Ỷ thiên dâm hiệp truyện

Chương 84



Phần 84

Tống Thanh Thư, được giới giang hồ ban cho danh hiệu Ngọc Diện Mạnh Thường vì dáng người trẻ tuổi đẹp trai và là một tôn đồ đời thứ ba nổi danh của phái Võ Đang, ghì mạnh hai bờ vai trần của người con gái, đẩy nó dính chặt xuống mặt giường khiến ngực nàng nở ra và hai bờ vú nàng nảy lên. Chàng nằm đè lên dọc thân hình nàng ta, ngực chàng ép sát lên bộ ngực căng phồng đó, con cu cắm sâu vào cái âm đạo đen rậm đang phập phồng giữa hai cánh chân dang rộng. Với tư thế như vậy, chàng siết chặt hai tay lên hai vai thon nhỏ của cô gái, hai mắt nhắm nghiền, từ miệng chàng phát ra một tràng những tiếng rên vật vã, chàng vận sức dập cặc không ngừng vào lồn nàng. Tốc độ nắc cặc càng nhanh thì mắt chàng càng nhắm kín lại. Tiếng da thịt đập vào nhau nghe phành phạch, mỗi lúc một nhanh lên. Màn làm tình đang tới kỳ tuyệt khoái nên dương vật của chàng nở to ra, cương cứng, nó đâm thật mạnh, thật sâu vào cái âm đạo mở rộng, chấp nhận của người con gái.

Người con gái dường như biết Thanh Thư đang lên cực điểm nên nàng liền đổi thế, dùng hai chân kẹp lấy ngang lưng chàng rồi khóa cứng lại. Nàng nhín chặt đít lại khiến lồn nàng thắt theo lại, bóp cứng lấy cặc của chàng như không muốn nhả ra. Rồi nàng vòng tay ôm cứng lấy người chàng, cong người hẩy mông lên, đón nhận những cú đụ mạnh bạo của Thanh Thư vào âm đạo, đưa con cu của chàng đi sâu tuốt vào tử cung. Thanh Thư háo hức như điên lên, chàng càng đè hai vai người con gái xuống khiến ngực nàng nảy lên, và lồn nàng cũng vung lên theo để cho chàng càng đụ mạnh xuống. Theo đà đó, người con gái cũng mím môi đẩy mông lên thật nhanh, thật mạnh, như hối thúc Thanh Thư hãy mau đạt tới cực khoái.

Quả nhiên chỉ trong một phút sau, Thanh Thư rên lên một tiếng lớn rồi chàng phóng tinh ra xối xả vào trong bụng nàng. Từng đợt tinh trùng liên tiếp xịt ra, lấp đầy âm hộ. Thanh Thư buông vai nàng ra rồi ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của nàng. Hai mắt chàng vẫn nhắm nghiền, chàng vẫn tiếp tục dập cặc vào lồn của người con gái cho đến khi giọt tinh khí cuối cùng được phóng thích ra khỏi hòn dái của chàng. Từng một cú dập là một đợt phóng tinh tuôn ra không ngớt, dòng tinh trước theo đuổi dòng tinh sau, được thúc đẩy không ngừng bởi một đầu cặc tròn cứng của chàng. Người con gái cũng thở dốc, cong người thâu nhận những đợt bơm xịt từ con cu của Thanh Thư khiến chim nàng bị tràn đầy, ngập lấp bởi tinh khí, bắn vào tuốt sâu tới nơi tận cùng của âm đạo của nàng. Sau màn phóng tinh dữ dội, Thanh Thư ôm chặt người con gái mà thở dồn dập, đầu dúi vào ngực nàng, hai mắt lim dim tận hưởng cái cực khoái của một cuộc giao hoan tuyệt vời.

Lần nào cũng vậy. Gần cuối màn làm tình là chàng liền nhắm mắt lại để tưởng tượng người con gái nằm ở dưới cho chàng giao hoan là Chu Chỉ Nhược, một tuyệt sắc giai nhân mà chàng đã lén nhìn trộm khi nàng khỏa thân tắm rửa trong rừng vắng, người con gái với khuôn mặt xinh đẹp, với thân hình trắng muốt đã khiến chàng ăn ngủ không yên, suốt ngày tưởng nhớ. Chàng còn nhớ mãi, trong khu rừng vắng đó, ngay trong lần gặp đầu tiên, chàng đã điểm huyệt, bịt mắt nàng, rồi lột truồng nàng ra để ngắm nhìn và sờ soạng tấm thân mềm mại và tuyệt mỹ đó một lúc lâu. Nhưng vẫn chưa đủ. Chàng đã đánh bạo, vì không kìm hãm được dục vọng điên cuồng, đè nàng xuống ra tay cưỡng hiếp nàng ngay sau khi đó.

Thanh Thư hồi tưởng lại lúc chàng đè ngửa mặt nàng, đút con cu của chàng vào miệng nàng, bắt nàng bú. Nhìn thấy đôi môi hồng của nàng ngậm chặt, bao quanh lấy thân cu nóng hổi của chàng là hình ảnh mà chàng không bao giờ quên. Chính vì cái cảm giác mê mẩn của màn bú cu đã điếu đó nên chàng không thể cầm lòng thêm được nữa để rồi vội vã rút cu ra khỏi miệng nàng, đưa nó xuống dưới mà đâm ngay vào chim nàng. Ngay lúc đó, chàng biết ngay là nàng vẫn còn trinh vì âm đạo của nàng khít quá, chàng đã tận lực dúi cu vào nhiều lần mà cũng chỉ qua được tới cái đầu khấc. Đến khi chim nàng bắt đầu rỉ dâm thủy, trơn trượt, thì chàng liền cố súc nắc một cái thật mạnh, cố ý đâm thủng màng trinh của nàng để hưởng thụ cái trinh trắng của người xử nữ thì đúng lúc đó chàng bị một người bí mật ra tay ngăn cản. Người đó không xuất hiện mà chỉ dùng kình lực kinh người bắn vỏ cây vào người chàng khiến chàng đau buốt, phải bỏ chạy vì biết mình không thể địch lại. Sau đó chàng nuối tiếc không nguôi vì đã không cướp được cái trinh tiết tinh nguyên, chắc chắn là tuyệt vời, của người mình yêu, để rồi chỉ mơ mộng có một ngày sẽ gặp lại nàng một lần nữa. Cũng may mà Chỉ Nhược không biết được hành động hiếp dâm của chàng, nếu không thì sau này khó có thể gặp nhau. Và thân hình khỏa thể trắng như tuyết, mịn như nhung của nàng cùng những đồi núi, thâm cung đã làm chàng mê say, ngớ ngẩn mấy tháng lên tiếp. Cho tới tận bây giờ.

Lòng tương tư, mối si tình đó sâu đậm đến nỗi mỗi khi làm tình mà chàng tưởng nhớ tới Chỉ Nhược là điểm cực đỉnh sẽ được đạt tới một cách mau chóng và cơn cực khoái sẽ được dâng tới một cao độ không ngờ. Dần dần trở thành thói quen, mỗi khi đi chơi gái thanh lâu, mà chàng lại đi chơi đĩ luôn luôn, là chàng cứ phải hình dung ra chính Chỉ Nhược đang nằm trần truồng cho chàng đụ, và chính nàng cũng đang hăm hở hòa mình với chàng vào cuộc hoang dâm, như vậy mới phê. Mỗi cú đụ vào bụng người con gái là chàng cho là mình đang đụ vào âm đạo của Chỉ Nhược, và mỗi cú hẩy chim của nàng con gái là chàng cho là Chỉ Nhược đang đồng tình đón nhận con cu của chàng vào tận đáy của âm hộ. Rồi cuối cùng, chỉ lúc đó, là chàng đạt cực đỉnh nhanh chóng, trao dồn tất cả những sướng khoái hoang dâm từ người chàng vào sâu trong người Chỉ Nhược, mà cũng là người con gái nằm dưới.

