Ỷ thiên dâm hiệp truyện

Chương 72



Phần 72

Vô Kỵ đang mơ mơ màng màng thì chàng bỗng giật mình thức giấc khi nghe có tiếng chân người khe khẽ bước vào phòng. Người chàng đã trở nên khỏe mạnh đến tám chín phần, tinh thần minh mẫn, thần công luân chuyển đều đặn trong người nên một tiếng động nhỏ cũng làm chàng thức tỉnh mà nhận ra ngay. Chàng mở mắt ra thì ngạc nhiên khi thấy trong phòng vẫn tối thui và một người nào đó hiển nhiên đang dò dẫm đi tới chỗ chàng trong bóng đen tăm tối, không đèn đuốc trong tay. Và tiếng chân nhẹ nhàng này – rõ ràng là tiếng chân của một người con gái – không phải là bước chân bình thường vì nó có vẻ dè dặt, chậm chạp, dường như không muốn làm khinh động tới người khác.

Người đó bước tới gần chỗ Vô Kỵ nằm thì dừng lại. Chàng cố giương mắt lên nhưng vẫn không sao nhìn ra người đó là ai. Nếu không phải Phượng Nữ thì cũng là một trong bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc mà thôi, vì trong Cổ Mộ đài này đâu còn có ai nữa. Thế mà chàng cũng không dám lên tiếng hỏi vì thấy người đó cứ đứng bên người chàng mà không nói một lời nào. Chàng cũng không dám thở mạnh vì chưa biết người đó lén lút vào phòng mình, với mục đích gì.

Không thấy gì thì chàng tự động nhếch mũi hít vào, hy vọng có thể nhận ra một mùi hương thơm nào quen thuộc chăng (một hành động tàn dư của loài vật còn sót lại trong loài người), nhưng các cô con gái ở trong hang động này đều không trang điểm, son phấn gì sất nên chàng không thể biết gì hơn. Người đó đứng im lặng trong đêm đen một hồi làm Vô Kỵ từ ngạc nhiên tới kinh dị. Tuy không hề sợ ma quỷ, nhưng khi nghĩ tới năm cỗ quan tài nằm lạnh lẽo trong phòng gần đó cùng với hành động quái gở của người bí mật này làm Vô Kỵ sợ hãi thầm. Và người đó vẫn cứ đứng trong bóng tối đen đặc, hơi thở càng lúc càng mạnh hơn.

Khi Vô Kỵ vừa quyết định ngồi lên, cất tiếng hỏi thì ngay lúc đó chàng cảm thấy người đó đặt tay ngay lên bụng mình. Đúng là bàn tay nhỏ nhắn của người con gái. Trong khi chàng đang phân vân thì bàn tay êm dịu đó từ từ di chuyển lên tới ngực, tới cổ, rồi dừng lại ở môi chàng. Ôi, những ngón tay thật mềm mại và ấm áp! Phượng Nữ đó chăng? Trong cái phút giây ngắn ngủi này, lúc mà Vô Kỵ cầu trời khấn phật cho đó là sự thật thì một hơi thở quen thuộc, thơm tho như hoa lan, ngọt ngào như mật ong phà lên mặt chàng. Đúng là Phượng Nữ rồi! Vô Kỵ bàng hoàng, và nhận ra ngay hành động đặt tay lên môi mình là dấu hiệu bảo mình đừng kêu lên tiếng nên chàng vẫn nằm yên.

Cơn bàng hoàng mới phát lên là chàng lại hửi thấy mùi thơm ngọt đó nồng thêm lên: Bàn tay rời miệng, xoa lên má chàng và thay vào đó là một cặp môi mềm ấm hơn đặt ngay lên môi chàng. Hóa ra nàng đã cúi sát xuống mặt chàng mà hôn lên môi chàng, hơi thở thơm tho của nàng phà cả vào mặt chàng. Hành động này của nàng thật là bất ngờ, thật là gần gũi và thật là kích thích khiến Vô Kỵ không bao giờ ngờ tới. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cái cảm giác của một bàn tay ấm áp trên má, một cặp môi mềm mại trên môi, một hơi thở thơm tho trên mũi làm chàng ngây người đi. Chàng nhắm mắt (mà cũng chẳng cần phải nhắm mắt vì chung quanh tối đen như mực) mà tưởng tượng bàn tay trắng muốt của Phượng Nữ, cặp môi đỏ hồng của Phượng Nữ, khuôn mặt kiều diễm của Phượng Nữ, cả ba đang vuốt ve, hôn hít, bao phủ mặt mình thì đầu óc chàng nổ bùng lên với muôn vàn ánh pháo bông. Chàng lịm người, mê say như đang sống trên cõi tiên.

