Ý loạn tình mê
Chương 41
Doãn Chí Bình bộc bạch một hơi hết tội trạng của hắn. Nói chuyện với Tiểu Long Nữ mà hắn cứ như đang bị xử giữa công đường vậy. Hắn để ý nàng hoàn toàn quay mặt đi, không nhìn gì hắn cả. Doãn Chí Bình đang nói đến đó thì dừng lại. Hắn gọi: “Long Cô Nương… Long Cô Nương” hết mấy lần mà không thấy nàng ừ hử hay quay lại nhìn hắn. Doãn Chí Bình bấm bụng suy nghĩ rồi liều lĩnh bất chợt trờ tới. Hắn nắm chặt vai nàng thì thấy hai vai run run. Hắn xoay vai nàng lại.
Thật bất ngờ, lúc này Doãn Chí Bình mới thấy rõ gương mặt nàng. Mặt Tiểu Long Nữ đỏ hồng, đờ đẫn trong vô định. Bất ngờ hơn hắn thấy nàng đã cởi thắt lưng mình ra tự bao giờ. Bạch y của nàng bị bung xõa ra… dù vẫn còn vướng trên vai nhưng đã xốc xếch lắm. Hắn nhận ra nàng không hề mặc nội y… hình như theo hắn biết thì từ xưa giờ Tiểu Long Nữ không bao giờ mặc nội y sau lớp bạch y mỏng manh kia. Một tay nàng đang tự sờ soạng một bên bầu nhũ hoa mình, tay kia nàng đang cho sâu vào xuân cung bên dưới. Nàng đứng khom lưng, hình dung không còn vững vàng nữa.
Thấy cảnh tượng ấy, Doãn Chí Bình như chết sững, bất giác không tin vào những gì hắn vừa nhìn thấy mà cứ tưởng là mơ. Tiểu Long Nữ đang trong cơn mê tình, những lời thú tội chi tiết của Doãn Chí Bình đã đưa này ngược trở về cái đêm định mệnh ấy, đêm mà cả đời cô nương ta chả bao giờ quên được. Trước giờ nàng luôn mơ tưởng hằng đêm, khi ấy hình ảnh kẻ lạ mặt kia trong tâm trí nàng là Dương Quá, giờ thì đã được thay bằng hình ảnh khác, hình ảnh nam nhân đang đứng sờ sờ trước mặt nàng.
Trong giây khắc, Tiểu Long Nữ bừng tĩnh. Nàng nhận ra mình đang mất tự chủ nên vội vàng nhỏm dậy. Nàng nhóm chân về sau chắc định xoay lưng đi che lấp cái vẻ lõa lồ của mình trước ánh mắt hau háu của Doãn Chí Bình, nhưng mọi sự dường như đã muộn. Hắn ta giữ chặt hai vai nàng bằng đôi tay rắn chắc của hắn. Bình thường, với nội công của nàng dư sức có thể phát kình lực để đẩy hắn ra xa, nhưng chẳng hiểu sao lúc này toàn thân nàng như vô chủ… không còn điều khiển được nữa. Doãn Chí Bình lắp bắp:
– Long cô nương… Long cô nương…
Vừa dứt lời hắn đã siết chặt lấy cô. Doãn Chí Bình trờ môi tới, dùng môi mình áp lên bờ môi e ấp như nụ hoa hồng của Tiểu Long Nữ. Hắn ôm siết nàng. Tiểu Long Nữ nắm lấy vạt áo đạo màu vàng của hắn muốn đẩy ra xa, nhưng vô lực, Doãn Chí Bình còn xiết lấy nàng chặt hơn. Chẳng những vậy, bàn tay hắn thò lên thay thế cho bàn tay ban nãy của nàng để nắn bóp một bên bầu nhũ hoa. Nhũ hoa của nàng vun cao, giờ hơi ửng đỏ đủ biết hắn đã xiết lấy mạnh đến cỡ nào. Tiểu Long Nữ đau thốn, nhưng đồng thời cũng sướng miên man. Nàng rên rỉ:
