Yêu gái nhà giàu

Chương 7



Phần 7

– Con chuột dễ thương quá, cho anh mượn chút được không?

Dương không nói gì, đưa con chuột cho tôi. Con chuột quen hơi người nên cũng không cào hay cắn gì, chỉ cọ cọ mũi rồi đưa mắt nhìn chủ nó dễ thương lắm.

– Con chuột dễ thương giống chủ nó nhỉ, giống gì thế Dương, chuột cống hay chuột chù.

– Chuột chó, cút.

Dương nói rồi đưa tay lấy lại con chuột làm tôi ú ớ không biết gì.

– Anh sai rồi, cho anh xin lỗi nha, đừng lầm lì như vậy nhìn em buồn quá.

– Anh sai gì cơ? – Dương quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ chờ đợi.

– Anh không nên, ơ mà anh sai gì cơ. – Tôi giả ngu ngơ, làm Dương bật cười.

– Xin lỗi mà không biết mình sai gì, em chưa thấy ai như anh.

– Giờ thì thấy rồi đó.

– Anh vô tâm lắm.

– Anh không biết, anh không giỏi đối xử với người khác cho lắm.

Dương chỉ cười, Lúc đó tôi hơi chếch choáng rồi. Dương để ý thấy tôi vậy nên bảo:

– Thôi anh về đi, chạy xe được không hay để em gọi người?

– Anh chạy xe được mà, phiền em quá.

– Để em tiễn anh.

Dương đi cùng với tôi ra cửa.

– Cho anh sờ con Cáo chút nào.

– Con này là chuột mà, đâu phải cáo?

– Không, anh nói con này nè.

Tôi xoa đầu Dương như trẻ con rồi vội phóng xe đi khi thoáng thấy bóng ba Dương phía sau cánh cửa, Dương giận dỗi đứng giậm chân bên đường.

Rồi phong ba bão táp cũng qua đối với nhà tôi, nhưng chuyện khác lại đến. Trân gọi tôi hẹn tôi cà phê. Mặc dù không thích nhưng tôi vẫn đi, vì tiền vẫn còn túng thiếu. Dù gì thì cũng vừa tỏ tình, không thể vô tâm được. Tôi đến chỗ hẹn, Trân đang ngồi nghịch điện thoại thấy tôi vào thì bối rối bỏ điện thoại vào túi xách rồi hỏi:

– Anh đến rồi hở?

– Chắc anh chưa đến đâu.

Tôi cười rồi ngồi bênh cạnh Trân chứ không phải là đối diện. Trân làm mặt nghiêm trọng nói với tôi:

– Anh hứa với em đi, em hỏi gì anh cũng phải trả lời thật nha.

– Ờ, thì… Anh hứa. – Tôi hơi chột dạ.

– Vậy hôm trước, em thấy anh đi vào chỗ cầm đồ là sao?

Tôi giật người, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, lộ rồi.

– Sao em biết được, nói anh nghe trước đi?

– Em có việc gần đó. – Sai rồi, sai thật rồi.

– Gia đình anh nợ người ta, đến hẹn nhưng không xoay sở được, thuế chấp, vậy thôi.

– Rồi bao nhiêu?

– 10 Triệu.

– Anh, tý nữa mình tới lấy xe nha.

– Gì cơ?

– Thẻ em còn cũng nhiều, để em lấy xe cho.

– Em đang làm nhục tôi đấy.

Tôi bỏ ra về. Tôi hiểu Trân có ý tốt, muốn giúp tôi thôi. Nhưng với lòng tự trọng của một thằng đàn ông thì nó là không thể, nghèo thì nghèo chứ đừng có bám váy đàn bà. Suy nghĩ của tôi lúc ấy là thế, Trân cũng nhắn tin rồi gọi cho tôi nhưng tất nhiên tôi không trả lời, tôi rất nhạy cảm trong những chuyện thế này. Thú thật lúc về tôi buồn lắm, buồn mà cũng chẳng biết nói cùng ai, khó chịu cực.