Một thoáng trôi qua – đối với Vô Kỵ là một khoảng thời gian đằng đẵng, triền miên, sung sướng – mà môi Phượng Nữ vẫn không rời môi Vô Kỵ thì chàng không cầm lòng được nữa mà đưa một tay lên nắm chặt bàn tay của nàng trên má mình, một tay kia thì quàng lên cổ nàng, vít đầu nàng xuống, hôn nàng một hơi thật mạnh. Phượng Nữ hôn trả lại ngay. Hai người trao đổi với nhau một cái hôn nồng nàn. Nàng và chàng cùng hé miệng, đưa lưỡi vào miệng nhau mà bú nút một cách say mê. Họ nắm tay nhau như truyền cho nhau cái ấm áp trong người của nhau, họ hôn môi nhau như trao đổi cho nhau cái ẩm ướt trong miệng của nhau. Nút lưỡi nhau một hồi lâu, Phượng Nữ toan đứng thẳng người lên, rời khỏi môi chàng thì chàng ghì đầu nàng lại, há miệng ra mà hút lấy lưỡi nàng, tiêp tục nút cái lưỡi cũng thơm ngon không kém hơi thở của nàng. Hai người lại trao đổi cho nhau một nụ hôn dai dẳng. Càng hôn nhau, hơi thở của chàng và nàng càng dồn dập. Mặt sát mặt, môi dính môi, họ liên tục phà vào mặt nhau, thở vào mũi nhau một hương tình đắm đuối, nồng cháy.

Vừa nút lưỡi Phượng Nữ, tuy tâm thần Vô Kỵ duờng như phiêu diêu nơi miền cực lạc, nhưng bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu chàng. Nàng đã có một mối liên hệ đồng tình luyến ái rất đậm đà với bốn cô gái, cớ sao nàng lại tìm tới gặp chàng đêm nay để mà hôn hít với chàng? Vô Kỵ biết rằng phần lớn những người đồng tính thường chỉ có quan hệ tình dục với cùng giới với nhau, ít khi nào với giới phái khác. Hình như họ không bao giờ cảm được cái vui thú tình dục giữa hai người khác phái, nhiều khi họ còn ghét những người khác phái là đằng khác. Họ có cái thế giới riêng biệt của họ và họ chỉ sống trong cái thế giới đó. Họ cho họ là một thiểu số trong những người sống trên trần gian này, không được mọi người biết nhiều tới – nếu có biết thì cũng bị xa lánh – nên họ ít chịu giao du với những người mà họ cho là không giống họ, và do đó họ còn sống thu hẹp, bí mật hơn trong cái xã hội vốn dĩ đã không có nhiều công bằng. Dĩ nhiên cũng có người lưỡng tính, thích làm tình với đàn ông lẫn cả với đàn bà, nhưng số người này còn ít hơn nữa. Phải chăng Phượng Nữ thuộc vào loại người này? Nếu như vậy thì luyện tập võ công của Cổ Mộ phái đâu có nghĩa là người con gái đó sẽ chỉ mang độc một tính đồng tình luyến ái như nàng nói?

Tuy trong đầu có bao nhiêu câu nghi vấn như vậy, nhưng chàng cũng không từ chối cái dâng hiến của đôi môi ấm mềm, cái trao đổi của cái lưỡi ướt át của Phượng Nữ. Trái lại chàng còn ghì sát đầu nàng xuống thêm nữa, để môi chàng dính chặt thêm vào môi nàng, để lưỡi chàng quấn quyện, sục sạo sâu thêm trong miệng nàng. Chàng say mê bú nút bờ môi, cuống lưỡi của người con gái mà chàng cho là xinh đẹp nhất trên trần đời.

Sau một màn hôn môi nút lưỡi tưởng như không bao giờ dứt, môi của hai người vừa mới rời nhau ra là Vô Kỵ kéo nàng lên giường liền. Vẫn không lên tiếng, Phượng Nữ không ngần ngại mà nằm ngay bên người chàng. Được người đẹp thuận tình nằm kế bên, Vô Kỵ sung sướng như được lên cõi tiên. Chàng cảm thấy ngay cái êm ấm của một tấm thân mềm mại dựa vào người mình. Và ngay lúc ấy, toát ra từ một người con gái yêu kiều nằm kế bên, chàng mới hửi thấy cái mùi thơm tho mà trước đó chàng không hề nhận ra được. Đó là hơi hướng của một người con gái. Đúng hơn nữa, hơi hướng của một người con gái tuyệt đẹp và khát tình.

Chàng xoay người định ôm nàng vào lòng thì Phượng Nữ đã ngồi dậy. Chàng nghe tiếng quần áo sột soạt thật nhanh. Và trước khi chàng biết chuyện gì đã xảy ra thì nàng đã trườn người nằm luôn lên người chàng rồi. Vô Kỵ lạnh mình: Người nàng hoàn toàn lõa thể! Sự cọ xát với một thân thể trần truồng của người con gái sắc nước hương trời bỗng dưng làm người chàng nóng bừng lên. Bỗng nhiên chàng cảm thấy luống cuống trước hành động táo bạo của Phượng Nữ, người mà Vô Kỵ đã gọi bằng “chị” vì sự tương kính. Chính vì vậy mà chàng không dám vọng động, chỉ nằm yên mà không dám sờ mó trên cái thân thể trần truồng đó, dù rằng dục tính của chàng, ngay từ nhỏ, cũng không thua gì một tên dâm thần hạng nặng.

Trong đêm tối, chàng vẫn không nhìn thấy được nàng nhưng chàng cũng nghe tiếng nàng thở hổn hển vi mặt nàng đang dí sát vào mặt chàng, chàng cũng cảm được nhịp tim nàng đập dồn dập vì ngực nàng đang ép sát vào ngực chàng. Nàng nằm chồng lên người chàng, thân hình hai người dính sát vào nhau suốt cả một chiều dài. Cái mềm mại của một thân hình nhỏ nhắn, nóng bỏng khiến tim của chàng cũng đập dồn dập theo. Vậy mà chàng vẫn không có một cử chỉ dâm tục nào với nàng, dù rằng con cu của chàng đã cương cứng như khúc gỗ rồi.

