Ỷ thiên dâm hiệp truyện
Chương 14
Hôm sau, phái Nga Mi tiếp tục thẳng tiến về phía tây, hướng về dãy núi cao lớn, nối tiếp liền liền ở cuối chân trời. Khi tới gần một bãi sa mạc, mọi người bỗng thấy có một trung niên từ xa thong thả đi đến mà xin ra mắt Diệt Tuyệt sư thái. Người đó tóc đã hoa râm, dáng bộ oai nghiêm nhưng hòa nhã. Thanh Thư và một vài người lớn tuổi trong đám Nga Mi cũng đi ra mà chào hỏi người trung niên đó. Thì ra người đó là Hân Lợi Hanh, đứng thứ sáu trong Võ Ðang thất hiệp, người lúc trước đã có hôn ước và đáng lẽ đã kết nghĩa vợ chồng với Kỷ Hiểu Phù rồi. Do đó mà phái Nga Mi, nhất là các bà đứng tuổi, rất thân thiết với ông. Sau màn chào hỏi, Diệt Tuyệt sư thái, Hân Lợi Hanh, Tống Thanh Thư và vài cao thủ của phái Nga Mi ngồi xuống bàn luận.
Nghe họ nói chuyện, Vô Kỵ mới biết là sáu đại môn phái, Thiếu Lâm, Võ Ðang, Nga Mi, Côn Luân, Hoa Sơn, Không Ðộng, đang họp nhau để tiến đánh Quang Minh Ðỉnh, tổng đàn của Ma giáo. Ðúng ra là Minh giáo, nhưng từ khi giáo chủ của Minh giáo là Dương Phá Thiên mất tích, Minh giáo như rắn không đầu, thao túng giang hồ, gây ra bao nhiêu tội ác. Do đó, giang hồ mọi người đều kêu giáo chúng của Minh giáo là Ma giáo hết, coi họ là tà ma ngoại đạo. Tuy không còn giáo chủ nữa nhưng Quang Minh đỉnh vẫn do hai Tả, Hữu Quang Minh sứ phò giáo. Quang Minh Tả sứ là Dương Tiêu hiện đang trấn trì Quang Minh đỉnh, còn vị Hữu sứ thì không thấy xuất hiện trên giang hồ từ lâu. Dưới Tả, Hữu sứ là bốn đại pháp vương, dưới danh hiệu Tiá, Bạch, Kim, Thanh, phò trợ. Tía Sam Long Vương thì hành tung rất bí mật, không ai biết mặt mũi y ra sao cả. Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, cha của Hân Tố Tố, mẹ của Vô Kỵ, vì tranh giành ngôi giáo chủ không được nên tách ra, lập nên Bạch Mi giáo. Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, nghĩa phụ của Vô Kỵ, tự dưng nổi điên, gây bao tội ác trên giang hồ. Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, úy kỵ với Dương Tiêu, ít khi vào trung nguyên. Dưới tứ đại pháp vương là Ngũ Tảng Nhân và Ngũ Hành Kỳ, trấn giữ giáo phái. Phen này các đại môn phái nhất quyết tiêu diệt Ma giáo bằng cách đánh thẳng vô tổng hành dinh, nơi chủ chốt của Ma giáo.
Nghe như thế, Vô Kỵ không ngờ mình có nhiều dây dưa rễ má với Minh giáo như vậy. Sự liên quan với tà giáo thì nặng nề như thế, còn với chính giáo thì cũng không kém phần quan trọng. Cha chàng là Trương Thúy Sơn, người thứ năm trong thất hiệp của phái Võ Ðang, lại là một trong sáu môn phái đi đánh Quang Minh đỉnh. Chàng liền nhớ tới Hân Lợi Hanh lúc xưa thương yêu mình như thế nào, coi mình như con cháu khiến chàng bồn chồn háo hức chỉ muốn chạy ra ôm lấy vị sư thúc mà hỏi han. Nhưng vì có quá nhiều người đứng chung quanh Lợi Hanh làm chàng ngần ngại, không tiện bước ra chào hỏi.
Bỗng nhiên Linh Nhi đứng lên, lớn tiếng nhìn Lợi Hanh mà nói:
– Hân Lục hiệp cho tôi hỏi thăm một việc được không?
Thấy Linh Nhi bước ra ngang nhiên hỏi chuyện Lợi Hanh thì Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng. Chẳng biết nàng có chuyện gì mà lại cần tới Hân lục thúc của mình như vậy? Lợi Hanh ban đầu tưởng nàng thuộc phái Nga Mi nhưng khi thấy nàng mặc quần áo không giống như phái đó thì ông đoán chắc là nàng đang bị môn phái đó bắt giữ. Nhưng ông vẫn nhã nhặn trả lời:
– Cô nương có điều chi thắc mắc, xin cứ hỏi. Nếu tôi biết thì tôi sẵn lòng cho cô biết.
– Hân lục hiệp có biết Trương công tử, con của Trương ngũ hiệp, hiện giờ đang ở đâu không?
