Ỷ thiên dâm hiệp truyện

Chương 88



Phần 88

Mẫn Quân mặt mũi thẫn thờ, tâm thần lo lắng, lòng dạ phan vân, không biết phải làm gì bây giờ. Mụ nhìn ra ngoài trời tối sầm mà cảm thấy đời mình u ám như cơn mưa sắp dội tới.

Hồi nãy, khi mụ đang tập dượt võ công cùng môn đồ Nga Mi trong Giảng Võ đường thì Chỉ Nhược xuất hiện, nàng nhìn mụ nheo mắt một cái rồi lẳng lặng đi về phía phòng riêng của mình mà không nói một lời. Mụ biết rồi. Mụ bèn đi theo nàng. Vào trong phòng, mụ được Chỉ Nhược cho biết là nàng muốn gặp chàng trai bí mật một lần nữa. Tối nay thì tốt, không thì tối mai, không được chậm trễ. Mẫn Quân nghe xong bèn hối hả tới phòng Thanh Thư mà tìm chàng. Nhưng tìm mãi mà không thấy chàng đâu. Mụ ngạc nhiên quá vì biết Thanh Thư cũng đang mong muốn gặp lại người con gái bí mật để cùng nàng giao hoan một trận say mê, đầy hứng thú một lần nữa. Chờ tới chiều tối mà vẫn không thấy tung tích của Thanh Thư đâu thì mụ phải nói cho Chỉ Nhược biết là mụ không thể tìm ra tông tích của người con trai bí mật đó trong hôm nay được. Nàng chỉ lạnh lùng nói thõng một câu:

– Vậy thì tìm người khác!

Do đó mà bây giờ mụ lo lắng, không biết phải làm sao để tìm trai cho nàng thỏa mãn ngay hôm nay. Ngẫm nghĩ một lúc thì mụ quyết định phải làm lại trò cũ, tức là mò tới những động điếm để tìm người, may ra lại gặp được một chàng trai trữ tình như Thanh Thư chăng?

Chờ trời chạng vạng, mặc cho mây mưa sắp sửa kéo đến, mụ đi tới Dạ Hương viện ở tỉnh kế bên, cách núi Nga Mi hơn mười dặm, một nơi ăn chơi nổi tiếng đàng điếm của khách tìm hoa sang trọng và đắt giá nhất vùng.

Mụ xin gặp mụ chủ chứa rồi nói thẳng:

– Tôi có quen biết một cô con gái, tuổi gần hai mươi, bên ngoài sắc đẹp toàn vẹn, nhân phẩm đoan trang, thuần thục, nhưng bên trong lại mang tính đĩ ngầm, tâm tư dâm loạn. Cô ta hôm nay muốn thử xem đời sống trong kỷ viện này như thế nào, không biết bà có một chân nào ngon lành cho nàng nếm mùi hay không. Tiền phí không thành vấn đề.

Mụ tú bà nghe nói thế thì đoán Mẫn Quân là tay chuyên buôn gái nên mụ liền hỏi:

– Nàng ta đã có kinh nghiệm rước khách chưa?

Mẫn Quân lắc đầu:

– Chưa một lần bước vào lầu xanh, nhưng lén lút gặp trai, làm tình thác loạn mà không ai biết thì có rồi. Nàng ta có gốc thuận thành nhưng có lúc hành dâm vô độ. Trông mẫu mực mà lại có thể trác táng bất kể lúc nào.

Mụ tú lại đoán Mẫn Quân ép buộc hay bắt cóc gái nhà lành bắt cho đi làm đĩ nên mụ hỏi tiếp:

– Chưa lần nào tới kỹ viện à? Vậy cô có chắc nàng ta có thực tâm muốn gần gũi, hầu hạ khách làng chơi hay không?

Mẫn Quân biết ngay ý nghĩ của mụ tú nên mụ liền trả lời:

– Tôi đã nói nàng ta chỉ muốn nếm thử mùi vị ăn chơi khác biệt và thú vui kỳ tuyệt muôn điệu ở ngoài đời của tráng niên lãng tử như thế nào. Tôi với nàng có một liên hệ mật thiết nên tôi đã khuyên nàng nên bắt đầu cuộc đời phóng đãng ở nơi ăn chơi thanh lịch, chốn mà khách phong lưu hay tụ tập để hưởng hoa điệu nghệ xem sao.

Mụ tú bèn nhoẻn miệng cười:

– Vậy là cô đến đúng chỗ rồi đó. Dạ Hương viện là nơi giải trí của đàn ông con trai có một không hai, nổi tiếng lâu rồi, luôn luôn cần kỹ nữ xinh đẹp để đón khách. Nhưng vì tiếng tăm độc đáo của viện gần chục năm nay là chu toàn toàn gái đẹp và hết sức chìu khách nên tôi cần phải đối mặt gặp nàng ta nói chuyện, tìm xem nàng ta có hội đủ hai điều kiện này để quyết định có nên nhận nàng hay không.

Mẫn Quân xoa tay, lắc đầu nói:

– Vì là lần đầu tiên thử nghiệm nơi lầu xanh, nàng ta nhất định giữ tông tích bí mật, không cho ai biết mặt. Và nàng cũng không cần biết tới bộ mặt thật của người mà nàng ta làm tình. Do đó nàng không thể tới gặp mặt bà cho được. Nhưng tôi cam đoan với bà là nàng hội đủ cả hai điều kiện của Dạ hương viện, mà còn nhiều hơn nữa là đằng khác.