Ngay lúc đó, Phượng Nữ làm thêm một hành động táo bạo khác làm Vô Kỵ nín thở. Nàng đưa tay lần vào người chàng mà cởi bỏ quần áo chàng ra. Phải chăng nàng thấy Vô Kỵ vẫn nằm thụ động sau khi nàng tự thoát y nên nàng phải làm tới luôn? Vì thế mà nàng tuột quần áo của chàng một cách vội vã như nàng đã vừa làm với chính nàng. Vô Kỵ “ngoan ngoãn” trườn tay cho nàng thoát áo và co chân cho nàng tụt quần mà không nói một lời. Cởi quần Vô Kỵ xong là bàn tay của Phượng Nữ lướt nhẹ trên bắp chân chàng, lên tới đầu gối, kéo lên đùi, rồi dừng lại ngay giữa háng chàng. Rồi không ngập ngừng, bàn tay mềm ấm đó nắm ngay lấy thân cu đang cương nứng của chàng mà bóp lại, sọc lên sọc xuống. Nàng mới sọc một vài lần là Vô Kỵ đã thấy con cu của mình phồng lớn, cương cứng đến mức tối đa, dường như nó chưa bao giờ cương lớn đến như vậy, đến nỗi chàng cảm thấy nhức nhối đến độ không ngờ.

Và cuối cùng thì việc gì sẽ xảy đến cũng đã xảy đến. Nó xảy đến trong lúc Vô Kỵ vẫn còn bàng hoàng. Nó xảy đến một cách nhanh chóng khiến chàng tưởng mình vẫn còn trong mộng. Phượng Nữ lại trườn người nằm lên trên người chàng rồi nàng làm một hành động một cách thuần thục, gọn ghẽ làm như nàng vẫn thường làm rất nhiều lần: Tay nàng vẫn nắm chặt lấy con cu to cứng mà nhướng người lên mà đút đầu con cu đó vào ngay lỗ lồn mình. Rồi nàng bỏ tay ra mà ngồi thẳng dậy khiến con cu cương dài chui thẳng ngay vào lồn. Dưới sức nặng của người nàng, con cu đâm sâu tuốt vào lỗ, sâu tới tận gốc, thấu suốt tử cung.

Chỉ một động tác giao cấu tiên khởi đó thôi là cả hai người đều chịu không nổi mà há miệng ra để hét lên một tiếng thật lớn. Nhưng cả chàng và nàng đều vội gằn lại để khỏi phải bật lên tiếng thét trong đêm tối câm lặng. Vô Kỵ nghe Phượng Nữ rú lên một tiếng “Ô…” ngắn ngủi rồi im bặt ngay thì chàng biết nàng đã cắn môi ngậm miệng cố dằn lại tiếng la thảng thốt. Riêng chàng thì chàng phải nghiến chặt răng lại cố chặn tiếng kêu sướng khoái trong cổ họng. Chàng biết vì luyện Cửu Dương thần công nên con cu của chàng thuộc loại to bản, dài ngoằng, nên trong bao lần đụ đéo lúc trước, dù chàng đụ hay được đụ, chàng đều từ từ nắc cặc vào lồn, không muốn công phá ngay vào lồn tươi, làm người con gái đau đớn. Nhưng bây giờ thì Phượng Nữ làm bạo, mới bắt đầu làm tình đã đụ chàng một cú tới đích – không rào đón, rườm rà – sẵn sàng đón nhận nguyên cả một con cu to lớn, trọn vẹn sâu tuốt vào trong người, chỉ trong một cú đụ thôi. Và cũng chỉ có thế thôi là chàng đã sung sướng đến mất hồn rồi.

Sau một cái đụ đầu tiên sâu tuốt vào lồn, Vô Kỵ biết chắc là Phượng Nữ sẽ đau đớn lắm bởi cái kích thước của con cặc đang nong rộng lỗ lồn (dầu rằng lồn nàng ướt đẫm, trơn lu) vì chàng cảm thấy rõ ràng con cặc chàng đang bị lồn nàng bó chặt lại, vách lồn nàng bám chặt vào thân cu, khiến cho chàng cũng cảm thấy nhức nhối lạ thường. Nhưng không! Nàng hình như không màng đến cơn đau đớn vì rõ ràng Phượng Nữ không chần chừ để giảm cơn thốn mà nàng còn hẩy mông liên tục, cưỡi lên người chàng dồn dập như đang ngồi trên lưng ngựa vậy. Nàng nằm bẹp trên người chàng, hai thân thể trần truồng chồng lên nhau, mà dập lồn xuống cặc Vô Kỵ liên miên bất tuyệt. Nàng không để lồn nàng nhả hết con cặc ra mà luôn luôn để lồn mình bóp chặt vào khúc thịt đó. Khi nàng nẩy mông lên, nàng chỉ cho con cặc rút ra khỏi lồn một tí rối nàng lại dập hông xuống ngay, làm cho con cặc lại mất hút đi vào trong lỗ lồn. Động tác hẩy lên thì rất ngắn, và dập xuống thì rất mạnh. Nhịp độ đều đặn mà dồn dập, không ngừng. Vô Kỵ nằm yên, để mặc cho nàng hùng hục trên người mình. Chàng nhắm mắt mê man hưởng thụ cái sướng khoái đang tăng dần theo nhịp đụ.

