Ỷ thiên dâm hiệp truyện

Chương 66



Phần 66

Triệu Minh đứng trong phòng của Bảo Bảo mà nói với chàng:

– Việc thâu gồm bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên Kiếm coi như là chắc trong tay. Em đã biết manh mối và có diệu kế để hoàn thành công việc này rồi.

Bảo Bảo mỉm cười nhìn em gái mà nói:

– Thì anh lúc nào cũng tin là em sẽ làm được mà.

Hôm vừa rồi, tự nhiên gặp lại Triệu Minh đơn thân tới tìm mình ở nơi xa lạ này thì Bảo Bảo lấy làm ngạc nhiên. Thế mà chàng lại không hỏi nàng lý do. Từ khi nhường cho em gái trọng trách nắm giữ giới giang hồ để chàng đem quân xuống miền Trung Châu dẹp loạn thì Bảo Bảo hoàn toàn tin tưởng vào tài trí thông minh của nàng nên chàng không để ý tới chuyện của nàng nữa. Nhưng cái mà chàng không thể quên được là hình dáng của người em gái, với khuôn mặt thiên thần, với bộ ngực núi lửa và cái ước muốn nhục dục đầy lôi cuốn trong tâm tư của chàng, một cảm nhận chưa bao giờ có trước đó, chỉ mới chớm nở trong lúc hai người chia tay lần cuối cùng ở kinh đô.

Cái hình ảnh khêu gợi đó, cái tình cảm tội lỗi đó, cứ đeo đuổi trong tiềm thức của chàng ngày đêm, tuy không âm ỉ nhưng lại dai dẳng không nguôi. Mục đích chính của chàng khi xuống dưới miền Trung Châu này là để tìm cho ra người yêu cho đỡ nhớ nhung, mà Phi Phượng thì không thấy đâu, cho nên hình dáng lồ lộ, trắng ngần của Triệu Minh như là một ám ảnh cứ gợi lên trong tâm trí chàng hoài. Càng nhớ tới người yêu thì chàng càng nghĩ tới người em gái. Chàng cố quên đi, cố xóa đi cái ham muốn mà chàng cho là sai trái, bất chính đó (một tình cảnh đi ngược quy môn gia đình, đảo lộn truyền thống xã hội), nhưng sao nó cứ bám lấy chàng, tối ngủ thì mộng mị, liêu trai, sáng dậy thì mơ màng, tưởng tượng. Vậy mà bây giờ nàng lại tìm tới gặp chàng…

Gặp lại Triệu Minh, tuy chàng vui mừng vô cùng, nhưng không hiểu tại sao chàng lại ngập ngừng không dám bộc lộ hết nỗi vui sướng trong lòng. Làm như là chàng sợ là cái rộn ràng đó sẽ là một chất xúc tác kích thích chàng khiến chàng không còn có thể dằn nén cái mơ ước thầm kín trong tâm tư nữa mà để nó nổ bùng ra, khiến cho chàng phải phạm vào một hành động mà suốt đời chàng cũng không thể tha thứ cho mình được. Do đó chàng đâm ra e dè trong sự tiếp xúc với người em gái yêu kiều, sắc nước và thật là hấp dẫn của chàng.

Lúc đó, Huyền Minh nhị lão bước vào mà thưa trình với Triệu Minh:

– Thưa quận chúa, mọi việc đã sẵn sàng rồi.

Triệu Minh gật đầu rồi nói với Bảo Bảo:

– Em phái nhị lão ra khơi tìm kiếm Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh giáo, cùng bảo đao, kiếm quý, đưa về lục địa. Sau đó, chuyện nắm giữ quần hùng Trung Nguyên coi như dễ như trở bàn tay.

Bảo Bảo nhíu mày nói:

– Minh giáo bây giờ đang dấy binh nổi loạn. Thanh thế đang lên, quả thật là có hại cho triều đình vô cùng. Em hãy đem chém tên Trương Vô Kỵ đó đi để trừ hậu hoạn.

Triệu Minh vội xua tay:

– Không, không. Em còn cần phải làm một vài việc mà chỉ có Trương Vô Kỵ mới giúp em được mà thôi.

Bảo Bảo trầm ngâm nói:

– Nếu vậy cũng được. Nhưng em nên cẩn thận, lúc nào cũng phải nắm tên đó trong tay.