Tôi là một người nhạy cảm, và câu nói đó của Trân dẵ vô tình đụng đến cái tôi của tôi. Chán nản, tôi cứ nằm nhà suốt ngày hôm đó. Hôm sau đi làm, tâm trạng vẫn thế, không tài nào khá lên được. Hai bà cô già mọi hôm miệng cứ như cái máy điện hôm nay cũng im lặng bớt phần nào, chắc hiểu được tâm trạng của tôi.

– Luân, chú có gì thì nói ra đê, cứ trưng cái mặt đó ra tâm trạng đâu làm việc.

– Chuẩn đấy em ơi, có gì nói ra các chị nghe này. – Những lúc thế này mới thấy các bà này tình cảm.

Tôi kể ra toàn bộ câu chuyện với các bà ấy, coi như tâm sự cho nhẹ lòng vậy. Nào ngờ chưa kịp kể xong đã bị các bà ấy chửi te tua:

– Đồ đàn bà, chú ngu lắm.

– Chả hiểu sao chú lại có bạn gái được.

– Nó chỉ muốn giúp chú, mà chú thì làm thế nó chưa chia tay là phước rồi, kiếm đâu ra đứa con gái như thế.

– Thôi thôi các bà, tôi nói ra để tâm sự chứ đưa đầu ra cho các bà xỉ vả à.

– Thì tụi tao cũng chỉ nói vậy thôi, ra sao là do mày thôi.

Tôi nghe vậy cũng hơi bối rối, có thể tôi đã đặt tính sĩ diện của bản thân cao hơn cô người yêu nhỏ của tôi chăng…

Sáng hôm đó, tôi biết không thể làm việc được với ba bà chằn sẵn sàng xỉ vả tôi bất cứ lúc nào về việc của Trân nên tôi xin phép về sớm rồi rủ Dương lên net đánh Liên Minh giải sầu.

– Anh tới rồi à?

– Ừ, tụi kia đâu?

– Tụi nó đi shopping rồi, em với anh dual rank cũng được mà.

– Ok.

Tôi vừa đánh Liên Minh vừa chậm rãi kể cho Dương nghe về việc của Trân, Dương có vẻ khá thích thú với chuyện đó. Nghe xong, Dương nói với tôi bằng một thái độ dửng dưng trong khi vẫn đánh lol:

– Anh sai rồi đó, cô ấy chỉ lo cho anh thôi mà.

– Nhưng…

– Lòng tự trọng cũng quan trọng đấy, nhưng đừng để nó chiếm hữu con người anh, thế xấu lắm.

Tôi ngẩn người, suy nghĩ về những điều Dương nói.

– Thôi, đánh xong rôi, em về trước đây, tạm biệt. Anh vô tâm lắm ý.

– Anh xin lỗi. – Tôi biết dương đang nói về điều gì, nhưng chỉ là lúc này, tôi chưa sẵn sàng.

Dương đi rồi, tôi cứ ngồi tại đó, nghĩ về những điều tôi đã trải qua, rồi rảo bước trở về nhà. Tối đến thì trân gọi cho tôi:

– Anh ơi?

– Gì.

– Em xin lỗi…

– Chỉ thế thôi thì anh tắt đây.

– Anh sang nhà em đi, em có chuyện muốn nói.

– Nói gì nói đây đi, không rảnh.

– Anh qua đi mà, không qua em khóc đấy.

– Khóc đê, đây thách nhá.

Tôi tắt máy, rồi ngồi suy tính xem sẽ làm gì. Nói thế thôi chứ sao tôi nỡ để Trân khóc cho được, tôi chạy xe sang nhà Trân mặc dù không biết là trân muốn nói gì với tôi. Điều duy nhất tôi cố kỵ là ông bố vợ của tôi và con becgiê của ông ý. Tôi nhắn tin cho trân khi đến nơi:

– Xuống mở cửa đi.