Một lúc sau, Phượng Nữ không nằm trên người Vô Kỵ nữa mà nàng ngồi lên, chống hai tay lên ngực và quỳ hai chân ngang bên hông chàng mà đụ chàng. Nàng chổng mông lên mà đụ xuống cặc chàng bằng cả sức nặng của thân người khiến cho mỗi cú đụ xuống là mỗi lận con cặc đâm thật sâu vào lồn. Và khác lúc nãy, mỗi lần nàng chổng mông lên cao là nàng cố ý để cho lồn mình nhả con cặc của chàng ra gần hết, tới tận đầu cu, vì thế khi nàng đụ xuống, lồn nàng lại bắt đầu ngậm hết con cu, bắt đầu từ đầu cu cho tới thân cu, cho tới khi nó lút tới tận gốc cu. Khi đụ kiểu này thì tiếng bầm bập bắt đầu vang lên. Lúc đầu còn nghe khe khẽ, nhưng càng về sau, khi Phượng Nữ gia tăng tốc độ đụ, dập lồn xuống cặc mỗi lúc càng mạnh hơn, thì tiếng đụ bầm dập vang lên khắp phòng. Âm vang nhóc nhách nổi lên tưng bừng, chứng tỏ dâm thủy của nàng đã tuôn ra tràn trề, ướt đẫm. Khi nãy nàng còn cố giữ im lặng không rên la nhưng bây giờ thì hình như nàng không màng tới nữa, ra sức ngồi trên người Vô Kỵ mà đụ chàng bầm bập như ngồi trên một con ngựa chứng.

Nằm dưới, Vô Kỵ dường như nghẹt thở. Nghẹt thở đây không phải vì chàng bị nàng đè bẹp dí ở dưới mà vì chàng sung sướng quá sức đến nỗi thở không nổi nữa. Con cặc của chàng được lồn nàng bóp ngặt, chà xát, bú vắt, lúc thì bị kéo dài ra, lúc thì bị bẹp dúm lại khiến cơn khoái lạc cứ càng tăng lên, không biết đến lúc nào mới hết sướng. Ban đầu chàng còn nằm yên cho Phượng Nữ chủ động cưỡi, nhưng rồi một lúc sau thì chàng tự động nhồi nhắp, sàng sê theo nhịp độ đụ đéo của nàng. Chàng đưa hai tay lên mà bám vào hai bờ mông của Phượng Nữ mà xoa, mà bóp, mà vần, mà đưa đẩy lên xuống, phụ nhịp cho màn hành dâm dữ dội của nàng trên người chàng.

Hai người hành lạc với nhau ở một tư thế như vậy, chàng nằm cho nàng cưỡi, trong một thời gian thật lâu và thật dài. Trong bóng tối mù đặc của căn phòng vướng đầy dâm khí, tiếng bầm dập và hổn hển vang lên không ngừng.

Một lúc sau, dường như đã thầm mệt, Phượng Nữ nằm dẹp xuống người Vô Kỵ, vậy mà nàng vẫn đụ không ngừng xuống cặc của chàng. Bất chợt nàng ôm cứng lấy người chàng Nàng ngừng đụ và kẹp thật chặt hay chân vào hai bên hông của chàng mà thở hổn hển như người sắp chết đuối được cứu vớt lên bờ. Rồi tiếng hổn hển đó được thay bằng một tràng tiếng rên rỉ như kêu than, thổn thức. Nàng đã đạt tới cực đỉnh của sự sướng khoái rồi!

Từ nãy tới giờ Vô Kỵ chỉ nằm thụ động, mặc cho Phượng Nữ là chủ trong màn làm tình, nhưng khi chàng thấy nàng cứng người mà rên trên người mình thì chàng biết là nàng đang trong cơn cực khoái thì chàng mới bắt đầu hành động. Vì sao? Vì chàng cũng muốn xuất tinh, đạt tới cực khoái cùng một lúc với nàng. Cuộc làm tình, nhiều khi đem đến sướng khoái nhiều hơn cho cả hai người nếu họ đều lên cực đỉnh cùng một lúc. Điều đó cho thấy hai người bạn tình cái gì cũng muốn san sẻ với nhau, ngay cả cái sung sướng lúc đạt tới cực đỉnh. Chàng đưa một tay lên kéo mặt nàng về hướng mặt mình rồi đưa lưỡi mình vào cái miệng đang mở tròn vo mà sục sạo, tìm lưỡi nàng để nút. Một tay kia thì chàng đưa lên ngực nàng mà xoa bóp, vân vê không ngừng trên hai bầu vú căng tròn. Dưới hạ bộ, tuy bị kẹp cứng, nhưng chàng cũng cố hẩy lên xuống, nắc con cặc đang cương nứng đến mức tối đa vào lồn nàng.

