Yêu điếm

Chương 13



Phần 13

Đếm chán mà chưa hết, mỏi cả cổ, tôi chán chả đếm nữa quay ra đập muỗi rồi nhìn vào chỗ chị làm. Mấy ả đàn bà chạy qua chạy lại, mấy người đàn ông thì cứ tầm nửa tiếng lại có người đi vào đi ra. Vẫn không thấy bóng dáng chị đâu, ngồi thêm một lúc thì bác bán nước dọn hàng, tôi giúp bác mấy việc linh tinh rồi lại lên xe ngồi đợi, rét quá. Chị bao giờ mới ra đây, tôi ngáp ngắn ngáp dài, chị ơi chị, mau ra gặp em đi. Nãy giờ nhìn ánh đèn nhấp nháy đau hết cả mắt, bỏ điện thoại ra chơi game, đã gần một giờ kém, xe cộ đi qua đã thưa dần, hai mắt tôi díp lại, tôi cố gắng căng mắt ra cho tỉnh táo. Kiểu này phải đợi chị đến sáng rồi.

– Này nhóc!

Tôi giật mình tý nữa đánh rơi điện thoại, quay mặt lên thì là ả tôi đã nhờ tìm chị, ả dơ ly cafe nóng nghi ngút khói trước mặt tôi, mà giờ gọi nhóc rồi, không thấy gọi anh ngọt sớt nữa.

– Gì đây?

– Uống đi cho ấm, tui nghe Bích kể rồi, định ngồi đợi đến bao giờ nữa, về nhà đi.

– Cảm ơn chị, nhưng tôi sẽ không về đâu, chị vào bảo với Bích tôi sẽ ngồi đây đến khi nào cô ấy ra thì thôi.

– Ok.

Ả cười rồi sang đường đi vào trong, tôi cầm ly cafe nhâm nhi rồi lại cắm mặt vào điện thoại, tỉnh táo hơn chút xíu.

– Anh ơi!

Tôi ngẩng mặt lên thì thấy một người con gái đứng trước mặt tôi, nhìn có vẻ hơn tuổi tôi mà lại gọi tôi là anh, thôi thì tôi cũng gọi em cho nó phải đạo.

– Gì vậy em?

– Anh có phải xe ôm không ạ?

Ơ đệch, nhìn mình đeo kính tri thức đang đợi gấu thế này kêu xe ôm, đúng là không có mắt nhìn người, hỏng.

– Không em, em muốn xe ôm thì em cứ đi thẳng rồi rẽ trái, thấy biển cấm đái thì rẽ phải là thấy ông xe ôm ngồi đấy đấy.

Tôi mặt tỉnh bơ mồm nói tay chỉ cho chị gái, còn chị gái thì mặt nghệt ra nhìn tôi.

– Dạ vâng em cảm ơn!

Rồi lẳng lặng đi luôn không ngoái nhìn lại, tôi đoán trong đầu đang chửi tôi điên, điên éo đâu, đúng là đi thẳng rẽ trái thấy biển cấm đái của quán rượu ốc treo gốc cây rồi rẽ phải có một ông xe ôm kiêm sửa xe ngồi đấy mà. Mà tội con bé giờ này rồi còn lang thang, không biết gọi người nhà ra đón chắc, hay máy hết tiền. Thôi kệ chơi game đã, tôi lại cắm mặt vào game mà quên đi không gian và thời gian, ngón chân thì đã mất cảm giác, sắp phá đảo rồi, oh yeah.

– Hiếu cứng đầu thật đấy!

Cái giọng quen thuộc của chị đập vào tai tôi, tôi ngẩng mặt lên, chị đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.

– Bây giờ Bích mới chịu ra à?

– Nói đợi người ta mà lại chơi game thế đấy?

Chị nói nghe đầy sự giận dỗi, yêu quá.

– Thì chơi game cho đỡ buồn ngủ thôi.

– Hiếu về đi, ở ngoài này lạnh lắm.

– Bích đi với Hiếu đi.

– Đi đâu?

– Không biết nữa.

Tôi gãi đầu, chị bĩu môi.

– Về phòng trọ của Bích đi.

– Ừ, Bích lên xe đi, à quên, còn cái này.

Tôi dơ chiếc ly đã cạn trước mặt chị, chị bật cười cầm ly vào trong rồi chạy ra leo lên xe ôm tôi.

– Đi lối nào đây?

– Đi đi rồi Bích chỉ.

