Ỷ thiên dâm hiệp truyện

Chương 74



Phần 74

Muốn cho đám cưới được đình đám và hoành tráng, quần hùng Minh giáo chọn kinh đô là nơi để làm lễ tân hôn cho Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược. Vì đây là lễ cưới giữa vị giáo chủ của Minh giáo, một giáo phái lớn nhất của các bang hội, và vị trưởng môn phái Nga Mi, một trong tứ đại chính phái của võ lâm Trung Nguyên, nên thủ tục hôn lễ được thiết kế và dàn dựng một cách rất quy mô. Hầu hết tất cả những nhân vật trong giới giang hồ đều được mời, thiệp cưới được phát đi một tháng trước ngày lễ, và gần như tất cả những người được mời đều nhận lời tham dự, vì dù sao Vô Kỵ cũng là người mà mọi người đã được bầu làm minh chủ võ lâm Trung Nguyên sau vụ chùa Vạn Pháp. Quà chúc mừng được tới tấp gửi đến, nhiều vô kể. Đây là một vinh dự lớn lao cho Minh giáo nên giáo chúng từ trên xuống dưới ai cũng nô nức, phấn khởi, và đều nóng lòng trông đợi giáo chủ xuất hiện ở kinh đô.

Vô Kỵ và Chỉ Nhược cùng tới kinh đô một tuần trước ngày hôn lễ. Hai người ở trong một gia trang rất lớn của một tài chủ vốn là một cảm tình viên lâu năm của Minh giáo. Khi biết đám cưới sẽ được tổ chức một cách huy hoàng thì chàng không bằng lòng. Chỉ Nhược cũng đồng ý với chàng. Cả hai đều không muốn tổ chức rườm rà nhưng mọi người đều khuyên chàng và nàng nên chấp nhận vì danh tiếng của Minh giáo và Nga Mi. Tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp sẵn, chàng và nàng chẳng phải lo lắng hay bận rộn đến bất cứ một chuyện gì. Cực chẳng đã, chàng và nàng đành bằng lòng một cách miễn cưỡng. Hai người bảo nhau không sửa soạn, mua sắm gì cả, để mặc cho giáo chúng lo liệu hết. Rảnh rỗi, hai người cùng đưa nhau rảo bước ngắm cảnh nơi kinh đô.

Kinh thành nhà Nguyên lúc đó vẫn còn nhộn nhịp lắm. Tuy có nhiều nghĩa sĩ đã dựng quân nổi lên chống lại triều đình Mông Cổ, trong đó có người của Minh giáo như Chu Nguyên Chương, Hàn Sơn Đồng, Từ Huy, và đã có vài chiến thắng, chiếm đất đóng binh, nhưng nhà Nguyên vẫn còn hùng mạnh và nạn binh đao chưa tràn đến kinh thành. Kinh đô do đó rất là tấp nập. Vô Kỵ và Chỉ Nhược lựa những nơi vắng vẻ để đi chơi vì hai người vốn nổi danh trên giang hồ, có nhiều người biết mặt, nên họ không muốn phiền hà, gặp người quen trước khi làm đám cưới.

Chiều hôm đó Vô Kỵ đưa Chỉ Nhược tới thăm Bách Tùng viên, một vườn thông xây lên vào cuối thời Nam Tống bởi hai dòng quan lớn họ Bách và họ Tùng để kỷ niệm ngày họ làm thông gia với nhau. Một vườn trồng toàn cây tùng, cây bách, cây thông là một thắng cảnh kỳ lạ ở kinh đô. Sau khi nhà Tống bị diệt bởi nhà Kim rồi nhà Kim bị diệt bởi nhà Nguyên thì hai dòng họ này trở nên mạt vận, Bách Tùng viên không còn được chăm giữ nữa. Vườn cây này, lúc xưa nổi tiếng là đẹp không kém vườn thượng uyển của nhà vua, nay bỏ hoang, cây cối um tùm, ít còn người tới thưởng ngoạn. Tuy không được tưới bón nhưng những cây thông, tùng, bách vốn dĩ là giống trường thọ sống mãi với thời gian, vẫn xanh tươi, cao vút cổ thụ, cây lá um tùm.

Đi vẩn vơ trong Bách Tùng viên hoang vắng cho tới chập tối thì hai người rủ nhau ngồi trên một tảng đá dưới một gốc cây tùng to lớn. Chỉ Nhược dựa vào người Vô Kỵ, nhìn lên hàng cây rì rào trong bóng chiều mà mơ màng nói:

– Em chỉ ước sao cuộc đời lúc nào cũng thanh thản như bây giờ. Như loại tùng bách, chỉ đứng giữa trời mà reo.