Triệu Minh cười, gật đầu, rồi quay sang nói với nhị lão:

– Thôi được. Hai vị cứ lên đường đi. Biển đông rộng lớn nhưng chỉ có một vài hòn đảo nhỏ mà thôi. Cứ theo lời chỉ bảo của tôi là tìm mấy người đó không khó đâu. Làm xong việc càng sớm càng tốt.

Nói xong Triệu Minh bước ra ngoài.

Nhị lão cúi mình nghe lệnh Triệu Minh xong, rồi chắp tay từ giã Bảo Bảo. Chàng liền dơ tay giữ hai lão lại. Chàng chờ cho Triệu Minh đi khuất bóng rồi mới nói khẽ, dặn dò hai lão già một vài câu. Hai lão vâng vâng dạ dạ xong là lên đường ra biển ngay.

Triệu Minh vừa bước chân đi mà lòng thấy nao nao, “Vậy là mình sắp gặp lại chàng rồi”. Nàng tự nhủ như vậy mà cả người cảm thấy xôn xao, bồi hồi. Mỗi lần nghĩ tới Vô Kỵ, nhớ tới hình dáng anh tuấn của chàng là lúc nào cũng vậy. Nhất là sau bao nhiêu ngày gần đây cùng chàng gian truân, chia ân sẻ ái, thì tình cảm đó lại còn tăng lên, gắn bó hơn. Trên môi hồng tự nhiên nổi một nụ cười, đôi môi mím lại, hai mép cong lên – một nụ cười êm đềm, đằm thắm, thiết tha của một người đang yêu, đang nhớ. Mà người đang yêu đương thương nhớ đó là một nàng con gái nên cái nụ cười này rất là lẳng lơ, duyên dáng. Mà nhất là nàng con gái đang yêu đương thương nhớ đó lại là Triệu Minh thì nụ cười tương tư, mơ mộng kia có thể làm chết nát đi trái tim của bao nhiêu người con trai trên cõi trần này.

Bỗng nhiên nàng đứng khựng lại. Trên môi tắt hẳn nụ cười. Vô Kỵ đang bị uống phải Nhuyễn Cân Tán không còn khí lực, mà còn gặp hai lão Huyền Minh, nếu có chuyện không hay xảy ra thì làm sao chàng an thân được. Giữa chàng và hai lão già đã có hiềm khích với nhau, gặp nhau là sẽ có đụng độ chứ không sai. Phải trở lại dặn dò, ra lệnh cho nhị lão đối xử đàng hoàng, cẩn trọng với Vô Kỵ mới xong. Nàng vội quay mình đi về hướng cũ.

Khi bước tới phòng của Bảo Bảo thì nàng thấy cánh cửa đang hé mở. Nàng nhẹ bước vào thì thoáng thấy chàng đang đứng với một người con gái lạ mặt, mặc toàn đồ đen. Không muốn khinh động Bảo Bảo, nàng định trở ra ngoài thì chợt nhớ ra người con gái xinh đẹp đó chính là người mà nàng đã thấy một lần hẹn hò lén lút với Bảo Bảo ở kinh đô. Lúc trước đó nàng không chắc hai người đã làm với nhau những chuyện gì, và nàng cũng không muốn biết tới. Không hiểu sao bây giờ nàng lại nép người núp sau cái cột lớn, tò mò nhìn ra.

Phải rồi, người con gái đẹp như thiên thần, có một thân hình trắng bóc đến ghê hồn mà lại bận toàn đồ đen đầy tương phản đó chính là Phi Phượng, người yêu của Bảo Bảo.

Lúc đó Bảo Bảo đang nắm bàn tay trong suốt của nàng mà nói:

– Anh xuống đây là cốt ý để tìm em, mãi mà không được. Gặp em rồi anh mừng quá.

Phi Phượng đưa đôi mắt liễu lên nhìn chàng:

– Em tự nghĩ là mình không nên gặp nhau nữa. Sau khi giúp anh bắt nhốt quần hùng, em cảm thấy không yên lòng. Nhưng rồi…

Bảo Bảo để tay lên đôi môi hồng của nàng:

– Thôi em đừng nói nữa. Việc đã qua, em nhắc lại làm gì.

Nói xong chàng vòng tay ôm tấm thân mảnh mai của nàng vào lòng.