Phải rồi, người con gái mà Thanh Thư mới đụ xong là một nàng bán thân trong một động điếm. Cũng như Thanh Thư, tất cả những tay hảo hớn hành đạo trên giang hồ, có niềm vui của họ, dù đã lập gia đình hay chưa, là ghé thăm các trà lâu, tửu điếm để chơi gái, mua vui qua ngày. Nên nhớ là giới giang hồ là một xã hội bon chen, chém giết, mạnh được yếu thua, hắc bạch hiệp sĩ hay cường đạo thổ phỉ, pha trộn lẫn lộn, sinh sống ăn nói với nhau rất hỗn loạn, không có luật lệ, hành hiệp giang hồ, dây dưa thù oán, nay sống mai chết là chuyện thường tình. Đời sống bấp bênh mà lại không bị luật pháp chế áp như vậy cho nên phần lớn các người trong giới giang hồ ăn chơi trác táng, hưởng thụ hết mình (trừ những nhà sư, ni cô thánh thiện, nhưng điều này cũng không chắc lắm). Nếu không làm đạo tặc cướp của hiếp người thì làm hiệp sĩ hành đạo cứu nhân độ thế, bôn ba giang hồ, rồi ai cũng phải có lúc hưởng thụ mà thôi. Mà suốt đời hành hiệp võ lâm thì chỉ có ăn uống, rượu chè, chơi gái là thú vui chính để sung sướng. Còn những ai chán cảnh bon chen, gác kiếm quy ẩn, vui thú gia đình, hưởng cảnh điền viên lại là chuyện khác, nó dành cho những người không còn muốn qua lại giang hồ, hết thời hưởng thụ.

Thanh Thư từ nhỏ tới lớn đã vùng vẫy võ lâm, lăn lộn khắp nơi, không còn gì xa lạ với giới giang hồ nên chàng vẫn thường lui tới những thanh lâu để nghỉ ngơi và giải trí sau những lúc vất vả hành đạo trên đường đời. Điều này cũng bình thường đối với bọn giang hồ tứ chiếng mà thôi. Vậy thì nếu không cướp giật thì họ lấy đâu ra tiền mà sinh sống, hưởng thụ? Đó là lý do họ lập ra bang phái, một là thâu nhận đệ tử, dạy võ lấy tiền, hai là học võ lập danh tiếng để các đại gia nhờ vả, thuê bao làm việc riêng hoặc bao che cho họ. Giáo phái càng to, võ công càng tinh diệu thì thanh thế càng cao, tiền cung nộp càng nhiều. Dĩ nhiên danh tiếng của một bang phái cũng tùy thuộc vào võ học của bang phái đó có kỳ tuyệt hay không và những người trong bang phái đó có tài giỏi hay không.

Phái Võ Đang của Thanh Thư đã nổi danh vì Trương Tam Phong và môn Thái Cực quyền kiếm, một công phu thượng thặng mới được phát minh ra và chỉ xuất hiện vào cuối đời nhà Tống, lấy nhu thắng cương rất độc đáo, ra tay sau mà kiềm chế trước rất thần tình, chưa hề có bao giờ. Võ công của Võ Đang vì thế mà nổi tiếng giang hồ, đứng đầu võ học đạo gia đương thời, khiến nhiều người ham muốn học hỏi. Thanh thế của Võ Đang do đó rất lớn. Rồi với tài nghệ lừng danh của Võ Đang thất hiệp lúc trước, đời sau này thì có Thanh Thư cũng nổi tiếng khắp giới giang hồ, mà lại đẹp trai, tài giỏi, nên tiền bạc cũng thu nhập được rất nhiều. Thí dụ như một cao lâu sang trọng bắn tiếng là đã được bảo kê bởi Võ Đang thất hiệp thì ai dám đụng đến? Hình thức này không khác gì một trong những cách kiếm tiền của bọn mafia bây giờ.

Vì thế mà Thanh Thư vẫn thường rủng rỉnh ăn chơi, luôn luôn ghé nơi lầu xanh chơi gái. Nhưng lòng lúc nào cũng tưởng nhớ tới dung nhan xinh đẹp của Chỉ Nhược. Chàng chỉ gặp nàng vài lần. Lần đầu tiên gặp nàng tại sa mạc Tây Vực là chàng đã mê nàng ngay, và lúc đó chàng không cầm lòng được mà ra tay hãm hiếp nàng, tuy không thành. Lần thứ nhì ở Quang Minh Đỉnh, tuy chàng bực tức trước cảnh thắm thiết của Chỉ Nhược và Vô Kỵ, nhưng chàng lại thấy yêu thương nàng thêm, chỉ muốn gặp nàng một lần nữa, biết đâu không chừng sẽ toại nguyện trong màn cưỡng bức lấy đi cái trinh tiết ngàn vàng của người yêu trẻ đẹp. Nhưng ngay sau đó chàng phải về Võ Đang dưỡng thương vì bị Lam Y Nữ (Tiểu Siêu) đá vào háng làm dái sưng lên, đi lại không nổi. Lần thứ ba là tại chùa Vạn Pháp ở đại đô, lúc quần hùng được Minh Giáo giải thoát, chàng cố ý tới gần nàng, nhưng phái Nga Mi gặp đại tang, Diệt Tuyệt sư thái chết đi là nàng cũng mất tích luôn.

Chàng đang buồn nhớ thì nàng lại xuất hiện. Nỗi vui mừng chưa cạn thì có tin loan ra là nàng sẽ làm lễ cưới với Vô Kỵ, trở thành giáo chủ phu nhân của Minh giáo làm chàng đau đớn cho kiếp si tình của mình. Đám cưới nàng, chàng không muốn đến tham dự, dầu rằng Võ Đang và Nga Mi của Chỉ Nhược (và cả Minh giáo của Vô Kỵ nữa) giao tình rất thân mật. Sau khi giang hồ nổ bùng tin sốt dẻo là buổi cưới bất thành, lễ thành thân có đổ máu, giữa Vô Kỵ với Chỉ Nhược có một sự hiềm khích sâu đậm, hai bên nặng lời với nhau ngay trong ngày cưới thì chàng mừng rỡ, cơn đau khổ biến thành nỗi hân hoan. Hóa ra chàng vẫn còn có cơ may để chiếm trái tim người đẹp. Và lần này thì chàng quyết ý phải lấy lòng của Chỉ Nhược, làm nàng yêu thương chàng, thành cặp uyên ương mới thôi.

Do đó, khi Chỉ Nhược nhậm chức trưởng môn Nga Mi, các giáo phái đều cử người đến dự, nếu không thì cũng gửi quà mừng, Thanh Thư liền xin thay mặt phái Võ Đang để tới chúc mừng, mục đích là để gặp lại người yêu trong mộng và thực hiện ý nguyện suy tư này.

Gặp lại Chỉ Nhược, chàng thấy nàng đẹp hơn lúc trước gấp mấy lần. Bây giờ thân thể nàng như trổ mã toàn diện, một đoá hoa nở rộ hoàn toàn. Hồi trước là xinh tươi ngây thơ, với nhiều e ấp, khép nép, nay là đẹp đẽ mặn mòi, với nhiều quyến rũ, khêu gợi. Mà chỉ có mấy tháng xa cách, không lâu gì, Chỉ Nhược khác đi rất nhiều: Trưởng thành hơn, nghiêm nghị hơn, và nhất là sắc sảo hơn. Không biết những ngày qua, nàng đã làm gì mà người nàng thay đổi, nhan sắc đậm đà, cực thịnh hết nước nói. Thanh Thư không biết là một người con gái trẻ tuổi, trinh nguyên, chưa biết hưởng mùi đời, một khi đã được dầm thấm vào dâm trường, nhục lụy thì sẽ đổi thay, bộc lộ hết ra ngay con người trần ai đằm thắm của một thiếu nữ đã bước qua ngưỡng cửa đương thì. Thanh Thư nhìn nàng mê say, si tình nàng cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Đứng chung với quan khách nhìn lên khi nàng làm lễ, chàng ngắm nàng không chớp mắt, vậy mà Chỉ Nhược vẫn không hề để ý gì đến chàng. Thái độ của nàng, tuy ân cần với khách, nhưng tỏa ra cái xa cách, nghiêm trang với mọi người. Chàng chợt nhớ ra là người ta đồn đại võ công của nàng bây giờ thuộc hạng cự phách (chứ không tầm thường như lúc chàng kiềm chế nàng để hãm hiếp), mà lại làm trưởng môn một phái lớn là Nga Mi thì bây giờ danh phận của nàng thuộc hạng trưởng thượng, chàng muốn tới gần không phải là chuyện dễ. Nhất là giữa một người trẻ tuổi, đẹp trai với một nàng con gái đương thì, xinh đẹp. Giao tiếp giữa chàng và nàng, nếu có xảy ra, thì chỉ là hời hợt, bề ngoài, trong vòng lễ nghĩa và cấp bậc. Đó là điều mà Thanh Thư thật sự không muốn.

