên đầu lãnh hỏi:
– Đại ca… giờ ta tính sao?
Tên đại ca mắt không rời thân thể mỹ miều của Quách Tương. Nàng nằm trên đất mà váy áo tung tóe, bờ mông lõa lồ lộ ra trước bao nhiêu cặp mắt lang sói. Hắn nhìn quanh rồi nói:
– Bọn ta đã muốn trốn tránh mà ả lại cứ tự tìm tới. Phen này đành liều thôi vậy!
Đám xung quanh nghe thế liền đồng thanh:
– Phải!
Tên đại ca lại nhìn quanh, nói:
– Tên mặt trắng kia cứ bỏ mặc hắn ở đây. Còn ả này… ta mang lại nơi nào an toàn hơn đã… các ngươi thấy sao?
Cả đám đều gật đầu cho là phải. Liền sau ấy, một tên nhanh nhẹn phóng đến, xé lấy một góc váy của nàng dùng làm dây, trói thúc hai tay Quách Tương về sau. Một tên khác cùng hè tới nhấc bổng nàng lên và bế trên vai. Xong đâu đó, cả bọn nhanh chóng bỏ đi, để mặc một mình Trương Quân Bảo nằm sải lai giữa rừng hoang vu.
Mấy tên nam nhân cùng vác Quách Tương đi một lúc thì trời sụp tối. Cả bọn vượt qua hết mấy con suối, dọc ngang mấy con đường mòn ngoằn ngoèo đến khi nhìn thấy một căn nhà hoang thì hài lòng dừng lại. Hai ba tên nhanh nhẹn nhóm lửa thắp sáng không gian tối tăm. Lúc bọn chúng quay sang nhìn thì thấy Quách Tương đã tỉnh dậy. Chúng không rõ nàng đã thức tĩnh lúc nào, nhưng dù chúng không bịt miệng nàng vẫn thấy im thin thít, cơ hồ chẳng nghe nàng la hét chi cả nên cũng lấy làm ngạc nhiên. Khi thấy bọn chúng đã biết mình đang tỉnh giấc, Quách Tương dường như chỉ la lên chiếu lệ. Nàng nói:
– Đám cẩu tặc! Sao dám trói ta. Mau thả ta ra!
Đám nam nhân nghe vậy thì nhìn nhau. Tên đầu lĩnh bước ra nói:
– Bọn tôi chẳng muốn trói nàng. Chỉ ngại võ công của cô nương cao cường. Nếu chẳng làm vậy, e là chúng tôi sẽ bị thiệt thòi!
Quách Tương ra vẻ giận dữ, nói:
– Thật uổng công ta xem các ngươi là bằng hữu. Vậy mà nỡ nào lại… lại cướp trinh của ta!
Một tên trong bọn, buột miệng nói:
– Cô nương xinh đẹp như vầy… chúng tôi thật khó cầm lòng!
Tên đầu lĩnh quay sang trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nói với Quách Tương:
– Việc ấy chúng tôi xin nhận. Chỉ mong cô nương rộng lòng tha thứ cho chúng tôi. Thực ra lần ấy bọn chúng tôi cũng chưa xâm phạm gì nàng mà!
Quách Tương nói:
– Ôi… thật là lẻo mép. Các ngươi đã cướp đi trinh trắng của ta lúc ta mê man. Vậy mà giờ còn dám đặt điều nữa sao?
Tên đầu lĩnh cố gắng giải thích:
– Chúng tôi không dám đặt điều dù là nữa lời. Khi ấy, chúng tôi chỉ vừa kịp cởi bỏ y phục của cô nương thì đã có một nữ nhân khác từ đâu xông ra, võ công cao cường… đánh chúng tôi chạy tan tác. Chúng tôi nào có dịp động chạm đến cô nương!
Quách Tương nghe bọn chúng nói, tự dưng lại động lòng. Nàng nói:
– Các ngươi… nói thật chứ?
Bọn nam nhân thi nhau bày tỏ. Chúng vây quanh lần lượt kể lại đầu đuôi mọi chuyện trong đêm ấy cho nàng nghe. Quách Tương chú ý đến chi tiết chúng kể về người nữ nhân, và cả một tên nam nhân đi cùng. Qua lời chúng kể, nàng cảm thấy sao giống như Doãn Phu Nhân và Tiểu Lý mà nàng từng gặp gỡ. Quách Tương nghe xong càng thấy tâm trạng rối bời, lòng thêm ngổn ngang trăm mối. Trong lúc nàng đang ngồi trên đất suy tư nghĩ ngợi, không để ý đám nam nhân đang nhìn nàng, tên nào tên nấy liếm mép như thể đang thèm khát gì lắm. Xảy lúc ấy, Quách Tương giật mình khi thấy nhói lên ở ngực. Nàng nhìn lại thì thấy có một tên đã thò tay xuống bóp mạnh vào một bên nhũ hoa của nàng. Quách Tương hét:
– Các ngươi lại muốn làm gì? Mau thả ta ra?