Phi Phượng cũng ôm chàng lại, quay mặt ngả đầu, đặt má lên vai chàng, hai mắt mông lung mà thì thào:

– Em mừng là anh hùng Trung Nguyên đều được cứu thoát khỏi chùa Vạn Pháp…

Bảo Bảo thì hít vào mũi cái hương thơm đưa lên từ người nàng rồi nói khẽ vào tai nàng:

– Còn anh cũng mừng là đã được gặp lại em…

Nói xong, chàng và nàng ghì siết người nhau, ngửa mặt lên mà trao cho nhau một cái hôn môi dai dẳng, nồng cháy.

Triệu Minh đứng sau cái cột nhìn thấy hai người tình ôm nhau hôn mà lòng tự dưng thấy rộn ràng. Cảnh trai tài gái sắc vuốt ve ôm ấp nhau, hôn hít sờ soạng nhau làm nàng thở mạnh lên. Nhất là người con trai đó lại là người anh đẹp trai, oai hùng mà nàng thường mến thương làm tim nàng đập mạnh thêm. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tận mắt một màn yêu đương đắm đuối của một cặp trai gái đang say sưa vần vũ với nhau trong biển tình, mà trong đó người anh ruột của nàng đang đóng vai chính. Người anh mà nàng không ngờ, tuy chàng đã có năm thê bảy thiếp, có thể làm những cử chỉ ân ái, hành động tình tứ đến như thế. Mặt nàng đỏ bừng lên, không phải vì mắc cỡ thẹn thùng mà là vì một cảm giác lạ lùng, chưa bao giờ xảy tới cho nàng, bắt đầu ngùn ngụt dâng lên trong người, bốc lên tận mặt.

Sau một cái hôn đắm đuối, Bảo Bảo liền đưa tay trút áo Phi Phượng ra. Tức thì một một tấm thân trong suốt với một cặp vú trắng tinh hiện ngay ra trước mặt chàng. Không chần chờ gì nữa, chàng để hai tay lên cái vú căng tròn đó mà xoa nhè nhẹ. Phi Phượng liền ưỡn ngực, ngửa mặt ra mà nhận lãnh cái vuốt ve đó. Thấy cái cổ trắng mịn đang đưa ra trước mắt mình thì chàng đưa miệng tới mà hôn hít vào cái khoảng da thịt thơm mát đó ngay. Phi Phượng rên lên, ôm lấy đầu chàng mà dí sát vào người mình.

Vừa xoa vú, vừa hôn vai người tình, bỗng nhiên Bảo Bảo thoáng thấy hình bóng một ai đó phản chiếu trên tấm gương đồng treo trên tường trước mặt. Chàng nheo mắt nhìn kỹ thì thấy bóng đó là một người con gái. Và ngay lập tức, chàng nhận ra liền người đó là Triệu Minh, em gái chàng. Triệu Minh đứng xế ngang, nên bóng nàng hiện trên tấm gương đồng mà nàng vẫn không hề hay biết. Tuy ngạc nhiên khi thấy Triệu Minh đứng núp sau cánh cửa nhìn trộm cảnh âu yếm giữa chàng và Phi Phượng vậy mà không hiểu sao Bảo Bảo lại không ngừng cái hành động vuốt ve người yêu của mình. Đã thế, tự dưng chàng lại còn tiếp tục cái màn sờ bóp đó, mà hình như còn mạnh bạo hơn nữa kìa. Được chàng gia tăng cường độ hăm hở xoa nắn cặp vú của mình, Phi Phượng rên lên trong cơn say đắm:

– Anh… Anh… Anh…

Tiếng rên của nàng làm Bảo Bảo nhớ ngay tới tiếng kêu của Triệu Minh đã gọi tên chàng, khi hai anh em ôm nhau từ biệt, tiếng kêu nghe cũng nũng nịu, khêu gợi, và trữ tình y như vậy. Tiếng kêu lúc đó (nghe như tiếng rên rỉ của một người con gái đang đòi hỏi) được thốt ra trong khi chàng đang ôm lấy người em gái mà tưởng nhớ tới đôi vú căng phồng của nàng. Nghĩ như thế, giữa lúc ngó thấy Triệu Minh dòm trộm, thì tự dưng Bảo Bảo đưa hai tay xuống dưới bờ vú của Phi Phượng mà đẩy nó lên. Cặp vú trắng mọng bị dồn lên, nở ra, phồng lớn, hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Bảo Bảo dán mắt vào đôi vú to lớn đó và nhận ra ngay là nó trông giống hệt như đôi vú của Triệu Minh mà chàng đã từng thấy khi nàng nằm lả lơi, phanh áo trễ ngực trên giường. Dưới tay chàng, trong mắt chàng, bây giờ cặp vú tràn đầy hấp dẫn của Phi Phượng tự dưng rõ ràng đã biến trở thành đôi vú hết sức khêu gợi của Triệu Minh. Chàng bàng hoàng bóp mạnh lên hai cái vú đó, rồi đưa mắt liếc lên tấm gương…

