Yêu gái nhà giàu

Chương 2



Phần 2

Số là sáng hôm đó tôi nhắn tin rủ em đi ăn sáng, cứ nghĩ là chắc chắn thành công, ai ngờ thái độ của em với tôi thay đổi hẳn:

– Ăn sáng chưa?

– Chưa.

– Đi không, anh qua chở này.

– Không, tôi đi với bạn trai rồi.

– Ừ, good luck have fun.

Hức… Hức, sao em nỡ lòng nào nói với anh như vậy hả Trân. Sau khi đọc xong tin nhắn của Trân, tôi chẳng còn tâm trạng gì nữa. Sau tin nhắn đó tôi thẫn thờ lờ đờ chẳng thiết ăn uống gì nữa, hiếm hoi có ngày rảnh rỗi thì em lại đối xử như thế với tôi. Mặc dù cũng không thân thuộc gì nhau quá nhưng cũng không cần phải tuyệt tình thế chứ. Mãi sau này, tôi mới hiểu được…

Không còn tâm trạng để ăn uống, tôi đành đi kiếm chuyện khác để giải sầu vậy. Và chuyện khác của tôi chính là đánh liên minh. Tôi chơi từ giữa mùa 3, đến giờ vẫn lận đận ở BK V. Bỏ lại sau lưng tất cả muộn phiền của cuộc sống, tôi lại tập trung vào thế giới ảo của riêng mình. Tập trung vào những lời yêu thương, những lời hay ý đẹp như: Óc tuất, khôn như hợi, đôi cánh mơ màng, quan hệ mẫu thân bạn…

Tất cả những từ ngữ trang trọng đó đã được các bạn trẻ chơi Liên Minh vận dụng hết sức thành thục và thâm ảo. Quả thật, chỉ sau một buổi sáng giao lưu với các bạn mà làm tôi cảm thấy tự ti về vốn từ và khả năng vận dụng từ ngữ của mình. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, các bạn đã cho tôi sáng mắt sáng lòng.

Tôi cảm ơn các bạn, cảm ơn đảng và nhà nước, con cảm ơn ba mẹ đã tạo điều kiện để con có thể học tập những lời vàng ngọc hôm nay. Tôi gặp được các bạn trẻ ở đây giống như Lưu Bang gặp Trương Lương, Lưu Bị gặp Khổng Minh, giống như bèo nước tương phùng. Xưa nay chó sủa không có cắn, các bạn ngu như ton tặc.

Sau một buổi sáng bội thực toàn lời hay ý đẹp của các bạn trẻ, tôi lắc đầu ngao ngán đi về nhà. May quá, hôm nay không phải nấu ăn. Trưa nắng thế này thì tôi chẳng muốn đi đâu cho khổ cực, cứ ở nhà ngủ là sung sướng nhất rồi. Quá tuyệt với, thật không thể tin nổi. Ngay cả tôi cũng không thể tin nổi. =))

Đang thiu thiu ngủ trưa thì lại mất điện, nóng không thể nào ngủ được. Từ xưa đến nay, phúc bất trùng lai mà hoạ vô đơn chí. Đã mất điện mà điện thoại lại còn hết pin, tôi cứ phải đi đi lại lại trong nhà, bứt rứt không chịu được cứ như cuộc sống của người tiền sử ấy. Nóng đến nỗi thằng em cũng ngại không dám ngóc đầu lên thì thôi rồi. Lúc đấy cũng khoảng 3 giờ 30 chiều rồi, thế nà tôi phóng xe ra biển nhanh hết mức có thể để giải toả cái nóng. Và hình như có mỗi khu tôi mất điện, biển cũng vắng, chứ mọi hôm mà mất điện toàn bộ thì biển đông lắm.

Biển xanh, nắng vàng, cát trắng, sịp hồng. Thiên thời địa lợi đủ cả thì ngại gì mà không chiến. Nhảy cái ào xuống biển, bơi ra thật xa rồi nằm ngửa mình trên biển cho sóng đẩy mình đi đâu thì đi, tốt nhất là đẩy tới vòng tay của em nào đấy càng tốt. Đùa chứ không để ý là sóng đánh ra biển chơi với cá luôn à. Nằm đó một hồi lâu, tôi cũng chán nên bơi vào bờ ngắm gái cho vui vậy. Suy nghĩ của tôi cũng không sai, giờ này cũng bắt đầu có gái rồi. Nằm dài trên bờ cát trắng nhìn các bà các chị, các em tí nị đến bé bỉm sữa, đi ngang qua, nhất là sau khi họ mới từ dưới nước đi lên. Tất nhiên đây là Việt Nam nên hiếm các loại bikini lắm, đa phần là quần short áo thun ngắn hay crop top thôi. Nhưng mấy cái đó gặp nước bó sát cũng nuột thôi rồi.