– … người… mau thả ta ra… nhà ngươi…
Doãn Chí Bình xuýt xoa:
– Long cô nương… xin cho tại hạ giãi bày. Tại hạ thực sự không sao quên được hình bóng của cô nương. Nàng tựa như tiên nữ hạ phàm mà ta chưa từng nhìn thấy trên đời…
Từng lời ngon ngọt của Doãn Chí Bình rót vào tai làm Tiểu Long Nữ im bặt. Hắn cũng im lặng khi dứt lời thì lại hôn môi cô rồi di chuyển nụ hôn ấy lên vai cô. Nàng hất mái tóc dài buông xõa ra sau, đôi bàn tay không còn đẩy vạt áo của họ Doãn ra nữa mà thay vào đó là siết chặt lấy hắn. Doãn Chí Bình mừng rỡ khi thấy nàng không chống cự gì nữa, dù là chỉ làm cho có lệ. Thoắt thấy gần cạnh bên chỗ cả hai đứng có thân cây cổ thụ, Doãn Chí Bình liều mạng xấn tới, ép thân thể nàng vô thân cây làm điểm tựa. Tiểu Long Nữ thì không chút sức lực nào, nhất là khi bàn tay Doãn Chí Bình chụp lên cửa xuân cung của nàng mà xoa xoa. Tay kia hắn không quên chụp ngay một bên bầu nhũ hoa đang săn cứng.
Tiểu Long Nữ đang phê pha, bất giác nàng cảm giác có gì đó ở hạ thể của Doãn Chí Bình cứ cạ vào người nàng. Theo nàng biết thì ban nãy Doãn Chí Bình không mang theo binh khí, vậy thì cái gì mà nó cứng như vậy. Nàng tò mò lắm, không biết tự khi nào mà bàn tay thò xuống mân mê cái thứ cứng cứng, nóng nóng của của Doãn Chí Bình qua lớp vải quần của hắn. Doãn Chí Bình thấy nàng dù nhắm mắt nhưng bàn tay thì mò mẫm dương vật hắn thì tỏ ra hào hứng lắm. Đoạn, hắn nhanh nhẹn tháo thắt lưng, cho cái quần vải tụt xuống, dương vật trần trụi bật ra. Tiểu Long Nữ thất kinh khi thấy đoạn thân thể này của nam nhân. Nàng bất giác rút tay lại. Tuy vậy, Doãn Chí Bình lại nhanh hơn. Hắn nắm tay nàng, đặt về đúng chỗ cũ, lần này nàng có thể nắm lấy dương vật hắn mà không phải bị ngăn cách gì nữa. Hắn nói:
– Long cô nương… xin hãy thương xót cho tình cảm của ta… xin hãy chạm vào nó… mỗi lần nhớ đến cô nương nó đều cương lên như vậy làm ta rất khổ sở.
Trước lời thỉnh cầu thống thiết của Doãn Chí Bình, nàng để yên bàn tay. Tiểu Long Nữ cảm nhận sức nóng mãnh liệt của hắn phát ra từ đó, dường như khí huyết của hắn đã dồn hết vào chỗ này. Nàng thấy sợ, nhưng vẫn bị cảm giác tò mò lấn át. Mắt nàng cứ liếc xuống như thể muốn ngắm rõ kho báu này của hắn hơn. Doãn Chí Bình có vẻ hiểu rõ tâm can nàng. Hắn bất chợt buông nàng ra, ấn nhẹ vai làm nàng ngồi thụt xuống, như vậy dương vật của hắn đã lộ ra sừng sững ngay trước mắt nàng.