Triệu Minh núp sau cái cột thấy anh mình cởi áo người con gái rồi bắt đầu thoa bóp trên ngực vú nàng ta thì khắp cả người nàng bừng bừng hẳn lên. Nàng cảm thấy bủn rủn tay chân, không còn muốn đứng vững nữa. Tim nàng đập nhanh lên trong lồng ngực, máu trong người chạy mau thêm trong huyết quản. Nàng phải cố dằn không dám thở mạnh dầu rằng cơ thể nàng đang đòi hỏi một cơn thở hồng hộc, như đang thiếu dưỡng khí vậy. Làm như không còn hơi sức, nàng phải dựa vào cột nhà để khỏi bị quỵ xuống. Vậy mà mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm vào hai bàn tay của người anh đang nhào nặn liên hồi trên dàn ngực căng lớn của người con gái đẹp. Trời ơi, hai cái đầu vú đó cương cứng mà cũng đâm thẳng lên trời, y hệt như đầu vú của nàng! Tự dưng nàng đưa tay đặt lên vú mình. Ôi chao, đầu vú nàng cũng đang se cứng như đầu vú của cô con gái đó vậy. Mắt vẫn không rời bàn tay với cặp vú đó, nàng vô tình bắt chước người anh, nắm tay lại, siết chặt lấy vú của mình…

Qua tấm gương, Bảo Bảo thấy rõ cảnh người em gái tự đưa tay nắm ngực xoa vú của nàng, và chàng chắc chắn là nàng đã làm thế vì nàng đang thấy trộm cảnh chàng đang mân mê trên cặp vú của Phi Phượng. Chàng run người lên. Giấc mơ thầm kín nhất trong đời chàng tự nhiên vùng lên. Quả chua mà trước đó chàng đã không dám ghé răng cắn vào bây giờ còn hấp dẫn hơn lúc nào hết. Bây giờ dường như nó không còn xanh mơ, chua chát nữa mà nó đã đỏ mọng, ngon ngọt. Nó đang treo lơ lửng trước mắt chàng, chín mùi tỏa hương thơm ngào ngạt, như mời mọc bàn tay người nào đó hái nó đi, để rồi hàm răng người đó cắn vào vỏ thịt ngọt lịm sướng mê, để cho người đó thưởng thức một quả cấm trường sinh bất tử, để cho người đó hưởng được cái diễm phúc thần tiên mà trên đời này không ai có được…

Nghĩ tới đó, Bảo Bảo cố dằn lòng mình lại, cố không tơ màng đến nó nữa. Chàng cố quên đi bằng cách nhắm mắt dúi đầu vào ngực Phi Phượng mà bú mút loạn cuồng trên hai bầu vú trắng sữa của nàng. Trời ơi! Không được rồi. Không sao được rồi. Cái ước muốn mong manh dục ảo trong tâm thảm của chàng đó, cái cặp nhũ hoa trắng toát gợi tình của người yêu trong bàn tay này, cái hình bóng sờ ngực bóp vú của cô em gái trên tấm gương kia, những hình ảnh khiêu khích đó cứ lần lượt hiện lên trong trí óc chàng. Nó quấn quýt lấy chàng, đưa đẩy chàng vào chốn mê cung dâm đường, mờ ảo, không lối thoát.

Sigmund Freud, cha đẻ của ngành phân tâm học đã viết về nguyên chứng của sự loạn luân như sau: “… phantasies of being seduced are of particular interest, because so often they are not phantasies but real memories…”. Vậy là trước cái cảnh thủ dâm của Triệu Minh, cái mơ ước dâm tư kia không phải là hư tưởng nữa, mà đã trở thành sự thật trong tâm trí của Bảo Bảo rồi. Mà nếu nó đã là sự thật rồi thì nó không còn thể che dấu được nữa, nó phải được bộc lộ ra, được thực hành ngay lúc này mà thôi.