Tâm nguyện của chàng là được gần nàng, nói chuyện thủ thỉ với nàng, ôm nàng vào lòng, yêu nàng và được nàng yêu. Nhưng làm sao được? Nàng bây giờ chức cao, tài bền, còn chàng chỉ là một hiệp sĩ quèn với một chút danh trong giới giang hồ. Yêu nàng thì chàng có thừa, nhưng được nàng yêu thì chưa có gì. Mà tương lai thì cũng sẽ chẳng có gì thêm nữa. Cuộc tình câm nín, đơn phương, nhưng đậm đà và mạnh mẽ của chàng hầu như đang đi vào ngõ cụt. Nó không được đáp ứng một cách trọn vẹn. Nhưng Thanh Thư tin ở tài mình – đẹp trai và có tiếng – cố gắng thì sẽ thành công mà thôi (chàng thành danh sớm trên giang hồ chính vì cái tư duy này). Việc đầu tiên phải làm sao được tới gần nói chuyện với nàng. Cái khó là Chỉ Nhược xa cách quá, không dễ gợi chuyện. Vậy thì phải tìm đủ mọi lý do để tới gần nàng. Nhưng bằng cách nào?

Thanh Thư hoang mang nhìn quanh như muốn tìm lời giải đáp đâu đó trong đám người dự lễ. Chàng nhận thấy Chỉ Nhược có vẻ đặc biệt gần gũi, hay thân mật nói chuyện với một nàng con gái rất trẻ lúc nào cũng đứng kế bên, mặc áo nâu sòng, nhưng vẫn để tóc dài, rõ ràng là sắp trở thành ni cô. Cô gái cũng trạc tuổi như Chỉ Nhược, chắc mới gia nhập làm đệ tử phái Nga Mi vì chàng chưa gặp bao giờ, mà chàng lại quen biết rất nhiều các vị ni cô, nữ hiệp Nga Mi chứ đâu có ít. Không biết tại sao nàng lại được Chỉ Nhược yêu mến và ưu ái như thế. Khi chàng chăm chú nhìn nàng ta thì ngay lúc đó, cô gái cũng đưa mắt nhìn chàng, bốn mắt gắn chặt vào nhau. Bắt gặp Thanh Thư đang để ý tới mình thì cô gái đỏ mặt lên, quay đầu đi nơi khác ngay. Là một người lăn lộn trên giang hồ, và biết mình đẹp trai nhiều cô hâm mộ, chàng rất tài giỏi trong việc “bắt mạch” tâm tình các cô gái non trẻ, đa tình. Thấy nàng con gái e thẹn ngước mắt đi, rồi sau đó thỉnh thoảng cứ đưa mắt nhìn lén mình thì chàng biết ngay cô gái đó đã phải lòng, mê cái dáng đẹp trai của mình rồi. Thanh Thư chợt nảy ra một ý nghĩ: Người con gái này chính là đầu cầu cho chàng tới gần Chỉ Nhược. Nàng ta rất thân mật với Chỉ Nhược, như vậy gần nàng ta tức là gần tới với Chỉ Nhược.

Khi tàn lễ, Chỉ Nhược bước ra thì người con gái cũng cúi đầu đi ra khỏi phòng. Tự nhiên nàng quay đầu lại liếc nhìn Thanh Thư, thấy chàng cũng đang nhìn mình chăm chăm thì nàng vội vã trở mình đi luôn. Thanh Thư nhìn theo không chớp mắt, biết cá đã cắn câu, bây giờ chỉ chờ chàng đưa vào rọ. Chàng giả vờ tới hỏi thăm các vị ni cô đã quen biết từ trước, rồi từ từ hỏi dò thì biết ra người con gái trẻ đó tên là Trầm Tú Uyên. Nàng quả nhiên mới xin gia nhập phái Nga Mi để đi tu, sắp xuống tóc làm ni cô.

Nhắc lại là Trầm Tú Uyên được Diệt Tuyệt sư thái thu nhập vào phái Nga Mi khi bà kéo đệ tử đi Tây Vực để liên hiệp cùng các chính phái tận diệt Minh Giáo trên Quang Minh đỉnh. Việc diệt Minh giáo thất bại, sư thái đưa các đệ tử về thì bị Vương Bảo Bảo bắt đem về chùa Vạn Pháp. Tại đây, Tú Uyên đã bị bọn cai tù đem vào phòng cung hình mà hãm hiếp hội đồng. Chỉ Nhược, lúc đó cũng bị cưỡng dâm, có chứng kiến cảnh Tú Uyên bị một bọn dâm tặc xúm lại đè xuống hành dâm. May mà Triệu Minh xuất hiện, trừng phạt bọn chó đẻ đó nên hai nàng mới được buông tha và và trò hiếp đáp mới chấm dứt. Sau vụ cưỡng hiếp, vì cùng mang chung số phận truân chuyên của người con gái trong tay bọn ác đảng, Chỉ Nhược thương xót tình cảnh của hai người nên tìm hết cách san sẻ và cảm thông nỗi đau xót với Tú Uyên. Vì thế mà nàng có cảm tình đặc biệt với người sư muội mới mẻ này, tuy trẻ tuổi mà đã bị dập liễu vùi hoa, y hệt như nàng vậy, bị cướp mất trinh tiết ngay lần đầu tiên bước chân vào chốn giang hồ (Chỉ Nhược bị mất trinh trong tay Vô Kỵ). Tình cảm hai người rất khăng khít với nhau. Đồng bệnh tương lân là vậy đó.

Tú Uyên vốn là con gái duy nhất của một đại gia giàu có, thay vì thụ hưởng giàu sang phú quý, không hiểu sao nàng lại nhất quyết chỉ muốn đi tu. Bố mẹ nàng buộc lòng phải ưng thuận và nàng lựa chùa Nga Mi để xuất gia. Không ngờ nhập phái chưa được vài ngày thì nàng đã bị bắt và bị cưỡng hiếp tơi bời. Được Vô Kỵ và quần hùng Minh giáo giải cứu, nàng trở về núi Nga Mi bắt đầu học tập làm ni cô. Nhưng tâm tư của nàng đã bị ảnh hưởng và thay đổi rất nhiều sau chuyến đi Tây Vực đó. Trước hết là nàng đã phải lòng người con trai mà nàng gặp lần đầu tiên tại sa mạc gần Quang Minh đỉnh. Con người đẹp trai anh hùng đó chính là Thanh Thư. Tuy lòng dạ nhớ nhung, nhưng nàng cố quên hình ảnh người trai tuấn tú đó đi, vì đã một lòng quyết chí đi tu. Rồi sau khi bị bọn ác khuyển làm nhơ nhuốc đời con gái, thì mọi việc lại thay đổi khác hẳn. Thay vì tìm sự cứu cánh trong tiếng kinh câu kệ, cố nương bóng từ bi để quên đi nỗi khổ nhục của phận thuyền quyên thì không hiểu sao nàng lại cứ nhung nhớ hình bóng đẹp trai của Thanh Thư. Phải chăng vì sau những chung đụng xác thịt, can qua những hành động dâm tục của bọn cai tù, nàng đã biết thế nào là khoái cảm của nhục thể, và từ đó nó đã kéo nàng trở về với cuộc sống trần tục xác thịt thay vì tìm cách thăng hoa đời sống để nó trở nên thánh hóa?