Vô Kỵ nắm tay nàng rồi nhìn vào mắt nàng mà nói:

– Thì sau đám cưới, em sẽ là giáo chủ phu nhân, đâu cần phải làm gì nữa mà lo lắng?

Chỉ Nhược lắc đầu:

– Nhưng em còn là trưởng môn của phái Nga Mi, em còn có nhiều trọng trách nữa chứ.

Vô Kỵ nắm luôn bàn tay còn lại của nàng mà hỏi:

– Sao em không trao chức trưởng môn cho người khác mà còn phải bận tâm với chuyện đó làm gì?

Chỉ Nhược mỉm cười:

– Em đã hứa với sư phụ em là em sẽ cáng đáng bổn môn, làm mở mang phái Nga Mi. Em đâu thể nuốt lời?

Vô Kỵ đưa hai tay nàng lên môi mà hôn nhẹ lên đó:

– Anh thấy chuyện đó không khó. Võ công em tăng tiến rất nhiều, mai sau sẽ không thua sư phụ em đâu. Như vậy phái Nga Mi sẽ nổi tiếng trên võ lâm là điều chắc chắn. Lúc đó sẽ có khối người tới xin làm đệ tử phái Nga Mi.

Chỉ Nhược gật nhẹ đầu, mắt nàng mơ màng, nghĩ ngợi một tí rồi nói như trong mơ:

– Lúc đó… chắc em phải thâu nhận nam đệ tử để…

Nói xong, nàng giật mình, ngượng ngùng không biết tại sao mình lại không kịp suy nghĩ, lỡ thốt ra lời phá lệ như trên vì phái Nga Mi chưa bao giờ thâu nhận nam đệ tử. Những lời như vậy thường phản ánh một ước muốn riêng tư, sâu kín nào đó. Mà ước muốn bí mật đó chỉ có Chỉ Nhược mới biết được.

Vô Kỵ cười lên, nói giỡn:

– Nếu vậy em sẽ có rất nhiều đàn ông con trai ào ào tới xin nhập môn. Làm đệ tử của một nàng tiên như em thật là may mắn và sướng nhất trên trần đời này rồi.

Chỉ Nhược nhăn mặt, rút tay ra khỏi tay chàng mà đấm thùm thụp vào vai chàng:

– Đại ca nói khó nghe quá. Tình thầy trò mà anh cũng còn đem ra mà nói chơi.

Vô Kỵ chợt nhớ tới Phượng Nữ nói cha nàng là Thần Điêu đại hiệp Dương Qua được mẹ nàng là Long Nữ, trưởng môn phái Cổ Mộ, nhận làm đệ tử lúc hai người mới gặp nhau. Chàng bắt lấy tay Chỉ Nhược, ghì lại mà nói vào tai nàng:

– Anh nói thật mà. Anh biết có chuyện thầy trò yêu nhau mà trở nên vợ chồng đó.

Chỉ Nhược đỏ mặt lên, cự nự:

– Thôi, không nói chuyện với đại ca nữa!

Vô Kỵ dằn tay nàng xuống rồi tìm môi nàng để đặt một cái hôn:

– Ai bảo em xinh đẹp quá mức làm chi. Đàn ông con trai nào mà không phải lòng cho được? Như anh đây thấy em là mê ngay từ lúc đầu.

Bỗng nhiên có tiếng cười khì vang nhẹ lên, có vẻ như chế giễu phát ra từ đám cây thông đằng sau. Hai người giật mình nhìn lại thì chỉ thấy một bóng người thấp thoáng biến đi mất. Chỉ Nhược trợn mắt, hỏi Vô Kỵ:

– Có phải Triệu cô nương đó chăng?

Tim Vô Kỵ đập thùng thình. Chàng cũng nhận thấy đó là tiếng cười diễu cợt của Triệu Minh núp sau hàng cây. Nhưng chàng lại chỉ ấp úng, ậm ừ không nói gì.

Chỉ Nhược tức giận, kéo tay về rồi quay lưng đi mà nói:

– Không biết tại sao Triệu cô nương lại cứ theo dõi em như thế. Hay là vì có đại ca ở đây nên cô ta cứ bám theo, không muốn rời?

Vô Kỵ nghe nàng trách móc thì vội ôm lấy vai nàng mà nói nhỏ:

– Thôi kệ nàng ta đi. Em quan tâm đến cô ta làm gì?

Chỉ Nhược dùng dằng:

– Em đâu có thèm quan tâm đến cô ta! Nhưng cô ta lại cứ quan tâm đến anh kìa. Anh ở đâu là cô ta đi theo tới đó, hai người đeo đuổi nhau, không biết có tình ý gì hay không?