Tên vừa bóp nhũ hoa nàng nói:
– Cô nương xinh tươi như hoa… làm sao chúng tôi thả ra cho được!
Tên khác liền tiếp lời:
– Phải đó. Nhớ lại lần trước chúng tôi muốn hầu hạ nàng nhưng sự vụ lại bất thành. Hôm nay trời cao có mắt lại cho chúng tôi diện kiến lại nàng. Xem ra cô nương và chúng tôi thật hữu duyên vậy. Chi bằng, hãy để chúng tôi làm nàng sung sướng lần nữa!
Hắn vừa nói xong thì liền cúi xuống chìa hai tay choàng lấy vai nàng, đồng thời đưa mặt tới định hôn lên má. Quách Tương xoay đầu sang trái rồi sang phải để tránh né. Hai tay nàng bị trói thúc ké ra sau không thể làm gì thêm được. Một tên khác nhào xuống tiếp tay. Cả đám còn lại thích thú nhìn Quách Tương vừa bị trói vừa bất lực giằng co với hai tên nam nhân.
Quách Tương hét lên thất thanh, nhưng nơi đây hoang vắng, nàng thét đến khản giọng mà tiếng thét như đi vào hư không mà thôi. Hai tên nam nhân cười dâm đãng, sau một lúc đã có thể đưa bốn bàn tay ra cùng nhào bóp vào hai bên nhũ hoa Quách Tương. Nàng nghiêng mình tránh né trong tuyệt vọng. Mặc kệ cho nàng ngún ngoẩy hai tên vẫn cứ bóp lia lịa. Một tên khác lại cùng nhèo đến. Tên này thì lần mò xuống vùng hạ thể của nàng để xoa bóp. Quách Tương càng giãy dụa hơn trước. Tiếng thét của nàng như càng kích thích và mời gọi đám còn lại hơn, lần lượt cả đám đều cùng tham gia.
Cả bọn xô nàng ra lật úp ngực xuống đất. Xiêm y nàng mỏng manh, chỉ sau ít lâu đã tả tơi trước bao bàn tay thèm khát. Thân hình lõa lồ của nàng trắng phau, lấm lem bùn đất nhìn hấp dẫn vô cùng. Nàng bị lật úp xuống, lộ rõ hai bờ mông vung lên. Một tên đưa bàn tay đút vào kẻ giữa hai bên mông vuốt lên vuốt xuống và cười khanh khách:
– Nhìn xem… dâm thuỷ của ả ta đã tươm ra như suối này. Thật dâm đãng!
Tên khác tiếp lời:
– Ban nãy ta trông thấy xiêm áo ả, thật còn hở hang hơn bọn gái ở lầu xanh. Xem chừng lần ấy, nàng không bị chúng ta cướp trinh thì cũng đã mất vào tay kẻ khác rồi. Giờ lại đâm ra thèm thuồng, muốn được nam nhân hầu hạ đây mà!
Quách Tương la lên phản đối, nhưng tiếng la của nàng giờ não nề hơn như thể đang đồng thuận những gì mà tên này vừa nhận định. Nàng lại bị vần ngửa, hai bàn tay bị đè sau lưng, lại thêm xung quanh toàn là những con sói thèm khát thịt thơm nên chỉ còn biết nằm im để mặc cho người ta giày vò. Tên vừa nói lúc nãy thô bạo đút bàn tay của hắn vào xuân cung nàng, hắn nhấn vào sâu rồi thốt lên:
– Ta nói chẳng sai mà… ả ta giờ chẳng còn là xử nữ nữa rồi!
– Ðâu, đâu?
Tên khác nghe thế tò mò, liền rút tay đồng bọn ra mà tra vào. Xuân cung của Quách Tương bị mấy bàn tay lần lượt xâm phạm. Khi bọn chúng thay phiên nhau ra vào lỗ huyệt ấy, tiếng hét của nàng cũng lịm dần đi, giờ nghe chỉ còn như tiếng rên não ruột mà thôi. Mấy tên nam nhân cùng vẫn vũ khắp nơi trên cơ thể nàng, chẳng nơi nào chúng bỏ sót. Mấy chục bàn tay thô bạo cứ thế mò mẫm tứ tung. Nghe nàng không la nữa mà rên rỉ, bọn chúng cùng cười lên khoái chí. Quách Tương cảm thấy người mình bất ổn. Nàng cảm giác như có gì đó muốn trào ra từ sâu thẳm trong người mình, nàng cố gắng cũng không kềm giữ được.
