Ỷ thiên dâm hiệp truyện
Chương 23
Vô Kỵ cướp được Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái rồi thì chàng đứng ngẩn người ra. Chàng nghe thấy quần hùng im lặng sững sờ một phút rồi sau đó tự dưng mọi người xôn xao bàn tán ồn ào cả sảnh đường. Chàng liếc mắt lên nhìn về hướng sư thái thì thấy bà ta tím mặt tím mày, lộ vẻ tức giận không bút nào tả xiết. Vô Kỵ biết ngay là mình đã gây họa, ân oán với phái Nga Mi rồi. Chàng lại đưa mắt nhìn qua chỗ Chu Chỉ Nhược đang đứng thì thấy nàng hoang mang sầu thảm thì chàng tội nghiệp cho nàng quá. Tuy biết rằng những việc vừa xảy ra là không do lỗi tại mình, chỉ vì sự tự vệ mà thôi, nhưng chàng cũng thấy hối hận là đã quá tay với Diệt Tuyệt sư thái, để ra đến nông nỗi này.
Vô Kỵ bèn cầm Ỷ Thiên kiếm đi tới trước mặt Chỉ Nhược mà nói:
– Chu cô nương, tôi xin hoàn trả thanh kiếm này cho phái Nga Mi. Tôi xin thứ lỗi.
Chỉ Nhược thấy Vô Kỵ đưa Ỷ Thiên kiếm ra thì tự động nàng nhận lấy thanh kiếm đó. Khi tay nàng vừa chạm tới Ỷ Thiên kiếm thì tự dưng nàng đưa mắt nhìn Diệt Tuyệt sư thái thì thấy mặt bà ta hầm hầm một đống, xám xịt. Nàng dừng tay lại, ngần ngại…
Ðinh Mẫn Quân đứng kế bên liền cong môi “xì” lên một tiếng, mở miệng dè bỉu:
– Thấy chưa, biết ngay mà. Không biết tại sao thằng này lại có cảm tình đặc biệt với cô như vậy? Còn cô thì sướng mê đi, ngửa tay nhận quà của nó.
Vô Kỵ nghe vậy thì nhìn Mẫn Quân, ngạc nhiên không hiểu y thị “sủa” ra những câu chanh chua như thế với ý đồ gì. Lúc đó, ác nữ Mẫn Quân bèn trề môi cười khì mà châm chế thêm nữa:
– Hai anh chị chắc đã tư thông, đú đởn với nhau rồi. Chàng thì không kể gì tới giang hồ lễ nghĩa, còn nàng thì phó mặc sư môn đồng đạo. Trông đẹp mặt chưa!
… Bạn đang đọc truyện Ỷ thiên dâm hiệp truyện tại nguồn: http://truyen3x.xyz/y-thien-dam-hiep-truyen/
Tiểu Siêu nằm diễu nhiệu trên vai Dương Nông, bị hắn bồng vác chạy đi một hồi. Hắn tìm tới được một góc chòi bỏ vắng thì liền đặt nàng nằm xuống. Dương Nông lấy tay nâng cằm đỡ mặt nàng lên ngắm nghía một hồi rồi cười đểu, ngọt ngào nịnh hót:
– Trời ơi, nhí của anh sao xinh đẹp quá chừng. Em quả là tiên đồng ngọc nữ, anh chưa hề thấy ai xinh tươi, trẻ đẹp như em vậy đó.
Nói xong hắn vòng tay ôm chặt lấy nàng, xiết mạnh, day nghiến. Nghe giọng nói dâm mê, lơi lả và nhìn khuôn mặt lưỡi cày với chòm râu dê đểu giả của hắn, Tiểu Siêu thấy ghét quá! Nhưng “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt” của lão già quả nhiên oai lực vô cùng, bị nắm vào vai là nàng mất hết sinh khí, kinh mạch bế tắc ngay, chẳng biết đến bao giờ mới khỏi. Trong cơn hoạn nạn này, tứ chi bất lực, nàng chỉ còn nhắm mắt chịu trận. Trong lòng nàng hồi hộp, không biết thân mình sẽ bị thằng khốn này giày vò ra sao.