Trân bước ra ban công nhìn thấy tôi thì cười rõ tươi rồi đi xuống mở cổng. Đi vào trong sân, chiều rộng của nó khiến tôi hơi bất ngờ, và độ lớn của căn nhà cũng vậy, cũng may con becgiê xích bên kia nên chỉ sủa inh ỏi thôi chứ chẳng làm được gì. Phòng khách treo đầy ảnh thời trẻ của Ba Dương, cả những tấm bằng khen, tất cả đều được treo một cách trang trọng ở giữa phòng. Trân kéo tôi đến ngồi ở sô pha rồi nhẹ nhàng nói:

– Cho em xin lỗi nha.

– Xin lỗi gì cơ?

– Em không nên nói như thế.

Nhìn khuôn mặt xị xuống của Trân như trẻ con mắc lỗi thì lòng tôi lại mềm nhũn. Nhưng giữa lúc tôi đang đấu tranh nội tâm thì cơn đói lại ập đến. Bụng tôi biểu tình giữa không gian yên ắng làm tôi ngượng chín mặt. Trân cố nhịn cười rồi dịu dàng nói với tôi:

– Anh chưa ăn gì à?

– Ừ, nấu cho anh ăn đi, thử tay nghề như nào.

– Em… Em không biết nấu. – Trân ngượng ngùng nói với tôi.

– Không biết thì làm cho biết, nấu đi, anh mốn ăn thức ăn do em nấu.

Tôi vuốt tóc Trân để dộng viên Trân vào bếp chiến đấu với những thức phẩm trong tủ lạnh. Một lúc sau thì Trân gọi tôi vào, và nhìn vào chỗ thức ăn thì… Tôi không có đủ dũng cảm để tả nó như thế nào nữa, trải nghiệm một lần đã quá đủ với tôi rồi. Tôi cố làm ra vẻ ngon miệng, nhưng Trân tinh ý quá…

Tuy là Trân nấu không ngon, nhưng đó là lần đầu tiên em nấu ăn cho người khác, và đối với tôi thì thế là tốt lắm rồi. Đến giờ Trân vẫn còn học nấu ăn, chắc cũng không còn tệ như trước nữa đâu. Có một câu nói rất hay, tại sao ta cứ đi tìm những gì đó cao xa và cứ nghĩ đó là hạnh phúc? Hạnh phúc là những gì giản dị nhất, bình dị nhất nhưng lại làm tâm hồn ta ấm áp và với tôi, những điều giản dị tôi có bên cạnh Trân là điều ấm áp nhất rồi. Và cả những điều tôi có bên cô Cáo của tôi nữa…

Bạn đang đọc truyện Yêu gái nhà giàu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-gai-nha-giau/

– Sau này đừng khờ vậy nữa, những thứ khó ăn thì không cần gắng gượng đâu.

– Không, vấn để không phải là khó ăn hay không, vấn đề là có người vì anh mà nấu, cho dù dở thì vẫn là công sức của người ấy nên anh không bỏ được.

– Anh chỉ được cái dẻo miệng thôi. – Trân nhẹ nhàng tựa vào lòng tôi, mắt ươn ướt.

– Không, anh chỉ được cái miệng hay nói thật thôi.

Hai chúng tôi cứ thế, ngồi cạnh nhau, lắng nghe nhịp đập của con tim, không ai muốn nói gì cả. Nhưng cuối cùng, Trân vẫn mở lời:

– Anh biết không, em chỉ muốn giúp anh thôi.

– Anh hiểu mà, lúc đó anh hơi bốc đồng.

– Em biết, em xin lỗi. Em đụng chạm đến cái tôi của anh, nhưng cũng vì em muốn giúp anh thôi.

– Anh biết, nhưng vẫn để anh tự giải quyết nha, anh không muốn em lo.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Trân thay cho lời xin lỗi.

– Anh kể cho em nghe được không, vì sao anh cần tiền?

Tôi kể toàn bộ câu chuyện cho Trân, tất nhiên là giấu đi chi tiết của ba Dương, tôi chỉ giải thích đơn giản là chỗ ấy họ không chịu thế chấp với giá anh muốn, cuối cùng thì một người bạn đã giúp anh, thế thôi. Trân cũng không hỏi gì nữa.

– Lần sau có chuyện gì thì không được dấu em nha, làm em lo.