Vì thế mà chàng chẳng thể kềm hãm cơn mê dâm được nữa, chàng biết là chàng phải làm một cái gì. Chàng biết là “bắt buộc” chàng phải làm một cái gì rồi, không sao cưỡng lại được, dầu rằng sau đó chàng biết là chàng sẽ ăn năn, hối hận, và có thể đau khổ trong suốt cuộc đời này. Để thỏa cơn háo hức, Bảo Bảo liền ôm chặt lấy thân hình bé bỏng, mềm mại của người yêu trong tay, hai bờ vú tròn cứng ép sát lấy vào ngực chàng, dội lên đẩy vào người chàng, rõ ràng là đầy ắp, êm ái đến ghê hồn. Chàng đê mê nhìn lên tấm gương để thấy hình dáng người em gái đang sờ ngực mà nói khẽ, như là than lên:

– Em… Em…

Triệu Minh không ngờ là nàng lại bị cuốn hút một cách mạnh mẽ, mê cuồng bởi cái cảnh ái ân của anh trai mình. Nàng nhìn hai bầu vú cương cứng đang được xoa bóp của Phi Phượng mà thầm ước đó là đôi vú căng phồng của mình. Nàng ngó hai bàn tay cứng cáp đang nhồi nặn của Bảo Bảo mà thầm tưởng đó là bàn tay đang co dãn của mình. Trong cơn mê đắm, thân thể nàng như là nhập vào cả hai người rồi. Vú nàng là vú của người con gái đang được sờ bóp, và tay nàng là tay của người anh đang ra sức thoa mò. Nàng đứng tựa vào cột mà lại ưỡn ngực ra, bàn tay nàng co thắt không ngừng trên đầu vú. Cảm giác sung sướng từ gò nhũ hoa, từ bàn tay cứ tăng dần lên.

Nàng biết là đầu vú của nàng nhạy cảm vô cùng. Được vuốt ve một tí là nó cương cứng làm cho nàng đê mê ngay lập tức liền. Bây giờ cũng vậy. Không khác gì những lần được bọn Tài Tử, Vô Kỵ, và tên Phi Châu sứ xoa nắn đâu? Cái sướng được sờ bóp từ một bàn tay người khác là cái sướng hoang mang, chờ đợi. Còn cái sướng được sờ bóp từ chính bàn tay mình là cái sướng chủ định, đón chào. Cả hai cái sướng đó có lẽ chỉ thua cái sướng của một sự đâm thọc thật sâu vào âm hộ mà thôi, mà hơn ai hết, nàng đã khám phá ra gần đây rồi.

Do đó, một cách tự nhiên, nàng đưa tay xuống dưới hạ bộ. Trời ơi, quần nàng đã ướt đẫm, khí dâm đã thấm ra tràn trề rồi. Nàng bặm môi bấu chặt vào cái vùng âm vật ẩm nước đó, làm như là muốn vắt cho ra hết chất nhờn đang từ từ rỉ ra từ nơi hang cùng lỗ hẹp. Nàng rùng mình mấy cái làm như đang lên cơn nóng lạnh, tuy rằng cả người nàng lại đang nóng như lò lửa, dậm dật, không còn đứng vững được nữa. Nàng nghiến răng cố đè nén một tiếng rên khoái lạc, chỉ sợ lỡ ra người anh biết được hành vi nhìn trộm ngó lén của mình. Vậy mà mắt nàng, như bị thôi miên, vẫn không thể rời hai thân người đang quấn quýt ôm nhau sờ soạng trước mặt.