Vô Kỵ nghe những lời ghen tuông đó thì chàng bế nàng lên, đặt ngồi trên đùi mình mà phủ dụ:

– Cô ta có tình ý gì với ai thì kệ cô ta, anh đâu có màng. Anh chỉ biết anh có em và anh yêu em là đủ rồi.

Nghe thế, Chỉ Nhược yên lòng. Nàng chịu ngồi trong lòng chàng mà dựa đầu vào ngực chàng rồi thỏ thẻ:

– Bây giờ thì đại ca nói hay lắm. Nhưng mai sau, nhất là khi trước mặt Triệu cô nương thì không biết đại ca sẽ ăn nói ra sao?

Vô Kỵ từ đằng sau hôn mơn man trên cổ nàng:

– Triệu cô nương làm nhiều điều xấu xa, anh hận cô ta vô cùng. Còn em, nhu mì và kiều hạnh một đời, xứng đáng để anh lấy làm vợ. Tình anh với em không có gì để nghi ngờ nữa.

Nói xong, chàng nâng cằm nàng ra sau mà hôn lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn. Chỉ Nhược vui sướng ngửa đầu lên, há miệng bú lấy lưỡi chàng.

Khi hai người nhả lưỡi nhau ra, hai cặp môi vừa mới rời nhau ra thì Vô Kỵ liền ôm nàng trong lòng, vừa rà rà cái lưỡi chung quanh tai nàng, vừa nói:

– Tim anh đã trao hết cho em rồi, anh nghèo quá, không còn có gì khác cho em nữa. Thôi thì anh tặng cho em cái này đây.

Nói xong, chàng nhặt mấy quả tùng đưa vào tay nàng.

Chỉ Nhược vui vẻ nhận mấy trái tùng khô. Nàng vẫn ngồi trên đùi chàng, lại ngả người dựa vào ngực chàng mà nói thủ thỉ:

– Em cũng cho anh hết trái tim em đó. Ngay lần đầu tiên gần anh, dầu rằng lúc đó em chưa nhận ra người ra tay cứu giúp em là anh, nhưng em đã thuộc về anh rồi.

Thì ra nàng đang nhớ tới cảnh lần đầu tiên hai người làm tình với nhau trong rừng vắng. Lúc đó nàng bị tên “dâm ma” nào đó điểm huyệt, bịt mắt, đút cặc vào miệng bắt nàng bú, rồi toan cưỡng hiếp nàng. May mà Vô Kỵ ra tay giải cứu, nhưng rồi nàng lại trao đời xử nữ cho chàng, để chàng lấy đi cái trinh tiết ngàn vàng của một người con gái. Nhớ tới cuộc giao hoan đầy hứng tính lần đầu tiên trong đời đó, Chỉ Nhược cảm thấy rạo rực trong lòng.

Vô Kỵ cũng biết nàng nhắc tới chuyện gì, và chàng cũng cảm thấy rộn ràng theo. Chàng liếc nhìn chung quanh, không thấy có một ai thì chàng liền vòng tay ra trước, kéo người Chỉ Nhược sát vào người mình, rồi đút tay vào áo nàng mà xoa ngực nàng. Được bóp vú, Chỉ Nhược nhắm nghiền mắt lại, ưỡn người lên, đưa ngực ra, hầu như mời mọc, dâng hiến cả bộ ngực cho Vô Kỵ tha hồ mơn trớn. Được khuyến khích, Vô Kỵ đưa cả hai tay vào áo nàng mà mân mê hai bầu vú căng tròn. Chỉ Nhược rên lên, uốn éo thân hình dưới bàn tay xoa nắn điệu nghệ. Nàng đặt tay lên ngực mình, không phải để gạt bàn tay đó ra mà thật ra là để ghì chặt hai bàn tay đó vào ngực khiến nó chà xát mạnh mẽ hơn lên vú nàng. Rồi nàng di chuyển bàn tay từ ngực xuống khoảng giữa hai đùi thì nàng chạm ngay tới một khúc gân cứng ngắc của Vô Kỵ đang đội quần lên, muốn chục thủng vải, chỉ chực bung ra ngoài. Nàng nắm luôn con cặc nóng hổi đó mà sọc lên sọc xuống vài cái. Cả hai đều rên lên một tiếng khoái cảm.

Chỉ Nhược nhìn quanh Bách Tùng viên, trong buổi tranh tối tranh sáng, nàng không thấy một ai. Thế là nàng làm luôn một hành động táo bạo. Nàng luồn tay vào quần Vô Kỵ, nắm con cặc cương cứng của chàng mà lôi ra ngoài. Rồi nàng chổng mông lên, tụt quần xuống ngang hông và ngồi ngay trên con cặc của chàng. Con cặc nóng hổi đi sâu tuốt vào trong cái lỗ lồn ướt nhẹp ngay lập tức.