Vô Kỵ nghe Linh Nhi hỏi như vậy thì kinh hãi hết sức. Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng không biết nàng hỏi như vậy với dụng ý gì. Trong khi Linh Nhi đang chăm chú chờ đợi Lợi Hanh trả lời thì ông đã hỏi lại Linh Nhi:
– Cô nương có biết Trương Vô Kỵ, con của ngũ ca của tôi đấy à?
Linh Nhi gật đầu:
– Tôi có gặp anh ấy ở Hồ Ðiệp Cốc, bảy tám năm trước.
– Ðúng rồi, tôi có đến Hồ Ðiệp Cốc để thăm hỏi nó nhưng nó đã đi đâu mất rồi. Thế ra cô nương đã gặp nó trước khi nó bỏ đi đấy. Lúc đó Vô Kỵ nó đang bị bệnh nan y, lên cơn đau đớn mỗi ngày.
Linh Nhi nghe thế, mặt xị xuống, đau khổ, nhìn xuống đất, nói khe khẽ, giọng thương tâm:
– Trời ơi! Thế ra lúc đó anh ấy đang mang bạo bệnh, bị hành hạ hằng ngày…
Rồi mặt nàng không ngừng lộ vẻ đau đớn, hai mắt như mờ đi, thủ thỉ như để một mình mình nghe:
– Cũng như ta bây giờ vậy… ngày đêm… có khác gì đâu?
Sau đó Linh Nhi nhìn lên nói với Lợi Hanh giọng có vẻ kể lể:
– Tôi có rủ anh ta đi với tôi lên hải đảo, nhưng anh ấy không chịu. Sau đó anh ấy còn cắn tôi làm tôi bị thương nữa.
Ðoạn Linh Nhi ngó ra xa xa, buồn bã, diệu vợi, miệng lẩm bẩm:
– Anh ấy không thèm đi theo tôi… ruồng rẫy tôi… làm tôi đau khổ biết chừng nào…
Thấy Linh Nhi vừa nói câu đó vừa đưa tay để lên ngực, giọng nói run run ra chiều cảm khích, tưởng nhớ, thì Vô Kỵ bàng hoàng. Ðúng rồi! Chàng nhớ ra là lúc đó chàng có cãi nhau với một cô con gái nhỏ tên là Ly và trong lúc giằng co, chàng đã cắn lầm lên vú cô ta đến chảy máu. Hóa ra Linh Nhi là cô gái tên Ly. Vậy mà khi gặp nhau sau này, nàng lại nói là nàng tên Linh! Thảo nào khi Linh Nhi nói về sự tích của vết thẹo trên vú nàng thì Vô Kỵ ngờ ngợ, cứ có cảm tưởng là mình đã gặp Linh Nhi lúc nào rồi. Hai người quả nhiên đã gặp nhau thật. Và vết thẹo đó quả nhiên là do chàng gây ra. Nghĩ tới đó, Vô Kỵ cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Thật ra lúc đó hành động cắn xé vô ý của chàng chỉ là hành động của một đứa nhỏ ngây thơ mà thôi, không phải do bản năng hung ác hay bạo động. Ngay sau đó, chàng ngẩn người ra, nhìn sững vào mặt nàng không chớp mắt. Tim của Vô Kỵ đập thình thình: Người mà Linh Nhi hằng ngày tưởng nhớ là chàng chứ không ai khác! Nàng cứ nhắc mãi đến người tình đã cắn vào vú để lại vết sẹo khiến nàng thương nhớ hằng ngày. Thì ra sau khi bị cắn vào vú đến mang thương tích, Linh Nhi mang hoài tâm từ đó, nhớ nhung mộng tưởng đến mình suốt mấy năm nay. Chỉ vì một vết cắn của thằng bé tên Vô Kỵ mà Linh Nhi si tình đến như vậy! Trong suốt thời gian đó, thật tội nghiệp cho Linh Nhi, lúc nào cũng u sầu, đau khổ, cứ cho rằng Vô Kỵ độc ác, vô tâm. Chính vì sự ác tâm, hờ hững đó đã khiến Linh Nhi tương tư, sầu tủi, chỉ muốn tìm cho ra con người đó để nàng được gần gũi mà giãi bày, tâm sự. Con người bạc tình, hung ác – Không! Thật ra người tình đậm đà, thâm trọng của nàng đó – đang ở trước mặt nàng từ mấy ngày nay mà nàng không biết, cứ ngóng trông, đi tìm mãi mãi ở đâu đâu.
Trong lúc đó, Linh Nhi lại lên tiếng run run hỏi Lợi Hanh:
– Thế sau đó Hân lục hiệp có còn biết tin tức gì của anh ấy nữa không?
– Có chứ! Khoảng một năm sau đó tôi có biết được tông tích của Vô Kỵ, cháu tôi.
Linh Nhi mở lớn đôi mắt đen tròn lên, hỏi dồn:
– Hân lục hiệp làm ơn cho tôi biết tình cảnh của anh ấy như thế nào? Bây giờ anh ấy ở đâu?
– Tôi có biết một người tên Võ Thanh Liệt hiện đang sống ở vùng Tuyết Lãnh gần đây. Hắn nói là hắn có gặp Vô Kỵ và có ở chung với Vô Kỵ một thời gian.