Khi thấy cơn sung sướng đang dâng lên tới tột đỉnh thì Vô Kỵ đưa cả hai tay xuống mà nắm lấy bờ hông trần trụi của Phượng Nữ. Ngoài cái ấm áp và cứng cáp của cặp mông, chàng còn cảm thấy hai tay mình trơn nhợt vì dâm khí. Chàng không ngờ nàng lại có thể tiết ra nhiều nước nhờn đến thế. Chàng bám lấy cái mông đít ướt đẫm, trơn lu như được bao phủ bởi một lớp dầu mà nắc không ngừng vào cái lỗ cũng ướt đẫm không kém đó. Và chỉ sau một thời gian ngắn là chàng cũng cứng người ra, xối xả xuất tinh, bơm ngay từng vũng tinh trùng đượm đầy khoái lạc vào trong người nàng.

Hai thân thể trần truồng cuốn lấy nhau mà thở. Cuộc làm tình dai dẳng và dồn dập sau cùng cũng chấm dứt, với cả hai đều sung sướng tột cùng. Đây là cuộc làm tình ướt át nhất từ trước đến giờ. Tinh khí của chàng cùng với dâm thủy của nàng đọng lại làm ướt cả một khoảng rộng trên chiếc giường gỗ. Thủy chung từ đầu tới cuối của màn hành dâm, hai người vẫn không nhìn thấy nhau, vẫn không nói với nhau đến một lời.

Nằm yên trong bóng tối một lúc thì Vô Kỵ mới bắt đầu gọi khẽ:

– Chị Phượng… Chị Phượng…

Phượng Nữ không đáp lời mà chỉ nằm rũ trên người chàng mà ậm ừ.

Ngập ngừng một lúc rồi chàng mới hỏi nàng cái thắc mắc của mình:

– Theo tôi biết thì chị rất yêu thương các cô gái trong Cổ Mộ này. Vậy tại sao hôm nay chị lại tìm tới một người con trai như tôi?

Phượng Nữ nghe chàng hỏi thì nàng trườn khỏi người chàng, rồi xoay người đi mà không nói gì cả. Thấy nàng nằm yên không trả lời thì chàng không dám hỏi thêm nữa. Một lúc sau bỗng dưng nàng quay đầu thì thầm vào tai chàng:

– Vì luyện võ của phái Cổ Mộ nên các cô con gái đều thích người đồng giới tính hết. Tôi luyện võ từ nhỏ nên cũng như vậy. Nhưng khi tôi được 13 tuổi thì cha tôi bắt đầu truyền Cửu Âm chân kinh cho tôi. Từ đó, tự dưng tôi mang thêm một tính nữa, đó là tính thích đàn ông. Càng luyện Cửu Âm chân kinh thì sự ham muốn đàn ông càng tăng. Bây giờ thì tôi yêu cả đàn ông lẫn đàn bà.

Vô Kỵ nghe nàng thú nhận lòng ham muốn đàn ông của nàng thì chàng chợt nhớ ra là nàng đã phải cởi quần áo của chàng để dùng Ngọc Nữ Tâm kinh mà chữa bệnh cho chàng thì tất nhiên nàng đã thấy cu dái của chàng hết cả rồi. Chắc chắn Phượng Nữ đã bị kích động rất mạnh trước một thân thể trần truồng của người con trai, nhưng không thể làm gì hơn được trước một thân thể bất động. Bây gìờ biết chàng đã tỉnh lại và khỏe mạnh ra là nàng không chịu đựng được nữa mà đến thăm chàng ngay. Chung quy cũng chỉ là để thỏa mãn dục tình. Thảo nào nàng không e dè và có những hành động táo tợn dâm tục đến thế. Việc đó cho thấy ảnh hưởng của Cửu Âm chân kinh trên dục tính con người quả nhiên là mạnh mẽ vô cùng.

Rồi Vô Kỵ lại chợt liên tưởng tới chuyện luyện Cửu Dương chân kinh của mình thì bộ phận sinh dục càng to lớn, như của chàng và trung nhân vậy. Và cũng vì vậy mà dâm tính càng tăng nếu không biết áp chế (trường hợp biết áp chế như Vô Kỵ và Không Kiến thần tăng, và không biết áp chế như trung nhân, Viên Chân hòa thượng). Chàng lại nghĩ không biết Cửu Dương chân kinh và Cửu Âm chân kinh có liên quan gì với nhau hay không. Nhưng cứ như theo lời Phượng Nữ thì luyện Cửu Âm chân kinh cũng làm cho người tập luyện nó dâm dục hơn. Vậy thì một khi đã luyện một trong hai bộ chân kinh này, Cửu Âm hay Cửu Dương, thì cơ quan sinh dục sẽ bị ảnh hưởng, và tính dâm dục sẽ tăng lên rất nhiều. Chàng thấy Phượng Nữ tự nhiên có những hành động táo bạo, dâm đãng với mình, gặp nhau chưa hề quen biết trước đó mà đã mò tới làm tình với mình một trận mê tơi – mà chỉ thích chủ động, và tiết ra nước dâm thật nhiều – thì chắc là mình nghĩ không sai rồi.