– Ừ, không có lần sau đâu.

Mà sẽ có những làn sau nữa, sau mãi.

Chúng tôi đang tán gẫu thì có tiếng xe hơi đỗ xịch trước cửa làm Trân bối rối:

– Chết, ba mẹ em về rồi…

Tôi cũng hơi hoảng, nhưng buồn cười nhiều hơn. Từ bao giờ tôi trở thành thằng phải trốn chui trốn lủi hay gặp ba mẹ bạn gái nhỉ. Nghĩ thế nên tôi cứ ngồi đó cười nhìn Trân và chuẩn bị đón nhận…

Bạn đang đọc truyện Yêu gái nhà giàu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-gai-nha-giau/

Ba Trân đang trò chuyện vui vẻ với mẹ nàng khi đang bước vào nhà. Nhưng khi nhìn thấy tôi thì mặt ông đanh lại, giọng nói trở nên lạnh lùng:

– Tôi không nghĩ việc cậu có mặt đây đây là điều tốt đâu.

– Dạ, nhưng Trân thì nghĩ vậy bác ạ. – Tôi bình tĩnh trả lời, mặt không biến sắc.

– Cậu. – Ông ý tức giận, mặt đỏ bừng lên, lúc đấy tôi cứ tưởng ông ý rút súng bắn mình tới nơi rồi.

– Thôi ông, mấy khi Trân nó dẫn bạn về nhà. – Mẹ em giải vây giúp tôi.

– Mẹ… – Trân ngượng ngùng làm nũng với mẹ.

– Bà thấy nó nói chưa. – Ba Trân vẫn quyết tâm không tha cho tôi…

– Giờ ông muốn thế nào, có tin tối nay ngủ sô pha không?

– Ấy ấy, tôi thua bà rồi.

Giờ tôi mới để ý, hầu hết những nét đẹp của Trân được di truyền từ mẹ. Ba Trân là một người điển hình cho những ông lớn trong nghành Công An: Mặt đỏ au, mắt diều hâu, nhưng cái bụng phệ kia đã phá vỡ tất cả các đặc điểm tốt đẹp kia, ông ấy “Ăn” khá nhiều.

– Con ngồi chơi, ông nhà tính hơi nóng chứ không có gì đâu.

– Dạ, con biết mà.

Tôi ngồi lại gần Trân khiến em ngượng đỏ mặt vì trước mặt ba mẹ mà, mẹ em thì cười kín đáo ra vẻ hiểu ý rồi nhéo tay ba Trân, vì mặt ông ý cứ khó đăm đăm ý.

– Con ở lại ăn tối với hai bác luôn chứ?

– Dạ thôi, con đến đón Trân đi dạo mà.

– Đấy, bà thấy chưa, tui nói có sai đâu nào.

– Ông làm gì ghê thế, vào ăn tối đi.

Sau khi thống cổ ba Trân vào bếp rồi mẹ em hỏi tôi:

– Thế giờ hai đứa đi chơi à?

– Dạ.

– Trân còn tiền không mẹ đưa này?

– Hết rồi, mẹ là tốt nhất luôn, hihi. – Trân tươi cười chạy sang ôm mẹ làm nũng.

Trân đi theo mẹ lên phòng, phòng của hai cả hai nằm ở tầng trên. Một lát sau thì Trân xuống, còn mẹ em do về mệt nên đã đi nghỉ rồi, nhà có điều kiện có khách, hôm đấy mẹ em vứt em 2 củ chỉ để đi chơi và mua quần áo.

– Mình đi anh.

– Ừ, đi.

Sắp đi mà có tiếng ba em nói vọng trong bếp ra làm tôi nhìn cười muốn tắt thở:

– Mẹ nó ơi, xuống rửa bát này, có ai làm gì mà mấy cái chảo nhà mình nó dầu mỡ rồi khét lắm bà ơi. – Tác phẩm của Trân chứ đâu nữa, tôi giở giọng đểu cáng với Trân:

– Ba em hỏi gì kìa?