Thật ra nàng còn quá trẻ để có thể vượt thắng được cám dỗ của tình trường, hay nói đúng hơn là cái thu hút của dâm trường. Mới lớn lên, chưa hề biết qua mùi tình yêu và tình dục, nàng chưa thể cương quyết lựa chọn con đường tương lai của đời mình, đó là tình thương thần thánh hay tình yêu phàm tục. Niềm ước ao để trở thành một ni cô thánh thiện còn đó, nhưng nhiều đêm nằm một mình, những cảnh hoang dâm tục tĩu trong phòng cung hình và hình dáng hiên ngang tuấn tú của Thanh Thư cứ hiện lên trong trí óc của người con gái non tơ nhỏ tuổi, hai thứ đó cứ quyện vào nhau thành một loạn kịch dâm tư khiến cho nàng náo nức, mộng tưởng, không sao yên ngủ được. Và cuối cùng thì nàng đã thần phục, gục ngã trước dâm tình. Tú Uyên đã mơ ước sao Thanh Thư là người sẽ làm những hành động dâm tục tương tự với nàng! Những đêm thao thức, nhớ nhung, nàng ước sao nếu quả thật Thanh Thư cùng nàng giao hoan với những tư thế khiêu dục đó thì chắc chắn nàng sẽ là người sung sướng nhất trên đời. Cuộc đời nàng lúc đó mới thật là hạnh phúc. Đến đây thì nàng cảm thấy tội lỗi vì cứ bị ám ảnh bởi viễn ảnh dâm tướng này, nàng đã trỗi dậy quỳ gối dâng hương trước Đấng Từ Bi rồi lần tràng hạt mà tụng kinh cầu an và sám hối suốt đêm. Nhưng làm gì thì làm, cái mê muội tình dục đó vẫn cứ theo đuổi nàng không rời.

Không ngờ, hôm Chỉ Nhược làm lễ nhậm chức trưởng môn, Tú Uyên tình cờ gặp lại Thanh Thư, và nó làm nàng rung động, choáng váng cả người. Người mộng đứng đó, ước mơ còn đây, làm sao nàng giữ mình bình tâm cho được? Lòng thương nhớ người tình của một người con gái trẻ tuổi, mới biết yêu lần đầu lại nổi lên dào dạt, ồ ạt như sóng cồn. Sau buổi lễ, nàng vội bước ra sau đình, đứng một mình giữa rừng cây vắng lặng để cố dằn xuống lòng bồi hồi, xúc cảm. Sự xuất hiện của Thanh Thư khiến nàng bỡ ngỡ, phân vân không biết phải xử sự như thế nào. Nàng nhắm mắt lại, để tay lên ngực như muốn dằn nhịp tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Nàng cố nhủ lòng là mình vốn người tu hành, sắp thành ni cô, không thể để lòng trần cám dỗ cho được. Vì thế, nàng cúi đầu lẩm bẩm tụng vài câu kệ, cố mong tìm sự bình yên trong lòng.

Hai mắt đang lim dim trong tiếng kinh thì bất chợt có một bàn tay đặt lên vai nàng làm nàng giật bắn người lên. Nàng mở mắt quay nhìn lại thì thấy Thanh Thư đang đứng trước mặt. Nàng ngạc nhiên, lui ra sau một bước, thốt lên:

– Tống thiếu hiệp!

Thanh Thư tiến lên một bước, không những không lấy tay ra mà còn đặt luôn tay còn lại trên vai nàng. Chàng kéo người nàng tới gần rồi đưa miệng tới gần mặt nàng mà nói khẽ:

– Trầm cô nương…

Từ nơi chàng đang nắm, một luồng điện truyền sang hai vai rồi tỏa ra khắp người khiến nàng bủn rủn cả tay chân. Đây là lần đầu tiên hai người đối diện với nhau, thật gần, thế mà Thanh Thư làm bạo quá, không kể nam nữ thọ thọ bất tương thân, có những hành động thân tình, gần gũi với nàng ngay. Tú Uyên luống cuống, không hiểu sao nàng không đẩy người chàng ra (thật ra đẩy sao nổi khi người nàng như mất sức không còn đứng vững) mà chỉ lúng túng nói:

– Xin Tống thiếu hiệp… đừng… lỡ có người thấy…

Nhưng Thanh Thư làm như không nghe lời nàng nói, chàng choàng tay ôm luôn người nàng mà thì thầm nói như rên siết:

– Tôi không màng lời dị nghị. Tôi chỉ muốn cô nương biết rõ lòng tôi thôi.

Tú Uyên hoảng sợ. Lần này thì nàng cố lấy sức vội đẩy người chàng ra:

– Xin thiếu hiệp giữ kẽ, tôi là người xuất gia…

Với nắm lấy tay nàng, Thanh Thư xen lời:

– Không, không! Sao cô nương lại nói thế. Cô chưa làm ni cô. Như vậy tôi vẫn còn hy vọng được gần cô.

Tú Uyên kéo tay về, quay mặt đi mà nói:

– Một vài ngày nữa tôi sẽ xuống tóc rồi. Trưởng môn sẽ không bằng lòng khi thấy cảnh này tôi nói chuyện với thiếu hiệp đâu.

Thanh Thư cười nói:

– Cô nương đi tu để cứu nhân độ thế chứ đâu phải để chối bỏ người đời. Chẳng lẽ tôi với cô nói chuyện với nhau mà cũng bị cấm đoán hay sao?

Tú Uyên ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

– Thôi được. Nói chuyện với nhau thì không sao. Nhưng xin thiếu hiệp đừng có thái độ hay lời nói buông xả, không tốt cho nhau.

Thanh Thư liền làm bộ chịu phép, khoanh chặt hai tay trước ngực ra điều đã thuần phục, nghe lời nàng. Rồi chàng bắt đầu mở miệng buông lời tán gái:

– Tôi xin lỗi cô nương trong lúc hoang mang tôi đã có điều không phải với cô nương. Chỉ vì tôi quá say mê sắc đẹp của cô mà thôi. Lúc trước gặp cô, tôi đã không sao quên nổi hình dáng xinh tươi của cô nương rồi. Bây giờ gặp lại, tôi không thể cầm lòng trước nàng tiên yêu kiều mà tôi hằng nhớ nhung của tôi nữa. Nhưng nếu cô không chứng giám cho lòng tôi, cho cuộc tình này thì thôi, tôi đành ôm mộng nghìn thu vậy. Tôi hứa tôi sẽ không vọng động, miễn sao cô ưng chịu nói chuyện vui vẻ với tôi là được rồi.

Tú Uyên ngượng ngùng, nàng quay đầu đi chỗ khác, giấu vẻ sượng sùng pha đầy nỗi vui sướng khi được người mơ tán tỉnh, nói lời yêu đương, khen mình đẹp. Thì ra chàng cũng thấy mình xinh đẹp mà thương nhớ mình! Giọng nói của chàng nghe thành thật quá, không thể không tin được. Câu nói đó làm nàng đỏ mặt lên, trái tim đập thình thịch như người say rượu. Mà quả thật là Thanh Thư đã lấy hết chân tình từ trái tim của mình ra mà thốt lên những lời yêu đương thắm thiết này, nhưng khi miệng chàng nói lên những điều thành tâm trong lòng đó thì đầu chàng lại chỉ nghĩ tới Chỉ Nhược! Thì ra khi đụ gái chàng cũng nhớ tới Chỉ Nhược và khi tán gái chàng cũng nhớ tới Chỉ Nhược. Cũng không trách chàng có những lời dối trá, đãi bôi cho được, chàng si tình quá rồi. Chỉ tội nghiệp cho Tú Uyên. Con gái ngây thơ hay lú lẫn dễ tin người là thế đó. Để rồi sau đó bị mắc bẫy, sa cơ cũng chỉ vì những lời nói ngọt bùi như mật ong rót vào tai làm mềm lòng gái măng tơ.

Sau hành động tán gái suồng sã mà lại kiến hiệu, Thanh Thư biết là mình đã thành công trong bước đầu tiên rồi. Con gái lạ lắm, nhiều khi ve vãn, tán hươu tán vượn mãi cũng chẳng đi tới đâu, nhưng khi được nói đốp một câu thẳng thừng không kiêng dè thì lại chịu đèn ngay, nhất là với những cô gái đã lậm tình, mê tít người mơ trong nhiều ngày. Cũng như ân cần hôn hít vuốt ve thì làm bộ dẫy dụa không chịu, nhưng hàm hồ bóp vú sờ chim thì mềm người ôm cứng lấy người yêu, dứt mãi không ra, nhiều khi còn đòi thêm nữa. Chàng thấy Tú Uyên đã bớt e dè, cười nói với mình thì chàng liền cười, nói đùa nhưng thật ra để dò hỏi, tìm hiểu thêm về Chỉ Nhược:

– Theo cô nương thì chẳng lẽ Chu trưởng môn cũng hẹp hòi, không muốn cô nương có bạn bè hay sao?