Linh Nhì bỗng nhiên đổi sắc, mặt mày lợt lạt, lảo đảo muốn té:
– Tuyết Lãnh… Trời ơi… Tôi cũng có ở đó… bấy lâu nay… vậy sao tôi không biết…
Lợi Hanh buồn bã nói:
– Nhưng rồi Vô Kỵ không còn ở trên trần đời này nữa đâu. Nó đã chết rồi.
Tới đó, mọi người chỉ nghe một cái bùng một tiếng thì đã thấy Linh Nhi té ngã người ra dưới đất, ngất lịm. Nhưng rồi nàng tỉnh lại ngay, nước mắt ràn rụa, vẻ mặt đau đớn, thương xót. Làm như nàng không thể đứng lên được nữa, Linh Nhi chống tay xuống đất, hướng về phía Lợi Hanh mà thổn thức, nước mắt tràn đầy:
– Hân lục hiệp, có thật vậy không… Anh ấy mất như thế nào?
Lợi Hanh lắc đầu, nước mắt cũng nhỏ xuống:
– Thanh Liệt có nói cho tôi biết là chính mắt hắn trông thấy Vô Kỵ té xuống hang sâu, mất xác rồi.
Linh Nhi nghe thế, rên lên một tiếng rồi gục mặt xuống đất mà bất tỉnh nhân sự. Mọi người thấy cảnh huống tang thương như thế, ai cũng đau lòng, thương xót, mặt mũi nghiêm nghị, không nói một lời. Vô Kỵ thấy Linh Nhi nặng lòng với mình như vậy thì cảm động và đau lòng vô cùng. Chàng nhấp nhổm trên cái cáng gỗ, chỉ muốn chạy ra mà đỡ nàng lên. Một vài đệ tử Nga Mi, thấy nàng ngất gục ở dưới đất, lặng lẽ đi tới bồng Linh Nhi lên rồi đạt nàng nằm xuống kế bên Vô Kỵ.
Bỗng nhiên Diệt Tuyệt sư thái lên tiếng:
– Hừ, thằng nhãi con đó chết đi thì cũng đáng kiếp! Nó là hậu quả của một sự cẩu hợp. Cha nó đường đường là đại hiệp danh tiếng, vì kết hôn với ma nữ mà thân bại danh liệt. Nó mà không chết thì lớn lên cũng chỉ đi theo con đường hư hỏng như vậy mà thôi!
Mọi người nghe thế ai cũng bất nhẫn, khó chịu, nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ thở dài. Riêng Vô Kỵ thì giận run người. Sư thái không những đã rủa mình mà còn nói động chạm đến cả cha mẹ mình nữa. Chàng định nhảy ra mà tát vào mặt bà ta một cái cho đã tức. Nhưng khi thấy Linh Nhi được đem đến, nằm thiêm thiếp như chết, thì chàng cố nén cơn giận, đưa tay ra nắm lấy tay diễu nhiệu của Linh Nhi mà kêu gọi:
– Linh Nhi, em…
Nhưng gọi mãi mà Linh Nhi vẫn bất động, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ Nhược thấy thế liền tiến tới đưa cho chàng một cái khăn ướt để chàng đắp lên trán Linh Nhi. Vô Kỵ nhận lấy rồi nhìn nàng tỏ ý cảm ơn. Khi nhìn lên thì chàng thấy hai con mắt của Chỉ Nhược đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Thì ra Chỉ Nhược cũng nhớ lại tình cũ, nghĩa xưa mà thương tiếc cho một Vô Kỵ không may, vắn số. Nhìn thấy ba người thân thương của mình đau khổ than tiếc cho thân phận của mình như vậy, Vô Kỵ cảm động quá. Chẳng còn nên chần chờ gì nữa, bây giờ là lúc chàng phải nói ra cho mọi người biết thân thế của mình rồi.
Bỗng nhiên mọi người nghe một tiếng “Hừ! Hừ!” Rồi tự dưng ở dưới đất có một người mặc áo xanh chui lên, phóng người tới rồi vác Linh Nhi lên vai mà chạy mất. Trước diễn biến nhanh chóng đó, vì không có kinh nghiệm phản ứng, Vô Kỵ ngẩn người ra mà nhìn người nọ bắt Linh Nhi đem đi, sững sờ. Nhưng Diệt Tuyệt sư thái thì khác. Sư thái hét lên:
– Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, đứng lại ngay!