Hai mắt Tiểu Long Nữ tò tròn ngắm lấy không sót chi tiết nào của người nam nhân. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn rõ vùng kín của người nam giới, kể cả Dương Quá, người được cho là thân thiết nhất của nàng mà nàng còn chưa có cơ hội nhìn ngắm thứ này của chàng ấy. Vẻ ngây thơ của Tiểu Long Nữ khiến Doãn Chí Bình xao xuyến cõi lòng. Dẫu biết rằng nàng đã bị vấy bẩn bởi chính hắn và cả bởi tên Triệu Chí Kính, nhưng thực tâm hắn thấy nàng vẫn còn trong trắng lắm. Tiểu Long Nữ đang suy tư, chợt nghe tiếng hắn gọi trìu mến:
– Long mụi!
Nàng thất thần, ngẩng mặt nhìn hắn vẻ ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng cúi mặt, không có phản ứng nào mãnh liệt. Doãn Chí Bình đưa tay chạm vào má nàng, nâng cằm nàng làm cho gương mặt nàng ngẩn lên. Hắn ôn tồn nói:
– Xin nàng hãy chiều lòng ta… nàng hãy chạm vào dương vật của ta đi Long mụi.
Tiểu Long Nữ lặng thinh, nhưng nàng đã tự đưa tay lên từ từ, chạm vào ngọc hành của Doãn Chí Bình. Vừa chạm nhẹ, nàng sợ quá lại rút tay về liếc nhìn lên hắn. Doãn Chí Bình hất mặt khuyến khích làm nàng động lòng nâng tay lên lần nữa… lần này nàng chạm vào chỗ đầu rồi nắm hờ dương vật luôn. Doãn Chí Bình hào hứng nói:
– Nắm chặt vào đi Long mụi!
Doãn Chí Bình bắt đầu ưỡn tới ưỡn lui, đưa dương vật xuyên qua lòng bàn tay của nàng. Hắn đưa tay xuống bóp lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Long Nữ đang bao quanh đầu khấc rồi di chuyển tới lui, rồi hắn lại rút tay ra để cho nàng còn đang trớn tự đẩy đưa dương vật của hắn. Tiểu Long Nữ thấy dương vật của cương cứng ngắc, chỗ đầu nó tím bầm lại còn nhiễu ra chất dịch gì đó trong veo, xem qua khá giống với dâm thuỷ của nàng. Doãn Chí Bình tỏ ra sung sướng nên nó bắt đầu thở phì phò, đầu ngã ngửa. Hắn cao hứng nói:
– Hãy ngậm nó đi mụi… ngậm nó bằng miệng của nàng đi!
Nàng hơi ngần ngừ… hỏi lại:
– … ngậm nó… vô miệng của ta ư?
Doãn Chí Bình gật đầu chắc nịch:
– Phải… mau lên đi!
Tiểu Long Nữ lầm bầm, tỏ ra ngần ngại. Bất giác nàng cũng há miệng ra nhưng ngần ngại chưa dám nuốt lấy khối thịt đó hắn. Doãn Chí Bình thấy thế liền thốc dương vật căng cứng vào miệng của nàng luôn. Hắn hành động mau lẹ làm nàng hoảng hồn ngậm miệng lại. Hắn chụp đầu nàng xốc xốc tới năm bảy cái thì Tiểu Long Nữ oẹ nước giải ra, hai mắt trợn tròn như muốn bung ra khỏi tròng, nước mắt chảy lăn trên má. Nàng ho lên sù sụ vì bị dị vật dài đâm trúng đến cuống họng.