Chàng lại nghĩ vì tập Cửu Dương chân kinh mà chàng có một con cu to lớn kinh khủng thì khi luyện Cửu Âm chân kinh chắc Phượng Nữ cũng sẽ có một âm vật bất thường như thế. Nên biết là khi còn phôi thai, bộ phận sinh dục của con người đều giống nhau, nhưng khi tăng trưởng thì có thay đổi: Ở con trai, một phần của nó là hai hòn dái chạy ra khỏi người, một phần khác thì nằm trong người mà dài ra thành con cu, ở con gái thì một phần nằm trong người biến thành hai buồng trứng, một phần khác vẫn nằm trong người nhưng thu nhỏ thành âm hạch. Như vậy con cu của con trai là âm hạch của con gái. Vì luyện Cửu Dương thần công nên con cu chàng dài ngoằng ra, vậy khi luyện Cửu Âm thần công, âm hạch của Phượng Nữ có nở lớn lên hay không? Nỗi thắc mắc không biết hột le của nàng có dài ngoằng ra không khiến Vô Kỵ muốn kiểm nghiệm ngay xem sao, nhưng không dám. Ngần ngại một lúc thì chàng liền nghiêng người kéo thân thể trần truồng của nàng tới gần. Chàng vòng tay ra trước vừa vân vê, vừa xoa nhẹ cặp vú tròn xoay, miệng thì hôn hít lên cổ, lên vai nàng. Rồi bàn tay đó từ từ xoa dần xuống bụng, mân mê xuống đùi nàng. Được hôn hít, vuốt ve như thế, Phượng Nữ thở dài một tiếng, sung sướng đón nhận. Người nàng nhũn ra. Thừa cơ, Vô Kỵ liền luồn tay vào giữa hai đùi nàng mà sờ soạng. Ngay lập tức, chàng cảm thấy tay mình chạm tới một miếng thịt cưng cứng, nhô ra như một hạt đậu nành ngay giữa hai mép lồn. Đúng là âm hạch của Phượng Nữ rồi! Hột le của nàng to lớn hơn gấp mười lần những hột le của các nàng con gái mà Vô Kỵ thấy được ở trong đời.

Bị sờ trúng âm vật, Phượng Nữ giật bắn mình lên. Nàng liền đẩy tay chàng ra, ngồi thẳng dậy, vớ lấy bộ quần áo, rồi lẳng lặng đi luôn một mạch ra khỏi phòng. Thái độ bị bỏ rơi bất thần đó làm Vô Kỵ ngẩn ngơ, không ngờ được hậu quả của hành động vừa rồi. Chàng nằm một mình trong bóng tối mà nhớ lại những bộ y kinh đọc được của Điệp Cốc y tiên thì thấy âm hạch to lớn của Phượng Nữ không có gì là bất thường hết. Vậy thì cớ sao mà nàng lại có thái độ giận dỗi đến như vậy?

Sáng hôm sau, bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc đem cháo đến cho Vô Kỵ ăn. Chàng liếc nhìn thấy các nàng vẫn nói chuyện vui vẻ, không có vẻ gì là e dè hay nghi ngại thì yên tâm. Nhưng Phượng Nữ thì chẳng thấy đâu. Tối hôm đó cũng thế, nàng không hề xuất hiện. Và nguyên cả ngày hôm sau nữa. Vô Kỵ hỏi thăm nàng thì các cô gái cho biết Phượng Nữ không được khỏe trong người nên nàng phải nằm nghỉ. Chàng ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng lại lánh mặt chàng sau khi hai người cùng trải qua một trận làm tình mê tơi, đã điếu với nhau như thế. Chẳng lẽ nàng hổ thẹn vì đã quá táo bạo chủ động trong đêm đó? Hay là nàng giận vì chàng đã khám phá ra nàng có một âm vật to lớn lạ thường?

Đến ngày thứ ba, vẫn không thấy bóng dáng của Phượng Nữ, thì Vô Kỵ liền nói với các cô gái:

– Phiền các cô nói lại với chị Phượng là tôi cảm thấy đã khỏe lại hoàn toàn rồi. Tôi xin phép rời khỏi nơi đây. Tôi muốn gặp chị ấy để ngỏ lời cảm ơn.

Nghe thế thì một cô chạy đi tìm Phượng Nữ báo tin ngay. Quả nhiên một lúc sau Phượng Nữ, vẫn trắng bóc và tuyệt đẹp trong y phục đen, bước vào phòng. Thấy nàng ra dáng vẻ bình thường làm như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người thì chàng ân cần nói:

– Trương Vô Kỵ này rất cảm ơn của chị đã cứu giúp và săn sóc. Chắc chắn có ngày tôi sẽ trả ơn.

Phượng Nữ nhỏ nhẹ nói:

– Cậu đã khỏe và muốn ra đi thì tôi không giữ. Còn ân với nghĩa thì đừng nghĩ chi cho bận lòng. Chỉ mong sau này cậu nên bảo trọng. Thôi để tôi tiễn cậu ra khỏi Cổ Mộ đài này nhé.

Sau đó Vô Kỵ theo các nàng đi vòng vo trong động đá một hồi. Đi tới cuối một đường hầm thì Phượng Nữ nói:

– Sau bức tường đá này là thế giới bên ngoài. Ra khỏi Cổ Mộ đài là núi Chung Nam. Xuống núi băng rừng này là một thị trấn lớn, cậu có thể hỏi thăm đường lối từ đó.

Rồi nàng lại dặn dò:

– Cổ Mộ phái chúng tôi mai danh ẩn tích, không thích ai để ý tới. Xin cậu bảo trọng ý muốn này mà từ nay đừng nhắc đến chúng tôi và đừng đến chỗ này nữa.

