Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1

Chương 10



Phần 10

Sau khi lưu luyến chia tay, Thường Ngộ Xuân thuê một chiếc giang thuyền, đi đến Hán Khẩu, rồi từ Hán Khẩu đi qua Trường Giang, dọc theo vùng ven sông xuống dưới phía đông.

Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư tại Hồ Điệp Cốc, nằm ở phía bắc, từ Trường Giang chảy về phía đông nam đến Cửu Giang thì rẻ sang hướng đông bắc mà đến.

Trong lúc này, trong cơ thể Trương Vô Kỵ hàn độc phát tác, nhưng hắn cố nén đau đớn, trước sau không chịu rên đau, Trương Siêu Quần cùng Thường Ngộ Xuân nhìn vào mắt y, trong lòng âm thầm bội phục, thiếu niên này bất quá mới 14, 15 tuổi, tính tình bướng bỉnh ngoan cường như thế, có một ngày đạt được kỳ ngộ, cũng là không có gì lạ.

Ngày hôm đó, ba người tới trấn Khánh Hạ, đi đường bộ thuê một chiếc xe lớn, hướng phía bắc xuất phát, Thường Ngộ Xuân biết Hồ Thanh Ngưu không thích người bên ngoài biết được vị trí ông ta ẩn cư, nên khi đến cách Hồ Điệp Cốc vẫn còn có hơn 20 dặm, liền xuống xe cho xe ngựa quay trở về.

Ba người đi một hồi lâu, bởi vì sơn đạo gồ ghề, không chỉ là Trương Vô Kỵ trên người có hàn độc, Thường Ngộ Xuân cũng là bị trúng hai chưởng, nội thương không nhẹ, cho nên mọi người đi rất chậm, mãi đến tận trời sắp tối thì đi tới một rừng cây, hai người bị thương mệt mỏi nằm dưới tàng cây ngửa mặt lên trời, Trương Siêu Quần là đặc công, đương nhiên vẫn còn tinh lực dồi dào, thấy bọn họ mệt đến thở không được, nên đành dừng lại chờ bọn họ nghỉ ngơi, vừa mới ăn xong lương khô, thì nghe từ xa xa văng vẳng có tiếng binh khí va chạm, lại có người thét to:

– Đi hướng nào?

– Ngăn chặn phía đông, ép hắn đến phía trong rừng đi.

– Lần này cũng không thể lại để tên đầu trọc này chạy thoát.

Theo tiếng bước chân, có mấy người chạy đến hướng trong rừng cây.

Thường Ngộ Xuân cả kinh, rút đao cầm ở tay, tay trái ôm lấy Trương Vô Kỵ, đứng lên, nói với Trương Siêu Quần:

– Tiểu huynh đệ, hãy cẩn thận!

Trương Siêu Quần nghiêm nghị gật đầu, cúi người nhặt lên một cái khúc cây, vừa lúc có người lên tiếng.

– Ngươi còn chạy đi đâu?

Vô Kỵ liền khẽ nói:

– Thường đại ca, hình như không phải chúng định tới kiếm chúng ta đâu!

Ngộ Xuân gật đầu.

Ba người liền núp vào sau một cây cổ thụ chờ xem, liền thấy có bảy tám người đang vây đánh một người.

Trời đã tối om không sao nhận rõ mặt nên không thể biết được những người đó là ai. Ngộ Xuân thấy người bị vây đánh với hai bàn tay không, chống đỡ bảy tám kẻ địch, thế mà những người kia không sao lại gần y được.

Một lát sau, nhờ có ánh sáng trăng rọi xuống, hai người mới thấy rõ người bị đánh là một tăng nhân áo trắng, tuổi trạc năm mươi, người gầy và cao.

Còn những người vây đánh gồm có cả tăng nhân, đạo sĩ lẫn mặc áo thường tục, trong bọn họ lại có hai thiếu nữ.

Càng xem Ngộ Xuân càng kinh hãi, vì hắn thấy những người vây đánh tăng nhân kia võ nghệ rất cao cường.

Hai hòa thượng một cầm thiền trượng, một cầm giới đao.

Một đạo nhân cầm trường kiếm, thân pháp rất lanh lẹ.

Một người nhỏ bé và lùn, hai tay cầm đơn đao, lăn lộn dưới đất để tấn công hạ bàn địch thủ.

Trương Siêu Quần chắc lưỡi than thở nói:

– Tăng nhân kia thật là lợi hại, một mình đối đầu với tám cao thủ!