Mụ tú bà cũng lắc đầu nói:

– Nếu không gặp được cô ta thì tôi không thể thu nhận nàng vào Dạ Hương viện được.

Mẫn Quân bèn lên mặt làm cứng:

– Vậy thì thôi. Tôi đi qua chỗ khác. Tôi chỉ tiếc là một nơi nổi tiếng như Dạ Hương viện đã lỡ một dịp may để cho khách làng chơi hưởng thụ một nàng tiên sắc nước hương trời mà cũng hoang dâm, chìu tình vô kể.

Mẫn Quân vừa mới bỏ đi tới ngưỡng cửa thì mụ tú đã hỏi giật ngược:

– Nàng đã làm gì mà lại “hoang dâm, chìu tình”?

Mẫn Quân quay lại, lên mặt cười duyên:

– Tôi đã thấy nàng làm tình với một anh phu xe nghèo hèn và một chàng trai phóng đãng khét tiếng. Dĩ nhiên là trong cảnh bí mật. Cả hai lần nàng đều làm đủ các trò dâm dật để hưởng thụ cơn dâm cuồng nhiệt trong lòng, bất kể người đó là ai và ở chỗ nào. Như vậy đủ chưa?

Mụ tú nghe vậy thì gật gù, hỏi thêm:

– Theo cô thì nhan sắc nàng ta đẹp lắm, nhưng lại không muốn lộ diện. Thôi thì tôi tạm tin cô đi. Nhưng thân hình nàng ta có khêu gợi hay không?

Mẫn Quân trợn mắt:

– Trời ơi, nàng ta là khuê nữ, mới tuổi đôi chín. Tuy mang nhiều dâm tính, nhưng nàng không lang chạ, không chơi bời thỏa thuê, nên thân hình nảy nở như gái còn tinh nguyên mới hưởng được lạc dục buổi ban đầu, lúc nào cũng căng nức, đòi hỏi. Không thể chê vào đâu được.

Mụ tú bà nghe Mẫn Quân khoe khoang như thế bèn nói nhỏ vào tai của một nàng hầu đứng kế bên. Một lúc sau, một nàng con gái xinh đẹp bước vào. Đứng trước Mẫn Quân và mụ tú bà, nàng trút bỏ xiêm y xuống chân, trần truồng phơi bày hết đồi núi xum xuê. Mụ tú bà hất hàm hỏi Mẫn Quân:

– Nàng ta có thân hình khêu gợi hơn nàng này chăng?

Mẫn Quân bĩu môi nói:

– Khêu gợi hơn nhiều!

Mụ tú bèn gọi một người con gái khác trẻ đẹp hơn nữa, cũng khỏa thân đưa hết toà thiên nhiên ngoạn mục trước hai người, rồi hỏi:

– Còn so với nàng này?
– Xinh đẹp hơn nhiều!

Mụ tú bà lại kêu một nàng có một thân hình trắng bóc như ngọc thạch, khêu gợi hơn cả hai nàng kia thì Mẫn Quân liền nói:

– Nõn nà hơn nhiều!

Mụ tú bà nghe thế thì gật đầu ra điều bằng lòng. Mụ tiến tới nắm tay Mẫn Quân, ra chiều thân mật:

– Thôi được, tôi cũng đang cần một nàng hết sức chìu khách và có một thân hình nóng bỏng và khêu gợi. Để tôi nói thật với cô nha. Số là đêm nay Dạ Hương viện có tổ chức một trò chơi độc đáo mà không nơi nào có, chỉ xảy ra một tháng một lần. Khách làng chơi nô nức chờ đợi, phải rút thăm rồi qua kỳ tham khảo mới nhập cuộc được. Do đó tất cả đều phải tính toán cho tinh toàn, trôi chảy. Hôm nay mọi chuyện đã xong xuôi, người chơi đã được lựa chọn, không ngờ nàng con gái đóng vai chính trong trò chơi này lại lâm bệnh sáng nay. Chúng tôi đang đôn đáo tìm người thay thế cho cuộc chơi tối nay. Thì giờ rất gấp rút. Việc này không dễ, vì như tôi đã nói, nàng ta đã được mọi người chấp nhận vì người nàng nổi tiếng trẻ đẹp và khêu gợi, và tài chìu khách của nàng cũng không ai sánh bằng. Chúng tôi đang lo lắng chưa tìm được người thay thế thì cô đến giới thiệu nàng con gái bí mật này. Nếu những lời cô nói về nàng ta là đúng thì tôi đang hoang mang không biết nàng là người mà chung tôi đang tìm hay không.

Mẫn Quân nói với một giọng trấn an:

– Bà cứ tin vào tôi đi. Tôi nói không ngoa đâu. Nàng này thân thể cực đẹp và cũng dâm tuyệt.

Rồi mụ thắc mắc hỏi thêm ngay:

– Nhưng trò chơi này là trò chơi gì mà nó có vẻ hoành tráng đến thế?

Mụ tú bà cười trả lời như khoe khoang:

– Đây là một trò chơi chỉ nổi tiếng trong giới ăn chơi sành điệu và sang trọng. Những khách ăn chơi thông thường không biết đến được và cũng không thể tham gia được. Vì vậy mà chỉ riêng Dạ Hương viện này mới có mà thôi. Nói cho cô biết, thanh lâu, kỹ viện trong vòng trăm dặm quanh đây không sao có thể tổ chức một trò chơi cực kỳ khoái lạc như vậy đâu!

