Ỷ thiên dâm hiệp truyện
Chương 29
Vương Bảo Bảo hăm hở cầm con cặc to lớn, sừng cứng của mình mà đặt lên lỗ lồn ướt đẫm của Phi Phượng. Nàng nín thở, chờ đợi. Bảo Bảo mím môi, đẩy mạnh tới một phát. Phi Phượng nấc lên một cái, cong người lên đón nhận. Con cặc đã đi sâu vào lỗ lồn một cách ngon ru rồi. Sau đó là một cuộc giao hoan liên tu bất tận, tán mẩn mê đời. Bảo Bảo nằm trên dộng con cặc xuống liên tiếp. Phi Phượng nằm dưới dạng chân ra hẩy mông lên không ngừng. Chàng thì sung sướng đê mê vì con cặc của mình bị bóp xiết bởi một cái âm đạo bé nhỏ. Nàng thì run rẩy mất hồn vì lồn của mình bị nong rộng, căng ra bởi một cái dương vật to bản. Cả hai đều rên rỉ:
– Chết em… hừ, hừ… anh Bảo… chết… hừ hừ…
– Trời ơi… ah, ah… em Phượng… trời… a, a…
Sau một chập dập dồn với nhau, Phi Phương ôm chặt lấy bờ vai nở rộng của Bảo Bảo mà thì thào:
– Anh Bảo… làm tới đi… cái mà em thích đó…
Bảo Bảo nghe vậy liền nhấc tấm thân nhỏ bé của nàng mà đứng lên, cẩn thận không cho cặc mình tuột ra khỏi lồn nàng. Chàng đứng thẳng lên, choàng tay qua ôm cứng lấy cái lưng ong. Còn Phi Phượng thì vòng hai cánh tay nuột nà mà bấu vào cổ chàng, quặp hai chân qua hông Bảo Bảo, đu trên người chàng. Hai người lại tiếp tục đụ nhau, trong tư thế đứng. Bảo Bảo vừa nắc cặc tới, vừa kéo mông nàng lại, cho cặc đâm sâu. Phi Phượng vừa nhún nhảy trên người chàng, vừa siết chặt hai chân ỡ hai bên hông chàng lại, cho lồn thêm đầy ắp. Hai người đứng làm tình một cách hung hãn, tiếng da thịt chạm vào nhau bành bạch vang lên khắp phòng. Cứ như vậy, cảnh đụ đứng diễn ra tới gần nửa tiếng đồng hồ. Thế mới biết là Bảo Bảo quả là một hung thần, mạnh khỏe phi thường. Chàng vừa dập nắc dữ tợn vừa đeo lấy cả người hùng hục của Phi Phượng mà vẫn không ra vẻ mệt mỏi mà chậm đi tốc độ đụ đéo. Trái lại, Phi Phượng thì nhảy xốc đã lắm, mồ hôi tiết ra nhễ nhại khắp người. Nàng ham mê sắc dục, cái miệng chúm chím môi hồng xuýt xoa, nói toạc ra lòng mình:
– Trời ơi, anh Bảo… Bây giờ anh có biết là tại sao em cứ phải tìm tới anh không… Chỉ có anh mới có thể làm cho em hoàn toàn thỏa mãn như vậy…
Nói xong, nàng liền ôm kéo đầu Bảo Bảo tới mà gắn chặt môi mình lên môi chàng, vừa nút lưỡi, vừa đu xiết trên người chàng mà đụ chàng, tưởng như không còn biết trời trăng mây nước gì nữa…
Một lát sau, Bảo Bảo bồng Phi Phượng đi tới giữa phòng, dựa lưng nàng vào cột nhà rồi giữ lấy hai bắp đùi trắng phau của nàng, dạng ra mà đứng thẳng người vận sức dộng cặc vào lồn nàng. Sức dộng của con cặc mạnh đến nỗi Phi Phượng phải kêu lên:
– Hự… Hự… Ôi chao… Hự… Hự… Chết em, anh Bảo… Hự… Hự… Trời ơi…
Rồi như để con cặc của Bảo Bảo đâm sâu thêm vào lồn mình, Phi Phượng từ từ dơ hai chân lên cao, cao nữa cho tới lúc nó nằm luôn trên hai vai của Bảo Bảo. Người của nàng bây giờ cong lại như hình chữ V, bị ép chặt giựa cái cột nhà và tướng người đô con của chàng. Bảo Bảo đưa hai tay lên cao, nắm lấy hai cổ chân của nàng trên vai mình mà dập cu thật mạnh vào lồn nàng. Mỗi cú nắc vũ bão là một tiếng kêu sung sướng:
– Em Phượng… Em Phượng… Em Phượng…
Phi Phượng níu chặt lấy cổ chàng, thở không ra hơi. Nửa tiếng sau, nàng xuất khí, đạt tới tột đỉnh.