Vô Kỵ nín thở, sợ hãi thầm, không ngờ Chỉ Nhược có thể làm một hành động kinh khủng đầy dâm tính như thế ngay giữa nơi công cộng. Chàng vội đưa mắt coi có ai chung quanh không, và yên tâm khi thấy vườn thông vẫn vắng vẻ. Trong lúc đó thì Chỉ Nhược nhún nhảy, dồn dập trên con cu của chàng. Nàng đụ chàng thật nhanh, thật mạnh, thật dữ, thật bạo, thật ồn ào. Tiếng kêu bành bạch từ một cái lồn dồn dập đè xuống con cặc để nó đụ xuốt vào trong lỗ vang lên không ngớt trong buổi trời chiều vắng lặng.

Vô Kỵ thở ào ào:

– Em… Em…

Chỉ Nhược thở dồn dập:

– Anh… Anh…

Dưới khung trời chiều chạng vạng, trong rừng thông vắng vẻ, hai người hối hả kêu nhau, như muốn thúc dục đụ nhau cho đã điếu, như muốn thúc đẩy nhau làm tình cho mau lẹ, như muốn giúp đỡ nhau đạt cơn khoái cảm cho sớm. Vô Kỵ cứ đưa mắt nhìn quanh, chàng lo sợ lỡ có một ai nhìn thấy cảnh hai người ngồi đụ nhau thì chắc chàng độn thổ mất. Còn Chỉ Nhược thì dường như không màng. Nàng chỉ muốn đụ, được đụ, và sung sướng vì đụ. Nàng cứ ngồi trên đùi Vô Kỵ mà nhấp mông, dập lồn, nhịp độ đụ xuống cặc chàng càng lúc càng tăng.

Được lồn Chỉ Nhược liên tục đụ xuống, ngay nơi thị tứ, Vô Kỵ không thấy cơn sướng khoái tăng lên mà chỉ thấy hồi hộp, bất an. Chàng đã từng đụ nhiều nàng con gái, ở nhiều nơi rồi. Nhưng bây giờ làm tình ngay giữa kinh đô, nơi nhiều người qua lại, thì đây là lần đầu. Mà lần này là đụ trong âu lo, thật là chẳng có kích thích nào cả. Nhưng chàng thấy Chỉ Nhược đang lên cơn nứng tình, bất kể trạng huống như thế nào, chỉ muốn đụ để thỏa mãn cơn dâm thì chàng lại liên tưởng tới Phượng Nữ, cũng y hệt như vậy. Chàng cho rằng vì Chỉ Nhược yêu chàng quá nên sau một khoảng thời gian xa cách là nàng nhớ nhung những trận làm tình của hai người xảy ra hầu như mỗi ngày trên hoang đảo nên bây giờ nàng mới đòi hỏi nhiều như vậy. Nghĩ vậy làm chàng khoái chí, chàng bợ lấy mông Chỉ Nhược mà đưa nó lên xuống, nhiều lúc chàng cố hẩy đít lên để con cu đi sâu thêm là lồn Chỉ Nhược, mỗi khi nàng dộng lồn xuống, cố giúp nàng thỏa cơn dâm nứng và cũng cố giúp mình đạt tới cực điểm. Vậy mà chàng vẫn không thấy khoái thêm.

Chỉ Nhược thấy Vô Kỵ bợ mông, ưỡn đít, hưởng ứng với hành động dâm dật của mình thì nàng càng ra sức nhồi lồn xuống cặc chàng mau lẹ hơn. Rồi nàng còn cầm lấy tay chàng đưa lên ngực mình ra dấu muốn chàng bóp vú mình thêm nữa. Vô Kỵ chìu nàng ngay. Chỉ Nhược sung sướng quá, tiếp tục nhún nhảy trong người chàng không ngừng. Một lúc sau, nàng rên lên một tiếng lớn. Nàng cắn răng khép chặt hai đùi lại. Cơn cực khoái dồn dập kéo tới khiến nàng điếng cả người. Vô Kỵ thấy nàng đã đạt tới cực điểm, còn mình thì chưa đủ sung sướng, nhưng chàng cũng không tìm cách để xuất tinh. Ghê quá! Làm tình tuồn luôn ngay giữa vườn chơi, nơi công cộng là một điều mà chàng không bao giờ nghĩ tới, không dám nghĩ tới, và không muốn nghĩ tới. Do đó chàng không thể hưởng thụ một cách thoải mái cho được. Do đó chàng không thể đạt cực khoái mà xuất tinh cho được. Chàng ngồi yên, ôm lấy người nàng, nghe nàng thở dồn dập. Cuộc làm tình xảy ra một cách chớp nhoáng và mãnh liệt. Nhưng rồi chỉ có một người là đạt tới cực sướng trong hoan lạc, còn người kia thì không có hứng thú vì mải trông chừng trong lo âu.