Đoạn mụ ta cười híp mắt, nói tiếp:

– Trò chơi độc đáo này có tên là “Lục Súc Tranh Dâm”. Lục súc đây là sáu người đàn ông đã được lựa chọn đóng vai sáu con súc vật: Trâu, bò, ngựa, heo, chó, mèo. Sáu con vật này sẽ được hầu hạ, thỏa mãn bởi sáu người con gái trẻ đẹp cùng một lúc. Đó là bốn nàng tiên Long Long, Liên Liên, Quy Quy, Phụng Phụng, và nàng con gái trong vai chính là Hằng Nga (và nàng hầu). Sáu con vật sẽ tranh nhau làm tình với sáu nàng tiên. Nhưng ai cũng biết Hằng Nga đẹp nhất, khêu gợi nhất, và điệu nghệ nhất trong nhóm, do đó nàng ta là cái trọng tâm của cuộc vui này. Bổn phận của Hằng Nga là phải làm tình với sáu tên súc vật, ban đầu là từng đứa một, sau đó là cả với sáu đứa, tuyệt đỉnh là làm sao chìu khách khiến cả lục súc đều hoàn toàn thỏa mãn tới lúc cuối cùng. Công việc của Hằng Nga (cùng với năm nàng tiên kia) chỉ chấm dứt sau khi sáu con trâu, bò, ngựa heo, chó mèo đều vật vã, mỏi mệt nằm lăn ra, hết sức không còn động đậy, sau khi chúng cùng nhau tranh dâm với Hằng Nga cho đến mê mệt nhưng cực sướng vì đã trải qua một hay nhiều cơn cuồng dâm, khoái lạc tuyệt đỉnh với nàng.

Mẫn Quân hỏi:

– Chìu khách, cả sáu đứa, tất nhiên là một điều kiện tiên quyết rồi. Nhưng tại sao bà lại để ý nhiều đến thân hình khêu gợi, hơn cả khuôn mặt đẹp đẽ của sáu nàng tiên?

Mụ tú bà cười nói:

– Đây chính là lý do tôi đã để ý đến nàng con gái bí mật không muốn ai biết mặt mà cô giới thiệu đó! Trong trò “Lục Súc Tranh Dâm” này, không ai biết mặt thật của nhau hết. Cả sáu người đàn ông đều trang sức, vẽ mặt hóa trang sao cho đúng với con vật của mình, không ai biết bộ mặt thật của họ. Còn sáu nàng tiên nga cũng thế. Mấy nàng cũng vẽ mặt hóa trang thành những con tứ quý là Long, Li, Quy, Phượng. Riêng Hằng Nga thì vẽ mặt, che khăn, chủ ý nửa kín nửa hở, gợi nứng khiêu dục làm khách chơi điên đảo. Tuy sáu nàng đều vẽ vời che mặt, nhưng thân thể thì trần truồng, không mảnh vải che thân, để mặc cho sáu con súc vật thỏa thích tranh nhau hành dâm, muốn làm gì thì làm. Do đó một thân thể khêu gợi hơn là một khuôn mặt sắc sảo cũng là một điều kiện rất quan trọng trong trò chơi này.

Khi Mẫn Quân gật gù ra vẻ thông hiểu trò chơi độc đáo và dâm cực này thì mụ tú bà lại lên tiếng:

– Tôi không biết kinh nghiệm làm tình của con gái mà cô giới thiệu như thế nào, nhưng tôi nói trước là nàng ta phải chìu khách, làm sao cho cuối cùng của màn tranh dâm là sáu con súc vật phải vật vã mất hết hồn vía sau cơn thống khoái. Chuyện này, ngoài kinh nghiệm của người con gái, còn đòi hỏi thời gian. Tùy theo kinh nghiệm của sáu nàng tiên và sức chịu đựng của sáu con vật mà trò chơi sẽ kéo dài đến bao lâu. Trước đến nay, trò “Lục Súc Tranh Dâm” ngắn nhất là suốt đêm tới sáng, dài nhất là cả ngày, qua tới đêm hôm sau. Trong khi đó, sáu nàng tiên, nhất là Hằng Nga phải không ngừng hầu hạ, thỏa mãn sáu con vật trong suốt thời gian này. Cũng nên lưu ý là trò tranh dâm này có thể đưa tới cuộc bạo dâm, khi sáu con vật nổi cuồng, lên hứng chơi bạo. Hằng Nga sẽ phải hết sức chìu chuộng sáu con súc vật, dẫu chúng lên cơn bạo dâm. Nhưng để bảo vệ nàng ta, nếu nàng chịu đựng không nổi những cơn hành hạ nữa, hét lớn hay than khóc thì trò chơi sẽ chấm dứt ngay.

Rồi mụ tú bà nói thõng:

– Đấy. Đó là những quy luật của trò chơi tối nay.

Mẫn Quân gật đầu nói:

– Tôi tin là nàng ta có thể chìu chuộng sáu tên súc vật trong một khoảng thời gian dài. Nhưng tôi vẫn phải nói lại với nàng ta xem nàng có đồng ý hay không.