Rồi bà ta rút Ỷ Thiên kiếm ra phóng người rượt theo Bức Vương bén gót, liên tiếp đâm tới sau lưng y mấy chiêu ác liệt. Nhưng Vi Nhất Tiếu, vì đã nổi danh giang hồ về môn Hàn Băng Miên Chưởng và tài khinh công độc đáo, nên mặc dù sư thái rượt theo y rất gần và đâm y mất kiếm nhưng cũng không sao trúng y được. Mũi kiếm phóng ra gần đụng vào người Nhất Tiếu thì y đã băng băng lướt đi nhanh hơn, khiến sư thái chỉ đâm vào khoảng không, dầu rằng Nhất Tiếu còn phải đeo mang thêm một người nữa. Chạy một lát, sư thái càng bị Bức Vương bỏ xa. Lúc đó Vô Kỵ đã hoàng hồn, đứng lên phóng mình rượt theo hai người ngay lập tức. Ðám đệ tử Nga Mi la lên sửng sốt, không ngờ thấy Vô Kỵ đang bị gãy chân mà đột nhiên lại có thể chạy mất đi như vậy. Họ muốn cản chàng cũng không được vì thoáng một cái Vô Kỵ đã chạy thật nhanh, gần bắt kịp Diệt Tuyệt sư thái rồi. Sư thái nghe tiếng chân theo sau, liếc ngang thấy Vô Kỵ đang ra sức chạy theo mình thì cũng kinh ngạc rồi đổi thành tức giận vô cùng. Vừa tức giận vì đã bị thua Nhất Tiếu về tài khinh công, rồi lại thấy mình bị Vô Kỵ đóng kịch lừa dối mấy ngày nay, bà ta phóng chưởng ra, đẩy vào người Vô Kỵ thật mạnh mà gằn tiếng:
– Thằng nhỏ dấu diếm giỏi thật! Ðể coi mi tài tới đâu!
Ðang hùa theo sư thái để rượt bắt Vi Nhất Tiếu, Vô Kỵ không ngờ bà ta lại ra tay đánh mình như vậy. Chưởng của sư thái đáng trúng vai chàng một cái bốp thật lớn khiến người Vô Kỵ bắn ra xa, té nhũi xuống đất, lăn đi mấy vòng, cát bụi dính vào mắt mũi, khó chịu vô cùng. Tuy đánh trúng vào người Vô Kỵ, nhưng sư thái cũng bị Cửu Dương thần công của chàng tự động phản ứng lại khiến sư thái mất đà, loạng choạng suýt ngã. Bà ta lại thấy Vô Kỵ đang lồm cồm bò dậy, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng hay mang thương tích bởi ngón chưởng kinh hồn của mình thì sự kinh ngạc và tức giận lại tăng thêm. Bà ta liền tiến tới định đánh chàng một vài chưởng nữa cho chàng xụm luôn. Nhưng mới đi được một bước thì sư thái đã cảm thấy mình mẩy mất sức, đứng không muốn vững, Ỷ Thiên kiếm trong tay tự nhiên nặng như chì, sắp rơi mất. Hoảng hốt, bà phải dừng lại điều hòa hơi thở, vận công lấy sức thì lúc đó Vô Kỵ đã đứng lên chạy theo Nhất Tiếu mất rồi. Khi sư thái phục hồi lại công lực thì Vô Kỵ đã chạy xa tít, không cách chi ruợt theo được nữa. Nhìn theo Vô Kỵ đang phóng người đi vun vút, sư thái tức giận vô cùng, mặt của bà từ từ đỏ lên rồi trở thành tím ngắt…
Vô Kỵ lau sạch đất cát trên mặt mũi, nhìn quanh thì không còn thấy tông tích của Nhất Tiếu đâu cả. Chỉ trong nháy mắt y đã chạy đi mất hút. Vô Kỵ bèn cứ theo dấu chân của Nhất Tiếu để lại trên cát mà chạy. Nhưng sau một hồi, tới vùng đồi núi, toàn là sỏi đá, không còn dấu vết gì nữa, Vô Kỵ hoang mang không biết phải đi hướng nào. Nhìn thấy núi non trùng trùng điệp điệp, Vô Kỵ nản quá, nhưng khi nghĩ tới số phận Linh Nhi không biết ra sao, chàng cứ đành phải thẳng hướng mà chạy…
Vác Linh Nhi chạy một hồi, Nhất Tiếu nhảy lên một ngọn núi cao rồi chui vào một hang đá khuất sau một thung lũng. Bước từ trong ra có hai gã, một cao gầy, một lùn mập, thấy Nhất Tiếu vác Linh Nhi đi vô thì không lộ vẻ ngạc nhiên gì cả, chỉ vòng tay cùng lúc thưa gửi:
– Thưa sư phụ, hôm nay sư phụ có món hẩu nữa rồi.
Nhất Tiếu khoác tay mà nói:
– Hai đứa bay ra ngoài kia, đừng cho ai bén mảng tới.
Hai tên cao, lùn dạ thưa rồi bước ra ngoài động. Thì ra đó là hai đứa đệ tử của Vi Nhất Tiếu. Tên mập lùn là Vu Nhị Hô, sư huynh, và tên cao gầy là Vút Tam La, sư đệ. Chúng vừa đi ra canh cửa động vừa nháy nhó nhìn nhau, làm như là đã biết rõ sư phụ chúng sẽ làm trò gì với Linh Nhi rồi. Nhất Tiếu đặt Linh Nhi nằm xuống đất thì nàng cựa quậy mở mắt ra từ từ nhìn chung quanh. Thấy thế, Nhất Tiếu vội vàng đút tay vào bọc lấy ra một viên thuốc nhỏ rối nhét luôn vào miệng nàng. Linh Nhi chưa hoàn hồn thì đã bị Nhất Tiếu bịt miệng bóp mũi, không thở được khiến nàng phải nuốt chửng luôn viên thuốc.