Cả bọn đang xâm phạm nàng thì đột nhiên thấy cơ thể nàng co giật mãnh liệt. Quách Tương trợn mắt, hét lên một tiếng thất thanh. Từ xuân cung nàng một dòng nước trong như suối phun xịt ra mãnh liệt, bất giác làm ướt cả hai ba tên đang quấy phá dưới hạ bộ nàng. Đám nam nhân vừa thấy thế liền cả kinh. Đồng loạt buông tay ra để nàng co giật. Quách Tương trợn mắt lên, sau một hồi xịt nước ra như suối thì liền ngất đi lần nữa. Tên đầu lĩnh lúc nãy lại gần xem nhân trung của nàng rồi xua tay nói:
– Đừng lo. Là do ả ta thống khoái quá độ mà ngất đi thôi. Không sao đâu!
Nói rồi hắn nhìn quanh, ra lệnh:
– Các ngươi cởi trói cho ả ta đi. Đỡ ả ta dậy. Mang nước lại đây!
Nghe ra lệnh, cả đám làm theo răm rắp. Quách Tương được cởi trói, rồi được chúng dựng ngồi dậy. Tên đầu lĩnh đứng sổng trước mặt nàng, lúc cầm được chén nước thì hất thẳng vào mặt làm nàng tỉnh dậy. Quách Tương bị tạt nước, mơ màng mở mắt. Nàng đang trong vô thức được hai tên dìu hai bên, đầu cứ ngã tới ngã lui. Tên đầu lĩnh cởi thắt lưng, tuột cái quần dài xuống tới gót chân. Quách Tương nhìn thấy dương vật của hắn xổ ra thì cả kinh. Hai tay vô lực đã bị giữ, chỉ biết lắc đầu tránh né. Một tên tiến lại, thò tay nắm lấy tóc của nàng giật làm nàng đau nghẻo cả cổ. Tên đầu lĩnh nhanh nhẹn, thấy vậy thì xông tới vòng cánh tay tát một cái như trời giáng lên một bên má của nàng. Tên đang giữ tóc cũng đồng thời buông tay. Quách Tương thấy đầu óc choáng váng kinh sợ. Gò má nàng sưng lên, năm ngón tay đã in lằn trên đó. Tên đầu lĩnh nói như ra lệnh:
– Tiện nhân! Mau há miệng ra ngậm lấy dương vật của bổn đại gia!
Hắn vừa nói vừa dúi dương vật của mình tới phía trước. Quách Tương còn hơi chần chừ thì hắn lại cúi xuống đánh cho một cái tát nữa. Lúc này không chỉ một mà cả hai má của nàng đều sưng phồng lên, đỏ rộp. Quách Tương hoảng sợ. Hai tên hai bên cũng buông tay. Nàng chống hai gối nhóm người dậy. Tên đầu lĩnh sấn tới một bước ưỡn bụng ra phía trước quát:
– Mau lên!
Tiếng của hắn lúc này như đã nhiếp hồn nàng. Quách Tương không chống cự chút nào nữa mà đưa tay lên từ từ, chạm vào ngọc hành của hắn. Thấy nàng hơi chần chừ, hắn vung tay lên, ra vẻ định tán cho nàng một cái nữa. Hắn làm nàng sợ hãi, liền nâng tay lên lần nữa. Lần nãy cung kính chạm lấy nắm hờ dương vật. Tên đầu lĩnh cảm nhận sung sướng khi bàn tay nàng nâng niu dương vật hắn. Hắn ngửa cổ, thở, tiếp tục ra mệnh lệnh:
– Nào! Bú mau lên!