Nghe Mẫn Quân nói thế thì mụ tú bà ngẫm nghĩ: Nàng con gái bí mật này chắc là trẻ đẹp và dâm dật rồi, nhưng kinh nghiệm chìu khách thì không có là bao, có thể làm họ mất hứng. Nhưng nếu mụ quảng cáo với bọn khách chơi lục súc là nàng ta còn tươi mơ, thanh lành thì cái mới mẻ đó sẽ là một cái bất ngờ mà mụ chắc chắn là họ sẽ hứng khởi hơn, so với một nàng già dặn khác. Đây là một điều mà theo kinh nghiệm của mụ bọn lục súc sẽ bằng lòng ngay.

Nghĩ vậy xong mụ ta bèn nói:

– Thôi được. Vì thì giờ quá gấp rút, tôi bất đắc dĩ phải đồng ý cho nàng con gái của cô gia nhập trò chơi “Lục súc tranh dâm” này.

Mẫn Quân mừng rỡ, hứa hẹn:

– Thế thì hay quá. Tôi cam đoan bà sẽ vừa lòng với nàng ta.

Mụ tú bà ngắt lời:

– Trò chơi bắt đầu lúc trước nửa đêm, sau khi khách chơi ăn uống thỏa thuê trong bữa dạ yến tối nay. Cô biết mà: Cơm no thì bò cưỡi, nhất là bọn lục súc. Do đó chúng tôi không thể chờ đợi cô lâu, nhỡ làm lỡ cuộc chơi dàn dựng công phu tối hôm nay.

Mẫn Quân nói:

– Tôi hiểu. Bây giờ trời mới chạng vạng. Vẫn còn nhiều thì giờ chán. Để tôi về hỏi ý và bàn tính với nàng ta, trong vòng uống xong một tuần trà tôi sẽ cho bà biết quyết định của chúng tôi.

Mụ tú bà nói:

– Cô phải cho tôi biết càng sớm càng tốt. Phối trí trò chơi tối nay là chốn bồng lai tiên cảnh, rất tốn kém. Sáu con súc vật và sáu nàng tiên nga sẽ trầm mình, kỳ cọ, tắm rửa cho nhau, và dĩ nhiên là tranh giành làm tình với nhau trong một hồ nước nóng rộng lớn chứa toàn sữa dê thơm lành, liên tục bốc hơi tẩm nhiều hương hoa, cùng với cảnh vật thơm ngát. Ngoài những thân thể nõn nà thì rượu chè, thức ăn ê hề khắp nơi, lúc nào cũng được dâng hiến bởi các tiên nữ. Kế bên hồ nước nóng là một cái giường đá lớn, lót bởi nệm gối êm ấm, cùng với muôn vàn bông hoa thơm phức rải rác chung quanh. Cuộc tranh dâm, giao hoan giữa lục súc với các nàng cũng sẽ xảy ra trên chiếc giường thoải mái này. Dĩ nhiên bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, sáu người khách dưới hình dạng sáu con vật đều phải được cung phụng và thỏa mãn tới mức tuyệt đối. Hơn nữa, các nàng tiên phải bỏ nhiều thời gian hóa trang, tuy thân thể sẽ trần truồng, nhưng tất cả con người, từ đầu xuống chân đều được tẩm hương hoa thơm ngát để gợi dục khách làng chơi. Riêng Hằng Nga giữ vai chính thì được chăm sóc kỹ lưỡng hơn nhiều. Do đó Hằng Nga sẽ phải được hóa trang và tẩm người trước nhất. Nếu cô tới trễ thì không được đâu.

Mẫn Quân gật đầu:

– Được rồi, tôi sẽ cố gắng làm sớm. Nếu nàng ta đồng ý, chúng tôi sẽ tới đây ngay, có thể trước cả buổi dạ yến để mọi người có đủ thì giờ. Nếu nàng ta không chịu, tôi cũng sẽ tới nói cho bà biết liền.

Mụ tú bà cũng gật đầu:

– Như vậy là được rồi. Chúng tôi sẽ chờ tin cô.

Mẫn Quân vừa quay người đi thì mụ tú bà kéo người mụ lại, nheo mắt nói:

– Đây là một trò chơi đặc biệt của khách chọn lọc, sang trọng nên tiền thưởng rất nhiều. Cả sáu người khách đều là đại gia, sành sỏi và giàu có. Nếu cô nói với nàng ta là tiền thu có thể lên tới…

Mẫn Quân khoát tay gạt ngang:

– Tôi đã nói là tiền bạc không thành vấn đề. Bà đừng bận tâm tới chuyện này.

Nói xong, mụ bước ra khỏi Dạ Hương viện. Mụ đi về hướng Nga Mi mà trong lòng vẫn thấy chưa ổn. Bởi vì tuy biết Chỉ Nhược cần dục, nhưng làm tình và chìu chuộng tất cả sáu người cùng một lúc, trong khoảng thời gian dài, cho tới khi họ đều mệt mỏi sung sướng thì không biết nàng có chịu hay không. Mụ đã thấy nàng bỏ thằng phu kéo xe đi một khi đã thỏa mãn tình dục, và nàng cũng bất chợt rời phòng khi đang cho Thanh Thư đâm đụ vào hạ bộ không ngừng. Một khi đã thỏa mãn cho chính mình thì Chỉ Nhược đâu còn để ý tới đối tượng đã đem tới cơn sướng cho mình nữa đâu? Chuyện như vậy vẫn có thể xảy ra một lần nữa chứ chẳng chơi.