Khi biết được là mình đã bị “đánh thuốc”, tuy chưa biết phản ứng của viên thuốc sẽ như thế nào, Linh Nhi cũng tức giận vô cùng. Nàng bèn đưa tay lên đánh thẳng vào mặt Nhất Tiếu thì y chỉ cười hì hì, tránh đòn mà không phản công, còn nói khích:
– Cô nương chống đỡ làm gì cho tốn sức. Chỉ trong chốc lát thì đâu sẽ vào đấy ngay!
Ðánh không trúng, Linh Nhi liền tung ra liên tiếp ba thế dũng mãnh, nhưng tay nàng đưa ra chưa đụng tới mặt y thì nàng như bị mất sức, cánh tay rơi xuống, cả người ngã xuống nền đá. Nhất Tiếu như đã biết trước công hiệu nhanh chóng của viên thuốc nên y đứng khoanh tay, cười đểu, nhìn Linh Nhi từ từ ngã xuống, hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập. Linh Nhi cảm thấy trong người khó chịu, tim đập mạnh, máu chạy nhanh, thân thể nóng rực, nhất là ở dưới hạ bộ. Một lát sau, người nàng hừng hực, mồ hôi vã ra, chỉ muốn xé bỏ quần áo ra cho con người được mát mẻ, hạ hỏa. Nếu còn đủ sức lực thì có lẽ Linh Nhi đã tuột bỏ xiêm y, trần truồng ra rồi. Nhưng vì công hiệu của viên thuốc làm nàng bần thần, yếu ớt, nên nàng chỉ nằm yên mà thở dốc. Tất cả máu chạy rần rần trong người nàng dường như đều dồn xuống hạ bộ khiến lồn nàng như căng ra, nở lớn lên, rạo rực. Linh Nhi thở mạnh lên, đưa tay xuống mà xoa nhè nhẹ lên chim của mình. Nàng chợt nhớ ra là nàng đang trong kỳ bắt đầu có kinh nguyệt. Ðã vậy máu còn dồn xuống lồn làm nàng thấy tưng tức, và quả nhiên sau đó, một dòng máu đã từ từ rỉ ra, thấm cả ra quần, đỏ ối. Nhất Tiếu chỉ chờ có thế, y tiến tới, kéo quần nàng ra, cầm hai chân của nàng mà dạng ra. Y nhìn thẳng vào lỗ lồn của Linh Nhi, vẻ mặt thèm thuồng, rồi không chần chừ, y đưa luôn miệng y vào nơi máu me đó mà bú mút say mê…
Nên biết là Vi Nhất Tiếu luyện võ khác người, võ công cao cường, nhưng cơ thể lại bệnh hoạn, cứ một hai ngày thì y phải uống máu người thì y mới không bị cơn đau hành hạ. Nếu để lâu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hậu quả khó lường. Cái chuyện uống máu người này cả giang hồ đều biết nên ngoài biệt hiệu Bức Vương (Ma Dơi) người ta còn kêu y là “con dơi độc” là vậy. Rất nhiều người đã mất mạng về tay Nhất Tiếu cũng vì chứng bệnh khó chữa này của y. Nhưng có một điều không ai biết được là, tuy phải uống máu người, nhưng Nhất Tiếu lại khoái nhất là máu của đàn bà con gái lúc có kinh. Thứ máu này đại bổ, có thể giúp y chịu đựng cả tuần. Theo y học, trong tử cung của phái nữ, mạch máu lúc nào cũng tích tụ lại, dần dần dầy lên tạo thành cái nhau trong tử cung. Ðến nhằm ngày tháng, người nữ đó giao hoan, tinh khí được bắn vào tử cung thì tinh trùng sẽ đi lên buồng trứng, thụ tinh thành trứng, rồi cái trứng đó sẽ đi xuống trở lại tử cung. Chính tại đây là nơi mà cái trứng sẽ “nằm ổ” trên cái nhau ở tử cung. Ðó là sự thụ thai. Mạch máu chằng chịt ở trong cái nhau sẽ nuôi dưỡng cái trứng đó để nó trở thành bào thai và sau đó lớn lên thành thai nhi. Nhưng nếu trong lúc ngày kinh kỳ trong tháng mà vì một lý do nào đó sự thụ thai không xảy ra được thì cái nhau, với bao nhiêu mạch máu, sẽ tự động tróc ra khỏi tử cung, bị đẩy ra ngoài. Ðó là lúc đàn bà con gái có kinh ra máu (một trong những triệu chứng của sự có thai là sự mất kinh vì lúc đó cái nhau phải nuôi cái trứng đang nằm ổ, không tróc ra khỏi tử cung nữa). Lối ngừa thai dựa theo chu kỳ trứng rụng, nằm ổ, ở phái nữ là một phần cũng dựa trên nguyên tắc tự nhiên này.
Vì thế mà máu kinh nguyệt tuy trông dơ dáy nhưng thật ra là đại bổ. Vi Nhất Tiếu bắt cóc Linh Nhi là vì sau mấy ngày theo dõi đám con gái Nga Mi, y đã hửi hớm ra là Linh Nhi đang tới kỳ kinh nguyệt (cái vụ đánh hơi tìm vết máu me thì Nhất Tiếu rành lắm) nên y phải hưởng ngay.