Khi cơn tuyệt đỉnh đã qua, Chỉ Nhược vội đứng lên, kéo quần lại. Vô Kỵ cũng kéo quần lên. Hai người nhìn quanh và yên tâm khi vườn Túng Bách vẫn vắng lặng trong bóng chiếu tà. Sau khi chủ động màn làm tình táo bạo, Chỉ Nhược liếc nhìn chàng một cách e thẹn, dò hỏi. Nàng cảm thấy rõ ràng cái táo bạo của mình và cái ngại ngùng của Vô Kỵ, nhưng nàng không dám hỏi thẳng ra. Bất chợt nàng sà vào lòng chàng mà nũng nịu hỏi nhỏ:

– Đại ca có thương em không?

Vô Kỵ mỉm cười, ôm hôn nàng một cái thật dài. Chàng đáp khẽ vào tai nàng:

– Anh còn yêu em hơn trước nữa kìa.

Hai người vui vẻ dẫn nhau đi về.

Tối hôm sau, cơm nước xong, Vô Kỵ hỏi Chỉ Nhược:

– Bây giờ mình đi dạo phố xem lễ hoa nha em.

Chỉ Nhược ngần ngừ một lúc rồi nói:

– Hôm nay tự nhiên em hơi mệt. Thôi đại ca cứ đi một mình rồi về kể cho em nghe những chuyện vui ngoài đường phố.

Vô Kỵ gật đầu nói:

– Ừ, được. Để anh đi dạo nhanh một vòng rồi về sớm với em.

Nói xong chàng mặc áo bào ra đi.

Ban đêm ở kinh đô người đi như hội, đèn phố sáng trưng. Tuy đã hứa với Chỉ Nhược là về ngay nhưng chàng vẫn đi lòng vòng đường phố tới gần nửa khuya. Vô Kỵ đi dạo một lúc thì chàng đi tới một tửu lầu khá lớn. Chàng nhận ra ngay đây là khách sạn mà chàng đã trọ lần trước, khi tới kinh đô để cứu quần hùng Trung nguyên. Chàng đứng góc đường nhìn qua thấy khách sạn vẫn còn một số ít khách ăn uống ban đêm, tiếng nói cười vang ra trong đêm tối.

Chàng chợt nhớ ra chỗ chàng đứng chính là góc đường mà Tiểu Siêu đã không ngại đứng đội dù chờ đợi cả một buổi dưới trời mưa tầm tã ngóng trông bóng chàng về. Nhớ tới cảnh đó của Tiểu Siêu, chàng thấy thắt lòng lại. Không biết Tiểu Siêu, người con gái trẻ thơ, có đôi mắt xanh mơ, có má lúm đồng tiền, ở xứ Ba Tư xa lạ có yên lành hay không? Không biết Tiểu Siêu, người con gái hằng ngày ấp ủ tình yêu câm nín, không trọn vẹn, ở phương trời xa xôi đó có còn tưởng nhớ đến chàng hay không? Lời cuối cùng của nàng mà chàng nghe được là tiếng nức nở cho mối tình dở dang, tuyệt vọng của hai người. Nơi đó, Tiểu Siêu đã vui sống hay vẫn còn cô đơn than khóc? Và nếu nàng vẫn còn đau buồn cho thân phận đớn đau của mình thì nàng đã nhỏ lệ làm tràn mấy hồ nước, làm ngập tới mấy giòng sông rồi? Vô Kỵ thở dài, buồn bã bước đi.

Chàng đưa mắt nhìn qua thì thấy một quán ăn nhỏ khuất trong góc hẻm. Đó chính là nơi mà Triệu Minh đã kéo chàng vào để ngồi nói chuyện tâm tình với nhau. Chàng ngần ngại một lúc rồi tiến tới quán ăn đó.