Mụ nhăn mặt ngước lên nhìn màn trời tối đen vang nhiều sấm động của một trận giông bão sắp kéo tới mà khấn thầm:

– Vái trời cho con đĩ này đồng ý chịu cho sáu thằng súc vật ham dâm tranh nhau đụ nó cho tới khi chúng kiệt sức mới thôi. Dâm dục như nó thì chuyện đó đâu có khó? Đúng với ý nó rồi còn gì!

Rồi mụ thầm nghĩ tuy mụ không dâm như Chỉ Nhược, nhưng mụ vẫn sẵn sàng cho sáu tên cục súc thay nhau đụ vào lồn của mụ cho đến lúc chúng chán chê mê đời. Lúc nào cũng được, bao lâu cũng được. Mụ rất mong chuyện đó xảy ra với mụ. Nhưng có ai mà thèm đâu! Khổ thế đấy! Bây giờ mụ mới thấy nhớ nhung tụi Tứ Tử và Ngũ Tử cùng với hai con cặc to lớn như hai dùi trống của chúng vô cùng. Mụ biết chúng cũng chẳng thương yêu gì mụ, nhưng mụ vẫn cho chúng đụ và mụ cũng hầu hạ, nâng niu chúng cẩn thận như hai của báu. Vậy mà bây giờ mụ lại phải ở không. Ôi, ông trời quả thật bất công quá!

Nghĩ tới đó bất chợt mụ nảy ra một ý kiến làm mụ sướng rên người. Thì ra mụ vẫn có cơ may tham dự vào màn “Lục Súc Tranh Dâm” chứ không chơi. Chuyện này phải bàn tính, trả giá với mụ tú bà mới được. Ôi chao, nếu được như ý muốn thì tối nay cũng sẽ là một buổi tối nhớ đời của mụ. Đời mụ sẽ lên hương. Miễn sao là Chỉ Nhược đồng ý tham dự trò chơi cực dâm này.

Về tới Nga Mi là Mẫn Quân tìm gặp Chỉ Nhược ngay. Mụ trình bày hết cho Chỉ Nhược nghe về trò chơi “Lục Súc Tranh Dâm” tối nay. Mụ nói thêm nếu nàng không đồng ý thì tối nay nàng sẽ phải ở không vì mụ không thể tìm đâu ra được người nào khác, phải chờ đến tối mai. Nói tới đây, mụ chợt chau mày tự hỏi:

– “Không biết Thanh Thư đi tiệt nơi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy mặt?”

Rồi mụ bực mình thầm chửi rủa chàng đã làm mũ long đong, vất vả:

– “Thằng chó đó đẻ chắc lại nứng cu bỏ đi tìm một con điếm trẻ đẹp, mới lạ nào đó để mà đụ cho đã đời rồi. Địt cả dòng họ nhà nó, chơi gái cả ngày trời rồi chứ đâu phải là vừa!”

Mụ không hề biết là Thanh Thư đã bị Chỉ Nhược tức giận dùng tuyệt chiêu ra tay ném người xuống hố, bây giờ đang nằm chết, dúi xác dưới vực thẳm muôn trượng.

Chỉ Nhược nghe Mẫn Quân thuật lại đầy đủ về cuộc làm tình tranh dâm hội đồng thì nhíu mày ngẫm nghĩ. Trò làm tình vẽ vời giấu mặt quả thật là đúng ý nàng quá rồi. Tuy phải giao hoan với đàn ông con trai lạ mặt nơi đèn đuốc sáng tỏ làm nàng do dự, nhưng dầu sao không biết mặt thật của nhau, sau màn hoạn dâm ai đi đường nấy, không ai biết ai thì cũng có thể chấp nhận được. Nhưng phải làm tình với sáu người một lúc thì thật là ngại ngùng. Mà còn có sự chứng kiến và tham gia của năm người con gái khác nữa chứ!

Từ trước tới giờ, nàng chưa hề làm tình hội đồng với ai bao giờ. Nhiều nhất là với hai người, đó là hai lão Huyền Minh đã cùng ra tay hãm hiếp nàng, mà thôi. Nhưng nàng đã thấy cảnh làm tình với nhiều người rồi. Đó là cảnh Tú Uyên bị sáu bảy tên cai ngục xúm vào hiếp dâm cùng một lúc trong chùa Vạn Pháp. Cái cảnh đó vẫn còn làm nàng kinh khiếp, ngờn nhợn. Nhưng đó là cảnh bị bắt buộc, ép bức, hãm hiếp hội đồng. Còn cảnh đồng ý, thỏa thuận làm tình với nhiều người thì chắc chắn là phải khác hẳn. Cảm giác của người con gái trong tình cảnh bị hiếp dâm bởi một đám người đau khổ ra sao thì nàng có thể đoán ra được, vì chính nàng cũng đã chịu đựng một hoàn cảnh thương tâm tương tự. Nhưng cảm giác của người con gái sẵn sàng đồng lòng làm tình với nhiều người sung sướng ra sao thì nàng không thể biết cho được, vì nàng chưa bao giờ hoan hỉ ôm nhiều người vào lòng mà hăm hở chào đón những hành động mơn trơn trớn, vuốt ve, khích dục và rồi giao cấu với nhau của những người đó.