Doãn Chí Bình thấy thế, nhưng cơn dâm tình làm hắn chẳng còn biết thương hoa tiếc ngọc nữa, thay vào đó hắn cứ giữ lấy đầu nàng thốc tới. Tiểu Long Nữ tuy bất ngờ nhưng cũng lanh trí đưa tay giữ ngay gốc dương vật để cản bớt chiều dài đâm sâu vào cuống họng. Bây giờ dương vật của hắn đã ngắn hơn… sau cơn mê cuồng hắn cũng không thốc tới nữa mà để tự cho nàng tự bú liếm. Tiểu Long Nữ thấy lờn lợm vì dù sao đây cũng là chỗ phóng uế của nam nhân nhưng vẫn là cảm xúc tò mò làm nàng ráng làm theo những gì Doãn Chí Bình yêu cầu từ đầu đến giờ. Hắn đứng sững nhìn người con gái đang quỳ gối ngậm dương vật mình là Tiểu Long nữa mà vẫn không tin là sự thực.
Khí nóng bốc cao làm Doãn Chí Bình đổ hết mồ hôi. Hắn lấy tay gạt nhẹ làm vạt áo còn dính trên vai của Tiểu Long Nữ tuột ra, khiến nàng khoả thân hoàn toàn. Nàng không quan tâm, còn thuận tay buông ra cho hai ống tay áo tụt ra luôn rồi mới đưa tay lên giữ dương vật cho hắn như cũ. Cũng như nàng, họ Doãn nhanh chóng lột bộ đạo bào màu vàng uy nghiêm của Toàn Chân Giáo xuống, khoe ra thân hình của mình. Hắn để ý thấy Tiểu Long Nữ lặng lẽ quan sát thân hình của hắn. Doãn Chí Bình cũng cao ráo giống Dương Quá, gương mặt hắn điển trai, có phần toát ra nét tiên phong đạo cốt nhưng không phải là nét hơi gian tà như Quá Nhi của nàng. Đầu Doãn Chí Bình vẫn búi tóc gọn gàng của người tu đạo, nếu không có đặc điểm này thì giờ đây chắc chẳng ai nhận ra hắn là một đạo sĩ. Doãn Chí Bình để Tiểu Long Nữ mút dương vật cho mình một lúc thì ngăn nàng lại, hắn nói:
– Giờ nàng hãy nằm ra trảng cỏ đằng kia đi… đến phiên ta làm cho nàng sung sướng.
Tiểu Long Nữ không nói không rằng nhưng ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Nàng ra chỗ trống phía xa, nằm ngửa trên trảng cỏ theo chỉ thị của Doãn Chí Bình. Để nàng nằm thoải mái, hắn khoan thai tiến lại ngồi cạnh bên này. Hắn sử dụng lại các chiêu thức như ban nãy, dùng tay nắn bóp đôi nhũ hoa của Tiểu Long Nữ, vừa bóp vừa ngậm. Hết vú hắn lại tiến đến xuân cung của nàng, hắn cứ lòn ngón tay vào trong ấy mà khuấy động. Tiểu Long Nữ lúc này uốn eo như có kiến đang bò trên cơ thể. Như để trả lễ cho việc ban nãy nàng đã ngậm dương vật cho hắn, Doãn Chí Bình cũng dùng miệng liếm láp vùng cơ thể này của nàng.
Khi thấy khắp cơ thể Tiểu Long Nữ giẫy lên bần bật. Doãn Chí Bình nằm úp lên người của nàng. Tay hắn luồn xuống nắm lấy đầu dương vật dúi ngay chóc cửa xuân cung nhỏ bé của nàng. Hắn lấy hai tay nó nắm chặt lấy hai tay của nàng, rồi lấy thế từ từ đẩy nhè nhẹ dương vật vào trong. Tiểu Long Nữ không còn trinh trắng nữa, đã hưởng qua mùi ái ân nên không thấy lạ lùng nữa, thay vào đó là cảm giác tê tê dài quanh vùng hạ thể. Bàn tay nàng siết chặt tay hắn khi Doãn Chí Bình đâm dương vật đến lút cán, dâm thuỷ trào ra kéo theo một tiếng thở hắt của Tiểu Long Nữ. Doãn Chí Bình bất giác hỏi nàng:
– Long mụi… nàng có nhớ đến cảm giác này chăng?