Dưới ảnh hưởng của màn “đánh thuốc”, Linh Nhi nằm yên vật vã cho Nhất Tiếu tha hồ bú liếm lồn mình. Nàng không hiểu tại sao y lại có thể làm cái trò này trong khi nàng đang trong kỳ dơ dáy như vậy. Nhưng nàng cũng thấy rõ ràng là cơn rậm rực ở dưới lồn đang được thỏa mãn, nỗi tưng tức đã vơi đi, dần dần thay thế bởi một sự sướng khoái, đê mê từ từ dâng lên. Như một thói quen, Linh Nhi đưa tay lên ngực, xoa bóp và siết chặt vú mình, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp rút. Cơn mệt mỏi, yếu ớt vì bị viên thuốc hành cũng không làm giảm đi cơn sung sướng, tê tái xuất phát từ con chim đang được Nhất Tiếu liếm láp liên hồi. Trong khi y hối hả bú mút thật sạch lồn nàng thì Linh Nhi oằn oại, cong người lên, như không chịu nổi cơn sướng, chùng người xuống, kẹp đầu Nhất Tiếu vào giữa háng mình. Linh Nhi nghiến răng bặm môi lại, cơn sướng như dòng nước lũ xâm chiếm trọn người nàng. Khi nàng sắp sửa đạt tới tột đỉnh thì Nhất Tiếu nhả lồn nàng ra. Y đã có đủ cho ngày hôm nay rồi. Phải để dành cho hôm sau nữa. Bị cắt đứt ngang xương cơn sướng khoái tột đỉnh, Linh Nhi thở dài, nằm yên, nuối tiếc. Nhất Tiếu đứng lên, đưa tay lau miệng máu me hai bên mép, bỏ Linh Nhi nằm đó, đi ra ngoài nói với hai tên đệ tử:
– Ta lên Quang Minh đỉnh một lát sau sẽ trở về. Nhớ giữ con mồi cho ta ngày mai hữu dụng.
Hai tên đệ tử vâng dạ rồi chờ cho bóng Nhất Tiếu mất dạng là chúng nó nhào vô động liền. Nhìn thấy Linh Nhi nằm hớ hênh, nửa phần dưới lõa lồ, hai tên cười hô hố với nhau. Chúng nó biết Linh Nhi đang bị “làm thuốc” mê mệt nên không úy kỵ gì cả. Tên cao gầy, Vút Tam La, nháy mắt nhìn sư huynh mà nói:
– Vi đại ca, sư phụ để lại con mồi cho chúng ta thì chúng ta phải hưởng chứ.
Tên Vi Nhị Hô gật gù:
– Vút đệ nói đúng. Con nhỏ coi cũng xinh đẹp quá. Bỏ qua rất uổng.
Nói xong hai tên xáp tới, lột áo Linh Nhi ra khiến nàng bây giờ trần truồng. Hai tên bắt đầu thay phiên nhau bóp vú, xoa ngực nàng. Trong khi tên Nhị Hô mơn man, rờ rẫm trên vú Linh Nhi thì tên Tam La, bạo dâm hơn, nhồi bóp, xoắn chặt bầu vú nàng, làm vú nàng lúc thì trắng bệt, lúc thì đỏ hồng. Linh Nhi mệt mỏi, nhắm nghiền mắt lại, để mặc chúng muốn làm gì thì làm. Xoa bóp chán chê trên ngực nàng, hai tên bèn luân phiên nhau liếm bú vú Linh Nhi. Tên Nhị Hô thì bú nhẹ lên đầu vú nàng, liếm chung quanh cái đầu vú hồng hồng rồi mút bầu vú nàng. Tên Tam La thì mạnh bạo hơn, cắn mạnh lên vú Linh Nhi, để lại dấu vết, rồi nhằn nhằn lên đầu vú nàng khiến nàng đau đớn, rên lên. Dầm vập trên vú ngực nàng một hồi, tên Nhị Hô đứng lên, tụt quần xuống, cầm lấy con cu cương cứng mà đút luôn vô miệng Linh Nhi. Ảnh hưởng của thuốc khiến nàng không còn hơi sức mà phản kháng, để mặc cho tên Nhị Hô đẩy cặc ra vô trong miệng mình. Tên Tam La, vần vò trên ngực nàng một lúc, thấy màn khẩu dâm của tên Nhị Hô thì cầm lòng không đặng, năn nỉ:
– Ðại ca cho đệ thử một tí đi.
Tên Nhị Hô nghe thế, rút cặc ra khỏi miệng Linh Nhi:
– Ừ, nhanh lên rồi đến phiên ta nữa đó.