Nằm mà thằng em nó cứ đòi anh cho cho đứng dậy giao lưu với các chị làm tôi khổ tâm hết sức, cũng may là nhịn được. Thôi tôi cũng lết về sớm chứ ở lại không chừng thằng em nó tức vỡ bờ trào sữa trắng thì chắc tôi độn thổ mất. Trên đường về tôi cứ thấp thỏm không biết có điện chưa, chứ về nhà mà phải chịu cái cảnh nóng như thiêu như đốt ấy thì thà ra đường nhong nhong còn vui hơn, nhất là trong thời điểm gần tết vàng thau lẫn lộn thế này.

Cũng may là về đến nhà thì thấy bàn thờ Thổ Công đã sáng đèn, lão anh đang ngủ khò khò cạnh chai Moutain Dew, có điện rồi, may thật. Tôi lại tiếp tục sự nghiệp cách mạng đầy vẻ vang của dân tộc: Ngủ. Đánh một giấc thẳng cẳng đến 6h chiều rồi thức dậy ăn tối, sướng.

Đêm xuống, tôi lững thững ra tiệm tạp hoá gần nhà mua chai Sting về, vừa uống vừa cày game.

– Ôi cuộc đời đầy thương đau đắm hình hài, thu man mác buồn mùa thu ơi.

– Tổ sư mày có im cho tao ăn cơm không thì bảo.

– Thôi Luân ạ, ba xin mày. Cất cái giọng hát của mày xuống giúp cái.

Tôi hát cũng hay lắm mờ, sao lại phản đối con như thế, thiệt tình vừa về đã xỉa xói thằng con yêu quý. Đang ngồi chờ đến 9h đánh boss thì có tin nhắn đến, ai nhắn tin giờ này thế không biết.

– Anh ơi?

– Gì.

Vừa bực vì bị phá lúc cày game, vừa bực vì chuyện lúc sáng, tôi trả lời một cách hết sức là cục súc.

– Em chán quá.

– Sao không đi chơi đê.

– Xe hư rồi, không có gì đi.

– Taxi?

– Không thích.

Giờ thì tôi lờ mờ hiểu ra, Trân muốn tôi làm xe ôm cho em.

– Anh không làm xe ôm đâu, không biết nhờ bạn qua đón à.

– Đi mà, trễ hẹn em rồi, đã đi trễ còn nhờ nó qua đón thì kỳ lắm.

– Who care?

– Ơ kìa, thái độ gì thế kia!

– Thái độ đấy, sao nào.

– Không muốn chở thì thôi, anh nói tử tế chút không được à?

– Thật tuyệt vời, thật không thể tin nổi. Kệ mợ em.

– Anh giận em à?

– Giận gì cơ, anh có gì đâu mà giận.

– Thì… Thì…

– Sao?

– Thôi không đi nữa, không cần anh.

– Ờ.

Tôi đang nóng mà Trân cứ dây dưa mãi khó chịu thật, nhưng thái độ tôi thế mà em vẫn dây dưa với tôi thì hơi lạ. 10h20 Trân lại nhắn tin với tôi tiếp:

– Anh.

– Gì nữa trời?

– Em khó ngủ quá, ba em nhậu với mấy ông ma tuý mãi chưa xong.

– Ủa mà mấy bác ma tuý là gì cơ, ba em hút cần à?

– Vô duyên, ba em là đại tá công an nhưng xin về hưu non vì ly do sức khoẻ, còn mấy bác ma tuý là mấy ông làm trong cục cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, mấy người đó là ba em dìu dắt, nên thường xuyên tới nhà nhậu, mà mỗi lần như vậy ồn ào khó ngủ lắm.

– Ui, to thế cơ á. Rồi sao, liên quan gì đến tiền ăn sáng của anh không, hay anh giết người có được miễn án tử hình không?

– Vô Duyên, anh hát em nghe nha.

– Đếu.

– Đi mờ, em xin lỗi.

– Vì chuyện gì?

Tôi phải bắt em nói ra cho được.

– Thì chuyện khi sáng, được chưa. Hát cho em nghe đi.

– Rồi hát, đợi anh chút. Mà anh hát nhạc gì kệ anh nha, không biết hát nhạc trẻ đâu à.

Tôi cũng đành xuống nước với Trân, không nên cứng quá nó gãy.

Tôi kiếm bừa bài nào đó mình thích rồi cất giọng hát cho em:

‘Con tim anh đang bơ vơ…

Góc phố đứng mãi đợi chờ…

Chỉ thấy bóng mịt mờ…

Tình hỡi…

Có lẽ đến lúc xa nhau…

Những lúc ước muốn gần kề…

Ký ức cứ mãi ùa về…

Khi mình đã, đã xa nhau rồi…

Có biết bao người yêu nhau… Rồi xa nhau.’

– Hơ, thôi em ngủ. Anh có giọng hát chim sa cá lặn ghê.

– Ngủ ngon.