Vô Kỵ bước vào quán, thấy mù mờ, vắng khách. Một tên phổ ki ngồi ngủ gục sau quầy. Ở trong không có một ai, im lặng, các bàn ăn đều trống, chỉ trừ một bàn gần cửa sổ có một người ngồi quay lưng ra, dưới một ngọn nến hắt hiu, mờ ảo. Đó chính là bàn mà chàng và Triệu Minh đã cùng ngồi ăn uống với nhau. Chàng bèn lững thững đi tới bàn đó. Người đang ngồi cúi đầu nghe tiếng chân thì ngước mặt lên nhìn. Thấy mặt nhau là cả hai đều kêu lên một tiếng “ủa”. Thì ra người đó là Triệu Minh. Tim Vô Kỵ bỗng đập lên rất mạnh, lòng chàng bồi hồi, kích động vô cùng. Chàng bỗng quên hết tất cả những oán ghét, quên hết tất cả những thủ đoạn độc ác của Triệu Minh mà đã khiến cho chàng tức giận nàng mấy ngày nay. Bây giờ chỉ có mến thương, yêu dấu. Hình như mỗi lần thấy Triệu Minh là chàng trở nên lú lẫn, ngu ngơ như một tên si tình hạng nặng.

Bất ngờ gặp nhau, chàng và nàng đều ngạc nhiên trân mắt nhìn nhau.

Nàng mở mắt lớn ra, ngỡ ngàng hỏi chàng:

– Công tử đi đâu mà đến chỗ này?

Vô Kỵ bối rối, ngượng ngùng đáp lại:

– Nhân lúc rảnh rỗi, tình cờ tôi đi ngang qua đây thôi. Không ngờ…

Vô Kỵ nhìn xuống bàn thì thấy có bày hai cái bát, hai đôi đũa, hai chung rượu. Trên bàn còn có một bình rượu Mỹ Nương và một dĩa thịt bò xào nấm, y hệt như những thứ mà Triệu Minh đã kêu khi chàng và nàng ngồi ăn lần trước. Chàng ậm ừ một tí rồi hỏi:

– Triệu cô nương đang chờ ai thế?

Triệu Minh đỏ mặt lên, ấp úng trả lời, không e dè gì cả, nói luôn ra sự thật:

– Tôi… Không có ai cả. Lúc trước tôi với công tử cùng đối diện ngồi ăn uống như thế này. Bây giờ tôi cũng gọi các món ấy ra rồi nhìn một mình để nhớ tới công tử mà thôi.

Dưới ánh nến lung linh, mặt của nàng u uất, sầu thảm, mắt của nàng long lanh, ươn ướt, môi của nàng mọng đỏ, cong lên, trông rất buồn bã, thật tội nghiệp, mà lại xinh đẹp khôn tả. Chàng nghe nàng nói với một giọng run run thì hết sức cảm động. Hành động của nàng làm tim chàng rộn ràng, lòng càng thương yêu nàng vô cùng. Chàng ngồi xuống cầm lấy tay nàng mà nói với một giọng đầy cảm kích:

– Triệu cô nương… Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết tôi có thật sự xứng đáng với tâm sự của cô dành cho tôi hay không.

Triệu Minh cũng nắm lấy tay chàng, ngậm ngùi nói:

– Nhiều lúc tôi cũng tủi thân, oán ông trời tại sao tôi lại sinh ra trong một nhà quan Mông Cổ làm chi để rồi phải là người đối địch với công tử.

Vô Kỵ nhìn thẳng vào đôi mắt nhung mộng ướt của nàng, nhỏ nhẹ nói:

– Trước đến giờ, tôi vẫn mong hai chúng ta lúc nào cũng là bạn. Nhưng rồi tại sao lại khó khăn đến thế?

Triệu Minh nhìn chàng với con mắt long lanh, mờ nước, hỏi lại:

– Chỉ là tình bạn thôi sao?

Vô Kỵ không trả lời. Hai người yên lặng nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đắm đuối. Có cần phải có câu trả lời hay không? Lòng nàng đối với chàng thì đã hiện rõ, còn lòng chàng đối với nàng thì hình như vẫn còn nhiều che dấu, hoang mang. Trên đời này, nhiều khi hai người bạn tình đã hiểu nhau quá, nhưng vẫn phải dò hỏi nhau hoặc dấu diếm nhau để dò lòng nhau. Cuộc tình nào cũng phải trải qua một thử thách, mà hậu quả sau đó thì không thể nào lường được. Nếu mọi việc đều suôn sẻ thì họ sẽ sống với nhau cho đến mãn đời. Còn nếu đường tình còn trục trặc thì mỗi người sẽ xa nhau, trong lòng sẽ mang một mối hận thiên thu. Mà thường thì trường hợp sau lúc nào cũng là điển hình của một mối tình oan trái, để đời.