Tên Tam La không chần chừ, đưa con cặc của hắn vào miệng Linh Nhi ngay. Cặc của hắn to hơn và dài hơn cặc của sư huynh hắn, mà hắn còn dộng liên hồi vào miệng nàng một cách hung tàn khiến Linh Nhi phải đưa tay đẩy hắn ra. Nhưng tên Nhị Hô liền nắm tay nàng lại để cho sư đệ hắn liên tục đâm con cặc mập bự sâu vô họng nàng. Con cu của hắn chiếm trọn chật ngất trong miệng nàng, hơn nữa Linh Nhi không buồn há lớn miệng ra để cảm nhận hết con cu của hắn, nên con cu hắn dập vô dập ra cái miệng khít khao của nàng, phát ra những tiếng óc ách như khi hắn đụ vào lồn gái tơ vậy. Nghe những tiếng óc ách dâm tục này, thấy cái cảnh dầm dập tục tĩu đó, tên Nhị Hô nứng quá, đẩy tên Tam La ra rồi đưa cặc mình vào miệng Linh Nhi mà tiếp tục nhấp ra nhấp vô. Ðang hăng nứng mà bị đẩy ra, tên Tam La tức lắm, nhưng hắn biết mình là thân phận sư đệ nên phải nhường nhịn mà thôi. Rồi cũng sẽ đến phiên mình. Ði đâu mà thiệt. Tên Nhị Hô bắt chước tên Tam La, dộng cặc vào mồm Linh Nhi ào ào, không thương tiếc. Linh Nhi lúc đó vẫn bị thuốc hành, uể oải, khó chịu, muốn đẩy y ra, nhưng hai tay lại cũng bị tên Tam La giữ chặt, nên nàng phải quay đầu đi để giảm bớt sức dập vô miệng. Nhưng tên Nhị Hô đâu có chịu như vậy. Hắn đưa hai tay ra, giữ chặt lấy đầu nàng, luồn tay vào mớ tóc rũ rượi, ướt nhẹp mồ hôi của nàng, rồi đẩy khuôn mặt nhễ nhại, mệt mỏi của nàng ngửa lên mà ra sức đẩy cu thẳng xuống miệng nàng mà nắc không ngừng. Tên Tam La đứng ngoài bóp vú, sờ soạng khắp người Linh Nhi, nhưng hắn vẫn không dám động chạm đến vùng hạ bộ của nàng. Ðó là vùng cấm địa, chỉ có sư phụ hắn là Nhất Tiếu là có thể xâm nhập tới vùng này mà thôi. Thấy tên sư huynh cứ tha hồ nhấp cặc vào miệng Linh Nhi không dứt, mà cơn nứng của mình thì cứ dâng lên, tên Tam La tự dưng nảy ra một ý, nhăn nhở cười với tên kia:
– Ðại ca làm lỗ trên đi để tiểu đệ làm lỗ dưới.
Tên Nhị Hổ trợn mắt lên:
– Mi không sợ sư phụ trừng phạt hả?
Tên Tam La cười hề hề:
– Ai mà dám đụng tới cái lỗ trước? Ðệ nói tới cái lỗ sau mà.
– Hà hà, cái này thì ta không ham đâu. Nhưng nếu mi thích thì cứ thử đi…
Nói xong, hai tên liền xốc Linh Nhi lên mà đặt úp thân thể trần truồng của nàng trên một tảng đá nhỏ, hai chân dạng ra, đít nhổng ra ngoài, đầu chúi xuống. Tên Nhị Hô bèn đứng trước mặt Linh Nhi, nâng đầu nàng lên để hắn tiếp tục hành dâm vô miệng nàng. Còn tên Tam La thì đứng đằng sau, mân mê nắn bóp cặp mông của nàng. Sau đó, một tay banh đít nàng ra, một tay cầm con cặc cương cứng mà dí vào lỗ đít nàng. Dưới ảnh hưởng của viên thuốc kỳ lạ của Nhất Tiếu, Linh Nhi bàng hoàng, không biết mình có chịu được sự hành hạ của hai tên này hay không. Viên thuốc khiến nàng mệt mỏi, rã rượi, không còn hơi sức mà kháng cự nữa. Bỗng nhiên có tiếng chân người bước vào hang động. Tên Nhị Hô bèn ngẩng mặt lên, thấy người lạ đó, liền nói:
– Hòa thượng là ai vậy? Muốn tìm ai…
Nhưng nói chưa hết câu thì hắn đã ngã gục xuống, đè lên người Linh Nhi rồi. Nằm ở dưới, nàng thấy tên Nhị Hô hết cựa quậy, tắt thở, thì biết là vị hòa thượng nào đó đã ra tay thần tốc, không biết bằng một độc thủ nào khiến hắn ta chết ngay tức khắc. Tên Tam La lúc đó quay người lại, la lên:
– Tên đầu trọc thối tha…