Tiểu Long Nữ vốn kiệm lời nên không nói, chỉ gật đầu. Bao nhiêu đó thôi cũng làm cho hắn cảm thấy hào hứng rồi. Doãn Chí Bình ca cẩm:
– Nàng biết không… sau đêm trộm hoa ấy… ta vẫn ngày nhớ đêm mong… ước gì lại được ở gần nàng như thế này nữa… việc tu đạo ta cũng chẳng màn…
Doãn Chí Bình đang thao thao, vừa nói vừa nhấp nhô dương vật mình ra vào thì bất giác, Tiểu Long Nữ lên tiếng:
– … ngươi… à không… chàng nói thật chứ?
Doãn Chí Bình nhếch mép khi thấy nàng đổi giọng với mình. Hắn nói:
– Dĩ nhiên là thật… chính vì vậy nên Triệu Sư Huynh mới lấy cớ ấy mà uy hiếp ta… nghĩ lại họ Doãn ta được ái ân với nàng thế này rồi thì có chết cũng cam lòng.
Nghe hắn nói đến đó, tự dưng Tiểu Long Nữ đưa tay lên cho miệng hắn lại, ra dấu cho hắn đừng nói nữa, rồi ôm siết hắn vào lòng. Nàng thủ thỉ vào tai hắn:
– Chàng đừng nói gở… chàng chết rồi… ta biết thỏa mãn nhục dục cùng ai đây!
Doãn Chí Bình thích thú vô cùng. Một lúc sau thì Tiểu Long Nữ rên ư ử, dâm thuỷ bôi trơn khắp âm đạo, làm ướt át cả dương vật. Tiếng óc ách phát ra do dâm thuỷ, tiếng chèm chẹp do thịt phía bụng dưới phát vào nhau. Doãn Chí Bình nắc tới tấp liên hồi càng lúc càng tăng, hắn lè cái lưỡi ra liếm láp khắp mặt mày của Tiểu Long Nữ. Lần này nàng đáp lại hắn, cũng mút lấy lưỡi hắn. Doãn Chí Bình cong mình lên rên rỉ cùng nàng. Hai tay nàng xiết lấy mình Doãn Chí Bình thật chặt, trong khi ấy phần hạ thể của hắn nhỏng cao hơn đẩy thật chậm nhưng rất mạnh xuống cơ thể này. Doãn Chí Bình lộng vũ lực, làm cú đâm nào cú nấy như nhát kiếm chí mạng của Toàn Chân Giáo vào cơ thể của Nữ Nhân Cổ Mộ Phái. Nội lực của họ Doãn thật uy mạnh bạo nên phát ra thành tiếng lịch bịch thật lớn. Tiểu Long Nữ chỉ biết há miệng rên lên từng hồi theo cái đâm mạnh bạo của hắn. Sau một hồi giao phong, Doãn Chí Bình cảm giác trong người mình dâng cao như đi trên mây. Hắn hứng tình quá đổi chịu không được lâu hơn nữa. Doãn Chí Bình nhấp tới mấy cái cuối rồi phóng tinh ào ạt vào âm đạo của Tiểu Long Nữ từng cơn từng cơn. Vừa dứt cơn phóng tinh, hắn rùng mình giật giật đôi ba lần nữa rồi nằm cứng ngắc như chết, nàng cũng nằm im bất động.
Giữa không gian tĩnh mĩnh, nơi trảng cỏ hoang vu có đôi nam nữ trần truồng nằm ôm nhau, ái ân quên cả trời đất. Khi cơn khoái lạc qua đi, Doãn Chí Bình nhẹ nhàng nhỏm dậy, hắn nhấc mình cho dương vật rút ra, kéo theo một vệt tinh dịch dài dính dấp từ xuân cung của Tiểu Long Nữ. Hắn quan sát này, có phần hơi ngại ngùng không biết phải nói gì, và làm gì nữa. Dẫu vậy, Doãn Chí Bình thấy để nàng nằm lõa thể sõng soài trên cỏ như thế cũng không nên, nghĩ thế hắn xoay qua đỡ nàng ngồi dậy. Người Tiểu Long Nữ lúc này cứ mềm nhũn… hắn vừa đỡ dậy thì nàng đã ngã vào người hắn, tựa hồ xương cốt toàn thân đã nhũn đi vậy.