Trong lúc chàng và nàng đang nắm tay nhau, nhìn nhau đắm đuối thì bất chợt có một vật gì như hai viên đạn từ cửa sổ bay thẳng tới người Triệu Minh, tiếng gió réo lên vù vù. Vô Kỵ kinh hãi. Chàng thấy hai viên đạn đó phi tới rất mau lẹ, mạnh mẽ, khí lực hùng hậu như được bắn ra từ một thần nỏ vậy. Nếu bắn trúng Triệu Minh thì nhất định nàng sẽ bị trọng thương, mà nàng thì cứ ngồi yên, phiêu diêu trong mộng tưởng, không thể tránh né được. Vô Kỵ liền vội đưa tay ra mà bắt lấy vật đó luôn. Chàng mở bàn tay ra thì hiện lên rõ ràng là hai trái tùng khô. Triệu Minh cũng kinh hãi không kém. Nàng nhìn ra cửa sổ không thấy ai, chỉ nghe tiếng chân rất nhẹ trên mái nhà, vọt đi mất.

Vô Kỵ chăm chú nhìn vào hai quả tùng. Chàng đã biết ra người nào đã ra tay một cách vũ bão và ác độc như vậy rồi. Chàng nhíu mày tự hỏi không biết tại sao tự dưng Chỉ Nhược lại có một bản lĩnh thần sầu, luyện được một thần công mạnh bạo đến thế. Hai người chỉ cách xa nhau chưa đầy một tháng mà tài nghệ của Chỉ Nhược đã tăng tiến vượt bực. Thật là hiếm có trên đời. Như chàng đây, luyện Cửu Dương thần công cũng phải mất mấy năm ròng. Vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Chỉ Nhược đã có thể tỉ đấu ngang cơ với Huyền Minh nhị lão, hai tay cao thủ bậc nhất trên giang hồ.

Và tại sao nàng lại ra tay hạ thủ muốn bất ngờ bắn chết Triệu Minh?

Triệu Minh cũng đã biết người đó là ai. Nàng nhìn chàng mỉm cười, hai mép cong lên, nói đùa:

– Hôm qua tôi núp sau hàng thông chế diễu hai người âu yếm tâm sự với nhau. Hôm nay Chu cô nương trả lễ đấy. Nếu không có công tử ra tay thì mạng tôi có lẽ đã ô hô ai tai rồi.

Vô Kỵ nghiêm mặt lại, nói:

– Cô nương đừng coi thường. Từ đây về sau cô phải coi chừng phòng thân, không sẽ mang họa.

Triệu Minh nheo mắt, bĩu môi nói:

– Nếu tôi lo sợ thì tôi đã không bôn ba trên giang hồ. Công tử hà tất phải lo cho tôi.

Vô Kỵ trầm giọng xuống, nói tiếp:

– Tôi chỉ không muốn thấy cô bị đả thương, đau đớn mà thôi.

Triệu Minh cười nửa miệng, hai môi cong lên, dưới ánh nến lung linh trông xinh đẹp đến mê hồn. Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng với đôi mắt vời vợi mà đổi giọng tha thiết nói nhỏ nghe rất thương tâm:

– Công tử nói không muốn nhìn tôi đau đớn, nhưng công tử có biết là công tử mới gây ra một vết thương sâu hằn trong tim tôi, trầm trọng đến nỗi nó khiến tôi đau khổ trong suốt thời gian gần đây không?

Vô Kỵ nhìn vào đôi mắt long lanh nước mắt của nàng, không sao trả lời được. Tình của nàng sâu sắc như vậy, làm sao mà chàng không biết? Và rồi chàng phải bồi trả lại như thế nào cho đúng? Lòng chàng đối với nàng bất định, nhiều khi chính chàng cũng không hiểu nổi. Rồi chàng lại nghĩ nay mai này chàng làm lễ hỏi với Chỉ Nhược rồi. Vậy mà bây giờ chàng còn ngồi tâm tình với Triệu Minh, và cái làm chàng khổ tâm là chàng còn nghi ngờ và úy kị hành vi của nàng vô cùng.

Vô Kỵ run run nói với nàng:

– Triệu cô nương… Tôi… Chắc cô đã biết vài ngày nữa tôi và Chỉ Nhược sẽ…

Bất chợt Triệu Minh choàng tay bá lấy cổ chàng mà hôn lên môi chàng một cách nồng nàn không cho chàng nói hết lời. Vô Kỵ bỡ ngỡ, không hôn trả lại tức thì. Nhưng khi môi chàng cảm nhận được cái mềm mại của đôi môi hồng, lưỡi chàng nếm được cái ngọt lịm của một cái miệng ẩm ướt, mũi chàng hửi được cá mùi thơm như hoa của một hơi thở dồn dập thì chàng không thể cưỡng lại được mà ôm lấy tấm thân thon gọn của Triệu Minh mà nút lưỡi nàng một cách say mê ngay. Triệu Minh nghiêng mặt, lim dim cặp mắt, ngửa cổ hút lấy lưỡi chàng, một tay mân mê cổ chàng, một tay xoa vuốt tóc chàng. Vô Kỵ cúi mặt xuống bú lưỡi nàng, một tay xoa lưng nàng, một tay sờ lên ngực nàng.