Nhưng rồi tiếng nói của hắn cũng im bặt luôn. Linh Nhi nghe tiếng người hắn ngã vật xuống đất, hiển nhiên hắn ta cũng đã bị đánh chết rồi. Nàng cố ngẩng đầu lên, quay lại, nhưng xác của tên Nhị Hô đè lên người nàng nặng quá, mà nàng lại không có đủ hơi sức để mà đẩy hắn ra, nên nàng đành nằm yên, chờ đợi. Thời gian từ từ trôi qua mà Linh Nhi vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Hòa thượng nào đó, sau khi ra tay giết hai tên dâm tặc, chắc đã bỏ đi rồi. Trong lúc nàng không ngờ nhất thì bỗng dưng có một bàn tay xoa nhẹ lên cái mông tròn lẳn, trần trụi của nàng. Linh Nhi nín thở. Rồi bàn tay đó lần lên eo nàng, rờ rẫm lưng nàng. Bất chợt nàng cảm thấy ai đó dùng một khúc gỗ to lớn mà đẩy vào lồn mình. Linh Nhi nhăn mặt, khó chịu, rồi nàng nhận ra ngay đó là một con cặc cương cứng, to lớn chứ không phải một khúc gỗ! Hóa ra tên hòa thượng nãy giờ nhìn ngắm thân thể trần truồng của nàng, rồi sau đó, không dằn nổi cơn dâm, bắt đầu diễn màn dâm đãng. Tên hòa thượng lúc đó đang vận sức mà đâm con cặc khổng lồ vào lồn nàng. Linh Nhi kinh hãi quá, chợt nghĩ là trên đời này chỉ có một người mà nàng biết là có thể có một bộ phận sinh dục to lớn như vậy mà thôi. Linh Nhi la lên:
– Anh A – Ngưu…
Nhưng rồi ngay lúc đó, nàng đã bị tên sư dâm tặc nhấc bổng nàng lên, cầm hai chân nàng mà dạng ra, Linh Nhi phải chống tay xuống đất, bộ dạng y hệt như một cái xe cút kít cho tên sư đẩy đi. Với tư thế này, tên hòa thượng cầm chặt hai chân nàng mà kéo nàng vô người hắn một cách mạnh bạo, đồng thời hắn lại đẩy mạnh con cặc vô lồn nàng. Con cặc kinh khủng của hắn từ từ chui vào lồn nàng một cách khó khăn, chật vật. Linh Nhi đau điếng người, rên rỉ không ngừng. Con cặc của hắn như xé toang toàng cái lồn của nàng ra làm trăm mảnh. Vừa hết sức vì thuốc hành, vừa mệt mỏi vì bị xốc ngược đầu xuống, vừa đau đớn vì bị hàng hạ, Linh Nhi không còn thở được nữa, cảm thấy trời đất quay cuồng. Nghe tiếng rên rỉ của nàng, tên sư dâm tặc lúc đó dường như còn nổi nứng hơn, cố sức mà đút con cặc của hắn vào sâu hơn nữa. Chao ôi, không biết con cặc to lớn của hắn dài tới cỡ nào, cứ nắc vô lồn nàng từng chút một, mãi mãi chưa lút cán. Một lúc sau, Linh Nhi có cảm tưởng là con cặc của tên sư trọc đầu dâm tặc đó đã xuyên qua bụng, lên tới ngực, đang lên tới cổ. Nàng hoa mắt lên, không còn hơi sức mà chịu đựng được nữa, gục đầu xuống, bất tỉnh…
Vô Kỵ ra sức chạy gần hai tiếng đồng hồ mà chẳng thấy nhà cửa, chợ búa đâu cả. Chợt chàng thấy ở giữa lưng chừng núi, có khoảng vài trăm mái nhà, san sát với nhau. Thấy dãy nhà đó toàn là lợp ngói, to lớn thì Vô Kỵ biết ngay đó là một căn cứ hay bản doanh của một bang hội nào đó. Khi tới gần thì chàng thấy ở cổng ra vào có cắm hai cây đại kỳ. Trên lá cờ có dấu hiệu một ngọn lửa đỏ chói, to lớn, dưới ngọn lửa là một chữ “Quang” và lá cờ kia là một chữ “Minh”. Vô Kỵ mừng thầm:
– Chắc đây là Quang Minh đỉnh, tổng đàn của Minh giáo rồi. Nhất Tiếu là một trong tứ đại pháp vương của Minh giáo thì chắc chắn hắn ở trong đây chứ không sai.
Vô Kỵ bèn lẻn vô Quang Minh đỉnh, nhảy lên một căn gác cao mà nhìn quanh. Nhà cửa san sát, vô số, nối liền nhau làm Vô Kỵ không biết phải nhận định phương hướng nào. Chàng thầm nghĩ:
– Mình cứ tìm tới căn nhà nào cao nhất, lớn nhất thì may ra đó là tổng hành dinh của Minh giáo, tất nhiên Nhất Tiếu phải có mặt ở đó.
Chàng liền chạy phi thân tới một căn nhà ba từng, cao lớn, ngói đỏ, mà thám thính. Chàng đang ngạc nhiên không hiểu tại sao Quang minh đỉnh là nơi cột trụ của Minh giáo mà sao lại vắng vẻ như vậy thì chàng thoáng thấy một bóng xám thấp thoáng ẩn hiện trên tầng lầu thứ hai. Bóng người đó xuất hiện rồi lẩn mất nhanh chóng vô cùng. Nhưng mắt của Vô Kỵ rất sắc, chàng nhận ra ngay đó là một người trọc đầu, mặc áo bào xám, có lẽ là một hòa thượng. Nhưng hình tung của hòa thượng đó rất là bí mật, lén lút, ẩn tàng một điều gì gian manh, lừa xảo. Không chần chừ gì nữa, Vô Kỵ liền tung mình lên, theo dõi tên sư trọc đầu ngay lập tức.