Khi nàng làm tình với một người, với Vô Kỵ chẳng hạn, dĩ nhiên là nàng cảm thấy hứng thú vô vàn và hoàn toàn hiến trọn thân thể của mình cho người tình trong bể ái. Khi nàng làm tình với hai người, Huyền Minh nhị lão chẳng hạn, dĩ nhiên là có nhiều căm hờn hơn hết, nhưng đó không có nghĩa là lúc nào nàng cũng cảm thấy đau đớn, vì thật ra có vài lúc nàng đã cảm nhận được cái sung sướng của hai bộ phận sinh dục liên tục đâm thọc vào người nàng – miệng mồm và âm đạo cùng một lúc – khiến nàng phải bật phát ra những tiếng rên khoái lạc làm hai lão già càng nứng bạo thêm. Và khi hai lão lúc đó càng nổi hứng tăng tốc làm trò dâm dục thì nàng càng thấy khoái cảm thêm nữa, không thể chối cãi được. Vì vậy, cái sung sướng đó, nàng ngờ ngợ sẽ tăng lên với số người tham gia trong cơn làm tình, miễn là người con gái vui lòng đón nhận những sướng khoái đưa tới từ nhiều dương vật khác nhau, trong nhiều lỗ khác nhau. Làm tình hội đồng đương nhiên co cái thú vui riêng biệt, kỳ thú của nó.

Mẫn Quân thấy nàng đăm chiêu suy nghĩ thì mụ lên tiếng:

– Sư muội phải quyết định nhanh chóng. Nếu đồng ý, chúng ta phải khởi hành ngay lập tức. Họ không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Chỉ Nhược không thèm để ý tới lời hối thúc của mụ. Nàng nhìn ra màn trời u ám mây đen mà suy nghĩ tiếp và nhận ra là cái quan trọng ở đây là nàng có sẵn sàng làm tình và chịu làm tình với sáu người đàn ông xa lạ trong một khoảng thời gian dài hay không. Mọi chuyện khác chỉ là thứ yếu. Đây là một quyết định táo bạo và hoàn toàn mới mẻ đối với nàng. Và nữa, nàng còn phải cung phụng, chìu chuộng, đem thân ra cho cả sáu người đó vui chơi cho đến khi họ chán chê mê mỏi mới thôi. Chẳng khác gì một con điếm làm thỏa dục khách làng chơi.

Nhưng quả thật có đúng như vậy hay không?

Gái điếm bán thân lấy tiền sinh sống. Tiền trao, cháo múc. Anh đưa tiền ra, tôi ngửa trôn lên cho anh sướng. Còn đằng này, nếu nàng đồng ý hợp dâm với đàn ông, đó chỉ là vì nàng muốn dịu lòng dục của chính nàng mà thôi, không hề có sự mua bán, trao đổi tiền bạc gì nơi đây. Như thế, nàng không hề đóng vai một cô gái bán dâm. Nàng không hề bán cái gì hết. Nàng chỉ nhận và hưởng những sướng khoái đem tới cho nàng, làm nàng thỏa mãn. Nhưng cái làm cho nàng khó chịu ở đây là nàng phải đem thân ra mà làm thỏa mãn sáu tên dâm dục, cho đến lúc chúng bò lê bò càng mới xong, bất kể lúc đó nàng có đã thỏa mãn hay chưa. Hoặc nếu nàng đã thỏa mãn rồi thì nàng vẫn phải làm sao để thỏa mãn hết cả sáu tên cục súc. Mà lại còn làm tình luôn tuồn trước những cô gái khác nữa chứ!

Như vậy, vấn đề ở đây là nàng phải giao hoan với một bọn đàn ông với sự chứng kiến và hỗ trợ của một đám con gái trong một hoàn cảnh tán dâm lạc dục cho đến khi bọn lục súc tán mẩn mê đời, bò lê bò càng mới thôi. Một chuyện mà nàng chưa bao giờ làm, chưa bao giờ dám làm. Và chưa bao giờ nghĩ đến.

Mụ Mẫn Quân lúc đó lại lên tiếng thúc dục:

– Sư muội nghĩ sao? Sư muội có thích trò chơi mới lạ với nhiều hứng thú này không?

Mụ ta thấy Chỉ Nhược nhìn mình với vẻ lưỡng lự thì mụ bèn nói thêm:

– Sáu tên lục súc đều là trai tráng phong lưu, phóng đãng đa tình. Không chê vào đâu được.

Chỉ Nhược nghe mụ ta dẫn dụ, khêu gợi lòng dâm của mình thì nàng lại nghĩ tới cái sướng khoái mà nàng sẽ có được. Nàng có lợi gì? Chỉ một lúc thỏa cơn dâm mà thôi? Chưa chắc! Làm tình với sáu người, không phải một lúc ngắn mà sẽ là một khoảng thời gian dài. Cơn sướng của nàng chắc cũng sẽ phải triền miên, lạc dục trong suốt khoảng thời gian đó. Và không biết nàng sẽ đạt tuyệt đỉnh mấy lần, chắc không phải chỉ một lần mà thôi. Trong những lần làm tình lúc trước, nàng chỉ đạt tới cực đỉnh có một lần. Sau lần hoan lạc, cực thú đó là nàng nằm duỗi ra mà hưởng thụ tàn dư của cơn sướng. Nhiều lúc nàng đã tự hỏi nếu nàng ra được nhiều lần trong một trận làm tình thì thân thể nàng sẽ sướng khoái như thế nào? Bây giờ tự dưng không biết tại sao nàng lại quả quyết là nó sẽ làm nàng sung sướng cao đỉnh ngút ngàn, dai dẳng đến cùng cực.