Bàn tay chàng chạm tới một khoảng thịt ấm áp, đàn hồi, bao la thì chàng liên tưởng ngay tới bộ ngực thần sầu của Triệu Minh. Bộ ngực đó to lớn, tròn xoe, căng cứng, bầu vú đưa thẳng ra, đầu vú nhổng thẳng lên trời, rất là khêu gợi, bất cứ một cô gái nào cũng không bằng được. Nghĩ tới đó là chàng nút chặt lưỡi nàng hơn, bóp chặt vú nàng hơn. Con cu của chàng cương cứng một cách mau lẹ. Mới hôm qua làm tình ở tư thế ngồi với Chỉ Nhược, tuy được nàng đụ một cách vũ bão, nhưng chàng không thể sung sướng đạt tới cực điểm được. Cái dâm nứng đó bị dồn nén, không được thỏa mãn từ lúc đó, bây giờ nó lại vùng lên, khiến con cu của chàng cương lên, cứng ngắc, to lớn hơn ngày hôm qua gấp mấy lần – cũng chỉ vì người con gái chàng ôm hôn trong tay hôm nay là Triệu Minh!

Vừa nút lưỡi nàng, Vô Kỵ vừa cảm thấy cái dâm nứng đang tăng lên vượt bực trong lòng. Nó đang biểu hiện bởi sự căng cứng không ngờ của con cặc to lớn nằm ngay giữa hai đùi mình. Bỗng dưng chàng quyết định phải cho Triệu Minh biết cái dâm nứng đang tích lũy trong người chàng. Nếu vì yêu chàng mà nàng đã nhớ nhung, si tưởng thì bây giờ đây, vì yêu nàng mà chàng cũng đã nổi hứng dâm tình. Tuy hai hành động có khác nhau đấy – một là vì tình yêu, một là vì tình dục – nhưng cuộc tình của hai người từ trước đến giờ đều gồm cả hai thứ, tình yêu và tình dục quấn víu vào nhau. Và hình như, sau bao lần yêu thương, hờn tức, rồi vuốt ve, mơn trớn, chàng và nàng đã mặc nhiên chấp nhận với nhau rồi: Tình yêu là tình dục.

Chàng ghì con người thon nhỏ, mềm mại của nàng sát vào người, cố ý đè khúc thịt to lớn giữa háng mình ngay vào khoảng mu lồn của nàng. Sự cọ xát của một khúc gân to lớn và cứng ngắc vào chỗ kín làm Triệu Minh rùng mình. Nó lại làm nàng nhớ tới một cảm giác cực khoái của một con cu to lớn, đen bóng của một thời nào đó mà nàng không bao giờ quên. Điều đó làm nàng thở dồn dập. Làm theo Triệu Minh, Vô Kỵ đưa một tay lên sau cổ nàng, đẩy mặt nàng sát vào mặt mình để lưỡi chàng đi sâu vào hơn trong miệng nàng. Còn một tay thì chàng dẫn bàn tay kia của nàng xuống hạ bộ. Một khi bàn tay nhỏ nhắn, mềm dịu của nàng chạm tới con cu to lớn, cương cứng của chàng thì nó nắm chặt ngay lấy, làm một cái bao bó chặt nó vào lòng bàn tay, làm như Triệu Minh không cưỡng lại được vậy. Vô Kỵ thấy rõ là ngay lúc đó, người Triệu Minh run rẩy hẳn lên, nàng nút lưỡi chàng mạnh bạo hơn nữa, tay nàng sọc nhẹ, dọc theo thân cu chàng. Hai người đứng hôn nhau trong quán vắng, vuốt ve nhau dưới ánh sáng le lói của ngọn nến để trên bàn.

Tự dưng Triệu Minh nhả lưỡi của Vô Kỵ ra rồi há miệng cắn một cái thật mạnh vào môi chàng khiến nó bật cả máu. Nàng đẩy người chàng ra rồi phóng người qua cửa sổ bỏ đi mất. Tiếng nàng còn vọng lại vào tai chàng, lúc đó còn đang đứng ngỡ ngàng:

– Đại ca là một tên đại dâm tặc, ma đầu nhất trên đời. Tôi hận đại ca lắm lắm…

Chương trước Chương tiếp
Loading...