Bảo Bảo thấy nàng hổn hển ôm cổ mình, thân người rã rượi ra thì nói nhỏ bên tai nàng:
– Em ra rồi hả em… Bây giờ đến phiên anh nghe…
Nói xong chàng đứng dạng chân ra mà đụ mạnh vào lồn nàng, tưởng chừng như xuyên thủng người ngọc. Chàng ép sát người Phi Phượng vào cột nhà mà đâm, khiến người nàng bị kẹp lại, dập lại làm hai, hai chân của nàng vắt cao lên vai chàng mà cũng chạm luôn tới vai nàng luôn nữa. Bảo Bảo ôm chặt lấy lưng nàng, đứng thẳng lưng mà hẩy mông lên dập cặc vào lồn nàng, mỗi cái nắc hung bạo là hai chân nàng bung lên cao, đầu gối của nàng đập mạnh vào vai nàng. Chỉ một tí sau là chàng phóng tinh, xịt khí tràn đầy trong người Phi Phượng. Sau cuộc làm tình vũ bão, mê tơi, Bảo Bảo nhẹ nhàng bồng Phi Phương đặt xuống giường. Hai người ôm nhau mà thở dốc…
Nằm im quấn quýt với nhau một lát, Bảo Bảo hôn lên cái cổ trắng ngần mà nói:
– Em Phượng à, hôm nay anh đã thu hồi hết các môn phái rồi đó. Kế hoạch của anh đã thành tựu hoàn toàn. Các bang hội, mà Cái Bang là đứng đầu, do em phụ giúp, cũng đã nằm trong tay anh. Bây giờ…
Phi Phượng chợt lấy tay lên bịt lấy miệng Bảo Bảo:
– Anh Bảo, em không muốn nghe nữa. Việc em giúp anh, em đã thấy e ngại, không phải với lòng mình rồi…
Bảo Bảo nói giọng có vẻ bực tức:
– Em Phượng, anh yêu em nên em muốn cái gì anh cũng chìu em hết. Anh muốn em làm vợ anh. Thế mà em nào có nhận gì đâu. Còn nếu mà em có yêu anh thì những việc em giúp anh, đáng lẽ em phải vui sướng chứ. Vì cớ lẽ gì mà em lại hoang mang, chạnh lòng như vậy?
Phi Phượng đưa bàn tay trắng bóc mà vuốt lên má Bảo Bảo:
– Em là Hán, anh là Mông, gần gũi với nhau đã là không nên. Tình nghĩa vợ chồng coi như là chuyện không tưởng. Còn chuyện Cái Bang, bây giờ em mới thấy đó không những là trái đạo giang hồ mà còn là buôn dân bán nước. Anh đừng nhắc tới nữa.
Bảo Bảo ngồi lên nhăn đôi mày võ tướng:
– Những việc em làm là thuận dân, giúp nước. Sao em lại nói vậy? Nhưng thôi được, chúng ta không nói tới nữa. Việc bình định giang hồ, anh sẽ nhờ người khác làm cho xong. Anh sẽ xin phụ thân cho anh cầm binh dẹp loạn trở lại. Anh sẽ trở lại Trung Châu mà tìm kiếm em ra cho bằng được.
Phi Phượng đứng lên, sửa lại nếp áo, nhìn Bảo Bảo với con mắt xa xôi:
– Anh vẫn không chịu hiểu lòng em. Anh có biết tại sao em cứ phải thỉnh thoảng đến tìm anh một cách lén lút, không dám cho ai biết hay không?
Bảo Bảo nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng toát đến mê hồn đó mà mím môi nói lớn:
– Anh không biết! Anh chỉ thấy là anh bị em coi như là một thằng đĩ đực, có một con cu to lớn và một sức làm tình dẻo dai. Ðúng thế, dưới mắt em, anh chỉ là một tên dâm thần. Em chỉ đến với anh khi em muốn được thỏa mãn tình dục mà thôi…
Phi Phượng dương đôi mày lá liễu lên mà nhìn Bảo Bảo một cách vừa ngạc nhiên, vừa tức giận. Khuôn mặt trắng tinh của nàng bây giờ lại tái xanh đi. Ðôi môi hồng hé mở như muốn nói đôi lời biện bạch nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng. Câu nói của chàng phải chăng có phần nào sự thật? Nàng bỗng đưa tay trắng nuột ra mà tát Bảo Bảo một cái thật mạnh nghe đến “bốp” một tiếng. Trên má chàng liền hiện lên năm ngón tay đỏ tím, sưng vù.
Bảo Bảo cố nhịn đau, đứng lên mà ôm lấy nàng:
– Phượng… Em Phượng…
Nhưng Phi Phượng đã đẩy người chàng ra. Không thấy chân của nàng di động gì hết mà người nàng đã băng băng lướt ra khỏi phòng. Khi tới ngoài sân, hai chân của nàng không nhún nhảy gì hết mà người nàng đã bắn lên cao như một cái pháo thăng thiên. Bảo Bảo vội vàng chạy ra nhìn lên thì chỉ thấy người Phi Phượng đang bay lơ lửng trên không, đằng vân giá võ, phóng đi vun vút nơi xa, trong một phút chốc đã mất dạng.
Tài khinh công của Phi Phượng quả là hiếm có trên đời. Có lẽ nổi tiếng như Vi Nhất Tiếu cũng không sao sánh bằng.