Quách Tương răm rắp nghe theo, liền trờ miệng tới. Miệng nàng hả ra, hắn bất thần chụp đầu nàng xốc tới, làm cho dương vật hắn chui tọt vào miệng nàng. Hai mắt Quách Tương trợn tròn như muốn bung ra khỏi tròng, nước mắt chảy lăn trên má, nàng ho lên sù sụ vì dương vật của hắn muốn đâm đến cuống họng. Hắn chẳng hề để tâm, cứ thế đè đầu Quách Tương ra xốc liên tiếp. Hai tay nàng chỉ còn biết giữ ngay hông hắn trong vô vọng, mặc cho hắn cứ cưỡng dâm miệng nàng. Sau vài khắc, Quách Tương mới kịp hoàn hồn. Lúc này hắn không xốc từ sau nữa, thay vào đó đầu của nàng tự gật gù, bắt đầu chủ động bú dương vật hắn trong say sưa. Hắn vẫn nắm ngay đầu nàng, nhưng lúc này là để vuốt ve khen ngợi.
– Tốt lắm! Bú giỏi lắm. Cứ thế!
Đám nam nhân xung quanh tán dương hắn:
– Đại ca thật tài giỏi! Chưa gì đã khuất phục ả ta được rồi!
Hắn hất hàm, hãnh tiếng nói:
– Ả này ta xem ra cũng là kẻ hiếu dâm đây.
Vừa nói, hắn vừa thụt người lại, rút dương vật ra. Hắn đưa tay nâng cằm của nàng lên, nói:
– Ta nói vậy đúng không hỡi ả dâm phụ.
Quách Tương mơ màng chẳng biết đối đáp sao, nàng chỉ còn nghe tiếng cười giòn giã của tên đầu lĩnh cùng đám nam nhân xung quanh. Chợt, nàng lại nghe giọng hắn vang vang bên tai:
– Giờ hãy nằm ngửa ra đi!
Quách Tương ngoan ngoãn nằm ngửa ra y như lời dặn dò. Tên đầu lĩnh cởi luôn áo của hắn ra. Hắn nằm úp lên người của nàng. Tay phải hắn luồn xuống nắm lấy đầu dương vật dúi ngay cửa mình của nàng. Hắn lấy thế rồi bất thần đẩy dương vật vào cửa mình của Quách Tương. Nàng không còn biết gì nữa, chỉ cảm giác tê tê ngay cửa xuân cung. Một lúc sau, nàng rên ư ử. Hắn lấy thế rút ra rồi lần nữa đẩy thẳng vào, Quách Tương trân mình lên, hắn mặc kệ cứ đẩy tới, càng đẩy sâu hơn. Quách Tương rên rỉ như thể nương tử đang giao hợp cùng tân lang trong đêm động phòng. Tên đầu lĩnh lấy làm thích thú, tán thán nói:
– Xem ra lần này không còn ai ngăn chúng ta nữa rồi. Phải không?
Cả bọn xung quanh cùng gật gù thích thú cười vang vọng. Tiếng óc ách phát ra do nước nhờn và da thịt phía bụng dưới phát vào nhau liên hồi. Tên đầu lĩnh nắc tới tấp liên hồi, sức lực càng lúc càng tăng. Hắn lè cái lưỡi ra liếm láp khắp mặt mày của Quách Tương. Hắn cong mình lên, ngưng một giây rồi rên lên:
– Ả, ả… ử… ử…
Hai tay hắn siết lấy mình nàng thật chặt. Mông hắn nhỏng cao hơn đẩy thật chậm nhưng rất mạnh xuống háng của nàng. Cú nắc nào của hắn cũng thật mạnh bạo nên âm thanh phát ra thành tiếng lịch bịch thật lớn. Hắn lại chìa cái miệng tới ngậm lấy vành môi của nàng đang vành ra, rồi thọt lưỡi vào trong miệng nàng liếm mút. Quách Tương chỉ còn biết há miệng rên lên từng hồi theo cú đâm mạnh bạo của hắn. Tên đầu lĩnh thấy như lên tiên, tinh dịch dồn nén chuẩn bị được phóng ra. Hắn càng thêm hứng tình nắc tới mạnh bạo.
Tên đầu lĩnh vừa nắc vừa phóng tinh vào cơ thể Quách Tương từng cơn từng cơn. Vừa dứt cơn phóng tinh, hắn rùng mình giật giật đôi ba lần nữa rồi nằm cứng ngắc như chết. Quách Tương cũng nằm im bất động theo. Đám xung quanh để yên một chốc, định lay hắn thì đột ngột hắn lồm cồm ngồi dậy, rút dương vật ra. Hắn dùng tay vuốt dọc theo dương vật như thể muốn vắt ra những giọt tinh dịch còn đọng lại. Hắn nhổm lên, gật gù nói:
– Thật quả không uổng công chúng ta ngày đêm tưởng nhớ. Ả này tuy không còn là xử nữ nhưng xuân cung còn khít khao vô cùng. Quả thật là cực phẩm!