Tú Uyên lắc đầu đáp:

– Chị ấy không như thiếu hiệp nghĩ đâu. Chu trưởng môn hiền lành, dễ thương và vui vẻ lắm. Ai cũng thương yêu chị ấy. Có thể thiếu hiệp cho tôi sai. Nhưng tôi không võ đoán đâu, vì tôi rất thân với chị ấy.

Thanh Thư nghe Tú Uyên lên tiếng khen Chỉ Nhược hết lời thì chàng thầm nghĩ, “Nếu mà nàng này đã khen Chỉ Nhược tới cỡ đó thì chuyện ta thương nhớ nàng là một chuyện quá đúng rồi. Ai cũng chỉ thương yêu nàng thôi, nhưng ta thì lại si mê nàng rất nặng. Nàng quả xứng đáng là người yêu trong mộng của ta. Thật ra, ta càng phải nên mê say nàng thêm nữa mới đúng.” Với ý tưởng đó trong đầu, làm chàng mê man, Thanh Thư cười nói tiếp:

– Nếu thế thì cô hãy dẫn tôi đi gặp Chu trưởng môn để hỏi cho ra lẽ.

Tú Uyên dẫy nẩy lên:

– Ôi chao, có gì đâu mà phải làm to chuyện ra thế. Xin thiếu hiệp đừng làm vậy.

Thanh Thư nhỏ nhẹ cười nói:

– Cô khỏi phải lo. Tôi chỉ nói đùa thôi mà.

Tú Uyên sung sướng khi thấy Thanh Thư ưu ái, đồng lòng với mình. Thái độ vui vẻ, cười nói của chàng khiến nàng vui sướng. Hai má nàng hồng lên như mới được tình nhân ban cho một cái hôn.

Thanh Thư bèn hỏi tới luôn với giọng nửa đùa nửa thật:

– Nói vậy thôi chứ tôi không biết Chu trưởng môn ở đâu mà tìm hỏi. Ở địa vị cô ta, chắc cô ta phải ở trong một lâu đài kín cửa cao tường chứ hả?

Tú Uyên mỉm cười lắc đầu đáp:

– Không phải vậy đâu. Trưởng môn ở riêng trong cái nhà nhỏ có mái ngói đỏ dưới cây bàng to lớn kia kìa.

Nàng chỉ một căn nhà nhỏ dưới bóng cây lớn ở giữa sườn đồi đằng xa. Rồi nàng nói tiếp:

– Nhưng chị ấy bận lắm. Ngoài giờ dạy võ cho chúng tôi ở Giảng Võ đường, chị ấy còn luyện công cả ngày trong phòng riêng.

Bất chợt có ba tiếng chuông ngân vang ra khắp nơi khiến Tú Uyên vội nói:

– Đã tới giờ học kinh. Tôi phải đi thôi.

Thanh Thư liền tiến tới gần nàng mà nói nhỏ:

– Bao giờ thì tôi có dịp gặp lại cô nương một lần nữa?

Thấy nàng cúi mặt im lặng thì chàng nói tiếp:

– Tôi mà không gặp cô nương một lần nữa chắc tôi sẽ chết mất.

Tú Uyên ngượng ngùng quay người định bước đi thì Thanh Thư đã đứng chặn nàng lại, lên tiếng năn nỉ:

– Xin cô nương nói một lời thôi. Bao giờ… Bao giờ…

Tú Uyên cắn môi lại. Lời van xin ỉ ôi của chàng kêu lên như một tiếng rên xiết của một người vật vã vì tình, y hệt như tâm lý hiện tại của nàng vậy.

Rõ ràng là Thanh Thư muốn nàng hứa hẹn một cuộc gặp gỡ nữa. Đối với nàng cái chuyện hẹn hò này thật là không nên, nhưng cái ý niệm hẹn hò, lén lút để gặp lại Thanh Thư cho hai người gặp mà thủ thỉ nói chuyện với nhau làm nàng mê man, nó kích thích và quyến rũ nàng một cách mãnh liệt khiến nàng không thể không nhận lời cho được. Nàng nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của chàng đang lộ vẻ hết sức thành khẩn thì nàng không dằn lòng được. Nàng nói thật nhanh qua hơi thở:

– Hai ngày nữa… Tời phiên tôi đi nhặt củi trong rừng…

Nói xong, nàng bỏ chạy đi mất.

Thanh Thư không cản nàng nữa. Chàng nhìn theo cho tới khi bóng nàng khuất đi, trên môi nở một nụ cười khoái chí. Loại gái tay mơ, trong trắng như Tú Uyên đều bị điều khiển bởi một người kinh nghiệm, lõi đời như Thanh Thư một cách dễ dàng. Cừu non rơi vào tay sói già, chàng biết rõ như vậy.

Thanh Thư chợt nhớ tới câu nói vô tình của Tú Uyên, chỉ ra nơi ở của Chỉ Nhược. Ánh mắt của chàng liền đưa qua tới một ngôi nhà nhỏ có mái ngói đỏ dưới tàn cây rộng. Nơi đó có một nàng tiên trong mộng của chàng. Nơi đó nàng đang ăn uống, ngủ nghê, tắm rửa. Nghĩ tới đó là người Thanh Thư nóng bừng lên. Hình ảnh của một tấm thân trần truồng trắng bóc, với đủ cả đường nét gợi dục mà chàng đã từng được trông thấy khi nàng cởi áo tắm rửa bên sông lại hiện lên một lần nữa trong đầu. Con cu của chàng tự dưng phồng lớn, từ từ dựng đứng lên. Con cu đó đã từng có dịp đút vào miệng của nàng. Thân hình đó đã từng được chàng ôm chặt vào lòng. Con người ngọc ngà đó đã làm chàng si mê mộng tưởng trong suốt thời gian qua.

Tối hôm đó, không chờ tới đêm khuya, Thanh Thư mò tới nơi Chỉ Nhược ở.

Ngoài trời trở gió, mây mưa vần vũ, nhưng chàng không ngại mà còn lấy làm mừng. Trong bóng tối gió mưa rào rạt, chàng len lỏi tới căn nhà có mái ngói đỏ. Chàng phi thân lên ngọn cây bàng, núp trong tàn lá nhìn vào căn nhà. Qua khung cửa sổ, khi thấy Chỉ Nhược ngồi một mình chống cằm nhìn ngọn đèn dầu trên bàn thì tim chàng đập lên rất mạnh. Nàng ngồi im dưới ánh đèn nhiều lúc hắt hiu sắp tắt vì gió lộng vào nhà, vậy mà nàng vẫn không ra đóng cửa sổ, dáng người tư lự, suy nghĩ mông lung lắm, dường như có một tâm sự lớn lao nào đó. Từ ngoài, Thanh Thư bám cành cây nhìn vào thấy tình cảnh nàng như vậy thì thương nàng hơn, chỉ muốn nhảy vào ôm nàng vào lòng mà vỗ về, an ủi mấy câu. Chàng dựa cây yên lặng nhìn nàng ngồi lặng yên một thời gian dài, mặc cho ngoài trời gió rú cây reo, mưa gió bão bùng làm người chàng ướt đẫm. Một người ngồi chăm chú nhìn ngọn đèn lung linh mà hình như không thấy gì, tâm trí để đâu đâu. Một người ôm cành cây chăm chú nhìn hình dáng yểu điệu một cách si mê, tâm trí cứ tưởng tượng một hình ảnh tiên nga trên non bồng nước nhược. Một điều chắc chắn là tâm trí của cả hai người đều đang vướng mắc, cưu mang, làm việc không ngừng.