– Trước giờ ba em cũng chưa được em nấu ăn cho đâu đấy. – Trân cười yêu với tôi.

– Thế ra anh phải cảm thấy vinh dự à.

– Chứ gì nữa, nhất anh luôn.

Tôi ôm Trân vào lòng, thì thầm vào tai em:

– Thế muốn anh làm gì cho không nào?

– Dẫn em đi mua sắm đi.

– Thôi thôi, anh là anh sợ nhất vụ này.

– Đi mờ. – Trân lại giở cái trò này, nhưng nhìn em tôi không thể nào từ chối được, và thế là tôi đã sa vào tay giặc.

Tôi lấy tay Trân, cùng nhau bước vào shop quần áo của bạn em. Mọi việc có lẽ đã diễn ra bình thường cho đến khi tôi gặp ông chủ. Gã ta xuất hiện trong bộ dạng một anh Hippies điển hình của thập niên 60 ở xa tít bên kia bờ đại dương vừa hiện hồn về đây. Bộ quần áo loè loẹt được tô điểm thêm bằng chiếc khăn quàng cổ nhiều màu đến mức làm Picasso cũng phãi xấu hổ, Khuôn mặt oval, mũi diều hâu và bộ tóc xoăn vàng được chải chuốt cẩn thận làm gỡ gạc được chút thiện cảm với người đối diện. “Anh” ta cong cớn nhìn Trân:

– Bé trân hở, dẫn ai đến đây.

Tuy ngoại hình là thế nhưng giọng nói của anh ta lại là một sự khác biệt, tràn đây âm vực và trầm bổng rõ ràng.

– Bạn trai em đó. Hihi. – Em ôm tay tôi cười rõ tươi.

– Nhìn cũng ngon giai quá ha, cho chị xin tý nhá. – Thôi xong, tôi hiểu gã này là gì rồi.

– Thôi, đừng đùa nữa chị. Chọn em vài bộ đồ đôi đi.

Phải nói thật là, nhìn gã nghệ sĩ thế thôi chứ gu thời trang và khiếu thẩm mỹ của gã là số dzách. Gã biết cách kiếm tiền thật, 2 bộ đồ đôi và một đôi bốt cho Trân mà 1 củ ẹm nó rồi.

– Ê Trân, sao em gọi ông kia bằng chị?

– Ông ý bị Gay, anh nhìn mà không nhận ra à?

– Anh tưởng ông ý style nghệ sĩ thôi, giờ nghĩ lại ông ý nhìn anh mà lạnh cả người. – Có vài lúc tôi đang thử đồ mà gã cứ lãng vãng săm soi làm tôi nổi cả da gà.

– Trước ông ý sống bên Mỹ với nhà Nội, phong cách hippies của ông ý bên đấy người ta coi là bình thường, nhưng về đây lại khác. Mà hiện tại ông ấy bận thôi, chứ hết năm nay là ông ấy chuyển giới rồi, Lúc đấy chắc là “Chị” thật rồi.

Trân lè lưỡi ra chiều thích thú lắm, làm tôi cũng bật cười. Tôi chở Trân đến một quán ăn vặt mà tôi thường ăn, gọi hai đứa hai phần kem xôi dừa thì Trân ngăn lại:

– Thôi, ăn nhẹ chút gì đó thôi anh, tý ăn khuya.

– Ừ.

Thôi thì tôi cũng chiều theo ý em, làm hai ly chè khúc bạch rồi đi cùng nhau trên con đường vắng, dưới hàng cây thấp thoáng những ánh đèn đường vàng vọt, em khẽ hỏi tôi:

– Anh ơi… Sao anh lại thích em? – Má em ửng hồng dưới ánh đèn vàng làm tôi mê mẩn đến lạ lung.

– Em ơi… Tại sao thi sĩ lại yêu thơ? – Tôi không biết trả lời em thế nào nên tuỳ cơ ứng biến.

– Em hỏi thật mà, anh đừng có đùa. – Em dứ dứ nắm tay mình hăm doạ tôi, tay nhỏ nhắn trắng ngần thế đánh ai được.