Nói xong nàng đưa mắt nhìn các cô con gái một cái. Các nàng hiểu ý, đồng thanh chúc từ giã Vô Kỵ rồi tíu tít kéo nhau đi.

Còn lại hai người, chàng và nàng nhìn nhau. Vô Kỵ thấy nàng đứng yên lặng, da trắng toát nổi bật trên áo đen, trong xinh đẹp một cách não nùng, khiêu khích quá thì chàng động lòng. Chàng bạo dạn tiến tới nắm lấy bàn tay trong suốt của nàng mà nói khẽ:

– Chị Phượng giận tôi lắm phải không?

Phượng Nữ đưa cặp mắt long lanh như nước hồ thu mà nhìn chàng một hồi. Rồi nàng mím cặp môi hồng lại và lắc đầu nhè nhẹ. Vô Kỵ liền choàng tay ôm lấy thân người yểu điệu đó vào lòng. Nàng không đẩy chàng ra mà còn ngả đầu vào ngực chàng. Ôm người đẹp trong tay, lòng Vô Kỵ như bay bổng trên non tiên. Bỗng nhiên chàng thấy cặp vai thon của nàng rung động khe khẽ. Ngạc nhiên nhìn xuống thì chàng thấy mặt nàng nước mắt đầm đìa, làm ướt đẫm cả khoảng áo trước ngực chàng. Chàng hoảng kinh, nâng cằm nàng lên, run run hỏi nhỏ:

– Chị Phượng… Chuyện gì… Tại sao…

Phượng Nữ ngước mặt nhìn chàng, vẫn không nói một lời mà chỉ từ từ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt khổng lồ ứa ra từ cặp mắt phượng, chảy lăn xuống gò má hồng. Vô Kỵ nhìn xuống khuôn mặt đầy nước mắt đó mà không dằn lòng được. Chàng nâng cằm nàng cao lên một tí nữa rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đẫm lệ, đẹp tuyệt vời của nàng. Nước mắt mặn chát thấm vào môi chàng làm chàng cảm thấy xót xa, và trong lòng tự hỏi tại sao nàng lại âu sầu đến như vậy.

Thốt nhiên Phượng Nữ mở mắt ra, nàng choàng cánh tay trắng nuột qua cổ chàng mà đặt cặp môi đỏ mọng trên môi chàng. Chàng hôn trả lại. Hai người lại hôn nhau, đắm đuối như đêm hôm nào.

Vừa nút lưỡi người con gái đẹp như tiên, vừa ôm gọn trong lòng thân hình diễm tuyệt, Vô Kỵ cảm thấy lòng lâng lâng, tim đập thình thịch. Và chàng liền nổi nứng lên, con cu cương lên cứng ngắc. Được Vô Kỵ ôm sát vào người, Phượng Nữ không thể không nhận thấy miếng gân to lớn đang đội quần của chàng lên mà đẩy vào khoảng thân thể giữa hai đùi nàng. Và ngay lúc đó, tự dưng nàng lại làm một hành động táo bạo khác: Nàng đưa tay xuống mà nắm chặt lấy con cu cương nứng của chàng. Được nắm cu, Vô Kỵ sung sướng đến độ chàng rùng mình luôn mấy cái. Tuy qua làn vải, nhưng chàng đã cảm thấy rõ cái mềm mại, ấm cúng của một bàn tay con gái bó chặt chung quanh con cu nóng hổi của mình. Coi đó là một dấu hiệu khiêu khích, Vô Kỵ liền làm tới luôn. Chàng nhả lưỡi nàng ra rồi cầm hai vạt áo của nàng mà giật tung qua hai bên. Tức thì một khoảng ngực trắng tinh hiện ra ngay trước mắt chàng. Hấp dẫn hơn là giữa vùng ngực đó có hai núm vú đỏ hồng, nổi bật trên hai bầu vú trắng tròn. Kích thích nhất là vài đường gân xanh, lờ mờ hiện trên hai bầu vú đó, ẩn hiện dưới làn da trong suốt.

Dầu rằng trước đó chàng đã từng trông thấy Phượng Nữ trần truồng, lõa lồ thân thể, và dầu rằng hai người đã từng trần truồng ôm ấp nhau, trần truồng làm tình với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Vô Kỵ được nhìn thấy da thịt trần trụi của nàng thật gần ngay trước mắt mình, khiến cho chàng có thể hửi được mùi thơm da thịt toát ra từ hai bầu vú tròn trĩnh, trắng bóc, gợi dục đến mê hồn. Và vì thế, được tận mắt nhìn thấy bộ ngực trần của người con gái tuyệt sắc làm Vô Kỵ choáng váng, ngây ngất. Chàng liền gục mặt vào cặp vú nõn nà đó mà dấp díu, hôn hít một cách cuồng vã, như sợ rằng nó sẽ biến mất đi trong khoảnh khắc. Được hôn ngực, bú vú, Phượng Nữ bỏ cu chàng ra rồi ôm lấy đầu chàng. Nàng ưỡn ngực lên dường như muốn dâng trọn hai bầu vú trắng tinh cho chàng, dường như muốn chàng vần vũ mạnh bạo hơn trên giàn ngực trắng bóc đó. Nàng ngửa cổ, hé môi, thốt lên một tiếng rên khoái cảm, trộn lẫn với hơi thở dồn dập.