Doãn Chí Bình suy nghĩ chút rồi nói:
– Long cô nương… bần đạo xin lỗi… chỉ vì…
Tiểu Long Nữ ngước mặt lên nhìn hắn, vẫn dựa vào hắn mà tỏ vẻ giận dỗi, nói:
– Vừa rồi chàng gọi ta là gì? Sao tự dưng giờ lại gọi “cô nương” như thế?
Doãn Chí Bình không chậm hiểu như tên tiểu tử Dương Quá trước kia, hắn nhếch mép cười rồi dùng tay ôm gọn thân hình trần truồng của nàng vào lòng, nói:
– Thứ lỗi cho ta… vì lẽ ta chưa hiểu ý nàng thế nào nên mới nói như thế!
Tiểu Long Nữ lặng thinh, nàng dựa vào nghe cả tiếng nhịp đập của tim Doãn Chí Bình. Hắn thở dài cảm thán nói:
– Nghĩ lại thật hú vía… vừa nãy ta còn thoáng nghĩ nàng sẽ giết ta đó chứ!
Tiểu Long Nữ gật đầu, nàng nói:
– Chàng là người đã làm mất đi trinh trắng của ta… tội chàng quả rất đáng chết đó Doãn Lang à… nhưng tạm thời ta tha tội chết cho chàng.
Nghe Tiểu Long Nữ gọi mình là Doãn Lang, Doãn Chí Bình mừng rỡ vô cùng. Hắn nói:
– Gọi ta vậy lần nữa đi!
– Gọi gì chứ? – Nàng nũng nịu hỏi.
– Thì gọi Doãn Lang đó! – Doãn Chí Bình cười.
– Ừ thì Doãn Lang… Doãn Lang… được chưa?
Tiểu Long Nữ e lệ, Doãn Chí Bình thì cười khoái chí. Hai người trước giờ chưa từng nói chuyện với nhau, bây giờ ôm ấp nhau thủ thỉ nhiều hơn. Doãn Chí Bình suy tư chút, rồi nói:
– Long mụi… ta có việc này hỏi mụi… mụi trả lời chứ đừng giận ta nhé!
Nàng e ấp đáp:
– Chàng hỏi đi… thân này ta đã trao cho chàng rồi… còn ngại gì nữa chứ!
– Ý của ta là… tên tiểu tử… à không… Dương Quá đâu… sao nàng đi có một mình?
Nghe Doãn Chí Bình hỏi, nàng cúi mặt làm thinh:
– Quá Nhi… có việc rồi… từ nay chắc không đi chung đường với ta nữa đâu.
Doãn Chí Bình muốn hỏi nữa, nhưng sợ làm Tiểu Long Nữ phật lòng, nhưng dẫu sao nghe nàng đáp vậy hắn cũng hiểu sơ nét về hoàn cảnh của cả hai rồi. Nói tới đó, có mấy cơn gió lùa qua, Doãn Chí Bình lo lắng ôm lấy nàng, hỏi:
– Nàng có lạnh không? Hay là để ta…
Vừa nói hắn vừa định xoay đi chắc là để tìm y phục cho Tiểu Long Nữ, nhưng nàng đã ngăn hắn lại. Nàng nói:
– Chàng đừng đi đâu hết… hãy ôm ta… sưởi ấm cho ta bằng thân thể của chàng đi…
Mấy lời âu yếm mà chỉ vừa nãy thôi, Doãn Chí Bình không tin đó có thể thốt ra từ cái miệng và gương mặt lạnh lùng của Tiểu Long Nữ. Nàng thỏ thẻ:
– Doãn lang… chàng hãy kể tiếp cho thiếp nghe!