Chợt thấy cái cô gái thân hình thon thả kia, tay cầm trường kiếm tấn công, kiếm pháp cũng lợi hại khôn tả.

Trương Siêu Quần không khỏi âm thầm than thở, phụ nữ luyện võ thường tạo nên vóc người rất đẹp! Hai bắp đùi chật căng, co dãn mười phần a! Một cô gái xoay người lại, nửa bên mặt ánh nguyệt quang chiếu vào soi rõ, Vô Kỵ vừa nhìn thấy thấy suýt la lớn:

– Kỷ cô cô!

Thì ra cô nương đó đó chính là Kỷ Hiểu Phù, vợ sắp cưới của Ân Lê Đình.

Trương Siêu Quần ngẩn ra, sẽ không phải là vị hôn thê Kỷ Hiểu Phù của Ân Lê Đình chứ? Hắn hỏi vội:

– Vô kỵ ngươi biết cô nương đó sao?

Trương Vô Kỵ gật đầu nói:

– Chính là vị hôn thê của Ân lục thúc, chúng ta… chúng ta…

Trương Vô Kỵ vốn muốn nói chúng ta tiến lên hỗ trợ, cuối cùng nhịn xuống không nói…

Trong nháy mắt, những người kia đã là đấu với nhau hồi lâu, bị vây công và những người tấn công võ công thật là tuyệt vời, chưởng pháp chợt nhanh chợt chậm, hư hư thật thật, biến ảo đa đoan, đánh tới nhanh thì rất nhanh, đường đi của bàn tay Trương Siêu Quần đều nhìn không thấy rõ ràng, hắn nhìn đến hoa cả mắt, trong lòng âm thầm kính nể, cũng sinh ra khá là chi tâm, nếu là đổi lại mình, nếu có thể đánh bại những người này, tuyệt đối không dễ, hắn am hiểu, quyền thế, nhưng tất cả đều là ngoại công, mà không phải như trong thế giới võ hiệp này đều sử dụng nội công, một người có thể sử dụng nội lực đem thân thể điều chỉnh linh hoạt, đúng là phi thường không dễ, Trương Tam Phong từng nói, chính mình luyện tập ngoại công thân thể đã đạt đến cảnh giới cao nhất, nếu như bây giờ có thể học được nội công chính tông, như vậy thì……

Trương Siêu Quần tâm động không ngừng, lúc này, chợt nghe đến một hán tử quát lên:

– Dùng ám khí đối phó.

Chỉ thấy một hán tử cùng một tên đạo sĩ phân hướng về hai bên phải trái vọt ra, lấy ám khí ra nhắm tăng nhân nọ ném lia lịa, tăng nhân nọ cuống cả chân tay, đạo nhân cầm kiếm liền quát lớn:

– Bành hòa thượng hãy nghe bần đạo nói đã, chúng tôi không muốn giết hòa thượng đâu, hà tất hòa thượng phải thí mạng làm gì? Hòa thượng hãy giao Bạch Quy Thọ thì chúng ta sẽ tha chết cho, như vậy có phải hơn không?

Thường Ngộ Xuân lấy làm kinh hãi, thấp giọng nói:

– Hóa ra là Bành hòa thượng?

Trương Siêu Quần sững sờ, nhất thời nhớ tới nguyên bản xác thực là có hồi như vậy, những người được gọi là nhân sĩ võ lâm chính phái, vì truy hỏi tăm tích Đồ Long Đao, vây đuổi chặn đường đàn chủ Bạch Quy Thọ của Thiên Ưng Giáo, nên một trong Ngũ Tản Nhân của Minh giáo là hòa thượng Bành Oánh Ngọc ra tay giúp đỡ, bởi vì Thiên Ưng Giáo cùng chung ngọn nguồn với Minh Giáo. Không nghĩ tới tăng nhân đạo bào áo trắng như tuyết, võ công biến hoá phi thường này là Bành hòa thượng…

Bành hòa thượng cất cao giọng nói:

– Bạch đàn chủ đã bị các người đánh bị thương nặng, dù y không phải là người của Thiên Ưng Giáo đi nữa, hoặc y là người không có liên quan gì cũng vậy, Bành mỗ này không thể thấy y chết mà không ra tay cứu.

Trương Siêu Quần khen:

– Vị Bành hòa thượng này quả nhiên phong độ hiệp nghĩa!