Tôi rồ ga phóng đi, đã lâu rồi không được chị ôm, bao nhiêu nhớ nhung tan biến, được gặp lại chị thật tuyệt. Sau một hồi vòng vèo cũng đến nơi ở mới của chị, một dãy trọ dài nằm cuối con ngõ, khá yên tĩnh, chị kéo tôi vào trong, đèn bật sáng, phòng rộng hơn phòng cũ của chị.

– Bích ở đây một mình à?

– Không, ở cùng con bé mang cho Hiếu cafe ý.

Tôi hơi chột dạ khi nghe chị nói vậy, hôm nhờ tìm chị thôi có thò tay vào vếu bà ý, không biết bả có kể với chị không, bà ấy mà kể thì….

– Thế mà lúc hỏi Bích ở đâu kêu không biết, mà bà ấy tên gì thế?

Chị cười đáp.

– Ly.

– Ừ.

Tôi nhìn chị, chị lại trang điểm đậm rồi, tôi lấy tay lau đi lớp phấn.

– Em có biết nhìn em lúc không trang điểm xinh hơn rất nhiều không?

Chị bĩu môi cười.

– Anh xin lỗi, anh ngốc quá, đáng lẽ anh không nên làm vậy.

– Không sao đâu anh, em hiểu mà.

– Sao em chuyển đi mà không nói cho anh biết, biết anh lo lắng thế nào không?

– Nói cho anh biết làm gì, lúc đấy anh có quan tâm đến em đâu.

– Hì!

– Anh ngốc lắm, cứng đầu nữa, trời lạnh như thế mà cứ ngồi ngoài đấy, ốm thì sao?

– Ai bảo em không chịu đi với anh từ đầu, làm anh co ro bên ngoài, lắm muỗi nữa.

– À mà hôm nay em dám nói anh là em trai em à?

– Không nói thế thì nói thế nào?

– Người yêu!

Chị cười còn tôi thì ngáp.

– Mình đi ngủ nha.

Tôi gật đầu, chị kéo tôi lên giường.

– Rửa mặt cái đã.

Chị pha cho tôi chậu nước nóng, tôi rửa mặt xong đi ra đã thấy chị ghép màn cẩn thận, tôi cởi áo khoác, tắt đèn rồi leo lên chui vào chăn ôm chị, lâu lắm rồi mới được ôm chị, lúc này tôi đang rất hạnh phúc.

– Sáng mai anh có học không?

– Không.

Thực ra là có nhưng tôi đã có ý định sáng mai bùng học để đi chơi với chị nên nói dối.

– Tháng trời không gặp em có nhớ anh không?

– Không, ai thèm nhớ anh, đồ đểu.

Vậy là rất nhớ mình rồi.

– Sao em lại chuyển đi vậy?

– Ở đấy một mình buồn lắm nên em chuyển đến sống cùng cái Ly cho vui.

– Anh tưởng vì anh nên em mới chuyển đi.

– Hâm, thôi ngủ đi, trời sắp sáng rồi kìa.

Tôi và chị nằm ôm lấy nhau, thật ấm áp, dần dần tôi cũng chìm vào trong giấc ngủ, được nằm cạnh chị thật tuyệt. Và tôi đã mơ, có một đám cưới, cô dâu là chị còn chú rể là tôi, rồi những đứa trẻ trong một ngôi nhà, tôi và chị nô đùa với chúng, đang mơ đẹp thì….

– E hèm, hai người này dậy mau.

Tôi từ từ mở mắt, chị cũng vậy, trước mặt tôi là bà Ly.

– Hai người tình cảm ghê nha!

– Mày về bao giờ thế? Mấy giờ rồi.

– Hơn mười giờ rồi, tôi về từ sáng, buồn ngủ díp hết mắt mà không có chỗ ngủ đây, hai người mau dậy đi cho tôi đi ngủ.

Tôi với chị nhìn nhau cười rồi dậy nhường chỗ cho Ly, chúng tôi đi đánh răng rửa mặt, dùng chung bàn chải và khăn mặt luôn, ai chê ở dơ là mình thông đấy, đùa thôi. Rửa xong đi ra đã thấy Ly ngủ say rồi, chắc tối qua tiếp khách hơi quá sức.

– Đi ăn sáng nha!

– Trưa rồi ăn sáng gì nữa, anh trở em đi chợ đi.

– Hôm nay cho anh ăn cơm ở đây à?.

– Ừ! Ăn xong nhớ rửa bát.

– Ok người đẹp.

Chị đánh vào vai tôi rồi lôi tôi đi chợ, trời hôm nay đẹp thật, nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi lạnh sun hết cả tờ rym.

Chương trước Chương tiếp
Loading...