– Nàng muốn nghe chuyện gì? – Doãn Chí Bình hỏi.
– Thì chuyện trong đêm chàng trộm hoa người ta chứ còn gì nữa… sau đó thì thế nào?
Nghe Tiểu Long Nữ hỏi, hắn ngần ngừ đáp:
– Thú thực lúc ấy ta sợ hãi… chỉ biết cắm đầu chạy… được một lúc thì gặp Dương Quá đang đi ngược lại. Hắn gặp ta nhưng không ghét ta như Triệu Sư Huynh nên chỉ chào nhau rồi thôi. Ta sợ hãi chạy về Trùng Dương Cung… sám hối cùng chư liệt tổ…
– … còn chuyện tên Triệu Chí Kính ấy đã kể… lúc ở Tương Dương! – Nàng hỏi.
– Ta không hề hay biết… lúc ấy khi Triệu Huynh nói thì cũng có nàng ở đó… ta cũng mới được nghe qua… rồi sau đó hai chúng ta cùng sợ nàng nên chỉ biết chạy chứ có kịp nói với nhau gì đâu. Nghĩ lại mà ta vẫn thấy tức. Triệu Huynh thật đê tiện… ta biết chuyện này rồi, quyết sống mái với hắn một phen vậy!
Tiểu Long Nữ thấy Doãn Chí Bình tức khí vì mình cũng phỉ dạ phần nào. Nàng nói:
– Doãn Lang, xin chàng hãy bình tâm. Tên họ Triệu kia là kẻ nham hiểm… vừa trộm hoa lại vừa la làng để uy hiếp chàng nữa… chàng hãy cẩn trọng…
Doãn Chí Bình dõng dạc nói:
– Ta sợ gì hắn chứ… thanh danh ta cũng có là gì… chỉ là ta ngại sẽ làm các sư thúc bá buồn phiền, rồi ảnh hưởng uy danh của Toàn Chân Giáo.
Tiểu Long Nữ gật gù. Nàng lại hỏi:
– Nhưng rốt cục vì điều gì mà hắn cứ cắn chàng mãi không thôi?
– Vì đố kị ta… hoặc cũng có thể vì chức vụ trưởng giáo trong tương lai. Triệu sư huynh là người trọng danh lợi, vậy nên cũng không lạ. Ta trước giờ chỉ vì Toàn Chân Giáo, chức vụ kia ta không màng đâu… giờ ta có nàng rồi… thì còn thiết gì nữa…
Doãn Chí Bình quả là người khéo nói, hắn nói đến đâu Tiểu Long Nữ xiêu lòng đến đó. Nàng thấy vui khi biết họ Doãn thực lòng với mình, nhưng nàng cũng thầm hiểu dò cho nói vậy, hắn cũng nặng lòng trách nhiệm với Toàn Chân Giáo lắm. Doãn Chí Bình như suy nghĩ gì, hắn mỉm cười rồi quay sang nói với Tiểu Long Nữ:
– Ta thấy nàng cũng còn tò mò chuyện đêm trộm hoa lắm… những ngày sau ta sẽ dò hỏi… Triệu huynh ắt sẽ kể lại ta nghe…
Tiểu Long Nữ đỏ mặt, ấp úng nói:
– Thôi… ta chỉ hỏi vậy thôi… chàng đừng làm vậy!
Tiểu Long Nữ đang xoay người đi chợt nhận ra bên dưới dương vật của Doãn Chí Bình đã cương lên trở lại, thẳng tắp như ban đầu. Nàng e lệ nhưng tay vẫn chủ động vuốt ve chỗ thịt ấy của Doãn Chí Bình nhẹ nhàng. Bốn mắt của hai người nhìn nhau, không cần nói ra cũng đủ hiểu đối phương muốn gì.