– Muốn biết thì kê sát tai lại đây anh nói cho. – Trân đưa mặt lại gần, tôi thì thầm vào tai em:

– Anh yêu em vì… Anh yêu em chứ sao nữa. Há há, anh đi trước. – Tôi chạy trước để Trân duổi theo, à tý quên, vì chúng tôi đã gửi xe ở nơi khác để đi dạo, chứ chạy xe thì dạo thế nào được.

– Thôi, hông chạy đâu. Em hơi mệt.

– Mệt hả, thôi lên anh cõng một đoạn nè. – Tôi tranh thủ lợi dụng thời cơ, dù gì thì cõng con gấu 50 kg trên lưng cũng dễ mà.

– Em thương anh nhất luôn.

Tôi cõng Trân bước chậm rãi trên đường để tận hưởng cảm giác được ma sát với vếu của Trân, đường vắng nên cũng chẳng ai quan tâm tới chúng tôi. Đến chỗ lấy xe, Tôi mới hỏi Trân:

– Mình ăn gì giờ?

– Lạnh quá, ăn cái gì cay chút đi anh?

– Lẩu Thái đi, mà ăn cay không sợ nổi mụn hả Trân?

– Không, gia đình em có hai đặc điểm, trừ ba em ra, đó là: Không bao giờ nổi mụn, trừ lúc dậy thì thôi. Hai là, ăn nhiêu cũng hông sợ mập. Hi hi.

– Em chỉ được cái tinh vi tinh tướng là giỏi.

– Thôi mình đi anh.

– Ừ, đi.

Chúng tôi đến một quán lẩu cũng khá lớn, khách động ngẹt. Và cũng từ đây, tôi lại gặp rắc rối khác.

Tôi và Trân bước vào quán, chọn một bàn rồi gọi món. Và khốn nạn thay, tôi lại gặp người quen ở đây. Trên đời có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng xui xẻo như tôi chắc chả được mấy người. Tôi gặp anh Phương, một người anh tôi rất nể, và quan trọng hơn, ông ấy là anh họ của Dương. Và ông ấy cũng thấy tôi.

Tôi ngó lơ đi sang bàn cách xa ông ý, rồi gọi món. Trân thấy vẻ thấp thỏm của tôi nên tò mò hỏi:

– Anh bị gì à, sao cứ thấp thỏm thế?

– À không, có gì đâu.

Nhưng tôi có được toại nguyện đâu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lão Phương cầm lon bia đến ngồi đối diện tôi và Dương bắt chuyện:

– Chú Luân vui nhỉ?

– Ôi, anh Phương đấy à. – Tôi cố gắng giả vờ.

– Mày còn nhận ra tao à, ai đây? – Lão hất hàm sang Trân.

– Bạn anh hở? – Trân tò mò hỏi tôi.

– Ừ.

– Dạ em chào anh. – Trân lễ phép chào hỏi.

– Thôi, anh làm gì dám nhận, mày không đi với Dương hả Luân? – Lão cố tình sang đốt nhà tôi.

– Dạ không. – Lưng tôi đổ mồ hôi ròng ròng, lão cố tình đấy mà.

– Để sau nói đi anh, em đói quá. Em chào anh ạ. – Trân ra lệnh tiễn khách để vợ chồng đóng cửa dậy nhau, yêu thế chứ lị.

– Ờ, thoải mái đi chú Luân, hy vọng chú biết cách cư xử.

Đợi lão đi khuất rồi Trân quay sang hỏi tôi:

– Một câu thôi, anh có làm gì sai với em không?

– Có.

Tôi dứt khoát trả lời, đằng nào chả chết nên cứ thoái mái thừa nhận thôi.

– Hi hi, anh chịu nói thật với em là được rồi.

Trân lại cư xử như bình thường, tựa như chuyện khi nãy chưa từng xảy ra, nhưng tôi biết Trân cũng để tâm.

– Anh sẽ nói rõ sau, cảm ơn em.

Trân đưa mắt nhìn tôi:

– Vì cái gì?

– Vì mọi thứ.