Ngồi một lát thì Chỉ Nhược thở dài một tiếng rồi đứng lên bước tới chiếc giường. Nàng đưa tay tháo dây lưng rồi tuột áo ra khỏi người. Thì ra nàng đang thay đồ đi ngủ. Khi nàng bắt đầu cởi áo thì Thanh Thư đã mừng rỡ, thở mạnh lên. Phen này lại được xem người đẹp cởi truồng. Cái áo vừa tuột ra, một nửa thân người trắng bóc của Chỉ Nhược hiện ra với bờ vai thon nhỏ, với bầu vú vun tròn, với làn da tuyệt mỹ thì chàng hoa mắt, người run bắn cả lên. Một cách tự nhiên, chàng trườn người ra, bò ra ngọn cây để tới gần khung cửa sổ thêm vài thước. Càng tới gần, thân hình gợi cảm của Chỉ Nhược càng đậm nét thêm. Mặc cho trời mưa gió hú, thân cây oằn oại, chàng bám cây trườn người ra thêm nữa để nhìn cho rõ hơn. Thanh Thư như bị thôi miên bởi bức tượng bán thân lõa thể đó, người chàng nóng bừng, hơi thở dồn dập, mắt dán vào đôi gò bồng đảo tròn trĩnh đó, miệng chàng khô đi. Chàng liếm môi, chòng chọc nhìn hai đầu vú son đỏ của nàng mà thấy thèm thuồng quá sức. Cùng với nhịp tim bập bùng, từ cổ họng chàng phát ra những tiếng rên nho nhỏ, như một con chó đang động đực.

Chỉ Nhược dường như không biết đang bị dòm trộm, thản nhiên đưa hai tay xoa lên vú mình mấy cái. Bàn tay búp măng của nàng mơn man trên hai bầu vú trắng sữa làm nó rung rinh, lay động, tỏa ra một sức lực tràn đầy gợi dục, chứng tỏ một thân hình căng mọng nhựa sống của tuổi đôi mươi tươi trẻ. Hành động đó làm Thanh Thư bủn rủn tay chân, suýt nữa buông tay té từ trên cây rớt xuống đất. Sau đó nàng đưa hai lên đầu cuốn lại mái tóc. Bàn tay nàng đưa lên thì bộ ngực trắng tròn lại vun cao, trưng bày hoàn toàn hai gò vú xinh tươi ra phía trước, như mời mọc, như dâng hiến khiến Thanh Thư nhìn chăm vào khoảng ngực trắng bóc đó mà như muốn nổ con ngươi. Tuy bây giờ chỉ được nhìn ngắm thôi nhưng chàng đã tưởng nhớ lại lúc trước chàng đã được sờ nắn cặp vú quá sức gợi dục đó. Ôi sao mà nó mịn màng, đầy đặn. Bất chợt không hiểu sao chàng lại còn hửi ra được cái hương thơm nồng nàn toát ra từ ngọn đồi bồng đảo đó, mùi thơm da thịt của người con gái xinh đẹp thoát ra cửa sổ bay tới tận mũi chàng. Cái mùi trinh nữ của người con gái non trẻ mà chàng đã từng được thưởng thức trong rừng khuya lúc trước, bây giờ chàng vẫn còn cảm nhận được cái thoang thoảng mê người đó, không sao nhầm lẫn được. Người chàng sôi sục như bị nhúng trong biển lửa, dù rằng bên ngoài trời lạnh, mây mưa vần vũ. Từ họng chàng vô tình phát ra những tiếng rên hư hử của một con vật đang tới mùa giao cấu.

Chỉ Nhược thản nhiên với tay lấy chiếc áo ngủ rồi khoác lên người. Tự nhiên nàng khựng lại một tí. Pha lẫn trong tiếng gió rít, cây reo là một tiếng gì đó kỳ lạ lắm. Giống như một tiếng thở hổn hển, một tiếng rên rỉ than van của một con thú nào đó phát ra từ ngoài cửa sổ mở toang. Cảm giác đó làm nàng thắc mắc không yên. Và bản tính của một người con gái, nhất là người con gái trẻ đẹp đang trong tình trạng bán thân lõa thể, nàng cảm thấy bất an một cách khó chịu. Nàng vội lấy áo che lên bộ ngực rồi bất ngờ, không cần nhìn ra cửa sổ, nàng với lấy chén nước trà mà tạt luôn nó ra ngoài.

Thanh Thư đang mê mẩn ngắm nhìn vú ngực người đẹp không ngờ ngón đòn đó dành cho mình. Tới khi biết được thì đã trễ. Giòng nước xé gió bay tới với một khí hậu mạnh mẽ vô cùng. Tuy ngoài trời gió mưa ồ ạt mà giòng nước phóng đi kêu lên veo véo như một tiếng còi, át hẳn tiếng gió táp mưa sa. Chàng giật mình kinh hoảng khi thấy dòng nước đó bay tới thẳng vào mặt mình một cách nhanh chóng, sức mạnh như chẻ tre, có tránh cũng không được. May sao ngay lúc đó, một ngọn gió mạnh thổi cành cây trên đầu chàng oằn xuống, cản ngay trước mặt chàng. Giòng nước đánh trúng vào cành cây nghe một tiếng “sầm” như một tiếng sét giữa đêm mưa. Càng cây nát tan ra thành nhiều mảnh, cột nước bắn tung tóe trúng vào mặt Thanh Thư khiến chàng đau điếng như có người dùng roi quất vào vậy. Nếu không có cành cây ngăn dòng nước thì với sức mạnh đó, khuôn mặt của chàng sẽ bị nó đập nát ngướu chứ chẳng sai. Như vậy đủ thấy võ công của Chỉ Nhược quả thật vô song. Thanh Thư sợ quá, vuột tay lộn nhào người xuống đất. May mà nhờ có võ công cao siêu, chàng uốn người đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, hai chân dính chặt xuống đất. Đó là món khinh công Thế Vân Tung nổi tiếng của phái Võ Đang mà chàng luyện tập từ lúc còn nhỏ. Đặt chân xuống đất là Thanh Thư phóng người vào bụi cây, trốn lủi đi mất ngay lập tức, chẳng dám chần chừ, ho he đến một giây đồng hồ.

Sử một thế công tạt nước ra ngoài đánh ngã một cành cây lớn xong Chỉ Nhược mới quay người ngước mắt nhìn ra. Vẫn lấy tay giữ tấm áo che ngực, nàng tiến tới cửa sổ mà quan sát bốn bề. Lạ thay lúc đó tự nhiên có tiếng sấm nổ đùng trên khoảng trời đen khiến một con chim như bị động ổ, bay vụt ra khỏi tàn cây, kêu lên chim chíp mà vỗ cánh bay đi mất dạng. Nàng nhìn quanh không thấy động tĩnh gì khác, chỉ có gió to, mưa lớn, cây rào rạt thì mới yên tâm mà khóa cánh cửa sổ lại.

Nàng thở dài. Hành động sờ ngực vừa rồi khiến hai đầu vú nàng cương cứng lên. Và như là một phản ứng dây chuyền, âm hạch của nàng cũng cương cứng theo, làm nàng nhột nhạt, khao khát cả một vùng thân thể dưới bụng. Nàng lại muốn đàn ông rồi. Nhưng đêm nay trời mưa xối xả, đi ra ngoài tìm trai thật là bất tiện. Phải chờ thôi. Tuy thật kinh tởm cho những chuyện cưỡng dâm, vậy mà bây giờ nàng lại mong ước sao nàng đang bị hãm hiếp! Nhưng còn hơn nữa kìa. Chính nàng đã ra tay bắt cóc người ta để cưỡng dâm, hành động không khác gì bọn dâm tặc mà nàng vẫn thường khinh bỉ. Chung quy cũng vì cơn nhục dục lúc nào cũng dâng lên cao độ, không cưỡng lại được. Trưa nay, nàng đã gọi Mẫn Quân vào mà nói với mụ ta phải làm phận sự của mụ càng sớm càng tốt. Mụ ta đã hứa hôm sau sẽ làm nàng thỏa mãn. Nàng có hỏi mụ sẽ làm gì thì mụ ta chỉ cười, nói nhỏ cho nàng nghe là cứ yên tâm, sáng hôm sau nàng sẽ biết.