Bỗng nhiên Triệu Minh nhìn thấy người con gái làm một cử chỉ, nghe thấy người con gái nói lên một câu, khiến nàng muốn té xỉu. Hành động đó, câu nói đó là những gì mà Phi Phượng vẫn hay làm trong lúc gần gũi với Bảo Bảo. Nàng tụt quần xuống rồi cong mình lên, đu ngay trên người chàng, vừa kẹp vào hông chàng thật chặt, vừa hổn hển nói:

– Anh… Anh… Đụ em đi…

Nhìn tới cái cảnh khiêu dục đó, nghe tới câu nói gợi tình đó là Triệu Minh mờ mắt, ù tai đi, không còn sức mà thở nữa. Hành động của người con gái này không khác gì hành động của nàng đã làm với tên da đen trên Linh Xà đảo, trong lúc nàng đang lên cơn sốt dâm dục mà ôm chặt lấy cổ hắn, kẹp chặt lấy đùi hắn, đeo cứng lên người hắn mà đòi hỏi một cuộc hành dâm cuồng nhiệt, nóng bỏng, có một không hai trong đời nàng. Ôi chao, rồi sau đó, chắc chắn người anh của nàng sẽ đứng ôm người con gái đó mà làm tình, mà dồn dập, khiến cô ta hoàn toàn thỏa mãn cũng như nàng đã hoàn toàn thỏa mãn khi được hành dâm trong một tư thế đứng thẳng tương tự như vậy mà thôi. Người con gái xinh đẹp kia, sau khi được sung sướng bởi màn xoa ngực bóp vú, sẽ được tiếp tục hưởng sướng bởi những cú thúc đẩy vào sâu trong người. Còn nàng, sau khi tự thỏa mãn với bàn tay mình, trên ngực mình, làm sao có được những đê mê kế tiếp tương tự như vậy hả trời? Nghĩ tới đó, Triệu Minh nhắm nghiền hai mắt lại, hai cánh mũi phập phồng. Từ nãy đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng rời mắt, không nhìn tới cặp nam nữ đang đứng giao hoan trước mặt mình nữa.

Nàng khép mắt lại phải chăng là để tưởng nhớ lại màn làm tình kiểu đứng của nàng và tên da đen, khiến nàng đê mê, ngây ngất trong da thịt? Hay là nàng khép mắt lại vì không muốn thấy cảnh ái ân của người anh trai và cô gái đẹp, khiến nàng day dứt, khó chịu trong người? Hay là nàng khép mắt lại để thầm ước một cuộc đâm thọc của một con cu cương cứng vào trong người, khiến nàng khoái rung, điếng hồn dưới vùng âm đạo? Không biết nữa. Chỉ biết là trong căn phòng ám đầy dâm khí đó, Triệu Minh đứng dựa cột, ngửa mặt lên, cắn chặt lấy đôi môi mà người lõa ra, chỉ chực té quỵ xuống… rã rượi… muốn chết ngất…

Lúc đó, cử chỉ cùng những lời mời mọc hết sức là dâm đãng của Phi Phượng làm con cu của Bảo Bảo cương cứng lên đến mức tối đa. Chàng liếc nhìn lên tấm gương thấy cô em gái xinh đẹp của mình đang tựa cột, nhắm mắt thở hổn hển mà bóp vú, sờ chim (hiển nhiên là vì bị khích động mãnh liệt bởi cảnh âu yếm đầy quyến rũ và gợi dục của chàng và Phi Phượng) thì chàng không thể dằn lòng được nữa rồi. Chàng quyết định làm một hành động táo bạo nhất, mà cũng là tội lỗi nhất trong cuộc đời chàng. Có chết thì cũng mặc! Có khổ nhục cũng cam! Sau này có ra sao thì đành chịu. Chàng nhìn xuống rồi định đẩy thân hình trần truồng của Phi Phượng ra khỏi người mình thì chàng đã nghe văng vẳng một tiếng kêu mà chàng biết rõ nó phát ra từ miệng của Triệu Minh. Tiếng kêu nghe như chịu đựng, dằn vặt. Tiếng kêu nghe như bất ý, hoang mang. Tiếng kêu nghe như hốt hoảng, sợ hãi. Chàng lại liếc nhìn lên tấm gương thì không thấy hình bóng của Triệu Minh đâu nữa. Chàng liền quay thẳng mặt nhìn qua cái cột thì không còn thấy dáng dấp của Triệu Minh đâu nào. Nàng đã đi mất trong lúc chàng không ngờ tới. Trong chớp nhoáng, Triệu Minh đã biến mất rồi!