Tôi nằm vắt tay lên trán trằn trọc suy nghĩ, gia thế của trân toàn ô dù to, tôi thì nghèo mạt rệt, rồi chuyện tình này sẽ đi tới đâu đây. Những suy nghĩ ấy cứ đeo đuổi tâm trí tôi, tất cả dần chìm vào giấc ngủ. Đêm… dần qua…

5: 30 sáng ngày 28 tết.

Sáng sớm, trời vừa mới ửng hồng và những giọt sương còn động trên lá, mẹ tôi đã vác chổi đứng trước cửa phòng anh em tôi hùng dũng như Lữ Bố vác Phương Thiên Hoạ Kích đứng giữa sa trường.

– Hai thằng quỷ, giờ này còn chưa dậy là sao, quên hôm nay ngày gì à?

Hôm nay là ngày dọn nhà, vừa sáng là hai anh em tôi đã bị mẹ lôi dậy phát cho mỗi thằng một xô nước để lau dọn nhà. Mẹ thì đi sắm sửa đồ tết, ba tôi đem bộ đèn thờ đi lau chùi sạch sẽ. Khổ nhất là hai thằng tôi, cứ hùng hục lau dọn từ tầng dưới lên tầng trên, từ trong nhà ra ngoài ngõ.

Chuyện này làm tôi nhớ đến những lúc hùng hục quay tay trong phòng tắm, lúc đó tôi làm gì biết tới jav, chỉ tự tưởng tượng mà quay, nghĩ lại ngượng vl, nhưng biết sao được, một thằng con trai đang coi sex thì mẹ lương tâm nó để dưới lỗ ass.

– Hai thằng mày lau lại, chỗ kia chưa sạch kìa.

– Dạ.

– Hai thằng mày lau kiểu gì mà chỗ này bụi không vậy?

– Dạ.

6: 30 chiều…

Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc cơn ác mộng của anh em tôi, nhưng bù lại thì nhà cửa đã sạch sẽ tươm tất để chuận bị đón tết. Đêm đến, sau khi cho bao tử lên đỉnh, tôi vào phòng làm ván Liên Minh giải trí cho thoải mái vậy. Phải nói là mình hâm mộ mình quá, sắp vượt mặt thằng Quý thành best Rengar VN rồi. Đáng tiếc là đang pick tướng đánh rank thì có tin nhắn của Trân, đành chịu mất 3 điểm vậy, em quan trọng hơn mà.

– Anh này?

– Giề?

– Đêm giao thừa anh có thời gian không?

– Làm gì?

– Thật ra thì… Em muốn rủ anh đi chơi đêm đó thôi.

– Sao không đi chơi với bạn, đi với anh làm gì, rồi ba mẹ đâu?

– Em… Anh muốn nghe chuyện của em không?

– Nghe.

– Thật ra thì trước giờ em không mấy khi đón tết cùng gia đình anh ạ.

– Ơ, sao vậy?

– Tết ba mẹ em thường về quê, mà em thì không thích về đó, nói sao cho anh hiểu nhỉ… Về đó em thường hay bị gán ghép với một thằng ất ơ nào đấy mà mặt nó còn già hơn ba em, và họ gọi đấy là chững chạc. Em chán không thèm về nữa, ba mẹ em thì về đấy tổ chức giao thừa rồi lên thăm hỏi người trong cơ quan, cũng phiền lắm, tính ra thì tới mùng 2 hay mùng 3 em mới có thời gian với ba mẹ.

– Thế em không đi chơi với bạn bè à?

– Tụi nó toàn ở nhà với gia đình đón giao thừa, lắm lúc em cũng tủi, đêm giao thừa cầm điện thoại mà cũng không biết gọi ai nửa. – Tôi ngờ ngợ hiểu ra ý em.

– Cũng khổ thật, mà anh cũng không nói chắc được gì đêm đó đâu.

– Ừ, em hiểu mà, không sao đâu anh.

– Anh không hứa chắc được với em điều gì đâu, nhưng anh sẽ cố sắp xếp, khoảng 9h30 nếu anh về được. OK?

– Tks anh.

– Mà em quên gì đó thì phải, mình quen nhau chưa đến một tháng, còn chưa gặp mặt đến lần thứ 2 mà?

– Anh giống ba em, về tính cách. Đó là diều duy nhất em nói cho anh vào lúc này!

– Lại lý do cũ rích đó!

– Anh hát em nghe đi, em buồn ngủ.

– Ừ.

Tôi gọi qua cho Trân, rồi chậm rãi hát:

‘Rồi phiêu linh hát để gió cuốn anh đi mãi xa vời…

Làm mây phiêu lãng nơi cuối trời tìm em…

Phải làm sao để có nụ cười một ngày mưa bay năm nào…

Chiều nay ko có mưa rơi, chiều nay ko có những…

Mộng mơ…

Xa dần năm tháng, con đường vẫn thế…

Chỉ mưa và anh đứng đây chờ em.’

Không có bất cứ âm thanh nào nữa, Trân ngủ say rồi. Tôi lặng lẽ tắt điện thoại rồi cũng lăn mình vào góc tường tận hưởng giấc ngủ yên bình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...