Chỉ Nhược lên giường giỗ giấc mà không sao ngủ được. Nằm nghe mưa gió bão bùng bên ngoài, nàng trăn trở không yên. Một phần là vì trong người xốn xang, ngọn lửa dục cứ ngấm ngầm nung đốt làm nóng bỏng cả một vùng âm đạo. Một phần là trong lòng bức xúc, tâm thần không yên, lúc nào cũng như sống thập thò trong hang, kềm hãm trong cũi. Một phần nữa vì cô đơn, trống trải, trên đời không còn ai ưu ái, sống như một thây ma không hồn.

Trên đời này, có một ai hiểu được tâm sự trớ trêu của nàng lúc này hay không? Hoàn cảnh, tình đời, định mệnh, số phận… Hai dòng nước mắt, như mỗi đêm, lại lã chã bắt đầu rớt xuống mặt giường, như nước mưa đang rơi không ngừng ngoài khung cửa sổ. Đời nàng chưa tới đôi mươi mà sao đã đa đoan, u hoài. Trời ơi! Làm sao để… Lúc nào thì… Tại sao phải… Cái gì đã…

Nàng nhắm chặt hai mắt, mím chặt hai môi lại, nước mắt cứ tiếp tục trào ra. Nàng đang cần đàn ông con trai. Và người con trai mà nàng cần, đang muốn, đang mơ ước nhất chính là người mà nàng yêu thương, người mà nàng đã trao trọn cuộc đời trinh trắng, người mà nàng đã gần gũi vì đã cùng nhau làm tình không biết bao nhiêu lần. Ôi chao, bây giờ nàng mới cảm thấy nhớ nhung Vô Kỵ không chừng! Nhớ tới những cái vuốt ve ôm ấp của chàng, nhớ tới những hành động đam mê làm tình của chàng, nhớ tới thân hình cường tráng, bộ phận sinh dục cứng cáp của chàng (nàng biết vì luyện Cửu Dương thần công nên Vô Kỵ có thể tự co dãn con cu của mình, nhỏ to tùy ý, tòng tâm sử dụng y như cây thiết bảng của Tôn Ngộ Không vậy).

Nhớ tới đó là Chỉ Nhược đưa tay đặt ngay giữa hai đùi của mình. Qua làn vải quần, nàng thấy hai mép chim phồng lên, mọng cứng. Từ đó một vùng xác thịt đang nóng bừng lên bởi những đợt hỏa nhiệt. Nàng xoa nhẹ lên cái đồi mọng cứng và nóng bỏng đó. Một cảm giác mê man tỏa ra từ nguyên cả một phần hạ bộ, giữa hai đùi. Nàng liền dạng chân ra, xoa mạnh lên khoảng thịt phồng căng nhiều lần. Mỗi cú chà xát là một đợt khoái cảm nổ bùng lên ngay sau đó, cái sau sung sướng hơn cái trước, cứ tăng lên dần dần. Đến lúc nàng không cầm lòng được nữa thì nàng tuột luôn cái quần ra khỏi người, để lộ hai chân thuôn dài, trắng bóc. Giữa hai bắp đùi tròn lẳn trắng tinh đó, nổi bật lên một vùng lông đen nhung lụa mịn màng. Được thong thả, không còn vướng bận bởi quần vải, nàng lại dạng rộng hai cánh chân ra, lần này đưa cả hai tay bụm lấy con chim phập phồng, bắt đầu rỉ nước của mình.

Nàng mơn man trên đám lông rậm rạp đó và ngạc nhiên khi ngón tay nàng tự dưng chạm đến một âm hạch cương cứng, to dài. Theo nàng biết, thông thường nó chỉ nhỏ như một hạt đu đủ nhưng bây giờ bỗng nhiên nó cương dài, nở lớn ra như một hạt điều. Mà cái không ngờ là mỗi khi ngón tay nàng chạm tới nó thì một luồng cảm khoái dậm dật bùng phát ra như một luồng điện, day dứt thấm sâu vào âm đạo. Nàng lim dim cặp mắt phượng, dùng cả hai bàn tay mà xoa nhẹ trên cái hột le đó. Được vuốt ve, nó càng căng cứng lên, tạo ra những cảm giác đam mê thoát tục. Và cảm giác đó cứ tăng lên với nhịp xoa vuốt. Chỉ Nhược cong người lên, hai bàn tay tiếp tục day diết thật nhanh trên âm hạch, chà xát thật mạnh trên khoảng âm đạo. Nàng đang tìm tới một cảm khoái cực đỉnh của khoái lạc.

Từ vùng hạ bộ đang dang rộng ra đó, một bàn tay vẫn xoa âm hạch, Chỉ Nhược đưa bàn tay kia xuống lỗ âm đạo, nơi đó dịch thủy đã tuôn ra lai láng rồi. Nàng liền đút ngón tay giữa vào cái lỗ trơn tuột đó mà đâm thọc và cảm thấy ngay cơn sướng khoái tăng lên gấp đôi. Nàng cong người lên cao hơn nữa và đưa thêm ngón tay trỏ vào trong âm đạo. Và rồi tiếp theo là ngón đeo nhẫn, cả ba ngón tay cùng một lúc thậm thụt ra vô từ cửa của một con chim nhỏ khít và đẫm ướt. Ba ngón tay đó mỗi khi được đút vào là nó phải đẩy căng mép chim nàng ra, công phá vách lồn để có thể đi sâu vào âm đạo. Mà Chỉ Nhược thì cứ đẩy ba ngón tay vào thật sâu, rút ra rồi đẩy vào, liên tục không ngừng. Nhịp độ thủ dâm càng tăng nhờ dâm thủy tiết ra tràn trề, khiến ba ngón tay của nàng ướt sũng, trơn lu. Và cứ như thế, một tay xoa âm hạch, một tay thọc âm đạo, nàng thấy rõ cái khoái lạc cứ tăng dần lên mãi, xoáy mạnh trong người khiến nàng phải thở dốc, hồng hộc như người leo núi. Từ hai cánh mũi phập phồng cứ phát ra từng tràng tiếng vang, rên rỉ cũng không đúng, than van cũng không đúng, mà sung sướng cũng không đúng. Đó chính là tiếng kêu đặc biệt của người con gái trong cơn thủ dâm, tự sướng, khi toàn thân đang nổi sóng đam mê và cực đỉnh của sướng khoái được tạo ra bởi chính mình đang ào ào tràn tới.

Cảm thấy âm đạo của mình tràn đầy dâm thủy, Chỉ Nhược rút ba ngón ta ra khỏi nơi ngập nước đó mà trê trét vũng âm dịch chung quanh lồn mình. Cái cảm giác của nguyên một vùng âm đạo được bao phủ bởi một lớp nước nhớt tiết ra từ lỗ lồn tràn đầy thỏa mãn của mình làm nàng cực phê. Nàng móc cả ba ngón tay vào cái lỗ đó, bới ra một vũng nước dâm đặc rồi thoa trét nó lên đám lông đen mun giữa hai mảng đùi, cứ như thế nhiều lần, cho tới khi một vùng âm mao đều ướt nhẹp. Từ đó, nàng dùng bàn tay mà liên tục chà xát, bắt đầu từ giữa hột le ra đến mép chim rồi tới luôn vùng háng bẹn. Cũng như thế, cơn sướng cứ tỏa lan ra, từ trung tâm âm hạch tràn ra xa tới lỗ rốn và hậu môn.