Không phải đâu. Nói đúng hơn, nàng đã vội vã trốn tránh, cố sức bặm môi, quay người bỏ chạy đi mất rồi…

Bảo Bảo thở dài, nhìn vào khuôn mặt thiên thần, đôi vú trắng sữa trước mặt mình mà lòng cảm thấy trống rỗng. Vậy là xong. Trái cấm kia quả nhiên đã ở trong tầm tay mình mà vẫn không được hái, quả ngon kia tự nhiên đã sẵn sàng trước mặt mời mọc mà vẫn không được nếm dùng. Chàng cảm thấy như mình vừa mới mất mát đi một cái gì yêu dấu. Vậy mà tự nhiên chàng lại cảm thấy vui mừng. Tuy mất mát đi một cơn sướng của lòng tư dục, nhưng vui mừng là vẫn còn giữ được chân tính của con người. Chàng như người vừa mới tỉnh giấc sau cơn mê muội mà ra tới nơi sáng lành.

Chàng ôm vào người cái thân hình trần truồng trắng toát của người yêu mà bỗng dưng thấy sảng khoái và hứng khởi vô cùng, như mới thoát khỏi một gọng kìm nhức nhối, gỡ đi một tảng đá nặng nề. Cái mặc cảm tội lỗi mất đi là tự nhiên cái khoái lạc hồng hoang liền kéo tới. Ghì sát tấm thân trong suốt, êm ái, khêu gợi đó vào trong lòng thì chàng nổi nứng lên một cách dữ dội, bất ngờ – khác hẳn cái nứng lúc nãy, mạnh mẽ hơn nhiều. Mất mát thì phải được đền bù, mừng vui thì phải được thăng hoa. Cả hai thứ đó sẽ được thực hành ngay bây giờ, ngay trong lúc này! Chàng hăng hái bế xốc Phi Phương lên, biết ngay là hôm nay hai người sẽ cùng trải qua một cuộc truy hoan có một không hai trên đời.

Sau đó, chàng say sưa, mê mải đứng đụ nàng như một con thú hoang. Chàng dạng chân đứng đụ nàng một cách dữ dội, tàn cơn như muốn chẻ đôi người nàng ra làm hai. Phi Phượng không ngờ là hôm nay Bảo Bảo lại làm tình với nàng một cách cuồng bạo, kinh khủng đến thế này. Chàng hùng hục như vậy là để bù lấp lại những ngày hai người xa cách, thiếu nhau chăng? Có lẽ vậy. Vì chính nàng cũng đang mang một háo hức tương tự. Và do đó, nàng cũng hết mình tham gia vào cuộc ái ân dồn dập này. Thế rồi Bảo Bảo và Phi Phượng cùng giao hoan với nhau một cách đê mê, khốc liệt, đắm đuối, tận cùng – đến khi cả hai đều rã rượi, ngất lịm mà vẫn ôm nhau đứng thở dốc giữa phòng, không buông nhau ra…

Nhưng Phi Phượng làm sao biết được cái sự thật trong lòng của Bảo Bảo lúc bấy giờ. Cái sự thật này chôn kín trong tâm khảm của chàng, mà có lẽ chính chàng cũng không ngờ tới. Cái sự thật mà không hề có nàng dự phần ở trong đó, nó chỉ có liên quan tới hai người anh em mà thôi. Cái sự thật giữa anh trai em gái, sống chung một nhà, mang cùng dòng máu. Cái sự thật giữa nam hùng nữ sắc, đa đoan thả lỏng, dâm tính đĩ ngầm. Cái sự thật của trận làm tình vũ bão đó tưởng khó hiểu, nhưng thật ra lại rất là giản dị.

Đúng vậy. Sự thật thứ nhất: Chàng cố làm tình cho đến khi mệt lả để hòng quên đi cái lôi cuốn tội lỗi của người anh trai lạc lối – trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh thủ dâm của người em gái – đã suýt phạm vào một hành động mang nhiều dâm ô, cấm đoán. Sự thật thứ hai: Chàng cố làm tình cho đến khi kiệt sức để mong quên đi hình ảnh của người em gái đáng thương – sau khi nhìn trộm cảnh ái ân của người anh trai – đã vội vã lén bỏ đi trong lúc chơi vơi, dằn vặt giữa dục tình…

Trong khi Bảo Bảo đứng dúi mũi vào giữa cặp vú trắng nõn của người tình mà há miệng thở hồng hộc thì trong phòng riêng vắng lặng, Triệu Minh nằm úp mặt vào chiếc gối hoa mà nước mắt nhạt nhòa…

Chương trước Chương tiếp
Loading...