Từ trước đến nay, sau mỗi trận làm tình đam mê và cuồng dã, nhất là khoảng thời gian gần đây dưới ảnh hưởng dâm tình của Cửu Âm võ điển, nàng đạt tới cực khoái là xong một cuộc giao hoan tràn đầy thỏa mãn. Chưa bao giờ nàng đạt tới điểm vu sơn quá một lần. Bây giờ thì có thể lắm, với dâm tư tràn trề và làm tình với nhiều người liên tục trong một lúc lâu. Sao lại không nhỉ? Nếu quả thật nó sẽ xảy ra, tức là nàng có thể đạt cực đỉnh nhiều lần trong một cuộc làm tình, thì đây là một kinh nghiệm dâm trường tuyệt hứng nhất trần đời mà nàng chưa bao giờ biết đến. Và nàng sẵn sàng mong mỏi, chờ đợi, và đón nhận cái cảm giác kỳ diệu, mới lạ và kích dục muôn đời đó.

Nghĩ tới đó tự dưng âm đạo của nàng nở ra, âm hạch của nàng cương dài lên. Từ đó một cảm giác mê man tỏa ra khắp người. Trời ơi, thân thể nàng đang cấp thiết đòi hỏi được thỏa mãn bởi những cuộc giao hoan mãnh liệt. Kỳ lạ là lần này nàng có cảm tưởng nó cần được ôm ấp, ve vãn, xoa bóp, hôn hít, đâm thọc bởi càng nhiều người càng tốt. Nguyên cả phần hạ bộ của nàng trở nên nóng bỏng. Và nàng đã thấy dâm thủy từ trong tận cùng tử cung tuôn ra ào ạt, ướt át hơn tất cả mọi lần. Nàng liền ngồi xuống, mơn man nhận ra là dòng dâm thủy đó đang rỉ xuống, lan tràn trên lỗ đít của mình. Nàng bèn mím môi thắt chặt lỗ chim và bóp kín lỗ đít, cố dằn làn sóng dâm dục xuống. Nhưng càng cố dằn xuống thì nó càng ầm ĩ, cuồng nộ, chỉ chực bùng phát để làm nứt nẻ từng làn da thớ thịt của nàng vì nó không được tự do lan tràn và được xoa dịu bởi thân hình, bàn tay, bộ phận sinh dục của một người khác phái. Phải! Bởi một người con trai, hay nhiều người con trai, với cùng một dâm tình nóng bỏng như nàng bây giờ vậy.

Một tiếng sấm nổ tư nhiên vang ầm lên trên không trung trong màn trời đen tối khiến Chỉ Nhược giật mình. Tiếng sét như một lời cảnh cáo tức giận cho ai đó với một dâm tư kích dục hoang loạn mà phải đành bó tay chịu phận trước một cám dỗ vô vàn.

Chỉ Nhược thở dài, nhìn ra màn trời đen tối dày nặng hứa hẹn của gió mưa vần vũ mà cảm thấy dục vọng của lòng cũng sắp sửa tuôn trào. Tới đây thì nàng biết ra ngay là nàng cần phải tham dự vào trò chơi “Lục Súc Tranh Dâm” mà thôi. Không thể khác gì hơn nữa. Không thể cưỡng lại được nữa. Nàng cần được đụ. Nàng phải được đụ. Và nàng sẽ được đụ. Tự nhiên nàng thấy việc làm tình với sáu người đàn ông con trai là một chuyện đương nhiên, bình thường, không còn gì mà phải thắc mắc nữa. Không màng đến lúc phải làm tình hội đồng trước năm người con gái khác, Chỉ Nhược liền quay sang nói với Mẫn Quân:

– Được rồi. Tôi thử trò chơi này xem sao.

Mẫn Quân nghe thế thì mừng dúm. Mụ vội vã nói:

– Chúng ta không nên chần chừ. Kẻo trễ.

Chỉ Nhược gật đầu nói:

– Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

Một tiếng sấm nổ to lớn khác vang lên ngay lúc đó như ngăn cản nàng. Mẫn Quân giật thót mình. Lần này Chỉ Nhược không còn giật mình vì tiếng sét đó. Nàng thản nhiên vớ chiếc áo dạ hành rồi khoác lên người. Không có gì ngăn cản nàng được nữa.

Mẫn Quân tuy không lạ gì với hành động vội vã mang đầy dục tính mong đợi, không chần chừ và sẵn sàng của Chỉ Nhược trong trò chơi cực dâm này nhưng mụ vẫn ngạc nhiên cho quyết định mau chóng của nàng. Buông thả làm tình công khai với sáu người và chìu chuộng bọn đó cho tới khi chúng đã điếu trước mặt của nhiều người con gái khác là chuyện mà chính mụ, tuy thiếu đàn ông, cũng phải ngần ngại. Vậy mà Chỉ Nhược coi như pha, đồng ý cái rụp. Chứng tỏ nàng cần trai trầm trọng, dâm dục vô bờ. Mà điều này mụ cũng biết từ trước rồi. Không ngờ nó lại kinh khủng đến như vậy, khác hẳn bình thường, nhất là đối với con người của Chỉ Nhược mà mụ vẫn hằng biết lúc trước.