Dương Nông ôm siết thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Siêu một hồi rồi hắn lại đưa hai tay ôm lấy mặt nàng đưa lên cho hắn ngắm nhìn một chập nữa. Trông thấy khuôn mặt trẻ đẹp của Tiểu Siêu – ngây thơ, bé bỏng, lại sắc sảo đậm đà – hấp dẫn và thu hút vô cùng cực như vậy thì hắn liền đưa miệng lên mặt nàng mà hôn lấy hôn để. Hắn âu yếm thở phì phì lên mặt nàng:
– Nhí ơi… Nhí của anh… Em chắc chắn là người trong mộng của anh rồi… Vậy mà sư phụ anh bảo anh phải giết bỏ em đi… Thật là phí của…
Sau đó hắn ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của nàng, thòn lỏn trong lòng mà đong đưa, xuýt xoa, mê mẩn, giọng ngọt như mía lùi:
– Nhí của anh, em nhỏ của anh… Ðừng sợ nghe em, em cưng bé bỏng của anh… Anh thương em lắm… anh không hại em đâu… Nhí đừng sợ… Nhí nghe lời anh nhe em…
Hóa ra Dương Nông là một tên dâm tặc bệnh hoạn, chỉ thích làm tình với gái non, trẻ dại. Lúc nào hắn cũng mơ tưởng tới con gái tơ măng, càng trẻ tuổi thì hắn càng khoái. Khi chơi đĩ thì lúc nào hắn cũng đòi cho bằng được cô nào trẻ nhất xóm bình khang. Nhiều khi lên cơn nứng, không chịu được nữa, Dương Nông làm bậy, đi bắt cóc gái tơ trong xóm để mà hành dâm. Trong lúc làm xằng, nếu đứa nhỏ nào ngoan ngoãn, không dẫy dụa la hét, nghe lời ve vãn của hắn thì hắn dịu dàng, nâng niu. Sau màn hiếp đáp, may ra hắn còn thả cho ra về. Còn nếu đứa nhỏ nào mà dữ dằn, khó trị thì hắn nổi cơn bạo dâm lên mà hành hạ con nhỏ tơi bời, không thương xót. Sau đó, phần lớn là hắn thủ thiêu luôn mất xác, không để lại dấu tích mà truy tụng. Tội ác của Dương Nông thật là to lớn, xử tội lăng trì trăm lần cũng không sao cân xứng. Chung quy cũng vì mang bệnh trầm trọng của một hình thức “bê đê”, tức là pedophilia. Vì thế cho nên khi hắn thấy Tiểu Siêu trẻ măng mà lại xinh đẹp thì hắn không cưỡng lại được với lòng dâm, trái lời thầy dạy mà không giết nàng. Thật ra hắn sợ sư phụ của hắn như sợ cọp, nhưng vì Tiểu Siêu xinh xắn quá, nên hắn định là sau khi thỏa mãn, hưởng thụ thân thể nàng cho thỏa thuê mê đời xong rồi thì đem giết nàng đi cũng không muộn.
Nựng nịu Tiểu Siêu một hồi, Dương Nông sau đó bèn đưa luôn bàn tay hắn vào trong quần nàng mà mò chim. Hắn đê mê cảm nhận sự mềm mại, ấm áp từ bụng nàng. Rồi hắn luồn mạnh cánh tay xuống dưới sâu hơn nữa. Hai con mắt của hắn lim dim trên khuôn mặt lưỡi cày khi bàn tay của hắn chạm tới vùng lông non, tơ dịu như nhung. Hắn mơn man, rờ rẫm nơi vùng giữa hai chân của Tiểu Siêu, chùm râu dê rung động không ngừng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy ươn ướt nơi bàn tay. Rút tay ra, Dương Nông ngạc nhiên khi thấy tay mình nhơm nhớp nước nhờn. Rồi hắn bỗng cười ré lên, giọng hết sức là đĩ đực:
– Ối trời ơi, nhí ơi! Anh mới nựng nịu em một tí thì em đã không chịu được mà ra đầy nước dâm rồi. Có phải anh đã làm em sung sướng lắm phải không em. Hà, hà, chưa đâu nhí ơi, anh còn nhiều ngón nghề nữa. Em sẽ mê chết đi cho mà coi…
Nói xong Dương Nông lấy hai tay mà vội vàng hối hả cởi hết quần áo của Tiểu Siêu ra, một cách hết sức điệu nghệ, rành rọt, lột sạch xiêm y khiến nàng trần truồng, lõa thể…