Thường Ngộ Xuân nhìn Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười.

Ðạo nhân vội đỡ lời:

– Cái gì là thấy chết mà không ra tay cứu? Chúng ta có định giết y đâu? Chúng ta chỉ muốn y cho chúng ta biết tung tích của một người thôi.

Bành hòa thượng lại nói:

– Các người định hỏi tung tích của Tạ Tốn phải không? Tại sao các người không đi hỏi Phương Trượng của chùa Thiếu Lâm?

Hai tăng nhân của phái Thiếu Lâm đang vây đánh Bành hòa thượng vội la lớn:

– Ðó là kế ly gián của Hân Tố Tố, yêu nữ của Thiên Ưng Giáo, giá họa cho phái Thiếu Lâm chúng tôi, đâu có ai tin những lời vô căn cứ ấy đâu…..

Bành hòa thượng đối đáp với bọn người kia nhưng tay vẫn tiếp tục chống đỡ lại họ, không hề nao núng chút nào.

Những người vây đánh hòa thượng họ Bành đều là những tay cao thủ của các phái, nên Bành hòa thượng mấy lần muốn phá vòng vây để đào tẩu mà vẫn không được.

Ðạo sĩ ở vòng ngoài ném ám khí bất chợt la lớn:

– Nguy tai, ám khí đã ném hết rồi.

Bảy người kia nghe thấy đạo sĩ la như vậy cùng lúc đều nằm phục xuống sát đất, tiếp theo đó thấy năm lưỡi phi đao lần lượt phóng tới.

Thì ra đạo sĩ ấy nói: “Ám khí ném hết rồi.”

Chính là ám hiệu bảo mọi người nằm xuống đất.

Năm phi đao đó nhằm ngực Bành hòa thượng bắn tới, nguy hiểm vô cùng.

Nếu bình thường thì Bành hòa thượng chỉ việc cúi đầu hay nằm sấp xuống về phía trước hoặc ngả người về phía sau là có thể tránh được, nhưng lúc này những kẻ thù đang ở gần thì làm sao mà giở những phương pháp đó ra được?

Trương Siêu Quần biết Bành hòa thượng sẽ không có chuyện gì, nhưng tim cũng là nhảy loạn hồi hộp…

Bành hòa thượng đột nhiên tung mình nhảy lên cao hơn trượng.

Những phi đao kia đều bay lướt qua dưới chân y.

Trương Siêu Quần nhìn đến say mê, đây chính thức là khinh công cổ đại rồi! Thật sự không phải là trong tiểu thuyết võ hiệp vớ vẩn a! Trương Siêu Quần từ nhỏ đã ước ao giống như những hiệp khách phi thiềm tẩu bích, sùng bái đến phục sát đất, từ lúc học cấp 3 đã mơ có thể phi thân được lên nóc nhà người nhìn lén các cô nương tám táp rửa ráy, mãi đến khi trở thành một tên đặc công quang vinh, nương theo từ lúc thiếu niên, nguyện vọng đến giờ cũng chưa có thể thực hiện. Bây giờ, nhìn thấy Bành hòa thượng phảng phất dập dờn như bướm bay xuyên hoa phóng khoáng ngông ngênh, tự nhiên lại say mê trông ngóng, hận không thể ngay lập tức sẽ học được khinh công thần kỳ.

Tuy tránh được phi đao, Bành hòa thượng vẫn bị thiền trượng, đơn đao của Thiếu Lâm tăng, trường kiếm của đạo nhân phái Côn Luân nhắm chân y tấn công tới tấp..

Bành hòa thượng bắt buộc phải giở thế liều mạng ra, tả chưởng vỗ mạnh vào đầu Thiếu Lâm tăng, hữu chưỡng giơ ra đoạt lấy đao của tăng nhân đó, rồi thuận tay giơ cây đao đẩy mạnh lên chạm vào thiền trượng một cái.

Nhờ sức mạnh đó y mới bắn ra ngoài xa mấy trượng.

Tên hòa thượng của phái Thiếu Lâm bị Bành hòa thượng đánh một chưởng vào đầu, vỡ sọ chết ngay.

Bảy người kia tức giận vô cùng liền đuổi theo.

Bành hòa thượng vừa chạy được mấy bước vấp phải một tảng đá suýt té nhào.

Vì vậy bảy người nọ đuổi kịp và tiếp tục vây đánh hòa thượng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...