Bất chợt ngón tay của nàng lướt qua vùng lỗ đít lam nàng giật thót mình. Nàng rà ngón tay cái vùng nhăn nhúm đó, cảm thấy rõ cái lỗ thật nhỏ bị thắt kín bởi một vòng cơ hậu môn chặt chẽ. Hành động này khiến nàng tưởng nhớ tới màn đụ đít lần đầu tiên trong đời, khi nàng hào hứng chổng đít ra cho Tạ Tốn trong cơn điên đụ con cặc cứng như đá vào lỗ đít mình. Cái cảm giác đụ đít lúc đó thật là đau thốn, không tê tái như lúc này. Nàng liền dùng ngón tay mà đẩy nhẹ vào giữa cái lỗ khít rịt đó. Cảm giác tê tái tăng lên, kèm theo một cái gì sướng khoái nho nhỏ. Hình ảnh chổng mông cho Tạ Tốn đụ vào đít bỗng nhiên làm nàng hứng khởi. Mong muốn được ai đó hiếp dâm lại nổi lên trong lòng. Không chờ đợi thêm một chút nào, Chỉ Nhược bèn xoay người, quỳ lên hai gối, úp mặt xuống giường, chổng đít lên trời. Nàng làm đúng như tư thế lúc nàng nhận lãnh con cu của Tạ Tốn tấn công vào lỗ đít mình. Trong cơn hoả bốc, nàng tưởng tượng ai đó đang sửa soạn đụ vào đít nàng! Nàng với tay ra sau đít, quệt vào vùng âm đạo ướt mem để trét lên vùng hậu môn khô ráo, rồi xoa mạnh chung quanh lỗ đít. Hành động này làm nàng thở mạnh lên, nhưng vẫn chưa thấy sung sướng bạt ngàn mà chỉ thấy tê tê gợi hứng.

Kinh nghiệm thông đít cho nàng biết là chỉ một hành động thông đít này thôi thì nó chỉ làm nàng đau thốn, vậy thì nó phải được kèm thêm theo bởi một hành động dâm khoái khác, một nguồn sướng khoái khác, song song với nhau, như vậy mới mong nó tạo nên cơn sướng toàn bộ. Do đó, một tay vẫn ấn vào bên ngoài hậu môn, rề rề chung quanh lỗ đít, cùng một lúc nàng đưa luôn bàn tay kia mà xoa lên cái âm hạch nóng bỏng, căng cứng kế bên đó. Một cơn đê mê tỏa lan ra ngay từ hột le, làm tăng lên cái sướng từ lỗ đít. Thấy được như vậy rồi thì Chỉ Nhược bèn chà mạnh lên âm hạch của mình thêm nữa. Và khi cơn sướng dâng lên tới cao độ thì nàng đẩy luôn ngón tay kia sâu vào hậu môn của mình! Ngón tay của nàng, trơn trượt vì nước dâm, phá thủng vòng cơ đít chặt khít, chui ngay cái lỗ chật cứng, từ từ mất hút vào đó, một đốt ngón tay, rồi hai đốt ngón tay, rồi sâu tuốt đến đốt cuối cùng. Chỉ Nhược há miệng rên lên một tiếng. Cơn sướng tăng lên gấp mấy lần. Sau đó, trong một tư thế chơi chó, mặt nàng ép sát xuống giường với hai mông nhổng thẳng lên cao, nàng chổng đít thủ dâm bằng cả hai tay. Một tay đưa xuống bụng, liên tiếp chà xát vào âm hạch. Một tay quàng ra sau lưng, liên tục đâm sâu vào hậu môn. Ngón tay nàng lúc nào cũng bị vòng cơ đùi bám chặt lấy, bị xiết cứng lại, chắc rịt. Thì ra bây giờ nàng mới biết ra cái sung sướng của một màn thông đít. Mà một khi đã biết rồi thì nàng không cầm lòng nữa, liên tiếp dùng cả hai tay mà vầy vọc vào hai bộ phận riêng tư nhất của thân thể – hột le và hậu môn – để hưởng thụ một cơn thống khoái có một không hai trên đời.

Sau một lúc chổng mông quằn quại, lạc dục, Chỉ Nhược xoay hẳn người nằm ngửa trên giường. Nàng dạng hai chân ra, tiếp tục thủ dâm trên hột le và vào lỗ đít. Tốc độ xoa bóp hột le và đâm thọc lỗ đít tăng dần với cảm giác sướng khoái. Ôi chao, cảm giác này hoàn toàn không giống như cảm giác đau thốn khi bị đụ vào đít. Nó không sướng như khi được đụ vào âm đạo nhưng lại có một sức đê mê khác thường, đặc biệt của một màn đụ vào hậu môn. Hai cái sướng khác nhau mà lại đều đem tới một cơn khoái cảm như nhau – chẳng phải là hai cái lỗ đều rất gần với nhau hay sao? Cái ý nghĩ đó làm Chỉ Nhược hổn hển tự hỏi không biết nàng sẽ cảm thấy như thế nào nếu nàng đều có cả hai cái sướng khác lạ đó cùng một lúc từ hai cái lỗ mở ra từ ngoài và đi sâu vào trong người. Không chần chờ gì nữa, nàng rút ngón tay ra, rồi đút ngón trỏ trở vào trong lỗ đít, còn ngón cái thì đút luôn vào lỗ lồn kế đó. Từ một bàn tay, ngón cái trong âm đạo và ngón trỏ trong hậu môn, cả hai lỗ đều được ngón tay của nàng đâm thọc ra vô không ngừng Và cùng một lúc, hột le cũng được xoa xát thật nhanh bởi bàn tay còn lại.

Cơn sướng khoái bây giờ đã tăng lên gấp mấy chục lần. Nó đến từ cả ba nơi: Từ hột le được chà xát liên tục, từ lỗ chim được dâm thọc liên tiếp, từ lỗ đít được thông đút liền liền. Chỉ Nhược cong người lên, nhìn xuống hạ bộ của mình mà thở không ra hơi. Rồi nàng ngã vật người ra, hai mắt nhắm nghiền lại, hai tay vẫn tiếp tục thủ dâm trên hột le, trong âm đạo, và sâu vào hậu môn. Miệng nàng há lớn ra, hai môi hé mở, từ đó thoát ra một tràng tiếng rên xiết, hậu quả của một sướng khoái kỳ tình, khác lạ, đặc biệt, độc đáo mà nàng chưa hề có được một lần nào trên đời:

– Ôi… Ái chà… AAAAA… Trời ơi… Ui… Ối… Trời…

Chỉ Nhược hổn hển, lặn ngụp vào cái khoái lạc trần ai mới lạ lần đầu tiên trong đời. Nàng như không còn ở trong cái không gian bây giờ, không còn biết tới cái thời gian hiện tại. Mỗi cái chà xát vào hột le, lúc này đã cương dài ra, là một cơn gió đưa bổng nàng lên không trung. Mỗi cái đâm thọc vào âm đạo, lúc này đã ướt đẫm nước dâm, là một cơn giông đẩy nàng vào cõi thiên thai. Mỗi cái thông thụt vào hậu môn, lúc này đã dãn rộng, là một cơn bão cuốn nàng lên chốn tiên bồng. Cả ba cái cực khoái đó cùng một lúc đưa nàng vào chốn hồng hoang của nhục dục, thiên đường của khoái lạc.

Nàng lịm người đi, nhưng vẫn không ngừng tiếp diễn màn tự sướng trên ba vùng dâm tuyệt nơi hạ bộ. Ngón tay của nàng đưa đẩy một cách dễ dàng, thuần nhuyễn, như đưa đẩy đời nàng vào chốn bồng lai – hay địa ngục. Tại sao thế? Vì trong cơn hoan lạc da diết của một khoái cảm lạ lùng, nàng đã cho thấy nguyên cả thân người của mình đang bồng bềnh trôi nổi giữa cái sướng và cái chết của hai vùng hoang dâm và độc địa đó qua những lời rên thống khoái:

– Trời ơi… Sướng quá… quỷ thần ơi… Chắc chết… Ôiiiii…

Chỉ Nhược đang vui sướng trên cõi bồng lai với một khoái lạc mới lạ, không hề đón chờ trước đó, mà không ngờ cánh cửa hỏa ngục hoang dâm đang mở từ từ mở rộng ra chờ đón nàng – y như bây giờ cái lỗ đít đang từ từ giãn nở, chào đón ngón tay cứ liên tục đâm thọc vậy. Bên ngoài trời đêm mưa bão bỗng nổ sầm một tiếng sét kinh hoàng giữa không trung thì đúng lúc đó Chỉ Nhược cũng hét lên một tiếng thất thanh, đành cam chịu cho thân thể mình nát tan ra từng mảnh vụn dưới sức mạnh điếng hồn của cơn cuồng dâm lạc dục. Nàng nhũn người, nằm vật ra, không còn hơi sức nào mà chống trả lại được với cơn bão lòng đang dập nát hết cả người nàng – hết cả đời nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...