Vùi mặt vào giữa hai bầu vú thơm tho, Vô Kỵ nghĩ ngay tới những việc mà chàng phải làm để thỏa cơn dâm nứng đã lên tới cao độ. Trước hết là phải tuột quần nàng ra cái đã. Sau đó là trò chơi đứng. Hoặc là bế xốc nàng lên, đặt lưng nàng dựa vô tường đá mà vừa nút lưỡi, vừa đụ nàng. Hoặc là xoay người nàng lại, đẩy cho nàng chổng mông, chống tay lên tường đá, vừa đưa tay ra trước nắn vú vừa đụ từ đằng sau. Y hệt như những hình vẽ các cảnh giao hoan dâm tục trên vách đá trong đường hầm ở Quang Minh đỉnh vậy. Mới mường tượng ra cảnh sẽ làm tình với Phượng Nữ như thế nào là Vô Kỵ đã cảm thấy được cái cực khoái mà chàng sẽ đạt được với thân hình cẩm thạch tuyệt đẹp của nàng rồi. Mà lần này là giữa ban ngày, thấy rõ mồn một đấy nhé! Lần trước là nàng chủ động, lần này tới phiên chàng đạo diễn. Và chắc chắn lần này, với sự đồng tình của Phượng Nữ, chàng sẽ làm cho nàng đạt tới cực đỉnh một cách sướng khoái hơn nữa. Nghĩ tới đó là con cu chàng đã cương lớn tới mức tối đa rồi.

Bất ngờ Phượng Nữ đẩy chàng ra. Nàng lùi lai, một tay kéo áo che ngực, một tay lần vào hốc đá mà bấm nút. Tức thì cửa động xục xịch mở ra. Nàng nghẹn ngào nói:

– Thôi… Đi mau… Đi…

Vô Kỵ ngỡ ngàng trước sự thay đổi nhanh chóng như vậy. Chàng tiến tới nắm lấy tay nàng thì nàng bặm môi dí lòng bàn tay vào ngực chàng một cái. Một luồng nội lực nhu hòa, mát lạnh đẩy người chàng ra xa liền. Vô Kỵ nhận ngay ra đó là nội công thâm hậu của Cửu Âm chân khí, cực kỳ sung mãn, không kém gì Cửu Dương thần công của chàng. Chàng lại định bước gần tới nàng thì nàng lùi thêm một bước nữa mà thổn thức nói, giọng nghe tiếng được tiếng không:

– Làm ơn… Đi…

Vẻ nhất quyết mà lại đau thương của Phượng Nữ làm Vô Kỵ không dám cưỡng lời. Chàng vội lùi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa động là chàng đã thấy nó nặng nề khép lại ngay. Chàng vội kêu lên:

– Chị Phượng!

Nhưng thoáng một cái là hình dáng tuyệt trần của người con gái trắng nuột trong bộ đồ đen tuyền với cặp mắt đẫm lệ đã bị che khuất sau tảng đá rồi. Chàng thẫn thờ đứng nhìn theo, đầu óc phân vân, bất định, không hiểu tại sao nàng lại có vẻ đau khổ đến như thế.

Cái đau đớn của nàng có liên quan gì tới Cổ Mộ phái và bệnh đồng tình luyến ái? Tới luyện tập Ngọc Nữ Tâm Kinh và Cửu Âm chân kinh? Tới dâm tính ham làm tình với nam phái hay bộc phát bất ngờ và Trương Vô Kỵ, người đàn ông thứ hai được sống trong Cổ Mộ đài? Tới tình yêu với các cô gái thân cận và tình dục với người đàn ông hiếm hoi trong đời nàng?

Lòng dạ uẩn khúc của Phượng Nữ có ai mà hiểu thấu được không?

Một lúc sau, chàng nhìn quanh thì thấy mình đang đứng giữa một khoảng rừng rậm thâm u, cây cối chằng chịt, kín mít. Nếu không biết trước mặt là một cửa động thì không ai có thể ngờ được đây là đường vô Cổ Mộ đài. Đúng như Phượng Nữ nói, quân Mộng Cổ có đem đại quân tới đây mà lục xét cả núi Chung Nam này thì ngàn năm chúng cũng không thể tìm thấy được gì. Chàng lần mò đi theo hướng dốc xuống núi một chặng thì gặp phải một khoảng đất trống rất lớn rộng có nền móng nhưng ngổn ngang những cột gỗ, ngói gạch tan hoang. Chàng nhớ ra, theo lời kể của Phượng Nữ, đây chính là Trùng Dương Cung của Toàn Chân giáo phái đã bị quân Nguyên tàn phá san bằng từ lâu chứ không sai. Đứng nhìn cảnh hoang tàn, Vô Kỵ thở dài một cái buồn bã, xót cho số phận của đất nước đang nằm trong tay giặc, rồi quay người đi luôn.

Chàng bước theo con đường mòn xuống gần chân núi thì chợt nghe tiếng quyền kiếm vang lên vù vù sau ven rừng. Chàng liền phi người ngay tới hướng đó thì thấy có ba người đang quần thảo với nhau một cách kịch kiệt: Hai người đàn ông bắt nạt một cô con gái. Vừa thấy cảnh đó là Vô Kỵ vừa mừng rỡ, vừa tức giận.

Chu Chỉ Nhược đang bị hai lão già Huyền Minh vây đánh dữ dội.

Chương trước Chương tiếp
Loading...