Cái gì đã xảy ra đến nỗi nàng lại thay đổi tâm tính quá độ như thế? Mụ cũng đã từng tự hỏi như vậy và bây giờ, với sự đồng ý tham dự trò “Lục Súc Tranh Dâm” hết sức lạc dục của nàng, khiến mụ phải băn khoăn về vấn đề này một lần nữa. Dĩ nhiên là một Chỉ Nhược đoan trang, thuần tính vẫn còn hiện diện, nhưng một Chỉ Nhược dâm loạn, nứng tình bây giờ lại đi theo, khiến cho cái nhìn của mụ về nàng thay đổi hàng ngày. Mụ không thể hiểu được. Nhưng thôi, chuyện đó tính sau, bây giờ mụ phải hưởng cái may mắn là nàng đã chịu theo mụ với Dạ Hương viện để thỏa mãn lòng dục của nàng – mà theo như mụ nghĩ – để làm đĩ. Chứ còn gì nữa! Con gái mà tìm đến động điếm để cho nhiều người khác đụ và làm tất cả những gì để cung phụng thỏa mãn bọn đó, không cần biết nàng ta có sướng hay không, thì nếu không phải là đĩ thì là cái giống gì?

Điều này khiến mụ ta sung sướng, hoan hỉ. Vì mụ ta vốn đã oán ghét và ganh tị nàng, lúc nào cũng mong sao cho Chỉ Nhược tàn đời như một con đĩ rạc trong một động điếm rẻ tiền chứ không được thăng hoa làm trưởng môn nổi tiếng của phái Nga Mi như bây giờ.

Khi hai người bước ra khỏi phòng thì Mẫn Quân nhắc khẽ với Chỉ Nhược:

– Trò chơi này có thể kéo dài tới ngày hôm sau, sư muội nên báo cho ban trị sự biết.

Mẫn Quân nói đúng, để tránh dị nghị, người trưởng môn vắng mặt lâu như vậy thì phải nói cho ban trị sự biết mà thôi. Việc này cũng rất bình thường. Thanh thế của phái Nga Mi rất lớn, không ai mà không biết. Ảnh hường của nó lan rộng trên khắp nước, đặc biệt là trong giới giang hồ Trung Nguyên, khắp hang cùng ngõ hẻm, cho nên người trưởng môn rời núi thăm hỏi bạn bè khách khứa trong giới giang hồ, tham quan những dinh thự của các bậc đại gia giàu có vài ngày, có khi tới vài tuần là chuyện đương nhiên. Thật ra những chuyến di hành như thế là chỉ để tìm tiền, làm giàu cho sự tồn tại và phát huy môn phái mà thôi.

Chỉ Nhược nghe nói trò chơi sẽ kéo dài qua đêm thì nàng lại cảm thấy hứng khởi vô cùng. Cuộc vui sẽ có nhiều hứng thú kỳ lạ và lâu dài – cùng với nhiều người. Và nàng đang hăm hở đón chờ cái trò chơi hội đồng dâm dật đó, với một thân thể đang hừng hực đòi hỏi, dâm thủy đang rò rỉ tràn trề. Tới đó nàng đỏ mặt lên, không phải vì thẹn thùng, e ấp bởi ý nghĩ màn làm tình hội đồng dâm loạn mà vì luồng máu trong người nàng tự dưng tăng tốc phi mã khiến nàng thở dốc trước một viễn ảnh của một trận giao hoan khoái lạc, kích dục, đầy hứa hẹn. Ào ào như cơn bão đang hầm hè dục vã ngoài trời kia vậy. Nàng đã sẵn sàng. Cả con người nàng đang chờ đợi. Quả thật là nàng đã bị Cửu Âm chân kinh dưa vào dâm cung, tuyệt vực rồi. Thế nhưng nàng lại không màng, thật ra là nàng không thể cưỡng lại được, mạc nhiên dấn thân vào chốn ăn chơi để thỏa mãn dâm tình mà cuốn võ điển đó đã vô tình di họa sâu trong người nàng. Trời ạ! Nàng sẽ sung sướng bây giờ, nhưng hậu quả sẽ khôn lường cho cuộc đời mai sau.

Chỉ Nhược cố dằn hơi thở, vội vã nói như không ra hơi:

– Phải rồi… Thôi ta đi ngay. Đi!

Sau đó hai người – dưới trời chiều buồn thảm, dày đặc đe dọa của mây đen, vần vũ tức giận của mưa gió, ầm ì phẫn nộ của sấm sét – Chỉ Nhược và Mẫn Quân vội vã hăng hái, hồ hỡi xuống núi đi thẳng tới Dạ Hương viện để tham dự trò chơi “Lục Súc Tranh Dâm” chốn lầu xanh, nơi mà tối nay Chỉ Nhược, và năm nàng tiên khác, sẽ liên tục làm tình với sáu tên súc vật và cung phụng, làm chúng thỏa mãn sung sướng đến cùng cực, rã rời mới thôi.

Chỉ Nhược vừa xuống tới chân núi Nga Mi thì cơn giông sấm động chớp lòe ánh sét đã kéo tới. Cơn mưa cuồng nộ xối xả dội xuống người nàng những giọt nước nặng nề, quất vào người lạnh cóng khiến nàng như tê dại đi. Dưới tiếng nổ sầm, trong ánh chớp lòa, đội cơn gió hú, nàng bặm môi băng mình giữa thác nước giá buốt tới tâm can.

Nhưng nó vẫn chưa đủ để dập nguội ngọn lửa dục nóng bỏng luôn luôn ầm ĩ thúc đẩy trong người nàng.


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...