Ăn xong, tôi và Trân đi mua hai hộp kem rồi đi đến dãy ghế đá cũ, và chứa đầy kỷ niệm của cả ba.

– Trân này, em nhớ nhỏ lúc trước mà anh bảo là người yêu cũ không?

Trân vẫn ngồi vô tư ăn kem, không để ý hỏi tôi:

– Nhớ, sao hả anh?

– Anh muốn nói thật với em, rồi ra sao thì ra. Anh đang bắt cá hai tay Trân ạ?

– Nói rõ em nghe coi? – Trân hơi để tâm rồi.

– Anh yêu em, điều đó không bao giờ thay đổi. Nhưng anh có cảm giác với Dương, anh không phủ nhận cảm giác đó được, em hiểu chứ.

– Còn gì nữa không? – Trân hỏi, mắt rưng rưng.

Tôi đánh liều kể ra hết mọi chuyện. Lúc đầu thì Trân khó chịu, nhưng đến sau cùng thì:

– Sao anh ác thế, làm thế không sợ tổn thương người ta à?

– Hình như em quên gì thì phải, em là bạn gái anh nhé.

– Đấy là em đồng cảm thôi, chứ tội anh đáng chém.

– Anh biết mà.

– Thôi về.

Câu chuyện tôi nói ra khiến không khí giữa hai đứa chẳng còn gì vui vẻ cả, nhưng tôi vẫn phải nói, đó là bắt buộc. Tôi chở Trân về, em không còn ôm tôi chặt như khi nay nữa, tôi cũng buồn. Đến cổng nhà em, tôi ngừng xe để em xuống, vẫn chẳng dám nói gì với em.

– Ngủ ngon nha.

– Anh đừng chúc có khi tôi ngủ còn ngon.

Trân bước nhanh vào nhà, bỏ lại tôi đứng ú ớ trước cổng vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đang yên đang lành tự nhiên lại gặp lão Phương làm kỳ đà cản mũi, ép tôi vào tình thế tiến thoải lưỡng nan phải tìm đường sống trong chỗ chết. Đang ức chế thì Dương nhắn tin đến…

– Anh này?

– Gì. – Tôi trả lời khá là cộc cằn.

– Em nghe anh Phương kể rồi, xin lỗi, tự nhiên lại phá anh gòi.

– Hazz, anh cũng chẳng sao, nhưng Trân thì…

– Em xin lỗi.

– Thôi được rồi, mai em rảnh không, anh qua nhà chơi?

– Khi nào anh?

– Trưa đi, mai ba mẹ anh về quê rồi, không ai lo cho anh hết.

– Hứ, lớn rồi mà còn đòi người ta lo.

– Kệ anh nhá.

– Em giỡn thôi, sang em nấu cho, ăn tiệm không sạch.

– Ok, mai nha.

Nỗi buồn với Trân lúc nãy đã bị phủi sạch đi phân nửa, thay vào đó là cảm giác háo hức chờ đến ngày mai đến nhà Dương, một cảm giác vui khó tả. Khi ở bên Trân tôi có cảm giác vui, nhưng hơi chán, thỉnh thoảng. Còn Dương thì khác, ở bên Dương tôi luôn có cảm giác thoải mái, và Dương cũng rất hiểu tính tôi. Nói thẳng ra thì… Tôi không muốn mất một ai cả, nên đanh giữ thế này vậy thôi.

Tình yêu chưa từng nếm trải thì làm sao biết được nó ngọt ngào, nếm trải rồi mới biết vị mặn chát của nó, nhưng khi đó người ta muốn ngừng mà không được! Có đôi khi, chúng ta để mặc thời gian trôi qua vội vã để ngồi chờ đợi một thứ mà ta không chắc chắn, để rồi khi nhìn lại, ta đã bỏ qua biết bao điều thú vị trong cuộc đời. Và ta gọi sự đợi chờ vô vọng đó là kỷ niệm. Ngày này 1 năm trước là lần đầu tiên tôi dạt nhà đi bụi, nghĩ lại cũng kỷ niệm lắm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...